Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại
Chương 42: Đi Thi
Đồ Mi Phu Nhân
16/11/2022
Không phải là do Cảnh Tình không biết nhiều về cầm khúc, mà là do bảy khúc phổ kia căn bản không có ở Đại Chu triều.
Cuối cùng Cảnh Tình tuyển chọn khúc “Suối chảy trong khe đá” mà cô quen thuộc nhất để thi, vì bảo đảm, cô lại tuyển thêm một khúc “Ba con bướm ở trên đồng cỏ” để làm dự bị.
Sau khi xác định muốn thi cầm nghệ cấp 4, một lần nữa Cảnh Tình lấy ra toàn bộ sức lực để học cầm cổ, tuy rằng lão sư đã quy định cô phải luyện tập hai giờ, nhưng mỗi ngày cô đều tăng thêm giờ luyện tập.
Chung quanh đây chỉ có một tòa nhà của Cảnh gia, bên ngoài còn có một mảnh đất trống rất lớn, thanh âm của tiếng đàn cũng truyền không ra quá xa, bằng không Cảnh Tình mỗi ngày luyện cầm luyện đến 9 giờ tối, hàng xóm nhất định sớm đã có lời oán hận.
Người nhà họ Cảnh đã hiểu rất rõ về cuộc sống ở hiện đại, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc thi cầm nghệ này, Cảnh Tình sắp phải đi thi, cả một tuần này, mọi người đều nhân nhượng Cảnh Tình trong mọi chuyện, ngay cả Triệu Hoa Lan mỗi ngày buổi sáng đi siêu thị mua đồ ăn, trước hết sẽ hỏi con gái muốn ăn cái gì.
Một tuần rất nhanh liền qua đi, buổi sáng hôm nay Khâu Thành Cảnh ở dưới cái nhìn của người nhà họ Cảnh đã lái xe đưa Cảnh Tình đi đến nơi tổ chức cuộc thi.
Chuyện đã tới trước mắt, Cảnh Tình cũng không còn bình tĩnh như lúc trước, cô duỗi tay sờ sờ cái túi đựng cầm ở một bên, trong lòng ngực nhảy như nổi trống.
Cảnh Tình rất tin tưởng về trình độ của mình, khúc phổ dùng để thi cô đã đàn gần cả trăm lần, hơn nữa cô còn được danh sư chỉ điểm, theo lý mà nói hẳn là không có gì phải lo sợ.
Chính là trong khoảng thời gian này tiến độ trong học tập làm Cảnh Tình chịu không ít đả kích, cũng làm cô đánh mất không ít tự tin, ngay cả cuộc thi cầm nghệ cấp 4 dễ như trở bàn tay, cô cũng không dám có nữa điểm khinh thường.
Đế đô có sự cạnh tranh rất kịch liệt, đa số mọi người lúc còn ở nhà trẻ cũng đã tuyển chọn một môn sở trường để phát triển sau này.
Cầm cổ là một môn nghệ thuật rất ít được chú ý, nhưng ở đế đô người học tập về cầm cổ cũng không ít.
Tỷ như hôm nay, bao gồm Cảnh Tình ở bên trong, nhìn danh sách người tới để thi, cũng có hơn trăm người.
Bất quá trong đó đa số đều là người mới học, thi cấp 2 chiếm đa số.
Hôm nay vì cuộc thi này, Cảnh Tình đã cố ý dậy thật sớm, nhưng cha mẹ ở thời hiện đại đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào con cái của bọn họ, cho nên mới tám giờ bọn họ đã đi đến địa điểm tổ chức cuộc thi, lúc này ở đây đã có mười mấy người đang chờ ở đại sảnh.
Cảnh Tình tới cũng coi như sớm, được xếp thi thứ chín, thời điểm cô chờ đến lượt mình thi, những người khác của nhà họ Cảnh cũng thực sốt ruột, cố tình bọn họ vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Cảnh Tình, mới không nhắn tin cho Cảnh Tình để dò hỏi, mà nhắn tin cho Khâu Thành Cảnh người đi cùng Cảnh Tình.
