Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Chương 41:
Dung Dung
19/07/2024
Họ vừa lên tiếng, bà cụ càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, dùng gậy gõ xuống đất, giọng điệu có phần dịu lại, “Ta xen vào làm sao mà gọi là xen vào, thằng ba là con trai duy nhất còn sống trong nhà, mặc dù thằng cả thằng hai đều không còn, nhưng nói năng phải có thước tấc, đừng có học cái thói vô lễ của bọn nhỏ. Thôi được, ta cũng không làm khó chúng nó, chỉ cần nói là nó bị ốm nhẹ, ta cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của chúng nó nữa.”
Ông không nể mặt mà nói thẳng vào mặt bà cụ: “Mẹ, hôm nay là mẹ sai rồi. Nói đi thì phải nói lại, nhà họ Kỷ là do chúng ta mời đến, là khách của chúng ta. Chúng ta thấy Hương Lan tốt, là con và Vệ Quốc đã năn nỉ Kỷ Cảnh Hòa mãi, người ta mới đồng ý khuyên con gái đến đây.”
“Mẹ cứ tưởng cháu trai của mẹ quý giá lắm, 26 tuổi rồi, 26 tuổi mà không cưới vợ, mẹ có biết người ngoài nói sao không? Họ nói nó bị bệnh đấy! Hơn nữa lần trước người ta giới thiệu người từ đoàn văn công đến, mẹ cũng chê bai người ta ngay trước mặt bà mối, chuyện đồn ra ngoài, ai cũng nói nhà họ Lục có bà nội độc đoán, không có cô nào dám về!”
Mặc dù lần mai mối đó, Lục Vệ căn bản không muốn gặp mặt, nhưng Lục Vệ lớn tuổi như vậy mà không cưới vợ, cũng có liên quan đến bà cụ.
Bà cụ lấy chồng từ năm mười mấy tuổi, sao lại không biết chuyện Lục Vệ đã lớn tuổi, lại còn để Lục Trường Thịnh nói như vậy trước mặt người ngoài.
“Này thằng Ba, con thật là láo, con đang nói chuyện với mẹ bằng thái độ gì thế!”
Hương Lan chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì về mình, có bênh vực mình hay không, đó là chuyện của cô, bà cụ lịch sự một chút thì cô cũng chẳng muốn nói đâu. Vấn đề là bà cụ chẳng lịch sự tí nào, họ là khách đấy, rốt cuộc ai mới là người không biết phép tắc?
Lục Vệ chống cằm bằng một tay, khóe miệng ẩn sau bàn tay đang mím chặt.
Sắc mặt Lục Vệ hơi kém, nhưng miệng vẫn nửa đùa nửa thật nói: "Cha, cha sai rồi, người ngoài không phải nói con có bà nội mạnh mẽ, mà là nói bà nội có cái miệng chua ngoa."
Vương Huệ Tâm ban đầu tưởng rằng cháu trai mình muốn nói đỡ cho mình, nào ngờ vừa mở miệng ra, nó lại đang trách móc mình.
Lần này, trái tim bà thực sự có chút chùng xuống.
Ban đầu, Vương Huệ Tâm còn đang xù lông nhím, lúc nào cũng muốn tìm người đánh nhau một trận, bỗng chốc xìu xuống.
Bà yêu thương nhất là Lục Vệ, chỉ có một đứa cháu trai này. Lục Vệ ở nhà cũng hiếu thuận, chưa bao giờ cãi lời bà điều gì, hôm nay lại nói là bà không đúng.
Vương Huệ Tâm: "Các người cứ đối xử với ta như vậy đi, người khác đều là lòng bàn tay hướng vào trong, các người lại cứ muốn lòng bàn tay hướng ra ngoài."
"Bà nội, cháu luôn là người thực tế, ngày thường không quá đáng, cháu đã bao giờ nói bà chưa? Chuyện hôm nay, bà thực sự không đúng."
Kỷ Cảnh Hòa coi như đã hiểu, cháu trai bảo bối nói chuyện là có tác dụng nhất, chỉ cần Hương Lan quản được Lục Vệ, nhà này xme như cô làm chủ.
Vương Huệ Tâm nhíu mày, bực bội nói: "Cứ bắt nạt một mình bà lão ta phải không, dù sao thì ta cũng đã nửa thân chôn đất rồi. Bà nội đây không phải muốn con có một người vợ hiền thục, giúp con xem xét sao?"
Bà ta giơ cổ tay lên, chỉ vào Kỷ Hương Lan, rồi lại đổi thành vẻ mặt khó chịu nói: "Cô ta? Ta dù sao cũng không ưa."
Kỷ Hương Lan cười gượng hai tiếng, "Hì hì, người không biết còn tưởng con đang xem mắt với bà nội đấy, yên tâm, con cũng không thích bà, xem ra chúng ta rất ăn ý ở điểm này."
"Cô!" Vương Huệ Tâm mím chặt môi, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, thấy bà nhịn xuống một lúc, một lúc sau mới hỏi: "Cô là sinh viên trường Y số 3 à?"
Kỷ Hương Lan tâm trạng không vui, trực tiếp buông một câu: "Liên quan gì đến bà?"
Thấy tình hình sắp không kiểm soát được, ngay cả Đỗ Sơ Xuân cũng sợ góc xem mắt biến thành võ đài kiếm hiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.