Cà Phê Đợi Một Người

Quyển 1 - Chương 44: Chương 10.5

Cửu Bả Đao

23/08/2016

"Con gái, sao lên đại học nửa năm rồi mà không có cậu bạn trai nào thế?

Có phải làm thêm bận quá không?" Bố suốt ngày nhắc nhở tôi kiểu ấy, một ngày gặp nhau bao nhiêu lần thì nhắc nhở bấy nhiêu lần.

"Chuyện này với chuyện kia chẳng liên quan gì đến nhau cả." Trăm lần như một tôi đều trả lời thế.

"Đại học Giao Thông nhiều con trai lắm cơ mà. Chẳng lẽ mù hết rồi. Để đấy bố gọi điện cho hiệu trưởng của con."

Bố bật ti vi lên, nhanh chóng chuyển sang kênh chính trị.

"Bây giờ không phải đang có mốt kết bạn trên mạng hay sao? Con gái à, hay là lên mạng xem có thích đứa nào không?"

Mẹ vừa nấu cơm vừa nói lớn, chẳng buồn để ý bà Vương sống đối diện cửa sổ nhà bếp là một bà lắm điều, ngày mai không khéo lại đi buôn dưa lê khắp xóm.

"Bố, mẹ, đừng ép con bé nữa, nó cũng cố gắng đi giao lưu rồi! Hôm ấy con với bạn gái gặp nó đi dạo với con trai trên bãi cát ở Kỳ Đỉnh đấy, cũng lãng mạn lắm." Anh tôi cười ha hả đi tới, cầm một miếng bánh kem lên nuốt chửng.

Tôi trừng mắt nhìn ông anh mình, chỉ hận anh ta không bị đá ngay lập tức.

"Có cố gắng là tốt, có cố gắng là tốt rồi, tập trung cho kinh tế(2) là thực tế đấy!" Bố bắt đầu tập trung xem ti vi, tôi mới có thể thoát khỏi địa ngục các câu hỏi "Tại sao học đại học Giao Thông mà không có bạn trai?"

(2) Đấy là một câu nói quen thuộc của Trần Thủy Biển mỗi khi kinh tế gặp khó khăn. Ngày nay đã trở thành một chuyện cười chính trị ở Đài Loan.

A Thác chưa bao giờ nói với tôi anh có thích Bách Giai hay không, tôi cũng không hỏi.

Bởi vì tôi chưa bao giờ nghi ngờ sức hấp dẫn của Bách Giai.

Huống hồ, chõ mũi vào tình yêu của người khác xưa nay vẫn là hành vi ngu xuẩn nhất, bởi tình yêu ngay từ đầu đã có đáp án.

Nhưng A Thác rõ ràng bắt đầu khó hiểu khi thấy tôi bình chân như vại kiểu đó.

"Hôm đó Bách Giai đã nắm tay anh." A Thác nổi trên mặt nước, A Châu đang ở bên cạnh nín thở quạt nước.

"Em biết, cậu ấy có kể với em, còn hớn ha hớn hở nữa."

Tôi cười, dựa vào thành bể nghỉ lấy hơi.

"Em nói xem, liệu Bách Giai có thích anh không?" A Thác tóm lấy cặp chân mập ú của A Châu, giúp cậu ấy chỉnh lại tư thế.

"Không phải chứ? Anh thực sự không biết hay là đang giả ngây đấy!" Tôi vỗ một cái lên đầu anh.

"Tối hôm đó rất lạnh, bọn anh không đeo găng tay, biết đâu cô ấy nhất thời bị lạnh tay thì sao?" Vẻ mặt A Thác rất nghiêm túc.

Chẳng trách Bách Giai nói tay A Thác đang run rẩy, thì ra không phải là căng thẳng, mà tại trời lạnh.

"Một cô gái dù có lạnh chết cũng không tùy tiện đưa tay cho con trai nắm đâu, biết chưa hả? Đồ ngốc!" Tôi lại vỗ lên đầu A Thác một cái.

"Chậc!" A Thác gãi gãi đầu.

"Chậc!" Tôi nghiêng đầu.

"Thế nên Bách Giai thích anh." A Thác tỏ ra rất nghiêm túc.

"Cảm giác giống như rút thăm trúng BMW chưa hả?" Tôi cười cười nói, vỗ vai anh tỏ ý chúc mừng.

"Rút trúng cũng vô dụng, anh có biết lái xe đâu, để hôm sau nhờ anh Bạo dạy anh mới được." A Thác trả lời, hết sức nghiêm túc.

"Anh đúng là đồ ngốc." Tôi đeo kính bơi, lặn xuống nước.

Buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ đông, A Thác và tôi tự lấy chìa khóa mở cửa nhà anh Bạo, chọn phim Bố già xem.

"Hôm nay bà chủ và người đàn ông trung niên kỳ quặc kia rốt cuộc đã bắt đầu nói chuyện rồi đấy." Tôi nói, đoạn cho đĩa phim vào đầu DVD.

"Thế hử? Nói những chuyện gì thế?" A Thác mở hộp lou mei vừa mua ra.

"Chuyện gì cũng nói hết ấy, em với Albus ở bên cạnh rình nghe trộm, thì ra người đàn ông đó là một nhạc sĩ, vợ chưa cưới của ông ta bị tai nạn ô tô qua đời khiến ông ta chịu cú sốc nặng nề, vì vậy thường hay thần hồn ngơ ngẩn, làm chuyện gì cũng chẳng để tâm, cuộc sống rối tung rối mù lên, chẳng khác nào một cái xác biết đi, bộ dạng trông còn thê thảm hơn anh hồi mới quen em gấp trăm lần. Cho đến một hôm, ông ta vô tình bước vào quán bọn em, lại vô tình uống phải món cà phê Bà chủ đặc chế khó uống muốn chết, bấy giờ ông ta mới thức tỉnh." Tôi nói, gắp một miếng đậu phụ Bách Diệp ưa thích.

"Ồ, vậy là để cho tinh thần tỉnh táo lại, người đàn ông đó ngày ngày đều đến quán bọn em à?" A Thác bật cười thành tiếng.

"Đúng thế, ông ta nói một ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ có thời gian ở trong quán bọn em là ông ta tỉnh táo thôi, vì vậy mới thường xuyên đến, gió cũng đến, mưa cũng đến, bất cứ chuyện gì cũng không cản được ông ta ngược đãi cái lưỡi của mình." Chúng tôi phá lên cười.

"Vui quá, không khéo đây đúng là số trời đã định đấy, hai người mất đi người yêu thương nhất, nhờ hết cốc này lại đến cốc khác những món đồ uống kinh khủng để quen nhau yêu nhau, tên quán của bọn em không chừng một thời gian nữa phải đổi đi thôi." A Thác vui vẻ nói.

"Hy vọng được như thế." Tôi nói.

Bộ phim Bố già này được gọi là kinh điển, có lẽ chính vì quá kinh điển nên không thích hợp với dạng nhân vật nhỏ như tôi, miệng vẫn còn ngậm đậu khô chưa ăn hết mà tôi đã mê man ngủ thiếp đi rồi, đến khi cái gối trên đầu giật thót một cách cứng nhắc, tôi mới lơ mơ mở mắt ra.

Thì ra tôi ngủ gục trên bụng A Thác, còn anh thì vừa hắt xì hơi một cái.

"Xin lỗi?' Tôi cựa quậy định ngồi lên.

"Không... không có gì, vừa khéo anh bị lạnh bụng." A Thác gãi gãi đầu.

Tôi gật đầu, tiếp tục nằm vật ra đó. Nhưng khi đã biết mình nằm trên bụng A Thác, tôi lại không sao ngủ được nữa.

Không ngủ được, nhưng bụng A Thác vẫn rất dễ chịu, tôi muốn cố gắng thử ngủ tiếp xem sao.

Còn A Thác thì tưởng tôi vẫn đang ngủ, không dám nhúc nhích cựa quậy gì, cả thở ra hít vào cũng hết sức dè dặt, tiếng trên phim cũng chỉnh xuống rất nhỏ. Tôi không khỏi cảm động.

Bách Giai ở bên người tốt như A Thác, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang.



"Có phải nghe hộ anh Bạo không?" Tôi hỏi, gối đầu trên bụng A Thác ngáp một cái.

"Em chưa ngủ à?" A Thác giật nẩy mình.

"Ngủ rồi lại tỉnh, không ngủ được nữa..." Tôi vươn vai.

"Chẳng hiểu có cần bắt máy không, anh chưa bao giờ nghe thấy điện thoại reo ở đây cả." A Thác ngần ngừ.

"Biết đâu là chuyện rất quan trọng. Đằng nào thì nghe một cú điện thoại anh Bạo cũng chẳng trách anh đâu." Tôi nói, A Thác gật đầu khen phải, cầm ống nghe lên.

"A lô. Đây là nhà anh Bạo." A Thác nói vào ống nghe.

"A Thác! Di động cậu tắt máy là anh biết cậu ở đó mà! Mau té đi, mẹ nhà nó chứ!" Anh Bạo gần như gầm lên, cả tôi cũng nghe thấy.

"Mau té đi!" A Thác cảm thấy có gì đó không ổn.

"Kẻ thù không biết tìm đâu ra được địa chỉ nhà anh, cậu mau té đi." Giọng anh Bạo vừa cuống quýt vừa giận dữ.

"Không phải chứ." Tôi giật nẩy người, chạy đến cạnh cửa hé ra một khe hở.

Mấy gã hung dữ đang cầm ống tuýp sắt bọc giấy báo và mã tấu sải bước trong con ngõ.

Gậy sắt cố tình cọ vào vách tường chật hẹp, phát ra những âm thanh kim loại "đinh đinh" rợn cả người, như thể khúc dạo đầu của một trận bão lớn.

"Không kịp rồi, A Thác, chúng ta mau gọi điện báo cảnh sát." Tôi nói, đoạn khóa cả hai cái khóa cửa vào.

"Không chạy được rồi, anh mau báo cảnh sát hộ bọn em, bọn chúng đã ở dưới nhà rồi, Tư Huỳnh cũng ở đây." A Thác toan dập máy, thần sắc có vẻ hoảng loạn.

"Mẹ nó chứ, dưới xô pha nhà anh có một thanh đao, cậu xem làm thế nào thì làm! Đợi đấy anh kéo đội sang." Anh Bạo dập máy, cánh cửa bị thanh đao chém vào rầm một cái.

A Thác mò dưới gầm xô pha ra một thanh đao, căng thẳng bảo tôi mau trốn vào gầm giường phòng anh Bạo. Tôi nói muốn trốn thì cùng trốn, sợ đến nỗi sắp khóc đến nơi.

A Thác chỉ trợn mắt lên nhìn tôi, gằn giọng bảo tôi mau rời khỏi phòng khách. Tôi chưa bao giờ thấy anh hung hăng như vậy.

"Đệch! Mau ra đây cho bố!"

"Mẹ nhà mày, cửa khóa rồi làm sao được. Đệch!" Cùng với những tiếng chửi bới, cánh cửa lại bị đạp mạnh mấy cái.

Khóa xích móc sắp đứt đến nơi.

"Anh Bạo không có ở đây!" A Thác kêu toáng lên.

Tôi vội vàng lánh vào phòng ngủ, trốn dưới gầm giường, thầm thề rằng sau này nhất định không bao giờ đến đây nữa.

"Nói năng lảm nhảm, không có cũng chém chết mày!"

Một gã khẩu khí hung hăng, giơ chân đạp tung cửa ra.

Tôi nằm rạp dưới gầm giường run lên bần bật, định lấy điện thoại di động báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện mình đã bỏ quên ngoài phòng khách.

"Con bà nhà nó, có mỗi một đứa? Thằng Bạo trốn đâu rồi!" Một giọng nói thô lỗ bất mãn.

"Cầm đao định làm gì hả thằng nhãi! Phì!" Giọng nói khác đầy vẻ khinh miệt.

"Anh Bạo không có nhà, có gì để lại lời nhắn, tôi sẽ nói với anh ấy." Giọng A Thác rất bình tĩnh.

"Đi tìm! Lật tung chỗ này lên! Tìm trong tủ, dưới gầm giường! Không được bỏ qua chỗ nào hết." Có tiếng bàn bị hất tung.

Còn cả tiếng tim đập khi toàn thân tôi run lên.

Nghe thấy ba chữ "dưới gầm giường" tôi gần như không thể thở được, tay chân lạnh buốt.

Cửa phòng ngủ bị đá bật ra, tôi thấy hai đôi giày vải bẩn thỉu giẫm qua giẫm lại trước mắt mình, sau đó có tiếng tủ bị mở tung.

Tôi gần như sắp khóc đến nơi.

"Tất cả dừng tay lại cho tôi! Đã bảo với các người là anh Bạo không ở đây mà!" A Thác đột nhiên gầm lên.

Sau đấy là một loạt tiếng đánh đập thình thịch.

"Mẹ! Gầm giường có người!" Một tên tóc húi cua thò đầu xuống phát hiện ra tôi, hai con mắt hắn lồi ra như mắt cá vàng, thò tay vào định kéo tôi ra.

"Không được dụng vào cô ấy! Cút! Cút ra ngoài!" A Thác xông vào phòng, không chút do dự, đá văng tên tóc húi cua.

"Con bà nó! Nhất định là bố thằng Bạo rồi!" Tên tóc húi cua gầm lên, cây gậy đập lên giường kêu "binh" một tiếng, tôi bịt tai ré lên.

"Ra đây! Ra đây cho bố mày!" Gã hung hãn cầm đầu đá mạnh vào cửa, tôi sợ đến nỗi thậm chí không khóc nổi.

Lẽ nào, hôm nay mình phải chết ở đây.

"Đừng ra!" A Thác hét lớn, cầm thanh đao của anh Bạo chém bừa một chập, chắn người trước chiếc giường.

Bốn gã vây A Thác lại, nhìn anh đánh giá.

"Cô ấy là bạn tôi, không liên quan gì đến anh Bạo, cảnh sát đến ngay bây giờ đấy, còn không đi mau đi!" Hai chân A Thác không hề run rẩy chút nào, thật không hiểu anh đang nghĩ cái gì.

Trước mắt không phải là phim, cũng không phải là truyện tranh hay tiểu thuyết, sẽ chết người.

"Mẹ mày, một mình cầm đao định dọa ai chứ! Chậc! Định dọa ai hả?" Tên cầm đầu đạp mạnh một cú vào chân giường, tôi kêu ré lên.



"Tôi nói trước rồi, nếu các anh không tìm được người mà cứ một mực muốn gây rối, dù bị chém chết tôi cũng sẽ kéo anh xuống cùng!" A Thác cương quyết nói: "Tốt nhất là anh một đao chém bay đầu tôi đi, bằng không có tin tôi đâm hai nhát lên người anh trước không?"

Bốn phía đột nhiên tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng súng máy lia quét trong phim từ phòng khách vẳng sang.

Vì cả tôi cũng không nghe ra chút gì sợ hãi trong giọng A Thác, anh hết sức nghiêm túc.

"Anh Bạo đang dẫn người đến đây rồi, muốn bỏ đi thì tôi chuyển lời thay anh, không thì anh chém chết tôi ngay tại đây đi." A Thác nói, mạch máu căng phồng lên: "Có giỏi thì đi mà chặn đường anh Bạo lúc một mình ấy, bằng không anh Bạo quay lại đây thấy tôi bị chém, với tính cách của anh ấy, các người đừng mong được toàn thây."

"Mặc xác nó nói cái mẹ gì, đánh chết mẹ nó đi!" Tên tóc húi cua bước lên một bước.

"Đúng, đánh chết mẹ nó đi! Nó nói bừa thế bố mày còn lâu mới tin!" Một tên khác cũng xông lên.

A Thác không nói thêm gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh.

Quả tim tôi muốn ngừng đập đến nơi.

"Để cho bố mày một cánh tay làm kỷ niệm, bố mày sẽ tha cho lần này!" Tên cầm đầu lạnh lùng nói.

"Được, anh nghĩ kỹ là được, anh Bạo sẽ đòi cả vốn lẫn lời chém thêm mấy cánh tay cho tôi, cuối cùng vẫn là tôi lời hơn." A Thác không ngờ chẳng chịu lép vế: "Tay trái hay tay phải?"

"A Thác, đừng! Tuyệt đối không được!" Tôi gầm lên, đột nhiên cảm thấy rất phẫn nộ, phẫn nộ đến mức quên cả sợ.

Vậy là tôi bò ra khỏi gầm giường, giận dữ đến nỗi đầu sắp vỡ tung.

"Tại sao lưu manh có thể ức hiếp người ta như thế chứ? Chẳng lẽ làm lưu manh là có thể không còn tính người hay sao? Rõ ràng người ta không có quan hệ gì, các người cũng ức hiếp được! Không nhìn ra chúng tôi chỉ mượn chỗ xem phim thôi hả! Động một tí là bảo người ta chặt tay chặt chân!" Tôi càng nói lại càng tức, thà chịu chém mấy đao cũng không chịu để A Thác tự chặt tay mình xuống.

Bầu không khí đông đặc lại như thép, A Thác đưa tay nắm chặt tay tôi, nội lực dào dạt của anh lại như dời núi lấp biển ập tới, cho tôi thêm dũng khí, khiến tôi quên cả sợ hãi.

"Có khí phách, cả hai đều được lắm!" Tên cầm đầu đột nhiên phá lên cười: "Anh Bạo nói quả không sai."

Bàn tay A Thác đột nhiên lỏng ra, tôi cũng ngẩn người.

Nguyên nhân tôi ngẩn người không phải tên cầm đầu đột nhiên chuyển sang nói tiếng phổ thông, mà tại trong câu nói của hắn, thằng Bạo đã trở thành anh Bạo.

"Thật ngại quá, tính toán thời gian, anh Bạo sắp đến rồi đấy." Tên tóc húi cua cười hì hì, vẻ hung hăng dữ tợn vừa nãy đã biến đi đâu mất.

"Vừa rồi... vừa rồi... toàn là trò đùa sao?" A Thác hết sức ngạc nhiên, nhưng tay vẫn cầm chắc thanh đao một cách cảnh giác và dè dặt.

"Tất nhiên rồi, toàn bộ đều diễn cho hai cô cậu xem thôi, anh Bạo nói cậu là một trang nam tử, nhất định sẽ bảo vệ bạn gái, như vậy là đại công cáo thành rồi! Anh Bạo quả nhiên không nhìn lầm người!" Một gã khác có gương mặt hung tợn cười lên ha hả, ném đao với gậy lên giường.

Nhìn bốn gã chẳng khác nào hung thần ác sát cười hiền như Phật Di Lặc, tôi đã hiểu ra toàn bộ.

Thì ra anh Bạo đã sắp xếp vở kịch lưu manh báo thù này, chính là để A Thác thể hiện khí phách đàn ông, hòng khiến tôi cảm nhận được sự quan tâm hết mực A Thác dành cho mình, cùng với quyết tâm cho dù phải tự chặt một tay cũng bảo vệ tôi. Sau đó, tôi sẽ lao vào lòng A Thác, từ đây hoàng tử công chúa tay nắm chặt tay vui vẻ bên nhau.

Còn anh Bạo, sở dĩ muốn tự mình vạch trần vở kịch này, cũng chỉ bởi một lý do ấu trĩ: Sau này anh ta còn muốn tiếp tục gặp hai bọn tôi ở đây, không muốn chúng tôi sợ hãi mà không đến nữa.

Tôi nhìn bộ dạng ngây ngốc của A Thác, không cần nghĩ cũng biết anh hoàn toàn không biết trước chuyện này.

Nhưng thanh đao trên tay anh vẫn không bỏ xuống, bàn tay siết chặt đầy căng thẳng.

Tôi biết tâm tình A Thác lúc này vẫn còn dừng lại ở giai đoạn căng thẳng dị thường lúc nãy, chưa bình tĩnh lại được, vì tay tôi đang rất đau, rất đau, xương cốt sap bị bóp nát đến nơi rồi.

"Không sao rồi, A Thác, không sao rồi." Tôi kéo kéo tay A Thác.

Đột nhiên tôi trong thấy trong mắt anh rơm rớm nước.

Cầu thang vang lên tiếng bình bịch, anh Bạo xuất hiện ở cửa.

Trên gương mặt nghiêm nghị thường ngày nở một nụ cười tinh quái hiếm hoi, anh ta chầm chậm đi tới, bốn gã mới rồi còn hung hăng giờ xếp thành hai hàng, cười toe toét, nghênh đón đại ca của bọn họ.

Bàn tay nắm chặt của A Thác đột nhiên lỏng ra. Một giây sau, tôi trông thấy A Thác nhảy xổ lên trước, giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt anh Bạo.

"Đại ca." Bốn gã du côn đóng kịch kinh hãi kêu lên, nhưng lại không dám nhúng tay.

Anh Bạo có cứng rắn mấy thì một đấm như sấm sét nổ giữa trời quang này của A Thác cũng suýt chút nữa khiến anh ta ngã nhào, một tay kịp thời chống vào tường mới không đổ xuống.

Tôi lúng túng nhìn A Thác, những cảm xúc phẫn nộ, sợ hãi, không tha thứ... toàn bộ đều viết rõ trên gương mặt anh, và cả trên cú đấm như đã thú vừa nãy nữa.

Anh Bạo chảy máu mũi, đứng thẳng người dậy. Anh ta chú ý đến cánh tay phải gân xanh nổi vòng quanh, đang cầm chặt thanh đao của A Thác.

"Xin lỗi." Anh Bạo lạnh lùng nói, đưa tay lên rờ cái mũi suýt chút nữa thì vẹo.

Bốn tên thủ hạ biết điều lủi thủi xếp hàng một đi ra khỏi căn phòng ngổn ngang đồ đạc bị đá đổ xuống dưới nhà.

A Thác nhìn tôi, tôi xua tay bảo không có gì, tôi biết anh Bạo chỉ có ý tốt, không sao, không sao cả.

"Thực sự là không sao đâu mà, lại còn vui nữa ấy chứ." Tôi cười an ủi A Thác, bấy giờ anh mới thở hắt ra một hơi dài.

Sau đó, chúng tôi ngồi trên ghế xô pha, anh Bạo và tôi phải dốc hết sức lực, hơn chục phút sau mới tách được mấy ngón tay A Thác, rút thanh đao ra. Có thể thấy, lúc xảy ra sự việc, sự bình tĩnh của A Thác và phản ứng của cơ thể anh hoàn toàn trái ngược, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người.

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác áy náy.

Tối hôm đó A Thác và anh Bạo đều không nói một lời, khán giả quan trọng nhất của toàn bộ vở kịch này, tức tôi, lúc thì bận rộn lấy đá cục trong tủ lạnh ra giúp anh Bạo chườm mũi, lúc lại xoa bóp cho bàn tay phải gần như bị chuột rút của A Thác, rồi còn phải phụ trách kể mấy câu chuyện cười trên mạng cho dịu bớt bầu không khí căng thẳng nữa.

Khó khăn lắm bộ phim Bố già nặng nề dài thườn thượt trên màn hình mới chấm dứt, tôi cùng A Thác lái chiếc SB của tôi rời khỏi nhà anh Bạo.

Về sau, khi A Thác đến tận Gambia ở châu Phi xa xôi, thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ đến vụ việc kinh hồn bạt vía tối hôm đó.

Cảnh tượng kiếm bạt cung giương, hầm hè dọa dẫm lúc ấy, tôi đã không còn nhớ nữa.

Thế nhưng, ánh mắt tôi, từ bấy đến giờ, vẫn không thể rời khỏi khoảnh khắc bàn tay A Thác run run.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cà Phê Đợi Một Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook