Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Chương 45:
Dung Dung
19/07/2024
Lục Vệ có chút bất ngờ, trong ấn tượng của anh, Kỷ Hương Lan, ngoại trừ có chút kiêu ngạo ra, cũng khá để tâm đến cái nhìn của người khác về cô.
Lục Vệ đôi khi cũng rất thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, anh hỏi thẳng Kỷ Hương Lan: "Anh muốn biết, em nghĩ thế nào về chuyện của chúng ta? Nếu em không muốn, chuyện còn lại cứ để anh giải quyết, cứ coi như đến ăn một bữa cơm, được không?"
Do căn phòng hơi nhỏ, giọng Lục Vệ tuy rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Khoảng cách giữa hai người không gần, nhưng Kỷ Hương Lan vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, rất nhàn nhạt, không rõ là mùi hương của cỏ cây gì, nhưng không có mùi thuốc lá.
Lục Vệ đối xử với Kỷ Hương Lan rất lịch sự và nhã nhặn, nên Kỷ Hương Lan cũng khách sáo đáp: "Em không muốn đến Đông Bắc, hiện tại phương pháp hữu hiệu và nhanh nhất đúng là kết hôn với anh. Trước kia... chuyện trước kia, em nghĩ em cũng nợ anh một lời xin lỗi."
Lục Vệ và Kỷ Hương Lan đều hiểu rõ "chuyện trước kia" là chuyện gì.
Cô từng vì Tống Thành, mà kết thúc lời tỏ tình của Lục Vệ bằng cách sỉ nhục anh.
Một câu nói đơn giản đã thể hiện rõ thái độ của cô, nếu cô kết hôn với anh, cũng là vì tình thế bắt buộc.
Lục Vệ gật đầu, đột nhiên khẽ cười, Kỷ Hương Lan nhìn nụ cười của anh, hóa ra khóe môi anh có một lúm đồng tiền rất đẹp.
"Kỳ thực...", anh dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc từ ngữ.
Kỷ Hương Lan có chút nghi hoặc nhìn anh, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
"Kỳ thực, chuyện trước kia là do anh không hiểu chuyện. Là anh cá độ bóng rổ với đám đàn em ở trường thua, bị phạt."
Lúc đó anh thua, mấy người đi trên đường, bọn họ bèn bắt anh tùy tiện chọn một người để tỏ tình, vừa hay, anh nhìn thấy Kỷ Hương Lan, người lạ còn không bằng người quen.
Kỷ Hương Lan: ?
Anh không phải thích cô sao?
Có phải anh vì sĩ diện nên không muốn thừa nhận không?
Cô như bị gió tạt ngang mặt... Trước kia cô vẫn luôn cho rằng anh thích mình...
"Vậy tại sao anh lại đồng ý đến xem mắt?"
Kỷ Hương Lan tất nhiên sẽ không tin anh ta là loại người không ai thèm lấy, chỉ riêng chiều cao 1m9, thân hình tam giác ngược, cùng đôi chân dài miên mướt kia, những điều kiện về hình thể này đã hơn người thường rất nhiều rồi.
"Em dường như đã thay đổi so với trước kia, anh cảm thấy với tính cách hiện tại của em, chúng ta rất hợp nhau."
Nhớ đến bóng lưng cô ngồi xổm ở ngoài cổng khu quân sự khóc lóc hôm đó, biểu cảm của anh bỗng trở nên dịu dàng.
Kỷ Hương Lan không nói gì, hai người im lặng một hồi lâu, cuối cùng Kỷ Hương Lan cũng lên tiếng trước.
"Hay là chúng ta giới thiệu lại bản thân một chút?".
Lục Vệ gật đầu, lưng thẳng tắp, "Chuyên ngành đại học của anh là kỹ thuật tại Đại học Quốc phòng, cấp bậc mười một, hiện tại trong quân đội vẫn làm công việc này".
Kỷ Hương Lan nào biết cấp bậc mười một là gì, ít nhất cũng là cấp tá.
"Ừm? Kỹ thuật sao, chẳng phải là đào đất, tính toán khối lượng đất đó sao?".
Nói gì thì nghề nghiệp cũng không phân biệt sang hèn, huống chi anh còn là quân nhân, điểm này cô càng không có ý kiến.
Lục Vệ tiếp tục gật đầu, "Gần giống vậy".
Kỷ Hương Lan gật đầu tỏ ý đã biết, anh lại nói:
"Cuộc sống sau khi kết hôn với anh, có thể sẽ khác với cuộc sống trước đây của em, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho em những điều tốt nhất, đây là lời hứa của anh dành cho em.”
“Anh thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không nhất định sẽ ở một chỗ. Nếu em thích, có thể cùng anh đi, còn cha mẹ em có thể xin theo diện đặc biệt, điều này trong chính sách cho phép, vì em là con một.”
Lục Vệ đôi khi cũng rất thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, anh hỏi thẳng Kỷ Hương Lan: "Anh muốn biết, em nghĩ thế nào về chuyện của chúng ta? Nếu em không muốn, chuyện còn lại cứ để anh giải quyết, cứ coi như đến ăn một bữa cơm, được không?"
Do căn phòng hơi nhỏ, giọng Lục Vệ tuy rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Khoảng cách giữa hai người không gần, nhưng Kỷ Hương Lan vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, rất nhàn nhạt, không rõ là mùi hương của cỏ cây gì, nhưng không có mùi thuốc lá.
Lục Vệ đối xử với Kỷ Hương Lan rất lịch sự và nhã nhặn, nên Kỷ Hương Lan cũng khách sáo đáp: "Em không muốn đến Đông Bắc, hiện tại phương pháp hữu hiệu và nhanh nhất đúng là kết hôn với anh. Trước kia... chuyện trước kia, em nghĩ em cũng nợ anh một lời xin lỗi."
Lục Vệ và Kỷ Hương Lan đều hiểu rõ "chuyện trước kia" là chuyện gì.
Cô từng vì Tống Thành, mà kết thúc lời tỏ tình của Lục Vệ bằng cách sỉ nhục anh.
Một câu nói đơn giản đã thể hiện rõ thái độ của cô, nếu cô kết hôn với anh, cũng là vì tình thế bắt buộc.
Lục Vệ gật đầu, đột nhiên khẽ cười, Kỷ Hương Lan nhìn nụ cười của anh, hóa ra khóe môi anh có một lúm đồng tiền rất đẹp.
"Kỳ thực...", anh dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc từ ngữ.
Kỷ Hương Lan có chút nghi hoặc nhìn anh, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
"Kỳ thực, chuyện trước kia là do anh không hiểu chuyện. Là anh cá độ bóng rổ với đám đàn em ở trường thua, bị phạt."
Lúc đó anh thua, mấy người đi trên đường, bọn họ bèn bắt anh tùy tiện chọn một người để tỏ tình, vừa hay, anh nhìn thấy Kỷ Hương Lan, người lạ còn không bằng người quen.
Kỷ Hương Lan: ?
Anh không phải thích cô sao?
Có phải anh vì sĩ diện nên không muốn thừa nhận không?
Cô như bị gió tạt ngang mặt... Trước kia cô vẫn luôn cho rằng anh thích mình...
"Vậy tại sao anh lại đồng ý đến xem mắt?"
Kỷ Hương Lan tất nhiên sẽ không tin anh ta là loại người không ai thèm lấy, chỉ riêng chiều cao 1m9, thân hình tam giác ngược, cùng đôi chân dài miên mướt kia, những điều kiện về hình thể này đã hơn người thường rất nhiều rồi.
"Em dường như đã thay đổi so với trước kia, anh cảm thấy với tính cách hiện tại của em, chúng ta rất hợp nhau."
Nhớ đến bóng lưng cô ngồi xổm ở ngoài cổng khu quân sự khóc lóc hôm đó, biểu cảm của anh bỗng trở nên dịu dàng.
Kỷ Hương Lan không nói gì, hai người im lặng một hồi lâu, cuối cùng Kỷ Hương Lan cũng lên tiếng trước.
"Hay là chúng ta giới thiệu lại bản thân một chút?".
Lục Vệ gật đầu, lưng thẳng tắp, "Chuyên ngành đại học của anh là kỹ thuật tại Đại học Quốc phòng, cấp bậc mười một, hiện tại trong quân đội vẫn làm công việc này".
Kỷ Hương Lan nào biết cấp bậc mười một là gì, ít nhất cũng là cấp tá.
"Ừm? Kỹ thuật sao, chẳng phải là đào đất, tính toán khối lượng đất đó sao?".
Nói gì thì nghề nghiệp cũng không phân biệt sang hèn, huống chi anh còn là quân nhân, điểm này cô càng không có ý kiến.
Lục Vệ tiếp tục gật đầu, "Gần giống vậy".
Kỷ Hương Lan gật đầu tỏ ý đã biết, anh lại nói:
"Cuộc sống sau khi kết hôn với anh, có thể sẽ khác với cuộc sống trước đây của em, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho em những điều tốt nhất, đây là lời hứa của anh dành cho em.”
“Anh thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không nhất định sẽ ở một chỗ. Nếu em thích, có thể cùng anh đi, còn cha mẹ em có thể xin theo diện đặc biệt, điều này trong chính sách cho phép, vì em là con một.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.