“Thế nào, Tiểu Tình có cảm thấy khẩn trương không?”
Khâu Thành Cảnh nhìn tin nhắn trên WeChat mà Cảnh An Hoằng gửi tới, anh ta bất đắc dĩ cười cười.
Khâu Thành Cảnh cầm lấy di động đánh chữ trả lời: “Trạng thái của Cảnh Tình thoạt nhìn rất tốt, cũng không khẩn trương, phía trước còn có hai người, bọn họ thi xong sẽ tới lượt thi của Cảnh Tình.”
“Không khẩn trương thì tốt, đợi chút…… Ta chỉ nói vạn nhất nếu mà thi không qua, ngươi nhớ khuyên nhủ con bé, không qua cũng không có gì, lần sau lại thi tiếp.”
Cảnh An Hoằng trả lời rất nhanh, cái này làm cho Khâu Thành Cảnh nhịn không được hoài nghi ông căn bản không nghiêm túc lắng nghe lão sư giảng bài.
Trong khoảng thời gian này con gái có bao nhiêu khắc khổ Cảnh An Hoằng cũng nhìn ở trong mắt, dưới cái nhìn của ông, con gái thi cầm nghệ cấp 4 khẳng định có thể qua, bất quá mọi việc đều có ngoại lệ, đây là lần đầu tiên con gái tham gia cuộc thi chính quy sau khi đến hiện đại, vạn nhất trong lúc thi con gái quá khẩn trương, phát huy thất thường cũng không phải không có khả năng.
Con gái của mình chính mình hiểu, Cảnh An Hoằng cũng biết con gái của ông từ nhỏ đã một đường xuôi gió xuôi nước, vạn nhất đi thi gặp bất lợi, ông lo lắng con gái sẽ không tiếp thu được, cho nên ông không yên tâm phải dặn dò Khâu Thành Cảnh vài câu.
Theo lý thuyết Cảnh Tình đi thi là một chuyện quan trọng, bọn họ làm cha mẹ hẳn là phải đi cùng, nhưng lão sư đã an bài chương trình học rất nhiều, bọn họ căn bản không có thời gian để đi, cho nên chỉ có thể để Khâu Thành Cảnh đi cùng Cảnh Tình, còn bọn họ chỉ có thể ở nhà lo lắng đề phòng chờ tin tức.
Đàn cổ cấp 4 cũng không khó, giống như người từ nhỏ đã học cầm, trước mười tuổi liền có thể thi qua cấp 4, cho nên lúc Cảnh Tình ôm túi đựng cầm của mình đi vào phòng, bốn vị lão sư đang ngồi đều có chút ngoài ý muốn.
Bề ngoài của Cảnh Tình thoạt nhìn mới 15 - 16 tuổi, nhóm giám khảo đều ở trong lòng nói thầm tuổi của cô mới đến thi cấp 4, là do thiên phú không cao, hay là do học trễ.
Bất quá bọn họ làm giám khảo đã lâu, loại học sinh nào cũng đều gặp qua, các lão sư chỉ hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh liền điều chỉnh lại trạng thái.
Trong đó có một vị giám khảo nhìn tư liệu ở trong tay, việc công xử theo phép công nói: “Thí sinh số 9 Cảnh Tình, nhảy cấp thi cấp 4, ngươi trước tiên phải đàn một khúc của khúc phổ cấp 3, ngươi có biết khúc phổ trong quy định về cấp 3 không?”
Cảnh Tình gật gật đầu, muốn thi nhảy cấp trước tiên phải đàn được một khúc phổ của cấp 3, điểm này trước đó cô cũng đã biết.
Cảnh Tình đặt xuống cầm mà mình mang đến, thấy giám khảo không có lên tiếng ngăn cản, tâm của cô đã thả lỏng một nửa.
Trước đó Cảnh Tình cũng từng tìm hiểu, thời điểm thi cầm cổ có nơi cho phép thí sinh mang cầm của mình, có nơi không cho phép, vốn dĩ hôm nay cô mang theo cầm của mình tới đây chính là muốn thử thời vận, không nghĩ tới nơi này lại không hạn chế thí sinh dùng cầm của mình để thi.
Cảnh Tình đã quen dùng cầm trong tay cô, lúc cô tám tuổi tộc trưởng của Triệu thị, cũng chính là ông ngoại Triệu Công của cô đã tặng nó cho cô.
Chiếc cầm này là chiếc cầm cuối cùng được tạo ra bởi một danh gia thuộc về tiền triều, thân cầm được làm bằng gỗ tử đàn, tơ tằm làm dây, khi đàn tấu dư âm không ngừng vang vọng, cho nên Cảnh Tình đã đặt tên cho chiếc cầm này là “dư âm”.
Trong ghi chép thì danh cầm đứng đầu thiên hạ là “vòng lương” của Sở Trang Vương, dư âm của nó văng vẳng bên tai vẫn luôn được người ta dùng để hình dung cho thanh âm êm tai dễ nghe, Cảnh Tình đặt tên cho cầm của mình là “dư âm” chính là cảm thấy cầm của cô có thể so sánh cùng danh cầm “vòng lương” của Sở Trang Vương.
Có thể lên làm giám khảo đều là người hiểu về cầm, cho nên Cảnh Tình lấy ra chiếc cổ cầm, đã hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Theo bàn tay mềm nhẹ của Cảnh Tình, tiếng đàn thanh thúy linh hoạt đã phiêu đãng ở trong phòng.
Làm giám khảo, chỉ nghe một chút khúc nhạc dạo liền biết Cảnh Tình đang đàn khúc “Mùa thu trên con sông đêm” của khúc phổ cấp 3.
Người thạo nghề vừa ra tay, liền biết có hay hay không, kỹ xảo cùng tiết tấu Cảnh Tình đã nắm chắc đến mức hoàn mỹ, sau khi đàn xong khúc “Mùa thu trên con sông đêm”, cũng không mắc một chút sai lầm, nếu có thể quay chụp lại thì đây có thể trở thành một bài diễn tấu trong sách giáo khoa.
Cầm tốt, người diễn tấu cũng tốt, sau khi kết thúc khúc “Mùa thu trên con sông đêm” có độ khó rất cao đối với người mới học, đã làm cho nhóm giám khảo cảm thấy đáng tiếc.
Cảnh Tình để lộ ra chiêu thức này, đã làm giám khảo hiểu rõ trình độ cầm nghệ của cô không chỉ dừng lại ở cấp 4, nói câu không khách khí, chỉ cần cô lấy ra trình độ cùng kỹ xảo này, thì hiện tại cô thi cấp 10 cũng không phải việc khó.
Sau khi thông qua khúc phổ cấp 3, Cảnh Tình đã nhìn ra ý khen ngợi trên mặt của nhóm giám khảo, cái này làm cho cô càng thêm thả lỏng.
Tiếp theo là hai khúc phổ dùng để thi cấp 4, “Suối chảy trong khe đá”, “Ba con bướm ở trên đồng cỏ”, sau khi Cảnh Tình diễn tấu thành thạo hai khúc này, nhóm giám khảo đã khó nén sự kích động ở trong lòng.
Chờ Cảnh Tình diễn tấu xong, bốn vị giám khảo đã rời khỏi vị trí của mình, bọn họ tiến đến trước mặt Cảnh Tình, có người tò mò chiếc cầm mà cô mang đến, có người tò mò hỏi cô vì sao hiện tại mới đến thi, hơn nữa dựa theo tư liệu trong tay bọn họ, cô không thi cấp 3, đã trực tiếp thi cấp 4.
