Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)
Mỹ bảo
15/06/2013
Tạ Hoài
Mân dựa vào lòng Tiêu Huyên, cầm lấy tay hắn, bắt đầu tỉ mỉ hỏi chuyện trong
những năm gần đây.
Ăn thế nào, ngủ ra sao, trong triều có biến động gì, người nào lên, người nào hoàn toàn rời khỏi vũ đài chính trị.
Tạ Hoài Mân hỏi: “Thư em gửi, chàng đều đọc chứ?”
“Đương nhiên.”
“Cảm thấy thế nào?”
Tiêu Huyên trả lời đơn giản: “Như gặp người.”
Tạ Hoài Mân cười dịu dàng, một lúc lâu không nói gì thêm, sau đó mới thấp giọng nói: “Có một thời gian, em đã rất sợ, sợ chàng thay lòng đổi dạ.”
Tiêu Huyên buồn cười: “Sao có thể như vậy?”
Tạ Hoài Mân bĩu môi: “Chàng không hồi âm, em biết chàng đang nổi giận. Thật ra em biết chàng sẽ không như vậy, nhưng vẫn sợ. Chúng ta cách xa nhau như vậy, liên lạc lại không tiện như vậy. Làm bạn bên cạnh chàng là những người khác, cùng chàng sầu lo vui cười cũng là những người khác. Tình cảm sẽ phai nhạt. Thế nhưng, tuy lo lắng, em vẫn không dám trở về. Em nghĩ bất kể điều gì thay đổi, em trở về cũng không giải quyết được gì. Aiz, em cũng không nói rõ được nữa, rất hỗn loạn.”
Tiêu Huyên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho nàng, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Tuy chúng ta cách nhau rất xa, nhưng ta cảm giác giống như nàng chưa từng rời đi. Không ai có thể thay thế được nàng.”
Đôi mắt Tạ Hoài Mân nóng lên, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Hiện giờ Lục Dĩnh Chi thế nào rồi?” Khi nhắc tới cái tên này, nàng lại cảm thấy vô cùng thản nhiên, dễ dàng, không một chút khúc mắc.
Tiêu Huyên cũng thẳng thắn nói: “Nhốt lại rồi.”
Tạ Hoài Mân bây giờ mới giật mình: “Vì sao?”
Cho dù Lục gia đã suy tàn cũng không đến mức nhốt Lục Dĩnh Chi lại chứ, dù sao chuyện Lục gia gây nên bề ngoài không có liên quan gì đến Lục Dĩnh Chi.
Tiêu Huyên suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: “Vì cô ta phái người tới giết nàng.”
Tạ Hoài Mân sửng sốt hai giây, bỗng khúc khích cười: “Em không tin.”
“Vì sao?”
“Nếu cô ta muốn giết em, ba năm trước cô ta đã làm rồi, cần gì phải chờ đến lúc đại cục đã định mới ra tay? Lục Dĩnh Chi không phải một người phụ nữ ngu ngốc như vậy.”
Tiêu Huyên khẽ nhíu mày: “Điểm ấy ta cũng không hiểu. Nhưng tình báo viết rõ ràng, chính cô ta cũng thừa nhận.”
“Cô ta thừa nhận?” Tạ Hoài Mân không cách nào giải thích được: “Thật là kỳ quái. Em biết cô ta rất ghét em, em cũng rất ghét cô ta. Nhưng giết em cũng không có lợi gì, ngược lại còn chuốc lấy rất nhiều phiền toái.”
“Sao không có lợi.” Tiêu Huyên nói: “Ta nhận được tin lập tức chạy tới, hiện giờ trong nước không có người trấn giữ.”
“Chuyện đó không thành vấn đề.” Tạ Hoài Mân rất chắc chắn: “Nếu chàng không sắp xếp thỏa đáng, có người giám sát triều chính, chàng sẽ không tới đây nhanh như vậy, còn ở lại đây chờ Tiểu Trình cùng em. Theo em thấy, người giám quốc nhất định là Tống Tử Kính đúng không. Huynh ấy che giấu chuyện em xuống phía Nam không báo, nhưng lại khiến chàng chàng thêm tin tưởng huynh ấy.”
Tiêu Huyên nhún vai: “Nàng đúng là một chút cũng không ngại chuyện hắn giấu giếm không báo.”
Tạ Hoài Mân cười lớn: “Chàng mới là cấp trên của huynh ấy, quản lý huynh ấy thế nào em sao có thể vung tay múa chân? Hơn nữa, em rất thông cảm với huynh ấy, chàng cho huynh ấy một phần bổng lộc lại muốn huynh ấy làm việc của mấy người, chàng nghĩ đó là hưởng thụ chắc? Có cấp trên như chàng mới là bất hạnh lớn của đời người.”
Tiêu Huyên cười: “Trước giờ Tống Tử Kính biết cách tìm niềm vui trong công việc, có lẽ ta làm vậy lại hợp ý hắn thì sao?”
“Ngụy biện.”
Tạ Hoài Mân quay đầu đi, nhìn một bông hoa nhỏ đang nở rộ bên bờ núi giả, có chút thất thần.
Tiêu Huyên mới đầu còn cười nhìn nàng, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt nàng có điểm không bình thường.
“Tiểu Hoa?”
Tạ Hoài Mân bỗng giật mình quay đầu lại: “A Huyên?”
Giọng nói của nàng vô cùng sửng sốt và sợ hãi.
Trong lòng Tiêu Huyên đau xót, vội vàng ôm nàng vào lòng: “Là ta! Ta ở đây! Đừng sợ!”
Tạ Hoài Mân mở to hai mắt, buồn phiền nghi hoặc: “Em vừa làm sao vậy? Chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Không có gì.” Tiêu Huyên dịu dàng vuốt tóc nàng: “Nàng chỉ vừa thất thần thôi.”
“À.” Vẻ mặt Tạ Hoài Mân dịu lại, lại hỏi: “Giờ là lúc nào rồi? Chúng ta dùng cơm chưa?”
Tiêu Huyên ôm nàng vào lòng, cằm để nhẹ trên đỉnh đầu nàng, Tạ Hoài Mân không nhìn thấy ánh mắt đau xót của hắn.
“Nàng lại quên rồi, chúng ta vừa ăn xong. Đói bụng à?”
“Không. Chỉ là… Rất nhiều chuyện không được rõ ràng, không rõ ràng.” Tạ Hoài Mân ngáp một cái.
“Mệt rồi?” Tiêu Huyên săn sóc kéo áo khoác cho nàng.
“Ngồi thêm một lúc đi.” Tạ Hoài Mân không muốn bỏ phí thời tiết tốt này.
Tiêu Huyên theo ý nàng: “Được, được. Nàng nghỉ ngơi đi, ta ở cùng nàng.”
Cơn mệt mỏi của Tạ Hoài Mân tới rất nhanh, chỉ chốc lát đã không mở nổi mắt. Nàng mơ mơ màng màng gật đầu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiêu Huyên, thoáng chốc đã nặng nề ngủ.
Tiêu Huyên cẩn thận kéo tấm chăn vân nhung quấn quanh nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, nghiêng người chắn gió cho nàng. Ánh mặt trời vô cùng thư thái, gương mặt nhợt nhạt của tạ Hoài Mân bị soi sáng giống như mờ mờ trong suốt, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, ngây thơ lại vui sướng.
Sắc mặt Tiêu Huyên lại trầm xuống từng chút một, bao phủ một tầng bóng tối.
Gió thu vẫn lẳng lặng thổi như trước.
Hắn chăm chú nhìn người trong lòng không rời mắt một lúc lâu, sau đó mới khẽ cử động thân thể.
Một thị vệ đi tới quỳ xuống phía sau hắn.
“Trình Tiếu Sinh tới đâu rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Trình đại phu đã qua Lương thành, còn tám, chín ngày nữa sẽ tới đây.”
“Lương thành chính là địa giới của Tần quốc đúng không.” Tiêu Huyên trầm ngâm: “Ngươi phái nhiều người hơn đi đón, cần thận người Tần quốc đánh lén giữa đường.”
“Vâng.”
Gió nhẹ lay động tán cây, ánh mặt trời ấm áp, hoa quế vàng tỏa hương. Tiêu Huyên ôm Tạ Hoài Mân ngồi trên chiếc ghế dựa dài dưới tàng cây, hắn cúi đầu nhìn không rời mắt khỏi gương mặt ngủ say của nàng, nở nụ cười bình thản.
Khi đó, Ngô Thập Tam dẫn theo Liên Thành tìm đến hoa viên, nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Nam nhân cao ngạo ngày hôm qua trong trí nhớ thì ra cũng có một mặt dịu dàng như thế.
Tiêu Huyên ngẩng đầu nhìn hai bọn họ, vẻ dịu dàng trên mặt tan biến.
Ngô Thập Tam dẫn Liên Thành nhẹ nhàng đi tới.
Liên Thành nhìn thấy Tạ Hoài Mân trong lòng Tiêu Huyên, đôi mắt đỏ lên, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Tỷ…”
Tiêu Huyên ôm người trong lòng chặt hơn một chút, giống như sợ nàng sẽ biến mất vậy.
Hắn hỏi: “Ngươi chính là Vân Liên Thành?”
Liên Thành gật đầu.
Tiêu Huyên nói: “Nàng thường nhắc tới ngươi. Chờ nàng khỏi bệnh, ta sẽ dẫn nàng trở về, ngươi có tính toán gì không?”
Liên Thành có chút phản ứng không kịp: “Cái gì?”
Tiêu Huyên kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn ở lại hay theo chúng ta về Tề quốc?”
Lúc này Liên Thành mới hiểu được, vô cùng hoảng hốt, thằng bé nhìn Ngô vương một cái, lại nhìn Tạ Hoài Mân còn đang mê man, vẻ mặt khó xử.
Ngô Thập Tam vỗ vỗ vai thằng bé. Vân tướng quân đã được rửa rội, hoàng đế đã ban thưởng lấy lại phủ đệ, phong hào, thằng nhóc ở nông thôn năm đó nay người người nhìn thấy nó đều phải cung kính gọi một tiếng thiếu tướng. Thật ra công danh trên người thằng bé đều từ người phụ thân đã qua đời.
Thằng bé nói: “Ta ở lại, ta đã quyết định tòng quân, kết thừa đại nghiệp của phụ thân.”
Tiêu Huyên khen ngợi gật đầu.
Hắn lại nhìn về phía Ngô Thập Tam: “Ngô vương gia, đa tạ ngươi vẫn luôn chăm sóc Chiêu Hoa nhà ta.”
Lời này lọt vào tai Ngô Thập Tam vô cùng khó nghe. Ngô vương khách sáo cười cười. Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung. Đáng tiếc Tiểu Ngô tu luyện chưa bằng Vũ Văn Dịch, còn chưa bắn ra được ít tia lửa điện đã quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn bại trận.
Hai ngày liên tiếp, Tạ Hoài Mân chưa gặp lại Vũ Văn Dịch. Nàng từng tò mò hỏi Lục Tụ, câu trả lời là hoàng đế bận rộn tiếp đãi sứ thần Tề quốc, không thể phân thân.
Thế nhưng vị sứ thần Tề quốc không phải đang ngồi trong phòng nàng uống trà hay sao?
Tiêu Huyên cũng kiêu căng hết chỗ nói. Cứ vậy nghênh ngang xông vào hành cung của hoàng đế nhà người ta, dẫn bà xã ăn đồ ăn của người ta, ở nhà của người ta, chỉ huy người hầu nhà người ta, còn xem mật báo của quốc gia mình trên địa bàn nhà người ta.
Tạ Hoài Mân cảm thán: “Vũ Văn hoàng đế thật khoan dung.”
“Đúng vậy.” Tiêu Huyên cay nghiệt nói: “Nam nhân khắc chết năm thê tử, đương nhiên chuyện gì cũng nhìn thoáng hơn.”
Tạ Hoài Mân đen mặt: “Đang ở dưới mái nhà người ta, nói năng chú ý một chút.”
“Yên tâm đi.” Tiêu Huyên đốt tin mật báo trên ngọn đèn dầu: “Xung quanh đều là người nhà. Nàng nằm yên trên giường cho ta, bệnh nhân đang nóng sốt đừng lảm nhàm nhiều như vậy.”
“Nói chuyện với bệnh nhân còn lên giọng, lớn tiếng.” Tạ Hoài Mân oán giận dịch chăn: “A Huyên, em muốn về nhà.”
Tiêu Huyên bất đắc dĩ ngồi xuống: “Hiện giờ sức khỏe nàng không tốt, bôn ba đường dài sẽ rất mệt. Chờ một chút đi, hai ngày nữa Tiểu Trình sẽ đến rồi.”
Lục Tụ gõ cửa, bưng dược đã sắc xong vào. Tiêu Huyên cầm lấy, thổi vài hơi, thử qua độ ấm, nâng Tạ Hoài Mân dậy.
Bát thuốc đắng ngắt, bốc mùi lạ chảy vào bụng, cổ họng cay như đang bốc cháy. Ngũ quan của Tạ Hoài Mân nhăn vào một chỗ, Tiêu Huyên vội vàng nhét vào miệng nào một viên mứt táo.
Thuốc nàng do chính nàng phối. Thật ra trong lòng cũng biết thứ này chỉ có thể kéo dài bệnh của nàng được một chút, không có tác dụng thực tế nào.
Lục Tụ còn nói: “Hôm nay bệ hạ lại đưa tới cho cô nương ba cây nhân sâm trăm năm và cỏ linh chi, những loại thuốc tiên bổ dưỡng khác nhiều không đếm hết, đều đang đặt ở đại sảnh.”
Tạ Hoài Mân cười toe toét, hàm hồ nói: “Đưa nhiều như vậy làm gì? Ăn đến chết cũng chưa hết.”
“Nói bậy!” Tiêu Huyên nhẹ giọng mắng nàng một câu, rồi lại nói với Lục Tụ: “Ta thay mặt nàng cảm tạ quý chủ.”
Sau đó quay sang dạy dỗ Tạ Hoài Mân: “Quá không lễ phép, bình thường ta dạy nàng nói chuyện như vậy sao?”
Tạ Hoài Mân cười hì hì: “Em sai rồi. Em có cống hiến lớn như vậy cho Ly quốc, mấy cây nhân sâm, cỏ linh chi có tính là gì. Ha ha, em còn muốn một viên mứt táo!”
Tiêu Huyên không làm gì nổi nàng, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, trong lòng vô hạn thỏa mãn, nàng muốn sao trên trời còn có thể hái cho nàng, huống chi là một chút đồ ăn vặt.
Hai hôm nay Tạ Hoài Mân liên tục nóng sốt, nhiệt độ không cao nhưng một mực không giảm. Tạ Hoài Mân bệnh đã lâu, cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, từ khi Tiêu Huyên đến, giấc ngủ của nàng tốt hơn nhiều, trong mơ không có quỷ quái nữa, thân thể tuy còn vô cùng khổ sở nhưng có tinh thần hơn, cảm giác bệnh cũng tốt hơn nhiều.
Nàng vẫn rụng tóc, chính nàng không có ý kiến gì, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Tiêu Huyên, trong lòng nàng lại đau đớn không thôi, thẳng thắn bỏ qua trình tự chải đầu.
Nàng hay nói đùa: “Nếu em hói đầu, chàng còn cần em nữa không?”
Không ngờ hiện nay Tiêu Huyên không nghe lọt tai nhất là mấy lời nói đùa, vừa nghe đã nổi nóng với nàng, quát: “Bất kể nàng xấu xí hay tàn phế, già yếu hay bệnh tật, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ nàng! Nàng nghe chưa?”
Tạ Hoài Mân bị hắn quát đến mức đầu óc choáng váng, đành phải thu lại vẻ hài hước, cũng không dám dùng bệnh của mình để trêu chọc hắn nữa.
Nhớ lại cũng vừa tức vừa buồn cười, nàng mới là người bị bệnh, vì sao thường thường còn phải an ủi hắn nhỉ?
Cái gì mà em nhất định sẽ khỏe lại, Tiểu Trình tuyệt đối có thể chữa cho em, tương lai của hai chúng ta còn rất dài, vân vân.
Còn phải nghĩ biện pháp phân tán sự chú ý của Tiêu Huyên, miễn cho hắn quấn quýt lấy nàng tra hỏi vì sao nàng trúng độc này, lại bắt đầu không ngừng việc tự trách không có bất cứ ý nghĩa xây dựng nào.
Thế nhưng, có đôi khi nửa đêm hụt hơi được cứu tỉnh lại, hoặc mơ thấy ác mộng hoảng sợ tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và bi thương của người kia, trái tim nàng cũng đau như dao cắt.
Vì vậy đành ôm lấy hắn, nói một lần lại một lần: “Đây không phải lỗi của chàng. Chàng ở bên cạnh em, em đã rất hạnh phúc rồi.”
Tiêu Huyên ép hỏi: “Mơ thấy ác mộng gì?”
Tạ Hoài Mân thành thật nói: “Em mơ thấy mấy ngày nay đều là… đều là giấc mơ của em.”
Tiêu Huyên hít sâu một hơi, Tạ Hoài Mân nghe mà khổ sở trong lòng.
Tiêu Huyên nhìn những ngón tay gầy gò đang cầm tay áo mình, ánh mắt chỉ tràn đầy vẻ dịu dàng, hắn cúi người xuống hôn cái trán nóng hổi của nàng: “Nghỉ ngơi cho tốt. Ta thật sự đã tới với nàng, không phải nàng nằm mơ. Ngủ đi, ta không đi đâu cả, ta ở ngay bên cạnh nàng.”
Tạ Hoài Mân an tâm nhắm mắt lại.
Tiêu Huyên nhìn chăm chú vào nàng, tỉ mỉ nghe tiếng thở yếu ớt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, lo lắng nàng sẽ cứ vậy ngủ tiếp, không tỉnh lại nữa.
Muốn gọi nàng tỉnh lại, nghe nàng nói, thế nhưng hắn cũng biết nàng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
Chuyện có thể làm chỉ là ôm nàng chặt thêm một chút, lại ôm chặt thêm một chút, giống như rất sợ nàng biến mất.
Khi Vũ Văn Dịch được Lục Tụ dẫn tới hậu hoa viên lập tức nhìn thấy Tạ Hoài Mân và Tiêu Huyên đang đứng trên bậc thang núi giả nói chuyện, một tay Tiêu Huyên vòng qua eo nàng, hơi kéo nàng vào lòng, tư thế vô cùng thân mật.
Tạ Hoài Mân lại gầy hơn lần trước gặp mặt, đôi mắt hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, tóc không còn bóng mượt. Nàng vốn không phải nữ tử tuyệt sắc, nay mắc trọng bệnh, dung nhan tiều tụy, toàn thân giống như biến dạng. Thế nhưng Tề đế vẫn luôn mỉm cười dõi theo nàng, kiên nhẫn vô hạn nghiêng đầu nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại một câu khiến nàng cười vui vẻ.
Khi ở bên nam nhân kia, nàng không chút nào gò bó, phóng khoáng tự tại, như chim bay trên trời cao, như cá bơi dưới biển rộng.
Ánh nắng rực rỡ, soi sáng hai người, che giấu đi gương mặt tiều tụy của Tạ Hoài Mân, nhìn hai người có vẻ trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Không biết Tiêu Huyên nói gì, sau đó đi xuống hai bậc thang, Tạ Hoài Mân vui vẻ nằm trên lưng hắn, ôm lấy cổ hắn. Tiêu Huyên cõng nàng lên, đi xuống.
Hai người hoàn toàn chìm đắm trong thế giới hạnh phúc nhỏ bé của mình, hoàn toàn không chú ý tới bên ngoài.
Đi tới gần, hắn nghe được một đoạn đối thoại: “Chàng đã từng cõng ai chưa?”
“Chưa từng.”
“Thật sự chưa? Trịnh vương phi của chàng thì sao? A, nay là Trịnh hoàng hậu rồi.”
“Nàng đấy nha! Cô ấy sợ ta, ta muốn cõng cô ấy, cô ấy nhất định sẽ sợ đến phát run.”
“Vì sao cô ấy sợ chàng? Chàng có khuynh hướng bạo lực gia đình à?”
“Nói bậy! Chúng ta rất tốt! Ta chưa từng lớn tiếng với cô ấy!”
“Vậy cô ấy sợ chàng cái gì?”
“Aiz. Cũng không biết ai xui khiến, cô ấy tới quân doanh thăm ta, gặp phải ta rút đao chém đầu gian tế Triệu đảng.”
“Ai da!”
“Khi trở về cô ấy bị bệnh một hồi. Tính cách của cô ấy không giống Văn Hạo, lá gan rất nhỏ, con kiến cũng không nỡ giết.”
“Được rồi… Vậy Lục Dĩnh Chi thì sao? Chàng cõng cô ta bao giờ chưa?”
“Ta cõng cô ta làm gì?” Tiêu Huyên không vui: “Ta muốn cõng cô ta? Bước tiếp theo cô ta sẽ giẫm lên mặt ta để lên trời.”
Tạ Hoài Mân hừ một tiếng: “Có khoa trương như vậy không?”
“Ta quen cô ta có thể coi như lâu bằng nàng. Hai năm trước, khi Lục gia còn kiên cường, cô ta tuyệt đối là nữ bá vương trong cung. Tuy không quản được ta nhưng có quyền quản những người khác. Các cung nhân từng cấp mặc gì, những phi tử dưới cấp được hưởng chế độ gì, sáng không được ăn gì, tối không được ăn gì, mắc lỗi phải chịu hình phạt gì.”
“Nghe có vẻ cũng tốt đấy chứ.”
“Nếu tất cả đều theo sở thích của cô ta thì sao?”
“Vậy thì sao?”
“Cô ta thích ăn thịt dê, không thích thịt vịt. Mấy năm trước, trong cung, ngoại trừ đồ ăn của ta, cơm nước của những người khác ba ngày thì hai ngày là thịt dê, vịt bơi trong hồ nước trong cung đều bị đuổi bằng sạch.”
Tạ Hoài Mân cười ha hả: “Kiếp trước cô ta có thù oán với vịt à?”
“Nàng cũng biết cô ta thích mặc y phục màu đỏ đúng không? Trong cung chỉ có một mình cô ta có thể mặc màu này. Có người trên đầu chỉ cắm một đóa hoa màu hồng cũng bị bạt tai.”
“Không phải chàng cố ý nói xấu cô ta đấy chứ?”
“Nàng nghĩ ta là kẻ nhỏ mọn vậy sao.” Rồi làm ra vẻ muốn hất nàng xuống.
Tạ Hoài Mân vội vàng quấn cả chân cả tay lên người hắn, vừa cười vừa không ngừng xin lỗi.
Tiếng nói của hai người lại thấp xuống, thì thầm, thường thường còn cười khẽ. Tiêu Huyên đi rất chậm, hiển nhiên là luyến tiếc khoảng thời gian vui sướng, bằng lòng cứ cõng nàng như thế.
Vũ Văn Dịch thấy bọn họ đến gần, lùi về sau một bước.
Lúc này, Tiêu Huyên ngẩng đầu nhìn tới, đứng lại.
Tạ Hoài Mân theo tầm mắt của hắn cũng nhìn thấy Vũ Văn Dịch, lập tức đấm đấm Tiêu Huyên. Hắn không tình nguyện mà thả nàng xuống.
“Bệ hạ đã tới.” Tạ Hoài Mân cười bắt chuyện: “Vì sao khong nói trước một tiếng để chúng ta ra ngoài nghênh đón ngài.”
Nghiễm nhiên đã coi Trường Nhạc cung của Đại Ly là nhà mình.
Vũ Văn Dịch nói: “Vài ngày chưa tới, muốn xem có chỗ nào không thỏa đáng hay không.”
Tạ Hoài Mân lập tức nói: “Đều rất tốt, đa tạ bệ hạ quan tâm.”
“Hiện giờ sức khỏe ngươi thế nào?”
“Vẫn như trước, có điều tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ngài thì sao? Chân ngài tốt hơn rồi chứ?”
Vũ Văn Dịch hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Cũng ổn.”
Lục Tụ ở bên nghe vậy không nhịn được nói: “Hôm trước bệ hạ còn mới phát bệnh một lần.”
“Lục Tụ!” Vũ Văn Dịch quát khẽ một tiếng.
Lục Tụ oan ức ngậm miệng lại.
Tạ Hoài Mân lo lắng hỏi: “Bệ hạ lại phát bệnh? Nhiều ngày nay nhiệt độ xuống thấp, hay là buổi tối không chú ý chống lạnh?”
Nàng vừa nói vừa đi tới trước: “Bệ hạ, xin ngài đừng xem thường. Bệnh mặc dù không nặng, ngài lại còn trẻ tuổi. Thế nhưng kéo dài không điều trị tốt, đợi đến khi lớn tuổi mới thấy khổ. Chúng ta không phải thần tiên, sẽ có một ngày già đi. Tục ngữ nói…”
Tiêu Huyên bỗng nhiên ho hai tiếng.
Tạ Hoài Mân dừng lại, quay đầu hỏi: “Sao vậy? Em nói sai gì à?”
Tiêu Huyên sa sầm mặt, nghiêm khắc trừng mắt nhìn nàng.
Tạ Hoài Mân mờ mịt mà vô tội trừng lại hắn.
Cuối cùng, Vũ Văn Dịch lên tiếng cắt đứt hai người mắt to trừng mắt nhỏ: “Tạ đại phu không cần quá lo lắng, ta nhất định sẽ chú ý.”
Tạ Hoài Mân còn muốn nói gì đó, Tiêu Huyên ngắt lời nàng. Hắn cưng chiều vuốt tóc nàng: “Ngoan, bên ngoài gió lớn, quay về phòng đi. Ta nói chuyện với bệ hạ một lúc.”
Tạ Hoài Mân nhìn hai người, cười bất đắc dĩ, cùng Lục Tụ rời đi.
Tiêu Huyên đợi nàng đi xa mới chắp tay hành lễ với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, đã quấy rầy nhiều ngày, còn chưa từng nói lời cảm ơn. Hôm này khí trời không tệ, lại mượn quý địa một lát, mời bệ hạ uống vài chén xoàng. Mong bệ hạ vinh hạnh.”
Vũ Văn Dịch mỉm cười: “Bệ hạ khách khí.”
Tiêu Huyên sang sảng nói: “Hai chúng ta cứ xưng hô như vậy cũng không được tự nhiên, chẳng bằng tiểu đệ xưng một tiếng Vũ Văn huynh có được không?”
Vũ Văn Dịch chớp mắt một cái, cũng sảng khoái nói: “Như vậy rất tốt, vậy xưng huynh đệ đi, Tiêu huynh, mời.”
“Mời.”
Thật ra Tạ Hoài Mân chưa đi xa, nàng đứng ở ngã rẽ nhìn hai người đàn ông giả mù sa mưa vừa liên tục khen tặng nhau vừa đi tới hậu viện, bĩu môi, lơ đễnh nở nụ cười.
Chính trị của bọn đàn ông ấy mà.
Đi qua Kính hồ phía sau hòn giả sơn, trong ngôi đình bát giác, đã có cung nhân thông minh dọn dẹp chiếc bàn. Trên bàn bày một bộ chén rượu bạch ngọc tinh xảo, còn có các loại trái cây, điểm tâm, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Tiêu Huyên mời hắn ngồi xuống, nhận một vò rượu từ trong tay tùy tùng, dùng một chưởng mở ra: “Rượu này có lẽ Vũ Văn huynh không xa lạ gì nữa.”
Hắn nâng vò rượu lên, khẽ nghiêng, rượu lập tức chảy ra, rót vào trong chén bạch ngọc.
Giống như vẩy nước lên ngọc bích, hai chiếc chén ánh lên màu xanh lục trong suốt. Hương rượu tan trong gió, hương hoa bỗng trở nên đặc biệt ngào ngạt.
“Mời.” Tiêu Huyên vươn tay đưa qua.
Vũ Văn Dịch tiếp nhận, khẽ nhấp một ngụm, cười khen: “Danh rượu Tây Tần, Bích Đàm Xuân danh bất hư truyền.”
Tiêu Huyên nói: “Ở Đông Tề, Bích Đàm Xuân này còn có một cái tên êm tai, gọi là Thúy Tuyệt. Năm đó Tề vương Tiêu Đình từng uống thử, khen rằng vào miệng thì mát, vào bụng thì ấm, màu sắc sinh động, hương thơm ngào ngạt. Có thể so với tiên thảo Thúy Tuyệt trong núi.”
Đương nhiên Vũ Văn Dịch biết điển cố này.
Trăm năm trước, khi Đông Tề đang phồn thịnh tới đỉnh điểm, như mặt trời ban trưa. Tây Tần, Bắc Liêu hàng năm tất tiến cống một lượng lớn da dê, rượu ngon cho Đông Tề, Bích Đàm Xuân đương nhiên cũng ở trong đó.
Có thể tưởng tượng được năm ấy quân vương quý khí trẻ trung, cầm trong tay danh rượu, bễ nghễ thiên hạ, trên triều phục đỏ thẫm là thánh thú hoàng kim ngày rằm đạp nguyệt.
Trăm năm đã qua, tân chủ của Tề quốc ở trước mặt tuổi còn trẻ mà hừng hực dã tâm. Liệu hắn có thể chuyển hướng quốc gia đã trải qua biết bao rung chuyển về một con đường mới huy hoàng hơn không?
Tiêu Huyên uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cũng lên tiếng khen ngợi loại rượu ngon có tiếng này.
“Vũ Văn huynh, Chiêu Hoa nàng tính tình hào hiệp, thích tự do, cũng thích chọc phiền phức. Khiến huynh thêm nhiều phiền toái, đa tạ huynh vẫn bao dung, chăn sóc nàng.”
Vũ Văn Dịch đùa nghịch cái chén trong tay: “Tiêu huynh khách khí. Tạ hoàng hậu hiền hậu thương người, cống hiến to lớn, đặc biệt trong chuyện ôn dịch ở Giang Nam càng phấn đấu quên mình. Dũng khí và tình cảm sâu sắc đó khiến ta vô cùng kính nể.”
Tiêu Huyên không khỏi cười đắc ý: “Đúng vậy, nàng chính là người như vậy. Trước đây, khi cùng ta chinh chiến, nàng dẫn theo đội quân y xuyên khắp chiến trường cứu giúp thương binh. Thật không biết nàng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?”
Hắn vừa nói vừa rót đầy rượu cho mình và Vũ Văn Dịch.
“Vò Thúy Tuyệt này vốn được cất kỹ trong hầm rượu của hoàng huynh ta. Ta tay không, không báo mà đến, tạo cho Vũ Văn huynh nhiều phiền phức, vì vậy đã sai người lập tức chuyển từ quốc nội đến, bồi tội với Vũ Văn huynh.”
Vũ Văn Dịch cười nói: “Tiêu huynh quá khách khí rồi. Hai ta tuy chưa bao giờ gặp gỡ, nhưng từ lâu đã nghe nhiều sự tích về huynh, trong lòng kính nể, hôm nay gặp mặt đã thỏa tâm nguyện. Hai chúng ta vừa gặp đã quen, tiếp đãi huynh vốn là việc của ta, không cần quá khách khí.”
Tiêu Huyên này một khi đã dối trá khách khí là vô cùng buồn nôn: “Tấm lòng của Vũ Văn huynh thật sự khiến tiểu đệ kính nể. Hai nước chúng ta ngăn cách bởi Tần quốc, nhiều năm thông tin không tiện, vẫn ít liên lạc. Hôm nay vừa gặp đã vô cùng hợp ý, chỉ hối hận không quen biết sớm hơn.”
Vũ Văn Dịch từng trải, vẻ mặt vẫn luôn chững trạc: “Tiêu huynh là anh hùng hào kiệt một đời, ngu huynh kính phục có thừa. Chẳng hay đối với hành động trong vài ngày qua của Tần quốc, Tiêu huynh thấy thế nào?”
Tiêu Huyên buông chén rượu trong tay.
Cuối cùng trọng tâm câu chuyện cũng quay trở về chính đề.
“Sau khi thái tử Tây Tần giam quốc vẫn luôn rục rịch, vô cùng không an phận, một hai năm qua, tạo ra vô số xâm lược ẩn hình đối với ba nước xung quanh, lợi dụng ma dược và bệnh tật tạo thành không ít hỗn loạn.”
Ánh mắt Vũ Văn Dịch hoàn toàn băng lạnh: “Giang Nam phát bệnh dịch, chết mấy vạn người, nếu không có Tạ hoàng hậu thi dược trong thời khắc mấu chốt, Đại Ly ta không biết còn phải mất bao nhiêu con dân.”
Tiêu Huyên cũng nói: “Hai năm qua, phía Tây Nam Tề quốc cũng xuất hiện một Bái Nguyệt giáo, mê hoặc xúi giục vô số bách tính. Qua điều tra, cũng bắt nguồn từ Tần quốc. Vũ Văn huynh, ta nghĩ nên cùng nhau đối phó với Tần quốc, đây đã là trách nhiệm cấp bách của huynh và ta…”
Vũ Văn Dịch nhấp một ngụm rượu tinh khiết thơm nồng. Ánh mắt hai đế vương gặp nhau trong không trung, trong đó tràn ngập vẻ tán thưởng và tính toán về đối phương.
Tạ Hoài Mân đứng trên hành lang phía xa xa nhìn động tĩnh trong đình, chỉ thấy hai người đàn ông huynh một chén, tôi một chén, thật nhàm chán. Nàng xem thường nhún nhún vai, trở về ngủ tiếp.
Ăn thế nào, ngủ ra sao, trong triều có biến động gì, người nào lên, người nào hoàn toàn rời khỏi vũ đài chính trị.
Tạ Hoài Mân hỏi: “Thư em gửi, chàng đều đọc chứ?”
“Đương nhiên.”
“Cảm thấy thế nào?”
Tiêu Huyên trả lời đơn giản: “Như gặp người.”
Tạ Hoài Mân cười dịu dàng, một lúc lâu không nói gì thêm, sau đó mới thấp giọng nói: “Có một thời gian, em đã rất sợ, sợ chàng thay lòng đổi dạ.”
Tiêu Huyên buồn cười: “Sao có thể như vậy?”
Tạ Hoài Mân bĩu môi: “Chàng không hồi âm, em biết chàng đang nổi giận. Thật ra em biết chàng sẽ không như vậy, nhưng vẫn sợ. Chúng ta cách xa nhau như vậy, liên lạc lại không tiện như vậy. Làm bạn bên cạnh chàng là những người khác, cùng chàng sầu lo vui cười cũng là những người khác. Tình cảm sẽ phai nhạt. Thế nhưng, tuy lo lắng, em vẫn không dám trở về. Em nghĩ bất kể điều gì thay đổi, em trở về cũng không giải quyết được gì. Aiz, em cũng không nói rõ được nữa, rất hỗn loạn.”
Tiêu Huyên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho nàng, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Tuy chúng ta cách nhau rất xa, nhưng ta cảm giác giống như nàng chưa từng rời đi. Không ai có thể thay thế được nàng.”
Đôi mắt Tạ Hoài Mân nóng lên, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Hiện giờ Lục Dĩnh Chi thế nào rồi?” Khi nhắc tới cái tên này, nàng lại cảm thấy vô cùng thản nhiên, dễ dàng, không một chút khúc mắc.
Tiêu Huyên cũng thẳng thắn nói: “Nhốt lại rồi.”
Tạ Hoài Mân bây giờ mới giật mình: “Vì sao?”
Cho dù Lục gia đã suy tàn cũng không đến mức nhốt Lục Dĩnh Chi lại chứ, dù sao chuyện Lục gia gây nên bề ngoài không có liên quan gì đến Lục Dĩnh Chi.
Tiêu Huyên suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: “Vì cô ta phái người tới giết nàng.”
Tạ Hoài Mân sửng sốt hai giây, bỗng khúc khích cười: “Em không tin.”
“Vì sao?”
“Nếu cô ta muốn giết em, ba năm trước cô ta đã làm rồi, cần gì phải chờ đến lúc đại cục đã định mới ra tay? Lục Dĩnh Chi không phải một người phụ nữ ngu ngốc như vậy.”
Tiêu Huyên khẽ nhíu mày: “Điểm ấy ta cũng không hiểu. Nhưng tình báo viết rõ ràng, chính cô ta cũng thừa nhận.”
“Cô ta thừa nhận?” Tạ Hoài Mân không cách nào giải thích được: “Thật là kỳ quái. Em biết cô ta rất ghét em, em cũng rất ghét cô ta. Nhưng giết em cũng không có lợi gì, ngược lại còn chuốc lấy rất nhiều phiền toái.”
“Sao không có lợi.” Tiêu Huyên nói: “Ta nhận được tin lập tức chạy tới, hiện giờ trong nước không có người trấn giữ.”
“Chuyện đó không thành vấn đề.” Tạ Hoài Mân rất chắc chắn: “Nếu chàng không sắp xếp thỏa đáng, có người giám sát triều chính, chàng sẽ không tới đây nhanh như vậy, còn ở lại đây chờ Tiểu Trình cùng em. Theo em thấy, người giám quốc nhất định là Tống Tử Kính đúng không. Huynh ấy che giấu chuyện em xuống phía Nam không báo, nhưng lại khiến chàng chàng thêm tin tưởng huynh ấy.”
Tiêu Huyên nhún vai: “Nàng đúng là một chút cũng không ngại chuyện hắn giấu giếm không báo.”
Tạ Hoài Mân cười lớn: “Chàng mới là cấp trên của huynh ấy, quản lý huynh ấy thế nào em sao có thể vung tay múa chân? Hơn nữa, em rất thông cảm với huynh ấy, chàng cho huynh ấy một phần bổng lộc lại muốn huynh ấy làm việc của mấy người, chàng nghĩ đó là hưởng thụ chắc? Có cấp trên như chàng mới là bất hạnh lớn của đời người.”
Tiêu Huyên cười: “Trước giờ Tống Tử Kính biết cách tìm niềm vui trong công việc, có lẽ ta làm vậy lại hợp ý hắn thì sao?”
“Ngụy biện.”
Tạ Hoài Mân quay đầu đi, nhìn một bông hoa nhỏ đang nở rộ bên bờ núi giả, có chút thất thần.
Tiêu Huyên mới đầu còn cười nhìn nàng, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt nàng có điểm không bình thường.
“Tiểu Hoa?”
Tạ Hoài Mân bỗng giật mình quay đầu lại: “A Huyên?”
Giọng nói của nàng vô cùng sửng sốt và sợ hãi.
Trong lòng Tiêu Huyên đau xót, vội vàng ôm nàng vào lòng: “Là ta! Ta ở đây! Đừng sợ!”
Tạ Hoài Mân mở to hai mắt, buồn phiền nghi hoặc: “Em vừa làm sao vậy? Chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Không có gì.” Tiêu Huyên dịu dàng vuốt tóc nàng: “Nàng chỉ vừa thất thần thôi.”
“À.” Vẻ mặt Tạ Hoài Mân dịu lại, lại hỏi: “Giờ là lúc nào rồi? Chúng ta dùng cơm chưa?”
Tiêu Huyên ôm nàng vào lòng, cằm để nhẹ trên đỉnh đầu nàng, Tạ Hoài Mân không nhìn thấy ánh mắt đau xót của hắn.
“Nàng lại quên rồi, chúng ta vừa ăn xong. Đói bụng à?”
“Không. Chỉ là… Rất nhiều chuyện không được rõ ràng, không rõ ràng.” Tạ Hoài Mân ngáp một cái.
“Mệt rồi?” Tiêu Huyên săn sóc kéo áo khoác cho nàng.
“Ngồi thêm một lúc đi.” Tạ Hoài Mân không muốn bỏ phí thời tiết tốt này.
Tiêu Huyên theo ý nàng: “Được, được. Nàng nghỉ ngơi đi, ta ở cùng nàng.”
Cơn mệt mỏi của Tạ Hoài Mân tới rất nhanh, chỉ chốc lát đã không mở nổi mắt. Nàng mơ mơ màng màng gật đầu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiêu Huyên, thoáng chốc đã nặng nề ngủ.
Tiêu Huyên cẩn thận kéo tấm chăn vân nhung quấn quanh nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, nghiêng người chắn gió cho nàng. Ánh mặt trời vô cùng thư thái, gương mặt nhợt nhạt của tạ Hoài Mân bị soi sáng giống như mờ mờ trong suốt, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, ngây thơ lại vui sướng.
Sắc mặt Tiêu Huyên lại trầm xuống từng chút một, bao phủ một tầng bóng tối.
Gió thu vẫn lẳng lặng thổi như trước.
Hắn chăm chú nhìn người trong lòng không rời mắt một lúc lâu, sau đó mới khẽ cử động thân thể.
Một thị vệ đi tới quỳ xuống phía sau hắn.
“Trình Tiếu Sinh tới đâu rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Trình đại phu đã qua Lương thành, còn tám, chín ngày nữa sẽ tới đây.”
“Lương thành chính là địa giới của Tần quốc đúng không.” Tiêu Huyên trầm ngâm: “Ngươi phái nhiều người hơn đi đón, cần thận người Tần quốc đánh lén giữa đường.”
“Vâng.”
Gió nhẹ lay động tán cây, ánh mặt trời ấm áp, hoa quế vàng tỏa hương. Tiêu Huyên ôm Tạ Hoài Mân ngồi trên chiếc ghế dựa dài dưới tàng cây, hắn cúi đầu nhìn không rời mắt khỏi gương mặt ngủ say của nàng, nở nụ cười bình thản.
Khi đó, Ngô Thập Tam dẫn theo Liên Thành tìm đến hoa viên, nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Nam nhân cao ngạo ngày hôm qua trong trí nhớ thì ra cũng có một mặt dịu dàng như thế.
Tiêu Huyên ngẩng đầu nhìn hai bọn họ, vẻ dịu dàng trên mặt tan biến.
Ngô Thập Tam dẫn Liên Thành nhẹ nhàng đi tới.
Liên Thành nhìn thấy Tạ Hoài Mân trong lòng Tiêu Huyên, đôi mắt đỏ lên, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Tỷ…”
Tiêu Huyên ôm người trong lòng chặt hơn một chút, giống như sợ nàng sẽ biến mất vậy.
Hắn hỏi: “Ngươi chính là Vân Liên Thành?”
Liên Thành gật đầu.
Tiêu Huyên nói: “Nàng thường nhắc tới ngươi. Chờ nàng khỏi bệnh, ta sẽ dẫn nàng trở về, ngươi có tính toán gì không?”
Liên Thành có chút phản ứng không kịp: “Cái gì?”
Tiêu Huyên kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn ở lại hay theo chúng ta về Tề quốc?”
Lúc này Liên Thành mới hiểu được, vô cùng hoảng hốt, thằng bé nhìn Ngô vương một cái, lại nhìn Tạ Hoài Mân còn đang mê man, vẻ mặt khó xử.
Ngô Thập Tam vỗ vỗ vai thằng bé. Vân tướng quân đã được rửa rội, hoàng đế đã ban thưởng lấy lại phủ đệ, phong hào, thằng nhóc ở nông thôn năm đó nay người người nhìn thấy nó đều phải cung kính gọi một tiếng thiếu tướng. Thật ra công danh trên người thằng bé đều từ người phụ thân đã qua đời.
Thằng bé nói: “Ta ở lại, ta đã quyết định tòng quân, kết thừa đại nghiệp của phụ thân.”
Tiêu Huyên khen ngợi gật đầu.
Hắn lại nhìn về phía Ngô Thập Tam: “Ngô vương gia, đa tạ ngươi vẫn luôn chăm sóc Chiêu Hoa nhà ta.”
Lời này lọt vào tai Ngô Thập Tam vô cùng khó nghe. Ngô vương khách sáo cười cười. Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung. Đáng tiếc Tiểu Ngô tu luyện chưa bằng Vũ Văn Dịch, còn chưa bắn ra được ít tia lửa điện đã quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn bại trận.
Hai ngày liên tiếp, Tạ Hoài Mân chưa gặp lại Vũ Văn Dịch. Nàng từng tò mò hỏi Lục Tụ, câu trả lời là hoàng đế bận rộn tiếp đãi sứ thần Tề quốc, không thể phân thân.
Thế nhưng vị sứ thần Tề quốc không phải đang ngồi trong phòng nàng uống trà hay sao?
Tiêu Huyên cũng kiêu căng hết chỗ nói. Cứ vậy nghênh ngang xông vào hành cung của hoàng đế nhà người ta, dẫn bà xã ăn đồ ăn của người ta, ở nhà của người ta, chỉ huy người hầu nhà người ta, còn xem mật báo của quốc gia mình trên địa bàn nhà người ta.
Tạ Hoài Mân cảm thán: “Vũ Văn hoàng đế thật khoan dung.”
“Đúng vậy.” Tiêu Huyên cay nghiệt nói: “Nam nhân khắc chết năm thê tử, đương nhiên chuyện gì cũng nhìn thoáng hơn.”
Tạ Hoài Mân đen mặt: “Đang ở dưới mái nhà người ta, nói năng chú ý một chút.”
“Yên tâm đi.” Tiêu Huyên đốt tin mật báo trên ngọn đèn dầu: “Xung quanh đều là người nhà. Nàng nằm yên trên giường cho ta, bệnh nhân đang nóng sốt đừng lảm nhàm nhiều như vậy.”
“Nói chuyện với bệnh nhân còn lên giọng, lớn tiếng.” Tạ Hoài Mân oán giận dịch chăn: “A Huyên, em muốn về nhà.”
Tiêu Huyên bất đắc dĩ ngồi xuống: “Hiện giờ sức khỏe nàng không tốt, bôn ba đường dài sẽ rất mệt. Chờ một chút đi, hai ngày nữa Tiểu Trình sẽ đến rồi.”
Lục Tụ gõ cửa, bưng dược đã sắc xong vào. Tiêu Huyên cầm lấy, thổi vài hơi, thử qua độ ấm, nâng Tạ Hoài Mân dậy.
Bát thuốc đắng ngắt, bốc mùi lạ chảy vào bụng, cổ họng cay như đang bốc cháy. Ngũ quan của Tạ Hoài Mân nhăn vào một chỗ, Tiêu Huyên vội vàng nhét vào miệng nào một viên mứt táo.
Thuốc nàng do chính nàng phối. Thật ra trong lòng cũng biết thứ này chỉ có thể kéo dài bệnh của nàng được một chút, không có tác dụng thực tế nào.
Lục Tụ còn nói: “Hôm nay bệ hạ lại đưa tới cho cô nương ba cây nhân sâm trăm năm và cỏ linh chi, những loại thuốc tiên bổ dưỡng khác nhiều không đếm hết, đều đang đặt ở đại sảnh.”
Tạ Hoài Mân cười toe toét, hàm hồ nói: “Đưa nhiều như vậy làm gì? Ăn đến chết cũng chưa hết.”
“Nói bậy!” Tiêu Huyên nhẹ giọng mắng nàng một câu, rồi lại nói với Lục Tụ: “Ta thay mặt nàng cảm tạ quý chủ.”
Sau đó quay sang dạy dỗ Tạ Hoài Mân: “Quá không lễ phép, bình thường ta dạy nàng nói chuyện như vậy sao?”
Tạ Hoài Mân cười hì hì: “Em sai rồi. Em có cống hiến lớn như vậy cho Ly quốc, mấy cây nhân sâm, cỏ linh chi có tính là gì. Ha ha, em còn muốn một viên mứt táo!”
Tiêu Huyên không làm gì nổi nàng, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, trong lòng vô hạn thỏa mãn, nàng muốn sao trên trời còn có thể hái cho nàng, huống chi là một chút đồ ăn vặt.
Hai hôm nay Tạ Hoài Mân liên tục nóng sốt, nhiệt độ không cao nhưng một mực không giảm. Tạ Hoài Mân bệnh đã lâu, cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, từ khi Tiêu Huyên đến, giấc ngủ của nàng tốt hơn nhiều, trong mơ không có quỷ quái nữa, thân thể tuy còn vô cùng khổ sở nhưng có tinh thần hơn, cảm giác bệnh cũng tốt hơn nhiều.
Nàng vẫn rụng tóc, chính nàng không có ý kiến gì, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Tiêu Huyên, trong lòng nàng lại đau đớn không thôi, thẳng thắn bỏ qua trình tự chải đầu.
Nàng hay nói đùa: “Nếu em hói đầu, chàng còn cần em nữa không?”
Không ngờ hiện nay Tiêu Huyên không nghe lọt tai nhất là mấy lời nói đùa, vừa nghe đã nổi nóng với nàng, quát: “Bất kể nàng xấu xí hay tàn phế, già yếu hay bệnh tật, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ nàng! Nàng nghe chưa?”
Tạ Hoài Mân bị hắn quát đến mức đầu óc choáng váng, đành phải thu lại vẻ hài hước, cũng không dám dùng bệnh của mình để trêu chọc hắn nữa.
Nhớ lại cũng vừa tức vừa buồn cười, nàng mới là người bị bệnh, vì sao thường thường còn phải an ủi hắn nhỉ?
Cái gì mà em nhất định sẽ khỏe lại, Tiểu Trình tuyệt đối có thể chữa cho em, tương lai của hai chúng ta còn rất dài, vân vân.
Còn phải nghĩ biện pháp phân tán sự chú ý của Tiêu Huyên, miễn cho hắn quấn quýt lấy nàng tra hỏi vì sao nàng trúng độc này, lại bắt đầu không ngừng việc tự trách không có bất cứ ý nghĩa xây dựng nào.
Thế nhưng, có đôi khi nửa đêm hụt hơi được cứu tỉnh lại, hoặc mơ thấy ác mộng hoảng sợ tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và bi thương của người kia, trái tim nàng cũng đau như dao cắt.
Vì vậy đành ôm lấy hắn, nói một lần lại một lần: “Đây không phải lỗi của chàng. Chàng ở bên cạnh em, em đã rất hạnh phúc rồi.”
Tiêu Huyên ép hỏi: “Mơ thấy ác mộng gì?”
Tạ Hoài Mân thành thật nói: “Em mơ thấy mấy ngày nay đều là… đều là giấc mơ của em.”
Tiêu Huyên hít sâu một hơi, Tạ Hoài Mân nghe mà khổ sở trong lòng.
Tiêu Huyên nhìn những ngón tay gầy gò đang cầm tay áo mình, ánh mắt chỉ tràn đầy vẻ dịu dàng, hắn cúi người xuống hôn cái trán nóng hổi của nàng: “Nghỉ ngơi cho tốt. Ta thật sự đã tới với nàng, không phải nàng nằm mơ. Ngủ đi, ta không đi đâu cả, ta ở ngay bên cạnh nàng.”
Tạ Hoài Mân an tâm nhắm mắt lại.
Tiêu Huyên nhìn chăm chú vào nàng, tỉ mỉ nghe tiếng thở yếu ớt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, lo lắng nàng sẽ cứ vậy ngủ tiếp, không tỉnh lại nữa.
Muốn gọi nàng tỉnh lại, nghe nàng nói, thế nhưng hắn cũng biết nàng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
Chuyện có thể làm chỉ là ôm nàng chặt thêm một chút, lại ôm chặt thêm một chút, giống như rất sợ nàng biến mất.
Khi Vũ Văn Dịch được Lục Tụ dẫn tới hậu hoa viên lập tức nhìn thấy Tạ Hoài Mân và Tiêu Huyên đang đứng trên bậc thang núi giả nói chuyện, một tay Tiêu Huyên vòng qua eo nàng, hơi kéo nàng vào lòng, tư thế vô cùng thân mật.
Tạ Hoài Mân lại gầy hơn lần trước gặp mặt, đôi mắt hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, tóc không còn bóng mượt. Nàng vốn không phải nữ tử tuyệt sắc, nay mắc trọng bệnh, dung nhan tiều tụy, toàn thân giống như biến dạng. Thế nhưng Tề đế vẫn luôn mỉm cười dõi theo nàng, kiên nhẫn vô hạn nghiêng đầu nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại một câu khiến nàng cười vui vẻ.
Khi ở bên nam nhân kia, nàng không chút nào gò bó, phóng khoáng tự tại, như chim bay trên trời cao, như cá bơi dưới biển rộng.
Ánh nắng rực rỡ, soi sáng hai người, che giấu đi gương mặt tiều tụy của Tạ Hoài Mân, nhìn hai người có vẻ trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Không biết Tiêu Huyên nói gì, sau đó đi xuống hai bậc thang, Tạ Hoài Mân vui vẻ nằm trên lưng hắn, ôm lấy cổ hắn. Tiêu Huyên cõng nàng lên, đi xuống.
Hai người hoàn toàn chìm đắm trong thế giới hạnh phúc nhỏ bé của mình, hoàn toàn không chú ý tới bên ngoài.
Đi tới gần, hắn nghe được một đoạn đối thoại: “Chàng đã từng cõng ai chưa?”
“Chưa từng.”
“Thật sự chưa? Trịnh vương phi của chàng thì sao? A, nay là Trịnh hoàng hậu rồi.”
“Nàng đấy nha! Cô ấy sợ ta, ta muốn cõng cô ấy, cô ấy nhất định sẽ sợ đến phát run.”
“Vì sao cô ấy sợ chàng? Chàng có khuynh hướng bạo lực gia đình à?”
“Nói bậy! Chúng ta rất tốt! Ta chưa từng lớn tiếng với cô ấy!”
“Vậy cô ấy sợ chàng cái gì?”
“Aiz. Cũng không biết ai xui khiến, cô ấy tới quân doanh thăm ta, gặp phải ta rút đao chém đầu gian tế Triệu đảng.”
“Ai da!”
“Khi trở về cô ấy bị bệnh một hồi. Tính cách của cô ấy không giống Văn Hạo, lá gan rất nhỏ, con kiến cũng không nỡ giết.”
“Được rồi… Vậy Lục Dĩnh Chi thì sao? Chàng cõng cô ta bao giờ chưa?”
“Ta cõng cô ta làm gì?” Tiêu Huyên không vui: “Ta muốn cõng cô ta? Bước tiếp theo cô ta sẽ giẫm lên mặt ta để lên trời.”
Tạ Hoài Mân hừ một tiếng: “Có khoa trương như vậy không?”
“Ta quen cô ta có thể coi như lâu bằng nàng. Hai năm trước, khi Lục gia còn kiên cường, cô ta tuyệt đối là nữ bá vương trong cung. Tuy không quản được ta nhưng có quyền quản những người khác. Các cung nhân từng cấp mặc gì, những phi tử dưới cấp được hưởng chế độ gì, sáng không được ăn gì, tối không được ăn gì, mắc lỗi phải chịu hình phạt gì.”
“Nghe có vẻ cũng tốt đấy chứ.”
“Nếu tất cả đều theo sở thích của cô ta thì sao?”
“Vậy thì sao?”
“Cô ta thích ăn thịt dê, không thích thịt vịt. Mấy năm trước, trong cung, ngoại trừ đồ ăn của ta, cơm nước của những người khác ba ngày thì hai ngày là thịt dê, vịt bơi trong hồ nước trong cung đều bị đuổi bằng sạch.”
Tạ Hoài Mân cười ha hả: “Kiếp trước cô ta có thù oán với vịt à?”
“Nàng cũng biết cô ta thích mặc y phục màu đỏ đúng không? Trong cung chỉ có một mình cô ta có thể mặc màu này. Có người trên đầu chỉ cắm một đóa hoa màu hồng cũng bị bạt tai.”
“Không phải chàng cố ý nói xấu cô ta đấy chứ?”
“Nàng nghĩ ta là kẻ nhỏ mọn vậy sao.” Rồi làm ra vẻ muốn hất nàng xuống.
Tạ Hoài Mân vội vàng quấn cả chân cả tay lên người hắn, vừa cười vừa không ngừng xin lỗi.
Tiếng nói của hai người lại thấp xuống, thì thầm, thường thường còn cười khẽ. Tiêu Huyên đi rất chậm, hiển nhiên là luyến tiếc khoảng thời gian vui sướng, bằng lòng cứ cõng nàng như thế.
Vũ Văn Dịch thấy bọn họ đến gần, lùi về sau một bước.
Lúc này, Tiêu Huyên ngẩng đầu nhìn tới, đứng lại.
Tạ Hoài Mân theo tầm mắt của hắn cũng nhìn thấy Vũ Văn Dịch, lập tức đấm đấm Tiêu Huyên. Hắn không tình nguyện mà thả nàng xuống.
“Bệ hạ đã tới.” Tạ Hoài Mân cười bắt chuyện: “Vì sao khong nói trước một tiếng để chúng ta ra ngoài nghênh đón ngài.”
Nghiễm nhiên đã coi Trường Nhạc cung của Đại Ly là nhà mình.
Vũ Văn Dịch nói: “Vài ngày chưa tới, muốn xem có chỗ nào không thỏa đáng hay không.”
Tạ Hoài Mân lập tức nói: “Đều rất tốt, đa tạ bệ hạ quan tâm.”
“Hiện giờ sức khỏe ngươi thế nào?”
“Vẫn như trước, có điều tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ngài thì sao? Chân ngài tốt hơn rồi chứ?”
Vũ Văn Dịch hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Cũng ổn.”
Lục Tụ ở bên nghe vậy không nhịn được nói: “Hôm trước bệ hạ còn mới phát bệnh một lần.”
“Lục Tụ!” Vũ Văn Dịch quát khẽ một tiếng.
Lục Tụ oan ức ngậm miệng lại.
Tạ Hoài Mân lo lắng hỏi: “Bệ hạ lại phát bệnh? Nhiều ngày nay nhiệt độ xuống thấp, hay là buổi tối không chú ý chống lạnh?”
Nàng vừa nói vừa đi tới trước: “Bệ hạ, xin ngài đừng xem thường. Bệnh mặc dù không nặng, ngài lại còn trẻ tuổi. Thế nhưng kéo dài không điều trị tốt, đợi đến khi lớn tuổi mới thấy khổ. Chúng ta không phải thần tiên, sẽ có một ngày già đi. Tục ngữ nói…”
Tiêu Huyên bỗng nhiên ho hai tiếng.
Tạ Hoài Mân dừng lại, quay đầu hỏi: “Sao vậy? Em nói sai gì à?”
Tiêu Huyên sa sầm mặt, nghiêm khắc trừng mắt nhìn nàng.
Tạ Hoài Mân mờ mịt mà vô tội trừng lại hắn.
Cuối cùng, Vũ Văn Dịch lên tiếng cắt đứt hai người mắt to trừng mắt nhỏ: “Tạ đại phu không cần quá lo lắng, ta nhất định sẽ chú ý.”
Tạ Hoài Mân còn muốn nói gì đó, Tiêu Huyên ngắt lời nàng. Hắn cưng chiều vuốt tóc nàng: “Ngoan, bên ngoài gió lớn, quay về phòng đi. Ta nói chuyện với bệ hạ một lúc.”
Tạ Hoài Mân nhìn hai người, cười bất đắc dĩ, cùng Lục Tụ rời đi.
Tiêu Huyên đợi nàng đi xa mới chắp tay hành lễ với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, đã quấy rầy nhiều ngày, còn chưa từng nói lời cảm ơn. Hôm này khí trời không tệ, lại mượn quý địa một lát, mời bệ hạ uống vài chén xoàng. Mong bệ hạ vinh hạnh.”
Vũ Văn Dịch mỉm cười: “Bệ hạ khách khí.”
Tiêu Huyên sang sảng nói: “Hai chúng ta cứ xưng hô như vậy cũng không được tự nhiên, chẳng bằng tiểu đệ xưng một tiếng Vũ Văn huynh có được không?”
Vũ Văn Dịch chớp mắt một cái, cũng sảng khoái nói: “Như vậy rất tốt, vậy xưng huynh đệ đi, Tiêu huynh, mời.”
“Mời.”
Thật ra Tạ Hoài Mân chưa đi xa, nàng đứng ở ngã rẽ nhìn hai người đàn ông giả mù sa mưa vừa liên tục khen tặng nhau vừa đi tới hậu viện, bĩu môi, lơ đễnh nở nụ cười.
Chính trị của bọn đàn ông ấy mà.
Đi qua Kính hồ phía sau hòn giả sơn, trong ngôi đình bát giác, đã có cung nhân thông minh dọn dẹp chiếc bàn. Trên bàn bày một bộ chén rượu bạch ngọc tinh xảo, còn có các loại trái cây, điểm tâm, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Tiêu Huyên mời hắn ngồi xuống, nhận một vò rượu từ trong tay tùy tùng, dùng một chưởng mở ra: “Rượu này có lẽ Vũ Văn huynh không xa lạ gì nữa.”
Hắn nâng vò rượu lên, khẽ nghiêng, rượu lập tức chảy ra, rót vào trong chén bạch ngọc.
Giống như vẩy nước lên ngọc bích, hai chiếc chén ánh lên màu xanh lục trong suốt. Hương rượu tan trong gió, hương hoa bỗng trở nên đặc biệt ngào ngạt.
“Mời.” Tiêu Huyên vươn tay đưa qua.
Vũ Văn Dịch tiếp nhận, khẽ nhấp một ngụm, cười khen: “Danh rượu Tây Tần, Bích Đàm Xuân danh bất hư truyền.”
Tiêu Huyên nói: “Ở Đông Tề, Bích Đàm Xuân này còn có một cái tên êm tai, gọi là Thúy Tuyệt. Năm đó Tề vương Tiêu Đình từng uống thử, khen rằng vào miệng thì mát, vào bụng thì ấm, màu sắc sinh động, hương thơm ngào ngạt. Có thể so với tiên thảo Thúy Tuyệt trong núi.”
Đương nhiên Vũ Văn Dịch biết điển cố này.
Trăm năm trước, khi Đông Tề đang phồn thịnh tới đỉnh điểm, như mặt trời ban trưa. Tây Tần, Bắc Liêu hàng năm tất tiến cống một lượng lớn da dê, rượu ngon cho Đông Tề, Bích Đàm Xuân đương nhiên cũng ở trong đó.
Có thể tưởng tượng được năm ấy quân vương quý khí trẻ trung, cầm trong tay danh rượu, bễ nghễ thiên hạ, trên triều phục đỏ thẫm là thánh thú hoàng kim ngày rằm đạp nguyệt.
Trăm năm đã qua, tân chủ của Tề quốc ở trước mặt tuổi còn trẻ mà hừng hực dã tâm. Liệu hắn có thể chuyển hướng quốc gia đã trải qua biết bao rung chuyển về một con đường mới huy hoàng hơn không?
Tiêu Huyên uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cũng lên tiếng khen ngợi loại rượu ngon có tiếng này.
“Vũ Văn huynh, Chiêu Hoa nàng tính tình hào hiệp, thích tự do, cũng thích chọc phiền phức. Khiến huynh thêm nhiều phiền toái, đa tạ huynh vẫn bao dung, chăn sóc nàng.”
Vũ Văn Dịch đùa nghịch cái chén trong tay: “Tiêu huynh khách khí. Tạ hoàng hậu hiền hậu thương người, cống hiến to lớn, đặc biệt trong chuyện ôn dịch ở Giang Nam càng phấn đấu quên mình. Dũng khí và tình cảm sâu sắc đó khiến ta vô cùng kính nể.”
Tiêu Huyên không khỏi cười đắc ý: “Đúng vậy, nàng chính là người như vậy. Trước đây, khi cùng ta chinh chiến, nàng dẫn theo đội quân y xuyên khắp chiến trường cứu giúp thương binh. Thật không biết nàng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?”
Hắn vừa nói vừa rót đầy rượu cho mình và Vũ Văn Dịch.
“Vò Thúy Tuyệt này vốn được cất kỹ trong hầm rượu của hoàng huynh ta. Ta tay không, không báo mà đến, tạo cho Vũ Văn huynh nhiều phiền phức, vì vậy đã sai người lập tức chuyển từ quốc nội đến, bồi tội với Vũ Văn huynh.”
Vũ Văn Dịch cười nói: “Tiêu huynh quá khách khí rồi. Hai ta tuy chưa bao giờ gặp gỡ, nhưng từ lâu đã nghe nhiều sự tích về huynh, trong lòng kính nể, hôm nay gặp mặt đã thỏa tâm nguyện. Hai chúng ta vừa gặp đã quen, tiếp đãi huynh vốn là việc của ta, không cần quá khách khí.”
Tiêu Huyên này một khi đã dối trá khách khí là vô cùng buồn nôn: “Tấm lòng của Vũ Văn huynh thật sự khiến tiểu đệ kính nể. Hai nước chúng ta ngăn cách bởi Tần quốc, nhiều năm thông tin không tiện, vẫn ít liên lạc. Hôm nay vừa gặp đã vô cùng hợp ý, chỉ hối hận không quen biết sớm hơn.”
Vũ Văn Dịch từng trải, vẻ mặt vẫn luôn chững trạc: “Tiêu huynh là anh hùng hào kiệt một đời, ngu huynh kính phục có thừa. Chẳng hay đối với hành động trong vài ngày qua của Tần quốc, Tiêu huynh thấy thế nào?”
Tiêu Huyên buông chén rượu trong tay.
Cuối cùng trọng tâm câu chuyện cũng quay trở về chính đề.
“Sau khi thái tử Tây Tần giam quốc vẫn luôn rục rịch, vô cùng không an phận, một hai năm qua, tạo ra vô số xâm lược ẩn hình đối với ba nước xung quanh, lợi dụng ma dược và bệnh tật tạo thành không ít hỗn loạn.”
Ánh mắt Vũ Văn Dịch hoàn toàn băng lạnh: “Giang Nam phát bệnh dịch, chết mấy vạn người, nếu không có Tạ hoàng hậu thi dược trong thời khắc mấu chốt, Đại Ly ta không biết còn phải mất bao nhiêu con dân.”
Tiêu Huyên cũng nói: “Hai năm qua, phía Tây Nam Tề quốc cũng xuất hiện một Bái Nguyệt giáo, mê hoặc xúi giục vô số bách tính. Qua điều tra, cũng bắt nguồn từ Tần quốc. Vũ Văn huynh, ta nghĩ nên cùng nhau đối phó với Tần quốc, đây đã là trách nhiệm cấp bách của huynh và ta…”
Vũ Văn Dịch nhấp một ngụm rượu tinh khiết thơm nồng. Ánh mắt hai đế vương gặp nhau trong không trung, trong đó tràn ngập vẻ tán thưởng và tính toán về đối phương.
Tạ Hoài Mân đứng trên hành lang phía xa xa nhìn động tĩnh trong đình, chỉ thấy hai người đàn ông huynh một chén, tôi một chén, thật nhàm chán. Nàng xem thường nhún nhún vai, trở về ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.