Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 242: Anh Đến Trễ Rồi.
Cherrie
14/12/2020
Lục Thần Vũ cũng nhận được thông tin của Long Duật, hắn chạy như bay
đi tìm cô, lúc này tim hắn lại đập nhanh đến lợi hại. Đứng trong thang
máy 5 phút, mà hắn cứ ngỡ 5 tiếng đồng hồ trôi qua.
" Đình Đình, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì!" Hắn lên tiếng nói, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Đỗ Chính Nam đã đạt đến cực hạn, lão ta đưa tay xé đi chiếc đầm dạ hội của Vũ Đình. Nhìn thấy cơ thể trắng ngần không tỳ vết của cô lộ ra, hắn lại càng thèm thuồng." Làn da này thật khiến người ta muốn chà đạp mà! Mỹ nhân ơi là mỹ nhân, anh đến với em đây!" Đỗ Chính Nam liếm môi thích thú, ông ta còn đang tính cúi xuống hôn Vũ Đình thì...
" Rầm!" Chu Vĩ từ bên ngoài đạp cửa xông vào. Nhìn thấy Vũ Đình váy áo xộc xệch, hắn không hiểu sao bản thân lại thấy tức giận vô cùng.
" Là ai hả? Tên khốn kiếp nào không có mắt, muốn phá hỏng chuyện tốt của ông đây?" Đỗ Chính Nam đang phấn khích lại bị người quấy rối, lão ta tức giận rống lên.
Chỉ là còn chưa kịp nhìn thấy người là ai, đã bị Chu Vĩ lao đến túm lấy cổ ép vào tường, hắn siết mạnh đến nổi làm ông ta không thể nào thở nổi." Cái tên dê già khốn kiếp này! Ông tính làm gì hả? Có biết cô ấy là ai không? Cái mạng chó của ông là không muốn nữa rồi!" Chu Vĩ nghiến răng trừng mắt hỏi, hận không thể xé xác ông ta ra.
" C...Cậu là ai?" Đỗ Chính Nam hơi thở đứt quãng hỏi ngược lại, ông ta cố giữ lấy cánh tay của Chu Vĩ ngăn hắn một phát bóp chết mình.
" Kẻ đê tiện vô sỉ như ông, không xứng biết tên của tôi đâu! Đồ khốn kiếp!" Chu Vĩ gầm lên dữ tợn.
" Bốp! Bốp! Bốp!" Hắn lại vung tay đấm mạnh liên tiếp vào mặt của Đỗ Chính Nam, mỗi cú đấm đều khiến ông ta đau đớn vô cùng, chẳng mấy mà gương mặt của ông ta đã bầm dập không nhìn ra là người.
Lục Thần Vũ đến chậm một bước, lúc hắn chạy đến thì Chu Vĩ đang đánh Đỗ Chính Nam đến thân tàn ma dại, cả người bê bết máu tươi. Thủ đoạn của Chu Vĩ quả nhiên đủ hiểm độc, hắn ta cũng không phải người dễ chọc vào.
Nhìn thấy Vũ Đình đang nằm bất động trên giường, chiếc đầm của cô đã bị xé rách, tim của hắn như thắt lại. Lục Thần Vũ cũng đoán ra được, chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi. Hắn nhanh chóng cởi tây trang bên ngoài, rồi bước đến che đậy cơ thể của Vũ Đình lại.
" Bảo bối, xin lỗi em! Là anh đến trễ rồi!" Hắn ôm cô vào lòng, giọng đau khổ nói.
Chu Vĩ lúc này mới nhận ra Lục Thần Vũ đã đến, hắn buông Đỗ Chính Nam ra, nhìn Lục Thần Vũ lên tiếng." Anh làm cái gì vậy? Mau buông cô ấy ra!"
" Tôi ôm bạn gái của mình, anh quản được sao?" Lục Thần Vũ bây giờ không muốn cãi nhau với Chu Vĩ, nhưng dĩ nhiên hắn phải tuyên bố chủ quyền. Đối với Lục Thần Vũ, Chu Vĩ chính là tên mà lúc nào cũng canh me đào góc tường của hắn.
" A, thật nực cười! Anh là bạn trai của cô ấy, vậy mà lúc bạn gái anh gặp nguy hiểm, anh đang ở cái nơi quỷ quái nào?" Chu Vĩ cười lạnh hỏi, hắn không thích Lục Thần Vũ một chút nào.
Nhưng những lời hắn ta nói là đúng, Lục Thần Vũ cũng không thể nào mà phản bác lại được. Hắn mang tiếng là bạn trai, nhưng Vũ Đình gặp nguy hiểm, người đầu tiên đến cứu cô không phải là hắn. Quả thật là hắn vô dụng, hắn không nên động lòng trắc ẩn mà giúp Lã Ninh kia mua thuốc, bỏ Vũ Đình ở nơi này một mình. Hắn sai rồi.
