Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 57

Hội Phi Đích Tây Qua

21/12/2020

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Cho đến tận cuối cùng, Ngu Uyên không nói bất kỳ một lời nào, cũng chẳng để ý đến Ngu An ho đến tê tâm liệt phế phía sau. Hắn mang theo Chử Thư Mặc đang đứng trong túi áo trước ngực, đưa cậu về lại ký túc xá.

Cấu tạo của căn cứ Andrew và Học viện về cơ bản là giống nhau, thiết kế của ký túc xá phù hợp với hình thể nhỏ bé của tộc Noelle, có thể chứa được rất nhiều người, vì vậy tòa nhà này thoạt nhìn rất lớn.

Nhưng cũng chỉ có một khu ký túc xá xây đặc biệt như vậy mà thôi, cho dù là căn cứ Andrew hay Học viện, các kiến trúc xung quanh, không biết có phải suy tính cho tộc Hồn thú và tộc Carl hay không mà kích thước là tỷ lệ bình thường.

Cũng chính vì vậy, khi Ngu Uyên đưa Chử Thư Mặc về ký túc xa, hắn căn bản chẳng cần thiết phải đi thang máy, chỉ cần hơi nâng cao tay lên là có thể đưa nhóc con bé bỏng nhà mình về đến cửa phòng.

Chử Thư Mặc được hắn đặt xuống hành lang, vẫn luôn ôm viên kẹo Bass bảo bối của mình, cậu quay đầu lại nhìn Ngu Uyên, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, xoay người chạy đi.

“Ngu tổng.” Cùng lúc đó, A Trạch đi ra từ hành lang phía sau, đưa cho Ngu Uyên một tờ danh sách: “Đây là những cái tên mới sẽ tham gia giám định.”

“Ừ.” Ngu Uyên đáp, nhận lấy nhìn qua rồi thu lại. Hắn nhìn về nơi Chử Thư Mặc vừa biến mất, quay đầu đi.

Chử Thư Mặc một đường chạy như bay về ký túc xá, lúc gần mở cửa mới chợt nhớ ra gì đó, bước chân nhẹ nhàng hơn, cẩn thận từng ly từng tí xoay nắm cửa, lo đầu vào trong ngó nghiêng.

“Có ai không?” Một tay nắm lấy nắm cửa, cậu ló đầu vào nhỏ nhẹ kêu một tiếng.

Mà khi cậu vừa dứt lời, bên trong có âm thanh vang lên, giống như thứ gì đó vừa nặng nề rơi trên mặt đất.

Trong đầu thoáng qua hình ảnh chiếc kính vỡ vụn, Chử Thư Mặc nhất thời căng thẳng, vội vàng tiến vào.

“Mắt Kính?” Vừa chạy vào đã thấy một bóng người cuộn tròn ngồi trong bóng tối, yên lặng ngẩn người. Chử Thư Mặc sững sờ, mau lẹ lại gần đỡ Mắt Kính.

“A, tiểu Mặc?” Mắt Kính bị lảo đảo đỡ dậy, nghiêng đầu nhìn, tốn gần nửa phút mới cúi đầu gọi tên, sau đó cứng ngắc giật giật khóe miệng: “Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu phải đi thi à?”

Câu nói tràn đầy vô lực, ánh mắt cũng ảm đạm đi rất nhiều, nhìn thấy bộ dạng này của Mắt Kính, Chử Thư Mặc có chút khó chịu.

Lúc ở cùng Ngu Uyên, Chử Thư Mặc có thể nũng nịu với hắn, thậm chí còn có thể biến thành một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Quãng đường hai người đi cùng nhau từ quá khứ đến hiện tại, còn trộn lẫn nhiều tâm tư tình cảm trong đó, cậu mới cam tâm vứt bỏ liêm sỉ để làm như vậy.

Nhưng khi ở cùng với những người bạn Noelle có hình thể tương đương, cho dù là Búp Bê hay Mắt Kính, cậu vẫn chỉ cho rằng chúng chỉ là những đứa trẻ, vì vậy không nhịn được mà yêu thương chúng như người lớn trong nhà.

Mấy đứa trẻ này, tuổi tác và hình thể rõ ràng không phải lớn, nhưng lại phải thừa nhận nhiều gánh nặng như vậy.

“Tôi không được thi nữa….” Mắt Kính nhếch khóe môi, cười cười với Chử Thư Mặc, sau đó đẩy cậu một cái: “Cậu….cậu mau đi đi, đợi lát nữa tôi sẽ về Học viện, cậu chú ý một chút, cẩn thận…..”

“Không tham gia cuộc thi nữa?” Chử Thư Mặc căn bản không có tâm tình nghe câu sau của Mắt Kính, nháy mắt đã tóm được trọng điểm câu chuyện: “Tại sao không được tham gia cuộc thi? Tại sao lại là cậu?”



Chử Thư Mặc còn chưa nói hết những lời muốn nói, đầu óc lập tức nhảy ra một cái tên.

“Đúng rồi, Mập Mạp?” Nghĩ tới hôm ấy hai người đánh nhau, Chử Thư Mặc trầm mặc, nhỏ giọng hỏi.

Đầu Mắt Kính rũ xuống càng thấp, lâu sau đó mới nói: “Không thể nói là cậu ta….Nói cho cùng vẫn là tôi sai, vốn đây là nội quy trong Học viện, đang trong thời gian thi mà tôi còn làm như vậy, bị tước đi tư cách cũng là điều dễ hiểu…..là tôi đã quá tùy hứng.”

“Nhưng rõ ràng người sai là….” Rõ ràng là Mập Mạp mới là người khơi mào, tại sao lỗi lầm đều đổ hết lên đầu Mắt Kính! Nếu như muốn hủy bỏ tư cách, đáng lẽ ra phải là cả hai người mới đúng, huống chi việc này Mập Mạp sai rành rành, trách nhiệm của cậu ta lớn hơn mới phải.

Lại nhớ tới tình cảnh của Mắt To trong Học viện, lại nhìn Mắt Kính, Chử Thư Mặc vẫn không thể nói hết lời. Nhìn dáng vẻ chán nản của cậu ta, cậu dừng lại một chút, rồi mới mở lời: “Vậy cậu có muốn tham gia không?”

Lời này Chử Thư Mặc vừa thốt ra, trong phòng nhất thời trở nên an tĩnh, thật lâu sau đó mới nghe thấy âm thanh nhỏ như muỗi kêu của Mắt Kính.

“……Đã không còn muốn thi nữa rồi, tôi bị cận thị nặng, mất đi kính mắt thì coi như mù một nửa, sẽ chẳng có Hồn thú nào tin tưởng ánh mắt của tôi. Chỉ sợ, ngay cả tôi cũng chẳng còn tin tưởng vào đôi mắt của mình nữa, cho nên, tranh tài gì đó cũng không phải cuộc thi mà tôi được quyền thi, đã…..không còn quan trọng như vậy nữa rồi.”

Mắt Kính cúi thấp đầu, không chịu ngẩng mặt lên khiến cho Chử Thư Mặc đau lòng không chịu được. Mắt Kính của quá khứ tuy tính tình mềm yếu, nhưng đây là lần đầu tiên Chử Thư Mặc nhìn thấy cậu ấy suy sụp như vậy, móng vuốt nhỏ không nhịn được nắm chặt lại.

Cậu rất muốn an ủi Mắt Kính, ít nhất không hy vọng cậu ấy trở về Học viện vào thời gian này, cũng không mong muốn cậu ấy sẽ buông tha. Cho dù cậu có lấy được thành tích suất sắc hay không, chắc chắn cậu sẽ tìm biện pháp giúp Mắt Kính có được một chiếc kính mới.

Dù sao tình huống của tộc Noelle như thế nào Chử Thư Mặc cũng rõ ràng, cậu biết chắc chắn Mắt Kính không có cách nào để có được một chiếc kính mới, giống như trường hợp của Mắt To. Nhưng mọi người cùng nhau nghĩ biện pháo, tóm lại sẽ có thể tìm ra biện pháp tốt nhất.

Nhưng cho đến phút cuối cùng, Chử Thư Mặc chẳng nói gì cả, bởi vì cậu có cảm giác, dù mình có nói gì, hẳn Mắt Kính cũng không nghe lọt.

Chử Thư Mặc vừa đi vừa nhìn xung quanh, khắp nơi đều là Noelle đang chuẩn bị đi thi. Ngẫm lại lời Ngu Uyên nhắc nhở mục đích của cuộc thi thăng cấp lần này, Chử Thư Mặc không nhịn được thở dài.

>>>>>

Nơi diễn ra vòng thi thứ hai ở một chỗ khác, cũng là lần đầu tiên tổ chức một phần thi lạ lùng như vậy. Trường thi là một đấu trường có hình tròn, bốn góc có bốn thạch đài dựa vào.

Nhìn sơ qua cảm thấy rất phục cổ, còn được khắc hoa, mỹ cảm không tả được, trên sàn đấu còn được khảm rất nhiều viên đá sắc màu.

Mà thạch đài ở bốn góc cũng được trang trí như vậy, dàn thạch đài ở bên ngoài xuất hiện một đường hầm sâu không thấy đáy, nhìn thoáng qua tựa như sàn đấu đang lơ lửng giữa không trung.

Ánh sáng năm màu chiếu sáng thạch đài, đối lập với sàn đấu vẫn đang chìm trong bóng tối, tạo nên áp lực vô hình.

Noelle lục tục tới cửa không hiểu vì sao đều yên tĩnh lại, cẩn thận từng li từng tí quan sát chung quanh.

