Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 122
Xin thề là không ngược!!!
03/01/2023
Tố Lượng thấy bên kia lơ là, liền lao tới hai tay chụp tới một con thỏ.
Chỉ tiếc là thỏ kia thấy đồng bạn bị bắt cũng cảnh giác hơn nhiều.
Anh trực tiếp ụp mặt xuống đất, ho ra một nhúm cỏ.
“Đạo diễn, thỏ kia là thỏ giả sao?”
Bên phía team địch bắt chước Chu Sinh, chậm rãi đi lại chỗ mấy con thỏ, nhưng hình như tất cả đều cảnh giác, chạy tán loạn cả.
Có người bắt được thỏ, nhưng bị nó cắn một cái, gào lên đau đớn.
Chu Sinh nắm tai thỏ, giao cho người giữ lồng của đội, lại đi tìm mục tiêu mới.
Một con gà mái lò dò đi ngang qua chỗ bọn họ. Chu Sinh tiến lên, nó liền co chân chạy đi luôn.
Thanh niên liền rượt theo. Cái vòng tròn không lớn, chân người lại dài hơn chân gà, chẳng mấy chốc, Chu Sinh đã nắm cổ gà, ném vào trong lồng.
Tố Lượng nắm cổ hai con gà, ném vào trong lồng. “Chu Sinh, cậu đi bắt mấy con thỏ đi. Giống như lúc trước cậu bắt ấy.”
Chu Sinh gật gật đầu, tự mình đi bắt thỏ trong khi mọi người tụ lại quây gà trong một vòng tròn.
Gà trong vòng tròn càng ngày càng ít, chỉ còn lại mấy con thỏ trắng đen giương mắt nhìn bọn họ.
Chu Sinh từ đó đến giờ vẫn chưa bắt được con nào liền đổi chiến lược thành đuổi bắt.
Thanh niên trực tiếp phi mình lên chụp lấy con thỏ đen đã bị dồn đến góc vòng tròn. Khoảnh khắc cơ thể tiếp đất, vùng bụng truyền đến cơn nhói đau.
Chu Sinh nhăn mày, con thỏ cũng vùng vẫy thoát mất. Mọi người trong đội hô lên tiếc nuối.
Tố Lượng tiến tới đưa tay đỡ Chu Sinh đứng dậy, muốn hỏi han liền phát hiện ra biểu hiện của cậu không đúng lắm.
“Sao mặt cậu trắng bệch vậy?”
Chu Sinh nghi hoặc “hả” một tiếng, cảm thấy bên dưới hình như có gì đó chảy ra. Cậu nhìn xuống chân, đôi giày trắng phần gót bị nhuộm đỏ.
Thứ màu đỏ gai mắt lại đầy đáng sợ.
Hoắc Thâm chạy tới đầu tiên kiểm tra. “Sao lại chảy máu thế này? Chu Sinh, cậu đau ở đâu?”
Chu Sinh thở dốc, cảm giác lo sợ truyền từ đại não ra toàn thân khiến cậu đứng không vững.
Tố Lượng nhanh mắt đỡ lấy người, cảm nhận được sự run rẩy của Chu Sinh.
“Bụng tôi... Quả Quả...” Chu Sinh nắm chặt tay áo Tố Lượng, nói không thành câu.
Mọi người sau một hồi ngạc nhiên, nhanh chóng gọi cấp cứu, cũng gọi cho Tần Hà Vũ ở khách sạn.
Lúc bác sĩ nghe sơ qua tình huống, nhanh chóng sắp xếp siêu âm kiểm tra. Nếu như thai lưu thì phải lấy ra.
Tần Hà Vũ hộc tốc lao tới bệnh viện, muốn trực tiếp xông vào trong phòng siêu âm nhưng bị ngăn lại. Sau đó theo lời bác sĩ thì tới phòng chuẩn đoán hình ảnh.
Màn ảnh chiếu lên hình ảnh một bào thai bé đang không ngừng lớn lên bên trong bụng Chu Sinh.
“Rất may là cậu ấy một đầu gối làm chống đỡ nên phần bụng không tiếp xúc trực tiếp với đất. Chỉ là bị động thai thôi.”
“Mấy...mấy tuần tuổi rồi?” Tần Hà Vũ run run hỏi.
“Hai tháng rưỡi. Bào thai rất khoẻ mạnh.”
Phim chụp siêu âm được đưa đến trước mặt Tần Hà Vũ. Một bào thai đã thành hình, cuộn tròn bên trong bụng Chu Sinh.
“Có rồi.” Tần Hà Vũ xúc động ôm lấy mặt.
Anh bần thân một lúc mới ngẩng lên, vành mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào tấm ảnh phim chụp.
Điều đầu tiên làm, tất nhiên là báo cho Sầm Thuỷ. Có lẽ Sầm Thuỷ đang có việc nên là không nhắn lại.
Tần Hà Vũ cũng không cần bà nhắn lại sớm. Anh phải đi gặp Chu Sinh trước.
Không biết là do động thai nên kinh sợ, trên đường tới bệnh viện, Chu Sinh đã ngất mất. Lúc bị lay tỉnh, điều đầu tiên chính là sờ lên bụng.
“Quả Quả... Quả Quả...”
Tần Hà Vũ đỡ lấy cậu, sợ Chu Sinh ngồi lên nhanh quá mà choáng.
“Quả Quả đâu?” Chu Sinh nắm lấy tay Tần Hà Vũ. “Quả Quả còn không?”
“Còn. Không sao cả.” Tần Hà Vũ trấn an Chu Sinh, đưa tới cho cậu ly nước. “Nào, uống trước.”
Chu Sinh nghe được lời khẳng định mới an tâm nhận lấy cốc nước.
Tờ giấy siêu âm được đưa đến trước mắt, cảm giác quen thuộc tràn lan khắp cơ thể. Có một sinh mệnh đang lớn lên bên trong cậu.
Là Quả Quả.
“Mấy tháng rồi?” Chu Sinh háo hức hỏi.
“Hai tháng rưỡi.” Tần Hà Vũ vuốt lọn tóc rối của Chu Sinh sang một bên. “Là hôm đêm... tất niên.”
“Vậy sao chúng ta kiểm tra que thử thai thì không thấy? Nếu như thấy thì...” Thì đã không gây nguy hiểm cho Quả Quả. Nhưng nửa câu sau Chu Sinh không dám nói tiếp.
“Bác sĩ nói Omega nam không thể dùng que thử thai để kiểm tra ra, nên là mới không có kết quả.”
Chu Sinh nghe xong thì lại xoa xoa bụng mình thêm mấy lần.
Tin Chu Sinh mang thai rất nhanh đã truyền đi. Tần Hà Vũ báo bên tài chính bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho bên tổ chương trình, sắp xếp xong liền mang người về nhà dưỡng thai.
Sầm Thuỷ chỉ chờ bọn họ về liền xách vali qua ở chung. Bà không an tâm để bọn họ tự mình chung sống. Bảo mẫu với giúp việc chưa có tìm ra.
Tần Hà Vũ lúc nghe tin thì bảo Sầm Thuỷ đừng qua, vì bọn họ sẽ qua nhà ông bà để sống một thời gian.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như trong nhà có một đứa nhỏ, việc ở chung cư sẽ không còn tiện nữa. Chỉ là chưa thể tìm được nơi ưng ý, đành ở tạm nhà của ba mẹ.
“Nếu em đồng ý, chúng ta qua nhà ba mẹ sống lấy một hai tháng cho đến khi tìm được nhà?”
Tần Hà Vũ ôm Chu Sinh từ đằng sau, âu yếm hôn lên gáy cậu.
“Có thể.” Chu Sinh sảng khoái đáp ứng.