Lục Thần Vũ hít sâu một hơi, hắn cắn răng ôm Vũ Đình đi ra ngoài, chuyện bây giờ hắn có thể làm được chỉ có thể như vậy.
" Này, sao anh không trả lời tôi đi?" Chu Vĩ bị bơ đẹp, hắn lớn tiếng nói, chân không ngừng đá mánh vào thành giường bực bội.
Lục Thần Vũ vừa đi khỏi, thì Long Duật cũng vừa đến nơi, hắn cẩn thận tìm camera ẩn giấu trong phòng lấy đi. Rồi bắt lấy Đỗ Chính Nam về Huyết Trụ, chuyện này dĩ nhiên Lục Thần Vũ phải tra cho rõ rồi. Động đến bảo bối tâm can của hắn, sẽ phải trả giá đắt.
" Cái tên ngu xuẩn này! Thật không an tâm khi cô gái đáng yêu như thế ở bên cạnh hắn!" Chu Vĩ vẫn chưa hết nổi nóng, hắn lại thở mạnh nói khẽ.
Lục Thần Vũ đưa Vũ Đình trở về căn hộ của mình, hắn gọi điện nhờ Mặc Vũ đến xem cho cô. Vũ Đình dù gì cũng là diễn viên, để chuyện này lộ ra ngoài cũng không tốt lắm.
" Haizzz, cậu và Âu Dương Tư Thần thật giống nhau! Lúc nào cũng gọi tôi đến để khám bênhh cho bảo bối của hai người!" Mặc Vũ thở dài đi vào nói, hắn và nữ y tá đến giường ngủ cẩn thận kiểm tra thân thể của Vũ Đình.
" Không có gì cả! Chỉ là bị ngấm thuốc mê mà thôi, ngày mai sẽ tỉnh lại! Trên người cũng không có vết thương nào khác, mọi thứ đều ổn!" Thoáng một lúc đã kiểm tra xong, hắn đi ra ngoài báo lại cho Lục Thần Vũ.
" Cảm ơn cậu!" Lục Thần Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn, hắn đi đến vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Đình.
" Mạch Na, giúp tôi chăm sóc cô ấy! Tôi đi đến Huyết Trụ một chút!" Lục Thần Vũ xoay qua nhìn Mạch Na căn dặn, xong xuôi hắn nhanh bước đi ra ngoài, hắn cần thiết phải xử lý Đỗ Chính Nam ngay lập tức, chuyện này không thể chờ đến ngày mai được.
" Đình Đình, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì!" Hắn lên tiếng nói, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Đỗ Chính Nam đã đạt đến cực hạn, lão ta đưa tay xé đi chiếc đầm dạ hội của Vũ Đình. Nhìn thấy cơ thể trắng ngần không tỳ vết của cô lộ ra, hắn lại càng thèm thuồng." Làn da này thật khiến người ta muốn chà đạp mà! Mỹ nhân ơi là mỹ nhân, anh đến với em đây!" Đỗ Chính Nam liếm môi thích thú, ông ta còn đang tính cúi xuống hôn Vũ Đình thì...
" Rầm!" Chu Vĩ từ bên ngoài đạp cửa xông vào. Nhìn thấy Vũ Đình váy áo xộc xệch, hắn không hiểu sao bản thân lại thấy tức giận vô cùng.
" Là ai hả? Tên khốn kiếp nào không có mắt, muốn phá hỏng chuyện tốt của ông đây?" Đỗ Chính Nam đang phấn khích lại bị người quấy rối, lão ta tức giận rống lên.
Chỉ là còn chưa kịp nhìn thấy người là ai, đã bị Chu Vĩ lao đến túm lấy cổ ép vào tường, hắn siết mạnh đến nổi làm ông ta không thể nào thở nổi." Cái tên dê già khốn kiếp này! Ông tính làm gì hả? Có biết cô ấy là ai không? Cái mạng chó của ông là không muốn nữa rồi!" Chu Vĩ nghiến răng trừng mắt hỏi, hận không thể xé xác ông ta ra.
" C...Cậu là ai?" Đỗ Chính Nam hơi thở đứt quãng hỏi ngược lại, ông ta cố giữ lấy cánh tay của Chu Vĩ ngăn hắn một phát bóp chết mình.
" Kẻ đê tiện vô sỉ như ông, không xứng biết tên của tôi đâu! Đồ khốn kiếp!" Chu Vĩ gầm lên dữ tợn.
" Bốp! Bốp! Bốp!" Hắn lại vung tay đấm mạnh liên tiếp vào mặt của Đỗ Chính Nam, mỗi cú đấm đều khiến ông ta đau đớn vô cùng, chẳng mấy mà gương mặt của ông ta đã bầm dập không nhìn ra là người.
