Chương 50
Hội Phi Đích Tây Qua
25/11/2020
Trước đó Ficker đã trở lại một lần, nói là muốn tắm rửa thay băng gạc
cho Mắt Kính. Anh đứng dưới ánh mắt soi mói của Chử Thư Mặc, chăm chú
giải thích một chút tình huống của cậu bạn nhỏ, sau đó lại thương lượng
một hồi với Ngu Uyên.
Chử Thư Mặc cho rằng hai người họ chỉ nói một chút chuyện, nhưng ai biết, họ vừa thương lượng xong, không biết Ficker nghĩ thế nào, nhanh chóng chích Chử Thư Mặc một mũi.
Đúng vậy! Tiêm một mũi đấy!
Còn là chích vào mông!
Trong quá trình này, đừng nói Chử Thư Mặc có bao nhiêu uất ức, hai mắt lưng tròng che mông nhất quyết không cho đụng đến. Mặc dù còn chưa bị tiêm nhưng cậu chắc chắn rằng nó rất đau. Anh ta đeo kính, cầm ống kim nhìn trong như tên biến thái, nháy mắt Chử Thư Mặc sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngu Uyên đứng bên cạnh cũng cau mày, lại xoay người nói chuyện với Ficker. Cuối cùng chính hắn lại là người giữ chặt tay chân cậu.
Chử Thư Mặc thấy thế, vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng dù không muốn bị tiêm, với kiểu giữ tay chân có kỹ thuật như của Ngu Uyên, có muốn nhúc nhích cũng không nổi.
Người này sợ cậu giãy dụa làm mình bị thương, trực tiếp bế cậu lên đặt lên đầu vai, sau đó dùng ngón trỏ định vị thân thể cậu. Tay còn lại nép chặt tay chân cậu, kín kẽ đến mức gió thổi cũng không lọt, Chử Thư Mặc muốn động một cái cũng đành lực bất tòng tâm.
Đau lòng đến mức nước mắt cũng chẳng có mà chảy nữa rồi, Chử Thư Mặc nhịn không được cắn một phát lên đầu ngón tay Ngu Uyên, tạo thành dấu răng nho nhỏ. Đợi đến khi tiêm xong mới lưu luyến nhả răng ra.
Sau đó còn vừa khóc vừa buông tay Ngu Uyên ra, đau khổ mặc quần nhỏ của mình vào.
Đúng vậy! Tên Ngu Uyên khốn nạn kia chết sống không chịu cho cậu mặc quần! Còn dùng một tay dí mông cậu. Chử Thư Mặc náo loạn một lúc lâu mới vất vả mặc được quần vào. Hai tay xoa loạn khuôn mặt lấm lem nước mắt, mất hứng chạy vào trong góc bàn, co thành một nắm nho nhỏ, không thèm để ý đến người khác.
Ngu Uyên đẩy bả vai nhỏ cậu, cậu cũng không quay đầu lại, giận đến mức chẳng nói lời nào. Đã thế vẫn còn đưa móng vuốt ra sau bảo vệ cái mông nhỏ, đợi cho đến khi Ficker đi rồi mới bỏ tay ra.
Trong lòng uất ức đến sắp tràn cả ra ngoài rồi, bị người đè ra tiêm mông! Đây là cái khái niệm chó má gì! Đến cả quyền tự chủ sử dụng mông cũng không có!
Vừa nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không nhịn được mếu máo, đặc biệt còn bị chích một cái rõ đau! Không chỉ lúc chích, trước đó cũng thấy vừa đau vừa mệt! Huống chi vừa rồi Ngu Uyên còn ra sức ngược đãi cậu!
Càng nghĩ càng thấy lòng chua xót. Chử Thư Mặc thầm quyết chí tự cường, thề nhất định phải lấy được giải quán quân lần này. Dưới tác dụng của thuốc, cứ vừa nghĩ miên man như vậy vừa chậm rãi ngủ mất.
