Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 109
Xin thề là không ngược!!!
20/12/2022
Pháo hoa kéo dài hai, ba phút rồi mới ngừng hẳn, bầu trời rực sáng những sắc màu cuối cùng cũng trở lại nguyên trạng.
Chu Sinh ngồi ngây người trong lòng Tần Hà Vũ. Những âm thanh ầm ĩ như ban nãy, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng bản thân sẽ mê luyến nó đến vậy.
Tần Hà Vũ áp hai tay đã sưởi tốt lên má Chu Sinh, hôn chóc một cái lên môi cậu.
"Chúc mừng năm mới."
Chu Sinh nhìn anh, vùi đầu vào ngực Tần Hà Vũ, nhìn qua cứ như người thẹn thùng vậy. Tần Hà Vũ phát ra tiếng cười trầm thấp, không vạch trần cậu.
Anh nhẹ nhàng bế người vào trong phòng, không khí lạnh bên ngoài chốc lát đã được xua đi bởi khí ấm, khiến người ta dễ chịu không thôi.
Tần Hà Vũ đặt người lên giường, lục tìm trong ngăn kéo ra hai phong bao đỏ, đưa cho Chu Sinh để lát nữa biếu Tần Chung cùng Sầm Thuỷ.
Hai người lớn vẫn còn coi chương trình Tết, thấy bọn họ đi tới thì ngồi ngay ngắn, cười đến là vui vẻ.
Tần Hà Vũ bắt đầu giở tài ăn nói, lời hay ý đẹp đều tuôn cả ra, dài như sớ, chọc cho hai người lớn vui đến híp cả mắt. Cuối cùng mới nhận lấy phong bao đỏ.
Chu Sinh cầm phong bao đỏ, lúng túng không biết nói gì. Có lẽ Tần Chung và Sầm Thuỷ cũng hiểu, không bắt bẻ cậu mà nhận lấy phong bao, nói lời cảm ơn.
Trẻ nhỏ biếu xong, người lớn cũng sẽ lì xì lại. Tần Chung đã chuẩn bị sẵn, lôi ra hai phong bao, một trong hai dày cộm hẳn cả lên. Ông trao cho Chu Sinh.
"Chúc hai đứa thêm tuổi mới, việc làm thuận lợi, gặp nhiều may mắn. Tiền tài nhiều như nước. Phong bao dày của con, phong bao mỏng của thằng Vũ. Con làm người quản lý chi tiêu trong gia đình, cầm lấy cả đi."
Tần Hà Vũ hô lên mấy câu không công bằng hờn dỗi, càng chọc cho hai vị phụ huynh vui vẻ.
Sầm Thuỷ thì lấy ra hai phong bao giống nhau, trao cho cả hai bọn họ.
"Mẹ không mong gì nhiều, qua tháng hai đứa kết hôn rồi. Làm cha mẹ cũng chỉ mong nhìn con cái hạnh phúc thôi. Việc con cái, hai đứa cứ từ từ, đừng gấp quá. Chu Sinh, con phải chăm sóc bản thân trước đấy nhé."
Chu Sinh gật gật đầu đáp ứng. Tần Hà Vũ cũng gật gật đồng ý.
Lì xì và gửi quà chúc xong, bọn họ lần lượt trở về phòng. Chăn đã được sưởi ấm, nệm đã được trải êm.
Chu Sinh co ro trong chiếc chăn nhung, nhìn Tần Hà Vũ cởi lớp áo ngoài ra, rồi mới tiến vào trong chăn.
"Sao? Đẹp trai đến độ không rời mắt sao?" Tần Hà Vũ cười cười áp sát lại.
"Rất ngon mắt." Chu Sinh cũng lăn tới ôm người.
Thân nhiệt Tần Hà Vũ vì mặc nhiều lớp áo nên cũng cao, lúc ôm như đang ôm lò sưởi hình người, ấm áp vô cùng.
"Nào, chân hư." Tần Hà Vũ vung tay trong chăn, bắt lấy cái chân đang lọ mọ chen vào giữa hai chân anh.
"Chân em lạnh." Chu Sinh vẫn không buông tha, cọ cọ chân lên.
"Lạnh thì em đeo tất với để chỗ bắp chăn anh thôi. Leo lên đùi làm gì."
Tần Hà Vũ đánh nhẹ một cái cảnh cáo, đem chân người để xuống. Nhưng mà Chu Sinh điếc không sợ súng, chân không ngừng đưa lên cao, càng ngày càng càn rỡ.
"Năm mới hoang dâ* là không tốt." Tần Hà Vũ một lần nữa bắt lấy chân người, tức cười nói.
"Anh hoang d*m thì có. Em có làm gì đâu." Chu Sinh vô tội đáp lại.
