Chương 5: Có người nói, đó là tương lai
Mỹ bảo
15/06/2013
Cửa ải
cuối năm sắp tới, cả nhà phải lên chùa dâng hương tế tổ.
Nhớ lại đoạn miêu tả khi cả nhà họ Cổ lên chùa dâng hương trong Hồng Lâu Mộng, trùng trùng điệp điệp lên đường, rồng rắn nối nhau trên đường cái, là một cảnh tượng hết sức xa hoa. Còn Tạ gia, không biết vì thái phó tính tình đơn giản, hay vì gia quyến ít người, lên chùa dâng hương cũng chỉ có năm cỗ kiệu, mấy người hầu và gia đinh mở đường mà thôi, ôn hòa, khiêm tốn xuyên qua thành, đi thẳng tới phật sơn.
Vạn phật sơn cách kinh thành mấy dặm, trên núi có hơn mười tòa chùa miếu to to nhỏ nhỏ, nhưng cũng cố ý khoa trương xưng là Vạn phật sơn. Trong “Sơn xuyên chí” viết, núi cao vạn trượng, trên núi tràn ngập kỳ hoa dị thảo, có thác đổ suối chảy, nhiều loại chim chóc, linh thú.
Cụ thể là thần kỳ thế nào, tôi cũng không biết. Cỗ kiệu thời xưa dù sao cũng không phải ô tô thời hiện đại, tôi ngồi trong kiệu, bị lắc đến không biết đâu là trời đâu là đất, trước mắt tối đen, dạ dày giống như đang cuộn lên từng đợt, vừa giống ngồi trên tàu hải tặc vừa giống đi tàu lượn siêu tốc. Toàn thân tôi co giật như động kinh, mà đường đi của cổ nhân lại ngoằn nghèo, dài dằng dặc như Vạn Lý Trường Thành.
Vân Hương không ngừng vuốt lưng cho tôi: “Tiểu thư cố lên, sắp tới nơi rồi.”
Tôi không cố được nữa, vén rèm há miệng nôn ra, cháo bánh bao nhân trứng và quả táo sáng nay mới ăn tất cả đã hóa thành nước a-xít, phun ra.
Nôn xong, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Mở mắt ra, tôi nhìn thấy một bãi nước bẩn màu vàng bắn lên một tấm gấm vóc màu trúc xanh thượng đẳng, tấm vải gấm kia chớp lên chớp xuống có tiết tấu.
Ánh mắt tôi nhìn theo tấm vải kia lên trên, dừng lại ở nụ cười méo mó của Tạ Chiêu Anh. Bàn tay nắm dây cương của anh ta lộ gân xanh, các đốt ngón tay trắng bệch, nhưng anh ta vẫn kiềm chế được, không nhào tới bóp chết tôi.
Những kẻ phong lưu thường thích chưng diện, những kẻ thích chưng diện lại thích sạch sẽ. Nhưng tôi thật sự vô tội, đường rộng như vậy anh ta không đi, lại cố tình thúc ngựa lại đây, bị tôi nôn vào cũng là anh ta tự chịu.
Tạ Chiêu Anh thật vất vả mới khống chế được nét mặt, vươn tay đưa cho tôi một thứ gì đó, nói: “Ngửi một chút sẽ không choáng váng nữa.”
Tôi nhận lấy nhìn, là một cái túi thơm tinh xảo, tản ra một mùi thơm lạ lạ, khiến tôi liên tưởng đến kem dưỡng ẩm của Olay. Tôi đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi thơm ngát kia thấm vào người, khiến thần trí thoáng thanh tỉnh, đầu thật sự không choáng váng nữa.
Thì ra anh ta tới để đưa thứ này cho tôi. Tôi ngẩng đầu, định nói mấy câu cảm ơn với Tạ Chiêu Anh, vậy mà anh ta đã thúc ngựa đi trước từ bao giờ, tới trong chùa thay quần áo.
Đến nơi, có một lão hòa thường gầy gò đứng ở cửa đón tiếp chúng tôi, nói một tràng dài a di đà phật và mấy câu khách sáo, sau đó đưa chúng tôi vào. Tôi và Tạ Chiêu Kha đi phía sau Tạ phu nhân, chờ phái nam dâng hương xong chúng tôi mới bước lên, dập đầu với Phật tổ và tổ tông nhà họ Tạ.
Tôi quỳ lạy rất thành tâm. Bồ Tát và tổ tông phù hộ, mặc dù con không phải con cháu nhà họ Tạ, nhưng tốt xấu gì cũng có họ Tạ, nếu đã chiếm thân thể của Tạ Chiêu Hoa cũng sẽ cư xử thật tử tế, nhất định không bôi nhọ danh tiếng nhà họ Tạ. Cầu Bồ Tát và tổ tông phù hộ con sớm ngày trở về cơ thể mình, con cầu xin nghìn vạn lần.
Thật vất vả mới dâng hương xong, sau đó lại phải đi nghe thiền. Tôi khóc thét trong lòng, vừa nãy mới phun ra, nay dạ dày trống không, giờ đã sắp đói kêu thành tiếng, tôi hai mắt xám ngắt, nhìn bánh bao trắng bóc trong số đồ cúng bày trên bàn thờ mà nuốt nước miếng.
Tạ Chiêu Kha thật sự không thuộc chốn nhân gian khói lửa, vẫn duyên dáng yêu kiều đứng phía sau Tạ phu nhân, dung nhan cao quý mỹ lệ hoàn toàn điềm tĩnh. Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt của tôi, khó hiểu hỏi: “Tứ muội, muội không khỏe sao?”
Tôi cười khổ lắc đầu.
Tạ phu nhân vô cùng hào hứng nói: “Hôm nay Tuệ Không đại sư sẽ giảng thiền, thật sự hiếm có, các con đều phải chuyên tâm nghe giảng đấy.”
Bước vào thiền phòng, tôi chọn một vị trí xa xa, ngồi xuống bên cạnh một chàng trai tóc đen mặc một bộ quần áo bằng gấm trắng, đó là Tạ Chiêu Anh đã thay y phục. Tôi uể oải gật đầu với anh ta, một cái túi giấy bỗng bị nhét vào tay tôi.
Tôi giậy mình, cái túi giấy kia nóng hầm hập. Cẩn thận mở ra, thì ra là mấy chiếc bánh đậu nành vàng ươm.
Tôi rưng rưng nước mắt: “Nhị ca…”
“Nhanh ăn đi.” Tạ Chiêu Anh thương hại nhìn bộ dạng khổ sở của tôi: “Tiểu Tam Tử trộm được trong phòng bếp, nhị ca ăn một nửa, để dành cho muội một nửa. Thế nào? Nhị ca đối với muội có tốt không?”
Tôi liên tục gật đầu, vùi đầu cắn một miếng, kết quả là lập tức bị nghẹn, suýt chút nữa là nghẹn chết. Một chưởng cứng như sắt của Tạ Chiêu Anh đập vào lưng tôi, tôi phụt một tiếng, phun miếng bánh vào gáy của Tạ Linh Quyên ngồi phía trước. Tạ Linh Quyên há miệng định kêu lên, lại bị đại ca của tôi dùng một tay che miệng, thì ra Tuệ Không đại sư đã tới.
Tuệ Không đại sư là một ông già khoảng hơn sáu mươi tuối, gầy gò yếu ớt nhưng bước đi ổn định, hai mắt sáng như sao, sắc bén như dao, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Ông ấy đứng lại, hai mắt đảo qua đám người như đèn pha, rồi bỗng dừng lại trên mặt tôi.
Tôi bị ánh mắt kia nhìn tới, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Trong lòng nói thầm, chẳng lẽ cao nhân nhìn ra tôi là mượn xác hoàn hồn rồi?
Thế như Tuệ Không đại sư thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bồ đoàn, bắt đầu giảng thiền.
Tôi vốn không có lòng hướng Phật, lại cực khổ cả nửa ngày, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ. Lão hòa thượng nói đến Phật tích, điển cố kỳ lạ, từ nghĩ vô cùng thâm ảo, tôi nghe mà như nghe ngoại ngữ. Trong thiền phong đốt chậu than, ấm áp dễ chịu, tôi lảo đảo dựa vào một thứ gì đó mềm mại ấm áp, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm thanh nhã, sung sướng nhắm hai mắt lại.
Trong mơ là một biển mây, giống cảnh tượng khi tôi mới thoát xác. Tôi lung tung bay lượn trong những tầng mây, giống một cái máy bay không có ra-đa chỉ dẫn.
Bay mãi, bay mãi, tầng mây dần dần loãng đi, một khoảng đất rộng lớn mơ hồ hiện ra. Đó là một thành phố hiện đại, tôi trôi nổi phía trên nhìn bao quát tất cả, chỉ thấy những ánh đèn màu vàng rạng rỡ trong bóng đêm đô thị, những biển quảng cáo sắc màu sặc sỡ chói mắt trên mấy tòa nhà cao chọc trời. Tôi bỗng nhìn thấy một cửa hàng bách hóa quen thuộc, lúc này mới phát hiện hình như tôi đang ở thế giới trước kia của mình.
Tôi mừng như điên, lập tức bay về phía nhà mình. Trong tiểu khu nhà tôi đang là quang cảnh của mùa thu, hoa quế tỏa hương, dưới nhà tôi có một chiếc xe con cao cấp, bên trên trang trí bằng hoa hồng và dây ruy băng màu hồng.
Tôi đang mơ màng, bỗng một đám người ùa ra khỏi tòa nhà, đi tới trước mặt tôi, chính là Trương Tử Việt mà tôi ngày đêm mong nhớ!
Anh tươi cười rạng rỡ, vui sướng kéo tay một cô gái xinh đẹp váy đỏ, đó là Lý Yên. Hai người mật mật ngọt ngọt, được mọi người vây quanh, đi về phía chiếc xe kia. Trên chiếc xe đó dán một chữ “Hỉ” thật lớn.
Tôi mờ mịt đứng trong đám người. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi, thân thể của bọn họ xuyên qua tôi, tôi giống như một linh hồn.
Tôi nhớ ra rồi, hôm nay là mùng Chín tháng Chín, ngày Trương Tử Việt kết hôn. Thân thể tôi còn không biết đang nằm thẳng cẳng ở chỗ nào, vậy mà anh vẫn chẳng có việc gì, đúng ngày tổ chức hôn lễ, trở thành chồng của Lý Yên.
Tôi ngơ ngác đứng đó, nhìn mọi người ngồi vào trong xe, những chiếc xe lần lượt rời đi, dưới lầu rất nhanh đã trống trơn. Gió thu cuốn mấy chiếc lá vàng bay lên, sau khi sự náo nhiệt qua đi, vẻ hiu quạnh vây lấy tôi. Tôi nhìn về phía chiếc xe cưới kia rời đi, đôi mắt đau nhức.
Một tiếng nói không có chút du dương vang lên: “Đừng nhìn nữa, thứ không phải của cô thì đã định trước sẽ không phải của cô rồi.”
Tâm trạng bị cắt ngang, tôi tức giận trợn mắt nhìn về một khoảng không phía trên mình: “Cậu bớt nói nhảm đi, tôi đợi đã hai tháng, bây giờ đã có thể đưa tôi quay về thân thể chưa?”
“No. No.” Đại tiên kia phun ra hai câu tiếng nước ngoài: “Thời cơ còn chưa tới.”
“Còn chưa tới?” Tôi nén giận: “Để nguyên thần của tôi trở về cơ thể cũng chẳng phải kỹ thuật gì phức tạp, vì sao phải lâu như thế?”
Giọng nói kia cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi cũng không có cách nào khác. Những việc như linh hồn trở về cơ thể thế này cũng không phải muốn là được. Bất kể một linh hồn nào muốn nhập vào một thân thể nào đó đều phải dựa vào sự điều phối, phải có chỉ thị của các sếp mới được. Nhưng hiệu suất làm việc của cấp trên rất kém, vì vậy chỉ tiêu mỗi ngày có hạn. Dù cô đã có tên trong danh sách nhưng chờ đến lượt sợ là còn một khoảng thời gian nữa.”
Tôi tức giận đến mức chửi mắng chế độ quan liêu một lượt. Giọng nói kia an ủi tôi: “Cô Tạ, cô cũng đừng nóng ruột. Dù sao người trong lòng cô cũng đã kết hôn rồi, cô có trở về cũng không thay đổi được gì, chi bằng tận hưởng cuộc sống khác lạ ở thế giới kia một chút đi. Hơn nữa, người trong số mệnh của cô cũng không phải chú rể vừa rồi.”
Tôi nghe tới đây, hứng thú hỏi: “Cậu biết người trong số mệnh của tôi là ai à?”
Đại tiên mất tự nhiên khụ một tiếng, hạ giọng nói: “Tôi chỉ tò mò mở quyển tử vi cả đời của cô ra mới nhìn thấy, việc này coi như tiết lộ thiên cơ, sẽ bị thiên lôi đánh. Nhưng hai chúng ta là ai, người khác là tôi không nói cho đâu…”
Tôi sốt ruột: “Rốt cuộc là ai?”
Đại tiên kia cười hì hì: “Người kia, chính là người bên cạnh cô. Cô để ý một chút là biết.”
Thế này cũng chẳng khác gì chưa nói.
Tôi đang muốn hỏi lại thì giọng nói kia bỗng nói: “Hết giờ rồi.” Sau đó, tôi bị một sức lực nào đó túm đi, bắn tôi lên cao như ngồi trên tên lửa. Tôi hoa mắt choáng đầu, nhắm chặt mắt lại, bay nhanh trên trời một lúc sau đó rơi thẳng xuống.
Cảm giác không trọng lượng khiến tôi hô lên một tiếng sợ hãi theo bản năng, đột nhiên phịch một tiếng, sau lưng đụng vào cái gì đó, ngã chổng vó.
Mở mắt, nhìn thấy một xà ngang thật to trên nóc nhà, sau đó là một gương mặt quen thuộc tiến vào tầm mắt.
“Tứ muội, muội không sao chứ?”
Tạ Chiêu Anh vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nhìn tôi. Tôi ngốc nghếch nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, trong đầu bỗng nảy lên một câu nói của đại tiên: “Người kia ở ngay bên cạnh cô.”
Một trận rùng mình.
Tạ Chiêu Anh nghi hoặc vươn tay xoa xoa đầu tôi: “Không phải ngủ đến ngu người rồi chứ?”
Giờ tôi mới phát hiện ra cả sảnh đường thật im lặng, ai ai cũng nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt Tạ phu nhân khó có thể gọi là đẹp, Tuệ Không đại sư kia thì đang híp mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy thâm ảo. Chỗ tựa lưng run lên một cái, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn. Tống Tử Kính đang cười cười đầy dịu dạng nhìn chăm chú vào tôi, thì ra tôi ngã lên người anh ta. Gương mặt tôi thoáng cái ửng hồng.
Tạ thái phó lấy lại vẻ bình tĩnh, cúi người xin lỗi Tuệ Không đại sư: “Tiểu nữ không có giáo dưỡng, xúc phạm đại sư. Lão phu trở về nhất định quản giáo nghiêm khắc, mong đại sư rộng lượng tha thứ.”
Tuệ Không đại sư niệm a di đà phật rồi nói: “Tạ đại nhân không cần tự trách. Tạ tiểu thư còn trẻ tuổi, hoạt bát, không chịu nổi Phật pháp nặng nề cũng là chuyện thường tình. Lão nạp thấy tiểu thư chất phác thông minh, tâm linh trong sáng, gương mặt mang theo linh khí, tư thế ung dung, tương lai nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ.”
Những lời này giống như ném một quả lựu đạn vào trong đám người, nổ tung đến mức mọi người choáng váng, không nhận được phương hướng.
Cả nhà chậm rãi quay đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía Tạ Chiêu Kha. Tạ phu nhân mở miệng nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người: “Đại sư, ngài không nhìn nhầm người đấy chứ?”
Tôi gật đầu theo tất cả mọi người.
Tuệ Không đại sư chắp tay nói: “Thí chủ, lão nạp là người xuất gia, không nói dối. Đây là thiên cơ, lão nạp đã tiết lộ ắt phải chịu tội trong người, cũng khó thoát. A di đà phật.”
Lão hòa thượng này, nếu đã biết thiên cơ không thể tiết lộ thì sao lão không ngậm cái miệng mình lại?
Tôi khóc không ra nước mắt. Người nhà họ Tạ dùng ánh mắt như tia hồng ngoại nhìn tôi, trên mặt đều viết mấy chữ “Sao có thể? Nhìn thế nào cũng không giống!”.
Tôi vội vàng nói: “Con không tin. Lão hòa thượng đó nói lung tung.” Tôi còn phải trở về thân thể của mình nha.
Tạ thái phó gầm lên: “Láo xược!”
Không biết ông ấy mắng tôi vì tôi gọi Tuệ Không đại sư là lão hòa thượng, hay vì tôi phủ nhận số mệnh nương nương của mình.
Tuệ Không đại sư cười bí hiểm rồi bỏ đi, để lại cả nhà họ Tạ khó hiểu nhìn nhau. Tạ phu nhân vẫn còn căng thẳng run run, nói với Tạ thái phó: “Lão gia, hay là lại mời đại sư xem tướng cho Kha Nhi đi.”
Gương mặt xinh đẹp của Tạ Chiêu Kha tràn đầy không tình nguyện, ánh mắt u ám vẫn dính chặt lên người Tống Tử. Mà Tống Tử Kính thì cau mày nhìn tôi chằm chằm, giống như đang suy nghĩ rốt cuộc trên người tôi có chỗ nào giống mẫu nghi thiên hạ.
Tạ Chiêu Anh cười tủm tỉm sán lại: “Chúc mừng tứ muội nha.”
Tôi tức giận: “Mừng cái gì mà mừng.”
“Tạ gia chúng ta sắp có một nương nương nha.”
Tôi cả giận: “Chưa nói đến chuyện hoàng đế kia đã hơn bốn mươi tuổi, lại bệnh tật đầy mình, muội còn như hoa như ngọc, làm vợ bé cho hắn, hắn có tiếp nhận được không?”
Tạ thái phó giậm chân: “Đồ láo xược, lời chửi bới thánh thượng ngươi cũng dám nói?”
Tôi cũng bắt đầu bộc phát, la lên: “Có gì không thể? Phụ nữ cũng là người, chỉ vì trời sinh sức lực không bằng đàn ông nên bị đàn ông coi không phải người hay sao? Nói trắng ra, đây chính là thống trị bằng bạo lực, phụ quyền phu quyền, cả xã hội đều phát triển dị dạng.”
Tạ thái phó không biết phải đối phó với một phần tử cuồng nhiệt chủ nghĩa nữ quyền thế nào, gương mặt tức giận đến mức biến thành màu gan heo, suýt chút nữa vì máu bốc lên não mà ngất đi.
Tạ Chiêu Anh thấy không ổn, vội vàng kéo tôi ra ngoài.
Anh ta lôi tôi thẳng ra ngoài chùa, tôi hất mạnh tay anh ta ra, tư mình đi thẳng xuống núi.
Cuối cùng cũng có chút tức giận.
Thử nghĩ đến chuyện bạn là một cô gái, hy sinh tuổi thanh xuân của mình cho sự vinh quang của gia tộc, người ta còn nghĩ mình không xứng. Tôi không chịu nổi sự sỉ nhục này. Bọn họ là cái thá gì, một kẻ là lão hòa thượng mượn danh tiếng lừa gạt thiên hạ, một kẻ là thành phần trí thức ra vẻ đạo mạo, cả cái xã hội phong kiến nam tôn nữ ti chết tiệt này nữa.
Tôi đứng ở lưng chừng con đường dẫn xuống núi, gào to: “Bà đây muốn về nhà…….”
“Ta đưa muội về là được.” Giọng nói của Tạ Chiêu Anh đột nhiên truyền tới khiến tôi lại càng hoảng sợ.
Không biết anh ta đuổi theo tôi từ lúc nào, cưỡi ngựa phía sau, tôi bụng đầy tâm sự nên cũng không chú ý tới.
Anh ta thở dài: “Dù thế nào ông ấy cũng là cha muội, muội tranh cãi với ông ấy là lỗi của muội.”
Tôi lạnh lùng nói: “Nhị thiếu gia, nếu tôi thật sự trở thành cô vợ nhỏ của hoàng đế, đến lúc đó cả nhà ngài phải quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi còn phải quan tâm xem mình đã từng cãi nhau với cha già hay chưa sao?”
Tạ Chiêu Anh cười khổ: “Đừng giận. Lời lão hòa thượng kia nói cũng không chính xác, khi ta còn bé, hắn còn nói tương lai ta sẽ quân lâm thiên hạ ấy chứ.”
Tôi sợ hãi: “Nhị ca, lời này nếu truyền ra ngoài sẽ bị chém đầu đấy!”
“Đúng vậy.” Tạ Chiêu Anh cũng rất bực bội: “Nhưng muội nhìn xem, ta lớn thế này rồi vẫn chỉ là lão nhị của Tạ gia, ngay cả một chức quan cũng không có. Quân lâm thiên hạ cái con mẹ gì.”
Tôi cười: “Chuyện này cũng chưa chắc. Có lẽ muội làm nương nương rồi sẽ liên tục đề bạt người nhà mẹ đẻ, Tạ gia chúng ta ngoại thích chuyên quyền, cuối cùng nhị ca không chịu làm hầu gia nhàn tản nữa, khởi binh tạo phản…”
Tạ Chiêu Anh đen mặt.
Tôi ngừng lại, khoát tay, tiếp tục bước đi: “Nhị ca về đi, muội không sao.”
“Muội muốn đi đâu?” Tạ Chiêu Anh hỏi.
“Nghe con lừa trọc đầu kia niệm kinh nửa ngày, trước ngực sắp dính vào sau lưng đến nơi, xuống núi tìm cái ăn đã.”
Tôi mới đi được hai bước, thắt lưng bỗng bị siết chặt, thoáng cái đã bị người ta nhấc lên. Tạ Chiêu Anh ôm tôi vào lòng, cười nói: “Nhị ca cũng đói bụng. Cơm chay trong chùa một chút dầu mỡ cũng không có, đi thôi, nhị ca đưa muội tới Thiên Hương lâu.”
Hai chân anh ta thúc vào bụng ngựa một cái, con ngựa nhấc chân phi như bay.
Nhớ lại đoạn miêu tả khi cả nhà họ Cổ lên chùa dâng hương trong Hồng Lâu Mộng, trùng trùng điệp điệp lên đường, rồng rắn nối nhau trên đường cái, là một cảnh tượng hết sức xa hoa. Còn Tạ gia, không biết vì thái phó tính tình đơn giản, hay vì gia quyến ít người, lên chùa dâng hương cũng chỉ có năm cỗ kiệu, mấy người hầu và gia đinh mở đường mà thôi, ôn hòa, khiêm tốn xuyên qua thành, đi thẳng tới phật sơn.
Vạn phật sơn cách kinh thành mấy dặm, trên núi có hơn mười tòa chùa miếu to to nhỏ nhỏ, nhưng cũng cố ý khoa trương xưng là Vạn phật sơn. Trong “Sơn xuyên chí” viết, núi cao vạn trượng, trên núi tràn ngập kỳ hoa dị thảo, có thác đổ suối chảy, nhiều loại chim chóc, linh thú.
Cụ thể là thần kỳ thế nào, tôi cũng không biết. Cỗ kiệu thời xưa dù sao cũng không phải ô tô thời hiện đại, tôi ngồi trong kiệu, bị lắc đến không biết đâu là trời đâu là đất, trước mắt tối đen, dạ dày giống như đang cuộn lên từng đợt, vừa giống ngồi trên tàu hải tặc vừa giống đi tàu lượn siêu tốc. Toàn thân tôi co giật như động kinh, mà đường đi của cổ nhân lại ngoằn nghèo, dài dằng dặc như Vạn Lý Trường Thành.
Vân Hương không ngừng vuốt lưng cho tôi: “Tiểu thư cố lên, sắp tới nơi rồi.”
Tôi không cố được nữa, vén rèm há miệng nôn ra, cháo bánh bao nhân trứng và quả táo sáng nay mới ăn tất cả đã hóa thành nước a-xít, phun ra.
Nôn xong, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Mở mắt ra, tôi nhìn thấy một bãi nước bẩn màu vàng bắn lên một tấm gấm vóc màu trúc xanh thượng đẳng, tấm vải gấm kia chớp lên chớp xuống có tiết tấu.
Ánh mắt tôi nhìn theo tấm vải kia lên trên, dừng lại ở nụ cười méo mó của Tạ Chiêu Anh. Bàn tay nắm dây cương của anh ta lộ gân xanh, các đốt ngón tay trắng bệch, nhưng anh ta vẫn kiềm chế được, không nhào tới bóp chết tôi.
Những kẻ phong lưu thường thích chưng diện, những kẻ thích chưng diện lại thích sạch sẽ. Nhưng tôi thật sự vô tội, đường rộng như vậy anh ta không đi, lại cố tình thúc ngựa lại đây, bị tôi nôn vào cũng là anh ta tự chịu.
Tạ Chiêu Anh thật vất vả mới khống chế được nét mặt, vươn tay đưa cho tôi một thứ gì đó, nói: “Ngửi một chút sẽ không choáng váng nữa.”
Tôi nhận lấy nhìn, là một cái túi thơm tinh xảo, tản ra một mùi thơm lạ lạ, khiến tôi liên tưởng đến kem dưỡng ẩm của Olay. Tôi đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi thơm ngát kia thấm vào người, khiến thần trí thoáng thanh tỉnh, đầu thật sự không choáng váng nữa.
Thì ra anh ta tới để đưa thứ này cho tôi. Tôi ngẩng đầu, định nói mấy câu cảm ơn với Tạ Chiêu Anh, vậy mà anh ta đã thúc ngựa đi trước từ bao giờ, tới trong chùa thay quần áo.
Đến nơi, có một lão hòa thường gầy gò đứng ở cửa đón tiếp chúng tôi, nói một tràng dài a di đà phật và mấy câu khách sáo, sau đó đưa chúng tôi vào. Tôi và Tạ Chiêu Kha đi phía sau Tạ phu nhân, chờ phái nam dâng hương xong chúng tôi mới bước lên, dập đầu với Phật tổ và tổ tông nhà họ Tạ.
Tôi quỳ lạy rất thành tâm. Bồ Tát và tổ tông phù hộ, mặc dù con không phải con cháu nhà họ Tạ, nhưng tốt xấu gì cũng có họ Tạ, nếu đã chiếm thân thể của Tạ Chiêu Hoa cũng sẽ cư xử thật tử tế, nhất định không bôi nhọ danh tiếng nhà họ Tạ. Cầu Bồ Tát và tổ tông phù hộ con sớm ngày trở về cơ thể mình, con cầu xin nghìn vạn lần.
Thật vất vả mới dâng hương xong, sau đó lại phải đi nghe thiền. Tôi khóc thét trong lòng, vừa nãy mới phun ra, nay dạ dày trống không, giờ đã sắp đói kêu thành tiếng, tôi hai mắt xám ngắt, nhìn bánh bao trắng bóc trong số đồ cúng bày trên bàn thờ mà nuốt nước miếng.
Tạ Chiêu Kha thật sự không thuộc chốn nhân gian khói lửa, vẫn duyên dáng yêu kiều đứng phía sau Tạ phu nhân, dung nhan cao quý mỹ lệ hoàn toàn điềm tĩnh. Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt của tôi, khó hiểu hỏi: “Tứ muội, muội không khỏe sao?”
Tôi cười khổ lắc đầu.
Tạ phu nhân vô cùng hào hứng nói: “Hôm nay Tuệ Không đại sư sẽ giảng thiền, thật sự hiếm có, các con đều phải chuyên tâm nghe giảng đấy.”
Bước vào thiền phòng, tôi chọn một vị trí xa xa, ngồi xuống bên cạnh một chàng trai tóc đen mặc một bộ quần áo bằng gấm trắng, đó là Tạ Chiêu Anh đã thay y phục. Tôi uể oải gật đầu với anh ta, một cái túi giấy bỗng bị nhét vào tay tôi.
Tôi giậy mình, cái túi giấy kia nóng hầm hập. Cẩn thận mở ra, thì ra là mấy chiếc bánh đậu nành vàng ươm.
Tôi rưng rưng nước mắt: “Nhị ca…”
“Nhanh ăn đi.” Tạ Chiêu Anh thương hại nhìn bộ dạng khổ sở của tôi: “Tiểu Tam Tử trộm được trong phòng bếp, nhị ca ăn một nửa, để dành cho muội một nửa. Thế nào? Nhị ca đối với muội có tốt không?”
Tôi liên tục gật đầu, vùi đầu cắn một miếng, kết quả là lập tức bị nghẹn, suýt chút nữa là nghẹn chết. Một chưởng cứng như sắt của Tạ Chiêu Anh đập vào lưng tôi, tôi phụt một tiếng, phun miếng bánh vào gáy của Tạ Linh Quyên ngồi phía trước. Tạ Linh Quyên há miệng định kêu lên, lại bị đại ca của tôi dùng một tay che miệng, thì ra Tuệ Không đại sư đã tới.
Tuệ Không đại sư là một ông già khoảng hơn sáu mươi tuối, gầy gò yếu ớt nhưng bước đi ổn định, hai mắt sáng như sao, sắc bén như dao, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Ông ấy đứng lại, hai mắt đảo qua đám người như đèn pha, rồi bỗng dừng lại trên mặt tôi.
Tôi bị ánh mắt kia nhìn tới, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Trong lòng nói thầm, chẳng lẽ cao nhân nhìn ra tôi là mượn xác hoàn hồn rồi?
Thế như Tuệ Không đại sư thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bồ đoàn, bắt đầu giảng thiền.
Tôi vốn không có lòng hướng Phật, lại cực khổ cả nửa ngày, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ. Lão hòa thượng nói đến Phật tích, điển cố kỳ lạ, từ nghĩ vô cùng thâm ảo, tôi nghe mà như nghe ngoại ngữ. Trong thiền phong đốt chậu than, ấm áp dễ chịu, tôi lảo đảo dựa vào một thứ gì đó mềm mại ấm áp, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm thanh nhã, sung sướng nhắm hai mắt lại.
Trong mơ là một biển mây, giống cảnh tượng khi tôi mới thoát xác. Tôi lung tung bay lượn trong những tầng mây, giống một cái máy bay không có ra-đa chỉ dẫn.
Bay mãi, bay mãi, tầng mây dần dần loãng đi, một khoảng đất rộng lớn mơ hồ hiện ra. Đó là một thành phố hiện đại, tôi trôi nổi phía trên nhìn bao quát tất cả, chỉ thấy những ánh đèn màu vàng rạng rỡ trong bóng đêm đô thị, những biển quảng cáo sắc màu sặc sỡ chói mắt trên mấy tòa nhà cao chọc trời. Tôi bỗng nhìn thấy một cửa hàng bách hóa quen thuộc, lúc này mới phát hiện hình như tôi đang ở thế giới trước kia của mình.
Tôi mừng như điên, lập tức bay về phía nhà mình. Trong tiểu khu nhà tôi đang là quang cảnh của mùa thu, hoa quế tỏa hương, dưới nhà tôi có một chiếc xe con cao cấp, bên trên trang trí bằng hoa hồng và dây ruy băng màu hồng.
Tôi đang mơ màng, bỗng một đám người ùa ra khỏi tòa nhà, đi tới trước mặt tôi, chính là Trương Tử Việt mà tôi ngày đêm mong nhớ!
Anh tươi cười rạng rỡ, vui sướng kéo tay một cô gái xinh đẹp váy đỏ, đó là Lý Yên. Hai người mật mật ngọt ngọt, được mọi người vây quanh, đi về phía chiếc xe kia. Trên chiếc xe đó dán một chữ “Hỉ” thật lớn.
Tôi mờ mịt đứng trong đám người. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi, thân thể của bọn họ xuyên qua tôi, tôi giống như một linh hồn.
Tôi nhớ ra rồi, hôm nay là mùng Chín tháng Chín, ngày Trương Tử Việt kết hôn. Thân thể tôi còn không biết đang nằm thẳng cẳng ở chỗ nào, vậy mà anh vẫn chẳng có việc gì, đúng ngày tổ chức hôn lễ, trở thành chồng của Lý Yên.
Tôi ngơ ngác đứng đó, nhìn mọi người ngồi vào trong xe, những chiếc xe lần lượt rời đi, dưới lầu rất nhanh đã trống trơn. Gió thu cuốn mấy chiếc lá vàng bay lên, sau khi sự náo nhiệt qua đi, vẻ hiu quạnh vây lấy tôi. Tôi nhìn về phía chiếc xe cưới kia rời đi, đôi mắt đau nhức.
Một tiếng nói không có chút du dương vang lên: “Đừng nhìn nữa, thứ không phải của cô thì đã định trước sẽ không phải của cô rồi.”
Tâm trạng bị cắt ngang, tôi tức giận trợn mắt nhìn về một khoảng không phía trên mình: “Cậu bớt nói nhảm đi, tôi đợi đã hai tháng, bây giờ đã có thể đưa tôi quay về thân thể chưa?”
“No. No.” Đại tiên kia phun ra hai câu tiếng nước ngoài: “Thời cơ còn chưa tới.”
“Còn chưa tới?” Tôi nén giận: “Để nguyên thần của tôi trở về cơ thể cũng chẳng phải kỹ thuật gì phức tạp, vì sao phải lâu như thế?”
Giọng nói kia cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi cũng không có cách nào khác. Những việc như linh hồn trở về cơ thể thế này cũng không phải muốn là được. Bất kể một linh hồn nào muốn nhập vào một thân thể nào đó đều phải dựa vào sự điều phối, phải có chỉ thị của các sếp mới được. Nhưng hiệu suất làm việc của cấp trên rất kém, vì vậy chỉ tiêu mỗi ngày có hạn. Dù cô đã có tên trong danh sách nhưng chờ đến lượt sợ là còn một khoảng thời gian nữa.”
Tôi tức giận đến mức chửi mắng chế độ quan liêu một lượt. Giọng nói kia an ủi tôi: “Cô Tạ, cô cũng đừng nóng ruột. Dù sao người trong lòng cô cũng đã kết hôn rồi, cô có trở về cũng không thay đổi được gì, chi bằng tận hưởng cuộc sống khác lạ ở thế giới kia một chút đi. Hơn nữa, người trong số mệnh của cô cũng không phải chú rể vừa rồi.”
Tôi nghe tới đây, hứng thú hỏi: “Cậu biết người trong số mệnh của tôi là ai à?”
Đại tiên mất tự nhiên khụ một tiếng, hạ giọng nói: “Tôi chỉ tò mò mở quyển tử vi cả đời của cô ra mới nhìn thấy, việc này coi như tiết lộ thiên cơ, sẽ bị thiên lôi đánh. Nhưng hai chúng ta là ai, người khác là tôi không nói cho đâu…”
Tôi sốt ruột: “Rốt cuộc là ai?”
Đại tiên kia cười hì hì: “Người kia, chính là người bên cạnh cô. Cô để ý một chút là biết.”
Thế này cũng chẳng khác gì chưa nói.
Tôi đang muốn hỏi lại thì giọng nói kia bỗng nói: “Hết giờ rồi.” Sau đó, tôi bị một sức lực nào đó túm đi, bắn tôi lên cao như ngồi trên tên lửa. Tôi hoa mắt choáng đầu, nhắm chặt mắt lại, bay nhanh trên trời một lúc sau đó rơi thẳng xuống.
Cảm giác không trọng lượng khiến tôi hô lên một tiếng sợ hãi theo bản năng, đột nhiên phịch một tiếng, sau lưng đụng vào cái gì đó, ngã chổng vó.
Mở mắt, nhìn thấy một xà ngang thật to trên nóc nhà, sau đó là một gương mặt quen thuộc tiến vào tầm mắt.
“Tứ muội, muội không sao chứ?”
Tạ Chiêu Anh vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nhìn tôi. Tôi ngốc nghếch nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, trong đầu bỗng nảy lên một câu nói của đại tiên: “Người kia ở ngay bên cạnh cô.”
Một trận rùng mình.
Tạ Chiêu Anh nghi hoặc vươn tay xoa xoa đầu tôi: “Không phải ngủ đến ngu người rồi chứ?”
Giờ tôi mới phát hiện ra cả sảnh đường thật im lặng, ai ai cũng nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt Tạ phu nhân khó có thể gọi là đẹp, Tuệ Không đại sư kia thì đang híp mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy thâm ảo. Chỗ tựa lưng run lên một cái, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn. Tống Tử Kính đang cười cười đầy dịu dạng nhìn chăm chú vào tôi, thì ra tôi ngã lên người anh ta. Gương mặt tôi thoáng cái ửng hồng.
Tạ thái phó lấy lại vẻ bình tĩnh, cúi người xin lỗi Tuệ Không đại sư: “Tiểu nữ không có giáo dưỡng, xúc phạm đại sư. Lão phu trở về nhất định quản giáo nghiêm khắc, mong đại sư rộng lượng tha thứ.”
Tuệ Không đại sư niệm a di đà phật rồi nói: “Tạ đại nhân không cần tự trách. Tạ tiểu thư còn trẻ tuổi, hoạt bát, không chịu nổi Phật pháp nặng nề cũng là chuyện thường tình. Lão nạp thấy tiểu thư chất phác thông minh, tâm linh trong sáng, gương mặt mang theo linh khí, tư thế ung dung, tương lai nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ.”
Những lời này giống như ném một quả lựu đạn vào trong đám người, nổ tung đến mức mọi người choáng váng, không nhận được phương hướng.
Cả nhà chậm rãi quay đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía Tạ Chiêu Kha. Tạ phu nhân mở miệng nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người: “Đại sư, ngài không nhìn nhầm người đấy chứ?”
Tôi gật đầu theo tất cả mọi người.
Tuệ Không đại sư chắp tay nói: “Thí chủ, lão nạp là người xuất gia, không nói dối. Đây là thiên cơ, lão nạp đã tiết lộ ắt phải chịu tội trong người, cũng khó thoát. A di đà phật.”
Lão hòa thượng này, nếu đã biết thiên cơ không thể tiết lộ thì sao lão không ngậm cái miệng mình lại?
Tôi khóc không ra nước mắt. Người nhà họ Tạ dùng ánh mắt như tia hồng ngoại nhìn tôi, trên mặt đều viết mấy chữ “Sao có thể? Nhìn thế nào cũng không giống!”.
Tôi vội vàng nói: “Con không tin. Lão hòa thượng đó nói lung tung.” Tôi còn phải trở về thân thể của mình nha.
Tạ thái phó gầm lên: “Láo xược!”
Không biết ông ấy mắng tôi vì tôi gọi Tuệ Không đại sư là lão hòa thượng, hay vì tôi phủ nhận số mệnh nương nương của mình.
Tuệ Không đại sư cười bí hiểm rồi bỏ đi, để lại cả nhà họ Tạ khó hiểu nhìn nhau. Tạ phu nhân vẫn còn căng thẳng run run, nói với Tạ thái phó: “Lão gia, hay là lại mời đại sư xem tướng cho Kha Nhi đi.”
Gương mặt xinh đẹp của Tạ Chiêu Kha tràn đầy không tình nguyện, ánh mắt u ám vẫn dính chặt lên người Tống Tử. Mà Tống Tử Kính thì cau mày nhìn tôi chằm chằm, giống như đang suy nghĩ rốt cuộc trên người tôi có chỗ nào giống mẫu nghi thiên hạ.
Tạ Chiêu Anh cười tủm tỉm sán lại: “Chúc mừng tứ muội nha.”
Tôi tức giận: “Mừng cái gì mà mừng.”
“Tạ gia chúng ta sắp có một nương nương nha.”
Tôi cả giận: “Chưa nói đến chuyện hoàng đế kia đã hơn bốn mươi tuổi, lại bệnh tật đầy mình, muội còn như hoa như ngọc, làm vợ bé cho hắn, hắn có tiếp nhận được không?”
Tạ thái phó giậm chân: “Đồ láo xược, lời chửi bới thánh thượng ngươi cũng dám nói?”
Tôi cũng bắt đầu bộc phát, la lên: “Có gì không thể? Phụ nữ cũng là người, chỉ vì trời sinh sức lực không bằng đàn ông nên bị đàn ông coi không phải người hay sao? Nói trắng ra, đây chính là thống trị bằng bạo lực, phụ quyền phu quyền, cả xã hội đều phát triển dị dạng.”
Tạ thái phó không biết phải đối phó với một phần tử cuồng nhiệt chủ nghĩa nữ quyền thế nào, gương mặt tức giận đến mức biến thành màu gan heo, suýt chút nữa vì máu bốc lên não mà ngất đi.
Tạ Chiêu Anh thấy không ổn, vội vàng kéo tôi ra ngoài.
Anh ta lôi tôi thẳng ra ngoài chùa, tôi hất mạnh tay anh ta ra, tư mình đi thẳng xuống núi.
Cuối cùng cũng có chút tức giận.
Thử nghĩ đến chuyện bạn là một cô gái, hy sinh tuổi thanh xuân của mình cho sự vinh quang của gia tộc, người ta còn nghĩ mình không xứng. Tôi không chịu nổi sự sỉ nhục này. Bọn họ là cái thá gì, một kẻ là lão hòa thượng mượn danh tiếng lừa gạt thiên hạ, một kẻ là thành phần trí thức ra vẻ đạo mạo, cả cái xã hội phong kiến nam tôn nữ ti chết tiệt này nữa.
Tôi đứng ở lưng chừng con đường dẫn xuống núi, gào to: “Bà đây muốn về nhà…….”
“Ta đưa muội về là được.” Giọng nói của Tạ Chiêu Anh đột nhiên truyền tới khiến tôi lại càng hoảng sợ.
Không biết anh ta đuổi theo tôi từ lúc nào, cưỡi ngựa phía sau, tôi bụng đầy tâm sự nên cũng không chú ý tới.
Anh ta thở dài: “Dù thế nào ông ấy cũng là cha muội, muội tranh cãi với ông ấy là lỗi của muội.”
Tôi lạnh lùng nói: “Nhị thiếu gia, nếu tôi thật sự trở thành cô vợ nhỏ của hoàng đế, đến lúc đó cả nhà ngài phải quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi còn phải quan tâm xem mình đã từng cãi nhau với cha già hay chưa sao?”
Tạ Chiêu Anh cười khổ: “Đừng giận. Lời lão hòa thượng kia nói cũng không chính xác, khi ta còn bé, hắn còn nói tương lai ta sẽ quân lâm thiên hạ ấy chứ.”
Tôi sợ hãi: “Nhị ca, lời này nếu truyền ra ngoài sẽ bị chém đầu đấy!”
“Đúng vậy.” Tạ Chiêu Anh cũng rất bực bội: “Nhưng muội nhìn xem, ta lớn thế này rồi vẫn chỉ là lão nhị của Tạ gia, ngay cả một chức quan cũng không có. Quân lâm thiên hạ cái con mẹ gì.”
Tôi cười: “Chuyện này cũng chưa chắc. Có lẽ muội làm nương nương rồi sẽ liên tục đề bạt người nhà mẹ đẻ, Tạ gia chúng ta ngoại thích chuyên quyền, cuối cùng nhị ca không chịu làm hầu gia nhàn tản nữa, khởi binh tạo phản…”
Tạ Chiêu Anh đen mặt.
Tôi ngừng lại, khoát tay, tiếp tục bước đi: “Nhị ca về đi, muội không sao.”
“Muội muốn đi đâu?” Tạ Chiêu Anh hỏi.
“Nghe con lừa trọc đầu kia niệm kinh nửa ngày, trước ngực sắp dính vào sau lưng đến nơi, xuống núi tìm cái ăn đã.”
Tôi mới đi được hai bước, thắt lưng bỗng bị siết chặt, thoáng cái đã bị người ta nhấc lên. Tạ Chiêu Anh ôm tôi vào lòng, cười nói: “Nhị ca cũng đói bụng. Cơm chay trong chùa một chút dầu mỡ cũng không có, đi thôi, nhị ca đưa muội tới Thiên Hương lâu.”
Hai chân anh ta thúc vào bụng ngựa một cái, con ngựa nhấc chân phi như bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.