Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 44
Xin thề là không ngược!!!
30/11/2022
Bóng tối thả trên vùng ngoại ô hoang vắng. Vài nhà đã lên đèn, vài người thay vì bật đèn lại mang ghế ra trước sân gặp gỡ hàng xóm.
Tần Chung đứng trong sân nhà trò chuyện với hàng xóm qua hàng rào gỗ. Đều là ôn kỉ niệm quá khứ thuở nhỏ.
Chu Sinh ngồi trước thềm nhà, bên cạnh là Tần Hà Vũ, cả hai chống cằm tận hưởng cái gió dìu dịu miền quê. Sầm Thuỳ vẫn còn lúi húi trong bếp với mấy món ăn.
Khung cảnh yên bình như này, mấy khi có thể xảy ra nơi thành phố bận rộn.
"Anh Vũ về chơi ạ?" Phía bên kia rào gỗ nhà hàng xóm ngó lên đầu cô bé tầm mười mấy tuổi.
Con bé thắt bím hai bên, cột bằng chiếc nơ hồng dễ thương. Đôi mắt nai lanh lẹ nhìn tới hai người bọn họ, sau đó muốn chui rào chạy sang, bị cha mắng mới đi bằng đường cổng.
"Anh Vũ về chơi lần này có lâu không? Anh có mang quà cho Thương không?" Con bé chạy tới, ngồi xổm trước cả hai, hồn nhiên hỏi.
Cha của cô bé lại hô lên tiếng mắng vô lễ. Chu Sinh nhìn cô bé, hoàn toàn bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp của bé, nét ngây ngô của trẻ con pha cùng với sự trưởng thành ở độ tuổi nổi loạn thích làm đẹp.
"Về hơi đột ngột, không có đâu." Tần Hà Vũ cười đáp lại. Anh kiếm ví của mình, mở ra, lấy tờ tiền đưa cho cô bé. "Lấy đi mua kem, nhớ chia cho em trai nữa đấy."
"Hà Vũ, con đừng có cho con bé." Bác hàng xóm hô lên. "Thương, trả lại cho anh."
Nhưng con bé đã nhận lấy, cười tít mắt chạy đi. Một bé trai không biết đã đứng đợi ở cổng từ lúc nào, thấy chị chạy ra phiền cười vui vẻ, cả hai chạy ra khỏi con đường ngõ. Hai đứa nhỏ mặc tiếng mắng của cha ở đằng sau, chạy mất hút ở ngã ngoặt.
"Trẻ con ấy mà, để chúng nó vui vẻ tí cũng được." Tần Chung cười cười với hàng xóm.
Chu Sinh vẫn còn nhìn theo hai đứa nhỏ, cho đến khi chúng trở lại với bốn cái kem trên tay. Hai cho chúng, hai cho bọn họ.
"Anh đẹp trai, cho anh này." Cô bé đưa tới một chiếc kem que vỏ ngoài màu hồng.
"Anh Vũ ơi, của anh này." Bé trai cũng nâng tới một chiếc ốc quế.
Tần Hà Vũ cầm lấy cả hai, nhưng không đưa cho Chu Sinh. Cậu mới phẫu thuật, chưa thể ăn đồ lạnh ngay được. Anh vào nhà cất kem đi, mang ra gói socola.
"A, anh Vũ giấu kẹo nhé." Cô bé hô lên, muốn lao tới lấy kẹo.
"Này em không ăn được đâu." Tần Hà Vũ giơ lên cao. "Này là kẹo của anh kia. Em lấy sẽ bị đánh đòn đấy."
Trẻ con đứa nào cũng sợ đánh đòn. Nghe thấy vậy, cô bé không dám đòi nữa, ngoan ngoãn ăn kem của mình. Chu Sinh cầm lấy gói kẹo nhưng mãi không ăn. Cậu nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, nhất là bé trai kia.
"Em trai em tên gì?" Chu Sinh mở lời hỏi.
"Tên Quý ạ." Bé gái hô lên. "Em em mới có năm tuổi thôi, ngốc lắm. Anh đừng cho em ấy ăn kẹo, mẹ em bảo trẻ em ăn kẹo sẽ bị sâu răng. Em lớn rồi nên không bị sâu răng đâu."
"Em không có ngốc." Bé trai phụng phịu đáp lại. "Em thích ăn kẹo lắm, em cũng không sợ sâu đâu. Thực ra thì... cũng có sợ một chút."
Tần Hà Vũ hiểu Chu Sinh lại nghĩ tới Quả Quả, anh cũng không biết làm sao để cậu sớm hết buồn. Lại đi vào, mang ra một túi kẹo nữa.
"Hai đứa tối nay muốn ngủ chung với hai anh không? Cho một túi kẹo làm thù lao nhé?"
Trẻ con miền ngoại ô, nhất là vùng quê, đều là nuôi thả. Cha mẹ mấy đứa bé thấy Tần Hà Vũ hỏi, đáp ứng rất nhanh.
Tối đó chiếc giường có thêm hai đứa bé nhảy nhót trên tấm đệm lò xo, chúng cười giòn giã nhún lên xuống. Chu Sinh nhìn cả hai không chớp mắt, Tần Hà Vũ quan sát tất cả nhưng anh không nói gì cả.
Anh nhìn Sầm Thuỷ lại châm lên một nén hương trên bàn thờ, chiếc hộp gỗ để bên cạnh di ảnh của ông nội, mùi hương trầm nhè nhẹ bay khắp nơi.
Rất nhanh liền tới giờ đi nghỉ nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn rất nhiều sức lực để chơi đùa. Cuối cùng Tần Hà Vũ dùng ép buộc chúng nằm ngay ngắn lại, mới có thể đem chúng tiến vào giấc ngủ.
Chu Sinh và Tần Hà Vũ nằm hai bên, nhưng bọn họ lại thao thức không ngủ.
"Quả Quả nếu như lớn lên, sẽ giống chúng sao?" Chu Sinh hỏi.
"Phải." Tần Hà Vũ khe khẽ đáp lại.
"Nếu vậy thì ồn quá. Nếu có thể yên tĩnh như gấu bông thì tốt rồi."
"Không được đâu." Tần Hà Vũ bật cười với suy nghĩ của cậu.
"Nếu thêm một Quả Quả, anh cái gì cũng phải chuẩn bị hai phần đấy."
"Tại sao?"
"Tôi sợ mình sẽ tranh với Quả Quả. Đồ của mấy đứa nhỏ ngon quá. Mà đồ của tui, Quả Quả cũng muốn lấy."
"Được, chuẩn bị hai phần."
Tiếng ếch nhái văng vẳng từ đâu trôi tới, trong không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Ánh sáng ngoài sân trăng trắng rọi qua ô cửa sổ mà chiếu vào trong phòng, mờ mờ ảo ảo, không biết là đèn sân hay là ánh trăng.
Bé Quý lật người, nức nở mấy tiếng nhưng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ tiếp. Tần Hà Vũ dùng điều khiển chỉnh quạt xuống mức vừa phải, tránh gió thổi mấy đứa nhỏ bị cảm.
"Thực ra tôi có thể nhường phần của mình cho Quả Quả."
Tiếng Chu Sinh đột ngột vang lên. Tần Hà Vũ quay đầu sang, trong ánh sáng mờ mờ, anh thấy mắt cậu nhắm nghiền, đều đặn thở như đã ngủ.
Tần Chung đứng trong sân nhà trò chuyện với hàng xóm qua hàng rào gỗ. Đều là ôn kỉ niệm quá khứ thuở nhỏ.
Chu Sinh ngồi trước thềm nhà, bên cạnh là Tần Hà Vũ, cả hai chống cằm tận hưởng cái gió dìu dịu miền quê. Sầm Thuỳ vẫn còn lúi húi trong bếp với mấy món ăn.
Khung cảnh yên bình như này, mấy khi có thể xảy ra nơi thành phố bận rộn.
"Anh Vũ về chơi ạ?" Phía bên kia rào gỗ nhà hàng xóm ngó lên đầu cô bé tầm mười mấy tuổi.
Con bé thắt bím hai bên, cột bằng chiếc nơ hồng dễ thương. Đôi mắt nai lanh lẹ nhìn tới hai người bọn họ, sau đó muốn chui rào chạy sang, bị cha mắng mới đi bằng đường cổng.
"Anh Vũ về chơi lần này có lâu không? Anh có mang quà cho Thương không?" Con bé chạy tới, ngồi xổm trước cả hai, hồn nhiên hỏi.
Cha của cô bé lại hô lên tiếng mắng vô lễ. Chu Sinh nhìn cô bé, hoàn toàn bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp của bé, nét ngây ngô của trẻ con pha cùng với sự trưởng thành ở độ tuổi nổi loạn thích làm đẹp.
"Về hơi đột ngột, không có đâu." Tần Hà Vũ cười đáp lại. Anh kiếm ví của mình, mở ra, lấy tờ tiền đưa cho cô bé. "Lấy đi mua kem, nhớ chia cho em trai nữa đấy."
"Hà Vũ, con đừng có cho con bé." Bác hàng xóm hô lên. "Thương, trả lại cho anh."
Nhưng con bé đã nhận lấy, cười tít mắt chạy đi. Một bé trai không biết đã đứng đợi ở cổng từ lúc nào, thấy chị chạy ra phiền cười vui vẻ, cả hai chạy ra khỏi con đường ngõ. Hai đứa nhỏ mặc tiếng mắng của cha ở đằng sau, chạy mất hút ở ngã ngoặt.
"Trẻ con ấy mà, để chúng nó vui vẻ tí cũng được." Tần Chung cười cười với hàng xóm.