"Vậy chân ai cọ anh, hửm?"
"Cái chân làm í, không phải em đâu."
"Vậy anh phạt cái chân nhé?"
"Phải đấy, phạt đi. Cái tội hư nghịch ngợm." Chu Sinh hùa theo.
Tần Hà Vũ mím môi, vừa tức vừa buồn cười kéo người sát lại mình, đem người đè xuống.
"Được, phạt cái chân."
Chiếc chăn nhung lục ục bị độn lên thành một ngọn núi nhỏ. Chu Sinh khổ sở oằn mình trong cơn đê mê dục vọng.
Tần Hà Vũ từ phía sau vẫn không ngừng đưa đẩy. Mồ hôi hơi rịn ra bên thái dương.
Thanh niên nức nở một tiếng, mất trọng tâm mà ngã xuống giường. Nếu không phải người đàn ông giữ lại thì đã nằm trên đệm rồi.
Tần Hà Vũ nhìn mỹ cảnh trước mắt, dù không phải chân chính tiến vào, từ góc nhìn của anh vẫn giống như đang vào thật sự.
"Anh... anh định mài... hức... đến bao giờ nữa?" Chu Sinh quay đầu lại trách cứ.
"Anh đang phạt cái chân. Có phạt em đâu." Nói rồi, hai bàn tay hư hỏng tách cánh môn* ra nhào nặn đầy "tình cảm".
"Đều đỏ rồi, em đau." Cậu nức nở một tiếng, nũng nịu xin tha.
Nhưng mà lửa đã khơi to như cắm trại, sao nói dập là dập. Tần Hà Vũ cầm lấy lọ gel bôi trơn quen thuộc, đổ vào lòng bàn tay làm ấm rồi mới bôi lên nơi tư mật của cả hai.
Omega không trong kỳ phát tình về cơ bản vẫn là con trai, vẫn sẽ bị thương nên cần chăm sóc chu đáo.
"Không sao." Tần Hà Vũ cúi người, cảm nhận đã nới đủ rộng mới chậm rãi tiến vào. "Anh chăm sóc em."
"Mai còn phải đi lại đó." Chu Sinh nài nỉ.
Cảm giác thân thể bị căng ra không dễ chịu cho lắm. Nhưng mà để không thì lại như kiến cắn, Chu Sinh khổ sở không thôi.
"Anh bế em đi. Không cần lo đâu."
Nói rồi, hai thân mình lao vào nhau với những va chạm đầy "tình cảm."
Chu Sinh ngồi ngây người trong lòng Tần Hà Vũ. Những âm thanh ầm ĩ như ban nãy, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng bản thân sẽ mê luyến nó đến vậy.
Tần Hà Vũ áp hai tay đã sưởi tốt lên má Chu Sinh, hôn chóc một cái lên môi cậu.
"Chúc mừng năm mới."
Chu Sinh nhìn anh, vùi đầu vào ngực Tần Hà Vũ, nhìn qua cứ như người thẹn thùng vậy. Tần Hà Vũ phát ra tiếng cười trầm thấp, không vạch trần cậu.
Anh nhẹ nhàng bế người vào trong phòng, không khí lạnh bên ngoài chốc lát đã được xua đi bởi khí ấm, khiến người ta dễ chịu không thôi.
Tần Hà Vũ đặt người lên giường, lục tìm trong ngăn kéo ra hai phong bao đỏ, đưa cho Chu Sinh để lát nữa biếu Tần Chung cùng Sầm Thuỷ.
Hai người lớn vẫn còn coi chương trình Tết, thấy bọn họ đi tới thì ngồi ngay ngắn, cười đến là vui vẻ.
Tần Hà Vũ bắt đầu giở tài ăn nói, lời hay ý đẹp đều tuôn cả ra, dài như sớ, chọc cho hai người lớn vui đến híp cả mắt. Cuối cùng mới nhận lấy phong bao đỏ.
Chu Sinh cầm phong bao đỏ, lúng túng không biết nói gì. Có lẽ Tần Chung và Sầm Thuỷ cũng hiểu, không bắt bẻ cậu mà nhận lấy phong bao, nói lời cảm ơn.
Trẻ nhỏ biếu xong, người lớn cũng sẽ lì xì lại. Tần Chung đã chuẩn bị sẵn, lôi ra hai phong bao, một trong hai dày cộm hẳn cả lên. Ông trao cho Chu Sinh.
"Chúc hai đứa thêm tuổi mới, việc làm thuận lợi, gặp nhiều may mắn. Tiền tài nhiều như nước. Phong bao dày của con, phong bao mỏng của thằng Vũ. Con làm người quản lý chi tiêu trong gia đình, cầm lấy cả đi."
Tần Hà Vũ hô lên mấy câu không công bằng hờn dỗi, càng chọc cho hai vị phụ huynh vui vẻ.
Sầm Thuỷ thì lấy ra hai phong bao giống nhau, trao cho cả hai bọn họ.
"Mẹ không mong gì nhiều, qua tháng hai đứa kết hôn rồi. Làm cha mẹ cũng chỉ mong nhìn con cái hạnh phúc thôi. Việc con cái, hai đứa cứ từ từ, đừng gấp quá. Chu Sinh, con phải chăm sóc bản thân trước đấy nhé."
Chu Sinh gật gật đầu đáp ứng. Tần Hà Vũ cũng gật gật đồng ý.
Lì xì và gửi quà chúc xong, bọn họ lần lượt trở về phòng. Chăn đã được sưởi ấm, nệm đã được trải êm.
Chu Sinh co ro trong chiếc chăn nhung, nhìn Tần Hà Vũ cởi lớp áo ngoài ra, rồi mới tiến vào trong chăn.
"Sao? Đẹp trai đến độ không rời mắt sao?" Tần Hà Vũ cười cười áp sát lại.
"Rất ngon mắt." Chu Sinh cũng lăn tới ôm người.
Thân nhiệt Tần Hà Vũ vì mặc nhiều lớp áo nên cũng cao, lúc ôm như đang ôm lò sưởi hình người, ấm áp vô cùng.
"Nào, chân hư." Tần Hà Vũ vung tay trong chăn, bắt lấy cái chân đang lọ mọ chen vào giữa hai chân anh.
"Chân em lạnh." Chu Sinh vẫn không buông tha, cọ cọ chân lên.
"Lạnh thì em đeo tất với để chỗ bắp chăn anh thôi. Leo lên đùi làm gì."
Tần Hà Vũ đánh nhẹ một cái cảnh cáo, đem chân người để xuống. Nhưng mà Chu Sinh điếc không sợ súng, chân không ngừng đưa lên cao, càng ngày càng càn rỡ.
"Năm mới hoang dâ* là không tốt." Tần Hà Vũ một lần nữa bắt lấy chân người, tức cười nói.
"Anh hoang d*m thì có. Em có làm gì đâu." Chu Sinh vô tội đáp lại.
"Vậy chân ai cọ anh, hửm?"
"Cái chân làm í, không phải em đâu."
"Vậy anh phạt cái chân nhé?"
"Phải đấy, phạt đi. Cái tội hư nghịch ngợm." Chu Sinh hùa theo.
Tần Hà Vũ mím môi, vừa tức vừa buồn cười kéo người sát lại mình, đem người đè xuống.
"Được, phạt cái chân."
Chiếc chăn nhung lục ục bị độn lên thành một ngọn núi nhỏ. Chu Sinh khổ sở oằn mình trong cơn đê mê dục vọng.
Tần Hà Vũ từ phía sau vẫn không ngừng đưa đẩy. Mồ hôi hơi rịn ra bên thái dương.
Thanh niên nức nở một tiếng, mất trọng tâm mà ngã xuống giường. Nếu không phải người đàn ông giữ lại thì đã nằm trên đệm rồi.
Tần Hà Vũ nhìn mỹ cảnh trước mắt, dù không phải chân chính tiến vào, từ góc nhìn của anh vẫn giống như đang vào thật sự.
"Anh... anh định mài... hức... đến bao giờ nữa?" Chu Sinh quay đầu lại trách cứ.
"Anh đang phạt cái chân. Có phạt em đâu." Nói rồi, hai bàn tay hư hỏng tách cánh môn* ra nhào nặn đầy "tình cảm".
"Đều đỏ rồi, em đau." Cậu nức nở một tiếng, nũng nịu xin tha.
Nhưng mà lửa đã khơi to như cắm trại, sao nói dập là dập. Tần Hà Vũ cầm lấy lọ gel bôi trơn quen thuộc, đổ vào lòng bàn tay làm ấm rồi mới bôi lên nơi tư mật của cả hai.
Omega không trong kỳ phát tình về cơ bản vẫn là con trai, vẫn sẽ bị thương nên cần chăm sóc chu đáo.
"Không sao." Tần Hà Vũ cúi người, cảm nhận đã nới đủ rộng mới chậm rãi tiến vào. "Anh chăm sóc em."
"Mai còn phải đi lại đó." Chu Sinh nài nỉ.
Cảm giác thân thể bị căng ra không dễ chịu cho lắm. Nhưng mà để không thì lại như kiến cắn, Chu Sinh khổ sở không thôi.
"Anh bế em đi. Không cần lo đâu."
Nói rồi, hai thân mình lao vào nhau với những va chạm đầy "tình cảm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.