Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 101: Tố Lượng x Hoắc Thâm 3
Xin thề là không ngược!!!
17/12/2022
Nhà của Tố Lượng tất nhiên ý không phải là nhà chính họ Tố. Hiện tại nơi đó đang là nơi ở của gia đình em trai cậu.
Tố Lượng ra ở riêng trong mặt căn biệt thự giữa lòng thủ đô, bên ngoài có công tác bảo mật rất tốt, cánh nhà báo cũng không thể chui vào chụp hình.
"Đồ thay của anh, em để bên ngoài cửa nhé?"
Tố Lượng đặt đồ trên tay xuống, hô lên với người đang đứng trong phòng tắm.
Hoắc Thâm tắm rửa xong, men say cũng đã tiêu hết, bụng liền đói. Anh mặc đồ Tố Lượng để ngoài cửa, nhìn mình trong gương xong tự phỉ nhổ mình một tiếng rồi mở cửa bước ra.
Tố Lượng cao mét chín gần như ngang với Tần Hà Vũ, cũng cao hơn Hoắc Thâm vài xen ti. Đồ tất nhiên là cũng không vừa vặn cho lắm.
"Chỗ lưng quần có dây rút, anh... kéo là được." Tố Lượng nhìn Hoắc Thâm, ấp úng nói.
Hoắc Thâm liếc người một cái, ngạo kiều đi tìm áo khoác ngoài của bản thân, khoác lên người. Hình như muốn ra ngoài.
"Anh muốn mua gì sao? Em, em đi mua cho."
"Tôi mua đồ lót, cậu biết size của tôi hay sao mà mua?" Hoắc Thâm cười khẩy một cái, không để ý lời Tố Lượng.
"Em biết chứ. Quần size L." Tố Lượng nhanh miệng hô lên.
Hô xong mới phát hiện ra mình nhỡ lời, cậu lúng túng nhìn Hoắc Thâm, bào chữa.
"Ban nãy em giặt quần áo cho anh, vô tình... thấy."
Ánh mắt của Hoắc Thâm càng thêm tối, còn có khinh bỉ. Tố Lượng tự mình mặc niệm cho bản thân.
Tuy vậy kế hoạch ra ngoài mua đồ không có thành công, vì tiểu khu này không có cửa hàng tiện lợi nào ở gần cả. Siêu thị hay cửa hàng thì đều ngủ cả rồi.
"Thực ra thì một tối để thả cũng tốt cho sức khoẻ lắm ạ." Tố Lượng nhìn biểu cảm càng lúc càng tối đi của Hoắc Thâm, lại nhanh miệng hô lên.
Hoắc Thâm đánh mắt sang, đùng đùng trở về phòng khách, ngồi trên ghế, sau đó biểu thị tối nay bản thân sẽ ngủ ở đây.
Tố Lượng nhìn Hoắc Thâm, lúng túng khuyên giải.
"Nhà em nhiều phòng lắm, anh ngủ phòng nào cũng được á. Hoặc là ngủ phòng em nhé? Phòng em đủ tiện nghi hơn. Em sẽ qua phòng khác ngủ."
Hoắc Thâm ôm áo măng tô dài của mình, so giữa ghế sofa nhỏ hẹp cùng giường lớn gối êm điều hoà ấm áp, tất nhiên anh chọn vế sau.
Thế là Tố Lượng bị đuổi ra phòng khác, Hoắc Thâm độc chiếm phòng của cậu.
Một đêm không mộng.
******************
Buổi sáng hôm sau, Tố Lượng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, còn đặc biệt thịnh soạn mà làm cả món Âu lẫn món Á cho Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm tỉnh dậy, nhìn người đối diện như chú chó lớn chờ được chủ khen, vẫn là theo phép lịch sự đáp lại.
"Cám ơn."
Cả hai ăn sáng trong yên lặng, sự ngột ngạt cũng theo đó leo thang. Tố Lượng lên tiếng trước.
"Lát nữa để em chở anh về nhà nhé?"
"Tôi có thể bắt taxi."
"Nhưng anh đâu có tiền."
"....Tôi có thể gọi vay."
"Điện thoại của anh cũng bị lấy rồi mà..." Tố Lượng yếu ớt nói.
"..." Hoắc Thâm cắn mạnh chiếc bánh bao trong tay, nhai như nhai đám mất dạy tối qua hại anh mất cả điện thoại lẫn máy tính.
Căn nhà qua một tối cháy như lửa trại cũng chẳng còn gì cả. Hoắc Thâm nghe lính cứu hoả cùng chủ nhà bàn về thiệt hại cùng nguyên nhân vụ cháy xong, nói bản thân có thể vào trong kiểm tra không. Khi chắc chắn ngọn lửa sẽ không bùng lên mới dám tiến vào.
Tố Lượng tự mình bọc trong khăn, kính, mũ kín mít chạy theo anh.
Phòng của Hoắc Thâm không rộng nên anh không để nhiều đồ. Chủ yếu là chút sách báo và tài liệu nghề nghiệp. Món đồ đáng giá nhất là chiếc tivi giải trí giờ là một mớ sắt đen.
Tố Lượng nhìn Hoắc Thâm kéo từ dưới gầm giường ra một cái két sắt, cũng không biết anh lấy đâu ra lực mạnh như vậy.
Lạch cạch vài tiếng, bên trong két sắt đều là tiền, tờ nào tờ nấy mới cứng. Còn có vàng nữa. Xếp thành một chồng nhỏ. Đây chính là tài sản tích luỹ của Hoắc Thâm trong mấy năm qua.
"Anh tích tiền để mua gì sao?" Tố Lượng tò mò.
"Thuê tiền kiếm sát thủ giết cậu đấy." Hoắc Thâm đáp lại, thành công doạ sợ người còn lại.
Anh lục lọi mãi trong đám tro tàn mới kiếm được mấy cái túi lành lặn, đem tiền bỏ vào. Trong nhà có đồ gì lành lặn cũng sẽ mang đi luôn.
Một thời gian ngắn sẽ không thể mua một căn nhà hay là kiếm được nhà trọ ưng ý. Ở khách sạn thì lại quá tốn kém, Hoắc Thâm nghĩ đến bạc tóc xem bản thân nên ở đâu thì Tố Lượng đề nghị.
"Hay anh qua ở chung với em đi? Nhà em, có rất nhiều phòng."
"Không." Hoắc Thâm đáp ngắn gọn. "Tôi không muốn mắc nợ."
"Vậy em cho anh thuê? Mỗi tháng anh đưa em tiền nhà là được. Dù sao mỗi ngày Chu Sinh đều sẽ tới trường quay. Đi lại thì chúng ta cũng sẽ tiện hơn, em chở anh đi về."
Hoắc Thâm cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng bản tính keo kiệt chiến thắng, gật đầu đồng ý.
Và thế là cuộc sống ở chung của hai người bắt đầu. Tố Lượng cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ mình làm phật ý Hoắc Thâm sẽ khiến anh ôm tiền cùng đồ bỏ trốn.
"Làm hợp đồng đi. Điều kiện số một, không được tự ý chạm vào tôi." Hoắc Thâm đưa ra đề nghị, viết lên giấy hàng chữ.
Tố Lượng nhìn số lượng điều kiện càng lúc càng dài, cảm thấy con đường của mình càng gian nan.
...****************...
Tiểu kịch trường:
Hoắc Thâm: Vi phạm một điều, phạt tiền.
Tố Lượng: Nhà mình giàu, phạt tiền cũng không sao cả. A nhưng mà nhỡ đem anh ấy tức bỏ đi thì sao? Không được, không được manh động.
Tố Lượng ra ở riêng trong mặt căn biệt thự giữa lòng thủ đô, bên ngoài có công tác bảo mật rất tốt, cánh nhà báo cũng không thể chui vào chụp hình.
"Đồ thay của anh, em để bên ngoài cửa nhé?"
Tố Lượng đặt đồ trên tay xuống, hô lên với người đang đứng trong phòng tắm.
Hoắc Thâm tắm rửa xong, men say cũng đã tiêu hết, bụng liền đói. Anh mặc đồ Tố Lượng để ngoài cửa, nhìn mình trong gương xong tự phỉ nhổ mình một tiếng rồi mở cửa bước ra.
Tố Lượng cao mét chín gần như ngang với Tần Hà Vũ, cũng cao hơn Hoắc Thâm vài xen ti. Đồ tất nhiên là cũng không vừa vặn cho lắm.
"Chỗ lưng quần có dây rút, anh... kéo là được." Tố Lượng nhìn Hoắc Thâm, ấp úng nói.
Hoắc Thâm liếc người một cái, ngạo kiều đi tìm áo khoác ngoài của bản thân, khoác lên người. Hình như muốn ra ngoài.
"Anh muốn mua gì sao? Em, em đi mua cho."
"Tôi mua đồ lót, cậu biết size của tôi hay sao mà mua?" Hoắc Thâm cười khẩy một cái, không để ý lời Tố Lượng.
"Em biết chứ. Quần size L." Tố Lượng nhanh miệng hô lên.
Hô xong mới phát hiện ra mình nhỡ lời, cậu lúng túng nhìn Hoắc Thâm, bào chữa.
"Ban nãy em giặt quần áo cho anh, vô tình... thấy."
Ánh mắt của Hoắc Thâm càng thêm tối, còn có khinh bỉ. Tố Lượng tự mình mặc niệm cho bản thân.
Tuy vậy kế hoạch ra ngoài mua đồ không có thành công, vì tiểu khu này không có cửa hàng tiện lợi nào ở gần cả. Siêu thị hay cửa hàng thì đều ngủ cả rồi.
"Thực ra thì một tối để thả cũng tốt cho sức khoẻ lắm ạ." Tố Lượng nhìn biểu cảm càng lúc càng tối đi của Hoắc Thâm, lại nhanh miệng hô lên.
