Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Chương 569: E
Dung Dung
10/08/2024
May mà anh không nghi ngờ gì thêm, chỉ nói: "Xe đạp của em anh để trên xe tải đấy, lát anh lấy xuống cho."
Như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Mấy con gà với thỏ nhà mình đâu rồi anh?"
"Lúc đi, cha bảo thấy tội nghiệp nên thả hết rồi."
Động vật hoang dã vốn nhạy bén hơn con người, cô tin chắc chúng sẽ sống tốt trong rừng thôi.
Cô mím môi, nhìn anh cười, anh cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.
Sáng hôm sau, cô cũng chẳng biết anh đi từ lúc nào. Cô vốn dĩ hay lạ giường, nhưng hơi thở trên giường lại rất đỗi quen thuộc, khiến cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lâu rồi anh không ôm cô ngủ, hơn nữa cô đang mang thai nên thân nhiệt cao, cảm giác như mình đang ôm cục than vậy. Anh thì còn trẻ, ôm riết lại sinh tà ý, cứ ôm hôn cô ngấu nghiến. Nhưng rồi lại không thể đi đến cùng, bản thân anh cũng khó chịu, thế nên hai người càng thêm nóng bừng.
Cuối cùng cô không chịu được nữa, đạp anh một cái bảo ra mé ngoài ngủ đi. Sau đó, cô thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy thì trời đã sáng, anh chắc chắn đã đi rồi.
Trên bàn có một bắp ngô để dành cho cô. Cô vừa ăn vừa đi ra mảnh đất hoang sau nhà. Nửa mẫu ruộng nhà mình đã được cuốc cỏ sạch sẽ. Mọi người xung quanh thi nhau bàn tán:
"Nhà này sướng thật đấy, hóa ra phó đoàn trưởng là con rể nhà này, trước giờ có ai biết đâu. Người đàn ông tốt như vậy, sáng sớm tinh mơ đã thấy ra đồng làm việc rồi, lúc sau lại vội vàng quay về doanh trại."
Đỗ Sơ Xuân cười hiền: "Cậu ấy tốt lắm."
Thấy vậy, cô không đi tiếp nữa, đang định quay về thì Lý Đông Mai hớt hải chạy đến: "Ôi, tìm được cô rồi! Này, cái cô, cái cô tên gì ấy nhỉ, vợ của Tống Thành ấy, bị anh ta đánh rồi!"
"Hả?!"
Hôm qua xem phim, hai người họ còn tình tứ lắm mà?
Sao mới có một đêm mà đã đánh nhau rồi?
"Sao cô biết chuyện này?"
"Sáng nay Đại Ngưu đến đây, anh ấy từ kho lương thực đến, bảo là cô ấy đứng ở ven đường làm um lên.
Anh ấy định mang ít đồ ăn sang cho mình, bảo là có họ hàng ở quê lên cho ít thịt lợn, trưởng thôn bảo anh ấy mang sang cho chúng ta một ít.
Đến kho lương thực không thấy ai, biết chúng ta đang ở bên thôn bên này nên anh ấy ghé qua, thấy cửa chưa mở nên không gọi cửa mà quay về luôn.
Thịt đó tôi để trong nhà cho cô rồi, lát nữa sang nhà cô ăn luôn nhé, hi hi, tay nghề bác Đỗ đỉnh lắm."
"Trưởng thôn khách sáo quá, mọi người còn đang thiếu thịt mà. Lần sau chúng ta cũng mang ít đồ sang, dù sao cũng từng ở nhờ nhà bên đó một thời gian."
"Ừ nhỉ! Mà nói về chuyện cô vợ kia, bị đánh tội nghiệp lắm, rụng cả răng cửa. Nhưng mà trên đảo này có ai bênh vực cho cô ấy đâu. Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ cả lên. Cô vợ còn chạy đến đơn vị để mọi người xem vết thương, nhưng mà kho lương thực đâu can thiệp chuyện gia đình người ta được, họ bảo vậy."
Nghe xong, cô nói với Lý Đông Mai: "Chuyện này thuộc về Hội Phụ nữ chứ, nếu trên đảo có tổ chức Hội Phụ nữ thì cô ấy đã được cứu rồi. Bạo lực gia đình là không tốt, phụ nữ chúng ta đã khổ lắm rồi, sức đâu mà bằng đàn ông, đâu phải để cho đàn ông đánh."
Lý Đông Mai nghe xong cũng thấy có lý: "Ừ nhỉ, Hương Lan, cô tốt thật đấy. Trước đây cô ta ăn nói với cô cũng đâu ra gì, vậy mà cô vẫn bênh vực cô ta. Con người ta, nói đáng ghét thì cũng đáng ghét thật, nhưng cũng đáng thương."
Kỷ Hương Lan mím môi cười, không nói gì thêm.
Nhớ lại lúc trước bị Chu Ngọc Phượng đẩy ngã ở trạm xe buýt trước cổng trường, trong lòng cô ta rõ ràng là muốn giết mình.
Lời nói hôm nay của Lý Đông Mai không đúng, cô cũng không phải người tốt. Ngược lại, cô hiểu rõ sức mạnh của dư luận đáng sợ đến mức nào, nhất là sự đồng cảm giữa những người phụ nữ.
Hôm nay cô nói ra chuyện Hội Phụ Nữ có thể giúp đỡ Chu Ngọc Phượng, chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai mọi người, chỉ cần mọi người chung tay giúp đỡ Chu Ngọc Phượng. Vậy thì cho dù Chu Ngọc Phượng và Tống Thành cãi nhau vì chuyện gì, chuyện này cũng sẽ thành chuyện lớn, không còn là chuyện nhà nữa.