Cảnh Tình biết rõ những câu hỏi của nhóm giám khảo có liên quan đến thành tích thi của mình, cho nên đối với vấn đề của bọn họ, cô đều ngoan ngoãn trả lời: “Chiếc cầm này là lễ vật mà trưởng bối trong nhà ban tặng, nó là cầm cổ, ước chừng đã mấy trăm năm tuổi.”
Thời điểm nói tới đây, Cảnh Tình cũng không có xác định, bởi vì dựa theo lời nói của nhà đấu giá cùng nhóm chuyên gia, mấy thứ này của nhà mình, chỉ nhìn kỹ thuật khắc hoa cùng tài liệu, đại khái là giống với thời Đường của thế giới này.
Thời Đường cách hiện tại đã hơn một ngàn năm, cầm cổ rất khó bảo tồn lâu như vậy, cho nên Cảnh Tình đã cố ý nói thời gian ngắn hơn.
Vừa nghe nói đây là cầm cổ có mấy trăm năm tuổi, ban đầu vị giám khảo này còn muốn đi đến phía trước bàn đựng cổ cầm để sờ sờ cho đỡ ghiền đều ngượng ngùng thu hồi tay.
Cầm cổ hay không cầm cổ bọn họ cũng nhìn không ra, chỉ biết chiếc cầm này xác thật tốt hơn rất nhiều lần những chiếc cầm được bán trên thị trường, cầm cổ mấy trăm năm bọn họ chưa từng gặp qua, cũng không biết lời nói của Cảnh Tình có phải là sự thật hay không, bất quá nếu chủ nhân của cầm đã nói đây là cầm cổ mấy trăm năm tuổi, bọn họ cũng cũng không dám dùng tay chạm vào.
Vạn nhất chiếc cầm này thật sự là cầm cổ mấy trăm năm trước, nếu mình mạnh tay chạm hỏng rồi, cho dù táng gia bại sản cũng không đủ để bồi thường.
Nhóm giám khảo chẳng những không dám chạm vào cầm của Cảnh Tình, bọn họ cho rằng tuổi của cô còn quá nhỏ còn không hiểu sự lợi hại trong đó, còn khuyên cô vài câu.
Cuối cùng Cảnh Tình tuyển chọn khúc “Suối chảy trong khe đá” mà cô quen thuộc nhất để thi, vì bảo đảm, cô lại tuyển thêm một khúc “Ba con bướm ở trên đồng cỏ” để làm dự bị.
Sau khi xác định muốn thi cầm nghệ cấp 4, một lần nữa Cảnh Tình lấy ra toàn bộ sức lực để học cầm cổ, tuy rằng lão sư đã quy định cô phải luyện tập hai giờ, nhưng mỗi ngày cô đều tăng thêm giờ luyện tập.
Chung quanh đây chỉ có một tòa nhà của Cảnh gia, bên ngoài còn có một mảnh đất trống rất lớn, thanh âm của tiếng đàn cũng truyền không ra quá xa, bằng không Cảnh Tình mỗi ngày luyện cầm luyện đến 9 giờ tối, hàng xóm nhất định sớm đã có lời oán hận.
Người nhà họ Cảnh đã hiểu rất rõ về cuộc sống ở hiện đại, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc thi cầm nghệ này, Cảnh Tình sắp phải đi thi, cả một tuần này, mọi người đều nhân nhượng Cảnh Tình trong mọi chuyện, ngay cả Triệu Hoa Lan mỗi ngày buổi sáng đi siêu thị mua đồ ăn, trước hết sẽ hỏi con gái muốn ăn cái gì.
Một tuần rất nhanh liền qua đi, buổi sáng hôm nay Khâu Thành Cảnh ở dưới cái nhìn của người nhà họ Cảnh đã lái xe đưa Cảnh Tình đi đến nơi tổ chức cuộc thi.
Chuyện đã tới trước mắt, Cảnh Tình cũng không còn bình tĩnh như lúc trước, cô duỗi tay sờ sờ cái túi đựng cầm ở một bên, trong lòng ngực nhảy như nổi trống.
