Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê
Chương 21
Xao Sang
24/05/2021
81.
Tiếng ồn ào láo nháo càng đến gần thì càng nhỏ đi, Ngụy Vô Tiện thậm chí còn nghe thấy bọn họ suỵt nhau im lặng.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Giỏi lắm, các đệ tưởng sư huynh của các đệ bị điếc sao.
Yên lặng trong chốc lát, sau đó cửa sổ bên cạnh giường Ngụy Vô Tiện mở tung ra.
Lam Vong Cơ vừa nhận ra đám người này đang muốn làm gì mình: "..."
Cửa sổ mở ra thành một cái khe, từ trong cái khe đó thò ra mấy cái đầu, đằng sau còn có tiếng sột soạt chen lấn, hình như vẫn còn có người chưa kịp ló đầu vào.
Giang Yếm Ly đến lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn: "..."
Mấy cái đầu toàn tóc kia lập tức lộ rõ mặt, mấy sư đệ ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt một cái đã thấy Giang Yếm Ly, kinh ngạc hô lên:
"Sư tỷ?!"
Bọn chúng nhìn theo ánh mắt của Giang Yếm Ly, thấy ngay hai người Vong Tiện còn đang ôm nhau.
Các sư đệ: "..."
Các sư đệ hô lớn:
"Thả sư huynh của ta ra!"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn mấy tiểu sư đệ người trước ngã xuống người sau đứng lên chen chúc chui từ cửa sổ vào, vội vàng mà lao đến phía hắn và Lam Vong Cơ. Mấy con khỉ nhỏ này khí thế hung hăng, chạy rầm rập đến tạo thành một quang cảnh vô cùng đáng sợ, hai tay Ngụy Vô Tiện bất giác siết chặt lại, Lam Vong Cơ cũng ôm hắn tránh sang một bên. Thấy cảnh này, mấy tiểu sư đệ còn giận hơn, lấy hết sức bình sinh muốn cứu đại sư huynh của bọn họ ra.
Mới sáng sớm đã gây ồn ào giống như sắp sập nhà đến nơi, cuối cùng thì Giang Yếm Ly cũng hoàn hồn, vỗ vỗ tay ra hiệu cho đám nhỏ yên tĩnh lại. Nàng đi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn, bình thường vốn là một người ôn hòa, hiếm khi tỏ ra khí thế của chủ nhân trong nhà. Nàng nhìn Ngụy Vô Tiện đang luống cuống tay chân mà bò từ trên người vị công tử khí chất cực tốt kia xuống, hỏi:
"A Tiện, đệ nói rõ một chút được không? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại là "lừa" đệ?!"
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hỏi:
"Sư tỷ, tỷ không biết à?!"
Giang Yếm Ly hỏi lại:
"Ta phải biết cái gì cơ?!"
Xong, xem ra Giang Phong Miên hiểu rõ nếu để mấy vị này đây của Liên Hoa Ổ biết được cuộc hôn sự này, chắc chắn sẽ tạo nên một hồi gió tanh mưa máu, cho nên mới tẩm ngẩm tầm ngầm giấu tiệt hôn ước mà hai gia tộc đã đồng ý kia đi. Nghĩ rằng đợi lúc nào đó thích hợp, tâm tình mọi người đều thoải mái rồi mới từ từ nói ra. Chờ một mạch lại chờ đến tận khi mấy người Ngụy Vô Tiện nghe học xong quay về...
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Giang thúc thúc, người ném cho kẻ trẻ người non dạ như con đây một vấn đề thật khó giải quyết đấy...
82.
Tất cả tinh anh của Liên Hoa Ổ đều nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, chờ đợi hắn đưa ra cho bọn họ một lời giải thích, tốt nhất là một lời giải thích vừa ý bọn họ.
Ngụy Vô Tiện cân nhắc một chút, nói:
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì lớn..."
Các sư đệ gật gật đầu, Giang Yếm Ly mặt không biến sắc, bình tĩnh chờ hắn nói ra câu tiếp theo. Ngụy Vô Tiện lưỡng lự nói:
"Cũng chỉ là chuyện chung thân đại sự của đệ mà thôi..."
Các sư đệ suy xét kỹ mấy chữ này, cảm thấy có chút không theo kịp ý của đại sư huynh nhà bọn họ.
Ngụy Vô Tiện cam chịu, nói:
"Ha! Lần này ta đi một chuyến đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, tìm được sư huynh phu cho đám khỉ nhỏ các đệ, tìm được sư đệ phu cho sư tỷ, có vui không nào?"
Giang Yếm Ly: "..."
Các sư đệ: "..."
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, quay người rúc vào trong ngực Lam Vong Cơ trốn tránh, cầm lấy hai tay y vòng lên lưng mình, bán đứng Giang Phong Miên không chút thương tiếc:
"Lúc Giang thúc thúc đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã cùng với Thanh Hành Quân định xong hôn ước này rồi. Thúc ấy còn mang theo thư đính hôn về đấy, mọi người đi hỏi thúc ấy đi!"
Giang Yếm Ly không hổ là trưởng nữ của một đại gia tộc, rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện. Ngụy Vô Tiện và vị công tử này đã có hôn ước, lần này tới đây nhất định là để thăm hỏi Giang Phong Miên. Mà chuyện hai người thân mật cũng không đáng bị trách móc nặng, chỉ là...
Giang Yếm Ly đứng dậy, thi lễ với Lam Vong Cơ, nói:
"Do ta thất lễ, xin hỏi vị công tử này là..."
Lam Vong Cơ muốn đáp lễ lại, nhưng trong ngực còn vướng Ngụy Vô Tiện, vì thế chỉ có thể gật đầu trả lời:
"Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ."
Lam Vong Cơ...
Các sư đệ khiếp sợ, Lam Vong Cơ này có phải là một trong Cô Tô song bích Lam Vong Cơ không? Là Lam Vong Cơ mà các cô nương đầu đường cuối ngõ đều tâm tâm niệm niệm? Chiếm lấy trái tim của nhiều cô nương như vậy còn chưa đủ à, bây giờ còn chạy đến đây đoạt đi đại sư huynh của bọn họ?!
Từng ánh nhìn phẫn nộ liên tục bắn về phía Lam Vong Cơ.
Giang Yếm Ly nói:
"Hóa ra là Lam công tử, vừa rồi là ta mạo muội rồi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Không phải là lỗi của Giang cô nương, do ta cũng Ngụy Anh đêm hôm tự ý xông vào, lại còn không thông báo cho Giang tông chủ, khiến Giang cô phương nhọc lòng rồi."
Giang Yếm Ly nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn còn vùi đầu trong lòng người ta không chịu ra, có chút buồn cười nói:
"Không sao, thật ra là A Tiện nhà chúng ta làm phiền ngươi không ít."
Cái chuyện nửa đêm trèo tường này, đệ tử của Cô Tô Lam thị luôn quy phạm đoan chính không thể làm, nhất định là có người lôi kéo y. Mà y cũng bằng lòng vì người đó mà bỏ qua sự ràng buộc của gia quy. Nếu đã vậy, nàng cũng không cần lo lắng sau này y sẽ phụ bạc Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ im lặng không đáp, kéo người đang trốn trong lòng mình ra. Giang Yếm Ly mím môi cười nhẹ, thấy một đám tiểu sư đệ vẫn còn rất không phục đứng đó, nói:
"Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy sư huynh của các đệ và Lam nhị công tử nữa."
Sau khi ra khỏi cửa, các sư đệ lại xôn xao bàn tán:
"Chúng ta... sao lại phải ra ngoài?"
"Đúng rồi, sao chúng ta lại phải ra?"
Người lớn tuổi hơn một chút nói:
"Không phải không được quấy rầy họ thay quần áo sao?"
"Bình thường chúng ta đều thay quần áo cùng nhau mà? Nhìn một cái thì chết người à?"
"Nhưng mà Lam Vong Cơ vẫn ở trong đó."
"Vì sao y có thể ở lại còn chúng ta thì không?"
"Đại sư huynh đã là người của Lam Vong Cơ rồi, đương nhiên là chúng ta không thể nhìn nữa."
"Tại sao đại sư huynh lại là người của Lam Vong Cơ, mà không phải Lam Vong Cơ là người của đại sư huynh?"
"Dù sao thì người gả đi cũng là đại sư huynh mà..."
"Tại sao lại là đại sư huynh gả mà không phải là Lam Vong Cơ cưới?"
Mọi người nhìn kẻ vừa mới lên tiếng, vô cùng bất lực.
Người vừa phát ngôn vò đầu, nói:
"Hình như giống nhau cả mà, phải không?"
83.
Trong phòng.
Người trong lòng vẫn không chịu ngẩng đầu dậy, hơi nóng đang áp vào khuôn ngực nói cho Lam Vong Cơ biết, cái người tự xưng là Ngụy mỗ da mặt dày nhất thiên hạ đang thẹn thùng thực sự. Y cũng không vội vã, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng người nào đó giống như vuốt ve một chú mèo con vậy, yên lặng an ủi.
"Lam Trạm à..."
Một lúc lâu sau, giọng nói rầu rĩ của Ngụy Vô Tiện mới vang lên, hơi thở ấm áp phả vào ngực y, khiến cho lòng người có chút ngứa ngáy, hắn nói:
"Ta với ngươi đúng là hết lần này đến lần khác từ chỗ này đến chỗ khác vứt sạch mặt mũi rồi..."
Lam Vong Cơ an ủi:
"Không sao, ta bên cạnh ngươi."
Ngụy Vô Tiện cọ cọ đầu vào ngực y, cười cười:
"Ta chẳng qua chỉ đùa chút thôi, ngươi cứ như vậy bảo người khác sao mà không yêu cho được hả hả hả? Ta thích ngươi chết đi được!"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Lam nhị công tử, ngươi có thích ta không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Thích."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam nhị công tử, an ủi người trong lòng mà chỉ nói suông thì không ổn lắm đâu."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Thế phải làm thế nào?"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, nói:
"Phải hôn."
84.
Hai người ở trong phòng bám dính lấy nhau một lúc lâu rồi mới đi ra, vừa mở cửa đã thấy các sư đệ xếp thành một hàng chờ sẵn, đồng loạt lườm Lam Vong Cơ. Bên cạnh còn có thêm một Giang Trừng đeo nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa trên mặt.
Giang Trừng nói:
"Ôi! Bị bắt gian?"
Ngụy Vô Tiện mặt trơ như gỗ đáp:
"Ừ đấy."
Giang Trừng nói tiếp:
"Ta đã dốc hết sức giấu giúp ngươi rồi, tiền công vẫn phải trả."
"Chẳng cần, Lam Trạm sẽ nấu cho ta ăn."
Dứt lời, Ngụy Vô Tiện nhìn về phía đám sư đệ, hỏi:
"Giang Trừng, ngươi nói gì với chúng nó đấy?"
Giang Trừng nói:
"Ai nói gì đâu, chẳng qua chỉ là kể lại chiến tích huy hoàng của ngươi lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thôi."
Ngụy Vô Tiện không tin:
"Chỉ có thế?"
Giang Trừng đáp:
"À, còn có hành vi lừa cưới xấu xa của Lam Vong Cơ và sự thật bi thảm là Liên Hoa Ổ chúng ta sắp lỗ vốn mất một con heo cho người ngoài thật rồi."
Thảo nào...
Lúc trước chỉ để ý đến mấy sư đệ nhỏ, không ngờ tên sư đệ lớn này cũng ấm ức mà đi theo góp vui... Mà không đúng, không ấm ức thì không phải là Giang Trừng rồi.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện yên lặng thắp cho Lam Vong Cơ thêm một ngọn nến. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cùng lắm thì hắn chỉ cần đối phó với một vị thúc phụ. Mà ở Liên Hoa Ổ này, thứ chờ đón Lam Vong Cơ chính là một dàn sư đệ xếp thành hàng dài vô tận...
Tiếng ồn ào láo nháo càng đến gần thì càng nhỏ đi, Ngụy Vô Tiện thậm chí còn nghe thấy bọn họ suỵt nhau im lặng.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Giỏi lắm, các đệ tưởng sư huynh của các đệ bị điếc sao.
Yên lặng trong chốc lát, sau đó cửa sổ bên cạnh giường Ngụy Vô Tiện mở tung ra.
Lam Vong Cơ vừa nhận ra đám người này đang muốn làm gì mình: "..."
Cửa sổ mở ra thành một cái khe, từ trong cái khe đó thò ra mấy cái đầu, đằng sau còn có tiếng sột soạt chen lấn, hình như vẫn còn có người chưa kịp ló đầu vào.
Giang Yếm Ly đến lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn: "..."
Mấy cái đầu toàn tóc kia lập tức lộ rõ mặt, mấy sư đệ ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt một cái đã thấy Giang Yếm Ly, kinh ngạc hô lên:
"Sư tỷ?!"
Bọn chúng nhìn theo ánh mắt của Giang Yếm Ly, thấy ngay hai người Vong Tiện còn đang ôm nhau.
Các sư đệ: "..."
Các sư đệ hô lớn:
"Thả sư huynh của ta ra!"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn mấy tiểu sư đệ người trước ngã xuống người sau đứng lên chen chúc chui từ cửa sổ vào, vội vàng mà lao đến phía hắn và Lam Vong Cơ. Mấy con khỉ nhỏ này khí thế hung hăng, chạy rầm rập đến tạo thành một quang cảnh vô cùng đáng sợ, hai tay Ngụy Vô Tiện bất giác siết chặt lại, Lam Vong Cơ cũng ôm hắn tránh sang một bên. Thấy cảnh này, mấy tiểu sư đệ còn giận hơn, lấy hết sức bình sinh muốn cứu đại sư huynh của bọn họ ra.
Mới sáng sớm đã gây ồn ào giống như sắp sập nhà đến nơi, cuối cùng thì Giang Yếm Ly cũng hoàn hồn, vỗ vỗ tay ra hiệu cho đám nhỏ yên tĩnh lại. Nàng đi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn, bình thường vốn là một người ôn hòa, hiếm khi tỏ ra khí thế của chủ nhân trong nhà. Nàng nhìn Ngụy Vô Tiện đang luống cuống tay chân mà bò từ trên người vị công tử khí chất cực tốt kia xuống, hỏi:
"A Tiện, đệ nói rõ một chút được không? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại là "lừa" đệ?!"
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hỏi:
"Sư tỷ, tỷ không biết à?!"
Giang Yếm Ly hỏi lại:
"Ta phải biết cái gì cơ?!"
Xong, xem ra Giang Phong Miên hiểu rõ nếu để mấy vị này đây của Liên Hoa Ổ biết được cuộc hôn sự này, chắc chắn sẽ tạo nên một hồi gió tanh mưa máu, cho nên mới tẩm ngẩm tầm ngầm giấu tiệt hôn ước mà hai gia tộc đã đồng ý kia đi. Nghĩ rằng đợi lúc nào đó thích hợp, tâm tình mọi người đều thoải mái rồi mới từ từ nói ra. Chờ một mạch lại chờ đến tận khi mấy người Ngụy Vô Tiện nghe học xong quay về...
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Giang thúc thúc, người ném cho kẻ trẻ người non dạ như con đây một vấn đề thật khó giải quyết đấy...
82.
Tất cả tinh anh của Liên Hoa Ổ đều nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, chờ đợi hắn đưa ra cho bọn họ một lời giải thích, tốt nhất là một lời giải thích vừa ý bọn họ.
Ngụy Vô Tiện cân nhắc một chút, nói:
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì lớn..."
Các sư đệ gật gật đầu, Giang Yếm Ly mặt không biến sắc, bình tĩnh chờ hắn nói ra câu tiếp theo. Ngụy Vô Tiện lưỡng lự nói:
"Cũng chỉ là chuyện chung thân đại sự của đệ mà thôi..."
Các sư đệ suy xét kỹ mấy chữ này, cảm thấy có chút không theo kịp ý của đại sư huynh nhà bọn họ.
Ngụy Vô Tiện cam chịu, nói:
"Ha! Lần này ta đi một chuyến đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, tìm được sư huynh phu cho đám khỉ nhỏ các đệ, tìm được sư đệ phu cho sư tỷ, có vui không nào?"
Giang Yếm Ly: "..."
Các sư đệ: "..."
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, quay người rúc vào trong ngực Lam Vong Cơ trốn tránh, cầm lấy hai tay y vòng lên lưng mình, bán đứng Giang Phong Miên không chút thương tiếc:
"Lúc Giang thúc thúc đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã cùng với Thanh Hành Quân định xong hôn ước này rồi. Thúc ấy còn mang theo thư đính hôn về đấy, mọi người đi hỏi thúc ấy đi!"
Giang Yếm Ly không hổ là trưởng nữ của một đại gia tộc, rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện. Ngụy Vô Tiện và vị công tử này đã có hôn ước, lần này tới đây nhất định là để thăm hỏi Giang Phong Miên. Mà chuyện hai người thân mật cũng không đáng bị trách móc nặng, chỉ là...
Giang Yếm Ly đứng dậy, thi lễ với Lam Vong Cơ, nói:
"Do ta thất lễ, xin hỏi vị công tử này là..."
Lam Vong Cơ muốn đáp lễ lại, nhưng trong ngực còn vướng Ngụy Vô Tiện, vì thế chỉ có thể gật đầu trả lời:
"Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ."
Lam Vong Cơ...
Các sư đệ khiếp sợ, Lam Vong Cơ này có phải là một trong Cô Tô song bích Lam Vong Cơ không? Là Lam Vong Cơ mà các cô nương đầu đường cuối ngõ đều tâm tâm niệm niệm? Chiếm lấy trái tim của nhiều cô nương như vậy còn chưa đủ à, bây giờ còn chạy đến đây đoạt đi đại sư huynh của bọn họ?!
Từng ánh nhìn phẫn nộ liên tục bắn về phía Lam Vong Cơ.
Giang Yếm Ly nói:
"Hóa ra là Lam công tử, vừa rồi là ta mạo muội rồi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Không phải là lỗi của Giang cô nương, do ta cũng Ngụy Anh đêm hôm tự ý xông vào, lại còn không thông báo cho Giang tông chủ, khiến Giang cô phương nhọc lòng rồi."
Giang Yếm Ly nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn còn vùi đầu trong lòng người ta không chịu ra, có chút buồn cười nói:
"Không sao, thật ra là A Tiện nhà chúng ta làm phiền ngươi không ít."
Cái chuyện nửa đêm trèo tường này, đệ tử của Cô Tô Lam thị luôn quy phạm đoan chính không thể làm, nhất định là có người lôi kéo y. Mà y cũng bằng lòng vì người đó mà bỏ qua sự ràng buộc của gia quy. Nếu đã vậy, nàng cũng không cần lo lắng sau này y sẽ phụ bạc Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ im lặng không đáp, kéo người đang trốn trong lòng mình ra. Giang Yếm Ly mím môi cười nhẹ, thấy một đám tiểu sư đệ vẫn còn rất không phục đứng đó, nói:
"Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy sư huynh của các đệ và Lam nhị công tử nữa."
Sau khi ra khỏi cửa, các sư đệ lại xôn xao bàn tán:
"Chúng ta... sao lại phải ra ngoài?"
"Đúng rồi, sao chúng ta lại phải ra?"
Người lớn tuổi hơn một chút nói:
"Không phải không được quấy rầy họ thay quần áo sao?"
"Bình thường chúng ta đều thay quần áo cùng nhau mà? Nhìn một cái thì chết người à?"
"Nhưng mà Lam Vong Cơ vẫn ở trong đó."
"Vì sao y có thể ở lại còn chúng ta thì không?"
"Đại sư huynh đã là người của Lam Vong Cơ rồi, đương nhiên là chúng ta không thể nhìn nữa."
"Tại sao đại sư huynh lại là người của Lam Vong Cơ, mà không phải Lam Vong Cơ là người của đại sư huynh?"
"Dù sao thì người gả đi cũng là đại sư huynh mà..."
"Tại sao lại là đại sư huynh gả mà không phải là Lam Vong Cơ cưới?"
Mọi người nhìn kẻ vừa mới lên tiếng, vô cùng bất lực.
Người vừa phát ngôn vò đầu, nói:
"Hình như giống nhau cả mà, phải không?"
83.
Trong phòng.
Người trong lòng vẫn không chịu ngẩng đầu dậy, hơi nóng đang áp vào khuôn ngực nói cho Lam Vong Cơ biết, cái người tự xưng là Ngụy mỗ da mặt dày nhất thiên hạ đang thẹn thùng thực sự. Y cũng không vội vã, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng người nào đó giống như vuốt ve một chú mèo con vậy, yên lặng an ủi.
"Lam Trạm à..."
Một lúc lâu sau, giọng nói rầu rĩ của Ngụy Vô Tiện mới vang lên, hơi thở ấm áp phả vào ngực y, khiến cho lòng người có chút ngứa ngáy, hắn nói:
"Ta với ngươi đúng là hết lần này đến lần khác từ chỗ này đến chỗ khác vứt sạch mặt mũi rồi..."
Lam Vong Cơ an ủi:
"Không sao, ta bên cạnh ngươi."
Ngụy Vô Tiện cọ cọ đầu vào ngực y, cười cười:
"Ta chẳng qua chỉ đùa chút thôi, ngươi cứ như vậy bảo người khác sao mà không yêu cho được hả hả hả? Ta thích ngươi chết đi được!"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Lam nhị công tử, ngươi có thích ta không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Thích."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam nhị công tử, an ủi người trong lòng mà chỉ nói suông thì không ổn lắm đâu."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Thế phải làm thế nào?"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, nói:
"Phải hôn."
84.
Hai người ở trong phòng bám dính lấy nhau một lúc lâu rồi mới đi ra, vừa mở cửa đã thấy các sư đệ xếp thành một hàng chờ sẵn, đồng loạt lườm Lam Vong Cơ. Bên cạnh còn có thêm một Giang Trừng đeo nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa trên mặt.
Giang Trừng nói:
"Ôi! Bị bắt gian?"
Ngụy Vô Tiện mặt trơ như gỗ đáp:
"Ừ đấy."
Giang Trừng nói tiếp:
"Ta đã dốc hết sức giấu giúp ngươi rồi, tiền công vẫn phải trả."
"Chẳng cần, Lam Trạm sẽ nấu cho ta ăn."
Dứt lời, Ngụy Vô Tiện nhìn về phía đám sư đệ, hỏi:
"Giang Trừng, ngươi nói gì với chúng nó đấy?"
Giang Trừng nói:
"Ai nói gì đâu, chẳng qua chỉ là kể lại chiến tích huy hoàng của ngươi lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thôi."
Ngụy Vô Tiện không tin:
"Chỉ có thế?"
Giang Trừng đáp:
"À, còn có hành vi lừa cưới xấu xa của Lam Vong Cơ và sự thật bi thảm là Liên Hoa Ổ chúng ta sắp lỗ vốn mất một con heo cho người ngoài thật rồi."
Thảo nào...
Lúc trước chỉ để ý đến mấy sư đệ nhỏ, không ngờ tên sư đệ lớn này cũng ấm ức mà đi theo góp vui... Mà không đúng, không ấm ức thì không phải là Giang Trừng rồi.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện yên lặng thắp cho Lam Vong Cơ thêm một ngọn nến. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cùng lắm thì hắn chỉ cần đối phó với một vị thúc phụ. Mà ở Liên Hoa Ổ này, thứ chờ đón Lam Vong Cơ chính là một dàn sư đệ xếp thành hàng dài vô tận...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.