Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Chương 584: E
Dung Dung
10/08/2024
Lúc này mọi người mới biết, thì ra những ngày qua tiếng động Kỷ Cảnh Hòa làm việc ở trước cửa là đang đóng đồ gỗ.
Chỉ một việc này, chưa đến nửa ngày đã lan truyền khắp nơi, ai nấy đều đến nhà Hương Lan xem, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Từ đó, đồ nội thất trong nhà Hương Lan bắt đầu dần đầy đủ, bàn, ghế, ghế tựa, khung ảnh gỗ, vân vân, một số đồ chơi linh tinh của trẻ con, Cảnh Hòa đều làm ra như biến hóa vậy.
Mọi người càng xem càng ngưỡng mộ, càng xem càng không nhịn được, cuối cùng là Bạch Tĩnh mở lời trước, hỏi có thể nhờ Kỷ Cảnh Hòa đóng giúp một chiếc chậu gỗ để tắm cho con hay không.
Kỷ Cảnh Hòa nhìn, thấy việc rất đơn giản nên đồng ý.
Đã mở lời rồi, mọi người trong khu quân thuộc đều lần lượt đến hỏi. Kỷ Cảnh Hòa dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ông càng làm càng nhiều việc, đồ ăn thức uống được gửi đến nhà này cũng theo đó mà tăng lên.
Giờ Lục Vệ không cần phải vội vàng về nhà nấu nướng nữa, các bà thím bên cạnh đều tự giác thay phiên nhau đến giúp đỡ.
Kỷ Cảnh Hòa bận rộn hơn nửa tháng, sau khi làm xong những thứ cần gấp cho họ, ông liền vội vàng trở về Hàng Châu.
Do hòn đảo được khai phá, nên từ một chuyến tàu mỗi ngày, giờ đã có hai chuyến.
Vẫn là Lục Vệ đưa ông đi ra bến tàu, một tuần sau khi Cảnh Hòa rời đi, lúc này Đỗ Sơ Xuân cũng đang ở trong thôn, Lục Vệ vẫn đang ở đơn vị, Kỷ Hương Lan đang ngủ trưa thì bỗng nhiên cô mở mắt ra.
Trong giấc ngủ trưa vừa rồi, cô lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô bế một bé gái mũm mĩm, đôi mắt đen láy long lanh, vừa ôm cô bé đã nhoẻn miệng cười.
Sau khi tỉnh dậy, cô vẫn còn ngẩn ngơ, hình ảnh cô bé ấy vẫn còn in rõ trong tâm trí.
Cô từ từ ngồi dậy, chiếc quạt mo rơi xuống gầm giường, chắc là do nóng quá nên cô tỉnh giấc, cổ đầy mồ hôi.
Cô muốn cúi xuống nhặt nó lên, nhưng bụng cô không thể cúi xuống được, cô nghiêng người sang một bên, nhặt chiếc quạt lên, phe phẩy cho mát.
Đã tháng 10 âm lịch rồi, dương lịch cũng sang tháng 12 rồi mà vẫn còn nóng như vậy.
Có lẽ là do thân nhiệt cô cao, vừa quay đầu lại nhìn, thì ra là do cửa sổ chưa mở.
Cô bước xuống giường, đang định mở cửa sổ thì bỗng nhiên bụng đau.
Cơn đau âm ỉ, giống như có sợi gân nào đó trong bụng dưới bị kéo căng.
Cô mặc kệ cơn đau ở vùng xương chậu, bước nhanh hơn một chút, đi ra cửa, muốn xem xem Đỗ Sơ Xuân đã về chưa.
Bởi vì Lục Vệ đã dặn, kêu Đỗ Sơ Xuân đi nhanh về nhanh.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở, nhận thấy cơn đau này là kéo dài, nhưng không đều đặn lắm.
Xong rồi, là cơn gò, mà không phải là cơn gò giả, là cơn gò thật rồi.
Giai đoạn cuối thai kỳ, cơn gò giả rất nhiều, có khi đi vài bước cũng bị gò, bụng căng cứng, lần này là gò thật, có nghĩa là có thể cô ấy sắp sinh rồi.
Hiện tại tình hình vẫn chưa nghiêm trọng lắm, vì vậy cô đứng dậy đi ra ngoài, đối diện nhà cô là nhà của Bạch Tĩnh.
Hôm nay Bạch Tĩnh vừa hay không đến trường Hồng Tinh dạy học, vì vậy khi cô gõ cửa, Bạch Tĩnh đã ra mở cửa.
Sáng nay, sau khi đưa Thư Hành đi học, bà Tôn đã chạy đi giúp mọi người trong thôn.
Lúc này Bạch Tĩnh còn tưởng là ai, thấy sắc mặt Kỷ Hương Lan không được tốt, hình như đang cố nhịn gì đó.
Bạch Tĩnh đang mang thai nhìn cô với vẻ mặt hơi căng thẳng: “Hương Lan, cô…cô không phải là sắp sinh rồi đấy chứ?”
Kỷ Hương Lan nắm chặt tay đập vào khung cửa: “Hình như vậy.”
Vậy là xong rồi, sau khi có kinh nghiệm sinh con của Lý Đông Mai, mọi người đã kêu Kỷ Cảnh Hòa cải tạo một chiếc xe ba bánh, ngày thường dùng để chở đồ, lúc này số bí ngô chất trên xe đều được dỡ xuống.
Lý Đông Mai ôm một chiếc chăn trải lên xe, mấy chị em hội phụ nữ cùng nhau đỡ Kỷ Hương Lan lên xe.
Mã Thiếu Nghiệp đợi sẵn trên xe, anh ấy phụ trách chở Kỷ Hương Lan đến chỗ bác sĩ Trương trong đội.
Chỉ một việc này, chưa đến nửa ngày đã lan truyền khắp nơi, ai nấy đều đến nhà Hương Lan xem, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Từ đó, đồ nội thất trong nhà Hương Lan bắt đầu dần đầy đủ, bàn, ghế, ghế tựa, khung ảnh gỗ, vân vân, một số đồ chơi linh tinh của trẻ con, Cảnh Hòa đều làm ra như biến hóa vậy.
Mọi người càng xem càng ngưỡng mộ, càng xem càng không nhịn được, cuối cùng là Bạch Tĩnh mở lời trước, hỏi có thể nhờ Kỷ Cảnh Hòa đóng giúp một chiếc chậu gỗ để tắm cho con hay không.
Kỷ Cảnh Hòa nhìn, thấy việc rất đơn giản nên đồng ý.
Đã mở lời rồi, mọi người trong khu quân thuộc đều lần lượt đến hỏi. Kỷ Cảnh Hòa dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ông càng làm càng nhiều việc, đồ ăn thức uống được gửi đến nhà này cũng theo đó mà tăng lên.
Giờ Lục Vệ không cần phải vội vàng về nhà nấu nướng nữa, các bà thím bên cạnh đều tự giác thay phiên nhau đến giúp đỡ.
Kỷ Cảnh Hòa bận rộn hơn nửa tháng, sau khi làm xong những thứ cần gấp cho họ, ông liền vội vàng trở về Hàng Châu.
Do hòn đảo được khai phá, nên từ một chuyến tàu mỗi ngày, giờ đã có hai chuyến.
Vẫn là Lục Vệ đưa ông đi ra bến tàu, một tuần sau khi Cảnh Hòa rời đi, lúc này Đỗ Sơ Xuân cũng đang ở trong thôn, Lục Vệ vẫn đang ở đơn vị, Kỷ Hương Lan đang ngủ trưa thì bỗng nhiên cô mở mắt ra.
Trong giấc ngủ trưa vừa rồi, cô lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô bế một bé gái mũm mĩm, đôi mắt đen láy long lanh, vừa ôm cô bé đã nhoẻn miệng cười.
Sau khi tỉnh dậy, cô vẫn còn ngẩn ngơ, hình ảnh cô bé ấy vẫn còn in rõ trong tâm trí.
Cô từ từ ngồi dậy, chiếc quạt mo rơi xuống gầm giường, chắc là do nóng quá nên cô tỉnh giấc, cổ đầy mồ hôi.
Cô muốn cúi xuống nhặt nó lên, nhưng bụng cô không thể cúi xuống được, cô nghiêng người sang một bên, nhặt chiếc quạt lên, phe phẩy cho mát.
Đã tháng 10 âm lịch rồi, dương lịch cũng sang tháng 12 rồi mà vẫn còn nóng như vậy.
Có lẽ là do thân nhiệt cô cao, vừa quay đầu lại nhìn, thì ra là do cửa sổ chưa mở.
Cô bước xuống giường, đang định mở cửa sổ thì bỗng nhiên bụng đau.
Cơn đau âm ỉ, giống như có sợi gân nào đó trong bụng dưới bị kéo căng.
Cô mặc kệ cơn đau ở vùng xương chậu, bước nhanh hơn một chút, đi ra cửa, muốn xem xem Đỗ Sơ Xuân đã về chưa.
Bởi vì Lục Vệ đã dặn, kêu Đỗ Sơ Xuân đi nhanh về nhanh.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở, nhận thấy cơn đau này là kéo dài, nhưng không đều đặn lắm.
Xong rồi, là cơn gò, mà không phải là cơn gò giả, là cơn gò thật rồi.
Giai đoạn cuối thai kỳ, cơn gò giả rất nhiều, có khi đi vài bước cũng bị gò, bụng căng cứng, lần này là gò thật, có nghĩa là có thể cô ấy sắp sinh rồi.
Hiện tại tình hình vẫn chưa nghiêm trọng lắm, vì vậy cô đứng dậy đi ra ngoài, đối diện nhà cô là nhà của Bạch Tĩnh.
Hôm nay Bạch Tĩnh vừa hay không đến trường Hồng Tinh dạy học, vì vậy khi cô gõ cửa, Bạch Tĩnh đã ra mở cửa.
Sáng nay, sau khi đưa Thư Hành đi học, bà Tôn đã chạy đi giúp mọi người trong thôn.
Lúc này Bạch Tĩnh còn tưởng là ai, thấy sắc mặt Kỷ Hương Lan không được tốt, hình như đang cố nhịn gì đó.
Bạch Tĩnh đang mang thai nhìn cô với vẻ mặt hơi căng thẳng: “Hương Lan, cô…cô không phải là sắp sinh rồi đấy chứ?”
Kỷ Hương Lan nắm chặt tay đập vào khung cửa: “Hình như vậy.”
Vậy là xong rồi, sau khi có kinh nghiệm sinh con của Lý Đông Mai, mọi người đã kêu Kỷ Cảnh Hòa cải tạo một chiếc xe ba bánh, ngày thường dùng để chở đồ, lúc này số bí ngô chất trên xe đều được dỡ xuống.
Lý Đông Mai ôm một chiếc chăn trải lên xe, mấy chị em hội phụ nữ cùng nhau đỡ Kỷ Hương Lan lên xe.
Mã Thiếu Nghiệp đợi sẵn trên xe, anh ấy phụ trách chở Kỷ Hương Lan đến chỗ bác sĩ Trương trong đội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.