Cảnh Tình rất tin tưởng về trình độ của mình, khúc phổ dùng để thi cô đã đàn gần cả trăm lần, hơn nữa cô còn được danh sư chỉ điểm, theo lý mà nói hẳn là không có gì phải lo sợ.
Chính là trong khoảng thời gian này tiến độ trong học tập làm Cảnh Tình chịu không ít đả kích, cũng làm cô đánh mất không ít tự tin, ngay cả cuộc thi cầm nghệ cấp 4 dễ như trở bàn tay, cô cũng không dám có nữa điểm khinh thường.
Đế đô có sự cạnh tranh rất kịch liệt, đa số mọi người lúc còn ở nhà trẻ cũng đã tuyển chọn một môn sở trường để phát triển sau này.
Cầm cổ là một môn nghệ thuật rất ít được chú ý, nhưng ở đế đô người học tập về cầm cổ cũng không ít.
Tỷ như hôm nay, bao gồm Cảnh Tình ở bên trong, nhìn danh sách người tới để thi, cũng có hơn trăm người.
Bất quá trong đó đa số đều là người mới học, thi cấp 2 chiếm đa số.
Hôm nay vì cuộc thi này, Cảnh Tình đã cố ý dậy thật sớm, nhưng cha mẹ ở thời hiện đại đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào con cái của bọn họ, cho nên mới tám giờ bọn họ đã đi đến địa điểm tổ chức cuộc thi, lúc này ở đây đã có mười mấy người đang chờ ở đại sảnh.
Cảnh Tình tới cũng coi như sớm, được xếp thi thứ chín, thời điểm cô chờ đến lượt mình thi, những người khác của nhà họ Cảnh cũng thực sốt ruột, cố tình bọn họ vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Cảnh Tình, mới không nhắn tin cho Cảnh Tình để dò hỏi, mà nhắn tin cho Khâu Thành Cảnh người đi cùng Cảnh Tình.
“Thế nào, Tiểu Tình có cảm thấy khẩn trương không?”
Khâu Thành Cảnh nhìn tin nhắn trên WeChat mà Cảnh An Hoằng gửi tới, anh ta bất đắc dĩ cười cười.
Khâu Thành Cảnh cầm lấy di động đánh chữ trả lời: “Trạng thái của Cảnh Tình thoạt nhìn rất tốt, cũng không khẩn trương, phía trước còn có hai người, bọn họ thi xong sẽ tới lượt thi của Cảnh Tình.”
“Không khẩn trương thì tốt, đợi chút…… Ta chỉ nói vạn nhất nếu mà thi không qua, ngươi nhớ khuyên nhủ con bé, không qua cũng không có gì, lần sau lại thi tiếp.”
Cảnh An Hoằng trả lời rất nhanh, cái này làm cho Khâu Thành Cảnh nhịn không được hoài nghi ông căn bản không nghiêm túc lắng nghe lão sư giảng bài.
Trong khoảng thời gian này con gái có bao nhiêu khắc khổ Cảnh An Hoằng cũng nhìn ở trong mắt, dưới cái nhìn của ông, con gái thi cầm nghệ cấp 4 khẳng định có thể qua, bất quá mọi việc đều có ngoại lệ, đây là lần đầu tiên con gái tham gia cuộc thi chính quy sau khi đến hiện đại, vạn nhất trong lúc thi con gái quá khẩn trương, phát huy thất thường cũng không phải không có khả năng.
Con gái của mình chính mình hiểu, Cảnh An Hoằng cũng biết con gái của ông từ nhỏ đã một đường xuôi gió xuôi nước, vạn nhất đi thi gặp bất lợi, ông lo lắng con gái sẽ không tiếp thu được, cho nên ông không yên tâm phải dặn dò Khâu Thành Cảnh vài câu.
Theo lý thuyết Cảnh Tình đi thi là một chuyện quan trọng, bọn họ làm cha mẹ hẳn là phải đi cùng, nhưng lão sư đã an bài chương trình học rất nhiều, bọn họ căn bản không có thời gian để đi, cho nên chỉ có thể để Khâu Thành Cảnh đi cùng Cảnh Tình, còn bọn họ chỉ có thể ở nhà lo lắng đề phòng chờ tin tức.
Đàn cổ cấp 4 cũng không khó, giống như người từ nhỏ đã học cầm, trước mười tuổi liền có thể thi qua cấp 4, cho nên lúc Cảnh Tình ôm túi đựng cầm của mình đi vào phòng, bốn vị lão sư đang ngồi đều có chút ngoài ý muốn.
Bề ngoài của Cảnh Tình thoạt nhìn mới 15 - 16 tuổi, nhóm giám khảo đều ở trong lòng nói thầm tuổi của cô mới đến thi cấp 4, là do thiên phú không cao, hay là do học trễ.
Bất quá bọn họ làm giám khảo đã lâu, loại học sinh nào cũng đều gặp qua, các lão sư chỉ hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh liền điều chỉnh lại trạng thái.
Trong đó có một vị giám khảo nhìn tư liệu ở trong tay, việc công xử theo phép công nói: “Thí sinh số 9 Cảnh Tình, nhảy cấp thi cấp 4, ngươi trước tiên phải đàn một khúc của khúc phổ cấp 3, ngươi có biết khúc phổ trong quy định về cấp 3 không?”
Cảnh Tình gật gật đầu, muốn thi nhảy cấp trước tiên phải đàn được một khúc phổ của cấp 3, điểm này trước đó cô cũng đã biết.
Cảnh Tình đặt xuống cầm mà mình mang đến, thấy giám khảo không có lên tiếng ngăn cản, tâm của cô đã thả lỏng một nửa.
Trước đó Cảnh Tình cũng từng tìm hiểu, thời điểm thi cầm cổ có nơi cho phép thí sinh mang cầm của mình, có nơi không cho phép, vốn dĩ hôm nay cô mang theo cầm của mình tới đây chính là muốn thử thời vận, không nghĩ tới nơi này lại không hạn chế thí sinh dùng cầm của mình để thi.
Cảnh Tình đã quen dùng cầm trong tay cô, lúc cô tám tuổi tộc trưởng của Triệu thị, cũng chính là ông ngoại Triệu Công của cô đã tặng nó cho cô.
Chiếc cầm này là chiếc cầm cuối cùng được tạo ra bởi một danh gia thuộc về tiền triều, thân cầm được làm bằng gỗ tử đàn, tơ tằm làm dây, khi đàn tấu dư âm không ngừng vang vọng, cho nên Cảnh Tình đã đặt tên cho chiếc cầm này là “dư âm”.
Trong ghi chép thì danh cầm đứng đầu thiên hạ là “vòng lương” của Sở Trang Vương, dư âm của nó văng vẳng bên tai vẫn luôn được người ta dùng để hình dung cho thanh âm êm tai dễ nghe, Cảnh Tình đặt tên cho cầm của mình là “dư âm” chính là cảm thấy cầm của cô có thể so sánh cùng danh cầm “vòng lương” của Sở Trang Vương.
Có thể lên làm giám khảo đều là người hiểu về cầm, cho nên Cảnh Tình lấy ra chiếc cổ cầm, đã hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Theo bàn tay mềm nhẹ của Cảnh Tình, tiếng đàn thanh thúy linh hoạt đã phiêu đãng ở trong phòng.
Làm giám khảo, chỉ nghe một chút khúc nhạc dạo liền biết Cảnh Tình đang đàn khúc “Mùa thu trên con sông đêm” của khúc phổ cấp 3.