Mà Ngu Uyên vẫn luôn ở bên cạnh cậu từ đầu tới cuối, thấy vậy, lặng lẽ lắc đầu. Nghĩ nghĩ, quyết định không đánh thức nhóc con vừa mới ngủ một giấc dậy. Hắn trải chăn ra đắp lên cho Chử Thư Mặc, sau đó rời cái ghế của mình qua.
Lại nghĩ nghĩ, Ngu Uyên đi tới cửa khóa lại.
Xong việc rồi, hắn mới bình tĩnh ngồi xuống ghế, ánh mắt rơi trên người nhóc con. Hắn vẫn không nhịn được, vươn tay cẩn thận từng ly từng tí ôm nhóc con lại gần phía mình.
Bé con đang chìm trong mộng, dường như có chút không thoải mái nhíu mày, run run người nghiêng qua một bên.
Toàn bộ quá trình, Ngu Uyên nhìn chằm chằm Chử Thư Mặc, có chút khẩn trương, cho đến khi phát hiện cậu chỉ chép miệng rồi lại lăn ra ngủ, hắn mới từ từ bình tĩnh lại.
Ngu Uyên kéo chăn đắp kín kẽ cho Chử Thư Mặc, duỗi ngón tay dịu dàng xoa xoa bụng nhỏ của cậu.
Hắn cố gắng làm động tác của mình thật mềm nhẹ, chỉ sợ ấn đau bảo bối nhỏ, gữa chừng còn tự rút kinh nghiệm điều chỉnh nhiều lần.
Xoa xoa ấn ấn hồi lâu, không biết có phải là được phục vụ thoải mái quá hay không, Chử Thư Mặc rầm rì một tiếng, xoay người, đôi móng vuốt nhỏ mò lên nắm mấy sợi tóc lơ thơ, chổng vó lên tiếp tục ngủ tít.
Hiện tại cậu không thể ăn những thức ăn bình thường, vì vậy Ngu Uyên tự mình pha cho cậu một bình sữa, cho đến bây giờ trên người cậu vẫn còn mùi sữa thơm.
Cũng không biết có phải được xoa quá sướng hay không, không quá mấy phút, tiểu tổ tông này đột nhiên đưa cả hai móng vuốt ra sờ soạng tay Ngu Uyên.
Ngu Uyên còn tưởng cậu tỉnh giấc giữa chừng, ai biết nhóc con kia vậy mà một tay vén áo, một tay vẫn còn sờ mó tay Ngu Uyên.
Lại còn phát ra tiếng rầm rì đầy vui vẻ, vốn tay Ngu Uyên vẫn còn ở trên không trung, vẫn chưa biết nên hạ thủ ở chỗ nào, lại nghe thấy thanh âm của Chử Thư Mặc, bản năng hạ tay xuống, không ngờ lại đụng tới một nơi nho nhỏ, mềm mại lại âm ấm như bông. Hắn có chút sững sờ.
Nhất là cái bụng hãy còn tròn vo, bởi vì trưa lỡ ăn quá nhiều nên bụng vẫn chưa xẹp xuống. Nơi này vốn nên mềm mại, vậy mà lại căng như vậy, Ngu Uyên vừa xoa vừa đau lòng nghĩ.
Nghĩ tới việc chắc cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu, ngón tay càng không ngừng xoa ấn.
Chử Thư Mặc thoải mái ưỡn eo, tìm một tư thế thoải mái, rúc đầu vào ngủ không biết trời trăng.
>>>>>>
Chử Thư Mặc nằm mơ.
Từ khi tới thế giới này, đã rất lâu rồi cậu chưa từng mơ tới những giấc mơ khác thường. Hầu hết những đêm nằm mộng, mộng đều có liên quan ít nhiều đến Thiên Diễn Đế.
Vì vậy mộng cảnh này vừa mới bắt đầu, Chử Thư Mặc giống như dự cảm được điều bất thường. Trái tim đập thình thịch trong ngực, bốn phía an tĩnh quỷ dị, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình là sự sống duy nhất. Đập vào mắt lúc này là một vùng tăm tối.
Chử Thư Mặc nhíu mày, cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi, một mùi gay xộc lên mũi làm cậu choáng đến suýt ngất.
Hầm ngầm?
Đưa tay sờ sờ, khắp nơi đều là thạch bích bóng loáng, kết cấu phù hợp, không có cảm giác xưa cũ, thậm chí còn không có quá nhiều bụi bặm. Hơn nữa, vách đá này làm cho cậu có cảm giác không quá huyền bí?
Không riêng gì bức tường này, hồn lực xung quanh cũng không sung túc. Lần trước mơ thấy Thiên Diễn Đế, cậu cũng có thể cảm thấy mức độ hồn lực như lần này.
Chẳng lẽ nơi này….vẫn là thủ đô Ater?
Trong lòng Chử Thư Mặc đang ngập tràn suy nghĩ, đột nhiên có tiêng vang rất nhỏ truyền vào trong tai cậu. Chử Thư Mặc ngẩn người, lập tức nhìn sang phương hướng vừa phát ra tiếng âm thanh. Trong lúc đó, nơi ấy lại truyền đến chút tiếng vang nhỏ vụn.
Tựa như có thứ gì đó đang cọ xát ở một nơi trống trải, Chử Thư Mặc suy nghĩ một thoáng, lùi về sau hai bước. Sau khi xác định chính xác phương hướng, mới bắt đầu chậm rãi xê dịch bước chân, đi thẳng về phía đó.
Cũng không biết tại sao, càng đến gần nơi ấy, cậu càng cảm thấy trái tim đập mạnh hơn. Bởi vì không nghe thấy tiếng bước chân của mình, nên cậu có cảm giác như mình bị quỷ dắt, không nhịn được phải tăng nhanh tốc độ.
Giống như đã qua rất lâu, cậu mới lảo đảo xông vào một tầng hầm u ám.
Căn phòng không lớn chỉ có một chụp đèn đơn giản dắt ở góc tường, ở giữa có một cây Thập Tự giá khổng lồ, phía trên loáng thoáng thấy được có một thân hình nhỏ bé bị trói trên đó.
Xung quanh sàn nhà, vách tường đều vẽ ám văn màu đỏ và khắc những ký tự cổ xưa, trên đất còn bày rất nhiều hồn thạch có hình thù kỳ quái.
Chỉ mới liếc mắt qua, Chử Thư Mặc có thể xác định đây chính là hồn thạch.
Thái Huyền không có hồn thạch, nói cách khác, đây chính là Thủ đô Ater. Người bị trói trên Thập Tự giá khổng lồ kia, hình như cũng không phải người trưởng thành….
Trái tim đập ngày càng nhanh, trong lòng phảng phất có thứ gì đó nghẹn đắng, Chử Thư Mặc cơ hồ nín thở đi đến trước mặt người bị trói, nhẹ nhàng lại gần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ dung mạo của người nọ rồi, Chử Thư Mặc chỉ có cảm giác trái tim như thể bị thứ gì đó hung hăng đập một cái.
Người này, nửa thân để trần, cả người máu thịt be bét, ngay cả trên khuôn mặt hãy còn non nớt cũng không may mắn thoát khỏi…. Thiên Diễn Đế, đứa trẻ này có khuôn mặt giống y như đúc với Thiên Diễn Đế khi còn nhỏ.
Chử Thư Mặc đã từng nhìn thấy Thiên Diễn Đế lúc nhỏ, vì vậy cậu có thể chắc chắn rằng đứa trẻ này có dung mạo y hệt Thiên Diễn Đế năm đó!
Chuyện này, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Cậu cảm giác như thể bày trước mặt mình là tầng lớp bí ẩn, đáp án đã sớm rõ ràng in ở trong lòng, Chử Thư Mặc cắn chặt răng.
Thiên Diễn Đế, tàn hồn, Ngu Uyên, hoạt huyết thạch…..