Như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Mấy con gà với thỏ nhà mình đâu rồi anh?"
"Lúc đi, cha bảo thấy tội nghiệp nên thả hết rồi."
Động vật hoang dã vốn nhạy bén hơn con người, cô tin chắc chúng sẽ sống tốt trong rừng thôi.
Cô mím môi, nhìn anh cười, anh cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.
Sáng hôm sau, cô cũng chẳng biết anh đi từ lúc nào. Cô vốn dĩ hay lạ giường, nhưng hơi thở trên giường lại rất đỗi quen thuộc, khiến cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lâu rồi anh không ôm cô ngủ, hơn nữa cô đang mang thai nên thân nhiệt cao, cảm giác như mình đang ôm cục than vậy. Anh thì còn trẻ, ôm riết lại sinh tà ý, cứ ôm hôn cô ngấu nghiến. Nhưng rồi lại không thể đi đến cùng, bản thân anh cũng khó chịu, thế nên hai người càng thêm nóng bừng.
Cuối cùng cô không chịu được nữa, đạp anh một cái bảo ra mé ngoài ngủ đi. Sau đó, cô thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy thì trời đã sáng, anh chắc chắn đã đi rồi.
Trên bàn có một bắp ngô để dành cho cô. Cô vừa ăn vừa đi ra mảnh đất hoang sau nhà. Nửa mẫu ruộng nhà mình đã được cuốc cỏ sạch sẽ. Mọi người xung quanh thi nhau bàn tán:
"Nhà này sướng thật đấy, hóa ra phó đoàn trưởng là con rể nhà này, trước giờ có ai biết đâu. Người đàn ông tốt như vậy, sáng sớm tinh mơ đã thấy ra đồng làm việc rồi, lúc sau lại vội vàng quay về doanh trại."
Đỗ Sơ Xuân cười hiền: "Cậu ấy tốt lắm."
Thấy vậy, cô không đi tiếp nữa, đang định quay về thì Lý Đông Mai hớt hải chạy đến: "Ôi, tìm được cô rồi! Này, cái cô, cái cô tên gì ấy nhỉ, vợ của Tống Thành ấy, bị anh ta đánh rồi!"
"Hả?!"
Hôm qua xem phim, hai người họ còn tình tứ lắm mà?
Sao mới có một đêm mà đã đánh nhau rồi?
"Sao cô biết chuyện này?"
"Sáng nay Đại Ngưu đến đây, anh ấy từ kho lương thực đến, bảo là cô ấy đứng ở ven đường làm um lên.
Anh ấy định mang ít đồ ăn sang cho mình, bảo là có họ hàng ở quê lên cho ít thịt lợn, trưởng thôn bảo anh ấy mang sang cho chúng ta một ít.
Đến kho lương thực không thấy ai, biết chúng ta đang ở bên thôn bên này nên anh ấy ghé qua, thấy cửa chưa mở nên không gọi cửa mà quay về luôn.
Thịt đó tôi để trong nhà cho cô rồi, lát nữa sang nhà cô ăn luôn nhé, hi hi, tay nghề bác Đỗ đỉnh lắm."
"Trưởng thôn khách sáo quá, mọi người còn đang thiếu thịt mà. Lần sau chúng ta cũng mang ít đồ sang, dù sao cũng từng ở nhờ nhà bên đó một thời gian."
"Ừ nhỉ! Mà nói về chuyện cô vợ kia, bị đánh tội nghiệp lắm, rụng cả răng cửa. Nhưng mà trên đảo này có ai bênh vực cho cô ấy đâu. Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ cả lên. Cô vợ còn chạy đến đơn vị để mọi người xem vết thương, nhưng mà kho lương thực đâu can thiệp chuyện gia đình người ta được, họ bảo vậy."
Nghe xong, cô nói với Lý Đông Mai: "Chuyện này thuộc về Hội Phụ nữ chứ, nếu trên đảo có tổ chức Hội Phụ nữ thì cô ấy đã được cứu rồi. Bạo lực gia đình là không tốt, phụ nữ chúng ta đã khổ lắm rồi, sức đâu mà bằng đàn ông, đâu phải để cho đàn ông đánh."
Lý Đông Mai nghe xong cũng thấy có lý: "Ừ nhỉ, Hương Lan, cô tốt thật đấy. Trước đây cô ta ăn nói với cô cũng đâu ra gì, vậy mà cô vẫn bênh vực cô ta. Con người ta, nói đáng ghét thì cũng đáng ghét thật, nhưng cũng đáng thương."
Kỷ Hương Lan mím môi cười, không nói gì thêm.
Nhớ lại lúc trước bị Chu Ngọc Phượng đẩy ngã ở trạm xe buýt trước cổng trường, trong lòng cô ta rõ ràng là muốn giết mình.
Lời nói hôm nay của Lý Đông Mai không đúng, cô cũng không phải người tốt. Ngược lại, cô hiểu rõ sức mạnh của dư luận đáng sợ đến mức nào, nhất là sự đồng cảm giữa những người phụ nữ.
Hôm nay cô nói ra chuyện Hội Phụ Nữ có thể giúp đỡ Chu Ngọc Phượng, chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai mọi người, chỉ cần mọi người chung tay giúp đỡ Chu Ngọc Phượng. Vậy thì cho dù Chu Ngọc Phượng và Tống Thành cãi nhau vì chuyện gì, chuyện này cũng sẽ thành chuyện lớn, không còn là chuyện nhà nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.