Người thạo nghề vừa ra tay, liền biết có hay hay không, kỹ xảo cùng tiết tấu Cảnh Tình đã nắm chắc đến mức hoàn mỹ, sau khi đàn xong khúc “Mùa thu trên con sông đêm”, cũng không mắc một chút sai lầm, nếu có thể quay chụp lại thì đây có thể trở thành một bài diễn tấu trong sách giáo khoa.
Cầm tốt, người diễn tấu cũng tốt, sau khi kết thúc khúc “Mùa thu trên con sông đêm” có độ khó rất cao đối với người mới học, đã làm cho nhóm giám khảo cảm thấy đáng tiếc.
Cảnh Tình để lộ ra chiêu thức này, đã làm giám khảo hiểu rõ trình độ cầm nghệ của cô không chỉ dừng lại ở cấp 4, nói câu không khách khí, chỉ cần cô lấy ra trình độ cùng kỹ xảo này, thì hiện tại cô thi cấp 10 cũng không phải việc khó.
Sau khi thông qua khúc phổ cấp 3, Cảnh Tình đã nhìn ra ý khen ngợi trên mặt của nhóm giám khảo, cái này làm cho cô càng thêm thả lỏng.
Tiếp theo là hai khúc phổ dùng để thi cấp 4, “Suối chảy trong khe đá”, “Ba con bướm ở trên đồng cỏ”, sau khi Cảnh Tình diễn tấu thành thạo hai khúc này, nhóm giám khảo đã khó nén sự kích động ở trong lòng.
Chờ Cảnh Tình diễn tấu xong, bốn vị giám khảo đã rời khỏi vị trí của mình, bọn họ tiến đến trước mặt Cảnh Tình, có người tò mò chiếc cầm mà cô mang đến, có người tò mò hỏi cô vì sao hiện tại mới đến thi, hơn nữa dựa theo tư liệu trong tay bọn họ, cô không thi cấp 3, đã trực tiếp thi cấp 4.
Cảnh Tình biết rõ những câu hỏi của nhóm giám khảo có liên quan đến thành tích thi của mình, cho nên đối với vấn đề của bọn họ, cô đều ngoan ngoãn trả lời: “Chiếc cầm này là lễ vật mà trưởng bối trong nhà ban tặng, nó là cầm cổ, ước chừng đã mấy trăm năm tuổi.”
Thời điểm nói tới đây, Cảnh Tình cũng không có xác định, bởi vì dựa theo lời nói của nhà đấu giá cùng nhóm chuyên gia, mấy thứ này của nhà mình, chỉ nhìn kỹ thuật khắc hoa cùng tài liệu, đại khái là giống với thời Đường của thế giới này.
Thời Đường cách hiện tại đã hơn một ngàn năm, cầm cổ rất khó bảo tồn lâu như vậy, cho nên Cảnh Tình đã cố ý nói thời gian ngắn hơn.
Vừa nghe nói đây là cầm cổ có mấy trăm năm tuổi, ban đầu vị giám khảo này còn muốn đi đến phía trước bàn đựng cổ cầm để sờ sờ cho đỡ ghiền đều ngượng ngùng thu hồi tay.
Cầm cổ hay không cầm cổ bọn họ cũng nhìn không ra, chỉ biết chiếc cầm này xác thật tốt hơn rất nhiều lần những chiếc cầm được bán trên thị trường, cầm cổ mấy trăm năm bọn họ chưa từng gặp qua, cũng không biết lời nói của Cảnh Tình có phải là sự thật hay không, bất quá nếu chủ nhân của cầm đã nói đây là cầm cổ mấy trăm năm tuổi, bọn họ cũng cũng không dám dùng tay chạm vào.
Vạn nhất chiếc cầm này thật sự là cầm cổ mấy trăm năm trước, nếu mình mạnh tay chạm hỏng rồi, cho dù táng gia bại sản cũng không đủ để bồi thường.
Nhóm giám khảo chẳng những không dám chạm vào cầm của Cảnh Tình, bọn họ cho rằng tuổi của cô còn quá nhỏ còn không hiểu sự lợi hại trong đó, còn khuyên cô vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.