Cà Phê Đợi Một Người

Quyển 1 - Chương 11: Chương 3.2

Cửu Bả Đao

21/08/2016

Hai tiết thể dục đó kết thúc với bài biểu diễn trượt patin nghệ thuật không lấy gì làm đặc sắc của các thành viên câu lạc bộ patin đại học Thanh Hoa, nhưng trong suốt quá trình ấy, tôi không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ bừng của A Thác.

Kể cả bây giờ nhớ lại, trong lồng ngực tôi vẫn còn mơ hồ kẹt lại một thứ có thể gọi là áy náy.

Con người ấy thật thê thảm biết bao! Chẳng khó để hình dung ra, mỗi lần câu lạc bộ bọn họ cần làm nóng bầu không khí, chuyện xấu vạn năm của A Thác sẽ lại bị lôi ra nhắc một lần, rồi lại một lần nữa, hết lần này đến lần khác, lần này đến lần khác, cuối cùng hằn sâu vào tâm trí mỗi người đã từng nghe về chuyện xấu của anh ta.

Kể cả tên anh ta có bị quên đi, thì câu chuyện hoang đường "người bị lesbian cướp mất bạn gái" cũng không thể rơi vào quên lãng.

Tình huống tương tự cũng từng xảy ra với tôi.

Hồi học lớp Ba, có một hôm trong giờ tự học buổi sáng, ai nấy đều đang tập viết từ mới thì một con chó hoang rất dữ đột nhiên xông vào lớp sủa loạn lên, bộ dạng cực kỳ hung hãn, lúc ấy cô giáo không có ở đó, tất thảy mọi người đều náo loạn.

Người ở gần con chó to tướng ấy nhất là tôi nhất thời hoảng hốt nhảy tót lên bàn khóc ầm ĩ, nhưng con chó hoang kia nghe thấy tiếng khóc bắt đầu chạy vòng vòng quanh chỗ ngồi của tôi, chốc chốc lại chồm lên, nước miếng của nó chảy cả vào giày tôi.

Tôi trốn ở trên bàn, bị kinh hãi quá độ, lũ bạn ở xung quanh lại hò reo cười lớn, chẳng hiểu vì tủi thân hay hoảng loạn quá, tôi đã không cầm được mà đái dầm ra đó.

Trước mặt năm mươi bạn cùng lớp, váy của tôi loang lổ một mảng, vở bài tập trên bàn cũng ướt sũng.

Con chó to tướng kia chắc thấy áy náy, cụp đuôi bỏ chạy mất tích.

Sau đó, cô giáo vào lớp muộn, không hỏi rõ tình hình đã cho rằng tôi cố ý quậy phá, lại còn phạt tôi khi ấy đang ướt váy đứng trên bục giảng chép phạt lên bảng.

Lúc bấy giờ, tôi cứ khóc mãi, khóc mãi, nhưng tiếng khóc không thể nào nhấn chìm được tiếng cười vang của đám bạn học phía sau.



Câu chuyện chưa hết.

Từ đó trở đi, tôi biến thành trò cười. Cơn ác mộng này đeo bám tôi mãi đến tận năm lớp Sáu, chuyện này phải cảm ơn cái cậu Trương Chaien để tóc quả dưa bộ dạng như Chaien trong truyện Doraemon.

Trương Chaien liên tục học cùng lớp với tôi, cũng liên tục nắm bắt mọi cơ hội giới thiệu chuyện xấu của tôi với các bạn học mới, lần nào bị cậu ta khơi lại chuyện cũ tôi cũng khóc, cậu ta liền ra sức vỗ tay hoan hô, đúng là cái loại xấu xa trời sinh.

May là lên cấp hai chúng tôi sẽ học ở hai khu khác nhau, tôi bèn ôm ấp mộng tưởng "khi nào lên cấp hai, cuộc đời mình sẽ bắt đầu lại từ đầu, đừng nôn nóng, đừng hoảng sợ mà tiếp tục sống.

Vì vậy, khi lại nhìn thấy cậu ta cười hì hì ngồi ở phía sau người ngồi phía sau tôi trong buổi huấn luyện học sinh mới ở trường cấp hai, tôi không khỏi trợn tròn mắt lên, cậu ta còn chưa bắt đầu thuật lại chuyện xấu của tôi với bạn học mới ở trường cấp hai, nước mắt tôi đã lã chã rơi, sợ đến run lẩy bẩy.

Cô giáo mới còn tưởng tôi đau đớn vì đến kỳ kinh nguyệt, liền biệt phái cán sự vệ sinh cõng tôi đến phòng y tế nghỉ ngơi.

Sau này tôi mới biết, việc chia khu đã được quy hoạch lại. Có điều, tôi đã lo lắng thừa thãi về cơn ác mộng này.

Đại khái, sau khi lên cấp hai, Trương Chaien bỗng nhiên trở nên người lớn, cậu ta không nhắc đến chuyện xưa nữa, cũng không hay nói chuyện với tôi.

Nhưng mùi vị cơn ác mộng tuổi thơ ấy, cả đời này tôi cũng không quên được.

Người gây ra chuyện mất mặt chưa chắc đã xấu, mà chính người luôn tua ngược lại những ký ức không vui ấy rồi cười nhạo, mới thật là độc ác xấu xa.

Tôi không thể là loại người đáng ghét như vậy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cà Phê Đợi Một Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook