Chương 3
Nguyệt Thanh Lãnh Nhiên
22/11/2021
Trong nhà, người lớn đều đã ra ruộng. Hài tử choai choai cũng phải đi. Chờ thóc thu xong cũng phải đen đi mấy lần. Lúc trước Hà Thiên cũng phải theo cha mẹ xuống ruộng, nhưng năm nay Hà Hòa xảy ra chuyện nên vợ chồng Hà Nhị để nó ở nhà trông đệ đệ. Vì việc này mà bị Hà lão bà càu nhàu không thôi.
Ngày trước, tiểu tử Hà Thiên thì không nói nhưng Hà Hòa cũng không thiếu việc phải làm. Tuy nói là ca nhi nhưng 5, 6 tuổi đã cho gà ăn, đi cắt cỏ heo... 7, 8 tuổi cũng đã xuống ruộng. Có thể nói một nhà Hà Nhị quanh năm bốn mùa đều bận rộn.
Lại nhìn nhà Hà Đại, ngày mùa cũng không thể thiếu. Mà Hà Đại lại có tới ba nhi tử, hai đứa đầu đều là con gái, lớn hơn Hà Thiên,Hà Hòa. Đứa lớn đã 13, đứa thứ hai cũng lớn hơn Hà Thiên 2 tháng. Nhưng hàng ngày cũng chỉ ngẫu nhiên quét sân, thỉnh thoảng cho gà ăn hay xuống bếp phụ giúp canh lửa thôi. Tuy nói là cô nương nhưng đãi ngộ này ở cái thôn nghèo trong núi đúng là hiếm thấy.
Tức phụ Hà Đại nói, con gái nàng ta ở nhà học thêu hoa cũng có thể giúp đỡ gia đình. Nhưng Hà gia gia làm sao có thể không biết xấu hổ dùng tiền cháu gái? Làm ruộng tay sẽ thô, ai muốn đây?! Đứa nhỏ nhất là con trai nhưng người ta lại nói thằng bé còn nhỏ, 5 tuổi có thể làm được gì liền không cho làm.
Cũng không biết lúc trước ai nói nhi tử nhà Hà Nhị 5 tuổi đã không nhỏ, phải làm việc!! ( editor cười ẻ J)
Bất quá, ai biểu tức phụ nhà người ta biết nịnh người, nịnh Hà lão bà đến mức bà ta thực sự không để ba đứa kia xuống ruộng.
Hà lão nương bây giờ đã không còn xuống ruộng làm việc nữa mà quản hết việc chi tiêu trong nhà. Lúc trước có hai huynh đệ nhà Hà Nhị làm hết việc trong nhà nên bà ta cũng bớt việc, đối với ba đứa cháu nhà Hà Đại cũng nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng giờ nhà Hà Nhị đã phân ra ngoài, vừa rồi cũng đã kể cho đám hàng xóm nghe về tiểu nhi tử nhà mình. Bà ta giờ mới nhớ bản thân mình chưa ăn sáng liền lắc lư trở về.
Nghĩ đến thôn dân ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình khiến lòng ham hư vinh của bà ta được thỏa mãn.
Bởi vì con thứ ba có bản lĩnh, mở được cửa hàng ở trấn trên, còn cưới được tức phụ ở đó cho nên Hà lão cha trong thôn cũng có chút đia vị. Nhà của Hà lão cha trong thôn cũng được coi là khá lớn, gồm: nhà chính ở giữa hai vợ chồng ở, gian mới phía đông là gia đình nhà Hà Đại ở, còn gian cũ phía tây mới là nhà Hà Nhị trụ.
Trong thôn xây nhà cơ bản là giống nhau, gian giữa là nhà chính, hai bên thì ngăn ra làm phòng ngủ. Gian phía đông kia xây lớn hơn một chút. Nhà Hà đại chỉ ở bên trái, cả trước lẫn sau đều làm thêm cửa, ở giữa thì ngăn ra hai phòng. Vợ chồng Hà Đại với con út ngủ phía trước, gian sau thì để hai nữ nhi ngủ. Mà bên phải cũng ngăn như thế nhưng Hà lão nương nói để cho con trai thứ ba và con gái út thi thoảng về ở.
Cho nên, cả nhà Hà Nhị phải ở nhà cũ lúc trước. Không những thế còn phải dành ra một gian để tạp vật. ( Editor: Đ*o hiểu có phải Hà Nhị có phải con bà không nữa J)
Ở trong thôn, mọi người cũng chỉ dùng tre vây thành hàng rào còn nhà Hà lão cha dùng tường đất cao khoảng 1m; ở giữa mở một cái cổng. Tuy rằng mọi người trong thôn đều quen đứng ngoài gọi nhưng vợ chồng Hà lão lại thấy người đến phải gõ cổng thì có mặt mũi hơn nhiều.
Hà lão nương vừa đẩy cửa bước vào đã dẫm trúng phân gà, mặt xoạch một cái đen xì như đít nồi. Lại nhìn gà chạy lung trong sân, tâm tình tốt đẹp khi nãy bay sạch.
" Người đâu hết rồi? Sao lại để gà chạy lung tung thế này? Nhà thằng Hà Đại lại lười biếng ở đâu rồi?" Hà lão nương nhìn lũ gà đói đến hoảng chạy khắp nơi mà lòng đau như cắt, cũng không quan tâm đến phân gà ở chân chạy thẳng ra chuồng gà. Thấy máng ăn khô liền biết ngay là chưa cho ăn, bà ta điên tiết quẳng hết gà quanh chân vào chuồng, gào ầm lên: " Cả lũ từ lớn đến bé đều chết sạch rồi sao? Hay là muốn ta đến mời mới đi? Nhà thằng lớn! Nhà thằng lớn! "
Gọi hai tiếng mới thấy có người chậm chạm từ bếp đi ra.
" Bà nội, bà về rồi."
Hà Diệp Nhi - đứa thứ hai – cầm chén chậm rì rì đi ra, miệng vẫn còn nhai. Cả gương mặt nhỏ đều là vẻ bất mãn. Lát nữa trở vào không biết có còn trứng gà hay không? Chắc chắn sẽ bị đệ đê ăn hết. Cái này phải đợi đám tiểu quỷ đòi nợ nhà nhị thúc đi rồi nương nàng mới xào trứng gà ăn đó.
Thấy cháu gái tay cầm chén, miệng còn đang nhai; Hà lão nương tức giận nói: " Nương mày đâu? Sao còn chưa biết đường cho gà ăn? Chỉ biết ăn ăn ăn mà không làm việc! Nuôi chúng mày còn không bằng nuôi mấy con heo đâu."
Lúc này tức phụ Hà Đại mới vội vàng chạy ra cười xin lỗi: " Nương, là con sai. Vội nấu cơm quá mà quên mất. Nương người ăn chưa? Chắc là không rồi. Người mau vào đi, dồ ăn còn nóng đó. Diệp Nhi, mau lấy chén cho bà nội, người còn chưa ăn đâu."
" Hôm nay tạm tha cho chúng mày một lần. Một lát nhớ đi quét sân. Đứa nào đứa đấy đều lười thành cái dạng gì rồi, còn phải chờ t nói mới làm. Cũng không sợ người trong thôn chê cười." Hà lão nương vừa đi vừa chắp tay sau lưng nhắc mãi. Hà Diệp Nhi đi phía sau mắt liếc xéo, bĩu môi liền bị nương véo nhẹ cánh tay. Trong sân mãi mới yên tĩnh, không thể nháo thêm cho hàng xóm chê cười được.
...
Đại trạch bên kia náo nhiệt, còn Hà Nhị bên này sau khi lão bà nương kia đi cũng yên tĩnh trở lại. Hà Thiên bận trước bận sau, giúp đệ đệ lau người, quét sân nhà một lần, lại cho con gà mái duy nhất trong nhà ăn. Vừa xoay người liền thấy đệ đệ không biết khi nào đã đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt ngơ ngác không có tiêu cự.
Bất quá Hà Thiên cũng quen rồi, tiếp tục cong eo cho gà ăn, miệng nói: " Đệ đệ đói bụng chưa? Chờ anh làm xong rồi đút cháo cho em nhé."
Trong bếp còn phần cháo đệ đệ, Hà Thiên tùy tiện lau tay vào áo, đi lấy cháo cho đệ đệ.
Mãi đến khi trong tay bị nhét một chén cháo Hà Hòa* mới hoàn hồn, theo bản năng nhìn chén cháo trong tay. Là cháo gạo lức đen xì nấu chung với rau dại nào đó. Hà Hòa* không biết vị như thế nào, muốn kháng cự. Bất quá, thân thể lại tự làm chủ nâng chén cháo lên, sau đó húp như quỷ chết đói đầu thai; xong rồi liếm môi tỏ vẻ không đủ, quăng ánh mắt trông mong nhìn ca ca. ( Hà Hòa*: em thụ, còn không có * thì là bé Hà Hòa 8 tuổi)
Hà Hòa* thật muốn che mặt nhưng thân thể lại không có động tác gì, vẫn là gương mặt đầy khát vọng.
Hà Thiên đối với ánh mắt khát vọng của đệ đệ làm như không thấy. Không phải bé không muốn cho đệ đệ ăn no mà bụng bé cũng đang đói đến kháng nghị. Hà Thiên 8 tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, chén cháo kia không được bao nhiêu. Nhưng nghĩ đến cha mẹ còn phải mệt mỏi ngoài ruộng bé cũng thể ăn nhiều, đối với đệ đệ tràn đầy xấu hổ.
" Đợi lát nữa ca đi hái rau rại thuận tiện tìm hái trái cây cho đệ nhé! Trước tiên chịu một chút."
Nhìn nhóc con gầy gò trước mắt, trong lòng Hà Hòa* không khỏi chua xót.
Đúng vậy, từ khi tiểu Hà Hòa tỉnh dậy thì trong cơ thể đã đổi thành một linh hồn đến từ thế giới khác. Giống như tiểu thuyết, linh hồn ngoại lai trú ngụ trong thân xác tiểu Hà Hòa. Y chứng kiến Hà lão nương chửi rủa nhà họ, nhìn gia đình Hà Nhị vì miếng ăn phải cố chịu cái nhà cực phẩm kia, y ngẫu nhiên cũng oán giận. Tuy y ở trong thân thể tiểu Hà Hòa nhưng lại không thể điều khiển cơ thể này, chỉ giống như một người đứng ngoài chứng kiến hết thảy mà thôi. Y muốn giành quyền chủ động thì bị thứ gì đó ngăn cản, cái gì cũng không làm được.
Y vốn muốn rời đi nhưng nghĩ đến cơ thể rách nát, sớm bị hỏa thiêu của mình thì từ bỏ. Cũng không biết tình trạng này bao giờ mới chấm dứt, chẳng lẽ sống lại chỉ để y ngây ngốc thế này đến hết đời sao?
Hà Hòa* trong lòng kêu rên, cơ thể thì để Hà Thiên kéo đi kéo lại như rối gỗ, trừ bỏ đôi mắt ngẫu nhiên sẽ chớp. Ai nhìn vào cũng thấy đứa bé này là bị phế rồi, khó trách Hà lão nương ồn ào không nhận người, càng không muốn bỏ tiền ra trị cho nó. Nhìn bộ dáng tiểu Hà Hòa bây giờ, cơ bản thì người trong thôn cũng đồng tình với bà ta hơn.
Nếu nó khỏi còn tốt nhưng nếu cứ thế kia cả đời thì bạc nào đủ mà chữa. Bởi thế nên người đông tình với nhà Hà Nhị chỉ có mấy hộ. Mấy ngày nay, người trong thôn chứng kiến hành động của Hà lão nương tuy thầm mắng không phúc hậu nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Vì vậy khi nương Diệp Đại Sơn cùng nương Hà Dũng giúp đỡ, dù chỉ là vài câu nói để Hà lão nương dời đi sự chú ý nhưng cả nhà Hà Nhị đã vô cùng cảm kích.
Dù gì đó cũng là người sinh ra mình, đi ra cãi tay đôi với bà ta thì người sai lại thành mình. Cho nên, cả nhà Hà Nhị đành mặc kệ Hà lão nương chửi bới. Nhưng lần đó khi Hà lão nương nói muốn bán Hà Hòa đi làm dâu nuôi từ bé liền chạm vào vảy ngược của Hà Nhị. Đó là lần đầu tiên Hà Nhị cãi nhau với người trong nhà, mấy ngày sau càng không thèm phản ứng. Nếu không phải gặt xong mới chia ruộng thì hắn chẳng thèm để ý đến mấy người đó nữa.
Kỳ thật Hà Hòa hy vọng vị cha hờ 'tạm thời' này có thể tiếp tục kiên cường. Gia đình Hà Nhị đối với con út rất nâng niu, trân trọng; Hà Hòa đều cảm nhận được. Mà những hành động nhỏ nhặt ngày thường càng khiến y cảm thấy ấm áp. Hà Hòa nghĩ khi y có thể thoát khỏi tình trạng này nhất định sẽ thay nguyên thân báo đáp họ. Dù sao thì không ai biết được, nếu Hà Hòa có thể khống chế thân thể này thì linh hồn nguyên chủ sẽ ở đâu; đã biến từ khi y tỉnh hay đến một thế giới khác??
Nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi tình trạng trước mắt, Hà Hòa vẫn bị động đi theo ca ca đưa đưa cơm cho cha mẹ. Hà Thiên ở ruộng gặp người quen đều lễ phép chào một tiếng, đối phương cũng sẽ đáp lại một hai câu.
Mà người thật lòng hay có lệ thì đứa nhóc vẫn phân phân biệt được.
" Cha,nương. Con với đệ đệ tới đưa cơm cho hai người." Nhóc một tay nắm đệ đệ, một tay xách giỏ trúc đựng cháo gạo lức.
Tới ruộng nhà mình Hà Thiên không đi vào, cũng giữ chặt đệ đệ không cho em chạy ra chỗ nương. Từ khi đệ đệ tỉnh luôn thích dán vào nương. Ngoài ruộng thường cho nước vào để dễ cắt lúa nhưng đất bùn không dễ đi. Đệ đệ không biết chăm sóc bản thân chắc chắn sẽ ngã một thân đầy bùn.
Chờ cha nương nhận giỏ tre, Hà Thiên liền nói lát nữa bản thân muốn đi hái rau dại. Ý là sẽ không tới ruộng hỗ trợ.
Hà Đại đứng sau Hà Nhị nghe được liền hừ một tiếng: " Hiện tại vội như vậy mà thằng nhóc con mày còn có tâm trạng dắt đệ đệ mày đi chơi! Cũng không biết giúp đỡ cha mẹ"
" A, a, a..."
' Thế sao người thân làm bác như ông lại không gọi vợ con ra hỗ trợ ' Hà Hòa nói trong lòng nhưng ngoài miệng chỉ có thể a a.
Muốn nói chuyện lại chỉ có thể a a thật đủ hố!
Khuôn mặt nhỏ nghẹn tới đỏ bừng.
Hà Thiên không biết sao đệ đệ lại kích động như thế. Một bên trấn an em, một bên trả lời có lệ: " Đại bá, bọn con cũng không phải đi chơi."
Hà Nhị vỗ vai đại nhi tử, lại xoa đầu tiểu nhi tử; cũng không trả lời đại ca mà chỉ dặn dò Hà Thiên chiếu cố đệ đệ tốt, không nhắc đến chuyện nhi tử có tới hỗ trợ hay không. Chỉ cần lão cha không nhắc đến thì hắn cũng chẳng thèm phản ứng Hà Đại.
Bởi vì chính đại tẩu nói bên nhà mẹ đẻ nàng ta có người muốn tìm mua một đứa trẻ để cho con bọn họ có bạn chơi, còn nói nhà nọ tốt, lắm tiền hòng thuyết phục Hà lão nương đi khuyên Hà Nhị.
Hà Hòa có lẽ cả đời đều như vậy, nuôi cũng chỉ tốn lương thực; không bằng bán đi còn có thể đổi tiền. Dù sao cũng là ca nhi, quản nhiều làm gì. Người ta muốn mua về làm cũng không liên quan đến họ, sau này gả chồng cũng chẳng được bao nhiêu lễ hỏi.
Vì thế Hà lão nương vừa mới bóng gió cái Hà Nhị trực tiếp cự tuyệt.
Cho dù tiểu Hòa cả đời như thế thì cũng là con hắn, cuộc sống dù có khổ cũng đừng hòng khuyên hắn bán nhi tử! Cùng lắm thì vất vả thêm chút nữa là nuôi được rồi.
Ngày trước, tiểu tử Hà Thiên thì không nói nhưng Hà Hòa cũng không thiếu việc phải làm. Tuy nói là ca nhi nhưng 5, 6 tuổi đã cho gà ăn, đi cắt cỏ heo... 7, 8 tuổi cũng đã xuống ruộng. Có thể nói một nhà Hà Nhị quanh năm bốn mùa đều bận rộn.
Lại nhìn nhà Hà Đại, ngày mùa cũng không thể thiếu. Mà Hà Đại lại có tới ba nhi tử, hai đứa đầu đều là con gái, lớn hơn Hà Thiên,Hà Hòa. Đứa lớn đã 13, đứa thứ hai cũng lớn hơn Hà Thiên 2 tháng. Nhưng hàng ngày cũng chỉ ngẫu nhiên quét sân, thỉnh thoảng cho gà ăn hay xuống bếp phụ giúp canh lửa thôi. Tuy nói là cô nương nhưng đãi ngộ này ở cái thôn nghèo trong núi đúng là hiếm thấy.
Tức phụ Hà Đại nói, con gái nàng ta ở nhà học thêu hoa cũng có thể giúp đỡ gia đình. Nhưng Hà gia gia làm sao có thể không biết xấu hổ dùng tiền cháu gái? Làm ruộng tay sẽ thô, ai muốn đây?! Đứa nhỏ nhất là con trai nhưng người ta lại nói thằng bé còn nhỏ, 5 tuổi có thể làm được gì liền không cho làm.
Cũng không biết lúc trước ai nói nhi tử nhà Hà Nhị 5 tuổi đã không nhỏ, phải làm việc!! ( editor cười ẻ J)
Bất quá, ai biểu tức phụ nhà người ta biết nịnh người, nịnh Hà lão bà đến mức bà ta thực sự không để ba đứa kia xuống ruộng.
Hà lão nương bây giờ đã không còn xuống ruộng làm việc nữa mà quản hết việc chi tiêu trong nhà. Lúc trước có hai huynh đệ nhà Hà Nhị làm hết việc trong nhà nên bà ta cũng bớt việc, đối với ba đứa cháu nhà Hà Đại cũng nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng giờ nhà Hà Nhị đã phân ra ngoài, vừa rồi cũng đã kể cho đám hàng xóm nghe về tiểu nhi tử nhà mình. Bà ta giờ mới nhớ bản thân mình chưa ăn sáng liền lắc lư trở về.
Nghĩ đến thôn dân ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình khiến lòng ham hư vinh của bà ta được thỏa mãn.
Bởi vì con thứ ba có bản lĩnh, mở được cửa hàng ở trấn trên, còn cưới được tức phụ ở đó cho nên Hà lão cha trong thôn cũng có chút đia vị. Nhà của Hà lão cha trong thôn cũng được coi là khá lớn, gồm: nhà chính ở giữa hai vợ chồng ở, gian mới phía đông là gia đình nhà Hà Đại ở, còn gian cũ phía tây mới là nhà Hà Nhị trụ.
Trong thôn xây nhà cơ bản là giống nhau, gian giữa là nhà chính, hai bên thì ngăn ra làm phòng ngủ. Gian phía đông kia xây lớn hơn một chút. Nhà Hà đại chỉ ở bên trái, cả trước lẫn sau đều làm thêm cửa, ở giữa thì ngăn ra hai phòng. Vợ chồng Hà Đại với con út ngủ phía trước, gian sau thì để hai nữ nhi ngủ. Mà bên phải cũng ngăn như thế nhưng Hà lão nương nói để cho con trai thứ ba và con gái út thi thoảng về ở.
Cho nên, cả nhà Hà Nhị phải ở nhà cũ lúc trước. Không những thế còn phải dành ra một gian để tạp vật. ( Editor: Đ*o hiểu có phải Hà Nhị có phải con bà không nữa J)
Ở trong thôn, mọi người cũng chỉ dùng tre vây thành hàng rào còn nhà Hà lão cha dùng tường đất cao khoảng 1m; ở giữa mở một cái cổng. Tuy rằng mọi người trong thôn đều quen đứng ngoài gọi nhưng vợ chồng Hà lão lại thấy người đến phải gõ cổng thì có mặt mũi hơn nhiều.
Hà lão nương vừa đẩy cửa bước vào đã dẫm trúng phân gà, mặt xoạch một cái đen xì như đít nồi. Lại nhìn gà chạy lung trong sân, tâm tình tốt đẹp khi nãy bay sạch.
" Người đâu hết rồi? Sao lại để gà chạy lung tung thế này? Nhà thằng Hà Đại lại lười biếng ở đâu rồi?" Hà lão nương nhìn lũ gà đói đến hoảng chạy khắp nơi mà lòng đau như cắt, cũng không quan tâm đến phân gà ở chân chạy thẳng ra chuồng gà. Thấy máng ăn khô liền biết ngay là chưa cho ăn, bà ta điên tiết quẳng hết gà quanh chân vào chuồng, gào ầm lên: " Cả lũ từ lớn đến bé đều chết sạch rồi sao? Hay là muốn ta đến mời mới đi? Nhà thằng lớn! Nhà thằng lớn! "
Gọi hai tiếng mới thấy có người chậm chạm từ bếp đi ra.
" Bà nội, bà về rồi."
Hà Diệp Nhi - đứa thứ hai – cầm chén chậm rì rì đi ra, miệng vẫn còn nhai. Cả gương mặt nhỏ đều là vẻ bất mãn. Lát nữa trở vào không biết có còn trứng gà hay không? Chắc chắn sẽ bị đệ đê ăn hết. Cái này phải đợi đám tiểu quỷ đòi nợ nhà nhị thúc đi rồi nương nàng mới xào trứng gà ăn đó.
Thấy cháu gái tay cầm chén, miệng còn đang nhai; Hà lão nương tức giận nói: " Nương mày đâu? Sao còn chưa biết đường cho gà ăn? Chỉ biết ăn ăn ăn mà không làm việc! Nuôi chúng mày còn không bằng nuôi mấy con heo đâu."
Lúc này tức phụ Hà Đại mới vội vàng chạy ra cười xin lỗi: " Nương, là con sai. Vội nấu cơm quá mà quên mất. Nương người ăn chưa? Chắc là không rồi. Người mau vào đi, dồ ăn còn nóng đó. Diệp Nhi, mau lấy chén cho bà nội, người còn chưa ăn đâu."
" Hôm nay tạm tha cho chúng mày một lần. Một lát nhớ đi quét sân. Đứa nào đứa đấy đều lười thành cái dạng gì rồi, còn phải chờ t nói mới làm. Cũng không sợ người trong thôn chê cười." Hà lão nương vừa đi vừa chắp tay sau lưng nhắc mãi. Hà Diệp Nhi đi phía sau mắt liếc xéo, bĩu môi liền bị nương véo nhẹ cánh tay. Trong sân mãi mới yên tĩnh, không thể nháo thêm cho hàng xóm chê cười được.
...
Đại trạch bên kia náo nhiệt, còn Hà Nhị bên này sau khi lão bà nương kia đi cũng yên tĩnh trở lại. Hà Thiên bận trước bận sau, giúp đệ đệ lau người, quét sân nhà một lần, lại cho con gà mái duy nhất trong nhà ăn. Vừa xoay người liền thấy đệ đệ không biết khi nào đã đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt ngơ ngác không có tiêu cự.
Bất quá Hà Thiên cũng quen rồi, tiếp tục cong eo cho gà ăn, miệng nói: " Đệ đệ đói bụng chưa? Chờ anh làm xong rồi đút cháo cho em nhé."
Trong bếp còn phần cháo đệ đệ, Hà Thiên tùy tiện lau tay vào áo, đi lấy cháo cho đệ đệ.
Mãi đến khi trong tay bị nhét một chén cháo Hà Hòa* mới hoàn hồn, theo bản năng nhìn chén cháo trong tay. Là cháo gạo lức đen xì nấu chung với rau dại nào đó. Hà Hòa* không biết vị như thế nào, muốn kháng cự. Bất quá, thân thể lại tự làm chủ nâng chén cháo lên, sau đó húp như quỷ chết đói đầu thai; xong rồi liếm môi tỏ vẻ không đủ, quăng ánh mắt trông mong nhìn ca ca. ( Hà Hòa*: em thụ, còn không có * thì là bé Hà Hòa 8 tuổi)
Hà Hòa* thật muốn che mặt nhưng thân thể lại không có động tác gì, vẫn là gương mặt đầy khát vọng.
Hà Thiên đối với ánh mắt khát vọng của đệ đệ làm như không thấy. Không phải bé không muốn cho đệ đệ ăn no mà bụng bé cũng đang đói đến kháng nghị. Hà Thiên 8 tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, chén cháo kia không được bao nhiêu. Nhưng nghĩ đến cha mẹ còn phải mệt mỏi ngoài ruộng bé cũng thể ăn nhiều, đối với đệ đệ tràn đầy xấu hổ.
" Đợi lát nữa ca đi hái rau rại thuận tiện tìm hái trái cây cho đệ nhé! Trước tiên chịu một chút."
Nhìn nhóc con gầy gò trước mắt, trong lòng Hà Hòa* không khỏi chua xót.
Đúng vậy, từ khi tiểu Hà Hòa tỉnh dậy thì trong cơ thể đã đổi thành một linh hồn đến từ thế giới khác. Giống như tiểu thuyết, linh hồn ngoại lai trú ngụ trong thân xác tiểu Hà Hòa. Y chứng kiến Hà lão nương chửi rủa nhà họ, nhìn gia đình Hà Nhị vì miếng ăn phải cố chịu cái nhà cực phẩm kia, y ngẫu nhiên cũng oán giận. Tuy y ở trong thân thể tiểu Hà Hòa nhưng lại không thể điều khiển cơ thể này, chỉ giống như một người đứng ngoài chứng kiến hết thảy mà thôi. Y muốn giành quyền chủ động thì bị thứ gì đó ngăn cản, cái gì cũng không làm được.
Y vốn muốn rời đi nhưng nghĩ đến cơ thể rách nát, sớm bị hỏa thiêu của mình thì từ bỏ. Cũng không biết tình trạng này bao giờ mới chấm dứt, chẳng lẽ sống lại chỉ để y ngây ngốc thế này đến hết đời sao?
Hà Hòa* trong lòng kêu rên, cơ thể thì để Hà Thiên kéo đi kéo lại như rối gỗ, trừ bỏ đôi mắt ngẫu nhiên sẽ chớp. Ai nhìn vào cũng thấy đứa bé này là bị phế rồi, khó trách Hà lão nương ồn ào không nhận người, càng không muốn bỏ tiền ra trị cho nó. Nhìn bộ dáng tiểu Hà Hòa bây giờ, cơ bản thì người trong thôn cũng đồng tình với bà ta hơn.
Nếu nó khỏi còn tốt nhưng nếu cứ thế kia cả đời thì bạc nào đủ mà chữa. Bởi thế nên người đông tình với nhà Hà Nhị chỉ có mấy hộ. Mấy ngày nay, người trong thôn chứng kiến hành động của Hà lão nương tuy thầm mắng không phúc hậu nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Vì vậy khi nương Diệp Đại Sơn cùng nương Hà Dũng giúp đỡ, dù chỉ là vài câu nói để Hà lão nương dời đi sự chú ý nhưng cả nhà Hà Nhị đã vô cùng cảm kích.
Dù gì đó cũng là người sinh ra mình, đi ra cãi tay đôi với bà ta thì người sai lại thành mình. Cho nên, cả nhà Hà Nhị đành mặc kệ Hà lão nương chửi bới. Nhưng lần đó khi Hà lão nương nói muốn bán Hà Hòa đi làm dâu nuôi từ bé liền chạm vào vảy ngược của Hà Nhị. Đó là lần đầu tiên Hà Nhị cãi nhau với người trong nhà, mấy ngày sau càng không thèm phản ứng. Nếu không phải gặt xong mới chia ruộng thì hắn chẳng thèm để ý đến mấy người đó nữa.
Kỳ thật Hà Hòa hy vọng vị cha hờ 'tạm thời' này có thể tiếp tục kiên cường. Gia đình Hà Nhị đối với con út rất nâng niu, trân trọng; Hà Hòa đều cảm nhận được. Mà những hành động nhỏ nhặt ngày thường càng khiến y cảm thấy ấm áp. Hà Hòa nghĩ khi y có thể thoát khỏi tình trạng này nhất định sẽ thay nguyên thân báo đáp họ. Dù sao thì không ai biết được, nếu Hà Hòa có thể khống chế thân thể này thì linh hồn nguyên chủ sẽ ở đâu; đã biến từ khi y tỉnh hay đến một thế giới khác??
Nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi tình trạng trước mắt, Hà Hòa vẫn bị động đi theo ca ca đưa đưa cơm cho cha mẹ. Hà Thiên ở ruộng gặp người quen đều lễ phép chào một tiếng, đối phương cũng sẽ đáp lại một hai câu.
Mà người thật lòng hay có lệ thì đứa nhóc vẫn phân phân biệt được.
" Cha,nương. Con với đệ đệ tới đưa cơm cho hai người." Nhóc một tay nắm đệ đệ, một tay xách giỏ trúc đựng cháo gạo lức.
Tới ruộng nhà mình Hà Thiên không đi vào, cũng giữ chặt đệ đệ không cho em chạy ra chỗ nương. Từ khi đệ đệ tỉnh luôn thích dán vào nương. Ngoài ruộng thường cho nước vào để dễ cắt lúa nhưng đất bùn không dễ đi. Đệ đệ không biết chăm sóc bản thân chắc chắn sẽ ngã một thân đầy bùn.
Chờ cha nương nhận giỏ tre, Hà Thiên liền nói lát nữa bản thân muốn đi hái rau dại. Ý là sẽ không tới ruộng hỗ trợ.
Hà Đại đứng sau Hà Nhị nghe được liền hừ một tiếng: " Hiện tại vội như vậy mà thằng nhóc con mày còn có tâm trạng dắt đệ đệ mày đi chơi! Cũng không biết giúp đỡ cha mẹ"
" A, a, a..."
' Thế sao người thân làm bác như ông lại không gọi vợ con ra hỗ trợ ' Hà Hòa nói trong lòng nhưng ngoài miệng chỉ có thể a a.
Muốn nói chuyện lại chỉ có thể a a thật đủ hố!
Khuôn mặt nhỏ nghẹn tới đỏ bừng.
Hà Thiên không biết sao đệ đệ lại kích động như thế. Một bên trấn an em, một bên trả lời có lệ: " Đại bá, bọn con cũng không phải đi chơi."
Hà Nhị vỗ vai đại nhi tử, lại xoa đầu tiểu nhi tử; cũng không trả lời đại ca mà chỉ dặn dò Hà Thiên chiếu cố đệ đệ tốt, không nhắc đến chuyện nhi tử có tới hỗ trợ hay không. Chỉ cần lão cha không nhắc đến thì hắn cũng chẳng thèm phản ứng Hà Đại.
Bởi vì chính đại tẩu nói bên nhà mẹ đẻ nàng ta có người muốn tìm mua một đứa trẻ để cho con bọn họ có bạn chơi, còn nói nhà nọ tốt, lắm tiền hòng thuyết phục Hà lão nương đi khuyên Hà Nhị.
Hà Hòa có lẽ cả đời đều như vậy, nuôi cũng chỉ tốn lương thực; không bằng bán đi còn có thể đổi tiền. Dù sao cũng là ca nhi, quản nhiều làm gì. Người ta muốn mua về làm cũng không liên quan đến họ, sau này gả chồng cũng chẳng được bao nhiêu lễ hỏi.
Vì thế Hà lão nương vừa mới bóng gió cái Hà Nhị trực tiếp cự tuyệt.
Cho dù tiểu Hòa cả đời như thế thì cũng là con hắn, cuộc sống dù có khổ cũng đừng hòng khuyên hắn bán nhi tử! Cùng lắm thì vất vả thêm chút nữa là nuôi được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.