Trong sương mù, mối liên hệ nào đó đã dần được sáng tỏ. Cũng ngay tại lúc này, Chử Thư Mặc lại nghe thấy thanh âm.
“Còn bao lâu?” Là từ hành lang, nơi cậu mới vừa đi qua truyền vào.
“Đã ba phút cuối cùng rồi, thưa Điện hạ.” Một tiếng nói già nua đáp lời: “Chừng nào sông máu lấp kín đồ án, đó chính là thời điểm bắt đầu.”
Chử Thư Mặc vừa nghe thấy thanh âm này, tiềm thức như thể bị đánh sâu. Hai giọng nói này cậu đều chưa từng nghe, bọn họ có quan hệ như thế nào với Ngu Uyên?
“Được rồi, ta mặc kệ sống chết của nó, thứ ta cần là một tinh hồn hoàn chỉnh, sau đó giao lại cho tiểu An một tinh hồn mới mãnh mẽ, hoàn hảo hơn.” Âm thanh nhẹ nhàng của người đàn ông cứ vang vọng trong hành lang hẹp dài. Nhưng mỗi chữ mà hắn nhả ra, lại cứ một mũi tên cắm sâu vào trong trái tim Chử Thư Mặc.
Tinh hồn?
Tinh hồn là thứ trọng yếu nhất trong hồn phách của con người. Không còn tinh hồn, tuy nhịp tim, hô hấp vẫn còn, nhưng thân xác lại chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Đoạt tinh hồn rồi không khác gì giết người, mà trong quá trình ấy, người bị đoạt tinh hồn phải chịu khổ sở, đau đớn muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Tại sao lại muốn lấy tinh hồn của Ngu Uyên? Tiểu An là ai?
Ngay vào lúc này, Chử Thư Mặc lại nghe được âm thanh rất lớn từ phía sau của hai người kia vọng lại.
“Điện hạ!”
Âm thanh bén nhọn và kích động như thể xuyên thẳng qua màng nhĩ, đôi mắt Chử Thư Mặc trừng lớn.
Cậu chưa từng quên đi thanh âm này!
Ngu, Ngu lão phu nhân?!
Chử Thư Mặc cho rằng hai người họ chỉ nói một chút chuyện, nhưng ai biết, họ vừa thương lượng xong, không biết Ficker nghĩ thế nào, nhanh chóng chích Chử Thư Mặc một mũi.
Đúng vậy! Tiêm một mũi đấy!
Còn là chích vào mông!
Trong quá trình này, đừng nói Chử Thư Mặc có bao nhiêu uất ức, hai mắt lưng tròng che mông nhất quyết không cho đụng đến. Mặc dù còn chưa bị tiêm nhưng cậu chắc chắn rằng nó rất đau. Anh ta đeo kính, cầm ống kim nhìn trong như tên biến thái, nháy mắt Chử Thư Mặc sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngu Uyên đứng bên cạnh cũng cau mày, lại xoay người nói chuyện với Ficker. Cuối cùng chính hắn lại là người giữ chặt tay chân cậu.
Chử Thư Mặc thấy thế, vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng dù không muốn bị tiêm, với kiểu giữ tay chân có kỹ thuật như của Ngu Uyên, có muốn nhúc nhích cũng không nổi.
Người này sợ cậu giãy dụa làm mình bị thương, trực tiếp bế cậu lên đặt lên đầu vai, sau đó dùng ngón trỏ định vị thân thể cậu. Tay còn lại nép chặt tay chân cậu, kín kẽ đến mức gió thổi cũng không lọt, Chử Thư Mặc muốn động một cái cũng đành lực bất tòng tâm.
Đau lòng đến mức nước mắt cũng chẳng có mà chảy nữa rồi, Chử Thư Mặc nhịn không được cắn một phát lên đầu ngón tay Ngu Uyên, tạo thành dấu răng nho nhỏ. Đợi đến khi tiêm xong mới lưu luyến nhả răng ra.
Sau đó còn vừa khóc vừa buông tay Ngu Uyên ra, đau khổ mặc quần nhỏ của mình vào.
Đúng vậy! Tên Ngu Uyên khốn nạn kia chết sống không chịu cho cậu mặc quần! Còn dùng một tay dí mông cậu. Chử Thư Mặc náo loạn một lúc lâu mới vất vả mặc được quần vào. Hai tay xoa loạn khuôn mặt lấm lem nước mắt, mất hứng chạy vào trong góc bàn, co thành một nắm nho nhỏ, không thèm để ý đến người khác.
Ngu Uyên đẩy bả vai nhỏ cậu, cậu cũng không quay đầu lại, giận đến mức chẳng nói lời nào. Đã thế vẫn còn đưa móng vuốt ra sau bảo vệ cái mông nhỏ, đợi cho đến khi Ficker đi rồi mới bỏ tay ra.
Trong lòng uất ức đến sắp tràn cả ra ngoài rồi, bị người đè ra tiêm mông! Đây là cái khái niệm chó má gì! Đến cả quyền tự chủ sử dụng mông cũng không có!
Vừa nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không nhịn được mếu máo, đặc biệt còn bị chích một cái rõ đau! Không chỉ lúc chích, trước đó cũng thấy vừa đau vừa mệt! Huống chi vừa rồi Ngu Uyên còn ra sức ngược đãi cậu!
Càng nghĩ càng thấy lòng chua xót. Chử Thư Mặc thầm quyết chí tự cường, thề nhất định phải lấy được giải quán quân lần này. Dưới tác dụng của thuốc, cứ vừa nghĩ miên man như vậy vừa chậm rãi ngủ mất.
Mà Ngu Uyên vẫn luôn ở bên cạnh cậu từ đầu tới cuối, thấy vậy, lặng lẽ lắc đầu. Nghĩ nghĩ, quyết định không đánh thức nhóc con vừa mới ngủ một giấc dậy. Hắn trải chăn ra đắp lên cho Chử Thư Mặc, sau đó rời cái ghế của mình qua.
Lại nghĩ nghĩ, Ngu Uyên đi tới cửa khóa lại.
Xong việc rồi, hắn mới bình tĩnh ngồi xuống ghế, ánh mắt rơi trên người nhóc con. Hắn vẫn không nhịn được, vươn tay cẩn thận từng ly từng tí ôm nhóc con lại gần phía mình.
Bé con đang chìm trong mộng, dường như có chút không thoải mái nhíu mày, run run người nghiêng qua một bên.
Toàn bộ quá trình, Ngu Uyên nhìn chằm chằm Chử Thư Mặc, có chút khẩn trương, cho đến khi phát hiện cậu chỉ chép miệng rồi lại lăn ra ngủ, hắn mới từ từ bình tĩnh lại.
Ngu Uyên kéo chăn đắp kín kẽ cho Chử Thư Mặc, duỗi ngón tay dịu dàng xoa xoa bụng nhỏ của cậu.
Hắn cố gắng làm động tác của mình thật mềm nhẹ, chỉ sợ ấn đau bảo bối nhỏ, gữa chừng còn tự rút kinh nghiệm điều chỉnh nhiều lần.
Xoa xoa ấn ấn hồi lâu, không biết có phải là được phục vụ thoải mái quá hay không, Chử Thư Mặc rầm rì một tiếng, xoay người, đôi móng vuốt nhỏ mò lên nắm mấy sợi tóc lơ thơ, chổng vó lên tiếp tục ngủ tít.
Hiện tại cậu không thể ăn những thức ăn bình thường, vì vậy Ngu Uyên tự mình pha cho cậu một bình sữa, cho đến bây giờ trên người cậu vẫn còn mùi sữa thơm.
Cũng không biết có phải được xoa quá sướng hay không, không quá mấy phút, tiểu tổ tông này đột nhiên đưa cả hai móng vuốt ra sờ soạng tay Ngu Uyên.
