Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 35: Tuần thứ mười bốn mang thai
Xin thề là không ngược!!!
30/11/2022
"Aiyo, mút tay rồi cơ này." Sầm Thuỷ yêu thích cầm tờ giấy siêu âm trên tay.
Tần Hà Vũ ngồi bên cạnh gọt táo, tuỳ ý để bà và Chu Sinh trò chuyện với nhau. Bọn họ buổi sáng vừa đi siêu âm vừa, liền bị Sầm Thuỷ gọi qua đây trò chuyện.
Chu Sinh trừ lần tới đây làm lễ đính hôn, còn lại chưa từng ghé, nên rất háo hức để tới chơi lần nữa.
Nhà của cha mẹ Tần Hà Vũ tất nhiên sẽ rộng và thoải mái hơn căn hộ ở chung cư. Khu vườn rộng lớn trồng đủ các loại hoa, cây ăn quả, còn có nuôi vài ba con vật thả rông chơi đùa.
"Tuỳ ý vứt thức ăn cho chúng là được." Khi được hỏi cho ăn như nào, Sầm Thuỷ không để ý, trả lời Chu Sinh. "Mẹ vứt gì chúng cũng xúm lại ăn hết, nên con tuỳ ý vứt đám đồ đằng kia đi. Bọn chúng khá thích mấy thứ đó."
Chu Sinh nhìn tới cái bao, lúc mở ra bên trong đều là mấy thứ giống như cám, hạt khá to. Cậu nhìn xung quanh, lần trước nhớ không nhầm ở đây có mấy con chim bồ câu.
Tần Hà Vũ đi theo bên cạnh cầm lên chiếc kẻng, gõ vào cái chuông bên cạnh. Cũng ra phong phạm người nuôi chim, gõ một tiếng liền có chim ào ạt bay tới, còn có đôi ba con gà tre và chim trĩ của cha anh.
"Kia là con gì?" Chu Sinh chỉ mấy chú chim trĩ liên tục mổ đồ ăn trên cỏ.
"Chim trĩ của cha. Nghe bảo đắt lắm."
"Hầm ăn được không?" Cậu nhìn mấy con chim trĩ này lại nhớ tới thủ phạm kéo sét tới khiến bản thân chịu tình cảnh này.
"Không thể. Đồ đó đắt lắm. Tôi bảo dì giúp việc bắt một đôi bồ câu cho cậu ăn?"
"Là con màu xám kia sao? Có ngon không?"
"Có."
Thế là bữa trưa hôm đó, trên bàn ăn là hai chú chim bồ câu hầm thuốc bắc, Chu Sinh một mình ăn hết một con, lần đầu tiên phát hiện mấy thứ màu tối tối, xám xám cũng có thể làm ra món ăn ngon như thế.
Sầm Thuỷ muốn lưu người lại thêm một tối, nhưng Chu Sinh còn muốn trở về trước khi tối, đi múa dưỡng sinh với mấy người dưới nhà.
Tần Hà Vũ cũng không biết cậu thấy gì vui ở mấy cái tập múa quay quay đó, tạm biệt mẹ xong liền chở người về nhà. Chu Sinh nhiều năng lượng, bác sĩ bảo không có gì đáng lo cả. Thai phụ thời điểm này tâm tình tốt, thai nhi cũng sẽ phát triển tốt.
Dì Hân biết Chu Sinh mỗi chiều sẽ đi múa dưỡng sinh, đặc biệt nán lại lâu một chút, cùng cậu xuống dưới nhà dạo quanh, lại tập múa chung với đám người. Tần Hà Vũ cũng không cần đi cùng nữa.
Chu Sinh có được niềm vui này, mỗi ngày đều mong chờ, còn nghe mấy ông bà lớn tuổi nói chuyện, về nhà ngồi thiền. Tuy vậy chưa được hai phút đã chán, bỏ đi quấn lấy Tần Hà Vũ làm ồn.
Tần Hà Vũ hết cách, thi thoảng sẽ lừa người đi chỗ khác, sau thì đưa cho người chiếc điện thoại với đám video về mấy đứa bé, để Chu Sinh xem.
Khác với hình ảnh mờ mờ trắng đen thường thấy qua hình ảnh siêu âm, đứa bé trong các video đều là khoảng ba đến bốn tháng, trắng hồng hào, được nuôi dưỡng tốt nên đứa nào đứa nấy ú na ú nần, mỗi khi cười lên, chính là thiên sứ trong lời kể của con người.
Chu Sinh nhớ tới Sầm Thuỷ nói, đứa bé sinh ra, sẽ giống cậu, giống Tần Hà Vũ. Nhưng là giống như nào? Mặt vuông như Tần Hà Vũ sao? Thiên thần mặt vuông? Cũng không phải cái thớt, vuông gì chứ? Vẫn là nên giống cậu thì hơn, tròn tròn ra dáng một quả.
Tần Hà Vũ nếu biết suy nghĩ của cậu, nhất định sẽ nổi đoá. Anh không phải mặt vuông được chứ?
***************
"Chu Sương, Chu Sương. Bác sĩ, tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
Tiếng hét náo loạn ngay giữa đêm, đánh thức bác sĩ trực ca đang chập chờn cơn buồn ngủ.
Chu Sương nhập nhèm mở mắt, cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu. Bên tai cô lùng bùng, toàn thân đều đau nhức và cảm giác bó chặt bất an.
Tiếng mẹ của cô ta khóc lóc bên giường bệnh, bác sĩ đã chạy vào với đám ống tai nghe và thuốc. Y tá chạy gấp theo sau hỗ trợ, ai nấy đều đang chờ hành động tiếp theo của Chu Sương.
Luồng ánh sáng soi thẳng vào mắt kiểm tra, đem Chu Sương nhíu mày né tránh. Cô hiện tại đang mông lung, không biết đã xảy ra chuyện gì. Phải rồi, cô bị xe tông, xe của Hà thiếu. Có tiếng người hét lên né tránh, rồi tiếng va chạm.
Lúc đó, cô chỉ thấy trời đất đảo lộn, rồi toàn thân đau nhức, cũng không phân chỗ nào đau nữa. Va chạm mạnh như vậy, cái thai... nhất định là không còn...
"Nhịp tim tăng cao, bác sĩ." Y tá theo dõi điện tâm đồ hô lên.
"Thuốc an thần, mau giữ bệnh nhân lại." Bác sĩ hét lên với y tá khác, bản thân mở ống kim tiêm.
"Con ơi, con ơi..."
Tiếng người náo loạn, tiếng khóc lóc cứ đan xen, văng vẳng trong bệnh viện.
Chu Sương vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, tiếp nhận thông tin cái thai cô ta mong chờ nhất theo vụ va chạm mà đi mất. Giấc mộng giàu sang, leo lên cành làm Phượng Hoàng, đều tan thành mây khói. Sau khi tỉnh lại lần nữa, Chu Sương còn chưa thoát khỏi cơn sốc, không tin được mà biết rằng bản thân cũng chẳng còn nhan sắc để làm lại cơ hội lần hai nữa rồi.
Tần Hà Vũ ngồi bên cạnh gọt táo, tuỳ ý để bà và Chu Sinh trò chuyện với nhau. Bọn họ buổi sáng vừa đi siêu âm vừa, liền bị Sầm Thuỷ gọi qua đây trò chuyện.
Chu Sinh trừ lần tới đây làm lễ đính hôn, còn lại chưa từng ghé, nên rất háo hức để tới chơi lần nữa.
Nhà của cha mẹ Tần Hà Vũ tất nhiên sẽ rộng và thoải mái hơn căn hộ ở chung cư. Khu vườn rộng lớn trồng đủ các loại hoa, cây ăn quả, còn có nuôi vài ba con vật thả rông chơi đùa.
"Tuỳ ý vứt thức ăn cho chúng là được." Khi được hỏi cho ăn như nào, Sầm Thuỷ không để ý, trả lời Chu Sinh. "Mẹ vứt gì chúng cũng xúm lại ăn hết, nên con tuỳ ý vứt đám đồ đằng kia đi. Bọn chúng khá thích mấy thứ đó."
Chu Sinh nhìn tới cái bao, lúc mở ra bên trong đều là mấy thứ giống như cám, hạt khá to. Cậu nhìn xung quanh, lần trước nhớ không nhầm ở đây có mấy con chim bồ câu.
Tần Hà Vũ đi theo bên cạnh cầm lên chiếc kẻng, gõ vào cái chuông bên cạnh. Cũng ra phong phạm người nuôi chim, gõ một tiếng liền có chim ào ạt bay tới, còn có đôi ba con gà tre và chim trĩ của cha anh.
"Kia là con gì?" Chu Sinh chỉ mấy chú chim trĩ liên tục mổ đồ ăn trên cỏ.
"Chim trĩ của cha. Nghe bảo đắt lắm."
"Hầm ăn được không?" Cậu nhìn mấy con chim trĩ này lại nhớ tới thủ phạm kéo sét tới khiến bản thân chịu tình cảnh này.
"Không thể. Đồ đó đắt lắm. Tôi bảo dì giúp việc bắt một đôi bồ câu cho cậu ăn?"
"Là con màu xám kia sao? Có ngon không?"
"Có."
Thế là bữa trưa hôm đó, trên bàn ăn là hai chú chim bồ câu hầm thuốc bắc, Chu Sinh một mình ăn hết một con, lần đầu tiên phát hiện mấy thứ màu tối tối, xám xám cũng có thể làm ra món ăn ngon như thế.
Sầm Thuỷ muốn lưu người lại thêm một tối, nhưng Chu Sinh còn muốn trở về trước khi tối, đi múa dưỡng sinh với mấy người dưới nhà.
Tần Hà Vũ cũng không biết cậu thấy gì vui ở mấy cái tập múa quay quay đó, tạm biệt mẹ xong liền chở người về nhà. Chu Sinh nhiều năng lượng, bác sĩ bảo không có gì đáng lo cả. Thai phụ thời điểm này tâm tình tốt, thai nhi cũng sẽ phát triển tốt.
Dì Hân biết Chu Sinh mỗi chiều sẽ đi múa dưỡng sinh, đặc biệt nán lại lâu một chút, cùng cậu xuống dưới nhà dạo quanh, lại tập múa chung với đám người. Tần Hà Vũ cũng không cần đi cùng nữa.
Chu Sinh có được niềm vui này, mỗi ngày đều mong chờ, còn nghe mấy ông bà lớn tuổi nói chuyện, về nhà ngồi thiền. Tuy vậy chưa được hai phút đã chán, bỏ đi quấn lấy Tần Hà Vũ làm ồn.
Tần Hà Vũ hết cách, thi thoảng sẽ lừa người đi chỗ khác, sau thì đưa cho người chiếc điện thoại với đám video về mấy đứa bé, để Chu Sinh xem.
Khác với hình ảnh mờ mờ trắng đen thường thấy qua hình ảnh siêu âm, đứa bé trong các video đều là khoảng ba đến bốn tháng, trắng hồng hào, được nuôi dưỡng tốt nên đứa nào đứa nấy ú na ú nần, mỗi khi cười lên, chính là thiên sứ trong lời kể của con người.
Chu Sinh nhớ tới Sầm Thuỷ nói, đứa bé sinh ra, sẽ giống cậu, giống Tần Hà Vũ. Nhưng là giống như nào? Mặt vuông như Tần Hà Vũ sao? Thiên thần mặt vuông? Cũng không phải cái thớt, vuông gì chứ? Vẫn là nên giống cậu thì hơn, tròn tròn ra dáng một quả.
Tần Hà Vũ nếu biết suy nghĩ của cậu, nhất định sẽ nổi đoá. Anh không phải mặt vuông được chứ?
***************
"Chu Sương, Chu Sương. Bác sĩ, tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
Tiếng hét náo loạn ngay giữa đêm, đánh thức bác sĩ trực ca đang chập chờn cơn buồn ngủ.
Chu Sương nhập nhèm mở mắt, cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu. Bên tai cô lùng bùng, toàn thân đều đau nhức và cảm giác bó chặt bất an.
Tiếng mẹ của cô ta khóc lóc bên giường bệnh, bác sĩ đã chạy vào với đám ống tai nghe và thuốc. Y tá chạy gấp theo sau hỗ trợ, ai nấy đều đang chờ hành động tiếp theo của Chu Sương.
Luồng ánh sáng soi thẳng vào mắt kiểm tra, đem Chu Sương nhíu mày né tránh. Cô hiện tại đang mông lung, không biết đã xảy ra chuyện gì. Phải rồi, cô bị xe tông, xe của Hà thiếu. Có tiếng người hét lên né tránh, rồi tiếng va chạm.
Lúc đó, cô chỉ thấy trời đất đảo lộn, rồi toàn thân đau nhức, cũng không phân chỗ nào đau nữa. Va chạm mạnh như vậy, cái thai... nhất định là không còn...
"Nhịp tim tăng cao, bác sĩ." Y tá theo dõi điện tâm đồ hô lên.
"Thuốc an thần, mau giữ bệnh nhân lại." Bác sĩ hét lên với y tá khác, bản thân mở ống kim tiêm.
"Con ơi, con ơi..."
Tiếng người náo loạn, tiếng khóc lóc cứ đan xen, văng vẳng trong bệnh viện.
Chu Sương vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, tiếp nhận thông tin cái thai cô ta mong chờ nhất theo vụ va chạm mà đi mất. Giấc mộng giàu sang, leo lên cành làm Phượng Hoàng, đều tan thành mây khói. Sau khi tỉnh lại lần nữa, Chu Sương còn chưa thoát khỏi cơn sốc, không tin được mà biết rằng bản thân cũng chẳng còn nhan sắc để làm lại cơ hội lần hai nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.