Cà Phê Đợi Một Người

Quyển 1 - Chương 23: Chương 5.5

Cửu Bả Đao

23/08/2016

Bọn tôi chạy lên một con đường quốc lộ thẳng tắp rộng rãi, hai bên đường là những cột đèn cách nhau khá xa.

Ánh đèn đường màu vàng cam phủ lên cả con đường, nhưng màu sắc ấm áp ấy dường như vẫn không thể bám lên những cơn gió lớn cuốn cuộn ập tới.

Càng đến gần biển, càng ngửi thấy mùi mằn mặn, tôi bắt đầu thấy lạnh.

Mọi người dừng xe ở quán đồ ăn vặt trong cảng cá, mua mấy cốc trà sữa trân châu, sau đó phóng xuống dưới đê biển.

Tôi hắt xì một cái rõ ro.

"Em khoác áo gió này vào đi, đừng ngại." A Thác cởi chiếc áo gió màu quýt đang mặc trên người đưa cho tôi.

"Không cần đâu." Tôi từ chối, A Thác ở phía trước chắn gió, chắc còn lạnh hơn cả tôi.

"Mọi người đều nói ngốc thì không bị cảm đâu, yên tâm đi." Nghe A Thác nghiêm nghị nói, tôi phá lên cười, khoác áo gió vào.

"Lần lượt từng người lên một, ưu tiên phụ nữ!" Anh chủ nhiệm câu lạc bộ tóc xù tên A Bộc chỉ huy.

A Bộc nhảy lên bờ đê trước, A Thác dùng tay làm cầu, giúp hai thành viên nữ trong câu lạc bộ leo lên đê, sau đó đến lượt tôi.

"Lâu rồi không gặp! Nghe nói em rất hung hăng à!" A Bộc cười hô hố, kéo tôi lên.

"Bình thường thôi ạ." Tôi học theo lối nói chuyện của A Thác leo lên bờ đê.

Mấy anh con trai lấy bánh kem và từng bọc từng bọc pháo hoa ở xe máy, chuyền từ dưới lên, không lâu sau cả đám con trai như khỉ như vượn ấy cũng lần lượt trèo lên, lại còn thi xem động tác của ai tao nhã hơn nữa.

Mọi người đều đã lên bờ đê, bọn tôi đi men theo con đường đê có phần chật hẹp, tìm kiếm "chỗ cũ" mà bọn họ nhắc tới, nhưng gió biển thổi rất mạnh, nhìn biển lớn đen tối mịt mùng bên tay phải, tôi đột nhiên cảm thấy hoa mắt do ngồi trên xe quá lâu, bèn ngồi xổm xuống nghỉ ngơi giây lát.

"Ngồi luôn đây đi." A Thác để ý thấy tôi như vậy, bèn ngồi luôn xuống, bổ sung: "Ở đây cũng thấy được hải đăng."

Vậy là, cả bọn toàn người lương thiện liền ngồi quây xung quanh tôi và A Thác.

Một chị con gái mở hộp bánh kem ra, tôi thì giúp cắm nến thành một dấu chấm than.

"A Thác, giúp người ta tự giới thiệu một chút đi chứ! Cái tên ngố này!"

A Bộc là chủ nhiệm câu lạc bộ, bèn nhắc nhở nhân vật chính vừa được tái sinh rằng mọi người vẫn chưa biết tôi.

A Thác băn khoăn ngẫm nghĩ giây lát, khó khăn lắm mới mở miệng được: "Phải rồi, hình như anh vẫn chưa biết tên em."

Tôi gật đầu. Phí lời, vì anh đã hỏi em bao giờ đâu, em cũng không chủ động nói với anh mà.

"Để em tự giới thiệu, em tên là Lý Tư Huỳnh, Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng, làm thêm ở quán cà phê."

Tôi nghĩ một chút, lại bổ sung: "Em vẫn đang học cấp ba, lớp Mười hai trường trung học nữ Tân Trúc."

"Học sinh cấp ba à! Nữ sinh cấp ba có thể đầu tư kiếm lợi lâu dài đó! Quả này A Thác nhà cậu hời to rồi còn gì!"

Một anh chàng gầy gò trông như khỉ giao phối với cây tre đẻ ra ồn ào bỡn cợt .

"Quả không hổ là truyền kỳ của câu lạc bộ patin, ngã xuống chẳng những bò dậy được, mà còn một mạch phi thẳng lên trời luôn!"

Anh chàng ngớ ngẩn A Bộc ôm lấy A Thác, A Thác căng thẳng kêu lên không phải như vậy, giải thích chúng tôi chỉ là bạn, vả lại còn vừa mới quen biết nhau.



Tiếp sau đấy, mọi người tự giới thiệu vắn tắt biệt danh của mình, mặc dù tôi đã nghe qua một lượt trong giờ thể dục ở trường.

A Bộc, Khỉ Xanh, Quỷ Cước Thất, Oliver, Mỹ Hoa, Khả Tâm, Freeza, Thần Vũ Trụ.

Ngoài các cô gái ra, biệt danh của ai nấy đều rất kỳ dị.

"Tư Huỳnh à! Có bạn học nào xinh đẹp thì phải giới thiệu đấy nhé! Phải xinh đẹp vào đấy!"

Thần Vũ Trụ trông giống hệt Thần Vũ Trụ trong truyện tranh Bảy viên ngọc rồng đeo thêm cặp kính cận, nhắc nhở tôi.

"Không được đâu, em còn có bạn bè ở trường nữa mà." Tôi đùa.

"Nói năng cũng xóc óc nhỉ! Chẳng trách có thể giúp A Thác vực dậy uy phong đàn ông! Không đơn giản!"

Quỷ Cước Thất bộ dạng giống hệt Quỷ Cước Thất trong phim lớn tiếng trầm t rồ .

"Nhắc đến chuyện vực dậy uy phong phái mạnh! Nào! Cắt bánh đi A Thác! Hôm ngày 7 tháng Mười, coi như là ngày kỷ niệm tái sinh của cậu đi nhé! Sau này phải nhớ kỹ vào đấy!" A Bộc lớn tiếng kêu lên, lần lượt châm hết chỗ nến cắm trên cái bánh.

A Thác cười không khép nổi miệng, mời tôi cùng anh thổi nến.

"Ê là anh tái sinh cơ mà!" Tôi vỗ vỗ vai A Thác.

"Cảm ơn em! Cảm ơn em!" A Thác nắm chặt tay tôi, vậy là tôi lại một lần nữa trúng chiêu Phân cân thác cốt!

Chúng tôi hợp lực thổi một hơi tắt hết sạch nến, mọi người đều vỗ tay.

"A Thác, trước đây đúng là có lỗi với cậu! Không ngờ cậu cũng là một người đàn ông oai phong hùng dũng!" A Bộc là chủ nhiệm câu lạc bộ, phụ trách giới thiệu các thành viên hẳn là người chế nhạo A Thác nhiều nhất, đứng dậy, chỉ vào ngực mình hét lớn: "Cho cậu đánh! Đánh đến khi nào chán thì thôi! Đánh đến khi tay cậu chuột rút thì thôi! Đừng khách sáo."

"Không cần đâu, trước đây tớ cũng có lỗi." A Thác gãi đầu, cười ngây ngốc.

"Cả tớ nữa, cậu tha thứ cho tớ nhé! Phim cấp ba hồi trước cậu mượn tớ không phải trả lại đâu! Đánh chết tớ đi cũng được." Freeza cũng đứng dậy, không cần trả phim cấp ba chắc đã là một lời xin lỗi rất thành khẩn rồi.

"Cảm ơn cậu." A Thác bẽn lẽn bắt tay với Freeza. Freeza tái mét mặt, ngồi xuống.

"Bọn tớ cũng vậy, trước đây đều không nghĩ đến cảm nhận của cậu, thực sự sorry cậu nhé!"

Mỹ Hoa và Khả Tâm lấy ra một con gấu đồ chơi, đeo lên ba lô của A Thác.

"Mong rằng cơn gió biển này thay cho lời xin lỗi chân thành của chúng tôi, theo

hồi ức vô tình đang trôi về phương xa, một lần nữa thắt chặt với nhau."

Lúc Oliver đọc thơ tôi mới biết tại sao anh ta có biệt danh Oliver, vì lúc nói chuyện, anh ta cứ ú a ú ớ như thế trong miệng ngậm bảy tám quả ô liu vậy, huống hồ trong đầu anh ta hình như cũng có khá nhiều ô liu, thơ đọc ra nghe ngang phè phè, còn ngốc hơn cả anh trai tôi nữa.

"Chúng ta không phải nói nhiều nữa! Nào!" Thần Vũ Trụ hô lớn, sau đó không làm gì hết, cũng chẳng hiểu anh ta lên cơn gì nữa.

"A Thác! Ngoại trừ xin lỗi, nói thật lòng, sau này còn làm quen được với nữ sinh cấp ba nhất định phải nhớ đến tớ đấy nhé!"

Khỉ Xanh nhe răng ngoác miệng kêu lên, biệt danh của anh ta đúng là vô cùng chính xác.

"Các cậu chẳng có thành ý gì cả! Để tớ tặng cậu ấy một nụ hôn vậy!"

Trong tiếng cười của cả bọn, Quỷ Cước Thất nằng nặc đòi hôn A Thác một cái.

Thấy A Thác, vốn từ một người xa lạ giờ trở thành bạn mới, nhờ tôi tự dưng nổi cơn chanh chua chửi đổng một phen mà lấy lại được thăng bằng trong quan hệ với mọi người, tôi vừa vui mừng lại vừa vinh hạnh, suốt cả buổi tối cười không sao khép miệng.



Mặc dù chẳng quen biết gì, nhưng mấy người bạn của A Thác đều rất hoạt bát, lại cũng quai quái, trong chốc lát đã đưa tôi vào một thế giới quái quỷ mà trong trường nữ không thể trải nghiệm; giữa bầu không khí hoan hỉ ấy, tôi tạm thời quên béng thân phận người ngoài của mình.

Sau đó là pháo hoa rợp trời.

A Bộc rất lợi hại, anh ta có thể mỗi tay cầm một quả pháo bươm bướm, sau đó chọn đúng thời cơ tốt nhất để quăng ra, ánh sáng xanh lục xoay vun vút, rít lên trên bầu trời đêm.

Thần Vũ Trụ cũng không kém, dám dùng miệng bắn pháo thăng thiên, làm cả bọn cười gần chết.

A Thác lại càng khó tin hơn, gần như là người có siêu năng lực.

"A Thác! Đến đây!" Quỷ Cước Thất quăng về phía A Thác một quả pháo kim cương lấp lánh ánh vàng!

"Chuyện nhỏ!" A Thác nhẹ nhàng bắt lấy quả pháo đang uốn lượn bay đến, sau đó dồn sức quăng lên không trung, pháo hoa rực rỡ rơi xuống lả tả.

Tôi trố mắt ra nhìn, A Thác liên tục bắt năm quả pháo kim cương, không để trượt phát nào.

Thật không hiểu anh ta rỗi việc kiểu gì mà đi luyện thứ võ công khủng bố này?

"Tư Huỳnh! Dám dùng tay bắn pháo thăng thiên không?" Khỉ Xanh kêu lên the thé, quả pháo thăng thiên trên tay rít lên một tiếng bắn vọt lên không.

"Chơi luôn! Ai sợ ai chứ!"

Tôi không chịu lép vế, lấy luôn mấy quả pháo thăng thiên, A Thác chạy tới dùng que hương giúp tôi châm pháo.

Tuy rằng tôi sợ chết khiếp, nhưng hưng phấn quá cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều!

"Đừng thả nhanh quá! Đợi đằng đuôi phun ra lửa hẵng hướng lên trời mà buông tay ra!" A Thác nhắc nhở tôi, căng thẳng quan sát.

"Phải nhắc em đấy!" Thần kinh tôi căng ra.

Ngòi pháo tóe ra hoa lửa, mắt tôi trợn trừng lên.

"Ba, hai, một! Thả ra!" A Thác kêu lên.

Tôi buông tay, cảm giác que pháo khẽ rung lên.

Vèo!

"Quả pháo thăng thiên rít lên lanh lảnh lao vút khỏi tay tôi, nghe rõ cả tiếng xé

gió bén nhọn.

"Bùm!"

"Ha! Em cũng biết rồi! Chẳng có bí quyết gì cả!" Tôi vui sướng hết mức, đòi A Thác giúp châm thêm quả nữa.

"Lần này thử chỉnh góc bốn mươi lăm độ xem, như vậy sẽ bắn xa hơn đấy!" A Thác hào hứng châm ngòi quả pháo.

A Thác tái sinh rồi.

Thứ Bảy, ngày 7 tháng Mười năm 2000.

Cùng một đêm tươi đẹp có pháo hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cà Phê Đợi Một Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook