Chương 36
Hội Phi Đích Tây Qua
07/10/2020
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bên ngoài Học viện đỗ một chiếc huyền phù rất lớn, chính là cái loại giống như huyền phù công cộng vậy. Thầy Trần dẫn theo một đám củ cải bé nhỏ, hướng dẫn mọi người xếp hàng, ngay ngắn lên xe.
Bởi vì Chử Thư Mặc mới được thêm vào danh sách nên cậu đang đứng ở cuối hàng. Cậu chẳng để ý là phải chờ rất lâu mới được lên xe, chỉ là…..không mặc tã lót làm cậu có chút bất an.
Phải biết rằng, phàm là người thì đều có ba việc gấp.
Lưng đeo túi sách tí hon, tay túm lấy chun quần, Chử Thư Mặc hít mũi. Cân nhắc một lúc, cậu mới dám kéo tay một giảng viên, rất chân thành biểu đạt: “Ướt, ướt rồi. Con, con muốn, muốn đi xí xí….”
Cậu nói chuyện rất chậm, lại mãi mà không nghĩ ra được nơi đi vệ sinh ở đây phải gọi là gì. Người trước mặt còn đang bề bộn nhiểu việc, rõ ràng cũng chẳng có kiên nhẫn mà nghe cậu nói hết câu đã phủi tay đi mất.
Nhưng mà mấy loại chuyện gấp gáp này, không nghĩ tới thì không sao, nhưng càng để ý lại càng muốn đi. Chử Thư Mặc chính là ví dụ điển hình, giảng viên vừa đi, cậu lại càng cảm thấy muốn đi tiểu.
Khoảng thời gian này thường xuyên dùng tã lót làm cậu có thói quen ỷ lại, e rằng cũng chẳng quen được trong ngày một ngày hai. Nhìn dãy hàng còn rất dài phía trước, lại nhìn xung quanh chẳng thấy bóng một người phụ trách, cậu chỉ còn cách nhấc đôi chân ngắn của mình lên chạy.
Dọc đường đi cậu đều vén quần lên xem, vất vả mới đến được nơi thăng hoa cảm xúc. Trong lúc vui vẻ, cậu đột nhiên cau mũi, không mặc bỉm thật sự chẳng quen chút nào cả. Không đúng, không đúng, cậu mới không phải cia loại mà phải ỷ vào tã lót, nhưng…..
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên đầu óc Chử Thư Mặc lại quẹo sang đường khác, cậu nheo mắt lại.
Ngu Uyên hồi còn bé có mặc tã lót hay không? Hắn liệu có từng đái dầm không nhỉ?
Nghĩ như vậy, Chử Thư Mặc nháy mắt trở nên dũng cảm hơn, đổi người bị cởi quần áo và tã lót buổi sáng này thành Ngu Uyên. Cậu sẽ cởi quần hắn, tháo tã lót hắn, lại còn vui vui vẻ vẻ nhìn gương mặt đỏ lên vì giận giữ và xấu hổ của đối phương.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ, Chử Thư Mặc không nhịn được khẽ cười, tưởng tượng hết lần này tới lần khác. Chử Thư Mặc cuối cùng thở ra một hơi dài, vui vẻ kéo quần lên.
Trần Lâm là người phụ trách lần này, nếu trước đây bảo hắn làm, hắn nhất định không chịu. Hắn khinh thường việc tốn thời gian cho việc vô bổ này, họa hoằn lắm mới gặp được hắn lúc cuộc thi đã kết thúc.
Lần này là bởi vì vị đại nhân kia đã định ra thời gian, cần người tới trông coi, hắn muốn thể hiện một chút nên mới kéo cái việc vụn vặt này lên người. Dù sao hắn cũng cần biết tình hình cụ thể của cuộc thi nâng cấp, như vậy hắn sẽ trở thành mục tiêu trọng điểm của vị đại nhân kia. Do đó cũng có thể làm gia tăng địa vị bản thân trong lòng ngài hơn.
Nghĩ tới đây, Trần Lâm tràn đầy tự tin.
Hắn rất ít khi chủ động nhận việc quản lý này, cho nên xử lý cũng không tốt, không an bài nhiều người phụ trách, cũng không có cả bảo an. Một vài người trên danh sách không có mặt, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Hắn nghĩ, cuộc thi nâng cấp để đề cao giá trị bản thân của tộc Noelle mà họ còn không tích cực tham gia như thế này, rơi vào vận mệnh như thế nào thì chính là xứng đáng.
Không có được chứng chỉ tốt nghiệp Noelle cao cấp, ra bên ngoài rồi sẽ được đối xử ra sao, tất cả mọi người đều biết rõ ràng.
Dù trợ lý bên cạnh đã nhắc nhở rằng có vài Noelle còn chưa tới kịp, Trần Lâm cũng chẳng buồn phản ứng.
Liếc mắt nhìn thấy tên tiểu Mặc xuất hiện ở cuối danh sách còn chưa đến, cau mày.
Người này còn chưa đến sao?
Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hắn trở nên sáng ngời.
Hắn luôn tò mò nguyên do vì sao Ngu tổng lại có thể để bụng một Noelle như vậy. Lại còn là cái loại Noelle bình hoa, tư chất yếu kém, không những vậy còn chiếm vị trí khế ước Hồn thú, chính ra Ngu Uyên phải vô cùng giận giữ mới đúng.
Mặc dù bên ngoài vẫn luôn nói rằng chính Noelle này đã chọn tinh thạch phù hợp với hắn, nên hắn mới thay đổi cách nhìn của mình với Noelle bình hoa này.
Nhưng toàn bộ Đế quốc đều biết rằng tộc Noelle không giữ được hồn lực, nếu như có thì cũng là do may mắn. Phải là Noelle cao cấp mới có khả năng này.
Vì vậy khi Ngu Uyên tìm hắn nói muốn cho Chử Thư Mặc một chỗ trong danh sách, Trần Lâm vẫn luôn nghĩ rằng hắn có mục đích khác.
Hiện tại nghĩ lại, hắn mới hiểu, có thể Ngu Uyên muốn nương theo cơ hội này mà quan sát các Noelle khác tại cuộc thi nâng cấp, sau này khi đã giải trừ khế ước rồi mới tìm một Noelle cao cấp hơn nhiều.
Vì nguồn cung tài chính đột nhiên gãy nên vị đại nhân kia vẫn luôn rất tức giận, đã cắt chức vài người rồi. Nếu như hắn có thể có cơ hội thương lượng với Ngu tổng. Bằng với năng lực và tài lực của Ngu tổng, giúp bọn họ vượt qua giai đoạn nghiên cứu khó khăn lúc này chắc cũng chỉ là một cái nhấc tay.
Đến lúc ấy, vị trí phó chủ nhiệm kia chẳng phải chắc chắn là của hắn hay sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Lâm sáng ngời, hắn tính đến chuyện vì Noelle bình hoa không đến kia mà có thể liên lạc với Ngu Uyên một lần. Cũng chỉ là một tên Noelle cấp thấp mà thôi, Ngu Uyên màng gì tới sống chết của nó. Lúc ấy, hắn có thể lấy cớ mà bàn luận một chút.
Nhưng hắn vừa tìm được số điện thoại của Ngu Uyên trong danh sách liên lạc phụ huynh trên hệ thống thì một dáng vóc bé nhỏ đột nhiên đứng trước mặt hắn.
Trần Lâm cúi đầu nhìn, cau mày.
Đây không phải là Noelle yếu kém tên tiểu Mặc kia sao?
Mà ánh mắt hắn vừa chuyển, tiểu Mặc cong môi cười với hắn. Trần Lâm nghẹn một bụng khí, sớm không đến, trễ không tới, lại trùng hợp đến vào lúc này?
“Ở nhà không người dạy trò…..bạn bè không nói với trò nội quy Học viện sao? Không được phép tới muộn!” Giọng nói của Trần Lâm có thể coi là hà khắc.
Chử Thư Mặc ngẩng đầu, tròn mắt nhìn hắn, sau đó ha ha cười rộ lên. Cậu mang khuôn mặt của tên ngốc mà vụng về leo lên xe, không buồn quan tâm đến tâm trạng của Trần Lâm.
Người vừa mới lên được xe, cậu chạy vội vàng lại gần Búp Bê.
Hai người gặp nhau, Búp Bê lo lắng hỏi: “Tiểu Mặc, em đi đâu vậy? Chị đi tìm em rất lâu rồi đấy!”
Chử Thư Mặc nháy mắt với Búp Bê, sau đó kéo cô chạy vào chỗ ngồi. Hai người cùng nhau ngồi xuống, Búp Bê tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt sầm sì của Trần Lâm, cô mím môi, không nói gì nữa, chỉ là lo lắng nhìn Chử Thư Mặc.
Chử Thư Mặc phản ứng nhanh vô cùng, cơ thể nhỏ bé hơi rụt lại, ánh mắt dại ra, sắm vai một tên khờ vô cùng đạt.
Trần Lâm nhìn thấy cậu như vậy, dù trong lòng có giận đến đâu cũng chỉ còn cách nuốt xuống.
Cổ nhân có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, nhỡ đâu bình hoa ngu ngốc này vẫn còn hữu dụng với Ngu tổng thì sao, hắn tùy tiện trách mắng có khi một cơ hội đàm phán cũng không có.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Lâm cố gắng nén cục tức xuống. Hắn chỉ đàn trách mắng những người tới muộn hoặc không cẩn thận đi nhầm.
Trong xe im lặng đến nặng nề, Chử Thư Mặc nghe hắn bô bô một tràng, trong đầu lại ngẫm đến vẻ mặt của Trần Lâm khi cậu vừa kịp lúc xe chạy.
Cậu vừa vặn đuổi tới, đầu tiên cậu vẫn nghĩ rằng Trần Lâm đang xem lại danh sách rồi cho người đi tìm. Nhưng khi còn cách hắn ta hai ba mét, cậu lại thấy được điều hoàn toàn khác.
Không ngờ rằng Trần Lâm không có ý định đi tìm người, hắn lại nhanh chóng tìm cách liên lạc với Ngu Uyên.
Đừng hỏi cậu làm sao mà biết, điện thoại vệ tinh kia còn hiện rõ khuôn mặt của Ngu Uyên đấy, quá đẹp trai….phi phi.
Hắn ta lười tìm, muốn trốn tránh trách nhiệm? Chử Thư Mặc nghiêng đầu nghĩ, hình như cũng chẳng phải như vậy. Cậu lại nhớ tới chuyện Mập Mạp tìm Mắt To gây sự, Mắt To thương nặng như vậy mà phía nhà trường lại không có bất kì động thái nào. Chử Thư Mặc cảm thấy, địa vị của tên Trần Lâm này ở Học viện có vẻ không thấp.
Đây rõ ràng là Học viện Noelle, không thể nào lại có thể mặc kệ Noelle tự sinh tự diệt được, nhìn mấy người Búp Bê vẫn giữ được tính tình ngây thơ thì biết.
Giả thiết như Học viện là một nơi khủng bố, vậy tính cách những đám trẻ này phải nặng nề u ám mới đúng.
Mà người có địa vị cao hơn hắn….
Chử Thư Mặc không biết nhiều, nhưng cậu vẫn biết Hiệu trưởng Il. Nghĩ tới đây, cậu lại nhớ tới khi nhìn thấy Hiệu trưởng Il đi xuống một chiếc huyền phù cao cấp.
Khi đó sắc mặt của Hiệu trưởng Il rất nặng nề, nặng nề đến mức Chử Thư Mặc không nhịn được mà liếc nhìn vài lần.
Chử Thư Mặc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trần Lâm, tên này ấy à, rõ là điển hình của người dùng lông gà làm lệnh tiễn*, không có khả năng làm chuyện chẳng có lợi gì cho mình như vậy.
*Dùng lông gà làm lệnh tiễn: chỉ dạng người luồn cúi, nịnh bợ, đạp thấp nịnh cao.
Huống chi tên này mắt còn mọc ở tận trên đỉnh đầu, đáng lẽ ra nên đi nịnh bợ đám người tộc Hồn thú mới đúng, sao lại tình nguyện sinh hoạt cùng một chỗ với tộc Noelle?
Chử Thư Mặc vừa nghĩ, vừa trộm lấy viên kẹo trong túi áo, bẻ thành hai miếng, chia cho Búp Bê một miếng.
Búp Bê lắc đầu, vẻ mặt cứng ngắc, còn có vài phần oan ức. Thì ra Trần Lâm quát xong rồi, lại vòng vài vòng trên người Búp Bê. Hắn nói Búp Bê là loại người không biết cố gắng, lại không nghe lời, việc Chử Thư Mặc tới muộn hắn lại chẳng nói lấy một câu.
Chử Thư Mặc nheo mắt, dúi viên kẹo vào trong tay Búp Bê. Ánh mắt cậu rơi lên người tên mập đang tìm thứ gì đó. Cậu còn nghĩ không biết thằng béo chết dẫm này đang tim cái gì.
Cậu nghiêm mặt cuốn gọn gàng vỏ kẹo.
Hai giây sau, tiếng quát tháo khó nghe của Trần Lâm dừng lại, chính xác ra thì có người chặn miệng hắn.
Mập Mạp giơ tay lên, giọng điệu sốt ruột: “Cậu….Thầy Trần! Kẹo của con mất rồi!”
Bên ngoài Học viện đỗ một chiếc huyền phù rất lớn, chính là cái loại giống như huyền phù công cộng vậy. Thầy Trần dẫn theo một đám củ cải bé nhỏ, hướng dẫn mọi người xếp hàng, ngay ngắn lên xe.
Bởi vì Chử Thư Mặc mới được thêm vào danh sách nên cậu đang đứng ở cuối hàng. Cậu chẳng để ý là phải chờ rất lâu mới được lên xe, chỉ là…..không mặc tã lót làm cậu có chút bất an.
Phải biết rằng, phàm là người thì đều có ba việc gấp.
Lưng đeo túi sách tí hon, tay túm lấy chun quần, Chử Thư Mặc hít mũi. Cân nhắc một lúc, cậu mới dám kéo tay một giảng viên, rất chân thành biểu đạt: “Ướt, ướt rồi. Con, con muốn, muốn đi xí xí….”
Cậu nói chuyện rất chậm, lại mãi mà không nghĩ ra được nơi đi vệ sinh ở đây phải gọi là gì. Người trước mặt còn đang bề bộn nhiểu việc, rõ ràng cũng chẳng có kiên nhẫn mà nghe cậu nói hết câu đã phủi tay đi mất.
Nhưng mà mấy loại chuyện gấp gáp này, không nghĩ tới thì không sao, nhưng càng để ý lại càng muốn đi. Chử Thư Mặc chính là ví dụ điển hình, giảng viên vừa đi, cậu lại càng cảm thấy muốn đi tiểu.
Khoảng thời gian này thường xuyên dùng tã lót làm cậu có thói quen ỷ lại, e rằng cũng chẳng quen được trong ngày một ngày hai. Nhìn dãy hàng còn rất dài phía trước, lại nhìn xung quanh chẳng thấy bóng một người phụ trách, cậu chỉ còn cách nhấc đôi chân ngắn của mình lên chạy.
Dọc đường đi cậu đều vén quần lên xem, vất vả mới đến được nơi thăng hoa cảm xúc. Trong lúc vui vẻ, cậu đột nhiên cau mũi, không mặc bỉm thật sự chẳng quen chút nào cả. Không đúng, không đúng, cậu mới không phải cia loại mà phải ỷ vào tã lót, nhưng…..
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên đầu óc Chử Thư Mặc lại quẹo sang đường khác, cậu nheo mắt lại.
Ngu Uyên hồi còn bé có mặc tã lót hay không? Hắn liệu có từng đái dầm không nhỉ?
Nghĩ như vậy, Chử Thư Mặc nháy mắt trở nên dũng cảm hơn, đổi người bị cởi quần áo và tã lót buổi sáng này thành Ngu Uyên. Cậu sẽ cởi quần hắn, tháo tã lót hắn, lại còn vui vui vẻ vẻ nhìn gương mặt đỏ lên vì giận giữ và xấu hổ của đối phương.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ, Chử Thư Mặc không nhịn được khẽ cười, tưởng tượng hết lần này tới lần khác. Chử Thư Mặc cuối cùng thở ra một hơi dài, vui vẻ kéo quần lên.
Trần Lâm là người phụ trách lần này, nếu trước đây bảo hắn làm, hắn nhất định không chịu. Hắn khinh thường việc tốn thời gian cho việc vô bổ này, họa hoằn lắm mới gặp được hắn lúc cuộc thi đã kết thúc.
Lần này là bởi vì vị đại nhân kia đã định ra thời gian, cần người tới trông coi, hắn muốn thể hiện một chút nên mới kéo cái việc vụn vặt này lên người. Dù sao hắn cũng cần biết tình hình cụ thể của cuộc thi nâng cấp, như vậy hắn sẽ trở thành mục tiêu trọng điểm của vị đại nhân kia. Do đó cũng có thể làm gia tăng địa vị bản thân trong lòng ngài hơn.
Nghĩ tới đây, Trần Lâm tràn đầy tự tin.
Hắn rất ít khi chủ động nhận việc quản lý này, cho nên xử lý cũng không tốt, không an bài nhiều người phụ trách, cũng không có cả bảo an. Một vài người trên danh sách không có mặt, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Hắn nghĩ, cuộc thi nâng cấp để đề cao giá trị bản thân của tộc Noelle mà họ còn không tích cực tham gia như thế này, rơi vào vận mệnh như thế nào thì chính là xứng đáng.
Không có được chứng chỉ tốt nghiệp Noelle cao cấp, ra bên ngoài rồi sẽ được đối xử ra sao, tất cả mọi người đều biết rõ ràng.
Dù trợ lý bên cạnh đã nhắc nhở rằng có vài Noelle còn chưa tới kịp, Trần Lâm cũng chẳng buồn phản ứng.
Liếc mắt nhìn thấy tên tiểu Mặc xuất hiện ở cuối danh sách còn chưa đến, cau mày.
Người này còn chưa đến sao?
Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hắn trở nên sáng ngời.
Hắn luôn tò mò nguyên do vì sao Ngu tổng lại có thể để bụng một Noelle như vậy. Lại còn là cái loại Noelle bình hoa, tư chất yếu kém, không những vậy còn chiếm vị trí khế ước Hồn thú, chính ra Ngu Uyên phải vô cùng giận giữ mới đúng.
Mặc dù bên ngoài vẫn luôn nói rằng chính Noelle này đã chọn tinh thạch phù hợp với hắn, nên hắn mới thay đổi cách nhìn của mình với Noelle bình hoa này.
Nhưng toàn bộ Đế quốc đều biết rằng tộc Noelle không giữ được hồn lực, nếu như có thì cũng là do may mắn. Phải là Noelle cao cấp mới có khả năng này.