Ngu Uyên còn tưởng cậu tỉnh giấc giữa chừng, ai biết nhóc con kia vậy mà một tay vén áo, một tay vẫn còn sờ mó tay Ngu Uyên.
Lại còn phát ra tiếng rầm rì đầy vui vẻ, vốn tay Ngu Uyên vẫn còn ở trên không trung, vẫn chưa biết nên hạ thủ ở chỗ nào, lại nghe thấy thanh âm của Chử Thư Mặc, bản năng hạ tay xuống, không ngờ lại đụng tới một nơi nho nhỏ, mềm mại lại âm ấm như bông. Hắn có chút sững sờ.
Nhất là cái bụng hãy còn tròn vo, bởi vì trưa lỡ ăn quá nhiều nên bụng vẫn chưa xẹp xuống. Nơi này vốn nên mềm mại, vậy mà lại căng như vậy, Ngu Uyên vừa xoa vừa đau lòng nghĩ.
Nghĩ tới việc chắc cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu, ngón tay càng không ngừng xoa ấn.
Chử Thư Mặc thoải mái ưỡn eo, tìm một tư thế thoải mái, rúc đầu vào ngủ không biết trời trăng.
>>>>>>
Chử Thư Mặc nằm mơ.
Từ khi tới thế giới này, đã rất lâu rồi cậu chưa từng mơ tới những giấc mơ khác thường. Hầu hết những đêm nằm mộng, mộng đều có liên quan ít nhiều đến Thiên Diễn Đế.
Vì vậy mộng cảnh này vừa mới bắt đầu, Chử Thư Mặc giống như dự cảm được điều bất thường. Trái tim đập thình thịch trong ngực, bốn phía an tĩnh quỷ dị, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình là sự sống duy nhất. Đập vào mắt lúc này là một vùng tăm tối.
Chử Thư Mặc nhíu mày, cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi, một mùi gay xộc lên mũi làm cậu choáng đến suýt ngất.
Hầm ngầm?
Đưa tay sờ sờ, khắp nơi đều là thạch bích bóng loáng, kết cấu phù hợp, không có cảm giác xưa cũ, thậm chí còn không có quá nhiều bụi bặm. Hơn nữa, vách đá này làm cho cậu có cảm giác không quá huyền bí?
Không riêng gì bức tường này, hồn lực xung quanh cũng không sung túc. Lần trước mơ thấy Thiên Diễn Đế, cậu cũng có thể cảm thấy mức độ hồn lực như lần này.
Chẳng lẽ nơi này….vẫn là thủ đô Ater?
Trong lòng Chử Thư Mặc đang ngập tràn suy nghĩ, đột nhiên có tiêng vang rất nhỏ truyền vào trong tai cậu. Chử Thư Mặc ngẩn người, lập tức nhìn sang phương hướng vừa phát ra tiếng âm thanh. Trong lúc đó, nơi ấy lại truyền đến chút tiếng vang nhỏ vụn.
Tựa như có thứ gì đó đang cọ xát ở một nơi trống trải, Chử Thư Mặc suy nghĩ một thoáng, lùi về sau hai bước. Sau khi xác định chính xác phương hướng, mới bắt đầu chậm rãi xê dịch bước chân, đi thẳng về phía đó.
Cũng không biết tại sao, càng đến gần nơi ấy, cậu càng cảm thấy trái tim đập mạnh hơn. Bởi vì không nghe thấy tiếng bước chân của mình, nên cậu có cảm giác như mình bị quỷ dắt, không nhịn được phải tăng nhanh tốc độ.
Giống như đã qua rất lâu, cậu mới lảo đảo xông vào một tầng hầm u ám.
Căn phòng không lớn chỉ có một chụp đèn đơn giản dắt ở góc tường, ở giữa có một cây Thập Tự giá khổng lồ, phía trên loáng thoáng thấy được có một thân hình nhỏ bé bị trói trên đó.
