Quyển 1 - Chương 61: Chương 13.4
Cửu Bả Đao
23/08/2016
Anh toàn nói, anh quen với một cô gái rất chính nghĩa, rất dũng cảm, cô ấy tên là Tư Huỳnh, Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng, cô ấy chẳng những đã cứu
anh, lại còn dạy anh lái mô tô, còn thường xuyên mời anh uống cà phê, đi xem phim với anh, lại còn đoán đúng cả tên món ăn của thím Kim Đao nữa, mùa hè năm nay vừa mới học bơi đã cứu được A Châu khỏi chết đuối mấy
lần...
Bắc Tân Trúc, ngõ nhỏ bên cạnh nhà hát Kim Bảo.
Cửa nhà A Thương có thêm một cái máy đấm bốc hỏng, bảng điện và hộp dụng cụ nằm lăn lóc dưới đất.
"A Thác? Ở trong đó kìa." A Thương đang ăn bim bim tôm, chỉ vào trong nhà.
Tôi mừng rỡ kêu rú lên một tiếng, lao vào bên trong. Chẳng có người nào.
"Tên béo chết tiệt này dám lừa em." Tôi đá mạnh vào cái máy gắp búp bê.
"Chậc, chẳng phải đây sao." A Thương cười nhe nhởn, vỗ vỗ vào bảng điểm trên máy ném bóng rổ.
Một phút, một trăm bốn mươi hai điểm, một con số đáng sợ.
"A Thác bảo hôm nay cậu ta siêu may mắn, vì vậy cảm giác tay rất thoải mái, cả anh cũng chưa chắc thắng được đâu!"
A Thương trầm trồ khen ngợi, nhặt một quả bóng ném cho tôi: "Thử không?"
"Hôm nay em đen-chết-đi-được!" Tôi đứng từ ngoài cửa, cầm quả bóng ném thẳng vào máy ném bóng.
Trúng luôn!
Không còn chỗ nào để đi nữa rồi. A Thác lúc này chắc chắn đang ở chỗ Tiểu Tài.
Tôi gần như chỉ cần khống chế thân xe, sau đó liên tục tăng ga.
Nhưng nhịp tim của tôi tựa hồ còn nhanh hơn bánh xe, cảm giác bất an dữ dội không hề bị vận tốc một trăm cây số một giờ hất văng đi.
Đông Tân Trúc, dưới nhà Tiểu Tài.
Một già một trẻ, một bàn cờ tướng vừa mới phân thắng bại.
Nhưng không thấy A Thác.
"A Thác vừa thắng bác lần thứ hai, mất chưa đầy nửa tiếng, lại còn vừa cười vừa nói là..." Bố Tiểu Tài nhìn bàn cờ trầm tư, bộ dạng chừng như rất khó hiểu.
"Anh ấy bảo hôm nay anh ấy rất may mắn." Tôi ngây người, lẩm bẩm tự nói một mình.
"Cháu cũng nghe cậu ta nói thế à, cậu ta còn lừa bác bảo hôm nay không gặp được cháu nữa chứ." Bố Tiểu Tài tiếp tục trầm tư với ván cờ lúc nãy, lẩm bẩm: "Thì ra trong đánh cờ vận may cũng rất quan trọng." Tiểu Tài vỗ vỗ vai tôi, tôi giật mình sực tỉnh.
"Mười phút trước, A Thác phóng xe ra sân bay rồi." Tiểu Tài mặt mày ủ rũ, vẫn đang đội chiếc mũ ảo thuật tôi và A Thác tặng.
Nhưng giờ mới chín rưỡi, còn chưa đến, chưa đến mười giờ mà. Tôi cúi đầu, ngồi thụp xuống, úp mặt vào đầu gối.
Tiểu Tài cũng ngồi xuống.
"Anh còn chưa kịp luyện xong chiêu tự mình phun lửa, cậu ta đã đi rồi."
Tiểu Tài phẫn nộ: "Chỉ chút xíu xíu nữa là anh thành công rồi." Tôi không đáp lời, vì tôi đang hối hận đến nỗi không thể nói được gì nữa.
"A Thác biết thế nào cũng có ngày em đến tìm anh, vì vậy bảo anh đưa cái này cho em." Tiểu Tài nói, lúc tôi ngẩng đầu lên, nước mắt đã giàn giụa khắp mặt. Tiểu Tài bỏ mũ xuống, cho tôi xem bên trong, không có thứ gì, sau đó thò tay vào trong mò một cái, không ngờ lại lấy ra một món đồ. Một đôi tất màu xanh.
"Anh chẳng hiểu A Thác muốn làm trò gì nữa, đại khái chắc sợ em bị lạnh chân, nhưng cậu ta quên mất giờ đang mùa hè, đúng là cái thằng hồ đồ, ngốc ơi là ngốc." Tiểu Tài cười cười đặt đôi tất vào tay tôi.
Tôi ngẩn ra nhìn đôi tất màu xanh lá cây xấu đến mức không thể chịu nổi ấy.
Còn nhớ A Thương từng nói, món đồ đầu tiên một người gắp được trong đời, chính là hình ảnh khắc họa cuộc đời người đó.
Cuộc đời tôi là một con hươu cao cổ bị rách cổ, cuộc đời A Thác, thì là đôi tất quái lạ này.
Tôi không khóc nữa, cuối cùng lại bật cười.
Tuy rằng tôi không hiểu A Thác để lại đôi tất này cho mình làm gì, chắc là trong lúc dọn dẹp thanh lý đồ đạc trước khi xuất ngoại, thứ này xấu quá chẳng ai chịu lấy nên đành phải gửi ở chỗ tôi. Quái lạ, nhưng rốt cuộc cũng làm tâm trạng tôi vui lên.
Sau khi cảm ơn Tiểu Tài, tôi đứng dậy, nhét đôi tất vào túi, chuẩn bị ra về.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gì đó.
"Tiểu Tài, anh có nghe thấy gì không?" Tôi hỏi, chau mày lại.
"Làm gì có." Tiểu Tài dỏng tai, không hiểu tôi đang nói gì.
Nhưng tôi lại nghe thấy âm thanh tựa hồ không tồn tại hồi nãy.
"Bố, bố có nghe thấy tiếng quái quỷ gì không?" Tiểu Tài hỏi, bố anh ta không để ý, vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm vào bàn cờ.
Nhưng tim tôi giật thót, vì tôi lại nghe thấy nữa.
Tôi nhảy lên xe máy theo bản năng, nổ máy.
"Tư Huỳnh, rốt cuộc em nghe thấy tiếng gì vậy?" Tiểu Tài hỏi, vì anh ta đã trông thấy nụ cười trên gương mặt tôi.
"Pháo hoa, em nghe thấy tiếng pháo hoa." Tôi nói, sau đó phóng đi.
Tôi không giải thích gì nhiều với Tiểu Tài, vì muốn thuyết phục anh ta tôi đang ở mãi Đông Tân Trúc mà lại nghe thấy tiếng pháo thăng thiên ở tận cảng cá bên bờ biển Nam Liêu là điều không thể, có họa nói nhảm mà thôi.
Tôi không cố ý tăng tốc, vì tôi biết đã không kịp nữa, vả lại tôi còn phát hiện ra tâm trạng mình đã tương đối bình tĩnh, tôi đoán là đôi tất kia có thể có tác dụng ổn định tinh thần, cũng có thể bắt đầu hồi tưởng lại mọi việc xảy ra tối nay.
Tôi cuống lên đi tìm A Thác, sau đó thì sao? Sau đó tôi sẽ nói gì với anh.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thì có thể nói rõ điều gì đây?
Tôi cứ thế rời đi trước mắt Trạch Vu, gần như không chút lưu luyến. Rốt cuộc tôi đang nghĩ gì vậy?
Nếu tôi có thích A Thác một chút chút, thì cũng chỉ mới bắt đầu từ mấy tiếng đồng hồ trước thôi.
Vậy thì tại sao, vừa nãy tôi lại cảm thấy hoảng loạn như thế, ân hận như thế?
Tôi không biết, có lẽ tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, sau đó ôm anh thật chặt, nói tạm biệt anh.
Tiếng tạm biết ấy, có ý nghĩa rất quan trọng. Tôi không thể tưởng tượng khi A Thác lên đường, lại không mang theo lời chúc phúc của tôi.
Tôi phóng xe đến Nam Liêu, khó nhọc bò lên bờ đê biển, dang hai tay ra để giữ thăng bằng, thận trọng đi tới cỗ cũ, quả nhiên thấy dưới đất đầy những hộp pháo hoa rỗng không.
Tôi không khóc, vì bộ dạng A Thác lúc ở đây bắn pháo hoa một mình chắc hẳn rất vui vẻ.
Có lẽ chính niềm vui chân thành trong lòng anh, đã khiến tôi nghe thấy tiếng pháo hoa, cùng lời chúc phúc của anh từ nơi xa tít tắp.
Sau đó, tôi chầm chậm lái chiếc SB của Trương Chaien, theo địa chỉ trên danh thiếp quay về khu đô thị, tìm đến xưởng xe ban ngày Trương Chaien học sửa xe, đúng lúc xưởng đang đóng cửa. Tôi nói với ông chủ đầu hói, nhờ ông trả xe cho Trương Chaien, tối nay thực sự phải cảm ơn cậu ta, từ nay tôi với cậu ta chỉ còn lại sự cảm kích.
Trả xe xong, tôi gọi taxi quay về quán cà phê lấy chiếc SB của mình.
Dọc đường, tôi không khỏi nghiêm túc suy nghĩ xem cảm giác của mình với A Thác rốt cuộc có phải tình yêu không, hay là sự dựa dẫm lẫn nhau. Sự dựa dẫm kiểu anh cứu tôi, tôi cứu anh.
A Thác đi một mạch hai năm, đủ để tôi nghĩ ngợi mấy trăm lần rồi.
"Bác tài tên là Lý Trung Long, có biệt hiệu gì không? Hay nên gọi thế nào? A Long? Anh Long." Tôi bất giác cất tiếng hỏi.
"Mọi người đều gọi tui là Long Đầu To, vì đầu tui rất to đó." Bác tài nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc mới trả lời.
"Chậc, đúng là to thật đó, hồi đi lính chắc không đội vừa mũ sắt đâu nhỉ?" Tôi nhìn kỹ lại bác tài.
"Bị cô nói trúng rồi, không chỉ là mũ sắt đâu, cả mũ bảo hiểm tui cũng không đội vừa, có bận nghèo quá chẳng có cả tiền ăn, đành lên kế hoạch đi cướp ngân hàng, móa nó chứ, vừa trùm cái tất giấy lên đầu đã rách toác cả ra rồi, cuối cùng đành thôi." Cái miệng to tướng của bác tài cười lên một tiếng như thể tự giễu mình, tôi cũng cười theo.
"Long Đầu To, bình thường anh làm gì để tiêu khiển thế? Có từng nghĩ đến việc luyện Thiết đầu công không? Tôi có người bạn đầu to bằng nửa anh thôi, nhưng anh ta luyện Thiết đầu công chính tông Thiếu Lâm tự đó, rắc một tiếng là hòn gạch đập vào trán anh ta vỡ nát luôn, đáng sợ lắm, anh ta mà gặp anh đảm bảo sẽ cảm thấy anh rất có tiềm năng." Tôi nói, nghĩ đến Thiết Đầu.
"Thiết đầu công. Tôi thích chó lửa hơn, đã thế kỷ 21 rồi, Thiết đầu công mà để làm gì, có đi đóng phim Châu Tinh Trì đâu chứ. Còn thú tiêu khiển ấy à, những lúc không lái xe tôi toàn tập guitar để đi hát rong, nhưng mà ha ha ha, tôi chơi tệ lắm, tìm mãi mới được nhận vào một nhà hàng tồi tàn, chậc, tên là Quang Ảnh Mỹ Nhân, rảnh thì đến nghe chơi rock nhé!" Long Đầu To lấy trong túi ra một tấm danh thiếp ẩm ướt nhăn nheo đưa cho tôi, tôi nhận lấy cất đi.
"Long Đầu To, anh hình như rất vui chuyện, thế anh có thích nghe kể chuyện không?" Tôi hỏi, hạ cửa kính xe xuống.
"Móa nó, siêu thích luôn, nhà tôi toàn là truyện tranh." Long Đầu To tỏ ra rất hưng phấn.
"Ừm, vậy tôi kể cho anh nghe một câu chuyện, cho tôi chút ý kiến nhé, tôi có một người bạn, anh ấy..." Tôi vừa thốt ra miệng, đã tự mình bật cười.
Thì ra là như vậy.
"Hả? Không phải muốn kể chuyện sao? Vẫn còn mười phút nữa mới đến chợ đêm đại học Thanh Hoa cơ! Từ từ mà kể, kể hay thì tôi miễn phí cho cô luôn đấy! Kể kém một chút, thì cũng có thể giảm giá một ít!" Long Đầu To nhìn tôi trong gương chiếu hậu, cười hì hì.
Tôi cũng cười.
Thì ra A Thác luôn ở bên cạnh tôi, dùng cách thức độc nhất vô nhị của anh cùng tôi chia sẻ thế giới này.
Dần dà, góc nhìn của tôi đối với thế giới này cũng từ từ xoay chuyển, lúc nào không hay biết.
"Tạm biệt, máy bay sẽ không đưa anh đến nơi quá xa xôi đâu." Tôi sờ đôi bít tất trong túi áo.
Câu chuyện quán cà phê Đợi Một Người, để hai năm sau sẽ viết lại vậy.
Bắc Tân Trúc, ngõ nhỏ bên cạnh nhà hát Kim Bảo.
Cửa nhà A Thương có thêm một cái máy đấm bốc hỏng, bảng điện và hộp dụng cụ nằm lăn lóc dưới đất.
"A Thác? Ở trong đó kìa." A Thương đang ăn bim bim tôm, chỉ vào trong nhà.
Tôi mừng rỡ kêu rú lên một tiếng, lao vào bên trong. Chẳng có người nào.
"Tên béo chết tiệt này dám lừa em." Tôi đá mạnh vào cái máy gắp búp bê.
"Chậc, chẳng phải đây sao." A Thương cười nhe nhởn, vỗ vỗ vào bảng điểm trên máy ném bóng rổ.
Một phút, một trăm bốn mươi hai điểm, một con số đáng sợ.
"A Thác bảo hôm nay cậu ta siêu may mắn, vì vậy cảm giác tay rất thoải mái, cả anh cũng chưa chắc thắng được đâu!"
A Thương trầm trồ khen ngợi, nhặt một quả bóng ném cho tôi: "Thử không?"
"Hôm nay em đen-chết-đi-được!" Tôi đứng từ ngoài cửa, cầm quả bóng ném thẳng vào máy ném bóng.
Trúng luôn!
Không còn chỗ nào để đi nữa rồi. A Thác lúc này chắc chắn đang ở chỗ Tiểu Tài.
Tôi gần như chỉ cần khống chế thân xe, sau đó liên tục tăng ga.
Nhưng nhịp tim của tôi tựa hồ còn nhanh hơn bánh xe, cảm giác bất an dữ dội không hề bị vận tốc một trăm cây số một giờ hất văng đi.
Đông Tân Trúc, dưới nhà Tiểu Tài.
Một già một trẻ, một bàn cờ tướng vừa mới phân thắng bại.
Nhưng không thấy A Thác.
"A Thác vừa thắng bác lần thứ hai, mất chưa đầy nửa tiếng, lại còn vừa cười vừa nói là..." Bố Tiểu Tài nhìn bàn cờ trầm tư, bộ dạng chừng như rất khó hiểu.
"Anh ấy bảo hôm nay anh ấy rất may mắn." Tôi ngây người, lẩm bẩm tự nói một mình.
"Cháu cũng nghe cậu ta nói thế à, cậu ta còn lừa bác bảo hôm nay không gặp được cháu nữa chứ." Bố Tiểu Tài tiếp tục trầm tư với ván cờ lúc nãy, lẩm bẩm: "Thì ra trong đánh cờ vận may cũng rất quan trọng." Tiểu Tài vỗ vỗ vai tôi, tôi giật mình sực tỉnh.
"Mười phút trước, A Thác phóng xe ra sân bay rồi." Tiểu Tài mặt mày ủ rũ, vẫn đang đội chiếc mũ ảo thuật tôi và A Thác tặng.
Nhưng giờ mới chín rưỡi, còn chưa đến, chưa đến mười giờ mà. Tôi cúi đầu, ngồi thụp xuống, úp mặt vào đầu gối.
Tiểu Tài cũng ngồi xuống.
"Anh còn chưa kịp luyện xong chiêu tự mình phun lửa, cậu ta đã đi rồi."
Tiểu Tài phẫn nộ: "Chỉ chút xíu xíu nữa là anh thành công rồi." Tôi không đáp lời, vì tôi đang hối hận đến nỗi không thể nói được gì nữa.
"A Thác biết thế nào cũng có ngày em đến tìm anh, vì vậy bảo anh đưa cái này cho em." Tiểu Tài nói, lúc tôi ngẩng đầu lên, nước mắt đã giàn giụa khắp mặt. Tiểu Tài bỏ mũ xuống, cho tôi xem bên trong, không có thứ gì, sau đó thò tay vào trong mò một cái, không ngờ lại lấy ra một món đồ. Một đôi tất màu xanh.
"Anh chẳng hiểu A Thác muốn làm trò gì nữa, đại khái chắc sợ em bị lạnh chân, nhưng cậu ta quên mất giờ đang mùa hè, đúng là cái thằng hồ đồ, ngốc ơi là ngốc." Tiểu Tài cười cười đặt đôi tất vào tay tôi.
Tôi ngẩn ra nhìn đôi tất màu xanh lá cây xấu đến mức không thể chịu nổi ấy.
Còn nhớ A Thương từng nói, món đồ đầu tiên một người gắp được trong đời, chính là hình ảnh khắc họa cuộc đời người đó.
Cuộc đời tôi là một con hươu cao cổ bị rách cổ, cuộc đời A Thác, thì là đôi tất quái lạ này.
Tôi không khóc nữa, cuối cùng lại bật cười.
Tuy rằng tôi không hiểu A Thác để lại đôi tất này cho mình làm gì, chắc là trong lúc dọn dẹp thanh lý đồ đạc trước khi xuất ngoại, thứ này xấu quá chẳng ai chịu lấy nên đành phải gửi ở chỗ tôi. Quái lạ, nhưng rốt cuộc cũng làm tâm trạng tôi vui lên.
Sau khi cảm ơn Tiểu Tài, tôi đứng dậy, nhét đôi tất vào túi, chuẩn bị ra về.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gì đó.
"Tiểu Tài, anh có nghe thấy gì không?" Tôi hỏi, chau mày lại.
"Làm gì có." Tiểu Tài dỏng tai, không hiểu tôi đang nói gì.
Nhưng tôi lại nghe thấy âm thanh tựa hồ không tồn tại hồi nãy.
"Bố, bố có nghe thấy tiếng quái quỷ gì không?" Tiểu Tài hỏi, bố anh ta không để ý, vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm vào bàn cờ.
Nhưng tim tôi giật thót, vì tôi lại nghe thấy nữa.
Tôi nhảy lên xe máy theo bản năng, nổ máy.
"Tư Huỳnh, rốt cuộc em nghe thấy tiếng gì vậy?" Tiểu Tài hỏi, vì anh ta đã trông thấy nụ cười trên gương mặt tôi.
"Pháo hoa, em nghe thấy tiếng pháo hoa." Tôi nói, sau đó phóng đi.
Tôi không giải thích gì nhiều với Tiểu Tài, vì muốn thuyết phục anh ta tôi đang ở mãi Đông Tân Trúc mà lại nghe thấy tiếng pháo thăng thiên ở tận cảng cá bên bờ biển Nam Liêu là điều không thể, có họa nói nhảm mà thôi.
Tôi không cố ý tăng tốc, vì tôi biết đã không kịp nữa, vả lại tôi còn phát hiện ra tâm trạng mình đã tương đối bình tĩnh, tôi đoán là đôi tất kia có thể có tác dụng ổn định tinh thần, cũng có thể bắt đầu hồi tưởng lại mọi việc xảy ra tối nay.
Tôi cuống lên đi tìm A Thác, sau đó thì sao? Sau đó tôi sẽ nói gì với anh.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thì có thể nói rõ điều gì đây?
Tôi cứ thế rời đi trước mắt Trạch Vu, gần như không chút lưu luyến. Rốt cuộc tôi đang nghĩ gì vậy?
Nếu tôi có thích A Thác một chút chút, thì cũng chỉ mới bắt đầu từ mấy tiếng đồng hồ trước thôi.
Vậy thì tại sao, vừa nãy tôi lại cảm thấy hoảng loạn như thế, ân hận như thế?
Tôi không biết, có lẽ tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, sau đó ôm anh thật chặt, nói tạm biệt anh.
Tiếng tạm biết ấy, có ý nghĩa rất quan trọng. Tôi không thể tưởng tượng khi A Thác lên đường, lại không mang theo lời chúc phúc của tôi.
Tôi phóng xe đến Nam Liêu, khó nhọc bò lên bờ đê biển, dang hai tay ra để giữ thăng bằng, thận trọng đi tới cỗ cũ, quả nhiên thấy dưới đất đầy những hộp pháo hoa rỗng không.
Tôi không khóc, vì bộ dạng A Thác lúc ở đây bắn pháo hoa một mình chắc hẳn rất vui vẻ.
Có lẽ chính niềm vui chân thành trong lòng anh, đã khiến tôi nghe thấy tiếng pháo hoa, cùng lời chúc phúc của anh từ nơi xa tít tắp.
Sau đó, tôi chầm chậm lái chiếc SB của Trương Chaien, theo địa chỉ trên danh thiếp quay về khu đô thị, tìm đến xưởng xe ban ngày Trương Chaien học sửa xe, đúng lúc xưởng đang đóng cửa. Tôi nói với ông chủ đầu hói, nhờ ông trả xe cho Trương Chaien, tối nay thực sự phải cảm ơn cậu ta, từ nay tôi với cậu ta chỉ còn lại sự cảm kích.
Trả xe xong, tôi gọi taxi quay về quán cà phê lấy chiếc SB của mình.
Dọc đường, tôi không khỏi nghiêm túc suy nghĩ xem cảm giác của mình với A Thác rốt cuộc có phải tình yêu không, hay là sự dựa dẫm lẫn nhau. Sự dựa dẫm kiểu anh cứu tôi, tôi cứu anh.
A Thác đi một mạch hai năm, đủ để tôi nghĩ ngợi mấy trăm lần rồi.
"Bác tài tên là Lý Trung Long, có biệt hiệu gì không? Hay nên gọi thế nào? A Long? Anh Long." Tôi bất giác cất tiếng hỏi.
"Mọi người đều gọi tui là Long Đầu To, vì đầu tui rất to đó." Bác tài nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc mới trả lời.
"Chậc, đúng là to thật đó, hồi đi lính chắc không đội vừa mũ sắt đâu nhỉ?" Tôi nhìn kỹ lại bác tài.
"Bị cô nói trúng rồi, không chỉ là mũ sắt đâu, cả mũ bảo hiểm tui cũng không đội vừa, có bận nghèo quá chẳng có cả tiền ăn, đành lên kế hoạch đi cướp ngân hàng, móa nó chứ, vừa trùm cái tất giấy lên đầu đã rách toác cả ra rồi, cuối cùng đành thôi." Cái miệng to tướng của bác tài cười lên một tiếng như thể tự giễu mình, tôi cũng cười theo.
"Long Đầu To, bình thường anh làm gì để tiêu khiển thế? Có từng nghĩ đến việc luyện Thiết đầu công không? Tôi có người bạn đầu to bằng nửa anh thôi, nhưng anh ta luyện Thiết đầu công chính tông Thiếu Lâm tự đó, rắc một tiếng là hòn gạch đập vào trán anh ta vỡ nát luôn, đáng sợ lắm, anh ta mà gặp anh đảm bảo sẽ cảm thấy anh rất có tiềm năng." Tôi nói, nghĩ đến Thiết Đầu.
"Thiết đầu công. Tôi thích chó lửa hơn, đã thế kỷ 21 rồi, Thiết đầu công mà để làm gì, có đi đóng phim Châu Tinh Trì đâu chứ. Còn thú tiêu khiển ấy à, những lúc không lái xe tôi toàn tập guitar để đi hát rong, nhưng mà ha ha ha, tôi chơi tệ lắm, tìm mãi mới được nhận vào một nhà hàng tồi tàn, chậc, tên là Quang Ảnh Mỹ Nhân, rảnh thì đến nghe chơi rock nhé!" Long Đầu To lấy trong túi ra một tấm danh thiếp ẩm ướt nhăn nheo đưa cho tôi, tôi nhận lấy cất đi.
"Long Đầu To, anh hình như rất vui chuyện, thế anh có thích nghe kể chuyện không?" Tôi hỏi, hạ cửa kính xe xuống.
"Móa nó, siêu thích luôn, nhà tôi toàn là truyện tranh." Long Đầu To tỏ ra rất hưng phấn.
"Ừm, vậy tôi kể cho anh nghe một câu chuyện, cho tôi chút ý kiến nhé, tôi có một người bạn, anh ấy..." Tôi vừa thốt ra miệng, đã tự mình bật cười.
Thì ra là như vậy.
"Hả? Không phải muốn kể chuyện sao? Vẫn còn mười phút nữa mới đến chợ đêm đại học Thanh Hoa cơ! Từ từ mà kể, kể hay thì tôi miễn phí cho cô luôn đấy! Kể kém một chút, thì cũng có thể giảm giá một ít!" Long Đầu To nhìn tôi trong gương chiếu hậu, cười hì hì.
Tôi cũng cười.
Thì ra A Thác luôn ở bên cạnh tôi, dùng cách thức độc nhất vô nhị của anh cùng tôi chia sẻ thế giới này.
Dần dà, góc nhìn của tôi đối với thế giới này cũng từ từ xoay chuyển, lúc nào không hay biết.
"Tạm biệt, máy bay sẽ không đưa anh đến nơi quá xa xôi đâu." Tôi sờ đôi bít tất trong túi áo.
Câu chuyện quán cà phê Đợi Một Người, để hai năm sau sẽ viết lại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.