Chu Sinh vẫn còn nhìn theo hai đứa nhỏ, cho đến khi chúng trở lại với bốn cái kem trên tay. Hai cho chúng, hai cho bọn họ.
"Anh đẹp trai, cho anh này." Cô bé đưa tới một chiếc kem que vỏ ngoài màu hồng.
"Anh Vũ ơi, của anh này." Bé trai cũng nâng tới một chiếc ốc quế.
Tần Hà Vũ cầm lấy cả hai, nhưng không đưa cho Chu Sinh. Cậu mới phẫu thuật, chưa thể ăn đồ lạnh ngay được. Anh vào nhà cất kem đi, mang ra gói socola.
"A, anh Vũ giấu kẹo nhé." Cô bé hô lên, muốn lao tới lấy kẹo.
"Này em không ăn được đâu." Tần Hà Vũ giơ lên cao. "Này là kẹo của anh kia. Em lấy sẽ bị đánh đòn đấy."
Trẻ con đứa nào cũng sợ đánh đòn. Nghe thấy vậy, cô bé không dám đòi nữa, ngoan ngoãn ăn kem của mình. Chu Sinh cầm lấy gói kẹo nhưng mãi không ăn. Cậu nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, nhất là bé trai kia.
"Em trai em tên gì?" Chu Sinh mở lời hỏi.
"Tên Quý ạ." Bé gái hô lên. "Em em mới có năm tuổi thôi, ngốc lắm. Anh đừng cho em ấy ăn kẹo, mẹ em bảo trẻ em ăn kẹo sẽ bị sâu răng. Em lớn rồi nên không bị sâu răng đâu."
"Em không có ngốc." Bé trai phụng phịu đáp lại. "Em thích ăn kẹo lắm, em cũng không sợ sâu đâu. Thực ra thì... cũng có sợ một chút."
Tần Hà Vũ hiểu Chu Sinh lại nghĩ tới Quả Quả, anh cũng không biết làm sao để cậu sớm hết buồn. Lại đi vào, mang ra một túi kẹo nữa.
"Hai đứa tối nay muốn ngủ chung với hai anh không? Cho một túi kẹo làm thù lao nhé?"
Trẻ con miền ngoại ô, nhất là vùng quê, đều là nuôi thả. Cha mẹ mấy đứa bé thấy Tần Hà Vũ hỏi, đáp ứng rất nhanh.
Tối đó chiếc giường có thêm hai đứa bé nhảy nhót trên tấm đệm lò xo, chúng cười giòn giã nhún lên xuống. Chu Sinh nhìn cả hai không chớp mắt, Tần Hà Vũ quan sát tất cả nhưng anh không nói gì cả.
Anh nhìn Sầm Thuỷ lại châm lên một nén hương trên bàn thờ, chiếc hộp gỗ để bên cạnh di ảnh của ông nội, mùi hương trầm nhè nhẹ bay khắp nơi.
Rất nhanh liền tới giờ đi nghỉ nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn rất nhiều sức lực để chơi đùa. Cuối cùng Tần Hà Vũ dùng ép buộc chúng nằm ngay ngắn lại, mới có thể đem chúng tiến vào giấc ngủ.
Chu Sinh và Tần Hà Vũ nằm hai bên, nhưng bọn họ lại thao thức không ngủ.
"Quả Quả nếu như lớn lên, sẽ giống chúng sao?" Chu Sinh hỏi.
"Phải." Tần Hà Vũ khe khẽ đáp lại.
"Nếu vậy thì ồn quá. Nếu có thể yên tĩnh như gấu bông thì tốt rồi."
"Không được đâu." Tần Hà Vũ bật cười với suy nghĩ của cậu.
"Nếu thêm một Quả Quả, anh cái gì cũng phải chuẩn bị hai phần đấy."
"Tại sao?"
"Tôi sợ mình sẽ tranh với Quả Quả. Đồ của mấy đứa nhỏ ngon quá. Mà đồ của tui, Quả Quả cũng muốn lấy."
"Được, chuẩn bị hai phần."
Tiếng ếch nhái văng vẳng từ đâu trôi tới, trong không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Ánh sáng ngoài sân trăng trắng rọi qua ô cửa sổ mà chiếu vào trong phòng, mờ mờ ảo ảo, không biết là đèn sân hay là ánh trăng.
Bé Quý lật người, nức nở mấy tiếng nhưng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ tiếp. Tần Hà Vũ dùng điều khiển chỉnh quạt xuống mức vừa phải, tránh gió thổi mấy đứa nhỏ bị cảm.
"Thực ra tôi có thể nhường phần của mình cho Quả Quả."
Tiếng Chu Sinh đột ngột vang lên. Tần Hà Vũ quay đầu sang, trong ánh sáng mờ mờ, anh thấy mắt cậu nhắm nghiền, đều đặn thở như đã ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.