Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại
Chương 31: Túi Xách
Đồ Mi Phu Nhân
15/11/2022
Vừa đi vào cửa hàng đồ chơi, động tác trên tay Cảnh Lâm cũng chưa từng ngừng lại, máy bay điều khiển từ xa, mua! Xe đồ chơi, mua! Đồ chơi xếp gỗ, không có gì để suy nghĩ, mua!
Có thêm hai mươi vạn của Sở Tú Nương, Cảnh Lâm mua đồ rất là hào phóng.
Chưa được bao lâu trên chiếc xe đẩy của Khâu Thành Cảnh đã nhét đầy đồ chơi.
Nhìn Cảnh Lâm vẫn còn đang lựa chọn đồ chơi ở trên kệ để hàng, Cảnh Tình nhìn Khâu Thành Cảnh cười cười tỏ vẻ xin lỗi, đây là lần thứ hai trong ngày cô kéo tay em trai lại.
Cảnh Tình tiến đến bên tai của Cảnh Lâm, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngươi đã mua rất nhiều đồ chơi, còn tiếp tục mua, đợi chút nữa trở về, trên xe sẽ không còn chỗ cho ngươi ngồi.”
Cảnh Lâm rốt cuộc vẫn là một cậu bé, Cảnh Tình tin tưởng, nếu hôm nay mình không ra mặt ngăn cản, có thể em trai sẽ xài hết 40 vạn ở trong cửa hàng trò chơi này, chờ đến lúc em trai nhìn thấy đồ vật mình thích, tám chín phần mười sẽ tiến đến bên người của cô để làm nũng giả bộ đáng thương, để cô trả tiền dùm cậu.
Cảnh Lâm nhìn trên xe đẩy toàn là đồ chơi, tay nhỏ chống cằm tự hỏi trong chốc lát, sau khi cậu xác định mua đống đồ chơi này trở về đã đủ cho cậu chơi một đoạn thời gian, cậu nghe theo lời nói của chị gái, ngoan ngoãn đi ra quầy thu ngân để tính tiền.
Ban đầu nhân viên thu ngân của cửa hàng trò chơi cho rằng Khâu Thành Cảnh là người nhà của Cảnh Lâm sẽ mua cho cậu những món đồ chơi này, kết quả đến lúc tính tiền, một cậu bé thoạt nhìn còn chưa đủ mười tuổi lại tự mình móc ra di động để thanh toán.
Cậu bé vụng về móc ra di động mở mã QR tự mình trả tiền.
Nhân viên thu ngân dùng máy quét trong tay quét một cái lên mã QR để tính tiền, nhìn màn hình hiện ra dòng chữ thanh toán thành công, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Nhìn đống đồ chơi tràn đầy trên xe đẩy, tổng giá trị đã vượt qua năm con số, cậu bé vẫn còn rất nhỏ tuổi, một hơi mua nhiều món đồ chơi như vậy, đôi mắt cũng không nháy một cái.
Nhân viên thu ngân cảm thấy chính mình vừa hâm mộ vừa ganh tỵ.
Thái độ phục vụ của nhân viên trong khu thương mại lớn không có chỗ nào để chê, Cảnh Lâm một hơi mua nhiều đồ chơi như vậy, đã đạt được ưu đãi giao hàng về tận nhà, chỉ cần đăng ký địa chỉ, bộ phận giao hàng của khu thương mại sẽ dựa theo ước định về thời gian mà giao hàng đến nhà.
Sau khi Cảnh Tình ở quầy thu ngân đăng ký xong địa chỉ giao hàng, cô không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt u oán của em trai đang ở trên người mình.
Cảnh Tình đặt bút xuống để giải thích: “Ta cũng không biết mua hàng hoá ở trong khu thương mại còn có thể giao hàng về tận nhà, nếu không —— ngươi lại mua thêm?”
Nếu có thể giao hàng về tận nhà, vậy thì lý do trước đó Cảnh Tình đã nói đồ vật quá nhiều không thể nhét hết vào trong xe tự nhiên cũng không thành lập.
Em trai nhà mình Cảnh Tình tự mình biết, Cảnh Lâm là một cậu bé được bà nội và mẹ của cô rất yêu thương và chiều chuộng cho nên cậu có chút kiêu căng, nhưng phẩm hạnh của cậu tuyệt đối không xấu.
Lúc trước còn ở Đại Chu triều, Cảnh An Hoằng đã từng nói về vấn đề này với con gái, cuối cùng bọn họ đã cho ra kết luận là —— chờ Cảnh Tình lên làm Thái Tử Phi, em trai nhà mẹ đẻ kiêu căng một chút cũng không sao, chỉ cần không kiêu ngạo ương ngạnh, cưỡng đoạt con gái nhà lành, dân chúng oán than, dẫn tới người nhà của khổ chủ không tiếc lên kinh thành cáo ngự trạng để lấy lại công đạo giống như người nhà mẹ đẻ của Lý Hoàng Hậu, về sau Cảnh Lâm chỉ cần dựa vào chị gái của mình là Hoàng Hậu, là cậu có thể an ổn làm một công tử quý tộc ăn sung mặc sướng cả đời.
Hôm nay cũng vậy, tuy rằng trong cửa hàng đồ chơi còn có rất nhiều món đồ chơi hiếm lạ, nhưng sau khi cậu được Cảnh Tình khuyên bảo đi tính tiền, Cảnh Lâm cũng không làm ầm ĩ, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn cô sau đó liền từ bỏ.
Cảnh Lâm tuyệt đối là một người không thể buồn quá lâu, từ trong cửa hàng đồ chơi đi ra ngoài, cậu sờ sờ di động ở trong túi áo, tưởng tượng đến việc trong các cửa hàng ở khu thương mại còn có rất nhiều bảo bối đang chờ mình mang về nhà, cậu liền kích động.
Nhìn phía trước cách đó không xa có một cửa hàng được trang trí rất tinh xảo, Cảnh Lâm ngẩng đầu lên, đọc từng câu từng chữ: “c, h, a, n, e, l, chị ơi, phía trước có một cửa hàng bán túi xách, ngươi có muốn vào xem thử không.”
Sau khi nói ra lời này, Cảnh Lâm còn ở trong lòng nói một câu —— cửa hàng này lấy tên thật kỳ quái, căn bản không thể ghép thành một từ ngữ hoàn chỉnh.
Cảnh Lâm đối với trình độ ghép vần của mình vẫn rất tự tin, bởi vì lần kiểm tra trước đó, cả nhà chỉ có một mình cậu làm đúng tất cả các câu ghép vần, ngay cả lão sư cũng đều khen cậu thông minh.
Nghe Cảnh Lâm nghiêm túc đánh vần tên của cửa hàng quốc tế, Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ phải dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế được chính mình không cười ha hả ngay tại chỗ.
Cảnh Lâm mới vừa học xong chương trình học tập của tiểu học năm 2, cậu còn chưa có bắt đầu học môn tiếng anh, cho nên cậu đọc không phải là Chanel, mà trực tiếp dùng cách đọc của thanh mẫu, vận mẫu đọc tên của cửa hàng quốc tế, tên cửa hàng rất sang trọng rất khí phái lại bị cậu đọc thành ăn, uống, a, ân, di, lặc.
Lo lắng xúc phạm tới lòng tự trọng của cậu bé Cảnh Lâm, Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh thật vất vả để nhịn không cười ra tiếng.
Cũng may lúc này tâm trí của Cảnh Lâm đều ở trên người của chị gái, cũng không có chú ý tới hai người ở phía sau đang che miệng, bả vai run lên bần bật giống như bị động kinh.
Cảnh Tình cũng không có chú ý tới sự khác thường của hai người Đái Lộ, cô cúi đầu nhìn em trai, không hiểu ra sao hỏi: “Tại sao ta phải mua túi xách?”
Cảnh Lâm ngẩng đầu nhìn Cảnh Tình, cậu cũng có vẻ mặt mờ mịt: “Không phải có người từng nói đồ vật như túi xách có thể trị bách bệnh ư? Ta cho rằng những cô gái trẻ như các ngươi đều thích túi xách.”
Cảnh Tình dở khóc dở cười hỏi: “Cái lý luận hiếm lạ cổ quái này ngươi nghe thấy ở đâu?”
Trong khoảng thời gian này Cảnh Lâm vẫn luôn theo chân bọn họ cùng nhau học tập, trừ bỏ người ở phòng quản lý, căn bản cậu không có gặp qua người khác, cho nên nghe cậu nói có sách mách có chứng, Cảnh Tình cảm thấy thật khó hiểu.
Dĩ vãng Cảnh Tình vẫn luôn là người giải thích nghi hoặc cho Cảnh Lâm, khó có lúc có chuyện cô cũng không hiểu, vẻ mặt của Cảnh Lâm đầy hưng phấn mà phổ cập kiến thức cho Cảnh Tình: “Ta đã nhìn thấy ở trên mạng, người trên mạng nói các cô gái trẻ đều thích túi xách, nếu chọc bạn gái không cao hứng, chỉ cần không phải là chuyện kinh thiên động địa, chỉ cần đưa túi xách cho bạn gái khẳng định có thể dỗ dành bạn gái, một cái không đủ liền đưa hai cái, ta đã nghiêm túc suy xét qua, tuy rằng hiện tại tiền tiêu vặt của ta rất ít, nhưng mỗi tháng ta chỉ cần để dành một chút, chờ về sau ta bắt đầu yêu đương là có thể mua túi xách đưa cho bạn gái.”
Cảnh Tình đã hiểu rõ, cô gật gật đầu, đối với đứa em trai mới mười tuổi đã nhớ thương đến chuyện yêu đương, cô hoàn toàn không còn cách nào khác.
Sau khi mua di động, Cảnh Tình vẫn đang tìm hiểu về nó, bất quá di động quá huyền ảo đối với cô thậm chí là những người khác trong Cảnh gia, hơn nữa trước đó bọn họ đã vội vàng học tập nửa tháng ở phòng quản lý, cho nên lâu như vậy, trước mắt thao tác mà cô thuần thục chỉ có WeChat cùng trình duyệt để tra cứu thông tin, chụp ảnh cùng quay video.
Còn những công năng khác của di động cô vẫn còn đang tìm hiểu.
Cảnh Tình có chút suy nghĩ kỳ quái: Tại sao cô không nhìn thấy những cách nói này ở trên mạng.
Cảnh Tình không biết, trong lúc cô cùng cha mẹ, bà nội còn đang lo lắng nghiên cứu các công năng cơ bản của di động, thì Cảnh Lâm đã nghiên cứu xong tất cả các ứng dụng mà cậu đã tải về điện thoại, những lý luận này cậu đã nhìn thấy trên một ứng dụng có tên là Weibo.
Phòng quản lý có kết nối với mạng internet, Cảnh Lâm cảm thấy những bài học mà lão sư dạy cũng không khó, mỗi ngày sau khi làm xong bài tập về nhà của lão sư, cậu liền lấy ra di động để đùa nghịch.
Đây là một trong những tiện ích mà phòng quản lý cố ý ưu đãi cho người nhà họ Cảnh, còn an bài cho bọn họ một căn phòng riêng biệt trong ký túc xá, vì vậy mà Cảnh Lâm có thể mỗi ngày tự do ôm di động chơi lâu như vậy.
Nhà họ Cảnh có được những ưu đãi này là có nguyên nhân, lúc trước Cảnh gia còn đang gom tiền để mua lại mảnh đất dưới toà nhà của bọn họ, xác thật đã ăn không ít mệt, quốc gia trên phương diện kinh tế cũng không có dư dả giống như những nhà tài phiệt, những nhà giàu trong giới thượng lưu có thể tài đại khí thô nện xuống một bó tiền lớn giúp người xuyên không mua lại mảnh đất, chỉ có thể chiếu cố bọn họ ở những phương diện khác, xem như là một loại bồi thường.
Quách Chính Thanh làm người phụ trách của phòng quản lý, lãnh đạo cũng trực tiếp lên tiếng, cho nên ông đã chiếu cố người nhà họ Cảnh trên phương diện internet, có thể nói chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của tổ chức, người nhà họ Cảnh muốn làm chuyện gì cũng đều được quốc gia bật đèn xanh, đây cũng không phải là đi cửa sau, đây là ưu đãi mà quốc gia dành cho bọn họ.
Nghe Cảnh Lâm nói những cô gái ở hiện đại đều thích túi xách, trong lòng của Cảnh Tình cũng dâng lên một chút hứng thú.
Thời điểm Cảnh Tình đi dạo phố để mua quần áo của người hiện đại thì đã nhìn thấy những vật phẩm được trưng bày ở trong cửa hàng này, chẳng qua khi đó cô không cảm thấy những thứ này có chỗ nào tốt.
Đại Chu triều cũng có những chiếc túi vải được thêu đủ loại hình dáng, bất quá phần lớn đều được dùng để đựng vật phẩm trang điểm, đồ vật linh tinh như gương đồng, giúp các cô gái khi ra cửa có thể tùy ý sửa sang lại dung nhan.
Tiểu thư khuê các sẽ không tự mình xách túi vải, lúc Cảnh Tình ra cửa cũng có nha hoàn nhị đẳng chuyên môn xách túi cho cô, nha hoàn bên người được cô coi trọng sẽ không cần làm loại “việc nặng” này.
Có thêm hai mươi vạn của Sở Tú Nương, Cảnh Lâm mua đồ rất là hào phóng.
Chưa được bao lâu trên chiếc xe đẩy của Khâu Thành Cảnh đã nhét đầy đồ chơi.
Nhìn Cảnh Lâm vẫn còn đang lựa chọn đồ chơi ở trên kệ để hàng, Cảnh Tình nhìn Khâu Thành Cảnh cười cười tỏ vẻ xin lỗi, đây là lần thứ hai trong ngày cô kéo tay em trai lại.
Cảnh Tình tiến đến bên tai của Cảnh Lâm, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngươi đã mua rất nhiều đồ chơi, còn tiếp tục mua, đợi chút nữa trở về, trên xe sẽ không còn chỗ cho ngươi ngồi.”
Cảnh Lâm rốt cuộc vẫn là một cậu bé, Cảnh Tình tin tưởng, nếu hôm nay mình không ra mặt ngăn cản, có thể em trai sẽ xài hết 40 vạn ở trong cửa hàng trò chơi này, chờ đến lúc em trai nhìn thấy đồ vật mình thích, tám chín phần mười sẽ tiến đến bên người của cô để làm nũng giả bộ đáng thương, để cô trả tiền dùm cậu.
Cảnh Lâm nhìn trên xe đẩy toàn là đồ chơi, tay nhỏ chống cằm tự hỏi trong chốc lát, sau khi cậu xác định mua đống đồ chơi này trở về đã đủ cho cậu chơi một đoạn thời gian, cậu nghe theo lời nói của chị gái, ngoan ngoãn đi ra quầy thu ngân để tính tiền.
Ban đầu nhân viên thu ngân của cửa hàng trò chơi cho rằng Khâu Thành Cảnh là người nhà của Cảnh Lâm sẽ mua cho cậu những món đồ chơi này, kết quả đến lúc tính tiền, một cậu bé thoạt nhìn còn chưa đủ mười tuổi lại tự mình móc ra di động để thanh toán.
Cậu bé vụng về móc ra di động mở mã QR tự mình trả tiền.
Nhân viên thu ngân dùng máy quét trong tay quét một cái lên mã QR để tính tiền, nhìn màn hình hiện ra dòng chữ thanh toán thành công, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Nhìn đống đồ chơi tràn đầy trên xe đẩy, tổng giá trị đã vượt qua năm con số, cậu bé vẫn còn rất nhỏ tuổi, một hơi mua nhiều món đồ chơi như vậy, đôi mắt cũng không nháy một cái.
Nhân viên thu ngân cảm thấy chính mình vừa hâm mộ vừa ganh tỵ.
Thái độ phục vụ của nhân viên trong khu thương mại lớn không có chỗ nào để chê, Cảnh Lâm một hơi mua nhiều đồ chơi như vậy, đã đạt được ưu đãi giao hàng về tận nhà, chỉ cần đăng ký địa chỉ, bộ phận giao hàng của khu thương mại sẽ dựa theo ước định về thời gian mà giao hàng đến nhà.
Sau khi Cảnh Tình ở quầy thu ngân đăng ký xong địa chỉ giao hàng, cô không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt u oán của em trai đang ở trên người mình.
Cảnh Tình đặt bút xuống để giải thích: “Ta cũng không biết mua hàng hoá ở trong khu thương mại còn có thể giao hàng về tận nhà, nếu không —— ngươi lại mua thêm?”
Nếu có thể giao hàng về tận nhà, vậy thì lý do trước đó Cảnh Tình đã nói đồ vật quá nhiều không thể nhét hết vào trong xe tự nhiên cũng không thành lập.
Em trai nhà mình Cảnh Tình tự mình biết, Cảnh Lâm là một cậu bé được bà nội và mẹ của cô rất yêu thương và chiều chuộng cho nên cậu có chút kiêu căng, nhưng phẩm hạnh của cậu tuyệt đối không xấu.
Lúc trước còn ở Đại Chu triều, Cảnh An Hoằng đã từng nói về vấn đề này với con gái, cuối cùng bọn họ đã cho ra kết luận là —— chờ Cảnh Tình lên làm Thái Tử Phi, em trai nhà mẹ đẻ kiêu căng một chút cũng không sao, chỉ cần không kiêu ngạo ương ngạnh, cưỡng đoạt con gái nhà lành, dân chúng oán than, dẫn tới người nhà của khổ chủ không tiếc lên kinh thành cáo ngự trạng để lấy lại công đạo giống như người nhà mẹ đẻ của Lý Hoàng Hậu, về sau Cảnh Lâm chỉ cần dựa vào chị gái của mình là Hoàng Hậu, là cậu có thể an ổn làm một công tử quý tộc ăn sung mặc sướng cả đời.
Hôm nay cũng vậy, tuy rằng trong cửa hàng đồ chơi còn có rất nhiều món đồ chơi hiếm lạ, nhưng sau khi cậu được Cảnh Tình khuyên bảo đi tính tiền, Cảnh Lâm cũng không làm ầm ĩ, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn cô sau đó liền từ bỏ.
Cảnh Lâm tuyệt đối là một người không thể buồn quá lâu, từ trong cửa hàng đồ chơi đi ra ngoài, cậu sờ sờ di động ở trong túi áo, tưởng tượng đến việc trong các cửa hàng ở khu thương mại còn có rất nhiều bảo bối đang chờ mình mang về nhà, cậu liền kích động.
Nhìn phía trước cách đó không xa có một cửa hàng được trang trí rất tinh xảo, Cảnh Lâm ngẩng đầu lên, đọc từng câu từng chữ: “c, h, a, n, e, l, chị ơi, phía trước có một cửa hàng bán túi xách, ngươi có muốn vào xem thử không.”
Sau khi nói ra lời này, Cảnh Lâm còn ở trong lòng nói một câu —— cửa hàng này lấy tên thật kỳ quái, căn bản không thể ghép thành một từ ngữ hoàn chỉnh.
Cảnh Lâm đối với trình độ ghép vần của mình vẫn rất tự tin, bởi vì lần kiểm tra trước đó, cả nhà chỉ có một mình cậu làm đúng tất cả các câu ghép vần, ngay cả lão sư cũng đều khen cậu thông minh.
Nghe Cảnh Lâm nghiêm túc đánh vần tên của cửa hàng quốc tế, Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ phải dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế được chính mình không cười ha hả ngay tại chỗ.
Cảnh Lâm mới vừa học xong chương trình học tập của tiểu học năm 2, cậu còn chưa có bắt đầu học môn tiếng anh, cho nên cậu đọc không phải là Chanel, mà trực tiếp dùng cách đọc của thanh mẫu, vận mẫu đọc tên của cửa hàng quốc tế, tên cửa hàng rất sang trọng rất khí phái lại bị cậu đọc thành ăn, uống, a, ân, di, lặc.
Lo lắng xúc phạm tới lòng tự trọng của cậu bé Cảnh Lâm, Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh thật vất vả để nhịn không cười ra tiếng.
Cũng may lúc này tâm trí của Cảnh Lâm đều ở trên người của chị gái, cũng không có chú ý tới hai người ở phía sau đang che miệng, bả vai run lên bần bật giống như bị động kinh.
Cảnh Tình cũng không có chú ý tới sự khác thường của hai người Đái Lộ, cô cúi đầu nhìn em trai, không hiểu ra sao hỏi: “Tại sao ta phải mua túi xách?”
Cảnh Lâm ngẩng đầu nhìn Cảnh Tình, cậu cũng có vẻ mặt mờ mịt: “Không phải có người từng nói đồ vật như túi xách có thể trị bách bệnh ư? Ta cho rằng những cô gái trẻ như các ngươi đều thích túi xách.”
Cảnh Tình dở khóc dở cười hỏi: “Cái lý luận hiếm lạ cổ quái này ngươi nghe thấy ở đâu?”
Trong khoảng thời gian này Cảnh Lâm vẫn luôn theo chân bọn họ cùng nhau học tập, trừ bỏ người ở phòng quản lý, căn bản cậu không có gặp qua người khác, cho nên nghe cậu nói có sách mách có chứng, Cảnh Tình cảm thấy thật khó hiểu.
Dĩ vãng Cảnh Tình vẫn luôn là người giải thích nghi hoặc cho Cảnh Lâm, khó có lúc có chuyện cô cũng không hiểu, vẻ mặt của Cảnh Lâm đầy hưng phấn mà phổ cập kiến thức cho Cảnh Tình: “Ta đã nhìn thấy ở trên mạng, người trên mạng nói các cô gái trẻ đều thích túi xách, nếu chọc bạn gái không cao hứng, chỉ cần không phải là chuyện kinh thiên động địa, chỉ cần đưa túi xách cho bạn gái khẳng định có thể dỗ dành bạn gái, một cái không đủ liền đưa hai cái, ta đã nghiêm túc suy xét qua, tuy rằng hiện tại tiền tiêu vặt của ta rất ít, nhưng mỗi tháng ta chỉ cần để dành một chút, chờ về sau ta bắt đầu yêu đương là có thể mua túi xách đưa cho bạn gái.”
Cảnh Tình đã hiểu rõ, cô gật gật đầu, đối với đứa em trai mới mười tuổi đã nhớ thương đến chuyện yêu đương, cô hoàn toàn không còn cách nào khác.
Sau khi mua di động, Cảnh Tình vẫn đang tìm hiểu về nó, bất quá di động quá huyền ảo đối với cô thậm chí là những người khác trong Cảnh gia, hơn nữa trước đó bọn họ đã vội vàng học tập nửa tháng ở phòng quản lý, cho nên lâu như vậy, trước mắt thao tác mà cô thuần thục chỉ có WeChat cùng trình duyệt để tra cứu thông tin, chụp ảnh cùng quay video.
Còn những công năng khác của di động cô vẫn còn đang tìm hiểu.
Cảnh Tình có chút suy nghĩ kỳ quái: Tại sao cô không nhìn thấy những cách nói này ở trên mạng.
Cảnh Tình không biết, trong lúc cô cùng cha mẹ, bà nội còn đang lo lắng nghiên cứu các công năng cơ bản của di động, thì Cảnh Lâm đã nghiên cứu xong tất cả các ứng dụng mà cậu đã tải về điện thoại, những lý luận này cậu đã nhìn thấy trên một ứng dụng có tên là Weibo.
Phòng quản lý có kết nối với mạng internet, Cảnh Lâm cảm thấy những bài học mà lão sư dạy cũng không khó, mỗi ngày sau khi làm xong bài tập về nhà của lão sư, cậu liền lấy ra di động để đùa nghịch.
Đây là một trong những tiện ích mà phòng quản lý cố ý ưu đãi cho người nhà họ Cảnh, còn an bài cho bọn họ một căn phòng riêng biệt trong ký túc xá, vì vậy mà Cảnh Lâm có thể mỗi ngày tự do ôm di động chơi lâu như vậy.
Nhà họ Cảnh có được những ưu đãi này là có nguyên nhân, lúc trước Cảnh gia còn đang gom tiền để mua lại mảnh đất dưới toà nhà của bọn họ, xác thật đã ăn không ít mệt, quốc gia trên phương diện kinh tế cũng không có dư dả giống như những nhà tài phiệt, những nhà giàu trong giới thượng lưu có thể tài đại khí thô nện xuống một bó tiền lớn giúp người xuyên không mua lại mảnh đất, chỉ có thể chiếu cố bọn họ ở những phương diện khác, xem như là một loại bồi thường.
Quách Chính Thanh làm người phụ trách của phòng quản lý, lãnh đạo cũng trực tiếp lên tiếng, cho nên ông đã chiếu cố người nhà họ Cảnh trên phương diện internet, có thể nói chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của tổ chức, người nhà họ Cảnh muốn làm chuyện gì cũng đều được quốc gia bật đèn xanh, đây cũng không phải là đi cửa sau, đây là ưu đãi mà quốc gia dành cho bọn họ.
Nghe Cảnh Lâm nói những cô gái ở hiện đại đều thích túi xách, trong lòng của Cảnh Tình cũng dâng lên một chút hứng thú.
Thời điểm Cảnh Tình đi dạo phố để mua quần áo của người hiện đại thì đã nhìn thấy những vật phẩm được trưng bày ở trong cửa hàng này, chẳng qua khi đó cô không cảm thấy những thứ này có chỗ nào tốt.
Đại Chu triều cũng có những chiếc túi vải được thêu đủ loại hình dáng, bất quá phần lớn đều được dùng để đựng vật phẩm trang điểm, đồ vật linh tinh như gương đồng, giúp các cô gái khi ra cửa có thể tùy ý sửa sang lại dung nhan.
Tiểu thư khuê các sẽ không tự mình xách túi vải, lúc Cảnh Tình ra cửa cũng có nha hoàn nhị đẳng chuyên môn xách túi cho cô, nha hoàn bên người được cô coi trọng sẽ không cần làm loại “việc nặng” này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.