Chương 9: Cô ấy
Hà Cam Lam
15/09/2023
Người phục vụ mở cửa, xách hành lý đặt vào phòng rồi kính cẩn rời đi.
Mạnh Giản lúc này mới chậm chạp nhận ra tình hình nhạy cảm, một nam một
nữ, trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, cũng đáng để mơ mộng nếu như
không có khuôn mặt người lạ chớ lại gần của Chu thúc ở bên kia.
Mạnh Giản ngoan ngoãn ngủ ở phòng nhỏ, giao phòng ngủ chính cho chú hai. Cô căn bản không còn đủ dũng khí để đi ra khỏi cửa nữa, đành phải vào phòng tắm rửa, cô nghĩ chắc chú hai chỉ ngủ một giấc dậy liền rời đi, dù sao thì anh cũng rất bận.
Từ khi Mạnh Giản bị Chu Chiêu lừa cắt tóc thành tóc lọn xoăn, tóc cô ngày nào cũng rụng, nếu không dành thời gian chăm sóc nó thì sẽ lớn chuyện mất. Thậm chí trước khi đi ngủ, cô cũng phải chăm chút tạo chút kiểu cho nó mới có thể đi ngủ.
Buổi tối có uống chút rượu vang đỏ nên bây giờ Mạnh Giản có chút khát nước, cô mang áo choàng tắm chuẩn bị rót một cốc nước, không ngờ chú hai vẫn còn ngồi làm việc ở quầy bar.
"Chú hai?"
Chu Minh Thân cau mày: "Không cần kêu loạn!"
Mạnh Giản chun chun cái mũi, cô cảm thấy gọi như vậy rất thân thiết nha, so với "Anh Chu" thì nghe đỡ lạnh lùng hơn nhiều.
"Cô được nhận học bổng của Chu thị à?"
Nghĩ đến việc anh cũng là người của tập đoàn Chu thị, hẳn là anh đã nghe về những tin đồn ở trên mạng kia đi. Mạnh Giản bĩu môi, bò lên ghế cao rồi ngồi vắt chéo chân, "Tôi cũng không hiểu tại sao, tôi cũng không phải là người xuất sắc nhất!"
"Cô quả thật không phải!" Chu Minh Thân tắt máy tính.
Mạnh Giản cảm thấy mình bị coi thường, không khỏi tự biện hộ cho bản thân: "Tôi dù sao cũng là học sinh tốt đó, được chứ!"
"Học sinh tốt sẽ đến đây giờ này à?" Chu Minh Thân vuốt ve cái ly thủy tinh nhìn về phía cô, "Học sinh tốt sẽ uống say rồi đến nhà người khác? Sẽ cùng cái loại công tử như Chu Chiêu đi chơi xa với nhau như thế này?"
"Này! Chu Chiêu ngoại trừ việc thấy sắc quên bạn ra những mặt khác vẫn khá tốt, anh là chú hai của anh ấy sao có thể nói như vậy về cháu của mình được". Chu Chiêu có một trái tim mong muốn làm đẹp cho Mạnh Giản, không chỉ cùng cô đi mua quần áo, giày dép và trang sức mà còn cùng cô thảo luận, nhận xét về nó.
"Cô cùng Chu Chiêu có quan hệ gì?" Chu Minh Thân nhìn cô gái trước mặt, cô quá trẻ trung, không giống như những người phụ nữ mà anh từng gặp, cô không trang điểm quá cầu kỳ, cách nói chuyện cũng không đủ khéo léo, trước mặt anh cô cũng không che giấu tính cách thật của mình. Tuy nhiên, cô lại vô cùng xinh đẹp, cô là một sinh viên nhưng cô lại không hài lòng với vai trò của một nguời sinh viên, cô thường hay thể hiện sự tinh ranh của mình cũng như khả năng nhận biết, đánh giá tình hình xung quanh.
Mạnh Giản nói: "Tôi có thể chơi bida, tôi giúp anh ấy thắng trận với Vương thiếu một ván, sau đó chúng tôi quen nhau!" Cô tuyệt đối sẽ không nói ra việc bọn họ quen nhau là thông qua đua xe, nếu không trong mắt Chu thúc thì cô lại càng không phải là học sinh tốt.
Chu Minh Thân, với người đàn ông ở độ tuổi đó cùng kinh nghiệm sống phong phú, chỉ cần một ánh nhìn thì anh cũng phân biệt được đâu là người đâu là ma, ấy vậy mà cô lại cho rằng mình che giấu rất tốt. Cô có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, nhưng thực tế ở trước mặt anh, cô chỉ như một tờ giấy trắng, không, cô giống như một tờ giấy trong suốt!
"Ngủ đi!" Chu Minh Thân cũng lười nghe cô nói nhảm.
"Chúc ngủ ngon... Chú Chu!"
Mạnh Giản nhảy xuống khỏi ghế, hất tóc xoăn rời đi.
Mạnh Giản quá mệt mỏi, ngủ một giấc đến gần trưa mới dậy, quả nhiên Chu Minh Thân đã rời đi. Anh để lại trên bàn cà phê cho Mạnh Giản một xấp tiền mặt và viết một tờ giấy kèm với số điện thoại của anh. Trên ghế sô pha có mấy túi đựng quần áo của D&G mới toanh, cầm lên xem, cô thấy bên trong có một chiếc váy không tay màu hồng và một đôi giày ba lê đế bằng màu trắng, chú hai quả nhiên là thẳng nam ung thư thời kỳ cuối, giám định hoàn tất.
Vẫn là xấp tiền mặt này đáng yêu, Mạnh Giản sờ sờ tờ tiền đỏ thở dài: "Chú Chu quả nhiên là người tốt, miệng cứng lòng mềm!"
Mạnh Giản thay váy, đứng trước gương xoay hai vòng, màu hồng dịu dàng tôn lên làn da của cô, cổ áo hình tam giác ngược khiến xương quai xanh hơi lộ ra, làm tổng thể khí chất của cô trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Mạnh Giản cắn tay nghĩ thầm, không lẽ chú Chu thích phong cách thế này à?
Khi Chu Chiêu hôn tạm biệt người đẹp Tây Ban Nha ở cửa phòng, anh rõ ràng cảm nhận được một cỗ oán hận mãnh liệt đang nhìn về phía mình. Sau khi tiễn mỹ nữ đi, Chu Chiêu trên cao nhìn xuống Mạnh Giản, người đang ngồi xổm một bên với ánh mắt hung dữ.
"Đêm qua cô ngủ ở đâu?"
"Với chú hai của anh!"
Chu Chiêu nghi ngờ nhìn Mạnh Giản: "Sao chú hai của tôi lại ở Hồng Kông? Lại còn bị cô gặp được?"
"Tin hay không thì tùy!" Mạnh Giản chỉ chỉ bộ váy trên người mình, "Chú hai của anh mua cho tôi, trông rất đẹp đúng không?"
Sắc mặt Chu Chiêu có chút khó coi: "Cô cùng với chú hai của tôi đã làm tới cái đó rồi à?"
"Làm tới cái gì chứ?" Mạnh Giản liếc mắt nhìn hắn, "Tối hôm qua ở đại sảnh gặp được, khách sạn không còn phòng trống, bọn tôi ở cùng phòng, giống tôi với anh mỗi người một phòng!"
Chu Chiêu nhẹ nhàng thở ra, nói: "Bảo sao, làm gì có chuyện chú hai của tôi lại nhìn trúng con nhóc như cô chứ!"
Mạnh Giản đưa chân đá vào đầu gối Chu Chiêu, sau đó đấm liên tục vào người Chu Chiêu, "Anh cái đồ qua cầu rút ván, lại còn ở đây công kích tôi, anh có phải con người không? Nếu tối qua tôi không gặp được chú hai của anh thì có lẽ tôi đã ngủ trên sô pha ở đại sảnh cả đêm rồi! A, anh cái đồ đầu heo, tôi lớn lên trông như vậy ở bên ngoài có thể an toàn sao? Anh sao có thể khóa cửa để tôi ở bên ngoài?"
Chu Chiêu chạy trốn vào trong phòng, nói: "Này không phải chỉ là đùa một chút thôi sai, ai bảo bình thường cô chọc tôi nghẹn họng làm gì, tôi đây chỉ là đang tự vệ thôi"
"Nếu không phải tối qua tôi giúp anh câu được mỹ nữ, thì anh có lẽ đã tự mình trốn trong tolet để giải quyết cái kia rồi" Mạnh Giản nổi giận, hết đánh rồi lại nắm tóc Chu Chiêu, anh biết mình đuối lý nên không đánh lại mà chỉ càng ngày càng trốn về sau.
"Tôi nói cho cô biết, chuyện này như vậy là được rồi, đừng có mà đánh lên mũi tôi!"
"Tôi vậy mà muốn đánh vào mũi của anh đấy, đưa mặt qua đây!"
"Mạnh Giản, cô vậy mà là phụ nữ à?"
"Anh không biết phụ nữ đánh nhau thì luôn thích nắm tóc sao, không phải anh hiểu rõ phụ nữ lắm à!"
...
Hai người đánh nhau đủ rồi mới lên máy bay trở về, tại sân bay thành phố B Chu Chiêu cùng Mạnh Giản tức giận mà đường ai nấy đi, cả hai đều cảm thấy mình bị đối xử không tốt.