“Vòng thi thứ hai này là thi cái gì đây?” Trong đám người có một cô bé nuốt nước miếng, nơi trang nhiêm này làm người khác không khỏi cảm thấy lo lắng, nhỏ giọng nói.

Người bên cạnh lắc đầu: “Có nhiều tảng đá như vậy, có phải nội dung cũng tương tự như vòng đầu?”

“Không phải đâu, Học viện sẽ cho chúng ta khảo hạch hai lần cùng một cách thức sao?” Một âm thanh khác mang theo lời chất vấn.



Những lời này vừa nói ra, đám người lập tức trầm mặc, cảnh tượng thi đầu tiên loáng qua trong đầu, khiến bọn họ thấy luống cuống.

Dù sao cũng không ai biết đang có chuyện gì xảy ra, vả lại kết quả của trận đầu tiên vẫn luôn khắc sâu vào trong đầu của mỗi người. Hiện tại tất cả đang chờ thi vòng thứ hai, dù chưa bắt đầu, nhưng cảm giác sợ hãi và lo lắng đã bao phủ lên toàn bộ.

Mọi người có chút ngập ngừng không muốn tiến lên, nhưng cũng không ai dám dừng bước. Tất cả vẫn trật tự xếp hàng, chờ cho mọi người đã tập trung đông đủ, trên đỉnh đầu mới phát ra âm thanh.

“Hoan ngênh tới vòng tập luyện thứ hai tại căn cứ Andrew.” Giọng nữ máy móc vang lên, mấy Noelle trong nháy mắt đứng nghiêm, nhìn lẫn nhau, đều không dám nói chuyện.

“Mọi người đứng ở nơi chỉ định, số liệu tương quan của từng người sẽ xuất hiện trước mặt.” Giọng nữ tiếp tục phổ biến: “Lúc cuộc thi so tài bắt đầu, thành tích hiện tại có ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả cuối cùng.”

Giọng nữ máy móc vừa nói, đồng thời bốn phía đều xuất hiện nhân viên quan sát, dẫn Noelle vào vị trí. Cùng lúc đó, sàn nhà bắt đầu dựng lên lá chắn có hình vuông, xuất hiện trước mắt từng người một.

Toàn bộ đều viết rất chi tiết, ngay ngắn nhìn rất dễ hiểu.

“Cuộc thi sau đây chính là khảo sát phán đoán.” Các Noelle vẫn còn đang nhìn số liệu tương quan của mình, giọng nữ ấy vẫn chưa ngừng lại: “Quy tắc cuộc thi: trợ giúp Hồn thú giả định, tiến hành phán đoán tinh thạch để thăng cấp. Hình thức thi: phân tổ. Kết quả cụ thể tùy thuộc vào thành tích của tập thể.”

Hình thức phân tổ?

Yêu cầu này vừa ra, Noelle phía dưới đều ngỡ ngàng, tại sao lại phải phân tổ?

Từ khi tổ chức cuộc thi thăng cấp cho tới nay đều là khảo nghiệm năng lực cá nhân. Bởi vì mục đích cuối cùng chính là phân đẳng cấp trong Học viện, những Noelle có thành tích tốt sẽ được chọn đi ngay sau khi cuộc thi kết thúc.

Vì vậy trước giờ chưa từng có cuộc thi nào mà lấy thành tích đoàn đội cả. Đừng nói bọn họ chưa từng trải qua, cho dù các lần tổ chức trước cũng chưa từng có nội dung như thế.

Tại sao lần này đột nhiên lại thêm một hình thức tổ đội?

Nhưng bọn họ cũng không rối rắm quá lâu, bởi vì rất nhanh, màn hình điện tử trước mặt đã rất nhanh xuất hiện danh sách phân nhóm.

Tất cả đều đang nhìn thành viên nhóm mình, cẩn thận ghi nhớ, rồi nhìn xung quanh tìm kiếm.

Bởi vì hệ thống random xếp tổ, vì vậy thành viên cùng tổ với Chử Thư Mặc đều là người cậu không quen. Cậu tới chậm hơn một chút, dọc đường đi cũng chẳng nhìn thấy ai cùng lớp, không thấy Búp Bê cũng chẳng thấy Da Đen, Tàn Nhang cũng không tìm thấy.

Vốn đang ngó dáo dác tìm người, kết quả màn hình điện tử trước mặt đột nhiên khoanh tròn.

“Tổ 0189. Danh sách thành viên: Tạ Thụy (ban nhất), Lục Đậu (ban ba), Mao Đầu (ban ba), Tàn Nhang (ban hai), tiểu Mặc (ban hai).”

Nhìn thấy tên Tàn Nhang ban hai, hai mắt Chử Thư Mặc sáng lên. Một giây sau đó, móng vuốt nhỏ không dấu vết hơi nắm lại.

Không phải vì danh sách, mà vì cậu đột nhiên có cảm giác có ánh mắt nào đó rất mãnh liệt đang nhìn mình chằm chằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook