Chương 21: Nhục nhã
Mặt Trời Nhỏ
12/10/2024
"Em chất vấn tôi?", Tiêu Phong buông tay đẩy ngã cô về sau.
Hắn tiếp tục nói:
"Em có quyền gì chất vấn tôi?"
Thấy cô ngồi ở dưới đất ấm ức nhìn hắn. Hắn lại tiếp tục:
"Tôi bảo em sinh con cho tôi. Em lại đi tìm đàn ông khác?"
Tang Mẫn gào lên:
"Chú biết không có mà!"
Tiêu phòng lấy trong túi ra một tấm ảnh bìa ném về phía cô:
"Bằng chứng ở đây em còn chối cãi?"
Cô cười như không cười:
"Chỉ dựa vào một tấm hình. Haha. Cũng không bằng vết son môi trên cổ áo của chú!"
"Tang Mẫn!"
Vừa yêu vừa hận chính là cảm giác này đây. Tiêu Phong tháo cà vạt hung hăng tiến về phía Tang Mẫn, kéo tay cô ra phía sau buộc lại. Cô vùng vẫy:
"Buông ra! Chú muốn làm cái gì?"
Hắn liên tục kéo váy cô xuống trước sự chứng kiến của thuộc hạ ở trong nhà. Mặc kệ Tang Mẫn cực lực gào thét chống cự:
"Tiêu Phong! Thả ra! Tiêu Phong, chú điên rồi! Thả tôi ra!"
"Tang Mẫn, tôi phải khiến cho cả thế giới này biết em là của tôi. Muốn gặp đàn ông khác đừng có mơ!"
"Buông ra!"
Tiêu Phong quay sang nhìn người hầu ở trong nhà. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, từng đường gân hiện rõ trên gương mặt. Lạnh giọng nói:
"Cút!"
Người ở trong nhà chạy hết. Quản gia vừa khóc vừa lao đến cũng bị thuộc hạ của hắn kéo ra:
"Chuyện của Tiêu thiếu. Tốt nhất đừng xen vào!
Quản gia cứ thể ú ở bị lồi đi.
Chính lúc này, căn phòng khách chỉ còn hai người bọn họ. Tiêu Phong bá đạo vác ngược Tang Mẫn lên vai rồi ném xuống sopha. Cô co chân bỏ chạy đã bị hắn nắm lấy cổ chân kéo lại gần:
"Em chạy đi đâu?"
"Chú muốn làm gì?"
Hắn vừa cởi nút áo ra vừa nói:
"Nhắc cho em nhớ, em là Tiêu thiếu phu nhân!"
Dứt lời, chiếc áo sơ mi trên người hắn đã ném về phía cô. Mùi hương nữ nhân khác vẫn còn lưu lại. Thêm cả vết son môi ở trên áo đập vào mắt cô khiến cô cực kỳ kinh tởm:
"Tiêu Phong, chú là đồ bẩn thỉu! Tôi hận chú!"
Tiêu Phong xoay người Tang Mẫn lại. Đùng đầu gói chế ngự lưng cô. Rất nhanh đã kéo phăng chiếc quần lớt đang mặc trên người cô xuống. Tang Mẫn cựa quậy:
"Tiêu Phong... Cút!"
Tiêu Phong nghiễn răng mang vật to lớn dưới hạ thân tiến vào sâu bên trong nơi tư mật của cô. Hung hăng xâm chiếm, thô bạo càng quấy. Hắn đưa tay giữ lấy chiếc eo nhỏ liên tục luân động mặc cho nước mắt của Tang Mẫn đang rơi.
"Huhu... Tôi đã bảo chú cút mà!"
"Tôi phải cho em khắc cốt ghi tâm. Em chỉ thuộc về một mình Tiêu Phong này thôi!"
Tang Mẫn mím môi ngăn âm thanh từ cổ họng phát ra. Bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn, nơi tư mật cũng đau rát kinh khủng.
Chẳng có một chút gì gọi là yêu thương....
Tình cảm từ người đàn ông cô yêu, cô hoàn toàn không hề cảm nhận được. Bỗng chốc trong đầu lại dấy lên suy nghĩ tất cả chẳng qua là một trò đùa.
Cô chính là món đồ chơi của hắn.
Cả người cô cứng đờ, trái tim vỡ vụn ra. Tiêu Phong thật chất chưa từng tôn trọng cô. Đây không phải là yêu, mà là giày vò.
Bây giờ phát hiện liệu có muộn màng quá không? Yêu đâu phải là kiểm soát, là bắt nạt cô như vậy?
"Huhu... Chú thả ra. Tang Mẫn mệt mỏi rồi!"
Tiêu Phong nghe được tiếng khóc của cô nhưng vẫn cố gắng dồn hết sức lực tiên tục ra vào ở bên dưới.
Đến khi thoả mãn hắn kề sát tai cô nói:
"Cả đời này em là vợ của Tiêu Phong. Ngoan ngoãn sinh cho tôi một đứa con. Ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của em đi!"
Tang Mẫn nghiêng mặt, một tay ôm bụng đang đau của mình khóc lớn hơn.
Tiêu Phong nói xong đưa tay lau đi giọt nước mắt gương mặt xinh đẹp của cô. Hắn mặc lại quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.
Hắn cứ thế cả một đêm không về.
Trong căn phòng khách không có ánh đèn, Tang Mẫn vẫn nằm ở trên sopha. Sau khi Tiêu Phong rời đi, quản gia mang chăn đắp lên cho cô. Rồi ôm lấy cô.
Tang Mẫn lau nước mắt ngồi dậy. Cô hướng mắt nhìn về quản gia, miệng lắp bắp hỏi:
"Có phải chú ấy không yêu con không? Có phải cưới con chỉ để trả thù việc mẹ con gây ra không?"
Lời này chính là lời mà quản gia muốn nói. Bây giờ Tang Mẫn đau lòng nhận ra khiến bà cũng đau lòng khóc theo.
Bà ôm cô, muốn nói một câu an ủi mà không thể nói được. Chỉ có thể dùng hơi ấm từ bàn tay xoa xoa đôi vai đang run lên của cô.
"Con muốn một mình!"
Tang Mẫn thất thiều đi về phòng. Cô ra ngoài ban công ngồi co người ở đó. Mặc cho gió bên ngoài lạnh buốt thổi vào.
Mong rằng cái lạnh có thể khiến cô gái nhỏ tỉnh ngộ. Người yêu mình thật lòng sẽ không khiến mình phải khóc, khẽ không khiến mình phải đau lòng.
Tang Mẫn nhằm xuống nền gạch lạnh của ban công, khóc đến sưng cả mắt.
Đêm dài, người đàn ông đó lại ra ngoài. Có phải là đi tìm tình nhân?
Tình cảm của cô liên tục bị hắn coi rẻ, chà đạp lên đó.
"Tiêu Phong, con hận chú..."
Hắn tiếp tục nói:
"Em có quyền gì chất vấn tôi?"
Thấy cô ngồi ở dưới đất ấm ức nhìn hắn. Hắn lại tiếp tục:
"Tôi bảo em sinh con cho tôi. Em lại đi tìm đàn ông khác?"
Tang Mẫn gào lên:
"Chú biết không có mà!"
Tiêu phòng lấy trong túi ra một tấm ảnh bìa ném về phía cô:
"Bằng chứng ở đây em còn chối cãi?"
Cô cười như không cười:
"Chỉ dựa vào một tấm hình. Haha. Cũng không bằng vết son môi trên cổ áo của chú!"
"Tang Mẫn!"
Vừa yêu vừa hận chính là cảm giác này đây. Tiêu Phong tháo cà vạt hung hăng tiến về phía Tang Mẫn, kéo tay cô ra phía sau buộc lại. Cô vùng vẫy:
"Buông ra! Chú muốn làm cái gì?"
Hắn liên tục kéo váy cô xuống trước sự chứng kiến của thuộc hạ ở trong nhà. Mặc kệ Tang Mẫn cực lực gào thét chống cự:
"Tiêu Phong! Thả ra! Tiêu Phong, chú điên rồi! Thả tôi ra!"
"Tang Mẫn, tôi phải khiến cho cả thế giới này biết em là của tôi. Muốn gặp đàn ông khác đừng có mơ!"
"Buông ra!"
Tiêu Phong quay sang nhìn người hầu ở trong nhà. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, từng đường gân hiện rõ trên gương mặt. Lạnh giọng nói:
"Cút!"
Người ở trong nhà chạy hết. Quản gia vừa khóc vừa lao đến cũng bị thuộc hạ của hắn kéo ra:
"Chuyện của Tiêu thiếu. Tốt nhất đừng xen vào!
Quản gia cứ thể ú ở bị lồi đi.
Chính lúc này, căn phòng khách chỉ còn hai người bọn họ. Tiêu Phong bá đạo vác ngược Tang Mẫn lên vai rồi ném xuống sopha. Cô co chân bỏ chạy đã bị hắn nắm lấy cổ chân kéo lại gần:
"Em chạy đi đâu?"
"Chú muốn làm gì?"
Hắn vừa cởi nút áo ra vừa nói:
"Nhắc cho em nhớ, em là Tiêu thiếu phu nhân!"
Dứt lời, chiếc áo sơ mi trên người hắn đã ném về phía cô. Mùi hương nữ nhân khác vẫn còn lưu lại. Thêm cả vết son môi ở trên áo đập vào mắt cô khiến cô cực kỳ kinh tởm:
"Tiêu Phong, chú là đồ bẩn thỉu! Tôi hận chú!"
Tiêu Phong xoay người Tang Mẫn lại. Đùng đầu gói chế ngự lưng cô. Rất nhanh đã kéo phăng chiếc quần lớt đang mặc trên người cô xuống. Tang Mẫn cựa quậy:
"Tiêu Phong... Cút!"
Tiêu Phong nghiễn răng mang vật to lớn dưới hạ thân tiến vào sâu bên trong nơi tư mật của cô. Hung hăng xâm chiếm, thô bạo càng quấy. Hắn đưa tay giữ lấy chiếc eo nhỏ liên tục luân động mặc cho nước mắt của Tang Mẫn đang rơi.
"Huhu... Tôi đã bảo chú cút mà!"
"Tôi phải cho em khắc cốt ghi tâm. Em chỉ thuộc về một mình Tiêu Phong này thôi!"
Tang Mẫn mím môi ngăn âm thanh từ cổ họng phát ra. Bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn, nơi tư mật cũng đau rát kinh khủng.
Chẳng có một chút gì gọi là yêu thương....
Tình cảm từ người đàn ông cô yêu, cô hoàn toàn không hề cảm nhận được. Bỗng chốc trong đầu lại dấy lên suy nghĩ tất cả chẳng qua là một trò đùa.
Cô chính là món đồ chơi của hắn.
Cả người cô cứng đờ, trái tim vỡ vụn ra. Tiêu Phong thật chất chưa từng tôn trọng cô. Đây không phải là yêu, mà là giày vò.
Bây giờ phát hiện liệu có muộn màng quá không? Yêu đâu phải là kiểm soát, là bắt nạt cô như vậy?
"Huhu... Chú thả ra. Tang Mẫn mệt mỏi rồi!"
Tiêu Phong nghe được tiếng khóc của cô nhưng vẫn cố gắng dồn hết sức lực tiên tục ra vào ở bên dưới.
Đến khi thoả mãn hắn kề sát tai cô nói:
"Cả đời này em là vợ của Tiêu Phong. Ngoan ngoãn sinh cho tôi một đứa con. Ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của em đi!"
Tang Mẫn nghiêng mặt, một tay ôm bụng đang đau của mình khóc lớn hơn.
Tiêu Phong nói xong đưa tay lau đi giọt nước mắt gương mặt xinh đẹp của cô. Hắn mặc lại quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.
Hắn cứ thế cả một đêm không về.
Trong căn phòng khách không có ánh đèn, Tang Mẫn vẫn nằm ở trên sopha. Sau khi Tiêu Phong rời đi, quản gia mang chăn đắp lên cho cô. Rồi ôm lấy cô.
Tang Mẫn lau nước mắt ngồi dậy. Cô hướng mắt nhìn về quản gia, miệng lắp bắp hỏi:
"Có phải chú ấy không yêu con không? Có phải cưới con chỉ để trả thù việc mẹ con gây ra không?"
Lời này chính là lời mà quản gia muốn nói. Bây giờ Tang Mẫn đau lòng nhận ra khiến bà cũng đau lòng khóc theo.
Bà ôm cô, muốn nói một câu an ủi mà không thể nói được. Chỉ có thể dùng hơi ấm từ bàn tay xoa xoa đôi vai đang run lên của cô.
"Con muốn một mình!"
Tang Mẫn thất thiều đi về phòng. Cô ra ngoài ban công ngồi co người ở đó. Mặc cho gió bên ngoài lạnh buốt thổi vào.
Mong rằng cái lạnh có thể khiến cô gái nhỏ tỉnh ngộ. Người yêu mình thật lòng sẽ không khiến mình phải khóc, khẽ không khiến mình phải đau lòng.
Tang Mẫn nhằm xuống nền gạch lạnh của ban công, khóc đến sưng cả mắt.
Đêm dài, người đàn ông đó lại ra ngoài. Có phải là đi tìm tình nhân?
Tình cảm của cô liên tục bị hắn coi rẻ, chà đạp lên đó.
"Tiêu Phong, con hận chú..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.