Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại
Chương 26: Bài Kiểm Tra Đầu Tiên
Đồ Mi Phu Nhân
09/11/2022
Rốt cuộc Cảnh Lâm cũng chỉ là một cậu bé, vẫn còn chưa biết cách che giấu cảm xúc của chính mình, cậu vừa nghe thấy Đái Lộ nói mình phải ăn cơm ở nhà ăn trong ký túc xá, cậu không khỏi nghĩ đến hương vị đồ ăn của nhà ăn trong bệnh viện.
Cảnh Lâm duỗi tay túm lấy quần áo của Cảnh Tình, nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, ta không đi đến nhà ăn để ăn cơm được không? Ta muốn ăn gà rán.”
Hôm qua lúc trở về nhà bọn họ đã đi ngang qua một cửa hàng bán gà rán, Khâu Thành Cảnh đã thuận tay mua ba phần gà rán ở cửa hàng ven đường, ẩm thực của Cảnh gia luôn lấy thanh đạm làm chủ, sau khi gà rán được bỏ thêm sốt cà chua đã làm cho Cảnh Lâm muốn ngừng mà không được, ngày hôm qua cậu ăn qua một lần, vẫn luôn nhớ thương đến tận bây giờ.
Cảnh Tình không cần nghĩ ngợi liền phủ quyết: “Đương nhiên không được, những người xuyên không khác đều ăn cơm ở đây, chúng ta cũng không thể làm ra chuyện khác biệt.”
Nhìn thấy trên mặt Cảnh Lâm lộ ra vẻ sầu khổ, Khâu Thành Cảnh vội vàng trấn an: “Đồ ăn ở nhà ăn của phòng quản lý chúng ta cũng rất ngon, ngon hơn gấp mấy lần nhà ăn của bệnh viện, đặc biệt là thịt kho tàu của đầu bếp ở đây làm, béo mà không ngán, chỉ cần ăn qua một lần, không có người nào dám nói là không ngon, hơn nữa nếu các ngươi muốn ăn đồ ăn vừa đa dạng vừa ngon, thì có thể gọi món ăn có nhà ăn nhỏ.”
Hiện giờ người nhà họ Cảnh không thiếu tiền, cho dù mỗi ngày đều đi đến nhà ăn nhỏ để gọi món ăn cũng không tính là cái gì.
Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh cũng không lo lắng đến cuộc sống ở ký túc xá của người nhà họ Cảnh, chỉ lo lắng chuyện học tâp của bọn họ.
Chỉ cần người nhà họ Cảnh có thể thuận lợi hoàn thành việc học tập, anh ta cùng Đái Lộ mới có thể hoàn toàn yên tâm để bọn họ tự mình đi ra ngoài.
Trong lúc Khâu Thành Cảnh đang lo lắng, thì Cảnh An Hoằng đã quơ quơ cái hộp gỗ ở trong tay, tỏ vẻ việc học hay chuyện ăn cơm cũng không cần vội, trước khi chính thức bước vào học tập, ông muốn mang lễ vật cho Quách Chính Thanh trước.
Lúc mới vừa ra cửa Khâu Thành Cảnh đã chú ý tới hộp gỗ này, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng bên trong là đồ dùng cá nhân của Cảnh An Hoằng, không ngờ kết quả lại là lễ vật mà Cảnh An Hoằng chuẩn bị đưa cho Quách trưởng phòng.
Nhìn hộp gỗ ở trong tay Cảnh An Hoằng, Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ đã liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đưa lễ tặng đến cơ quan làm việc cũng không có sai.
Bọn họ cũng nhịn không được muốn nhìn một chút biểu tình của Quách trưởng phòng sau khi nhận được lễ vật sẽ là cái dạng gì.
Sự thật chứng minh Quách Chính Thanh là người từng trãi qua sóng to gió lớn, nhìn thấy Cảnh An Hoằng đưa lễ vật tới đây, ông ấy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Quách Chính Thanh cũng hiểu rõ ràng, dựa theo của cải của người nhà họ Cảnh, đồ vật có thể được bọn họ lấy ra để làm lễ vật nhất định sẽ có giá trị xa xỉ, nhưng ông ta ngay cả việc mở hộp cũng không làm đã uyển chuyển từ chối.
“Chúng ta là người làm việc cho quốc gia, các ngươi là công dân tốt của quốc gia, giúp đỡ các ngươi là chuyện mà ta nên làm, ta không thể nhận lễ vật của các ngươi.”
Không sai! Sau khi người nhà họ Cảnh quyên tặng cho quốc gia nhiều văn vật cùng tư liệu trân quý, thì hiện tại người nhà họ Cảnh đã được xem như là một công dân tốt.
Quách Chính Thanh không giống với bọn Đái Lộ, ông ta là trưởng phòng của phòng quản lý, trên đầu cũng đỉnh rất nhiều quy củ.
Bọn Đái Lộ nhận lấy lễ vật mà người xuyên không muốn báo đáp ân tình, hành vi này có chút không ổn, nhưng cũng không có điều khoản nào quy định không thể nhận đồ vật của người xuyên không.
Trước kia cũng từng phát sinh chuyện người xuyên không tặng lễ vật cho người phụ trách, chẳng qua là lễ vật của bọn họ không có trân quý bằng người nhà họ Cảnh.
Quách Chính Thanh có thể làm trưởng phòng của phòng quản lý sự kiện đặc thù, trừ bỏ ông ấy có năng lực xuất chúng, thì gia thế của ông ấy cũng không tồi.
Ông nội của Quách Chính Thanh chính là một quân nhân, đã từng tham gia chiến tranh kháng Nhật, kháng Mỹ.
Từ ngày xưa tiền và quyền đã đi đôi với nhau, dưới sự tích lũy của hai đời, Quách gia cũng có một phần của cải không tệ, đặc biệt là Quách Chính Thanh còn có một người em trai đang làm kinh doanh, khi so sánh với tiền tài và quyền lực, thì ông ấy càng coi trọng quyền lực hơn.
Đặc biệt là không đến hai năm ông ta đã đến tuổi phải về hưu, trong thời điểm quan trọng thì càng phải cẩn thận, chỉ cần có người bắt được một chút bím tóc của ông ta là có thể kéo ông ta xuống ngựa.
Quốc gia vẫn luôn có thái độ muốn nâng đỡ người xuyên không, người phụ trách của phòng quản lý cũng có tư cách xin gặp mặt lãnh đạo, đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Tuy rằng nhận lấy lễ vật của người xuyên không cũng không được xem là ăn hối lộ, nhưng rốt cuộc Quách Chính Thanh cùng người xuyên không cũng đang có mối quan hệ là người quản lý và người bị quản lý, vì để không trở thành cái tên trong câu chuyện của người khác khi nói chuyện phiếm, lễ vật này ông ta không thể nhận.
Sợ người nhà họ Cảnh bởi vì chính mình không nhận lễ vật mà suy nghĩ miên man, Quách Chính Thanh còn tri kỷ bổ sung một câu: “Lần sau ngươi đổi lại thành một ít trái cây, ta nhất định sẽ nhận, còn lễ vật có giá trị vượt qua 500 tệ thì ta không thể nhận.”
Cảnh An Hoằng nghe vậy liền vội vàng xua tay giải thích: “Ta cũng không có hối lộ ngài, chỉ là muốn cảm ơn ngài đã luôn chiếu cố ta cùng người nhà, cho nên chúng ta chỉ muốn tặng ngài một phần lễ mọn mà thôi.”
Tuy rằng đã xuyên không, nhưng trong xương cốt của Cảnh An Hoằng vẫn còn cốt khí của một văn nhân.
Ở Đại Chu triều khắp nơi đều dựa vào đút lót cùng quan hệ nhưng ông cùng người nhà cũng không có dựa vào những thủ đoạn bàng môn tả đạo để kiếm lời, đi tới hiện đại càng sẽ không làm như vậy.