Xung quanh sàn nhà, vách tường đều vẽ ám văn màu đỏ và khắc những ký tự cổ xưa, trên đất còn bày rất nhiều hồn thạch có hình thù kỳ quái.
Chỉ mới liếc mắt qua, Chử Thư Mặc có thể xác định đây chính là hồn thạch.
Thái Huyền không có hồn thạch, nói cách khác, đây chính là Thủ đô Ater. Người bị trói trên Thập Tự giá khổng lồ kia, hình như cũng không phải người trưởng thành….
Trái tim đập ngày càng nhanh, trong lòng phảng phất có thứ gì đó nghẹn đắng, Chử Thư Mặc cơ hồ nín thở đi đến trước mặt người bị trói, nhẹ nhàng lại gần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ dung mạo của người nọ rồi, Chử Thư Mặc chỉ có cảm giác trái tim như thể bị thứ gì đó hung hăng đập một cái.
Người này, nửa thân để trần, cả người máu thịt be bét, ngay cả trên khuôn mặt hãy còn non nớt cũng không may mắn thoát khỏi…. Thiên Diễn Đế, đứa trẻ này có khuôn mặt giống y như đúc với Thiên Diễn Đế khi còn nhỏ.
Chử Thư Mặc đã từng nhìn thấy Thiên Diễn Đế lúc nhỏ, vì vậy cậu có thể chắc chắn rằng đứa trẻ này có dung mạo y hệt Thiên Diễn Đế năm đó!
Chuyện này, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Cậu cảm giác như thể bày trước mặt mình là tầng lớp bí ẩn, đáp án đã sớm rõ ràng in ở trong lòng, Chử Thư Mặc cắn chặt răng.
Thiên Diễn Đế, tàn hồn, Ngu Uyên, hoạt huyết thạch…..
Trong sương mù, mối liên hệ nào đó đã dần được sáng tỏ. Cũng ngay tại lúc này, Chử Thư Mặc lại nghe thấy thanh âm.
“Còn bao lâu?” Là từ hành lang, nơi cậu mới vừa đi qua truyền vào.
“Đã ba phút cuối cùng rồi, thưa Điện hạ.” Một tiếng nói già nua đáp lời: “Chừng nào sông máu lấp kín đồ án, đó chính là thời điểm bắt đầu.”
Chử Thư Mặc vừa nghe thấy thanh âm này, tiềm thức như thể bị đánh sâu. Hai giọng nói này cậu đều chưa từng nghe, bọn họ có quan hệ như thế nào với Ngu Uyên?
“Được rồi, ta mặc kệ sống chết của nó, thứ ta cần là một tinh hồn hoàn chỉnh, sau đó giao lại cho tiểu An một tinh hồn mới mãnh mẽ, hoàn hảo hơn.” Âm thanh nhẹ nhàng của người đàn ông cứ vang vọng trong hành lang hẹp dài. Nhưng mỗi chữ mà hắn nhả ra, lại cứ một mũi tên cắm sâu vào trong trái tim Chử Thư Mặc.
Tinh hồn?
Tinh hồn là thứ trọng yếu nhất trong hồn phách của con người. Không còn tinh hồn, tuy nhịp tim, hô hấp vẫn còn, nhưng thân xác lại chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Đoạt tinh hồn rồi không khác gì giết người, mà trong quá trình ấy, người bị đoạt tinh hồn phải chịu khổ sở, đau đớn muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Tại sao lại muốn lấy tinh hồn của Ngu Uyên? Tiểu An là ai?
Ngay vào lúc này, Chử Thư Mặc lại nghe được âm thanh rất lớn từ phía sau của hai người kia vọng lại.
“Điện hạ!”
Âm thanh bén nhọn và kích động như thể xuyên thẳng qua màng nhĩ, đôi mắt Chử Thư Mặc trừng lớn.
Cậu chưa từng quên đi thanh âm này!
Ngu, Ngu lão phu nhân?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.