Nhưng Chu Chiêu quả thật nói đúng một điều, một tuần sau, sự chú ý của mọi người đã chuyển đi nơi khác, chủ đề về Mạnh Giản bây giờ chỉ còn là chuyện của quá khứ, không còn ai tiếp tục làm phiền cô nữa. Nhưng Đại học B kịch liệt phản đối dư luận, nhất quyết đưa Mạnh Giản góp mặt vào danh sách nhận học bổng, đồng thời cắt các giải thưởng mà bốn học sinh đạt học bổng nhận được thành một video quảng cáo phát trong trường. Trong số đó, Mạnh Giản là nữ sinh duy nhất thu hút rất nhiều sự chú ý, sau khi video quảng cáo được tung ra, mọi người bắt đầu nhận ra Mạnh Giản không phải là bình hoa! Cô từng tham gia cuộc thi bida quốc tế dành cho thanh thiếu niên và đạt được thứ hạng cực cao, còn là Á quân của cuộc thi bơi lội nữ của Đại học B. Trong các video tiếp đón các bạn sinh viên quốc tế đến giao lưu, cô còn trong vai trò là một phiên dịch viên. Không chỉ có tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Đức mà còn có cả tiếng Ả Rập, các cuộc thi về ngoại ngữ đại diện cho Đại học B cô cũng lọt vào top ba, không có ngoại lệ!
Một ngày sau khi video quảng cáo được phát sóng, Hiệu trưởng của trường ngoại ngữ đã tự mình gặp và nói chuyện cùng Mạnh Giản, bảo cô không cần phải có áp lực về tâm lý, bởi vì cô rất xuất sắc.
Mạnh Giản bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, thở dài. Ai lại muốn sống trong những lời vu khống và làm việc chăm chỉ như cô chứ, khi mọi người ai cũng đều muốn có một cuộc sống an nhàn? Nhưng biết thế nào được, cả cô và cả Mạnh Sanh đều không muốn sống một cuộc đời không có ý nghĩa, bọn họ là con của Tô Vân, bọn họ mang theo di nguyện của mẹ để sống tiếp. Nếu họ không đấu tranh để bảo vệ tên tuổi của mẹ, vậy thì ai sẽ còn nhớ tới trên thế giới này còn có một người phụ nữ xinh đẹp và thiện lương mang tên Tô Vân chứ?
Mạnh Giản đi kiểm tra số tiền trong tài khoản ngân hàng, cuối cùng mỉm cười hài lòng, chú Chu quả thật rất hào phóng, một lần phiên dịch này còn nhiều tiền hơn số tiền cô kiếm được từ mười công việc phiên dịch trước đây, tiền trong thẻ của cô đang ngày trở nên dồi dào, Mạnh Giản cũng thấy thoải mái hơn đôi chút, cô có thể thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô đang nghĩ tới việc mang cái vòng cổ kim cương mà Chu Chiêu tặng để mang đi bán, nhưng sau đó cô nghĩ, lỡ như sau này có dịp gì đấy trang trọng, cũng nên có cái gì đó để đeo cho phù hợp!
Mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt và đồ bổ, Mạnh Giản lại đến thăm em trai của mình!
"Mạnh Sanh? Cậu ấy còn chưa có trở về, chắc sẽ quay lại sau bữa tối, cô ở đây chờ một lát!" Đàn anh trong phòng thí nghiệm nói. Ban đầu, trong phòng thí nghiệm này không cho phép người ngoài đi vào, nhưng đàn anh lại cười và nói như vậy, anh ta giúp đỡ cho đồng đội trong phòng thí nghiệm rất nhiều, từng người cũng dần bị tác động bởi thí nghiệm mà họ đang nghiên cứu nên không còn quan tâm đến vấn đề ấy nữa.
Mạnh Giản vẫn luôn rất lịch sự đối với đàn anh hay bạn học của Mạnh Sanh, với kỹ năng xã giao xuất sắc của mình, cô đã thành công khiến tất cả mọi người đều vỗ ngực hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt cho Mạnh Sanh thật tốt.
Mạnh Giản dựa vào cửa sổ nói chuyện, quay người lại liền thấy Mạnh Sanh bước xuống từ chiếc Mercedes-Benz, ánh mắt nghi hoặc, chẳng lẽ Mạnh Sanh đang hẹn hò với bạch phú mỹ nào mà cô không biết sao?
"Chị, sao chị lại ở đây?" Mạnh Sanh nhìn thấy Mạnh Giản trong đám người, trong mắt cậu nheo lại cực kỳ cao hứng. Ở cửa, cậu nghe thấy có người bảo chị gái xinh đẹp của Mạnh Sanh đã đến phòng thí nghiệm, cậu liền chạy chậm một đường tới đây.
Mạnh Giản nói: "Em chạy cái gì? Bộ chưa từng được gặp chị hay sao!"
Mạnh Giản kéo Mạnh Sanh ra ngoài nói chuyện, trong khi Mạnh Sanh vẫn đắm chìm trong niềm vui vì lâu ngày không gặp, thì Mạnh Giản liền ném ra một câu: "Em đang yêu đương đấy à?"
Mặt Mạnh Sanh lập tức đỏ bừng, "Chị, chị, chị đang nói cái gì vậy!"
"Không yêu đương thì em nói lắp cái gì?"
Trong mắt của Mạnh Sanh tựa như có một lớp mây mù không thể tan ra được, ánh mắt hiện lên nỗi lo lắng, nhưng đáng tiếc là chị gái cậu lại không nhận ra điều đó.
"Em còn chưa nghĩ tới..."
Mạnh Giản nới với cậu mấy câu, "Em thích thì cứ thích, con trai cũng đừng nên quá kén chọn!", "Nếu là gia cảnh tốt hơn chúng ta thì cũng không có vấn đề gì, chúng ta cố gắng tích lũy nhiều hơn một chút không phải là được rồi sao", "Ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự cố gì, chị gái chưa muốn nhanh như vậy đã được lên chức cô đâu" bla bla liên tục khiến Mạnh Sanh muốn đau cả tai, thật vất vả lắm mới đuổi được Mạnh Giản đi.
Cậu đứng ở cổng trường, nghĩ đến khuôn mặt đó, trong lòng cảm thấy vô cùng đau lòng, nên nói gì với chị gái mình đây? Nhưng nếu không nói, làm sao cậu có thể giải quyết được vấn đề này đây?
Mạnh Giản khó lắm mới yên bình trải qua được một tuần, nhưng sau đó cô lại nhận được một cuộc điện thoại phiền phức. Đêm đã khuya, cô mang một chiếc áo gió cùng mũ lưỡi trai màu đen đi ra ngoài.
Đến nơi, cô lấy điện thoại ra hỏi: "Người đâu?"
Hắc Ngũ dẫn người đến đón Mạnh Giản, sự xuất hiện của cô cùng với dáng người cao ráo đã thu hút nhiều sự chú ý, nhóm người của hắn phải tách ra để di dời sự chú ý từ mọi người.
"Lại có chuyện gì vậy?" Mạnh Giản cau mày, nếu không phải trước đó hắn từng cứu giúp Mạnh Sanh thì Mạnh Giản chẳng muốn quan tâm đến mấy cuộc xung đột nội bộ trong mấy băng đảng của hắn ta.
Hắc Ngũ là một người đàn ông gầy gò, khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta có vài trăm tên tay chân ở dưới trướng của mình và là người đứng đầu trong một băng đảng tội phạm nổi tiếng của thành phố B. Trên khuôn mặt của Hắc Ngũ có một vết sẹo kinh hoàng kéo dài đến cổ, mọi người nhìn thấy hắn ta đều cố gắng tránh xa vì trông rất đáng sợ. Nhưng Mạnh Giản nhìn cũng quen mắt rồi, nên cô không cảm thấy sợ hãi như những người khác.
"Đua xe, thắng thì giành được địa bàn!"
Mạnh Giản nhướng mày, "Đơn giản như vậy?"
Hắc Ngũ đưa cho Mạnh Giản một điếu thuốc, tự mình châm lửa rồi rít một hơi thuốc, "Bên trên kiểm tra ngày càng gay gắt, loại công việc này không dễ dàng lẻn tránh được, rất khó lăn lộn, nếu cô giúp được, thì giúp anh em một chút?"
Ngón tay Mạnh Giản kẹp điếu thuốc, đi theo Hắc Ngũ hút hơi thuốc rồi nhả khói trong chốc lát, rồi đem tàn thuốc xuống đất dập tắt, nói: "Làm! Có quy định gì không?"
Hắc Ngũ nói: "Năm vòng, ai chạy xong trước sẽ thắng!"
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy!" Hắc Ngũ nhìn Mạnh Giản, cùng những lời nói ở trong lòng không thể nói ra. Hắn biết Mạnh Giản chỉ đang trả ơn, những năm qua, hắn chứng kiến Mạnh Giản từ một cô bé trở thành một người phụ nữ quyến rũ. Trong thời gian đó, hắn mời thầy dạy cô cách đua xe, tự mình dạy cô hút thuốc, uống rượu và đánh bạc, nhưng hắn không bao giờ đưa cô vào con đường tốt đẹp. Tuy nhiên, dù có như vậy, cô vẫn quá nổi bật và hấp dẫn mọi ánh nhìn, hoàn toàn khác biệt với những người chỉ biết sống trong bóng tối như bọn họ.
