Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê
Chương 12
Xao Sang
24/05/2021
45 – 48
Toàn thân Lam Vong Cơ cứng đờ, bị Ngụy Vô Tiện lôi lên trên giường, nhìn hắn kéo quần áo xuống, để lộ ra thân hình thon dài có chút gầy gò, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một tầng cơ bắp dẻo dai đều đặn. Da thịt thiếu niên mới lớn trắng bóc trơn nhẵn, ánh nến bập bùng dường như phủ lên người hắn một quầng sáng mông lung mơ hồ, càng che càng lộ, dụ dỗ người ta đến khám phá. Hai mắt y mờ đi, muốn nhìn sang chỗ khác, nhưng không sao dứt được khỏi thân ảnh kia. Thiếu niên quần áo xộc xệch nâng mắt nhìn y, vươn hai ngón tay ra nắm lấy cái cằm tựa như bạch ngọc, ép buộc đáy mắt mờ mịt kia phải khắc họa rõ nét hình bóng của mình. Tay còn lại mân mê lọn tóc đen, đầu lưỡi nhỏ mềm vươn ra khỏi khóe miệng xinh đẹp, liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng của chính mình. Hắn ghé sát bên tai y, hơi thở như lan:
"Thế nào? Lam nhị công tử? Có muốn làm..."
Ngụy Vô Tiện chưa từng nghĩ mình lại vô cùng có thiên phú ở phương diện này, trình độ trêu chọc quấy rối người khác đã đến mức lòng thông tay thạo. Hắn ngẫm nghĩ, mình làm trò quen rồi, lại xem nhiều Xuân cung đồ, cho nên mới thế. Nghĩ vậy, hắn càng thoải mái yên lòng mà bám bám dính dính lấy Lam Vong Cơ đã sắp đông cứng thành khối gỗ ngồi đần người ra nãy giờ. Hơi thở của y nặng nề, tơ máu đã bắt đầu nổi lên dưới đáy mắt, đồng tử hiện rõ vẻ bối rối, dáng vẻ như đang cố hết sức mà chịu đựng, khiến cho Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà bật cười. Hắn nghiêng đầu, cắn lên môi y một cái rồi kéo nó vào nụ hôn sâu. Khí tức nóng ẩm mơn man khắp khuôn mặt, khiến Lam Vong Cơ không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm sự ấm áp kia tan biến mất.
Đôi môi của Ngụy Vô Tiện khẽ mơn trớn trên cánh môi mềm mại, chỉ hơi dùng sức khiến nó lún xuống. Nụ hôn đầu tiên tràn ngập hiếu kỳ, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, vươn đầu lưỡi ra thử liếm một chút. Ấy vậy mà đôi môi của đối phương vẫn mím chặt, chịu đủ loại khiêu khích cũng không phản ứng gì, cánh môi nhạt màu bị đầu lưỡi cọ xát cũng ửng lên sắc hồng, Ngụy Vô Tiện lên tiếng, gần như nỉ non nói:
"Lam Trạm? Ngươi để ý đến ta một chút đi!! Lam Trạm, Lam nhị công tử???"
Thân thể đang kề sát mình càng thêm cứng đờ, Ngụy Vô Tiện tách ra một chút, đầu lưỡi đảo qua vành môi hồng, giọng nói mềm mại nũng nịu hơn bội phần:
"Lam, nhị, ca, ca?"
Bàn tay to lớn túm chặt lấy thắt lưng thon gọn, hắn nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ đẩy mình ra, ai ngờ bàn tay kia lại hung hăng nhéo eo hắn hai cái, khiến cả người Ngụy Vô Tiện nhũn ra, thuận thế mà ngã vào lồng ngực người ta, hai người cùng nhau nằm xuống giường. Hắn kêu lên một tiếng, bám chặt lấy vai Lam Vong Cơ, cọ cọ chóp mũi mình lên chóp mũi đối phương:
"Sao nào? Lam nhị công tử nghĩ thông rồi sao?"
Lam Vong Cơ giữ khuôn mặt đang làm loạn trước mắt lại, buộc Ngụy Vô Tiện phải nằm im, không cho hắn có cơ hội tác oai tác quái như thường ngày. Sau đó, y trịnh trọng đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn, khẽ cắn cánh môi, trúc trúc trắc trắc mà mút mát vài lần rồi giống như nhớ ra gì đó, vươn đầu lưỡi ra, tiến vào khoang miệng của đối phương, quấn lấy cái lưỡi non mềm. Kỹ thuật hôn của cả hai người đều không ra gì, trong quá trình mấy lấy cắn phải nhau, khiến bốn phiến môi cũng bị thương vài chỗ. Quần áo của Ngụy Vô Tiện xốc xệch buông lơi, Lam Vong Cơ động thủ vài lần, kéo mớ vải vóc đó ra khỏi người hắn rồi vứt sang một bên. Bàn tay mơn man trên làn da mềm mại trơn nhẵn rồi dừng lại ở thắt lưng, nhẹ nhàng nắn bóp. Được sờ đến thoải mái, Ngụy Vô Tiện hạ eo xuống, đưa điểm mẫn cảm nhất trên người đến tay đối phương, khẽ rên rỉ:
"Ưm... Dễ chịu quá, chỗ đó, Nhị ca ca, dùng sức một chút..."
Lam Vong Cơ lập tức mạnh tay thêm chút nữa, để lại vài dấu xanh tím trên làn da trắng bóc, hô hấp dần trở nên nặng nề, hơi thở nóng bỏng nhân lúc môi lưỡi quấn quýt mà tràn khắp khuôn mặt, hòa quyện với nhau, chọc cho lòng người thêm ngứa ngáy. Ngụy Vô Tiện cũng không thành thật, bàn tay lướt dọc theo cơ bụng săn chắc của Lam Vong Cơ, trượt xuống phía dưới, mò vào trong quần, dứt khoát cầm lấy dương v*t đang cương cứng nóng rẫy. Hắn dừng lại một chút, thấy Lam Vong Cơ không có ý bài xích, vậy nên thử vuốt ve lên xuống thăm dò, Lam Vong Cơ lập tức cứng hơn nữa. Ngụy Vô Tiện chân tâm thật ý khen ngợi:
"Lam Trạm, của ngươi to thật đấy!"
Lam Vong Cơ nói:
"Đừng nói nữa..."
Ngụy Vô Tiện nắm lấy vật kia, tay vuốt ve lên xuống thêm vài lần, nói:
"Sao lại không được nói? Lam Trạm, ta đây là đang tán thưởng ngươi đấy! Tán thưởng, ngươi hiểu không? Đây..."
Lam Vong Cơ cũng học theo Ngụy Vô Tiện, cầm lấy tính khí của hắn. Mệnh căn bị người ta nắm gọn trong lòng bàn tay, cảm giác đúng là chẳng dễ chịu chút nào...
Nhưng mà, nếu mục đích chủ yếu là lăn giường thì không tránh khỏi việc này phải không? Trong lòng Ngụy Vô Tiện tự an ủi chính mình, lựa lời nói:
"Lam, Lam Trạm... chúng ta giao hẹn với nhau trước nhé, lực tay của ngươi lớn, nhẹ nhàng một chút nghe chưa, đừng bẻ gãy của ta đấy."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Ta nói thật đấy, không đùa đâu. Ta bắt đầu nhé."
Vừa dứt lời, tay đã bắt đầu lên xuống, vuốt thẳng một đường từ ngọn xuống gốc, còn dùng ngón tay chọc chọc hai túi thịt bên dưới. Thấy y không làm gì, cũng không phản kháng, lá gan của Ngụy Vô Tiện lại lớn thêm chút nữa, vuốt từ dưới lên trên, ngón tay đến đỉnh thì dừng lại, thử gảy gảy cái lỗ nhỏ trên đầu tính khí. Nơi đó đã bắt đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt, ướt át dính lên mấy đầu ngón tay. Có chất bôi trơn, mấy ngón tay kia lại càng làm càn, tuốt lên tuốt xuống nhanh hơn. Hắn híp mắt lại, cười tinh nghịch, đang muốn trêu chọc vài câu. Ai ngờ Lam Vong Cơ bên kia bỗng nhiên động thủ, học theo Ngụy Vô Tiện, đè trên người hắn túm lấy tính khí đang dần ngẩng đầu lên vuốt vài cái, còn dùng ngón tay nhấn lên đỉnh quy đầu rồi xoa xoa. Ngụy Vô Tiện hoảng hốt kêu lên:
"Đừng đừng đừng! Lam Trạm! Lam nhị công tử! Nhẹ thôi! Nhẹ chút!"
Lam Vong Cơ hỏi:
"Mạnh quá à?"
Ngụy Vô Tiện rướn người hôn Lam Vong Cơ vài cái, lấy lòng nói:
"Đúng rồi đúng rồi, ngươi nhẹ chút đi. Chơi kiểu gì mà có thể làm ta thoải mái ấy, rồi cái gì cũng nghe theo ngươi, được không nào?"
Lam Vong Cơ hỏi lại:
"Cái gì cũng nghe theo ta?"
Ngụy Vô Tiện rì rầm nói:
"Ừ ừ, nghe ngươi hết!"
Dứt lời còn vùi đầu vào cổ Lam Vong Cơ cọ cọ vài cái.
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, thực sự nhẹ tay hơn nhiều, cảm giác đau đớn lui đi, thay vào đó là từng trận khoái cảm dâng lên. Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ một tiếng, cũng ra sức mà vuốt ve tính khí của Lam Vong Cơ.
Đối với phương diện này, thiếu niên tuổi còn trẻ luôn mang trong mình loại tâm lý muốn so bì. Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, sau khi Lam Vong Cơ nhẹ tay hơn một chút, nơi đó của hắn đúng là được y chăm sóc đến mức vô cùng thoải mái. Thế nhưng lúc này hắn lại mong nơi đó đừng có thoải mái như vậy, nếu hắn mà bắn ra trước thì đúng là không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ nhục. Đầu óc hắn suy nghĩ thật nhanh, muốn tìm cách nào đó kích thích Lam Vong Cơ để y cũng bắn ra. Hai tay đang định làm loạn lại bị người ta túm lại, kéo lên trên đầu, dùng mạt ngạch trói chặt. Ngụy Vô Tiện tránh đông tránh tây vẫn không thoát được, bất đắc dĩ nói:
"Này này này! Lam Trạm! Ngươi háo thắng đến thế cơ à?! Ưm... Không phải chỉ là vấn đề bắn trước bắn sau thôi sao? Ca ca nhường ngươi là được chứ gì? Ôi ôi! Nhẹ nhàng một chút! Ta đã nói đến mức vậy rồi mà ngươi còn chưa hài lòng hả?!"
Lam Vong Cơ dùng ngón tay nhấn lên đỉnh quy đầu, dùng móng tay nhẹ nhàng gảy gảy cái lỗ nhỏ, khiến cho hắn liên tục xin tha. Chẳng qua là, y chỉ nghịch thêm chút nữa thôi, bụng dưới của Ngụy Vô Tiện đã co rút lại, nhanh chóng buông tay đầu hàng, nhận thua. Khoái cảm khi đạt cao trào khiến đầu óc Ngụy Vô Tiện trống rỗng, nằm ngửa trên giường thở hổn hển, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. Hắn nhìn dương v*t vẫn dựng thẳng đứng như cũ của Lam Vong Cơ, híp mắt lại, dùng chân với sang, ngón chân trêu chọc một chút, nói:
"Lam nhị công tử, ngươi trói ta làm cái gì. Đến lúc này rồi còn không muốn để ta giúp ngươi giải quyết sao?"
Lam Vong Cơ im lặng, không đáp lời hắn, chỉ túm lấy cổ chân đang nghịch ngợm kia, tách ra. Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, hai chân mở rộng, cảnh tượng dưới thân hoàn toàn hiển lộ không sót chút gì. Tính khí vừa phóng thích xong, mềm nhũn nằm giữa hai chân, chất lỏng nhớp nháp màu trắng đục vương vãi khắp nơi, một mảnh bừa bộn. Lam Vong Cơ lau qua chỗ đó một chút, trên tay cũng dính không ít. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hiểu ra vấn đề, đang nghĩ ngợi, Lam Vong Cơ để hắn dùng tay giúp y giải quyết, chơi một lúc rồi bắn ra không phải là xong việc sao. Ai ngờ, ngón tay kia từ từ tiến về phía hậu huyệt của hắn, dừng lại trước cái miệng nhỏ đó, nhờ sự trơn trượt của tinh dịch dính bên trên mà đâm thẳng một ngón tay vào bên trong.
Ngụy Vô Tiện: "...?!"
Có thể làm kiểu này thật à?! Hắn xem qua nhiều tranh Đông cung rồi, tuy không giống tranh Long dương, nhưng lúc này cũng hiểu Lam Vong Cơ muốn làm gì. Hắn đẩy Lam Vong Cơ ngồi sang một bên, tự mình nhấc người dậy rồi ngồi lên đùi đối phương, khóa chặt lại. Cũng không biết Lam Vong Cơ muốn như thế nào, ngón tay kia không theo động tác của hắn mà rút ra, ngược lại còn cắm sâu hơn nữa, nhẹ nhàng miết lên vách thịt bên trong. Trong lòng Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, muốn đẩy Lam Vong Cơ nằm xuống giường, đảo khách thành chủ, ai ngờ Lam Vong Cơ lại đâm mạnh một cái, cắm lút một ngón tay vào bên trong.
"Ưm..."
Hai chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, ngồi phịch xuống đùi Lam Vong Cơ, sự trơn nhớt dướt thân khiến hắn trượt chân mất đà, cũng không thể kẹp chặt được thắt lưng người ta nữa. Bên dưới bị tính khí cương cứng cọ qua cọ lại, sự va chạm nóng bỏng khiến vật đang mềm nhũn kia cũng từ từ ngẩng lên, bắt đầu rỉ nước. Ngụy Vô Tiện vội vàng nói:
"Nếu muốn thế này... ưm... cũng không phải là ta... ư..."
Cảm giác có vật lạ tiến vào bên trong cơ thể thật khó chịu, hắn thít bụng dưới, muốn đẩy vật kia ra ngoài. Nhưng hành động đó lại khiến vách thịt bên trong siết chặt mà mút lấy ngón tay đó, hệt như một lời mời gọi, muốn nó tiến sâu vào bên trong hơn nữa. Lúc này Lam Vong Cơ cũng không nhịn nổi nữa rồi, nhục huyệt kia mút chặt lấy ngón tay của y, nơi sâu nhất trong cơ thể đối phương bắt đầu tiết ra dịch thủy, dũng đạo vốn khô khốc lập tức trở nên ướt át, cảm giác mềm mại trơn dính bao trùm lấy, từng thớ cơ nhu nhuyễn vội vã siết lại, dụ dỗ y mau mau đâm dương v*t đã sớm sưng đến phát đau vào trên trong. Dưới thân có chút khác thường, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nhìn xuống, chỉ thấy một ngón tay nữa đang đặt ở miệng huyệt nhỏ của mình, chuẩn bị đâm tiếp vào. Hắn sợ đến mức cả người phát run, hai tay lại bị trói không thể làm gì, chỉ có thể vòng lên siết chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, run run nói:
"Mẹ nó! Nữa à?! Chơi cái trò gì..."
Lam Vong Cơ cũng không thèm để ý hắn mắng tục, cắn lên đôi môi đỏ mọng kia một cái, kéo hắn vào trong một nụ hôn triền miên, đầu lưỡi đảo một vòng quanh hàm trên mẫn cảm, lại nhẹ nhàng liếm thêm một cái. Khoang miệng bị trêu chọc khiến cho đầu óc Ngụy Vô Tiện trở nên trống rỗng, hai ngón tay trong cơ thể hắn khuấy đảo không ngừng, cố gắng mở rộng vách thịt se khít, day ấn điểm mẫn cảm nhô lên khiến tràng đạo liên tục tiết ra dịch thể ẩm ướt. Vật ở phía trước hắn không được để ý đến, tinh dịch trong suốt cũng từ từ rỉ ra ở phần đầu, khoái cảm cùng ham muốn giày vò hắn đến đỉnh điểm, vành mắt ầng ậc nước, dường như chỉ đợi hắn chớp một cái sẽ lập tức tuôn trào. Cũng may, đúng lúc này Lam Vong Cơ rút hai ngón tay ra, Ngụy Vô Tiện thở phào một cái nhẹ nhõm. Lam Vong Cơ ôm lấy mông hắn, nhấc lên. Hai chân hắn hiện tại đã mềm nhũn như bún rồi, làm gì có sức lực mà phản kháng nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy Lam Vong Cơ. Bỗng nhiên, có vật gì đó vừa cứng vừa nóng đụng vào hậu huyệt mới thoát khỏi một kiếp của hắn, Ngụy Vô Tiện có dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn lại. Cự vật dữ tợn của Lam Vong Cơ đang để ngay trước kẽ mông trắng nõn quanh năm không gặp nắng của hắn, khiến cái miệng nhỏ càng trở nên mềm mại đáng thương. Chẳng cần nghĩ cũng biết Lam Vong Cơ muốn làm gì tiếp theo.
"Lam Trạm, ngươi..."
Ngụy Vô Tiện không dám tưởng tượng cái vật kia mà cắm vào trong cơ thể mình thì sẽ như thế nào, hai đầu gối cử động muốn dùng sức nhấc người lên, đúng lúc này Lam Vong Cơ lại buông lỏng tay ra, thả hắn xuống. Ngụy Vô Tiện bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị, hai chân lại mềm nhũn ngồi phịch xuống, tính khí to lớn lập tức chen được một nửa đầu vào trong. Hậu huyệt lại siết chặt đến mức khó chịu, Lam Vong Cơ dùng sức nhấn hắn xuống, Ngụy Vô Tiện không thể phản kháng, đành phải thành thành thật thật, khóc không ra nước mắt mà nuốt trọn vật kia.
"Lam... Trạm... ư ư..."
Nước mắp đang ngấp nghé ở tròng mắt cuối cùng cũng trào ra, đuôi mắt đỏ ửng lên, Ngụy Vô Tiện nức nở, không biết nên nói hậu huyệt của hắn đang cảm thấy thế nào. Cũng không đau lắm, nhưng căng cực kỳ, trướng vô cùng, lại có chút khô rít khó mà tiếp nhận. Cự vật kia khiến cái miệng nhỏ của hắn mở rộng hoàn toàn, những nếp uốn mềm mại vốn đang giãn ra co lại lúc này đang cắn chặt lấy vật kia, làm cách nào cũng không để nó lui ra ngoài. Đôi chân dài còn kẹp lấy thắt lưng của Lam Vong Cơ ở giữa, cho nên không cách gì khép lại được, chỉ biết vô lực duỗi sang hai bên.
Lam Vong Cơ cho Ngụy Vô Tiện thời gian để làm quen, chính y cũng cực kỳ vất vả. Cơ thể của thiếu niên trong lòng y đang siết chặt lại, bên trong vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, tràng đạo mềm mại mút chặt lấy dương v*t của y, gần như phác họa ra hình dáng của vật đó, khiến da đầu y tê dại.
Ngụy Vô Tiện từ từ hoàn hồn, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, sự hoang mang lúc đầu qua đi, nhìn thấy Lam Vong Cơ nhịn đến mức sắc mặt tái xanh, trán mướt mồ hô lại có chút buồn cười. So với tưởng tượng của hắn, nam tử này... khục... thay đổi nhiều lắm. Nhưng mà hắn đã chấp nhận mình sẽ thành thân với nam nhân, còn quyết tâm đêm nay phải hiến thân cho Lam Vong Cơ, cho nên mọi chuyện đi đến mức này cũng chẳng có gì là lạ. Cùng lắm thì... lần sau hắn và Lam Vong Cơ đổi vị trí cho nhau vậy. Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện cúi đầu xuống, cắn cắn môi Lam Vong Cơ, mềm mại nói:
"Nhị ca ca... Nơi đó của ta ổn rồi, ngươi cử động một chút... A!"
Lam Vong Cơ chỉ chờ có câu này, rướn thắt lưng lưng, đâm sâu vào chỗ nóng ấm mềm mại mê người kia. Dũng đạo theo đó mà siết chặt hơn nữa, dịch thủy chảy ra càng nhiều, theo động tác đâm rút mà rỉ xuống, khiến dương v*t của Lam Vong Cơ ra vào dễ dàng hơn. Tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng nước dâm mỹ tràn ngập căn phòng. Ngụy Vô Tiện bị thao đến mức thắt lưng mềm nhũn, không thể ngồi thẳng được nữa, nhu thuận dựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, hai chân quấn chặt lấy y. Theo nhịp ra vào yêu thương không ngừng của vật kia, vách thịt bị cọ xát vừa tê vừa ngứa, mỗi lần phần đầu thô to nghiền qua khối thịt hơi nhô lên, chất lỏng trong suốt lại cuồn cuộn chảy ra, chỗ hai người kết hợp trở nên ẩm ướt vô cùng. Bàn tay to lớn siết chặt hai bắp đùi trắng nõn đang run rẩy, không nặng không nhẹ cũng để lại trên đó chẳng ít dấu tay xanh tím. Ngụy Vô Tiện vươn lưỡi ra, liếm nhẹ vành tai Lam Vong Cơ, thấy cái tai của y từ từ đỏ lên thì cái miệng không biết điều lại bắt đầu mở máy trêu chọc:
"Lam nhị ca ca thật là... ưm... bên dưới thao ta hung hăng như vậy, ta chỉ... a... liếm tai một chút thôi, sao mặt lại đỏ thế này hả? Ư ư ư..."
Lam Vong Cơ đâm mạnh vào chỗ kia một cú, khoái cảm lập tức đánh úp thân thể của Ngụy Vô Tiện, tràn thẳng lên đại não, khiến eo hắn cứng đờ, bụng dưới co rút, hai chân duỗi mạnh ra, đầu ngón chân mềm mại bấu chặt xuống giường. Lam Vong Cơ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mạnh mẽ thúc liên tục vào chỗ kia.
"Chỗ đó chỗ đó... a a a... đừng chơi chỗ đó nữa mà...."
Ngụy Vô Tiện khóc lóc xin tha, bị đâm đến mức hai chân đạp loạn, được một lúc thì chẳng còn khí lực, chân cẳng mềm nhũn như bún rũ xuống, cả người giống như bị dương v*t to lớn kia đỡ, để mặc cho Lam Vong Cơ muốn làm gì thì làm, cuối cùng cũng chả còn tí sức nào mà phản kháng nữa. Hắn cực kỳ không cam lòng, cái miệng cũng chẳng chịu tha cho người khác, hung hăng nói:
"Lam... Lam Vong Cơ ngươi... ngươi để ta... Ưm... Ngươi chờ một chút, khoan, khoan đã, cho ta... cho Ngụy, Ngụy ca ca của ngươi ở trên... ưm..."
Lam Vong Cơ không để hắn nói hết, hung hăng véo eo hắn một cái, hạ thân cũng dùng sức đâm mạnh về phía trước, thúc vào chỗ sâu nhất có thể. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nước mắt ứa ra, bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy, tựa đầu lên vai, ghé sát vào tai nhẹ giọng hỏi:
"Thoải mái không?"
Ngụy Vô Tiện bị làm đến mức thở cũng không nổi nữa, há to miệng cố gắng đớp lấy từng ngụm không khí, thần trí bắt đầu tan rã, theo bản năng đáp:
"Thoải mái..."
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Ngươi đã nói nghe ta hết."
Ngụy Vô Tiện cố gắng nhớ lại:
"Được... ưm... Hình như là..."
Lam Vong Cơ nói:
"Vậy là được rồi."
Ngụy Vô Tiện không kịp nghĩ thêm, vật đang chôn sâu trong cơ thể hắn lại lui ra ngoài, thủy dịch nóng ẩm vốn bị giữ lại bên trong cũng nhân dịp này mà tràn ra, cái miệng nhỏ há ra rồi khép lại, giống như vô cùng luyến tiếc muốn níu giữ. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong cơn sóng khoái cảm, hắn lại cảm thấy trời đất quay cuồng, Lam Vong Cơ đặt hắn nằm xuống giường, đôi chân dài đang muốn khép chặt lại bị người ra banh ra. Hậu huyệt nhỏ nhắn phía sau từ từ co lại, bên trong vẫn rất ẩm ướt, từng nếp gấp thịt mềm không ngừng run rẩy. Còn chưa kịp định hình thì tính khí thô to lại đâm mạnh vào, cái miệng nhỏ bất ngờ không kịp đề phòng lại bị nong ra, sau đó siết chặt lại giống như lấy lòng, tiếp tục nghênh đón một trận hoan ái mới.
"A a... ưm... Chậm, chậm một chút... Lam Trạm..."
Toàn thân Ngụy Vô Tiện ẩm ướt nhớp nháp, khuôn mặt cũng ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước mắt. Hắn không nhấc nổi mi lên, trước mắt tối sầm, dưới thân lại càng thêm mẫn cảm. Vật không hề nhỏ chút nào kia của Lam Vong Cơ mạnh mẽ đâm sâu vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, khám phá từng tấc da thịt, mỗi lần thúc vào đều nghiền qua điểm mềm mại sung sướng kia một lần. Hậu huyệt chưa từng chịu qua sự chà đạp như vậy, bị yêu thương đến mức không ngừng rơi lệ, nhưng lại chẳng nỡ từ chối người trong lòng, chỉ có thể nức nở nỉ non mà thừa nhận khoái cảm hoan ái.
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì chậm lại một chút, vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của người dưới thân. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, hôn nhẹ lên bàn tay y, lấy lòng:
"Nhị ca ca là tốt nhất..."
Động tác dưới thân thật chậm rãi dịu dàng, khiến Ngụy Vô Tiện khoan khoái, híp mắt lại hưởng thụ. Lam Vong Cơ cầm lấy hạ thân của hắn mà chơi đùa vỗ về, Ngụy Vô Tiện lập tức thở dốc:
"Lam Trạm... không công bằng, nhất định lần này ngươi phải bắn trước..."
Nói xong còn nhấc chân lên quấn chặt lấy eo y:
"Lam Trạm Lam Trạm... nhanh lên đi, ta không chịu được nữa rồi..."
Giọng nói của hắn vốn trong trẻo dễ nghe, lúc này lại mang theo âm mũi, có chút khàn khàn, nhỏ giọng nũng nịu bên tai như vậy thật sự khiến người ta phát điên.
"Ôi! Đừng đừng đừng, ta thao... Ngươi muốn đâm thủng ta luôn sao?"
Y bất ngờ tăng tốc khiến Ngụy Vô Tiện cao giọng hét lên, ngày thường cẩu thả thành quen, lúc này cũng không thèm che miệng, nói đến mức người ta mặt đỏ tai hồng. Câu này vừa nói ra, Lam Vong Cơ lại tìm đến chỗ có thể khiến Ngụy Vô Tiện khóc lóc rên rỉ, đâm mạnh vào. Người trong ngực y lập tức mềm nhũn xuống, Cánh mông cùng mặt sau đùi bị y thúc mạnh, vừa sưng vừa đỏ. Bên trong hai bên bắp đùi còn lưu lại mấy dấu tay xanh tím do y bóp nhéo mà thành, nam căn giữa hai chân run đến lợi hại, bị Lam Vong Cơ túm lấy vuốt ve vài cái từ gốc đến ngọn. Y túm lấy đầu gối đang run rẩy của hắn làm điểm tựa, điên cuồng thúc mạnh vào bên trong thêm một lúc, đâm thẳng vào điểm kia, bụng dưới căng lên, một dòng tinh dịch nóng bỏng rót sâu vào cơ thể hắn. Ngụy Vô Tiện kêu không thành tiếng, trước mắt trắng xóa, nằm im mà tận hưởng, nam căn cũng rỉ ra bạch trọc.
"Lam Trạm... ngươi quá đáng..."
Ngụy Vô Tiện nằm một lúc lâu mới khôi phục thần trí, lầm bầm nói:
"Lần sau ngươi đừng mong sống tốt."
Lam Vong Cơ nhìn người trong lòng, đôi mắt hắn đỏ ửng như con thỏ con, một giọt lệ còn vương trên khóe mi, nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, vậy mà thanh âm thì hung hăng, từng chữ nói ra cũng thật tàn nhẫn. Lam Vong Cơ thản nhiên nói:
"Ngươi không có lần sau."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Ngươi đã nói, 'làm ta thoải mái, sau này đều nghe theo ngươi', nhớ không?"
Hình như Ngụy Vô Tiện đã nhớ ra mình vừa tự tay đào cho bản thân một cái hố to đùng rồi nhảy xuống. Thảo nào một người ít nói như Lam Vong Cơ lại hỏi đi hỏi lại hắn có thoải mái hay không...
Lam Vong Cơ chốt hạ:
"Đã như vậy, từ nay về sau, theo ý ta."
Toàn thân Lam Vong Cơ cứng đờ, bị Ngụy Vô Tiện lôi lên trên giường, nhìn hắn kéo quần áo xuống, để lộ ra thân hình thon dài có chút gầy gò, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một tầng cơ bắp dẻo dai đều đặn. Da thịt thiếu niên mới lớn trắng bóc trơn nhẵn, ánh nến bập bùng dường như phủ lên người hắn một quầng sáng mông lung mơ hồ, càng che càng lộ, dụ dỗ người ta đến khám phá. Hai mắt y mờ đi, muốn nhìn sang chỗ khác, nhưng không sao dứt được khỏi thân ảnh kia. Thiếu niên quần áo xộc xệch nâng mắt nhìn y, vươn hai ngón tay ra nắm lấy cái cằm tựa như bạch ngọc, ép buộc đáy mắt mờ mịt kia phải khắc họa rõ nét hình bóng của mình. Tay còn lại mân mê lọn tóc đen, đầu lưỡi nhỏ mềm vươn ra khỏi khóe miệng xinh đẹp, liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng của chính mình. Hắn ghé sát bên tai y, hơi thở như lan:
"Thế nào? Lam nhị công tử? Có muốn làm..."
Ngụy Vô Tiện chưa từng nghĩ mình lại vô cùng có thiên phú ở phương diện này, trình độ trêu chọc quấy rối người khác đã đến mức lòng thông tay thạo. Hắn ngẫm nghĩ, mình làm trò quen rồi, lại xem nhiều Xuân cung đồ, cho nên mới thế. Nghĩ vậy, hắn càng thoải mái yên lòng mà bám bám dính dính lấy Lam Vong Cơ đã sắp đông cứng thành khối gỗ ngồi đần người ra nãy giờ. Hơi thở của y nặng nề, tơ máu đã bắt đầu nổi lên dưới đáy mắt, đồng tử hiện rõ vẻ bối rối, dáng vẻ như đang cố hết sức mà chịu đựng, khiến cho Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà bật cười. Hắn nghiêng đầu, cắn lên môi y một cái rồi kéo nó vào nụ hôn sâu. Khí tức nóng ẩm mơn man khắp khuôn mặt, khiến Lam Vong Cơ không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm sự ấm áp kia tan biến mất.
Đôi môi của Ngụy Vô Tiện khẽ mơn trớn trên cánh môi mềm mại, chỉ hơi dùng sức khiến nó lún xuống. Nụ hôn đầu tiên tràn ngập hiếu kỳ, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, vươn đầu lưỡi ra thử liếm một chút. Ấy vậy mà đôi môi của đối phương vẫn mím chặt, chịu đủ loại khiêu khích cũng không phản ứng gì, cánh môi nhạt màu bị đầu lưỡi cọ xát cũng ửng lên sắc hồng, Ngụy Vô Tiện lên tiếng, gần như nỉ non nói:
"Lam Trạm? Ngươi để ý đến ta một chút đi!! Lam Trạm, Lam nhị công tử???"
Thân thể đang kề sát mình càng thêm cứng đờ, Ngụy Vô Tiện tách ra một chút, đầu lưỡi đảo qua vành môi hồng, giọng nói mềm mại nũng nịu hơn bội phần:
"Lam, nhị, ca, ca?"
Bàn tay to lớn túm chặt lấy thắt lưng thon gọn, hắn nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ đẩy mình ra, ai ngờ bàn tay kia lại hung hăng nhéo eo hắn hai cái, khiến cả người Ngụy Vô Tiện nhũn ra, thuận thế mà ngã vào lồng ngực người ta, hai người cùng nhau nằm xuống giường. Hắn kêu lên một tiếng, bám chặt lấy vai Lam Vong Cơ, cọ cọ chóp mũi mình lên chóp mũi đối phương:
"Sao nào? Lam nhị công tử nghĩ thông rồi sao?"
Lam Vong Cơ giữ khuôn mặt đang làm loạn trước mắt lại, buộc Ngụy Vô Tiện phải nằm im, không cho hắn có cơ hội tác oai tác quái như thường ngày. Sau đó, y trịnh trọng đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn, khẽ cắn cánh môi, trúc trúc trắc trắc mà mút mát vài lần rồi giống như nhớ ra gì đó, vươn đầu lưỡi ra, tiến vào khoang miệng của đối phương, quấn lấy cái lưỡi non mềm. Kỹ thuật hôn của cả hai người đều không ra gì, trong quá trình mấy lấy cắn phải nhau, khiến bốn phiến môi cũng bị thương vài chỗ. Quần áo của Ngụy Vô Tiện xốc xệch buông lơi, Lam Vong Cơ động thủ vài lần, kéo mớ vải vóc đó ra khỏi người hắn rồi vứt sang một bên. Bàn tay mơn man trên làn da mềm mại trơn nhẵn rồi dừng lại ở thắt lưng, nhẹ nhàng nắn bóp. Được sờ đến thoải mái, Ngụy Vô Tiện hạ eo xuống, đưa điểm mẫn cảm nhất trên người đến tay đối phương, khẽ rên rỉ:
"Ưm... Dễ chịu quá, chỗ đó, Nhị ca ca, dùng sức một chút..."
Lam Vong Cơ lập tức mạnh tay thêm chút nữa, để lại vài dấu xanh tím trên làn da trắng bóc, hô hấp dần trở nên nặng nề, hơi thở nóng bỏng nhân lúc môi lưỡi quấn quýt mà tràn khắp khuôn mặt, hòa quyện với nhau, chọc cho lòng người thêm ngứa ngáy. Ngụy Vô Tiện cũng không thành thật, bàn tay lướt dọc theo cơ bụng săn chắc của Lam Vong Cơ, trượt xuống phía dưới, mò vào trong quần, dứt khoát cầm lấy dương v*t đang cương cứng nóng rẫy. Hắn dừng lại một chút, thấy Lam Vong Cơ không có ý bài xích, vậy nên thử vuốt ve lên xuống thăm dò, Lam Vong Cơ lập tức cứng hơn nữa. Ngụy Vô Tiện chân tâm thật ý khen ngợi:
"Lam Trạm, của ngươi to thật đấy!"
Lam Vong Cơ nói:
"Đừng nói nữa..."
Ngụy Vô Tiện nắm lấy vật kia, tay vuốt ve lên xuống thêm vài lần, nói:
"Sao lại không được nói? Lam Trạm, ta đây là đang tán thưởng ngươi đấy! Tán thưởng, ngươi hiểu không? Đây..."
Lam Vong Cơ cũng học theo Ngụy Vô Tiện, cầm lấy tính khí của hắn. Mệnh căn bị người ta nắm gọn trong lòng bàn tay, cảm giác đúng là chẳng dễ chịu chút nào...
Nhưng mà, nếu mục đích chủ yếu là lăn giường thì không tránh khỏi việc này phải không? Trong lòng Ngụy Vô Tiện tự an ủi chính mình, lựa lời nói:
"Lam, Lam Trạm... chúng ta giao hẹn với nhau trước nhé, lực tay của ngươi lớn, nhẹ nhàng một chút nghe chưa, đừng bẻ gãy của ta đấy."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Ta nói thật đấy, không đùa đâu. Ta bắt đầu nhé."
Vừa dứt lời, tay đã bắt đầu lên xuống, vuốt thẳng một đường từ ngọn xuống gốc, còn dùng ngón tay chọc chọc hai túi thịt bên dưới. Thấy y không làm gì, cũng không phản kháng, lá gan của Ngụy Vô Tiện lại lớn thêm chút nữa, vuốt từ dưới lên trên, ngón tay đến đỉnh thì dừng lại, thử gảy gảy cái lỗ nhỏ trên đầu tính khí. Nơi đó đã bắt đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt, ướt át dính lên mấy đầu ngón tay. Có chất bôi trơn, mấy ngón tay kia lại càng làm càn, tuốt lên tuốt xuống nhanh hơn. Hắn híp mắt lại, cười tinh nghịch, đang muốn trêu chọc vài câu. Ai ngờ Lam Vong Cơ bên kia bỗng nhiên động thủ, học theo Ngụy Vô Tiện, đè trên người hắn túm lấy tính khí đang dần ngẩng đầu lên vuốt vài cái, còn dùng ngón tay nhấn lên đỉnh quy đầu rồi xoa xoa. Ngụy Vô Tiện hoảng hốt kêu lên:
"Đừng đừng đừng! Lam Trạm! Lam nhị công tử! Nhẹ thôi! Nhẹ chút!"
Lam Vong Cơ hỏi:
"Mạnh quá à?"
Ngụy Vô Tiện rướn người hôn Lam Vong Cơ vài cái, lấy lòng nói:
"Đúng rồi đúng rồi, ngươi nhẹ chút đi. Chơi kiểu gì mà có thể làm ta thoải mái ấy, rồi cái gì cũng nghe theo ngươi, được không nào?"
Lam Vong Cơ hỏi lại:
"Cái gì cũng nghe theo ta?"
Ngụy Vô Tiện rì rầm nói:
"Ừ ừ, nghe ngươi hết!"
Dứt lời còn vùi đầu vào cổ Lam Vong Cơ cọ cọ vài cái.
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, thực sự nhẹ tay hơn nhiều, cảm giác đau đớn lui đi, thay vào đó là từng trận khoái cảm dâng lên. Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ một tiếng, cũng ra sức mà vuốt ve tính khí của Lam Vong Cơ.
Đối với phương diện này, thiếu niên tuổi còn trẻ luôn mang trong mình loại tâm lý muốn so bì. Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, sau khi Lam Vong Cơ nhẹ tay hơn một chút, nơi đó của hắn đúng là được y chăm sóc đến mức vô cùng thoải mái. Thế nhưng lúc này hắn lại mong nơi đó đừng có thoải mái như vậy, nếu hắn mà bắn ra trước thì đúng là không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ nhục. Đầu óc hắn suy nghĩ thật nhanh, muốn tìm cách nào đó kích thích Lam Vong Cơ để y cũng bắn ra. Hai tay đang định làm loạn lại bị người ta túm lại, kéo lên trên đầu, dùng mạt ngạch trói chặt. Ngụy Vô Tiện tránh đông tránh tây vẫn không thoát được, bất đắc dĩ nói:
"Này này này! Lam Trạm! Ngươi háo thắng đến thế cơ à?! Ưm... Không phải chỉ là vấn đề bắn trước bắn sau thôi sao? Ca ca nhường ngươi là được chứ gì? Ôi ôi! Nhẹ nhàng một chút! Ta đã nói đến mức vậy rồi mà ngươi còn chưa hài lòng hả?!"
Lam Vong Cơ dùng ngón tay nhấn lên đỉnh quy đầu, dùng móng tay nhẹ nhàng gảy gảy cái lỗ nhỏ, khiến cho hắn liên tục xin tha. Chẳng qua là, y chỉ nghịch thêm chút nữa thôi, bụng dưới của Ngụy Vô Tiện đã co rút lại, nhanh chóng buông tay đầu hàng, nhận thua. Khoái cảm khi đạt cao trào khiến đầu óc Ngụy Vô Tiện trống rỗng, nằm ngửa trên giường thở hổn hển, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. Hắn nhìn dương v*t vẫn dựng thẳng đứng như cũ của Lam Vong Cơ, híp mắt lại, dùng chân với sang, ngón chân trêu chọc một chút, nói:
"Lam nhị công tử, ngươi trói ta làm cái gì. Đến lúc này rồi còn không muốn để ta giúp ngươi giải quyết sao?"
Lam Vong Cơ im lặng, không đáp lời hắn, chỉ túm lấy cổ chân đang nghịch ngợm kia, tách ra. Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, hai chân mở rộng, cảnh tượng dưới thân hoàn toàn hiển lộ không sót chút gì. Tính khí vừa phóng thích xong, mềm nhũn nằm giữa hai chân, chất lỏng nhớp nháp màu trắng đục vương vãi khắp nơi, một mảnh bừa bộn. Lam Vong Cơ lau qua chỗ đó một chút, trên tay cũng dính không ít. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hiểu ra vấn đề, đang nghĩ ngợi, Lam Vong Cơ để hắn dùng tay giúp y giải quyết, chơi một lúc rồi bắn ra không phải là xong việc sao. Ai ngờ, ngón tay kia từ từ tiến về phía hậu huyệt của hắn, dừng lại trước cái miệng nhỏ đó, nhờ sự trơn trượt của tinh dịch dính bên trên mà đâm thẳng một ngón tay vào bên trong.
Ngụy Vô Tiện: "...?!"
Có thể làm kiểu này thật à?! Hắn xem qua nhiều tranh Đông cung rồi, tuy không giống tranh Long dương, nhưng lúc này cũng hiểu Lam Vong Cơ muốn làm gì. Hắn đẩy Lam Vong Cơ ngồi sang một bên, tự mình nhấc người dậy rồi ngồi lên đùi đối phương, khóa chặt lại. Cũng không biết Lam Vong Cơ muốn như thế nào, ngón tay kia không theo động tác của hắn mà rút ra, ngược lại còn cắm sâu hơn nữa, nhẹ nhàng miết lên vách thịt bên trong. Trong lòng Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, muốn đẩy Lam Vong Cơ nằm xuống giường, đảo khách thành chủ, ai ngờ Lam Vong Cơ lại đâm mạnh một cái, cắm lút một ngón tay vào bên trong.
"Ưm..."
Hai chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, ngồi phịch xuống đùi Lam Vong Cơ, sự trơn nhớt dướt thân khiến hắn trượt chân mất đà, cũng không thể kẹp chặt được thắt lưng người ta nữa. Bên dưới bị tính khí cương cứng cọ qua cọ lại, sự va chạm nóng bỏng khiến vật đang mềm nhũn kia cũng từ từ ngẩng lên, bắt đầu rỉ nước. Ngụy Vô Tiện vội vàng nói:
"Nếu muốn thế này... ưm... cũng không phải là ta... ư..."
Cảm giác có vật lạ tiến vào bên trong cơ thể thật khó chịu, hắn thít bụng dưới, muốn đẩy vật kia ra ngoài. Nhưng hành động đó lại khiến vách thịt bên trong siết chặt mà mút lấy ngón tay đó, hệt như một lời mời gọi, muốn nó tiến sâu vào bên trong hơn nữa. Lúc này Lam Vong Cơ cũng không nhịn nổi nữa rồi, nhục huyệt kia mút chặt lấy ngón tay của y, nơi sâu nhất trong cơ thể đối phương bắt đầu tiết ra dịch thủy, dũng đạo vốn khô khốc lập tức trở nên ướt át, cảm giác mềm mại trơn dính bao trùm lấy, từng thớ cơ nhu nhuyễn vội vã siết lại, dụ dỗ y mau mau đâm dương v*t đã sớm sưng đến phát đau vào trên trong. Dưới thân có chút khác thường, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nhìn xuống, chỉ thấy một ngón tay nữa đang đặt ở miệng huyệt nhỏ của mình, chuẩn bị đâm tiếp vào. Hắn sợ đến mức cả người phát run, hai tay lại bị trói không thể làm gì, chỉ có thể vòng lên siết chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, run run nói:
"Mẹ nó! Nữa à?! Chơi cái trò gì..."
Lam Vong Cơ cũng không thèm để ý hắn mắng tục, cắn lên đôi môi đỏ mọng kia một cái, kéo hắn vào trong một nụ hôn triền miên, đầu lưỡi đảo một vòng quanh hàm trên mẫn cảm, lại nhẹ nhàng liếm thêm một cái. Khoang miệng bị trêu chọc khiến cho đầu óc Ngụy Vô Tiện trở nên trống rỗng, hai ngón tay trong cơ thể hắn khuấy đảo không ngừng, cố gắng mở rộng vách thịt se khít, day ấn điểm mẫn cảm nhô lên khiến tràng đạo liên tục tiết ra dịch thể ẩm ướt. Vật ở phía trước hắn không được để ý đến, tinh dịch trong suốt cũng từ từ rỉ ra ở phần đầu, khoái cảm cùng ham muốn giày vò hắn đến đỉnh điểm, vành mắt ầng ậc nước, dường như chỉ đợi hắn chớp một cái sẽ lập tức tuôn trào. Cũng may, đúng lúc này Lam Vong Cơ rút hai ngón tay ra, Ngụy Vô Tiện thở phào một cái nhẹ nhõm. Lam Vong Cơ ôm lấy mông hắn, nhấc lên. Hai chân hắn hiện tại đã mềm nhũn như bún rồi, làm gì có sức lực mà phản kháng nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy Lam Vong Cơ. Bỗng nhiên, có vật gì đó vừa cứng vừa nóng đụng vào hậu huyệt mới thoát khỏi một kiếp của hắn, Ngụy Vô Tiện có dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn lại. Cự vật dữ tợn của Lam Vong Cơ đang để ngay trước kẽ mông trắng nõn quanh năm không gặp nắng của hắn, khiến cái miệng nhỏ càng trở nên mềm mại đáng thương. Chẳng cần nghĩ cũng biết Lam Vong Cơ muốn làm gì tiếp theo.
"Lam Trạm, ngươi..."
Ngụy Vô Tiện không dám tưởng tượng cái vật kia mà cắm vào trong cơ thể mình thì sẽ như thế nào, hai đầu gối cử động muốn dùng sức nhấc người lên, đúng lúc này Lam Vong Cơ lại buông lỏng tay ra, thả hắn xuống. Ngụy Vô Tiện bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị, hai chân lại mềm nhũn ngồi phịch xuống, tính khí to lớn lập tức chen được một nửa đầu vào trong. Hậu huyệt lại siết chặt đến mức khó chịu, Lam Vong Cơ dùng sức nhấn hắn xuống, Ngụy Vô Tiện không thể phản kháng, đành phải thành thành thật thật, khóc không ra nước mắt mà nuốt trọn vật kia.
"Lam... Trạm... ư ư..."
Nước mắp đang ngấp nghé ở tròng mắt cuối cùng cũng trào ra, đuôi mắt đỏ ửng lên, Ngụy Vô Tiện nức nở, không biết nên nói hậu huyệt của hắn đang cảm thấy thế nào. Cũng không đau lắm, nhưng căng cực kỳ, trướng vô cùng, lại có chút khô rít khó mà tiếp nhận. Cự vật kia khiến cái miệng nhỏ của hắn mở rộng hoàn toàn, những nếp uốn mềm mại vốn đang giãn ra co lại lúc này đang cắn chặt lấy vật kia, làm cách nào cũng không để nó lui ra ngoài. Đôi chân dài còn kẹp lấy thắt lưng của Lam Vong Cơ ở giữa, cho nên không cách gì khép lại được, chỉ biết vô lực duỗi sang hai bên.
Lam Vong Cơ cho Ngụy Vô Tiện thời gian để làm quen, chính y cũng cực kỳ vất vả. Cơ thể của thiếu niên trong lòng y đang siết chặt lại, bên trong vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, tràng đạo mềm mại mút chặt lấy dương v*t của y, gần như phác họa ra hình dáng của vật đó, khiến da đầu y tê dại.
Ngụy Vô Tiện từ từ hoàn hồn, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, sự hoang mang lúc đầu qua đi, nhìn thấy Lam Vong Cơ nhịn đến mức sắc mặt tái xanh, trán mướt mồ hô lại có chút buồn cười. So với tưởng tượng của hắn, nam tử này... khục... thay đổi nhiều lắm. Nhưng mà hắn đã chấp nhận mình sẽ thành thân với nam nhân, còn quyết tâm đêm nay phải hiến thân cho Lam Vong Cơ, cho nên mọi chuyện đi đến mức này cũng chẳng có gì là lạ. Cùng lắm thì... lần sau hắn và Lam Vong Cơ đổi vị trí cho nhau vậy. Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện cúi đầu xuống, cắn cắn môi Lam Vong Cơ, mềm mại nói:
"Nhị ca ca... Nơi đó của ta ổn rồi, ngươi cử động một chút... A!"
Lam Vong Cơ chỉ chờ có câu này, rướn thắt lưng lưng, đâm sâu vào chỗ nóng ấm mềm mại mê người kia. Dũng đạo theo đó mà siết chặt hơn nữa, dịch thủy chảy ra càng nhiều, theo động tác đâm rút mà rỉ xuống, khiến dương v*t của Lam Vong Cơ ra vào dễ dàng hơn. Tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng nước dâm mỹ tràn ngập căn phòng. Ngụy Vô Tiện bị thao đến mức thắt lưng mềm nhũn, không thể ngồi thẳng được nữa, nhu thuận dựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, hai chân quấn chặt lấy y. Theo nhịp ra vào yêu thương không ngừng của vật kia, vách thịt bị cọ xát vừa tê vừa ngứa, mỗi lần phần đầu thô to nghiền qua khối thịt hơi nhô lên, chất lỏng trong suốt lại cuồn cuộn chảy ra, chỗ hai người kết hợp trở nên ẩm ướt vô cùng. Bàn tay to lớn siết chặt hai bắp đùi trắng nõn đang run rẩy, không nặng không nhẹ cũng để lại trên đó chẳng ít dấu tay xanh tím. Ngụy Vô Tiện vươn lưỡi ra, liếm nhẹ vành tai Lam Vong Cơ, thấy cái tai của y từ từ đỏ lên thì cái miệng không biết điều lại bắt đầu mở máy trêu chọc:
"Lam nhị ca ca thật là... ưm... bên dưới thao ta hung hăng như vậy, ta chỉ... a... liếm tai một chút thôi, sao mặt lại đỏ thế này hả? Ư ư ư..."
Lam Vong Cơ đâm mạnh vào chỗ kia một cú, khoái cảm lập tức đánh úp thân thể của Ngụy Vô Tiện, tràn thẳng lên đại não, khiến eo hắn cứng đờ, bụng dưới co rút, hai chân duỗi mạnh ra, đầu ngón chân mềm mại bấu chặt xuống giường. Lam Vong Cơ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mạnh mẽ thúc liên tục vào chỗ kia.
"Chỗ đó chỗ đó... a a a... đừng chơi chỗ đó nữa mà...."
Ngụy Vô Tiện khóc lóc xin tha, bị đâm đến mức hai chân đạp loạn, được một lúc thì chẳng còn khí lực, chân cẳng mềm nhũn như bún rũ xuống, cả người giống như bị dương v*t to lớn kia đỡ, để mặc cho Lam Vong Cơ muốn làm gì thì làm, cuối cùng cũng chả còn tí sức nào mà phản kháng nữa. Hắn cực kỳ không cam lòng, cái miệng cũng chẳng chịu tha cho người khác, hung hăng nói:
"Lam... Lam Vong Cơ ngươi... ngươi để ta... Ưm... Ngươi chờ một chút, khoan, khoan đã, cho ta... cho Ngụy, Ngụy ca ca của ngươi ở trên... ưm..."
Lam Vong Cơ không để hắn nói hết, hung hăng véo eo hắn một cái, hạ thân cũng dùng sức đâm mạnh về phía trước, thúc vào chỗ sâu nhất có thể. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nước mắt ứa ra, bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy, tựa đầu lên vai, ghé sát vào tai nhẹ giọng hỏi:
"Thoải mái không?"
Ngụy Vô Tiện bị làm đến mức thở cũng không nổi nữa, há to miệng cố gắng đớp lấy từng ngụm không khí, thần trí bắt đầu tan rã, theo bản năng đáp:
"Thoải mái..."
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Ngươi đã nói nghe ta hết."
Ngụy Vô Tiện cố gắng nhớ lại:
"Được... ưm... Hình như là..."
Lam Vong Cơ nói:
"Vậy là được rồi."
Ngụy Vô Tiện không kịp nghĩ thêm, vật đang chôn sâu trong cơ thể hắn lại lui ra ngoài, thủy dịch nóng ẩm vốn bị giữ lại bên trong cũng nhân dịp này mà tràn ra, cái miệng nhỏ há ra rồi khép lại, giống như vô cùng luyến tiếc muốn níu giữ. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong cơn sóng khoái cảm, hắn lại cảm thấy trời đất quay cuồng, Lam Vong Cơ đặt hắn nằm xuống giường, đôi chân dài đang muốn khép chặt lại bị người ra banh ra. Hậu huyệt nhỏ nhắn phía sau từ từ co lại, bên trong vẫn rất ẩm ướt, từng nếp gấp thịt mềm không ngừng run rẩy. Còn chưa kịp định hình thì tính khí thô to lại đâm mạnh vào, cái miệng nhỏ bất ngờ không kịp đề phòng lại bị nong ra, sau đó siết chặt lại giống như lấy lòng, tiếp tục nghênh đón một trận hoan ái mới.
"A a... ưm... Chậm, chậm một chút... Lam Trạm..."
Toàn thân Ngụy Vô Tiện ẩm ướt nhớp nháp, khuôn mặt cũng ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước mắt. Hắn không nhấc nổi mi lên, trước mắt tối sầm, dưới thân lại càng thêm mẫn cảm. Vật không hề nhỏ chút nào kia của Lam Vong Cơ mạnh mẽ đâm sâu vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, khám phá từng tấc da thịt, mỗi lần thúc vào đều nghiền qua điểm mềm mại sung sướng kia một lần. Hậu huyệt chưa từng chịu qua sự chà đạp như vậy, bị yêu thương đến mức không ngừng rơi lệ, nhưng lại chẳng nỡ từ chối người trong lòng, chỉ có thể nức nở nỉ non mà thừa nhận khoái cảm hoan ái.
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì chậm lại một chút, vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của người dưới thân. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, hôn nhẹ lên bàn tay y, lấy lòng:
"Nhị ca ca là tốt nhất..."
Động tác dưới thân thật chậm rãi dịu dàng, khiến Ngụy Vô Tiện khoan khoái, híp mắt lại hưởng thụ. Lam Vong Cơ cầm lấy hạ thân của hắn mà chơi đùa vỗ về, Ngụy Vô Tiện lập tức thở dốc:
"Lam Trạm... không công bằng, nhất định lần này ngươi phải bắn trước..."
Nói xong còn nhấc chân lên quấn chặt lấy eo y:
"Lam Trạm Lam Trạm... nhanh lên đi, ta không chịu được nữa rồi..."
Giọng nói của hắn vốn trong trẻo dễ nghe, lúc này lại mang theo âm mũi, có chút khàn khàn, nhỏ giọng nũng nịu bên tai như vậy thật sự khiến người ta phát điên.
"Ôi! Đừng đừng đừng, ta thao... Ngươi muốn đâm thủng ta luôn sao?"
Y bất ngờ tăng tốc khiến Ngụy Vô Tiện cao giọng hét lên, ngày thường cẩu thả thành quen, lúc này cũng không thèm che miệng, nói đến mức người ta mặt đỏ tai hồng. Câu này vừa nói ra, Lam Vong Cơ lại tìm đến chỗ có thể khiến Ngụy Vô Tiện khóc lóc rên rỉ, đâm mạnh vào. Người trong ngực y lập tức mềm nhũn xuống, Cánh mông cùng mặt sau đùi bị y thúc mạnh, vừa sưng vừa đỏ. Bên trong hai bên bắp đùi còn lưu lại mấy dấu tay xanh tím do y bóp nhéo mà thành, nam căn giữa hai chân run đến lợi hại, bị Lam Vong Cơ túm lấy vuốt ve vài cái từ gốc đến ngọn. Y túm lấy đầu gối đang run rẩy của hắn làm điểm tựa, điên cuồng thúc mạnh vào bên trong thêm một lúc, đâm thẳng vào điểm kia, bụng dưới căng lên, một dòng tinh dịch nóng bỏng rót sâu vào cơ thể hắn. Ngụy Vô Tiện kêu không thành tiếng, trước mắt trắng xóa, nằm im mà tận hưởng, nam căn cũng rỉ ra bạch trọc.
"Lam Trạm... ngươi quá đáng..."
Ngụy Vô Tiện nằm một lúc lâu mới khôi phục thần trí, lầm bầm nói:
"Lần sau ngươi đừng mong sống tốt."
Lam Vong Cơ nhìn người trong lòng, đôi mắt hắn đỏ ửng như con thỏ con, một giọt lệ còn vương trên khóe mi, nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, vậy mà thanh âm thì hung hăng, từng chữ nói ra cũng thật tàn nhẫn. Lam Vong Cơ thản nhiên nói:
"Ngươi không có lần sau."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Ngươi đã nói, 'làm ta thoải mái, sau này đều nghe theo ngươi', nhớ không?"
Hình như Ngụy Vô Tiện đã nhớ ra mình vừa tự tay đào cho bản thân một cái hố to đùng rồi nhảy xuống. Thảo nào một người ít nói như Lam Vong Cơ lại hỏi đi hỏi lại hắn có thoải mái hay không...
Lam Vong Cơ chốt hạ:
"Đã như vậy, từ nay về sau, theo ý ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.