Vì vậy khi Ngu Uyên tìm hắn nói muốn cho Chử Thư Mặc một chỗ trong danh sách, Trần Lâm vẫn luôn nghĩ rằng hắn có mục đích khác.
Hiện tại nghĩ lại, hắn mới hiểu, có thể Ngu Uyên muốn nương theo cơ hội này mà quan sát các Noelle khác tại cuộc thi nâng cấp, sau này khi đã giải trừ khế ước rồi mới tìm một Noelle cao cấp hơn nhiều.
Vì nguồn cung tài chính đột nhiên gãy nên vị đại nhân kia vẫn luôn rất tức giận, đã cắt chức vài người rồi. Nếu như hắn có thể có cơ hội thương lượng với Ngu tổng. Bằng với năng lực và tài lực của Ngu tổng, giúp bọn họ vượt qua giai đoạn nghiên cứu khó khăn lúc này chắc cũng chỉ là một cái nhấc tay.
Đến lúc ấy, vị trí phó chủ nhiệm kia chẳng phải chắc chắn là của hắn hay sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Lâm sáng ngời, hắn tính đến chuyện vì Noelle bình hoa không đến kia mà có thể liên lạc với Ngu Uyên một lần. Cũng chỉ là một tên Noelle cấp thấp mà thôi, Ngu Uyên màng gì tới sống chết của nó. Lúc ấy, hắn có thể lấy cớ mà bàn luận một chút.
Nhưng hắn vừa tìm được số điện thoại của Ngu Uyên trong danh sách liên lạc phụ huynh trên hệ thống thì một dáng vóc bé nhỏ đột nhiên đứng trước mặt hắn.
Trần Lâm cúi đầu nhìn, cau mày.
Đây không phải là Noelle yếu kém tên tiểu Mặc kia sao?
Mà ánh mắt hắn vừa chuyển, tiểu Mặc cong môi cười với hắn. Trần Lâm nghẹn một bụng khí, sớm không đến, trễ không tới, lại trùng hợp đến vào lúc này?
“Ở nhà không người dạy trò…..bạn bè không nói với trò nội quy Học viện sao? Không được phép tới muộn!” Giọng nói của Trần Lâm có thể coi là hà khắc.
Chử Thư Mặc ngẩng đầu, tròn mắt nhìn hắn, sau đó ha ha cười rộ lên. Cậu mang khuôn mặt của tên ngốc mà vụng về leo lên xe, không buồn quan tâm đến tâm trạng của Trần Lâm.
Người vừa mới lên được xe, cậu chạy vội vàng lại gần Búp Bê.
Hai người gặp nhau, Búp Bê lo lắng hỏi: “Tiểu Mặc, em đi đâu vậy? Chị đi tìm em rất lâu rồi đấy!”
Chử Thư Mặc nháy mắt với Búp Bê, sau đó kéo cô chạy vào chỗ ngồi. Hai người cùng nhau ngồi xuống, Búp Bê tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt sầm sì của Trần Lâm, cô mím môi, không nói gì nữa, chỉ là lo lắng nhìn Chử Thư Mặc.
Chử Thư Mặc phản ứng nhanh vô cùng, cơ thể nhỏ bé hơi rụt lại, ánh mắt dại ra, sắm vai một tên khờ vô cùng đạt.
Trần Lâm nhìn thấy cậu như vậy, dù trong lòng có giận đến đâu cũng chỉ còn cách nuốt xuống.
Cổ nhân có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, nhỡ đâu bình hoa ngu ngốc này vẫn còn hữu dụng với Ngu tổng thì sao, hắn tùy tiện trách mắng có khi một cơ hội đàm phán cũng không có.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Lâm cố gắng nén cục tức xuống. Hắn chỉ đàn trách mắng những người tới muộn hoặc không cẩn thận đi nhầm.
Trong xe im lặng đến nặng nề, Chử Thư Mặc nghe hắn bô bô một tràng, trong đầu lại ngẫm đến vẻ mặt của Trần Lâm khi cậu vừa kịp lúc xe chạy.
Cậu vừa vặn đuổi tới, đầu tiên cậu vẫn nghĩ rằng Trần Lâm đang xem lại danh sách rồi cho người đi tìm. Nhưng khi còn cách hắn ta hai ba mét, cậu lại thấy được điều hoàn toàn khác.
Không ngờ rằng Trần Lâm không có ý định đi tìm người, hắn lại nhanh chóng tìm cách liên lạc với Ngu Uyên.
Đừng hỏi cậu làm sao mà biết, điện thoại vệ tinh kia còn hiện rõ khuôn mặt của Ngu Uyên đấy, quá đẹp trai….phi phi.
Hắn ta lười tìm, muốn trốn tránh trách nhiệm? Chử Thư Mặc nghiêng đầu nghĩ, hình như cũng chẳng phải như vậy. Cậu lại nhớ tới chuyện Mập Mạp tìm Mắt To gây sự, Mắt To thương nặng như vậy mà phía nhà trường lại không có bất kì động thái nào. Chử Thư Mặc cảm thấy, địa vị của tên Trần Lâm này ở Học viện có vẻ không thấp.
Đây rõ ràng là Học viện Noelle, không thể nào lại có thể mặc kệ Noelle tự sinh tự diệt được, nhìn mấy người Búp Bê vẫn giữ được tính tình ngây thơ thì biết.
Giả thiết như Học viện là một nơi khủng bố, vậy tính cách những đám trẻ này phải nặng nề u ám mới đúng.
Mà người có địa vị cao hơn hắn….
Chử Thư Mặc không biết nhiều, nhưng cậu vẫn biết Hiệu trưởng Il. Nghĩ tới đây, cậu lại nhớ tới khi nhìn thấy Hiệu trưởng Il đi xuống một chiếc huyền phù cao cấp.
Khi đó sắc mặt của Hiệu trưởng Il rất nặng nề, nặng nề đến mức Chử Thư Mặc không nhịn được mà liếc nhìn vài lần.
Chử Thư Mặc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trần Lâm, tên này ấy à, rõ là điển hình của người dùng lông gà làm lệnh tiễn*, không có khả năng làm chuyện chẳng có lợi gì cho mình như vậy.
*Dùng lông gà làm lệnh tiễn: chỉ dạng người luồn cúi, nịnh bợ, đạp thấp nịnh cao.
Huống chi tên này mắt còn mọc ở tận trên đỉnh đầu, đáng lẽ ra nên đi nịnh bợ đám người tộc Hồn thú mới đúng, sao lại tình nguyện sinh hoạt cùng một chỗ với tộc Noelle?
Chử Thư Mặc vừa nghĩ, vừa trộm lấy viên kẹo trong túi áo, bẻ thành hai miếng, chia cho Búp Bê một miếng.
Búp Bê lắc đầu, vẻ mặt cứng ngắc, còn có vài phần oan ức. Thì ra Trần Lâm quát xong rồi, lại vòng vài vòng trên người Búp Bê. Hắn nói Búp Bê là loại người không biết cố gắng, lại không nghe lời, việc Chử Thư Mặc tới muộn hắn lại chẳng nói lấy một câu.
Chử Thư Mặc nheo mắt, dúi viên kẹo vào trong tay Búp Bê. Ánh mắt cậu rơi lên người tên mập đang tìm thứ gì đó. Cậu còn nghĩ không biết thằng béo chết dẫm này đang tim cái gì.
Cậu nghiêm mặt cuốn gọn gàng vỏ kẹo.
Hai giây sau, tiếng quát tháo khó nghe của Trần Lâm dừng lại, chính xác ra thì có người chặn miệng hắn.
Mập Mạp giơ tay lên, giọng điệu sốt ruột: “Cậu….Thầy Trần! Kẹo của con mất rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.