Bọn họ vốn đã chung sống hạnh phúc, hiện tại có thêm một đứa nhỏ, đây chính là sợi dây liên kết chặt chẽ nhất giữa cả hai...
Anh trực tiếp ụp mặt xuống đất, ho ra một nhúm cỏ.
“Đạo diễn, thỏ kia là thỏ giả sao?”
Bên phía team địch bắt chước Chu Sinh, chậm rãi đi lại chỗ mấy con thỏ, nhưng hình như tất cả đều cảnh giác, chạy tán loạn cả.
Có người bắt được thỏ, nhưng bị nó cắn một cái, gào lên đau đớn.
Chu Sinh nắm tai thỏ, giao cho người giữ lồng của đội, lại đi tìm mục tiêu mới.
Một con gà mái lò dò đi ngang qua chỗ bọn họ. Chu Sinh tiến lên, nó liền co chân chạy đi luôn.
Thanh niên liền rượt theo. Cái vòng tròn không lớn, chân người lại dài hơn chân gà, chẳng mấy chốc, Chu Sinh đã nắm cổ gà, ném vào trong lồng.
Tố Lượng nắm cổ hai con gà, ném vào trong lồng. “Chu Sinh, cậu đi bắt mấy con thỏ đi. Giống như lúc trước cậu bắt ấy.”
Chu Sinh gật gật đầu, tự mình đi bắt thỏ trong khi mọi người tụ lại quây gà trong một vòng tròn.
Gà trong vòng tròn càng ngày càng ít, chỉ còn lại mấy con thỏ trắng đen giương mắt nhìn bọn họ.
Chu Sinh từ đó đến giờ vẫn chưa bắt được con nào liền đổi chiến lược thành đuổi bắt.
Thanh niên trực tiếp phi mình lên chụp lấy con thỏ đen đã bị dồn đến góc vòng tròn. Khoảnh khắc cơ thể tiếp đất, vùng bụng truyền đến cơn nhói đau.
Chu Sinh nhăn mày, con thỏ cũng vùng vẫy thoát mất. Mọi người trong đội hô lên tiếc nuối.
Tố Lượng tiến tới đưa tay đỡ Chu Sinh đứng dậy, muốn hỏi han liền phát hiện ra biểu hiện của cậu không đúng lắm.
“Sao mặt cậu trắng bệch vậy?”
Chu Sinh nghi hoặc “hả” một tiếng, cảm thấy bên dưới hình như có gì đó chảy ra. Cậu nhìn xuống chân, đôi giày trắng phần gót bị nhuộm đỏ.
Thứ màu đỏ gai mắt lại đầy đáng sợ.
Hoắc Thâm chạy tới đầu tiên kiểm tra. “Sao lại chảy máu thế này? Chu Sinh, cậu đau ở đâu?”
Chu Sinh thở dốc, cảm giác lo sợ truyền từ đại não ra toàn thân khiến cậu đứng không vững.
Tố Lượng nhanh mắt đỡ lấy người, cảm nhận được sự run rẩy của Chu Sinh.
“Bụng tôi... Quả Quả...” Chu Sinh nắm chặt tay áo Tố Lượng, nói không thành câu.
Mọi người sau một hồi ngạc nhiên, nhanh chóng gọi cấp cứu, cũng gọi cho Tần Hà Vũ ở khách sạn.
Lúc bác sĩ nghe sơ qua tình huống, nhanh chóng sắp xếp siêu âm kiểm tra. Nếu như thai lưu thì phải lấy ra.
Tần Hà Vũ hộc tốc lao tới bệnh viện, muốn trực tiếp xông vào trong phòng siêu âm nhưng bị ngăn lại. Sau đó theo lời bác sĩ thì tới phòng chuẩn đoán hình ảnh.
Màn ảnh chiếu lên hình ảnh một bào thai bé đang không ngừng lớn lên bên trong bụng Chu Sinh.
“Rất may là cậu ấy một đầu gối làm chống đỡ nên phần bụng không tiếp xúc trực tiếp với đất. Chỉ là bị động thai thôi.”
“Mấy...mấy tuần tuổi rồi?” Tần Hà Vũ run run hỏi.
“Hai tháng rưỡi. Bào thai rất khoẻ mạnh.”
Phim chụp siêu âm được đưa đến trước mặt Tần Hà Vũ. Một bào thai đã thành hình, cuộn tròn bên trong bụng Chu Sinh.
“Có rồi.” Tần Hà Vũ xúc động ôm lấy mặt.
Anh bần thân một lúc mới ngẩng lên, vành mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào tấm ảnh phim chụp.
Điều đầu tiên làm, tất nhiên là báo cho Sầm Thuỷ. Có lẽ Sầm Thuỷ đang có việc nên là không nhắn lại.
Tần Hà Vũ cũng không cần bà nhắn lại sớm. Anh phải đi gặp Chu Sinh trước.
Không biết là do động thai nên kinh sợ, trên đường tới bệnh viện, Chu Sinh đã ngất mất. Lúc bị lay tỉnh, điều đầu tiên chính là sờ lên bụng.
“Quả Quả... Quả Quả...”
Tần Hà Vũ đỡ lấy cậu, sợ Chu Sinh ngồi lên nhanh quá mà choáng.
“Quả Quả đâu?” Chu Sinh nắm lấy tay Tần Hà Vũ. “Quả Quả còn không?”
“Còn. Không sao cả.” Tần Hà Vũ trấn an Chu Sinh, đưa tới cho cậu ly nước. “Nào, uống trước.”
Chu Sinh nghe được lời khẳng định mới an tâm nhận lấy cốc nước.
Tờ giấy siêu âm được đưa đến trước mắt, cảm giác quen thuộc tràn lan khắp cơ thể. Có một sinh mệnh đang lớn lên bên trong cậu.
Là Quả Quả.
“Mấy tháng rồi?” Chu Sinh háo hức hỏi.
“Hai tháng rưỡi.” Tần Hà Vũ vuốt lọn tóc rối của Chu Sinh sang một bên. “Là hôm đêm... tất niên.”
“Vậy sao chúng ta kiểm tra que thử thai thì không thấy? Nếu như thấy thì...” Thì đã không gây nguy hiểm cho Quả Quả. Nhưng nửa câu sau Chu Sinh không dám nói tiếp.
“Bác sĩ nói Omega nam không thể dùng que thử thai để kiểm tra ra, nên là mới không có kết quả.”
Chu Sinh nghe xong thì lại xoa xoa bụng mình thêm mấy lần.
Tin Chu Sinh mang thai rất nhanh đã truyền đi. Tần Hà Vũ báo bên tài chính bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho bên tổ chương trình, sắp xếp xong liền mang người về nhà dưỡng thai.
Sầm Thuỷ chỉ chờ bọn họ về liền xách vali qua ở chung. Bà không an tâm để bọn họ tự mình chung sống. Bảo mẫu với giúp việc chưa có tìm ra.
Tần Hà Vũ lúc nghe tin thì bảo Sầm Thuỷ đừng qua, vì bọn họ sẽ qua nhà ông bà để sống một thời gian.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như trong nhà có một đứa nhỏ, việc ở chung cư sẽ không còn tiện nữa. Chỉ là chưa thể tìm được nơi ưng ý, đành ở tạm nhà của ba mẹ.
“Nếu em đồng ý, chúng ta qua nhà ba mẹ sống lấy một hai tháng cho đến khi tìm được nhà?”
Tần Hà Vũ ôm Chu Sinh từ đằng sau, âu yếm hôn lên gáy cậu.
“Có thể.” Chu Sinh sảng khoái đáp ứng.
Bọn họ vốn đã chung sống hạnh phúc, hiện tại có thêm một đứa nhỏ, đây chính là sợi dây liên kết chặt chẽ nhất giữa cả hai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.