Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 117
Xin thề là không ngược!!!
03/01/2023
Người tới tham dự càng lúc càng nhiều. Tần Hà Vũ vươn tay bắt chuyện, ôm xã
giao lấy người quen rồi kêu phục vụ đưa họ vào ghế ngồi hoặc bàn tiệc.
Chu Sinh thì nhàn rỗi hơn nhiều, người cậu mời không có mấy ai. Lúc Đổng Khiết Chi tới, cô nhìn Chu Sinh đứng một bên như pho tượng còn trêu đùa mãi không thôi.
Trương Nhất Vũ mặc comple chỉn chu, đút túi quần đi bên cạnh. Anh ta lấy ra phong bì trong túi áo, đút vào hòm tiền cưới.
"Chúc hai người hạnh phúc." Trương Nhất Vũ nói.
Hoắc Thâm và Tố Lượng cũng tới. Bọn họ diện đồ đôi, cũng không biết Hoắc Thâm có nhận ra không, nhưng ít ra biểu cảm của anh cho thấy Hoắc Thâm không tức giận.
Hoắc Thâm nhìn Tần Hà Vũ, lại nhìn Chu Sinh, len lén trút tiếng thở dài, lấy ra phong bì cưới đút vào hòm tiền. Anh ta tiến đến trước mặt Chu Sinh, ôm một cái, lại giúp cậu chỉnh lại cổ áo.
"Chúc cậu hạnh phúc."
"Cám ơn." Chu Sinh ngước cổ lên cho Hoắc Thâm để chỉnh trang.
Tố Lượng đứng bên cạnh đưa cho Tần Hà Vũ chiếc phong bao dày.
"Tiền cưới tôi với Hoắc Thâm để chung một phong bao. Phong bao này, tôi đi riêng cho cậu đấy."
Tần Hà Vũ nhướn mày, cầm lấy phong bao khẽ nắn. Cảm giác quen thuộc thành công khiến anh nhìn Tố Lượng với con mắt khác.
"Sớm sinh quý tử nhá." Tố Lượng nhe răng cười.
"Có dăm ba cái đồ này, sao có quý tử được." Tần Hà Vũ cười mỉm đáp lại, nhưng vẫn cho phong bao vào riêng túi áo. "Chơi trần mới có."
Hai người yên lặng nhìn nhau, nụ cười dần trở nên biến thái.
Hoắc Thâm nhìn sang bọn họ như hai tên điên, liền mặc kệ Tố Lượng, bản thân vào trong trước.
Tố Lượng cũng không vội, trò chuyện thêm mấy câu mới định tiến vào hội trường. Tần Hà Vũ trước khi anh ta đi còn nói nhỏ một câu.
"Tôi đợi thiệp mời tái hôn từ cậu đấy."
Tố Lượng nhìn sang, cười khẩy một cái rồi xỏ tay túi quần, đi vào bên trong hội trường.
Khách khứa cứ thế nối tiếp từ mười giờ cho đến mười một giờ mới tạm ngớt đi. Chu Sinh và Tần Hà Vũ bị phù dâu, phù rể lôi vào lều để tân trang lại trước khi lên lễ đường.
Tiếng MC ở bên ngoài đã nhộn nhịp giới thiệu khách khứa, còn có tiếng nhạc du dương.
Chu Sinh ngồi trong lều, mấy cô gái xịt keo xịt tóc để cố định tóc cậu. Một người nhạy bén phát hiện Chu Sinh không tốt cho lắm, đưa tới cho cậu một ly nước ngọt. Tần Hà Vũ nói cậu khi căng thẳng sẽ rất thích đồ ngọt. Thực ra thì bình thường cũng sẽ thích đồ ngọt.
"Tần ảnh đế đang đợi cậu ngoài kia rồi." Một người lên tiếng nói.
"Phải đó, hôm nay cậu là người tuyệt với nhất trên thế giới luôn."
"Là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều người nữa là đằng khác ấy."
"Idol của chúng tôi, để dành cho cậu đấy."
Chu Sinh uống cạn cốc nước ngọt, khẽ nấc cụt một cái. Lưu Tĩnh Hương cầm thỏi son, bôi lên một lớp mỏng cho lớp trang điểm của Chu Sinh.
"Có lẽ trên đời cũng chỉ có tôi làm fan nhưng được đưa idol vào lễ đường đấy. Fan mama của cậu đều gào thét cho mà xem."
"Tôi cảm thấy rất bình tĩnh." Chu Sinh cứng rắn nói.
"Được, rất bình tĩnh. Đi, tôi đưa cậu vào lễ đường."
MC đã đọc đến mục giới thiệu chú rể còn lại. Hai người vén vải lều, Chu Sinh nắm bó hoa cưới, tiến ra khỏi lều trắng. Vest trắng ôm gọn lấy thân thể thanh niên, bó hoa nhỏ trên tay tuỳ ý chúc xuống đất.
Chu Sinh cứng đờ nhìn khung cảnh trước mắt. Quan khách đông đúc, ai nấy đều đang nhìn cậu. Mà phía xa nhất, Tần Hà Vũ đứng trên bục, cũng là vest trắng tinh tươm, khoé miệng khẽ mỉm đầy tình cảm.
Dường như cả thế giới chỉ thu nhỏ lại bằng mình anh vậy. Chu Sinh chậm rãi tiến tới bục lễ đường.
Tần Hà Vũ thấy cậu cách mình một khoảng, tự mình đi xuống, nắm lấy tay cậu, cả hai cùng tiến lên chiếc bục.
Quan khách vỗ tay rào rào chào đón bọn họ.
Người chủ trì hướng dẫn bọn họ cúi người cám ơn Tần Chung và Sầm Thuỷ, lại trao nhẫn kết hôn. Chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản bằng vàng. Ở mặt trong của chiếc nhân, tên của cả hai được tạo rãnh và phủ bột kim cương đỏ.
Tần Hà Vũ xỏ nhẫn vào ngón áp út Chu Sinh. Anh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh, không kìm được đưa lên môi, hôn nhẹ một cái.
Vài người bên dưới hú hét rộn ràng. Có người kêu hai bọn họ hôn đi, mọi người như được bật công tắc, đồng loạt hô hào.
Chu Sinh cười cười đưa tay nắm lấy cà vạt Tần Hà Vũ kéo xuống. Hai đôi môi va chạm với nhau, mềm mại lại ấm áp. Không chỉ hội trường rung động, con tim và sâu bên trong linh hồn hai người cũng rung động.
Tần Hà Vũ ôm eo Chu Sinh, cảm thụ cảm giác hạnh phúc tràn lan trong từng thớ cơ của bản thân, không kìm được làm sâu thêm nụ hôn giữa hai bọn họ.
Nếu không phải còn đang chốn đông người, Tần Hà Vũ còn muốn ôm cậu hôn thêm một lát.
Hai người tiếc nuối mà tách nhau ra. Chu Sinh mặt mày đỏ hồng toét miệng cười nói với Tần Hà Vũ.
"Hôm nay em rất hạnh phúc."
Tần Hà Vũ nhìn người thương không đợi mình đáp lại đã cầm ly rượu lên hô "cạn" với mọi người mà bất lực. Anh cầm lấy một ly rượu ra hiệu mời với mọi người, sau đó nắm lấy bàn tay Chu Sinh. Mười ngón tay bọn họ đan xen với nhau.
"Anh cũng rất hạnh phúc." Tần Hà Vũ cười, nhỏ giọng đáp bên tai Chu Sinh.
Chu Sinh thì nhàn rỗi hơn nhiều, người cậu mời không có mấy ai. Lúc Đổng Khiết Chi tới, cô nhìn Chu Sinh đứng một bên như pho tượng còn trêu đùa mãi không thôi.
Trương Nhất Vũ mặc comple chỉn chu, đút túi quần đi bên cạnh. Anh ta lấy ra phong bì trong túi áo, đút vào hòm tiền cưới.
"Chúc hai người hạnh phúc." Trương Nhất Vũ nói.
Hoắc Thâm và Tố Lượng cũng tới. Bọn họ diện đồ đôi, cũng không biết Hoắc Thâm có nhận ra không, nhưng ít ra biểu cảm của anh cho thấy Hoắc Thâm không tức giận.
Hoắc Thâm nhìn Tần Hà Vũ, lại nhìn Chu Sinh, len lén trút tiếng thở dài, lấy ra phong bì cưới đút vào hòm tiền. Anh ta tiến đến trước mặt Chu Sinh, ôm một cái, lại giúp cậu chỉnh lại cổ áo.
"Chúc cậu hạnh phúc."
"Cám ơn." Chu Sinh ngước cổ lên cho Hoắc Thâm để chỉnh trang.
Tố Lượng đứng bên cạnh đưa cho Tần Hà Vũ chiếc phong bao dày.
"Tiền cưới tôi với Hoắc Thâm để chung một phong bao. Phong bao này, tôi đi riêng cho cậu đấy."
Tần Hà Vũ nhướn mày, cầm lấy phong bao khẽ nắn. Cảm giác quen thuộc thành công khiến anh nhìn Tố Lượng với con mắt khác.
"Sớm sinh quý tử nhá." Tố Lượng nhe răng cười.
"Có dăm ba cái đồ này, sao có quý tử được." Tần Hà Vũ cười mỉm đáp lại, nhưng vẫn cho phong bao vào riêng túi áo. "Chơi trần mới có."
Hai người yên lặng nhìn nhau, nụ cười dần trở nên biến thái.
Hoắc Thâm nhìn sang bọn họ như hai tên điên, liền mặc kệ Tố Lượng, bản thân vào trong trước.
Tố Lượng cũng không vội, trò chuyện thêm mấy câu mới định tiến vào hội trường. Tần Hà Vũ trước khi anh ta đi còn nói nhỏ một câu.
"Tôi đợi thiệp mời tái hôn từ cậu đấy."
Tố Lượng nhìn sang, cười khẩy một cái rồi xỏ tay túi quần, đi vào bên trong hội trường.
Khách khứa cứ thế nối tiếp từ mười giờ cho đến mười một giờ mới tạm ngớt đi. Chu Sinh và Tần Hà Vũ bị phù dâu, phù rể lôi vào lều để tân trang lại trước khi lên lễ đường.
Tiếng MC ở bên ngoài đã nhộn nhịp giới thiệu khách khứa, còn có tiếng nhạc du dương.
Chu Sinh ngồi trong lều, mấy cô gái xịt keo xịt tóc để cố định tóc cậu. Một người nhạy bén phát hiện Chu Sinh không tốt cho lắm, đưa tới cho cậu một ly nước ngọt. Tần Hà Vũ nói cậu khi căng thẳng sẽ rất thích đồ ngọt. Thực ra thì bình thường cũng sẽ thích đồ ngọt.
"Tần ảnh đế đang đợi cậu ngoài kia rồi." Một người lên tiếng nói.
"Phải đó, hôm nay cậu là người tuyệt với nhất trên thế giới luôn."
"Là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều người nữa là đằng khác ấy."
"Idol của chúng tôi, để dành cho cậu đấy."
Chu Sinh uống cạn cốc nước ngọt, khẽ nấc cụt một cái. Lưu Tĩnh Hương cầm thỏi son, bôi lên một lớp mỏng cho lớp trang điểm của Chu Sinh.
"Có lẽ trên đời cũng chỉ có tôi làm fan nhưng được đưa idol vào lễ đường đấy. Fan mama của cậu đều gào thét cho mà xem."
"Tôi cảm thấy rất bình tĩnh." Chu Sinh cứng rắn nói.
"Được, rất bình tĩnh. Đi, tôi đưa cậu vào lễ đường."
MC đã đọc đến mục giới thiệu chú rể còn lại. Hai người vén vải lều, Chu Sinh nắm bó hoa cưới, tiến ra khỏi lều trắng. Vest trắng ôm gọn lấy thân thể thanh niên, bó hoa nhỏ trên tay tuỳ ý chúc xuống đất.
Chu Sinh cứng đờ nhìn khung cảnh trước mắt. Quan khách đông đúc, ai nấy đều đang nhìn cậu. Mà phía xa nhất, Tần Hà Vũ đứng trên bục, cũng là vest trắng tinh tươm, khoé miệng khẽ mỉm đầy tình cảm.
Dường như cả thế giới chỉ thu nhỏ lại bằng mình anh vậy. Chu Sinh chậm rãi tiến tới bục lễ đường.
Tần Hà Vũ thấy cậu cách mình một khoảng, tự mình đi xuống, nắm lấy tay cậu, cả hai cùng tiến lên chiếc bục.
Quan khách vỗ tay rào rào chào đón bọn họ.
Người chủ trì hướng dẫn bọn họ cúi người cám ơn Tần Chung và Sầm Thuỷ, lại trao nhẫn kết hôn. Chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản bằng vàng. Ở mặt trong của chiếc nhân, tên của cả hai được tạo rãnh và phủ bột kim cương đỏ.
Tần Hà Vũ xỏ nhẫn vào ngón áp út Chu Sinh. Anh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh, không kìm được đưa lên môi, hôn nhẹ một cái.
Vài người bên dưới hú hét rộn ràng. Có người kêu hai bọn họ hôn đi, mọi người như được bật công tắc, đồng loạt hô hào.
Chu Sinh cười cười đưa tay nắm lấy cà vạt Tần Hà Vũ kéo xuống. Hai đôi môi va chạm với nhau, mềm mại lại ấm áp. Không chỉ hội trường rung động, con tim và sâu bên trong linh hồn hai người cũng rung động.
Tần Hà Vũ ôm eo Chu Sinh, cảm thụ cảm giác hạnh phúc tràn lan trong từng thớ cơ của bản thân, không kìm được làm sâu thêm nụ hôn giữa hai bọn họ.
Nếu không phải còn đang chốn đông người, Tần Hà Vũ còn muốn ôm cậu hôn thêm một lát.
Hai người tiếc nuối mà tách nhau ra. Chu Sinh mặt mày đỏ hồng toét miệng cười nói với Tần Hà Vũ.
"Hôm nay em rất hạnh phúc."
Tần Hà Vũ nhìn người thương không đợi mình đáp lại đã cầm ly rượu lên hô "cạn" với mọi người mà bất lực. Anh cầm lấy một ly rượu ra hiệu mời với mọi người, sau đó nắm lấy bàn tay Chu Sinh. Mười ngón tay bọn họ đan xen với nhau.
"Anh cũng rất hạnh phúc." Tần Hà Vũ cười, nhỏ giọng đáp bên tai Chu Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.