Hoắc Thâm đánh mắt sang, đùng đùng trở về phòng khách, ngồi trên ghế, sau đó biểu thị tối nay bản thân sẽ ngủ ở đây.
Tố Lượng nhìn Hoắc Thâm, lúng túng khuyên giải.
"Nhà em nhiều phòng lắm, anh ngủ phòng nào cũng được á. Hoặc là ngủ phòng em nhé? Phòng em đủ tiện nghi hơn. Em sẽ qua phòng khác ngủ."
Hoắc Thâm ôm áo măng tô dài của mình, so giữa ghế sofa nhỏ hẹp cùng giường lớn gối êm điều hoà ấm áp, tất nhiên anh chọn vế sau.
Thế là Tố Lượng bị đuổi ra phòng khác, Hoắc Thâm độc chiếm phòng của cậu.
Một đêm không mộng.
******************
Buổi sáng hôm sau, Tố Lượng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, còn đặc biệt thịnh soạn mà làm cả món Âu lẫn món Á cho Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm tỉnh dậy, nhìn người đối diện như chú chó lớn chờ được chủ khen, vẫn là theo phép lịch sự đáp lại.
"Cám ơn."
Cả hai ăn sáng trong yên lặng, sự ngột ngạt cũng theo đó leo thang. Tố Lượng lên tiếng trước.
"Lát nữa để em chở anh về nhà nhé?"
"Tôi có thể bắt taxi."
"Nhưng anh đâu có tiền."
"....Tôi có thể gọi vay."
"Điện thoại của anh cũng bị lấy rồi mà..." Tố Lượng yếu ớt nói.
"..." Hoắc Thâm cắn mạnh chiếc bánh bao trong tay, nhai như nhai đám mất dạy tối qua hại anh mất cả điện thoại lẫn máy tính.
Căn nhà qua một tối cháy như lửa trại cũng chẳng còn gì cả. Hoắc Thâm nghe lính cứu hoả cùng chủ nhà bàn về thiệt hại cùng nguyên nhân vụ cháy xong, nói bản thân có thể vào trong kiểm tra không. Khi chắc chắn ngọn lửa sẽ không bùng lên mới dám tiến vào.
Tố Lượng tự mình bọc trong khăn, kính, mũ kín mít chạy theo anh.
Phòng của Hoắc Thâm không rộng nên anh không để nhiều đồ. Chủ yếu là chút sách báo và tài liệu nghề nghiệp. Món đồ đáng giá nhất là chiếc tivi giải trí giờ là một mớ sắt đen.
Tố Lượng nhìn Hoắc Thâm kéo từ dưới gầm giường ra một cái két sắt, cũng không biết anh lấy đâu ra lực mạnh như vậy.
Lạch cạch vài tiếng, bên trong két sắt đều là tiền, tờ nào tờ nấy mới cứng. Còn có vàng nữa. Xếp thành một chồng nhỏ. Đây chính là tài sản tích luỹ của Hoắc Thâm trong mấy năm qua.
"Anh tích tiền để mua gì sao?" Tố Lượng tò mò.
"Thuê tiền kiếm sát thủ giết cậu đấy." Hoắc Thâm đáp lại, thành công doạ sợ người còn lại.
Anh lục lọi mãi trong đám tro tàn mới kiếm được mấy cái túi lành lặn, đem tiền bỏ vào. Trong nhà có đồ gì lành lặn cũng sẽ mang đi luôn.
Một thời gian ngắn sẽ không thể mua một căn nhà hay là kiếm được nhà trọ ưng ý. Ở khách sạn thì lại quá tốn kém, Hoắc Thâm nghĩ đến bạc tóc xem bản thân nên ở đâu thì Tố Lượng đề nghị.
"Hay anh qua ở chung với em đi? Nhà em, có rất nhiều phòng."
"Không." Hoắc Thâm đáp ngắn gọn. "Tôi không muốn mắc nợ."
"Vậy em cho anh thuê? Mỗi tháng anh đưa em tiền nhà là được. Dù sao mỗi ngày Chu Sinh đều sẽ tới trường quay. Đi lại thì chúng ta cũng sẽ tiện hơn, em chở anh đi về."
Hoắc Thâm cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng bản tính keo kiệt chiến thắng, gật đầu đồng ý.
Và thế là cuộc sống ở chung của hai người bắt đầu. Tố Lượng cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ mình làm phật ý Hoắc Thâm sẽ khiến anh ôm tiền cùng đồ bỏ trốn.
"Làm hợp đồng đi. Điều kiện số một, không được tự ý chạm vào tôi." Hoắc Thâm đưa ra đề nghị, viết lên giấy hàng chữ.
Tố Lượng nhìn số lượng điều kiện càng lúc càng dài, cảm thấy con đường của mình càng gian nan.
...****************...
Tiểu kịch trường:
Hoắc Thâm: Vi phạm một điều, phạt tiền.
Tố Lượng: Nhà mình giàu, phạt tiền cũng không sao cả. A nhưng mà nhỡ đem anh ấy tức bỏ đi thì sao? Không được, không được manh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.