Dựa theo cách nói của đám người Quách Chính Thanh cùng Đái Lộ bọn họ, thì chế độ xã hội của thế giới này còn công bằng liêm chính hơn cả Đại Chu triều, cho dù ông là người hồ đồ, cũng không có khả năng ở trước mắt bao người làm ra chuyện đút lót.
Hai ngày này bởi vì chuyện của mảnh đất, Quách Chính Thanh không ngừng bôn ba bận trước bận sau để giúp đỡ bọn họ, trong lúc ngẫu nhiên Cảnh An Hoằng đã nghe thấy Khâu Thành Cảnh nói Quách trưởng phòng của bọn họ là một người thích hoa cỏ, cho nên đồ vật trong hộp gỗ chính là một bình hoa bằng ngọc trạm trổ hình bách thú.
Bình hoa bằng ngọc này được Cảnh An Hoằng cùng Triệu Hoa Lan cố ý chọn lựa ra, phẩm tướng của bình hoa này còn tốt hơn cái bình hoa mà trước đó bọn họ đưa đến nhà đấu giá, tay nghề chạm trổ cũng càng thêm tinh tế chân thật, đương nhiên, giá cả tự nhiên là vượt qua 500 tệ, tiêu chuẩn nhận lễ của Quách Chính Thanh.
Mặc cho Cảnh An Hoằng nói như thế nào thì thái độ của Quách Chính Thanh cũng đều kiên quyết, đã nói không thể nhận chính là không thể nhận.
Cuối cùng Cảnh An Hoằng chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ muốn khuyên bảo Quách Chính Thanh, ông mang theo hộp gỗ đi tới nhà ăn để hội hợp cùng người nhà, Khâu Thành Cảnh nhìn hộp gỗ ở trong tay Cảnh An Hoằng cũng không ngoài ý muốn, kết quả này đã nằm ở bên trong dự đoán của anh ta.
Sợ Cảnh An Hoằng đông thả tây ném làm cho đồ vật trong hộp gỗ vì bị va chạm mà hư hỏng, Khâu Thành Cảnh đã tiếp nhận hộp gỗ, tạm đặt ở văn phòng.
Người nhà họ Cảnh đối mặt với cuộc sống ở thời hiện đại vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hiểu biết, có thể nói là bọn họ giống như một đứa trẻ ba tuổi cần phải học lại từ đầu.
Tiếng phổ thông của Đại Chu triều về sau là không thể tiếp tục sử dụng, trừ phi người nhà họ Cảnh muốn dọn đến thành phố Thục, nếu bọn họ muốn sinh hoạt ở đế đô, thì cần phải bắt đầu học tập về tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Ghép vần, nét bút, thanh mẫu, vận mẫu, những thứ cơ bản này người nhà họ Cảnh đều phải bắt đầu học tập.
Sau khi nghe xong chương trình học mà lão sư an bài, trước mắt của người nhà họ Cảnh đều tối sầm, bọn họ biết rõ một đoạn thời gian sắp tới khẳng định muốn vất vả.
Chuyện này cũng không có gì để bàn cãi, bọn họ cần phải cắn chặt răng liều mạng học tập, vì có thể sinh hoạt ở xã hội hiện đại, vất vả một chút cũng đáng giá.
Đối với sự nhiệt tình trong học tập của người nhà họ Cảnh, lão sư rất ủng hộ, ông ấy cũng lấy ra sự nhiệt tình của chính mình, bắt đầu dạy cho bọn họ chương trình học tập của tiểu học năm nhất.
Sau một tuần nghiêm túc học tập, người nhà họ Cảnh đã nghênh đón lần kiểm tra đầu tiên.
Tổng cộng chỉ có năm thí sinh, lão sư chỉ tốn có năm phút đã chấm bài xong.
Cuối cùng kết quả của bài kiểm tra đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong năm người của Cảnh gia, người có thành tích tốt nhất trong lần kiểm tra đầu tiên lại chính là Cảnh Lâm người có tuổi nhỏ nhất.
Đối với kết quả này, biểu hiện của Cảnh Tình là bình tĩnh nhất: “Em trai vốn dĩ đã thông minh, tiên sinh cũng thường xuyên khen em ấy có trí nhớ tốt, học những thứ này tự nhiên là nhanh.”
Thành tích của Cảnh Tình cũng không tồi, chỉ sai nhiều hơn Cảnh Lâm hai câu ghép vần.
Chuyện này cũng không có biện pháp, tiếng phổ thông ở đây hoàn toàn không giống với chỗ của bọn họ, loại đồ vật như ngôn ngữ, một khi đã dưỡng thành thói quen, muốn bẻ lại cũng rất khó khăn.
Đặc biệt là Cảnh An Hoằng cùng Triệu Hoa Lan, thời điểm bọn họ còn ở Đại Chu triều chính là người có văn hóa, văn tự của Đại Chu triều bọn họ đã sớm nhớ kỹ ở trong lòng, hiện tại lại đột nhiên để cho bọn họ đi tiếp thu một loại văn tự hoàn toàn khác, việc này vẫn là có chút cố sức.
Thành tích của Sở Tú Nương là hạng chót, đây cũng là chuyện mà người nhà họ Cảnh bao gồm chính bà đã đoán ra từ trước.
Lúc còn trẻ gia đình của Sở Tú Nương rất nghèo, cũng không có điều kiện để học chữ, sau này có điều kiện, bà đều vội vàng quản gia cùng nuôi dưỡng con cái, chiếu cố cha mẹ chồng, căn bản không có tinh thần và thời gian để học biết chữ.
Thời điểm Triệu Hoa Lan mới vừa gả tới Cảnh gia, cả ngày chỉ thích viết văn làm thơ, Sở Tú Nương không quen nhìn bộ dạng này của Triệu Hoa Lan, nhưng Cảnh An Hoằng lại thích, nói cái này kêu là hồng tụ thêm hương, phu nhân có tài hoa cùng bản lĩnh, ông đi ra ngoài cũng có mặt mũi.
Cảnh Lâm duỗi tay túm lấy quần áo của Cảnh Tình, nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, ta không đi đến nhà ăn để ăn cơm được không? Ta muốn ăn gà rán.”
Hôm qua lúc trở về nhà bọn họ đã đi ngang qua một cửa hàng bán gà rán, Khâu Thành Cảnh đã thuận tay mua ba phần gà rán ở cửa hàng ven đường, ẩm thực của Cảnh gia luôn lấy thanh đạm làm chủ, sau khi gà rán được bỏ thêm sốt cà chua đã làm cho Cảnh Lâm muốn ngừng mà không được, ngày hôm qua cậu ăn qua một lần, vẫn luôn nhớ thương đến tận bây giờ.
Cảnh Tình không cần nghĩ ngợi liền phủ quyết: “Đương nhiên không được, những người xuyên không khác đều ăn cơm ở đây, chúng ta cũng không thể làm ra chuyện khác biệt.”
Nhìn thấy trên mặt Cảnh Lâm lộ ra vẻ sầu khổ, Khâu Thành Cảnh vội vàng trấn an: “Đồ ăn ở nhà ăn của phòng quản lý chúng ta cũng rất ngon, ngon hơn gấp mấy lần nhà ăn của bệnh viện, đặc biệt là thịt kho tàu của đầu bếp ở đây làm, béo mà không ngán, chỉ cần ăn qua một lần, không có người nào dám nói là không ngon, hơn nữa nếu các ngươi muốn ăn đồ ăn vừa đa dạng vừa ngon, thì có thể gọi món ăn có nhà ăn nhỏ.”
Hiện giờ người nhà họ Cảnh không thiếu tiền, cho dù mỗi ngày đều đi đến nhà ăn nhỏ để gọi món ăn cũng không tính là cái gì.
Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh cũng không lo lắng đến cuộc sống ở ký túc xá của người nhà họ Cảnh, chỉ lo lắng chuyện học tâp của bọn họ.
Chỉ cần người nhà họ Cảnh có thể thuận lợi hoàn thành việc học tập, anh ta cùng Đái Lộ mới có thể hoàn toàn yên tâm để bọn họ tự mình đi ra ngoài.
Trong lúc Khâu Thành Cảnh đang lo lắng, thì Cảnh An Hoằng đã quơ quơ cái hộp gỗ ở trong tay, tỏ vẻ việc học hay chuyện ăn cơm cũng không cần vội, trước khi chính thức bước vào học tập, ông muốn mang lễ vật cho Quách Chính Thanh trước.
Lúc mới vừa ra cửa Khâu Thành Cảnh đã chú ý tới hộp gỗ này, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng bên trong là đồ dùng cá nhân của Cảnh An Hoằng, không ngờ kết quả lại là lễ vật mà Cảnh An Hoằng chuẩn bị đưa cho Quách trưởng phòng.
Nhìn hộp gỗ ở trong tay Cảnh An Hoằng, Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ đã liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đưa lễ tặng đến cơ quan làm việc cũng không có sai.
Bọn họ cũng nhịn không được muốn nhìn một chút biểu tình của Quách trưởng phòng sau khi nhận được lễ vật sẽ là cái dạng gì.
Sự thật chứng minh Quách Chính Thanh là người từng trãi qua sóng to gió lớn, nhìn thấy Cảnh An Hoằng đưa lễ vật tới đây, ông ấy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Quách Chính Thanh cũng hiểu rõ ràng, dựa theo của cải của người nhà họ Cảnh, đồ vật có thể được bọn họ lấy ra để làm lễ vật nhất định sẽ có giá trị xa xỉ, nhưng ông ta ngay cả việc mở hộp cũng không làm đã uyển chuyển từ chối.
“Chúng ta là người làm việc cho quốc gia, các ngươi là công dân tốt của quốc gia, giúp đỡ các ngươi là chuyện mà ta nên làm, ta không thể nhận lễ vật của các ngươi.”
Không sai! Sau khi người nhà họ Cảnh quyên tặng cho quốc gia nhiều văn vật cùng tư liệu trân quý, thì hiện tại người nhà họ Cảnh đã được xem như là một công dân tốt.
Quách Chính Thanh không giống với bọn Đái Lộ, ông ta là trưởng phòng của phòng quản lý, trên đầu cũng đỉnh rất nhiều quy củ.
Bọn Đái Lộ nhận lấy lễ vật mà người xuyên không muốn báo đáp ân tình, hành vi này có chút không ổn, nhưng cũng không có điều khoản nào quy định không thể nhận đồ vật của người xuyên không.
Trước kia cũng từng phát sinh chuyện người xuyên không tặng lễ vật cho người phụ trách, chẳng qua là lễ vật của bọn họ không có trân quý bằng người nhà họ Cảnh.
Quách Chính Thanh có thể làm trưởng phòng của phòng quản lý sự kiện đặc thù, trừ bỏ ông ấy có năng lực xuất chúng, thì gia thế của ông ấy cũng không tồi.
Ông nội của Quách Chính Thanh chính là một quân nhân, đã từng tham gia chiến tranh kháng Nhật, kháng Mỹ.
Từ ngày xưa tiền và quyền đã đi đôi với nhau, dưới sự tích lũy của hai đời, Quách gia cũng có một phần của cải không tệ, đặc biệt là Quách Chính Thanh còn có một người em trai đang làm kinh doanh, khi so sánh với tiền tài và quyền lực, thì ông ấy càng coi trọng quyền lực hơn.
Đặc biệt là không đến hai năm ông ta đã đến tuổi phải về hưu, trong thời điểm quan trọng thì càng phải cẩn thận, chỉ cần có người bắt được một chút bím tóc của ông ta là có thể kéo ông ta xuống ngựa.
Quốc gia vẫn luôn có thái độ muốn nâng đỡ người xuyên không, người phụ trách của phòng quản lý cũng có tư cách xin gặp mặt lãnh đạo, đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Tuy rằng nhận lấy lễ vật của người xuyên không cũng không được xem là ăn hối lộ, nhưng rốt cuộc Quách Chính Thanh cùng người xuyên không cũng đang có mối quan hệ là người quản lý và người bị quản lý, vì để không trở thành cái tên trong câu chuyện của người khác khi nói chuyện phiếm, lễ vật này ông ta không thể nhận.
Sợ người nhà họ Cảnh bởi vì chính mình không nhận lễ vật mà suy nghĩ miên man, Quách Chính Thanh còn tri kỷ bổ sung một câu: “Lần sau ngươi đổi lại thành một ít trái cây, ta nhất định sẽ nhận, còn lễ vật có giá trị vượt qua 500 tệ thì ta không thể nhận.”
Cảnh An Hoằng nghe vậy liền vội vàng xua tay giải thích: “Ta cũng không có hối lộ ngài, chỉ là muốn cảm ơn ngài đã luôn chiếu cố ta cùng người nhà, cho nên chúng ta chỉ muốn tặng ngài một phần lễ mọn mà thôi.”
Tuy rằng đã xuyên không, nhưng trong xương cốt của Cảnh An Hoằng vẫn còn cốt khí của một văn nhân.
Ở Đại Chu triều khắp nơi đều dựa vào đút lót cùng quan hệ nhưng ông cùng người nhà cũng không có dựa vào những thủ đoạn bàng môn tả đạo để kiếm lời, đi tới hiện đại càng sẽ không làm như vậy.
Dựa theo cách nói của đám người Quách Chính Thanh cùng Đái Lộ bọn họ, thì chế độ xã hội của thế giới này còn công bằng liêm chính hơn cả Đại Chu triều, cho dù ông là người hồ đồ, cũng không có khả năng ở trước mắt bao người làm ra chuyện đút lót.
Hai ngày này bởi vì chuyện của mảnh đất, Quách Chính Thanh không ngừng bôn ba bận trước bận sau để giúp đỡ bọn họ, trong lúc ngẫu nhiên Cảnh An Hoằng đã nghe thấy Khâu Thành Cảnh nói Quách trưởng phòng của bọn họ là một người thích hoa cỏ, cho nên đồ vật trong hộp gỗ chính là một bình hoa bằng ngọc trạm trổ hình bách thú.
Bình hoa bằng ngọc này được Cảnh An Hoằng cùng Triệu Hoa Lan cố ý chọn lựa ra, phẩm tướng của bình hoa này còn tốt hơn cái bình hoa mà trước đó bọn họ đưa đến nhà đấu giá, tay nghề chạm trổ cũng càng thêm tinh tế chân thật, đương nhiên, giá cả tự nhiên là vượt qua 500 tệ, tiêu chuẩn nhận lễ của Quách Chính Thanh.
Mặc cho Cảnh An Hoằng nói như thế nào thì thái độ của Quách Chính Thanh cũng đều kiên quyết, đã nói không thể nhận chính là không thể nhận.
Cuối cùng Cảnh An Hoằng chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ muốn khuyên bảo Quách Chính Thanh, ông mang theo hộp gỗ đi tới nhà ăn để hội hợp cùng người nhà, Khâu Thành Cảnh nhìn hộp gỗ ở trong tay Cảnh An Hoằng cũng không ngoài ý muốn, kết quả này đã nằm ở bên trong dự đoán của anh ta.
Sợ Cảnh An Hoằng đông thả tây ném làm cho đồ vật trong hộp gỗ vì bị va chạm mà hư hỏng, Khâu Thành Cảnh đã tiếp nhận hộp gỗ, tạm đặt ở văn phòng.
Người nhà họ Cảnh đối mặt với cuộc sống ở thời hiện đại vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hiểu biết, có thể nói là bọn họ giống như một đứa trẻ ba tuổi cần phải học lại từ đầu.
Tiếng phổ thông của Đại Chu triều về sau là không thể tiếp tục sử dụng, trừ phi người nhà họ Cảnh muốn dọn đến thành phố Thục, nếu bọn họ muốn sinh hoạt ở đế đô, thì cần phải bắt đầu học tập về tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Ghép vần, nét bút, thanh mẫu, vận mẫu, những thứ cơ bản này người nhà họ Cảnh đều phải bắt đầu học tập.
Sau khi nghe xong chương trình học mà lão sư an bài, trước mắt của người nhà họ Cảnh đều tối sầm, bọn họ biết rõ một đoạn thời gian sắp tới khẳng định muốn vất vả.
Chuyện này cũng không có gì để bàn cãi, bọn họ cần phải cắn chặt răng liều mạng học tập, vì có thể sinh hoạt ở xã hội hiện đại, vất vả một chút cũng đáng giá.
Đối với sự nhiệt tình trong học tập của người nhà họ Cảnh, lão sư rất ủng hộ, ông ấy cũng lấy ra sự nhiệt tình của chính mình, bắt đầu dạy cho bọn họ chương trình học tập của tiểu học năm nhất.
Sau một tuần nghiêm túc học tập, người nhà họ Cảnh đã nghênh đón lần kiểm tra đầu tiên.
Tổng cộng chỉ có năm thí sinh, lão sư chỉ tốn có năm phút đã chấm bài xong.
Cuối cùng kết quả của bài kiểm tra đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong năm người của Cảnh gia, người có thành tích tốt nhất trong lần kiểm tra đầu tiên lại chính là Cảnh Lâm người có tuổi nhỏ nhất.
Đối với kết quả này, biểu hiện của Cảnh Tình là bình tĩnh nhất: “Em trai vốn dĩ đã thông minh, tiên sinh cũng thường xuyên khen em ấy có trí nhớ tốt, học những thứ này tự nhiên là nhanh.”
Thành tích của Cảnh Tình cũng không tồi, chỉ sai nhiều hơn Cảnh Lâm hai câu ghép vần.
Chuyện này cũng không có biện pháp, tiếng phổ thông ở đây hoàn toàn không giống với chỗ của bọn họ, loại đồ vật như ngôn ngữ, một khi đã dưỡng thành thói quen, muốn bẻ lại cũng rất khó khăn.
Đặc biệt là Cảnh An Hoằng cùng Triệu Hoa Lan, thời điểm bọn họ còn ở Đại Chu triều chính là người có văn hóa, văn tự của Đại Chu triều bọn họ đã sớm nhớ kỹ ở trong lòng, hiện tại lại đột nhiên để cho bọn họ đi tiếp thu một loại văn tự hoàn toàn khác, việc này vẫn là có chút cố sức.
Thành tích của Sở Tú Nương là hạng chót, đây cũng là chuyện mà người nhà họ Cảnh bao gồm chính bà đã đoán ra từ trước.
Lúc còn trẻ gia đình của Sở Tú Nương rất nghèo, cũng không có điều kiện để học chữ, sau này có điều kiện, bà đều vội vàng quản gia cùng nuôi dưỡng con cái, chiếu cố cha mẹ chồng, căn bản không có tinh thần và thời gian để học biết chữ.
Thời điểm Triệu Hoa Lan mới vừa gả tới Cảnh gia, cả ngày chỉ thích viết văn làm thơ, Sở Tú Nương không quen nhìn bộ dạng này của Triệu Hoa Lan, nhưng Cảnh An Hoằng lại thích, nói cái này kêu là hồng tụ thêm hương, phu nhân có tài hoa cùng bản lĩnh, ông đi ra ngoài cũng có mặt mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.