Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 11
Xin thề là không ngược!!!
30/11/2022
Phòng khám của bác sĩ so với những nơi khác càng thêm sạch sẽ, trên mặt bàn đều là giấy tờ, cũng không khó để nhìn ra, chúng là giấy chuẩn đoán.
"Ngồi đi." Bác sĩ chỉ cái ghế sắt.
Tần Hà Vũ kéo ghế lại, tuỳ ý ngồi xuống. Tuy vậy ghế hơi thấp, anh phải co chân lên mới có chút thoải mái.
Bác sĩ cũng không để tâm, ông cầm lấy một tờ giấy, đưa cho Tần Hà Vũ. Trên đó ghi rất nhiều tình trạng bệnh của Chu Sinh, bao gồm cả thân thể và tâm lý.
"Tôi cũng không phải người cổ hủ gì cả." Bác sĩ mở lời. "Thanh niên các cậu, yêu thì yêu, chơi thì chơi. Nháo thế nào, cũng là để cho vui tuổi trẻ. Nhưng mà, nháo đến đời sau thì cũng không phải cái gì vẻ vang cả."
Tần Hà Vũ đã đọc xong bệnh án, yên lặng nghe vị bác sĩ nói tiếp.
"Cậu đọc xong rồi phải không? Chu Sinh, hiện tại tình trạng thân thể không tốt, tâm lý của cậu ta, là thứ đáng lo nhất. Thứ bên trong bụng..." Bác sĩ đưa tay xoa bụng ra hiệu. "Chắc chắn là có."
Omega trong kỳ phát tình là dễ đậu thai nhất. Bọn họ quấn quít mấy ngày liền, không có biện pháp bảo vệ, thuốc tránh thai cũng đã qua thời gian sử dụng. Việc đậu thai, đã là chắc chắn. Việc tiếp theo, chính là quyết định của Tần Hà Vũ, ngay thời điểm chưa hình thành, nạo thai hay là giữ.
Thân thể Chu Sinh không tốt, nếu nạo thai ngay lúc này, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Với tâm lý trên bệnh án, khả năng phát điên, là có.
"Từng có biểu hiện của chứng tự hại, cậu hiểu cái từ này chứ?" Này là ghi nhận trên hồ sơ bệnh án lần đầu Chu Sinh vào viện. "Hiện tại ở trên toà, Chu Sinh đang đứng phía đối lập với cha của mình. Đứa trẻ này, tôi cũng không nắm rõ cậu ta muốn, hay bỏ. Cậu... làm người yêu của cậu ta, đi hỏi chút đi."
Tần Hà Vũ không đi hỏi, vì anh biết, Chu Sinh đồng ý giữ cái thai. Trong não anh nhắc nhở rằng, Chu Sinh là một người bất chấp. Bất chấp dù phát tình cũng lang thang đêm khuya. Bất chấp việc bản thân đang rạn xương, thương tích đầy mình chạy đi quyến rũ anh. Chính là loại người đê tiện hay leo lên giường hào môn mà Tần Hà Vũ từng nghe từ miệng các quý bà nhà giàu.
Nhưng thâm tâm anh lại không hề tin điều này. Rồi lại chẳng tìm được cái gì để bào chữa cả.
"Không phải quyền ở trong tay anh sao?" Chu Sinh nghe xong về việc bản thân đã đậu thai, thờ ơ đáp lại. "Con người mấy người, không phải giỏi nhất, chính là nhân lúc người ta yếu thế, ra tay đánh bại sao? Một cọc tiền, một tờ giấy, cái thứ trong bụng tôi, cũng chỉ là một vũng máu."
Sự thờ ơ của Chu Sinh khiến Tần Hà Vũ lạnh người. Dường như cậu không hề quan tâm đến bản thân sẽ ra sao, rằng việc cậu ta tiếp cận anh chẳng phải vì cái thai này vậy.
"Nếu tôi muốn bỏ, cậu sẽ đồng ý?" Tần Hà Vũ hỏi.
"Được. Nhưng chi phí phẫu thuật anh chịu đấy nhé."
"Được."
"A, nghe bảo cái sau gáy này cũng gây hại cho tôi lắm hả? Tôi cắt nó được không?"
"Là lỗi của tôi, tôi sẽ giúp cậu phẫu thuật cắt luôn." Tần Hà Vũ nghe thấy giọng mình hơi nghẹn.
"Yo, anh hào phóng thật. Quả nhiên ở nhà lớn chính là đại gia."
Tần Hà Vũ nhìn thanh niên đang nằm trên giường, vươn tay sờ vải trắng băng bó quanh cổ, hoàn toàn không để ý, bản thân mình vừa có chút thất vọng. Anh đang trông chờ điều gì?
Chờ Chu Sinh sống chết quỳ xuống xin anh đừng bỏ cái thai? Hay là đem cái tuyến thể cùng mọi người nói lên xã hội, rằng anh là tra nam, ăn xong muốn vứt?
"Ký xong, tôi liền chuẩn bị phòng mổ." Vị bác sĩ già không khiển trách bọn họ. Ông làm đúng theo thứ tự, để họ ký, lại đi chuẩn bị phòng mổ.
Thời gian rất nhanh liền được ấn định, sau khi Chu Sinh trở về từ phiên toà sẽ được mổ nạo thai cùng với cắt tuyến thể.
Tần Hà Vũ cũng không ở lại bệnh viện nữa. Anh để lại một số tiền lớn, thuê hộ tá chăm sóc Chu Sinh. Bản thân trở về nhà liền mệt mỏi nằm trên giường. Ngoài trời đang ì ùng tiếng sấm, thi thoảng loé lên tia chớp, rạch ngang bầu trời u tối.
Tivi tuỳ ý để mở, tiếng phóng viên đều đều đọc tin tức xua bớt đi sự u tối trong căn nhà. Tần Hà Vũ không để ý cho lắm.
"...phiên toà được bắt đầu vào sáng ngày mai, dự kiến sẽ đón nhận hàng nghìn lượt theo dõi... pháp luật không cho phép các hành động bạo hạnh Omega diễn ra trong gia đình hay xã hội... mức án đón nhận..."
Anh hơi nhấc đầu nhìn tin tức, rất đúng thời điểm, là tin tức đưa về vụ Chu Sinh kiện cha của mình. Tần Hà Vũ đã từng đọc tin tức, anh cũng biết nguồn gốc của những vết tích trên bệnh án kia. Nếu vậy, ngày mai có thể Chu Sinh sẽ được lên tin tức, dù được bảo hộ nhưng vẫn bị chỉ trích là bất hiếu, nuôi xong còn quay lại cắn cha.
Xã hội thật kì lạ. Mà có khi, Chu Sinh vì sợ chính mình đẻ ra một đứa bé giống mình nên mới muốn đứa trẻ chưa thành hình kia sớm biến mất.
Phải, có lẽ vậy. Tần Hà Vũ nghĩ vậy.
"Ngồi đi." Bác sĩ chỉ cái ghế sắt.
Tần Hà Vũ kéo ghế lại, tuỳ ý ngồi xuống. Tuy vậy ghế hơi thấp, anh phải co chân lên mới có chút thoải mái.
Bác sĩ cũng không để tâm, ông cầm lấy một tờ giấy, đưa cho Tần Hà Vũ. Trên đó ghi rất nhiều tình trạng bệnh của Chu Sinh, bao gồm cả thân thể và tâm lý.
"Tôi cũng không phải người cổ hủ gì cả." Bác sĩ mở lời. "Thanh niên các cậu, yêu thì yêu, chơi thì chơi. Nháo thế nào, cũng là để cho vui tuổi trẻ. Nhưng mà, nháo đến đời sau thì cũng không phải cái gì vẻ vang cả."
Tần Hà Vũ đã đọc xong bệnh án, yên lặng nghe vị bác sĩ nói tiếp.
"Cậu đọc xong rồi phải không? Chu Sinh, hiện tại tình trạng thân thể không tốt, tâm lý của cậu ta, là thứ đáng lo nhất. Thứ bên trong bụng..." Bác sĩ đưa tay xoa bụng ra hiệu. "Chắc chắn là có."
Omega trong kỳ phát tình là dễ đậu thai nhất. Bọn họ quấn quít mấy ngày liền, không có biện pháp bảo vệ, thuốc tránh thai cũng đã qua thời gian sử dụng. Việc đậu thai, đã là chắc chắn. Việc tiếp theo, chính là quyết định của Tần Hà Vũ, ngay thời điểm chưa hình thành, nạo thai hay là giữ.
Thân thể Chu Sinh không tốt, nếu nạo thai ngay lúc này, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Với tâm lý trên bệnh án, khả năng phát điên, là có.
"Từng có biểu hiện của chứng tự hại, cậu hiểu cái từ này chứ?" Này là ghi nhận trên hồ sơ bệnh án lần đầu Chu Sinh vào viện. "Hiện tại ở trên toà, Chu Sinh đang đứng phía đối lập với cha của mình. Đứa trẻ này, tôi cũng không nắm rõ cậu ta muốn, hay bỏ. Cậu... làm người yêu của cậu ta, đi hỏi chút đi."
Tần Hà Vũ không đi hỏi, vì anh biết, Chu Sinh đồng ý giữ cái thai. Trong não anh nhắc nhở rằng, Chu Sinh là một người bất chấp. Bất chấp dù phát tình cũng lang thang đêm khuya. Bất chấp việc bản thân đang rạn xương, thương tích đầy mình chạy đi quyến rũ anh. Chính là loại người đê tiện hay leo lên giường hào môn mà Tần Hà Vũ từng nghe từ miệng các quý bà nhà giàu.
Nhưng thâm tâm anh lại không hề tin điều này. Rồi lại chẳng tìm được cái gì để bào chữa cả.
"Không phải quyền ở trong tay anh sao?" Chu Sinh nghe xong về việc bản thân đã đậu thai, thờ ơ đáp lại. "Con người mấy người, không phải giỏi nhất, chính là nhân lúc người ta yếu thế, ra tay đánh bại sao? Một cọc tiền, một tờ giấy, cái thứ trong bụng tôi, cũng chỉ là một vũng máu."
Sự thờ ơ của Chu Sinh khiến Tần Hà Vũ lạnh người. Dường như cậu không hề quan tâm đến bản thân sẽ ra sao, rằng việc cậu ta tiếp cận anh chẳng phải vì cái thai này vậy.
"Nếu tôi muốn bỏ, cậu sẽ đồng ý?" Tần Hà Vũ hỏi.
"Được. Nhưng chi phí phẫu thuật anh chịu đấy nhé."
"Được."
"A, nghe bảo cái sau gáy này cũng gây hại cho tôi lắm hả? Tôi cắt nó được không?"
"Là lỗi của tôi, tôi sẽ giúp cậu phẫu thuật cắt luôn." Tần Hà Vũ nghe thấy giọng mình hơi nghẹn.
"Yo, anh hào phóng thật. Quả nhiên ở nhà lớn chính là đại gia."
Tần Hà Vũ nhìn thanh niên đang nằm trên giường, vươn tay sờ vải trắng băng bó quanh cổ, hoàn toàn không để ý, bản thân mình vừa có chút thất vọng. Anh đang trông chờ điều gì?
Chờ Chu Sinh sống chết quỳ xuống xin anh đừng bỏ cái thai? Hay là đem cái tuyến thể cùng mọi người nói lên xã hội, rằng anh là tra nam, ăn xong muốn vứt?
"Ký xong, tôi liền chuẩn bị phòng mổ." Vị bác sĩ già không khiển trách bọn họ. Ông làm đúng theo thứ tự, để họ ký, lại đi chuẩn bị phòng mổ.
Thời gian rất nhanh liền được ấn định, sau khi Chu Sinh trở về từ phiên toà sẽ được mổ nạo thai cùng với cắt tuyến thể.
Tần Hà Vũ cũng không ở lại bệnh viện nữa. Anh để lại một số tiền lớn, thuê hộ tá chăm sóc Chu Sinh. Bản thân trở về nhà liền mệt mỏi nằm trên giường. Ngoài trời đang ì ùng tiếng sấm, thi thoảng loé lên tia chớp, rạch ngang bầu trời u tối.
Tivi tuỳ ý để mở, tiếng phóng viên đều đều đọc tin tức xua bớt đi sự u tối trong căn nhà. Tần Hà Vũ không để ý cho lắm.
"...phiên toà được bắt đầu vào sáng ngày mai, dự kiến sẽ đón nhận hàng nghìn lượt theo dõi... pháp luật không cho phép các hành động bạo hạnh Omega diễn ra trong gia đình hay xã hội... mức án đón nhận..."
Anh hơi nhấc đầu nhìn tin tức, rất đúng thời điểm, là tin tức đưa về vụ Chu Sinh kiện cha của mình. Tần Hà Vũ đã từng đọc tin tức, anh cũng biết nguồn gốc của những vết tích trên bệnh án kia. Nếu vậy, ngày mai có thể Chu Sinh sẽ được lên tin tức, dù được bảo hộ nhưng vẫn bị chỉ trích là bất hiếu, nuôi xong còn quay lại cắn cha.
Xã hội thật kì lạ. Mà có khi, Chu Sinh vì sợ chính mình đẻ ra một đứa bé giống mình nên mới muốn đứa trẻ chưa thành hình kia sớm biến mất.
Phải, có lẽ vậy. Tần Hà Vũ nghĩ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.