Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 272: Các Người Đều Nói Dối.
Cherrie
15/12/2020
Lạc Ninh Hinh nghe xong đầu óc cảm thấy quay cuồng, cô muôn khụy
xuống tại chỗ, nhưng cô vẫn cố gắng chống cự. Bên kia Du Cảnh lại tiếp
tục nói thêm, hắn không biết Lạc Ninh Hinh đã nghe thấy cả rồi.
" Cậu tạm thời đừng để Lạc tiểu thư biết, cô ấy đang mang thai chắc chắn sẽ chịu không nổi đâu! Nếu cô ấy hỏi hãy cố gắng tìm cách lảng tránh, bên đây tôi và Lucy sẽ cố gắng tìm kiếm!" Du Cảnh thở dài khi nói hết câu.
Lạc Ninh Hinh đôi mắt đã đỏ lên, cô đang cố kiếm chế, cô hi vọng đây chỉ là trò đùa của Du Cảnh mà thôi." Du Cảnh, đừng đùa như thế!" Cô trầm giọng lên tiếng, hai tay đã siết chặt từ bao giờ, mặc cho móng tay muốn ghim vào da thịt cô.
" Lạc...Lạc tiểu thư? Tại sao cô lại nghe máy? Khương Bạc đâu?" Du Cảnh hốt hoảng, hắn lắp bắp hỏi cô, lúc nãy là hắn quá vội vàng rồi, phen này thì còn giấu giếm gì được nữa.
" Tôi muốn nói chuyện với Tư Thần, anh ấy đang ở đâu? Những chuyện cậu nói lúc nãy là thế nào hả? Tư Thần, anh ấy đâu rồi!" Lạc Ninh Hinh nghiêm giọng nói, cơ thể cô dường như cũng đang toát ra sát khí rồi.
" Lạc tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, không khéo lại ảnh hưởng đến đứa trẻ!" Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi, vội lảng sang chuyện đứa bé trong bụng của cô.
" Tôi hỏi lại, anh ấy đâu rồi?" Lạc Ninh Hinh mất kiên nhẫn, cô hét lên giận dữ.
Lúc này Khương Bạc đã lên lầu, hắn nghe tiếng cô liền chạy đến phòng làm việc. Vừa đến nơi hắn đã thấy Lạc Ninh Hinh đứng ở đó khóc lên, cô lại đang nghe điện thoại của hắn.
" Chị dâu, chị làm sao vậy? Chị khó chịu ở đâu sao?" Khương Bạc nội tâm co lại, hắn nhẹ giọng hỏi cô, vốn muốn làm dịu đi tâm trạng của cô lúc này.
" Nói dối, tất cả các người đều nói dối! Các người đều là kẻ lừa gạt! Tư Thần sao có thể mất tích, anh ấy đã hứa khi tôi sinh sẽ trở về!" Lạc Ninh Hinh vẫn còn đang nói chuyện với Du Cảnh, cô đã mất bình tĩnh rồi, trong đầu loạn xạ cả lên.
Khương Bạc đến đây đã hiểu ra, hắn nhẹ nhàng bước đến chỗ Lạc Ninh Hinh." Chị dâu, chị bình tĩnh lại một chút! Cửu ca làm sao có chuyện gì được, anh ấy nhất định sẽ về thôi! Chắc là bên kia có gì nhầm lẫn mà thôi!" Hắn đang cố gắng trấn an cô.
" Im hết cho tôi! Tôi không muốn nghe cậu nói!" Lạc Ninh Hinh nhìn hắn, cô gào đến khản cả giọng, cô rốt cuộc cũng hiểu cảm giác khó chịu kia là gì rồi.
" Ah...con...con của tôi..." Lạc Ninh Hinh đột nhiên kêu lên.
Lại một cơn đau nhói truyền đến từ bụng cô, Lạc Ninh Hinh khuôn mặt đã tái nhợt, cô là do kích động quá nên mới ảnh hưởng đến thai nhi rồi. Cô buông thỏng điện thoại ra, hai tay ôm lấy bụng mình đau đớn, cả cơ thể muốn ngã xuống rồi. Khương Bạc nhanh như chớp chạy đến đỡ lấy cô.
" Chị dâu, chị sao vậy?" Hắn lo lắng gọi cô, nhưng Lạc Ninh Hinh đã bất tỉnh rồi, hai mắt cô nhắm nghiền.
" Chị dâu, chị nhất định sẽ không có chuyện gì đâu! Em đưa chị đến bệnh viện!" Hắn bế cô lên, bước chân nhanh ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh được đưa vào cấp cứu, lần trước bị động thai đã mệt rồi, bây giờ lại tái diễn. May mắn là cô và đứa trẻ vẫn bình an vô sự, không có gì đáng tiếc xảy ra cả. Khương Bạc và Hạ quản gia ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm. Nếu như cô và đứa trẻ có chuyện gì, khi Âu Dương Tư Thần trở lại, lúc đó chính là ngày giỗ của hắn.
Vũ Đình và Lục Thần Vũ nghe tin lại đến bệnh viện, bọn họ nhìn cô mà đau lòng, chuyện Âu Dương Tư Thần mất tích, Khương Bạc đã kể lại cho họ nghe rồi.
" Hinh Hinh, ông trời đúng là bất công với cậu mà! Đừng quá đau lòng, anh ấy sẽ quay về với mẹ con cậu nhanh thôi!" Vũ Đình gượng cười cô nắm tay an ủi Lạc Ninh Hinh, dù cô vẫn còn đang hôn mê.
Đây là tháng gì mà cả Lục Thần Vũ và Lạc Ninh Hinh đều có chuyện, người làm bạn như cô cảm thấy bất lực thật sự. Cô chỉ mong phép màu sẽ xảy ra, để những người bên cạnh cô không phải chịu đau đớn. Vì họ xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc.
Lúc Lạc Ninh Hinh tỉnh lại đã là buổi tối, Vũ Đình vì công việc nên không thể ở lại, bên cạnh cô chỉ có Khương Bạc mà thôi. Cô lúc này lại không muốn nhìn thấy hắn, cô cho hắn là đã lừa dối mình.
" Tôi không muốn thấy cậu!" Cô quay mặt sang cửa sổ, nhỏ giọng lên tiếng.
" Chị dâu!" Khương Bạc cảm thấy oan ức, hắn muốn thanh minh.
" Đi!" Nhưng Lạc Ninh Hinh vẫn là kiên quyết đuổi người.
Khương Bạc đành lầm lũi đi ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh lúc này lại khóc, cô liên tục đưa tay lau nước mắt, cô muốn mạnh mẽ nhưng lại không thể." Tư Thần, tại sao anh lúc nào cũng thất hứa như vậy?" Cô cắn răng chịu đựng, không chịu nổi mà trách móc anh.
Lúc này cửa phòng của cô mở ra, một người bác sĩ đeo khẩu trang kín đáo đi vào, hắn ta lên tiếng." Lạc tiểu thư, tôi đến giúp cô tiêm thuốc!" Hắn âm thanh khàn đặc lên tiếng.
Lạc Ninh Hinh lúc này không có tâm tư mà để ý đến sự khác lạ của hắn, cô chỉ im lặng nằm đó, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Tên bác sĩ thấy cô ngoan ngoãn liền hài lòng gật đầu, hắn nhanh chóng tiêm cho cô một liều thuốc. Chỉ vừa mới tiêm thuốc không lâu, Lạc Ninh Hinh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, tay chân của cô cũng vô lực.
" Cậu tạm thời đừng để Lạc tiểu thư biết, cô ấy đang mang thai chắc chắn sẽ chịu không nổi đâu! Nếu cô ấy hỏi hãy cố gắng tìm cách lảng tránh, bên đây tôi và Lucy sẽ cố gắng tìm kiếm!" Du Cảnh thở dài khi nói hết câu.
Lạc Ninh Hinh đôi mắt đã đỏ lên, cô đang cố kiếm chế, cô hi vọng đây chỉ là trò đùa của Du Cảnh mà thôi." Du Cảnh, đừng đùa như thế!" Cô trầm giọng lên tiếng, hai tay đã siết chặt từ bao giờ, mặc cho móng tay muốn ghim vào da thịt cô.
" Lạc...Lạc tiểu thư? Tại sao cô lại nghe máy? Khương Bạc đâu?" Du Cảnh hốt hoảng, hắn lắp bắp hỏi cô, lúc nãy là hắn quá vội vàng rồi, phen này thì còn giấu giếm gì được nữa.
" Tôi muốn nói chuyện với Tư Thần, anh ấy đang ở đâu? Những chuyện cậu nói lúc nãy là thế nào hả? Tư Thần, anh ấy đâu rồi!" Lạc Ninh Hinh nghiêm giọng nói, cơ thể cô dường như cũng đang toát ra sát khí rồi.
" Lạc tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, không khéo lại ảnh hưởng đến đứa trẻ!" Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi, vội lảng sang chuyện đứa bé trong bụng của cô.
" Tôi hỏi lại, anh ấy đâu rồi?" Lạc Ninh Hinh mất kiên nhẫn, cô hét lên giận dữ.
Lúc này Khương Bạc đã lên lầu, hắn nghe tiếng cô liền chạy đến phòng làm việc. Vừa đến nơi hắn đã thấy Lạc Ninh Hinh đứng ở đó khóc lên, cô lại đang nghe điện thoại của hắn.
" Chị dâu, chị làm sao vậy? Chị khó chịu ở đâu sao?" Khương Bạc nội tâm co lại, hắn nhẹ giọng hỏi cô, vốn muốn làm dịu đi tâm trạng của cô lúc này.
" Nói dối, tất cả các người đều nói dối! Các người đều là kẻ lừa gạt! Tư Thần sao có thể mất tích, anh ấy đã hứa khi tôi sinh sẽ trở về!" Lạc Ninh Hinh vẫn còn đang nói chuyện với Du Cảnh, cô đã mất bình tĩnh rồi, trong đầu loạn xạ cả lên.
Khương Bạc đến đây đã hiểu ra, hắn nhẹ nhàng bước đến chỗ Lạc Ninh Hinh." Chị dâu, chị bình tĩnh lại một chút! Cửu ca làm sao có chuyện gì được, anh ấy nhất định sẽ về thôi! Chắc là bên kia có gì nhầm lẫn mà thôi!" Hắn đang cố gắng trấn an cô.
" Im hết cho tôi! Tôi không muốn nghe cậu nói!" Lạc Ninh Hinh nhìn hắn, cô gào đến khản cả giọng, cô rốt cuộc cũng hiểu cảm giác khó chịu kia là gì rồi.
" Ah...con...con của tôi..." Lạc Ninh Hinh đột nhiên kêu lên.
Lại một cơn đau nhói truyền đến từ bụng cô, Lạc Ninh Hinh khuôn mặt đã tái nhợt, cô là do kích động quá nên mới ảnh hưởng đến thai nhi rồi. Cô buông thỏng điện thoại ra, hai tay ôm lấy bụng mình đau đớn, cả cơ thể muốn ngã xuống rồi. Khương Bạc nhanh như chớp chạy đến đỡ lấy cô.
" Chị dâu, chị sao vậy?" Hắn lo lắng gọi cô, nhưng Lạc Ninh Hinh đã bất tỉnh rồi, hai mắt cô nhắm nghiền.
" Chị dâu, chị nhất định sẽ không có chuyện gì đâu! Em đưa chị đến bệnh viện!" Hắn bế cô lên, bước chân nhanh ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh được đưa vào cấp cứu, lần trước bị động thai đã mệt rồi, bây giờ lại tái diễn. May mắn là cô và đứa trẻ vẫn bình an vô sự, không có gì đáng tiếc xảy ra cả. Khương Bạc và Hạ quản gia ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm. Nếu như cô và đứa trẻ có chuyện gì, khi Âu Dương Tư Thần trở lại, lúc đó chính là ngày giỗ của hắn.
Vũ Đình và Lục Thần Vũ nghe tin lại đến bệnh viện, bọn họ nhìn cô mà đau lòng, chuyện Âu Dương Tư Thần mất tích, Khương Bạc đã kể lại cho họ nghe rồi.
" Hinh Hinh, ông trời đúng là bất công với cậu mà! Đừng quá đau lòng, anh ấy sẽ quay về với mẹ con cậu nhanh thôi!" Vũ Đình gượng cười cô nắm tay an ủi Lạc Ninh Hinh, dù cô vẫn còn đang hôn mê.
Đây là tháng gì mà cả Lục Thần Vũ và Lạc Ninh Hinh đều có chuyện, người làm bạn như cô cảm thấy bất lực thật sự. Cô chỉ mong phép màu sẽ xảy ra, để những người bên cạnh cô không phải chịu đau đớn. Vì họ xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc.
Lúc Lạc Ninh Hinh tỉnh lại đã là buổi tối, Vũ Đình vì công việc nên không thể ở lại, bên cạnh cô chỉ có Khương Bạc mà thôi. Cô lúc này lại không muốn nhìn thấy hắn, cô cho hắn là đã lừa dối mình.
" Tôi không muốn thấy cậu!" Cô quay mặt sang cửa sổ, nhỏ giọng lên tiếng.
" Chị dâu!" Khương Bạc cảm thấy oan ức, hắn muốn thanh minh.
" Đi!" Nhưng Lạc Ninh Hinh vẫn là kiên quyết đuổi người.
Khương Bạc đành lầm lũi đi ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh lúc này lại khóc, cô liên tục đưa tay lau nước mắt, cô muốn mạnh mẽ nhưng lại không thể." Tư Thần, tại sao anh lúc nào cũng thất hứa như vậy?" Cô cắn răng chịu đựng, không chịu nổi mà trách móc anh.
Lúc này cửa phòng của cô mở ra, một người bác sĩ đeo khẩu trang kín đáo đi vào, hắn ta lên tiếng." Lạc tiểu thư, tôi đến giúp cô tiêm thuốc!" Hắn âm thanh khàn đặc lên tiếng.
Lạc Ninh Hinh lúc này không có tâm tư mà để ý đến sự khác lạ của hắn, cô chỉ im lặng nằm đó, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Tên bác sĩ thấy cô ngoan ngoãn liền hài lòng gật đầu, hắn nhanh chóng tiêm cho cô một liều thuốc. Chỉ vừa mới tiêm thuốc không lâu, Lạc Ninh Hinh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, tay chân của cô cũng vô lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.