Lục Thần Vũ đến chậm một bước, lúc hắn chạy đến thì Chu Vĩ đang đánh Đỗ Chính Nam đến thân tàn ma dại, cả người bê bết máu tươi. Thủ đoạn của Chu Vĩ quả nhiên đủ hiểm độc, hắn ta cũng không phải người dễ chọc vào.
Nhìn thấy Vũ Đình đang nằm bất động trên giường, chiếc đầm của cô đã bị xé rách, tim của hắn như thắt lại. Lục Thần Vũ cũng đoán ra được, chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi. Hắn nhanh chóng cởi tây trang bên ngoài, rồi bước đến che đậy cơ thể của Vũ Đình lại.
" Bảo bối, xin lỗi em! Là anh đến trễ rồi!" Hắn ôm cô vào lòng, giọng đau khổ nói.
Chu Vĩ lúc này mới nhận ra Lục Thần Vũ đã đến, hắn buông Đỗ Chính Nam ra, nhìn Lục Thần Vũ lên tiếng." Anh làm cái gì vậy? Mau buông cô ấy ra!"
" Tôi ôm bạn gái của mình, anh quản được sao?" Lục Thần Vũ bây giờ không muốn cãi nhau với Chu Vĩ, nhưng dĩ nhiên hắn phải tuyên bố chủ quyền. Đối với Lục Thần Vũ, Chu Vĩ chính là tên mà lúc nào cũng canh me đào góc tường của hắn.
" A, thật nực cười! Anh là bạn trai của cô ấy, vậy mà lúc bạn gái anh gặp nguy hiểm, anh đang ở cái nơi quỷ quái nào?" Chu Vĩ cười lạnh hỏi, hắn không thích Lục Thần Vũ một chút nào.
Nhưng những lời hắn ta nói là đúng, Lục Thần Vũ cũng không thể nào mà phản bác lại được. Hắn mang tiếng là bạn trai, nhưng Vũ Đình gặp nguy hiểm, người đầu tiên đến cứu cô không phải là hắn. Quả thật là hắn vô dụng, hắn không nên động lòng trắc ẩn mà giúp Lã Ninh kia mua thuốc, bỏ Vũ Đình ở nơi này một mình. Hắn sai rồi.
Lục Thần Vũ hít sâu một hơi, hắn cắn răng ôm Vũ Đình đi ra ngoài, chuyện bây giờ hắn có thể làm được chỉ có thể như vậy.
" Này, sao anh không trả lời tôi đi?" Chu Vĩ bị bơ đẹp, hắn lớn tiếng nói, chân không ngừng đá mánh vào thành giường bực bội.
Lục Thần Vũ vừa đi khỏi, thì Long Duật cũng vừa đến nơi, hắn cẩn thận tìm camera ẩn giấu trong phòng lấy đi. Rồi bắt lấy Đỗ Chính Nam về Huyết Trụ, chuyện này dĩ nhiên Lục Thần Vũ phải tra cho rõ rồi. Động đến bảo bối tâm can của hắn, sẽ phải trả giá đắt.
" Cái tên ngu xuẩn này! Thật không an tâm khi cô gái đáng yêu như thế ở bên cạnh hắn!" Chu Vĩ vẫn chưa hết nổi nóng, hắn lại thở mạnh nói khẽ.
Lục Thần Vũ đưa Vũ Đình trở về căn hộ của mình, hắn gọi điện nhờ Mặc Vũ đến xem cho cô. Vũ Đình dù gì cũng là diễn viên, để chuyện này lộ ra ngoài cũng không tốt lắm.
" Haizzz, cậu và Âu Dương Tư Thần thật giống nhau! Lúc nào cũng gọi tôi đến để khám bênhh cho bảo bối của hai người!" Mặc Vũ thở dài đi vào nói, hắn và nữ y tá đến giường ngủ cẩn thận kiểm tra thân thể của Vũ Đình.
" Không có gì cả! Chỉ là bị ngấm thuốc mê mà thôi, ngày mai sẽ tỉnh lại! Trên người cũng không có vết thương nào khác, mọi thứ đều ổn!" Thoáng một lúc đã kiểm tra xong, hắn đi ra ngoài báo lại cho Lục Thần Vũ.
" Cảm ơn cậu!" Lục Thần Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn, hắn đi đến vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Đình.
" Mạch Na, giúp tôi chăm sóc cô ấy! Tôi đi đến Huyết Trụ một chút!" Lục Thần Vũ xoay qua nhìn Mạch Na căn dặn, xong xuôi hắn nhanh bước đi ra ngoài, hắn cần thiết phải xử lý Đỗ Chính Nam ngay lập tức, chuyện này không thể chờ đến ngày mai được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.