Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại
Chương 49: Xác Định
Đồ Mi Phu Nhân
17/11/2022
Cảnh An Hoằng gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết, ông nhìn gương mặt quen thuộc, hơn nữa tên lại giống nhau như đúc, ông không tin trên thế giới này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy, ông chưa từ bỏ ý định tiếp tục dò hỏi nói: “Ta lại lắm miệng hỏi một câu, từ nhỏ ngươi đã sống ở đế đô?”
Cảnh An Hoằng cũng là tâm tồn may mắn, chỉ cần đối phương không phải từ nhỏ đến lớn đều sống ở đế đô, nói không chừng cậu ta có khả năng là Thái Tử điện hạ.
Vấn đề này hoặc nhiều hoặc ít có chút riêng tư, Nguyên Huyên Văn do dự hai giây, vẫn gật gật đầu.
Không giống với những phú hào khác luôn muốn ra nước ngoài học để trát vàng lên người, thì Nguyên gia vẫn còn giữ truyền thống về giáo dục, hơn nữa Nguyên Huyên Văn từ nhỏ đã ưu tú, xác thật anh ta từ nhỏ cho đến lớn đều học ở đế đô.
Nhưng mà Nguyên Huyên Văn không hiểu vì sao mình vừa trả lời xong thì cảm xúc của đối phương lại lập tức sa sút, thấy đối phương không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện, anh ta cũng thu liễm tâm thần, lực chú ý một lần nữa đặt lên các vật phẩm đấu giá trên sân khấu.
Nhìn bộ dáng mất hồn của đối phương, cũng không biết đối phương có còn ý tứ muốn bán đế cắm hoa có phẩm tướng càng tốt hơn hay không, chuyện không biết thì không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện giờ việc quan trọng nhất là giúp lão gia tử mua được đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc trên sân khấu.
Nguyên Huyên Văn không thiếu tiền, thời điểm anh ta ra giá 7500 vạn cho đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc, cũng đã không còn người có ý tứ cạnh tranh với anh ta.
Sau khi thành công mua được đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc, những bảo bối còn lại Nguyên Huyên Văn đã không còn cảm thấy hứng thú.
Bởi vì buổi đấu giá lần này có quá nhiều trân phẩm, để theo kịp quy trình, toàn bộ quá trình người chủ trì cơ hồ không có nói một câu vô nghĩa, không phải đang giới thiệu vật phẩm đấu giá, thì đang trải đường cho vật phẩm đấu giá.
Tuy là như thế, thời gian tổ chức hội đấu giá lần này cũng rất dài, sau hai giờ, hơn một ngàn vật phẩm chỉ có một nửa đã đấu giá xong.
Càng đi về sau, bảo bối càng nhiều, mới có thể ở trong hai giờ đấu giá gần 500 món vật phẩm.
Những món đồ cổ của Cảnh gia còn chưa có người mua, trước đó đều đã thương lượng xong, những vật phẩm chưa bán được sẽ tiếp tục gửi cho nhà đấu giá để bán, ở đế đô nhà đấu giá có một cửa hàng đồ cổ, bình thường cũng có thể gặp được khách hàng hiểu biết về đồ cổ, không bán được ở hội đấu giá, đặt trong tiệm đồ cổ không chừng liền có thể bán đi.
Cũng may đầu óc của Lâm Nghiệp cũng rất linh hoạt, hơn một ngàn vật phẩm, ông ta cũng không nghĩ rằng sẽ bán hết trong buổi tối hôm nay, hội đấu giá được chia làm hai lần, hôm nay một lần, buổi tối ngày mai còn thêm một lần nữa.
Vật phẩm áp trục của lần đấu giá thứ hai là vật trang trí hình cây mai bằng hồng ngọc cao nữa người, vật phẩm áp trục cho nửa trận đầu là một bộ gồm 3 món lò, bình, hộp được chế tạo từ một khối ngọc hòa điền.
Đây là khí cụ dùng để huân hương được đặt ở trong thư phòng của Cảnh An Hoằng, từ lư hương bằng ngọc để huân hương, bình ngọc có hai dây lỗ tai để cắm hương, hộp ngọc dùng để đựng hương hoàn.
Vốn dĩ ngọc hòa điền có phẩm tướng tốt đã ít càng thêm ít, một bộ khí cụ để huân hương này, trong đó bất luận lấy ra một món nào cũng đều được xem như là trân bảo hiếm có, chớ nói chi đến việc có phẩm tướng tốt như vậy, lại còn được bảo tồn nguyên bộ.
Giá khởi điểm là 1000 vạn cho ba món lò, bình, hộp bằng bạch ngọc, trực tiếp nhấc lên một cơn sóng cạnh tranh, theo giá tiền càng kêu càng cao, tâm của người Cảnh gia cũng treo cao lên.
Nếu hôm nay bọn họ không tham gia hội đấu giá, Cảnh gia căn bản không biết mấy thứ này của nhà mình có bao nhiêu đáng giá.
Đặc biệt là Cảnh Tình, sau khi chiếc vòng ngọc phỉ thúy ở trên sân khấu được bán với giá 1100 vạn có phẩm tướng không tốt bằng cái vòng ngọc phỉ thúy mà trước đó cô bán cho Chu Như, cô liền biết giá tiền mà cô bán cái vòng ngọc trước đó là quá rẻ.
Bất quá chuyện này dù có hối hận cũng không có biện pháp, có trách thì trách lúc ấy cô không biết giá của thị trường, liền dễ dàng bán đồ vật ra ngoài.
Trước kia Cảnh Tình không thiếu bạc để xài, hiện đại trong tay cô chỉ có một ít tiền tiết kiệm, cô cảm thấy trong lòng mình không có tự tin, thời điểm Chu Như đưa ra đề nghị muốn mua vòng ngọc, cô mới không cần suy nghĩ liền đáp ứng rồi, thậm chí cô còn ngốc đến nỗi không có cò kè mặc cả.
Nói đến Chu Như, hội đấu giá hôm nay cô ta cũng có tham gia, vừa rồi Cảnh Tình đã nhìn thấy cô ấy.
Chu Như ngồi ở vị trí phía sau, tuy rằng cô ta cũng là người không thiếu tiền, nhưng ở trong trường hợp như hôm nay, tài sản của cô ta xác thật không thể so cùng các đại lão.
Thời điểm cô ta nhìn thấy Cảnh Tình ngồi ở vị trí đầu, Chu Như còn sửng sốt một hồi lâu, sau khi Cảnh Tình nhìn thấy cô ta, còn nhìn cô ta cười gật gật đầu.
Nhìn thấy Cảnh Tình, trong lòng Chu Như đã nhấc lên sóng to gió lớn, Cảnh gia chưa bao giờ xuất hiện ở trong giới thượng lưu của đế đô, hiện giờ lại có thể ngồi ở vị trí đầu tiên, ngay cả thằng nhóc của Nguyên gia cũng đều ngồi ở vị trí phía sau bọn họ, rốt cuộc thì Cảnh gia có điều kiện như thế nào a?
Kỳ thật hôm nay khách khứa ở đây, trừ bỏ Cảnh gia cùng Nguyên Huyên Văn, cơ hồ đều có suy nghĩ giống như Chu Như.
Người có tiền ở trong nước trên cơ bản đều quen biết lẫn nhau, là người ở trong giới thượng lưu, tất cả mọi người đã sớm hiểu tận gốc rễ, đột nhiên xuất hiện giống như Cảnh gia rất dễ bị chú ý.
Cảnh gia căn bản không quản trong mắt người khác nhìn mình như thế nào, chỉ lo lắng trong buổi đấu giá nhà mình chưa từng giơ thẻ bài để đấu giá, mong rằng mọi người ở đây đừng nhìn ra bọn họ chính là người đã bán mấy thứ này.
Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh đã nhìn ra tình huống có chút không đúng, sau khi hội đấu giá kết thúc bọn họ liền thúc giục người nhà học Cảnh nhanh chóng về nhà, ban đầu Cảnh Tình còn muốn tìm Nguyên Huyên Văn tán gẫu một chút, muốn xác định thân phận của anh ta, nhưng mà thời điểm cô nhấc chân đã bị Cảnh An Hoằng giữ lại.
Trong mắt Cảnh An Hoằng lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng ông không muốn con gái cứ ôm một hy vọng hư vô mờ mịt để sống, ông nhìn Cảnh Tình lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải là người trong suy nghĩ của chúng ta, cậu ta từ nhỏ đã sống ở đế đô.”
Một câu từ nhỏ đã sống ở đế đô, tự nhiên không có khả năng là người xuyên không.
Chuyện này Cảnh Tình cũng không phải là không có nghĩ tới, nhưng sau khi đương sự đã tự mình xác định, trong lòng cô lại không thể tiếp thu được.
Cho dù cô không muốn tin, nhưng sự thật chính là sự thật, ánh mắt anh ta nhìn mình cũng giống như nhìn những người khác, cô muốn dối gạt mình cũng không được.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, đa số mọi người đều không có vội vã rời đi, bởi vì Lâm Nghiệp đã bày ở bên cạnh một bàn đầy rượu cùng điểm tâm, mọi người liền xem hội đấu giá trở thành một bữa tiệc giao lưu.
Bởi vì Cảnh gia được xếp ở vị trí đầu, cũng đưa tới không ít chú ý, sau khi hội đấu giá kết thúc, đã có không ít người đang do dự muốn tiến lên bắt chuyện hai câu, tạo dựng quan hệ.
Sau khi ứng phó hai câu, Sở Tú Nương quay đầu nhìn cháu gái còn đang ngây người nói: “Về nhà, có việc gì thì về nhà lại nói.”
Sau khi thân thể ngồi ở trên xe, Cảnh Tình đột nhiên thở hổn hển, cô duỗi tay ấn vào ngực của mình, chỉ cảm thấy lồng ngực muốn nổ mạnh rất khó chịu.
Người của Cảnh gia cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, nhưng thật ra Đái Lộ không có cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp nói: “Ta nhìn anh ta, trừ bỏ lớn lên đẹp trai, cũng không có gì đặc biệt, nếu anh ta không phải là Thái Tử điện hạ mà các ngươi quen biết, ngươi cũng đừng nhớ tới anh ta.”
Thấy Cảnh Tình không có phản ứng, Khâu Thành Cảnh cũng ở một bên nói lời thấm thía khuyên nhủ: “Tiểu Tình, ngươi mới mười sáu tuổi, trước mắt quan trọng nhất chính là đọc sách đi học, việc yêu sớm cũng không có trợ giúp gì đối với việc học của ngươi.”
Lời nói của Khâu Thành Cảnh làm cho người của Cảnh gia trở tay không kịp, bọn họ cũng hậu tri hậu giác nhớ tới —— ở hiện đại, với số tuổi này của con gái ( cháu gái ), xác thật là yêu sớm a!
Thời điểm người nhà họ Cảnh về đến nhà, thời gian đã là 10 giờ tối.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, giờ làm việc và nghỉ ngơi của người nhà họ Cảnh đã xảy ra thay đổi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ về nhà trễ như vậy.
Cảnh An Hoằng ngồi trên sô pha ở nhà chính, nói ra kết quả sau khi ông ngồi gần quan sát được cho mọi người —— chủ yếu là nói cho Cảnh Tình.
“Buổi tối hôm nay người kia có diện mạo cùng tên đều giống với Thái Tử điện hạ, nhưng cậu ta không phải là người xuyên không giống như chúng ta, bởi vì cậu ta đã chính miệng nói, cậu ta từ nhỏ đến lớn đều sống ở đế đô, như vậy thì cậu ta không phải là Thái Tử.”
Cảnh Tình nghe vậy thì ngơ ngác gật gật đầu, sau hai lần gặp mặt, cho dù cô có ngốc cũng ý thức được việc này, ban đầu cô còn suy đoán đối phương có phải đã xảy ra việc ngoài ý muốn mà mất trí nhớ hay không, nếu anh ta có kí ức từ nhỏ cho đến lớn, vậy chuyện mất trí nhớ là không có khả năng.
Xác thật là cô đã nhận sai người.
Triệu Hoa Lan đau lòng con gái, thấy Cảnh Tình thất hồn lạc phách, bà đi qua ôm con gái vào trong lòng ngực.
Cảnh Tình dựa vào đầu vai của mẹ mình, không tiếng động khóc nức nở.
Nhìn bộ dáng thương tâm khổ sở của Cảnh Tình, Đái Lộ chỉ có thể lắc lắc đầu.
Làm “hoa mẫu đơn”, Đái Lộ hoàn toàn không có biện pháp đồng cảm với tâm tình hiện tại của Cảnh Tình, cô chỉ hy vọng hôm nay Cảnh Tình khóc một trận cho đã, sau đó thì đem những chuyện tình cảm nam nữ không phù hợp với tuổi của Cảnh Tình hoàn toàn vứt ra sau đầu, nghiêm túc học tập chương trình học của tiểu học lớp 6, chờ Cảnh Tình đi vào cao trung, đại học, tự nhiên sẽ có một bó lớn thanh niên nhiệt tình hoạt bát muốn tranh thủ cơ hội để làm quen với Cảnh Tình.
Cảnh An Hoằng cũng là tâm tồn may mắn, chỉ cần đối phương không phải từ nhỏ đến lớn đều sống ở đế đô, nói không chừng cậu ta có khả năng là Thái Tử điện hạ.
Vấn đề này hoặc nhiều hoặc ít có chút riêng tư, Nguyên Huyên Văn do dự hai giây, vẫn gật gật đầu.
Không giống với những phú hào khác luôn muốn ra nước ngoài học để trát vàng lên người, thì Nguyên gia vẫn còn giữ truyền thống về giáo dục, hơn nữa Nguyên Huyên Văn từ nhỏ đã ưu tú, xác thật anh ta từ nhỏ cho đến lớn đều học ở đế đô.
Nhưng mà Nguyên Huyên Văn không hiểu vì sao mình vừa trả lời xong thì cảm xúc của đối phương lại lập tức sa sút, thấy đối phương không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện, anh ta cũng thu liễm tâm thần, lực chú ý một lần nữa đặt lên các vật phẩm đấu giá trên sân khấu.
Nhìn bộ dáng mất hồn của đối phương, cũng không biết đối phương có còn ý tứ muốn bán đế cắm hoa có phẩm tướng càng tốt hơn hay không, chuyện không biết thì không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện giờ việc quan trọng nhất là giúp lão gia tử mua được đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc trên sân khấu.
Nguyên Huyên Văn không thiếu tiền, thời điểm anh ta ra giá 7500 vạn cho đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc, cũng đã không còn người có ý tứ cạnh tranh với anh ta.
Sau khi thành công mua được đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc, những bảo bối còn lại Nguyên Huyên Văn đã không còn cảm thấy hứng thú.
Bởi vì buổi đấu giá lần này có quá nhiều trân phẩm, để theo kịp quy trình, toàn bộ quá trình người chủ trì cơ hồ không có nói một câu vô nghĩa, không phải đang giới thiệu vật phẩm đấu giá, thì đang trải đường cho vật phẩm đấu giá.
Tuy là như thế, thời gian tổ chức hội đấu giá lần này cũng rất dài, sau hai giờ, hơn một ngàn vật phẩm chỉ có một nửa đã đấu giá xong.
Càng đi về sau, bảo bối càng nhiều, mới có thể ở trong hai giờ đấu giá gần 500 món vật phẩm.
Những món đồ cổ của Cảnh gia còn chưa có người mua, trước đó đều đã thương lượng xong, những vật phẩm chưa bán được sẽ tiếp tục gửi cho nhà đấu giá để bán, ở đế đô nhà đấu giá có một cửa hàng đồ cổ, bình thường cũng có thể gặp được khách hàng hiểu biết về đồ cổ, không bán được ở hội đấu giá, đặt trong tiệm đồ cổ không chừng liền có thể bán đi.
Cũng may đầu óc của Lâm Nghiệp cũng rất linh hoạt, hơn một ngàn vật phẩm, ông ta cũng không nghĩ rằng sẽ bán hết trong buổi tối hôm nay, hội đấu giá được chia làm hai lần, hôm nay một lần, buổi tối ngày mai còn thêm một lần nữa.
Vật phẩm áp trục của lần đấu giá thứ hai là vật trang trí hình cây mai bằng hồng ngọc cao nữa người, vật phẩm áp trục cho nửa trận đầu là một bộ gồm 3 món lò, bình, hộp được chế tạo từ một khối ngọc hòa điền.
Đây là khí cụ dùng để huân hương được đặt ở trong thư phòng của Cảnh An Hoằng, từ lư hương bằng ngọc để huân hương, bình ngọc có hai dây lỗ tai để cắm hương, hộp ngọc dùng để đựng hương hoàn.
Vốn dĩ ngọc hòa điền có phẩm tướng tốt đã ít càng thêm ít, một bộ khí cụ để huân hương này, trong đó bất luận lấy ra một món nào cũng đều được xem như là trân bảo hiếm có, chớ nói chi đến việc có phẩm tướng tốt như vậy, lại còn được bảo tồn nguyên bộ.
Giá khởi điểm là 1000 vạn cho ba món lò, bình, hộp bằng bạch ngọc, trực tiếp nhấc lên một cơn sóng cạnh tranh, theo giá tiền càng kêu càng cao, tâm của người Cảnh gia cũng treo cao lên.
Nếu hôm nay bọn họ không tham gia hội đấu giá, Cảnh gia căn bản không biết mấy thứ này của nhà mình có bao nhiêu đáng giá.
Đặc biệt là Cảnh Tình, sau khi chiếc vòng ngọc phỉ thúy ở trên sân khấu được bán với giá 1100 vạn có phẩm tướng không tốt bằng cái vòng ngọc phỉ thúy mà trước đó cô bán cho Chu Như, cô liền biết giá tiền mà cô bán cái vòng ngọc trước đó là quá rẻ.
Bất quá chuyện này dù có hối hận cũng không có biện pháp, có trách thì trách lúc ấy cô không biết giá của thị trường, liền dễ dàng bán đồ vật ra ngoài.
Trước kia Cảnh Tình không thiếu bạc để xài, hiện đại trong tay cô chỉ có một ít tiền tiết kiệm, cô cảm thấy trong lòng mình không có tự tin, thời điểm Chu Như đưa ra đề nghị muốn mua vòng ngọc, cô mới không cần suy nghĩ liền đáp ứng rồi, thậm chí cô còn ngốc đến nỗi không có cò kè mặc cả.
Nói đến Chu Như, hội đấu giá hôm nay cô ta cũng có tham gia, vừa rồi Cảnh Tình đã nhìn thấy cô ấy.
Chu Như ngồi ở vị trí phía sau, tuy rằng cô ta cũng là người không thiếu tiền, nhưng ở trong trường hợp như hôm nay, tài sản của cô ta xác thật không thể so cùng các đại lão.
Thời điểm cô ta nhìn thấy Cảnh Tình ngồi ở vị trí đầu, Chu Như còn sửng sốt một hồi lâu, sau khi Cảnh Tình nhìn thấy cô ta, còn nhìn cô ta cười gật gật đầu.
Nhìn thấy Cảnh Tình, trong lòng Chu Như đã nhấc lên sóng to gió lớn, Cảnh gia chưa bao giờ xuất hiện ở trong giới thượng lưu của đế đô, hiện giờ lại có thể ngồi ở vị trí đầu tiên, ngay cả thằng nhóc của Nguyên gia cũng đều ngồi ở vị trí phía sau bọn họ, rốt cuộc thì Cảnh gia có điều kiện như thế nào a?
Kỳ thật hôm nay khách khứa ở đây, trừ bỏ Cảnh gia cùng Nguyên Huyên Văn, cơ hồ đều có suy nghĩ giống như Chu Như.
Người có tiền ở trong nước trên cơ bản đều quen biết lẫn nhau, là người ở trong giới thượng lưu, tất cả mọi người đã sớm hiểu tận gốc rễ, đột nhiên xuất hiện giống như Cảnh gia rất dễ bị chú ý.
Cảnh gia căn bản không quản trong mắt người khác nhìn mình như thế nào, chỉ lo lắng trong buổi đấu giá nhà mình chưa từng giơ thẻ bài để đấu giá, mong rằng mọi người ở đây đừng nhìn ra bọn họ chính là người đã bán mấy thứ này.
Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh đã nhìn ra tình huống có chút không đúng, sau khi hội đấu giá kết thúc bọn họ liền thúc giục người nhà học Cảnh nhanh chóng về nhà, ban đầu Cảnh Tình còn muốn tìm Nguyên Huyên Văn tán gẫu một chút, muốn xác định thân phận của anh ta, nhưng mà thời điểm cô nhấc chân đã bị Cảnh An Hoằng giữ lại.
Trong mắt Cảnh An Hoằng lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng ông không muốn con gái cứ ôm một hy vọng hư vô mờ mịt để sống, ông nhìn Cảnh Tình lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải là người trong suy nghĩ của chúng ta, cậu ta từ nhỏ đã sống ở đế đô.”
Một câu từ nhỏ đã sống ở đế đô, tự nhiên không có khả năng là người xuyên không.
Chuyện này Cảnh Tình cũng không phải là không có nghĩ tới, nhưng sau khi đương sự đã tự mình xác định, trong lòng cô lại không thể tiếp thu được.
Cho dù cô không muốn tin, nhưng sự thật chính là sự thật, ánh mắt anh ta nhìn mình cũng giống như nhìn những người khác, cô muốn dối gạt mình cũng không được.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, đa số mọi người đều không có vội vã rời đi, bởi vì Lâm Nghiệp đã bày ở bên cạnh một bàn đầy rượu cùng điểm tâm, mọi người liền xem hội đấu giá trở thành một bữa tiệc giao lưu.
Bởi vì Cảnh gia được xếp ở vị trí đầu, cũng đưa tới không ít chú ý, sau khi hội đấu giá kết thúc, đã có không ít người đang do dự muốn tiến lên bắt chuyện hai câu, tạo dựng quan hệ.
Sau khi ứng phó hai câu, Sở Tú Nương quay đầu nhìn cháu gái còn đang ngây người nói: “Về nhà, có việc gì thì về nhà lại nói.”
Sau khi thân thể ngồi ở trên xe, Cảnh Tình đột nhiên thở hổn hển, cô duỗi tay ấn vào ngực của mình, chỉ cảm thấy lồng ngực muốn nổ mạnh rất khó chịu.
Người của Cảnh gia cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, nhưng thật ra Đái Lộ không có cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp nói: “Ta nhìn anh ta, trừ bỏ lớn lên đẹp trai, cũng không có gì đặc biệt, nếu anh ta không phải là Thái Tử điện hạ mà các ngươi quen biết, ngươi cũng đừng nhớ tới anh ta.”
Thấy Cảnh Tình không có phản ứng, Khâu Thành Cảnh cũng ở một bên nói lời thấm thía khuyên nhủ: “Tiểu Tình, ngươi mới mười sáu tuổi, trước mắt quan trọng nhất chính là đọc sách đi học, việc yêu sớm cũng không có trợ giúp gì đối với việc học của ngươi.”
Lời nói của Khâu Thành Cảnh làm cho người của Cảnh gia trở tay không kịp, bọn họ cũng hậu tri hậu giác nhớ tới —— ở hiện đại, với số tuổi này của con gái ( cháu gái ), xác thật là yêu sớm a!
Thời điểm người nhà họ Cảnh về đến nhà, thời gian đã là 10 giờ tối.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, giờ làm việc và nghỉ ngơi của người nhà họ Cảnh đã xảy ra thay đổi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ về nhà trễ như vậy.
Cảnh An Hoằng ngồi trên sô pha ở nhà chính, nói ra kết quả sau khi ông ngồi gần quan sát được cho mọi người —— chủ yếu là nói cho Cảnh Tình.
“Buổi tối hôm nay người kia có diện mạo cùng tên đều giống với Thái Tử điện hạ, nhưng cậu ta không phải là người xuyên không giống như chúng ta, bởi vì cậu ta đã chính miệng nói, cậu ta từ nhỏ đến lớn đều sống ở đế đô, như vậy thì cậu ta không phải là Thái Tử.”
Cảnh Tình nghe vậy thì ngơ ngác gật gật đầu, sau hai lần gặp mặt, cho dù cô có ngốc cũng ý thức được việc này, ban đầu cô còn suy đoán đối phương có phải đã xảy ra việc ngoài ý muốn mà mất trí nhớ hay không, nếu anh ta có kí ức từ nhỏ cho đến lớn, vậy chuyện mất trí nhớ là không có khả năng.
Xác thật là cô đã nhận sai người.
Triệu Hoa Lan đau lòng con gái, thấy Cảnh Tình thất hồn lạc phách, bà đi qua ôm con gái vào trong lòng ngực.
Cảnh Tình dựa vào đầu vai của mẹ mình, không tiếng động khóc nức nở.
Nhìn bộ dáng thương tâm khổ sở của Cảnh Tình, Đái Lộ chỉ có thể lắc lắc đầu.
Làm “hoa mẫu đơn”, Đái Lộ hoàn toàn không có biện pháp đồng cảm với tâm tình hiện tại của Cảnh Tình, cô chỉ hy vọng hôm nay Cảnh Tình khóc một trận cho đã, sau đó thì đem những chuyện tình cảm nam nữ không phù hợp với tuổi của Cảnh Tình hoàn toàn vứt ra sau đầu, nghiêm túc học tập chương trình học của tiểu học lớp 6, chờ Cảnh Tình đi vào cao trung, đại học, tự nhiên sẽ có một bó lớn thanh niên nhiệt tình hoạt bát muốn tranh thủ cơ hội để làm quen với Cảnh Tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.