Mạnh Giản ngoan ngoãn ngủ ở phòng nhỏ, giao phòng ngủ chính cho chú hai. Cô căn bản không còn đủ dũng khí để đi ra khỏi cửa nữa, đành phải vào phòng tắm rửa, cô nghĩ chắc chú hai chỉ ngủ một giấc dậy liền rời đi, dù sao thì anh cũng rất bận.
Từ khi Mạnh Giản bị Chu Chiêu lừa cắt tóc thành tóc lọn xoăn, tóc cô ngày nào cũng rụng, nếu không dành thời gian chăm sóc nó thì sẽ lớn chuyện mất. Thậm chí trước khi đi ngủ, cô cũng phải chăm chút tạo chút kiểu cho nó mới có thể đi ngủ.
Buổi tối có uống chút rượu vang đỏ nên bây giờ Mạnh Giản có chút khát nước, cô mang áo choàng tắm chuẩn bị rót một cốc nước, không ngờ chú hai vẫn còn ngồi làm việc ở quầy bar.
"Chú hai?"
Chu Minh Thân cau mày: "Không cần kêu loạn!"
Mạnh Giản chun chun cái mũi, cô cảm thấy gọi như vậy rất thân thiết nha, so với "Anh Chu" thì nghe đỡ lạnh lùng hơn nhiều.
"Cô được nhận học bổng của Chu thị à?"
Nghĩ đến việc anh cũng là người của tập đoàn Chu thị, hẳn là anh đã nghe về những tin đồn ở trên mạng kia đi. Mạnh Giản bĩu môi, bò lên ghế cao rồi ngồi vắt chéo chân, "Tôi cũng không hiểu tại sao, tôi cũng không phải là người xuất sắc nhất!"
"Cô quả thật không phải!" Chu Minh Thân tắt máy tính.
Mạnh Giản cảm thấy mình bị coi thường, không khỏi tự biện hộ cho bản thân: "Tôi dù sao cũng là học sinh tốt đó, được chứ!"
"Học sinh tốt sẽ đến đây giờ này à?" Chu Minh Thân vuốt ve cái ly thủy tinh nhìn về phía cô, "Học sinh tốt sẽ uống say rồi đến nhà người khác? Sẽ cùng cái loại công tử như Chu Chiêu đi chơi xa với nhau như thế này?"
"Này! Chu Chiêu ngoại trừ việc thấy sắc quên bạn ra những mặt khác vẫn khá tốt, anh là chú hai của anh ấy sao có thể nói như vậy về cháu của mình được". Chu Chiêu có một trái tim mong muốn làm đẹp cho Mạnh Giản, không chỉ cùng cô đi mua quần áo, giày dép và trang sức mà còn cùng cô thảo luận, nhận xét về nó.
"Cô cùng Chu Chiêu có quan hệ gì?" Chu Minh Thân nhìn cô gái trước mặt, cô quá trẻ trung, không giống như những người phụ nữ mà anh từng gặp, cô không trang điểm quá cầu kỳ, cách nói chuyện cũng không đủ khéo léo, trước mặt anh cô cũng không che giấu tính cách thật của mình. Tuy nhiên, cô lại vô cùng xinh đẹp, cô là một sinh viên nhưng cô lại không hài lòng với vai trò của một nguời sinh viên, cô thường hay thể hiện sự tinh ranh của mình cũng như khả năng nhận biết, đánh giá tình hình xung quanh.
Mạnh Giản nói: "Tôi có thể chơi bida, tôi giúp anh ấy thắng trận với Vương thiếu một ván, sau đó chúng tôi quen nhau!" Cô tuyệt đối sẽ không nói ra việc bọn họ quen nhau là thông qua đua xe, nếu không trong mắt Chu thúc thì cô lại càng không phải là học sinh tốt.
Chu Minh Thân, với người đàn ông ở độ tuổi đó cùng kinh nghiệm sống phong phú, chỉ cần một ánh nhìn thì anh cũng phân biệt được đâu là người đâu là ma, ấy vậy mà cô lại cho rằng mình che giấu rất tốt. Cô có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, nhưng thực tế ở trước mặt anh, cô chỉ như một tờ giấy trắng, không, cô giống như một tờ giấy trong suốt!
"Ngủ đi!" Chu Minh Thân cũng lười nghe cô nói nhảm.
"Chúc ngủ ngon... Chú Chu!"
Mạnh Giản nhảy xuống khỏi ghế, hất tóc xoăn rời đi.
Mạnh Giản quá mệt mỏi, ngủ một giấc đến gần trưa mới dậy, quả nhiên Chu Minh Thân đã rời đi. Anh để lại trên bàn cà phê cho Mạnh Giản một xấp tiền mặt và viết một tờ giấy kèm với số điện thoại của anh. Trên ghế sô pha có mấy túi đựng quần áo của D&G mới toanh, cầm lên xem, cô thấy bên trong có một chiếc váy không tay màu hồng và một đôi giày ba lê đế bằng màu trắng, chú hai quả nhiên là thẳng nam ung thư thời kỳ cuối, giám định hoàn tất.
Vẫn là xấp tiền mặt này đáng yêu, Mạnh Giản sờ sờ tờ tiền đỏ thở dài: "Chú Chu quả nhiên là người tốt, miệng cứng lòng mềm!"
Mạnh Giản thay váy, đứng trước gương xoay hai vòng, màu hồng dịu dàng tôn lên làn da của cô, cổ áo hình tam giác ngược khiến xương quai xanh hơi lộ ra, làm tổng thể khí chất của cô trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Mạnh Giản cắn tay nghĩ thầm, không lẽ chú Chu thích phong cách thế này à?
Khi Chu Chiêu hôn tạm biệt người đẹp Tây Ban Nha ở cửa phòng, anh rõ ràng cảm nhận được một cỗ oán hận mãnh liệt đang nhìn về phía mình. Sau khi tiễn mỹ nữ đi, Chu Chiêu trên cao nhìn xuống Mạnh Giản, người đang ngồi xổm một bên với ánh mắt hung dữ.
"Đêm qua cô ngủ ở đâu?"
"Với chú hai của anh!"
Chu Chiêu nghi ngờ nhìn Mạnh Giản: "Sao chú hai của tôi lại ở Hồng Kông? Lại còn bị cô gặp được?"
"Tin hay không thì tùy!" Mạnh Giản chỉ chỉ bộ váy trên người mình, "Chú hai của anh mua cho tôi, trông rất đẹp đúng không?"
Sắc mặt Chu Chiêu có chút khó coi: "Cô cùng với chú hai của tôi đã làm tới cái đó rồi à?"
"Làm tới cái gì chứ?" Mạnh Giản liếc mắt nhìn hắn, "Tối hôm qua ở đại sảnh gặp được, khách sạn không còn phòng trống, bọn tôi ở cùng phòng, giống tôi với anh mỗi người một phòng!"
Chu Chiêu nhẹ nhàng thở ra, nói: "Bảo sao, làm gì có chuyện chú hai của tôi lại nhìn trúng con nhóc như cô chứ!"
Mạnh Giản đưa chân đá vào đầu gối Chu Chiêu, sau đó đấm liên tục vào người Chu Chiêu, "Anh cái đồ qua cầu rút ván, lại còn ở đây công kích tôi, anh có phải con người không? Nếu tối qua tôi không gặp được chú hai của anh thì có lẽ tôi đã ngủ trên sô pha ở đại sảnh cả đêm rồi! A, anh cái đồ đầu heo, tôi lớn lên trông như vậy ở bên ngoài có thể an toàn sao? Anh sao có thể khóa cửa để tôi ở bên ngoài?"
Chu Chiêu chạy trốn vào trong phòng, nói: "Này không phải chỉ là đùa một chút thôi sai, ai bảo bình thường cô chọc tôi nghẹn họng làm gì, tôi đây chỉ là đang tự vệ thôi"
"Nếu không phải tối qua tôi giúp anh câu được mỹ nữ, thì anh có lẽ đã tự mình trốn trong tolet để giải quyết cái kia rồi" Mạnh Giản nổi giận, hết đánh rồi lại nắm tóc Chu Chiêu, anh biết mình đuối lý nên không đánh lại mà chỉ càng ngày càng trốn về sau.
"Tôi nói cho cô biết, chuyện này như vậy là được rồi, đừng có mà đánh lên mũi tôi!"
"Tôi vậy mà muốn đánh vào mũi của anh đấy, đưa mặt qua đây!"
"Mạnh Giản, cô vậy mà là phụ nữ à?"
"Anh không biết phụ nữ đánh nhau thì luôn thích nắm tóc sao, không phải anh hiểu rõ phụ nữ lắm à!"
...
Hai người đánh nhau đủ rồi mới lên máy bay trở về, tại sân bay thành phố B Chu Chiêu cùng Mạnh Giản tức giận mà đường ai nấy đi, cả hai đều cảm thấy mình bị đối xử không tốt.
Nhưng Chu Chiêu quả thật nói đúng một điều, một tuần sau, sự chú ý của mọi người đã chuyển đi nơi khác, chủ đề về Mạnh Giản bây giờ chỉ còn là chuyện của quá khứ, không còn ai tiếp tục làm phiền cô nữa. Nhưng Đại học B kịch liệt phản đối dư luận, nhất quyết đưa Mạnh Giản góp mặt vào danh sách nhận học bổng, đồng thời cắt các giải thưởng mà bốn học sinh đạt học bổng nhận được thành một video quảng cáo phát trong trường. Trong số đó, Mạnh Giản là nữ sinh duy nhất thu hút rất nhiều sự chú ý, sau khi video quảng cáo được tung ra, mọi người bắt đầu nhận ra Mạnh Giản không phải là bình hoa! Cô từng tham gia cuộc thi bida quốc tế dành cho thanh thiếu niên và đạt được thứ hạng cực cao, còn là Á quân của cuộc thi bơi lội nữ của Đại học B. Trong các video tiếp đón các bạn sinh viên quốc tế đến giao lưu, cô còn trong vai trò là một phiên dịch viên. Không chỉ có tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Đức mà còn có cả tiếng Ả Rập, các cuộc thi về ngoại ngữ đại diện cho Đại học B cô cũng lọt vào top ba, không có ngoại lệ!
Một ngày sau khi video quảng cáo được phát sóng, Hiệu trưởng của trường ngoại ngữ đã tự mình gặp và nói chuyện cùng Mạnh Giản, bảo cô không cần phải có áp lực về tâm lý, bởi vì cô rất xuất sắc.
Mạnh Giản bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, thở dài. Ai lại muốn sống trong những lời vu khống và làm việc chăm chỉ như cô chứ, khi mọi người ai cũng đều muốn có một cuộc sống an nhàn? Nhưng biết thế nào được, cả cô và cả Mạnh Sanh đều không muốn sống một cuộc đời không có ý nghĩa, bọn họ là con của Tô Vân, bọn họ mang theo di nguyện của mẹ để sống tiếp. Nếu họ không đấu tranh để bảo vệ tên tuổi của mẹ, vậy thì ai sẽ còn nhớ tới trên thế giới này còn có một người phụ nữ xinh đẹp và thiện lương mang tên Tô Vân chứ?
Mạnh Giản đi kiểm tra số tiền trong tài khoản ngân hàng, cuối cùng mỉm cười hài lòng, chú Chu quả thật rất hào phóng, một lần phiên dịch này còn nhiều tiền hơn số tiền cô kiếm được từ mười công việc phiên dịch trước đây, tiền trong thẻ của cô đang ngày trở nên dồi dào, Mạnh Giản cũng thấy thoải mái hơn đôi chút, cô có thể thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô đang nghĩ tới việc mang cái vòng cổ kim cương mà Chu Chiêu tặng để mang đi bán, nhưng sau đó cô nghĩ, lỡ như sau này có dịp gì đấy trang trọng, cũng nên có cái gì đó để đeo cho phù hợp!
Mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt và đồ bổ, Mạnh Giản lại đến thăm em trai của mình!
"Mạnh Sanh? Cậu ấy còn chưa có trở về, chắc sẽ quay lại sau bữa tối, cô ở đây chờ một lát!" Đàn anh trong phòng thí nghiệm nói. Ban đầu, trong phòng thí nghiệm này không cho phép người ngoài đi vào, nhưng đàn anh lại cười và nói như vậy, anh ta giúp đỡ cho đồng đội trong phòng thí nghiệm rất nhiều, từng người cũng dần bị tác động bởi thí nghiệm mà họ đang nghiên cứu nên không còn quan tâm đến vấn đề ấy nữa.
Mạnh Giản vẫn luôn rất lịch sự đối với đàn anh hay bạn học của Mạnh Sanh, với kỹ năng xã giao xuất sắc của mình, cô đã thành công khiến tất cả mọi người đều vỗ ngực hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt cho Mạnh Sanh thật tốt.
Mạnh Giản dựa vào cửa sổ nói chuyện, quay người lại liền thấy Mạnh Sanh bước xuống từ chiếc Mercedes-Benz, ánh mắt nghi hoặc, chẳng lẽ Mạnh Sanh đang hẹn hò với bạch phú mỹ nào mà cô không biết sao?
"Chị, sao chị lại ở đây?" Mạnh Sanh nhìn thấy Mạnh Giản trong đám người, trong mắt cậu nheo lại cực kỳ cao hứng. Ở cửa, cậu nghe thấy có người bảo chị gái xinh đẹp của Mạnh Sanh đã đến phòng thí nghiệm, cậu liền chạy chậm một đường tới đây.
Mạnh Giản nói: "Em chạy cái gì? Bộ chưa từng được gặp chị hay sao!"
Mạnh Giản kéo Mạnh Sanh ra ngoài nói chuyện, trong khi Mạnh Sanh vẫn đắm chìm trong niềm vui vì lâu ngày không gặp, thì Mạnh Giản liền ném ra một câu: "Em đang yêu đương đấy à?"
Mặt Mạnh Sanh lập tức đỏ bừng, "Chị, chị, chị đang nói cái gì vậy!"
"Không yêu đương thì em nói lắp cái gì?"
Trong mắt của Mạnh Sanh tựa như có một lớp mây mù không thể tan ra được, ánh mắt hiện lên nỗi lo lắng, nhưng đáng tiếc là chị gái cậu lại không nhận ra điều đó.
"Em còn chưa nghĩ tới..."
Mạnh Giản nới với cậu mấy câu, "Em thích thì cứ thích, con trai cũng đừng nên quá kén chọn!", "Nếu là gia cảnh tốt hơn chúng ta thì cũng không có vấn đề gì, chúng ta cố gắng tích lũy nhiều hơn một chút không phải là được rồi sao", "Ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự cố gì, chị gái chưa muốn nhanh như vậy đã được lên chức cô đâu" bla bla liên tục khiến Mạnh Sanh muốn đau cả tai, thật vất vả lắm mới đuổi được Mạnh Giản đi.
Cậu đứng ở cổng trường, nghĩ đến khuôn mặt đó, trong lòng cảm thấy vô cùng đau lòng, nên nói gì với chị gái mình đây? Nhưng nếu không nói, làm sao cậu có thể giải quyết được vấn đề này đây?
Mạnh Giản khó lắm mới yên bình trải qua được một tuần, nhưng sau đó cô lại nhận được một cuộc điện thoại phiền phức. Đêm đã khuya, cô mang một chiếc áo gió cùng mũ lưỡi trai màu đen đi ra ngoài.
Đến nơi, cô lấy điện thoại ra hỏi: "Người đâu?"
Hắc Ngũ dẫn người đến đón Mạnh Giản, sự xuất hiện của cô cùng với dáng người cao ráo đã thu hút nhiều sự chú ý, nhóm người của hắn phải tách ra để di dời sự chú ý từ mọi người.
"Lại có chuyện gì vậy?" Mạnh Giản cau mày, nếu không phải trước đó hắn từng cứu giúp Mạnh Sanh thì Mạnh Giản chẳng muốn quan tâm đến mấy cuộc xung đột nội bộ trong mấy băng đảng của hắn ta.
Hắc Ngũ là một người đàn ông gầy gò, khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta có vài trăm tên tay chân ở dưới trướng của mình và là người đứng đầu trong một băng đảng tội phạm nổi tiếng của thành phố B. Trên khuôn mặt của Hắc Ngũ có một vết sẹo kinh hoàng kéo dài đến cổ, mọi người nhìn thấy hắn ta đều cố gắng tránh xa vì trông rất đáng sợ. Nhưng Mạnh Giản nhìn cũng quen mắt rồi, nên cô không cảm thấy sợ hãi như những người khác.
"Đua xe, thắng thì giành được địa bàn!"
Mạnh Giản nhướng mày, "Đơn giản như vậy?"
Hắc Ngũ đưa cho Mạnh Giản một điếu thuốc, tự mình châm lửa rồi rít một hơi thuốc, "Bên trên kiểm tra ngày càng gay gắt, loại công việc này không dễ dàng lẻn tránh được, rất khó lăn lộn, nếu cô giúp được, thì giúp anh em một chút?"
Ngón tay Mạnh Giản kẹp điếu thuốc, đi theo Hắc Ngũ hút hơi thuốc rồi nhả khói trong chốc lát, rồi đem tàn thuốc xuống đất dập tắt, nói: "Làm! Có quy định gì không?"
Hắc Ngũ nói: "Năm vòng, ai chạy xong trước sẽ thắng!"
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy!" Hắc Ngũ nhìn Mạnh Giản, cùng những lời nói ở trong lòng không thể nói ra. Hắn biết Mạnh Giản chỉ đang trả ơn, những năm qua, hắn chứng kiến Mạnh Giản từ một cô bé trở thành một người phụ nữ quyến rũ. Trong thời gian đó, hắn mời thầy dạy cô cách đua xe, tự mình dạy cô hút thuốc, uống rượu và đánh bạc, nhưng hắn không bao giờ đưa cô vào con đường tốt đẹp. Tuy nhiên, dù có như vậy, cô vẫn quá nổi bật và hấp dẫn mọi ánh nhìn, hoàn toàn khác biệt với những người chỉ biết sống trong bóng tối như bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.