Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 237: Cô Đừng Xuất Hiện Trước Mặt Tôi.
Cherrie
14/12/2020
Lê Như Nhã siết chặt hai tay, Lâm Như Tuyết ở trước mặt bà bây giờ
chẳng khác gì một con ác quỷ. Tại sao bà ấy không nhận ra bộ mặt này sớm hơn chứ? Bây giờ nghĩ lại những năm tháng yêu thương, dành hết trân quý trên đời cho cô ta, bà ấy lại càng thấy hối hận. Không phải bà ấy tiếc
tiền bạc đã nuôi cô ta, bà ấy tiếc cho tình cảm của mình đặt không đúng
người.
" Cô thật sự muốn như vậy?" Lê Như Nhã hai mắt ửng đỏ vì tức giận, bà ấy nhấn mạnh câu chữ hỏi Lâm Như Tuyết.
" Đúng, đó là những gì mà tôi muốn!" Cô ta nhìn bà ấy thản nhiên trả lời.
" Được, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô! Một tuần sau, tôi sẽ sắp xếp cho người đưa cô ra ngoài. Đến lúc đó, tốt nhất là cô nên nói sự thật cho tôi, bằng không tôi thề sẽ không tha cho cô!" Lê Như Nhã gật đầu đáp ứng cô ta, bà ấy cuối cùng vẫn phải vì con của mình.
Lâm Như Tuyết vui vẻ trở về phòng giam, cô ta không ngừng phá lên cười sung sướng. Chẳng bao lâu nữa là cô ta có thể ra ngoài rồi, cô ta sẽ không sống ở đây với đám côn trùng hôi hám nữa." Lâm Gia sao? Các người cuối cùng vẫn phải đến cầu cạnh tôi thôi, các người vĩnh viễn đều phải cúi đầu trước Lâm Như Tuyết tôi!" Cô ta chất giọng quái dị lên tiếng.
Lê Như Nhã trở về nhà, bà ấy không nói lại chuyện này cho Lâm Văn Thành nghe, mà muốn tự mình quyết định mọi việc. Ở nhà bà ấy vẫn cư xử như bình thường, để ông ta không phát hiện ra chuyện này.
Ba ngày sau đó, tại căn hộ của Lục Thần Vũ. Hôm nay hắn đi làm về sớm, để chuẩn bị cho bữa tiệc đóng máy tối nay. Đang đứng ở bên ngoài cửa chờ thang máy, hắn lấy điện thoại gọi cho Vũ Đình.
" Bảo bối, lát nữa em tự mình đến hay muốn anh đến đón em!" Hắn giọng trầm ấm lên tiếng hỏi cô.
" Lát nữa em còn phải đi ký hợp đồng quảng cáo, nên Max sẽ đưa em đi! Anh không cần đến đón em đâu, em sẽ tự mình đến sau!" Vũ Đình âm thang mang mác chút tiếc nuối trả lời, nếu như cô không bận ký hợp đồng, dĩ nhiên là cô muốn Lục Thần Vũ đến đưa mình đi rồi.
" Ừm, anh biết rồi! Tối gặp lại em sau! Yêu em!" Lục Thần Vũ hụt hẫng nói.
Điện thoại vừa ngắt kết nối, thì thang máy cũng vừa đến, Lục Thần Vũ bước chân đang muốn tiến vào trong, thì phía sau có người đưa tay ôm lấy eo hắn. Lục Thần Vũ đồng tử co rụt lại, cơ thể đột nhiên bất động. Một giọng nói nhẹ nhàng len lõi phía sau mang tai của hắn.
" Thần Vũ, là em, Lã Ninh của anh! Em đã trở về với anh rồi đây!" Lã Ninh đứng phía sau, cô ta tựa sát cơ thể vào tấm lưng vững chắc của Lục Thần Vũ mở lời.
Hắn lúc này im lặng, không có trả lời cô ta, Lã Ninh cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng là cô ta có tự tin, rằng Lục Thần Vũ vẫn còn tình cảm với mình.
" Anh vẫn còn giận em sao? Thần Vũ, em là có lý do mới làm như vậy. Bây giờ em trở về rồi, em sẽ sống hạnh phúc với anh! Chúng ta bắt đầu lại có được không anh? Em thật sự không thể sống thiếu anh!" Cô ta tiếp tục lên tiếng, để nhận được sự đồng cảm của hắn.
Sảnh chung cư vắng người qua lại, chỉ có hai người họ đang đứng ở đó, không khí dường như đang trở nên lạnh lẽo hơn. Lục Thần Vũ sắc mặt đen lại, hai tay hắn nắm thành quyền.
" Mau buông ra!" Lục Thần Vũ lúc này lên tiếng nói, giọng mang theo sự đe dọa.
Lã Ninh cảm nhận có sát khí trong âm thanh của hắn, mà trước đây hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với cô ta. Lã Ninh nội tâm thắt lại, cánh tay của cô ta cũng dần nới lỏng ra.
" Em thật sự xin lỗi! Nhưng em không hề muốn tình cảm của chúng ta phải như thế này! Anh không thể tha thứ cho em một lần được sao? Không phải lúc trước anh đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ em? Bây giờ anh quên hết rồi sao?" Lã Ninh rơm rớm nước mắt nói, cũng không biết là cô ta muốn được tha thứ, hay là đang muốn trách ngược lại Lục Thần Vũ.
" Cô nói mà không biết ngượng miệng sao? Lã Ninh, người phản bội lại tình cảm là cô! Người tuyệt tình dứt áo ra đi cũng là cô! Vậy giờ cô còn có thể mở miệng ra trách móc tôi?" Lục Thần Vũ quay người lại, hắn trừng mắt nhìn cô ta nói.
" Cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nữa, giữa chúng ta đã kết thúc từ 6 năm trước rồi! Cô cứ sống tiếp cuộc đời của cô, mà tôi có thế nào cũng không một chút liên quan tới cô!" Hắn nghiêm giọng nói tiếp, không cho cô ta cơ hội nào để biện minh.
Nói đến đây, thang máy lại xuống một lần nữa, Lục Thần Vũ bước nhanh vào trong, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
" Lục Thần Vũ, anh nghĩ bản thân có thể dễ dàng cắt đứt mọi quan hệ với em sao? Anh lầm rồi! 6 năm trước em có thể bước vào thế giới của anh, thì 6 năm sau chuyện đó không có gì là khó cả! Anh cứ từ từ chờ đó!" Cô ta khẽ nhếch môi nói.
Lục Thần Vũ trở về căn hộ của mình, hắn vẫn chưa thể tin là mình vừa gặp lại Lã Ninh, hắn không hề muốn nhìn thấy cô ta ngay lúc này. Những lời yêu thương cô ta nói lúc nãy, hắn một chữ cũng đều không tin.
" Cô thật sự muốn như vậy?" Lê Như Nhã hai mắt ửng đỏ vì tức giận, bà ấy nhấn mạnh câu chữ hỏi Lâm Như Tuyết.
" Đúng, đó là những gì mà tôi muốn!" Cô ta nhìn bà ấy thản nhiên trả lời.
" Được, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô! Một tuần sau, tôi sẽ sắp xếp cho người đưa cô ra ngoài. Đến lúc đó, tốt nhất là cô nên nói sự thật cho tôi, bằng không tôi thề sẽ không tha cho cô!" Lê Như Nhã gật đầu đáp ứng cô ta, bà ấy cuối cùng vẫn phải vì con của mình.
Lâm Như Tuyết vui vẻ trở về phòng giam, cô ta không ngừng phá lên cười sung sướng. Chẳng bao lâu nữa là cô ta có thể ra ngoài rồi, cô ta sẽ không sống ở đây với đám côn trùng hôi hám nữa." Lâm Gia sao? Các người cuối cùng vẫn phải đến cầu cạnh tôi thôi, các người vĩnh viễn đều phải cúi đầu trước Lâm Như Tuyết tôi!" Cô ta chất giọng quái dị lên tiếng.
Lê Như Nhã trở về nhà, bà ấy không nói lại chuyện này cho Lâm Văn Thành nghe, mà muốn tự mình quyết định mọi việc. Ở nhà bà ấy vẫn cư xử như bình thường, để ông ta không phát hiện ra chuyện này.
Ba ngày sau đó, tại căn hộ của Lục Thần Vũ. Hôm nay hắn đi làm về sớm, để chuẩn bị cho bữa tiệc đóng máy tối nay. Đang đứng ở bên ngoài cửa chờ thang máy, hắn lấy điện thoại gọi cho Vũ Đình.
" Bảo bối, lát nữa em tự mình đến hay muốn anh đến đón em!" Hắn giọng trầm ấm lên tiếng hỏi cô.
" Lát nữa em còn phải đi ký hợp đồng quảng cáo, nên Max sẽ đưa em đi! Anh không cần đến đón em đâu, em sẽ tự mình đến sau!" Vũ Đình âm thang mang mác chút tiếc nuối trả lời, nếu như cô không bận ký hợp đồng, dĩ nhiên là cô muốn Lục Thần Vũ đến đưa mình đi rồi.
" Ừm, anh biết rồi! Tối gặp lại em sau! Yêu em!" Lục Thần Vũ hụt hẫng nói.
Điện thoại vừa ngắt kết nối, thì thang máy cũng vừa đến, Lục Thần Vũ bước chân đang muốn tiến vào trong, thì phía sau có người đưa tay ôm lấy eo hắn. Lục Thần Vũ đồng tử co rụt lại, cơ thể đột nhiên bất động. Một giọng nói nhẹ nhàng len lõi phía sau mang tai của hắn.
" Thần Vũ, là em, Lã Ninh của anh! Em đã trở về với anh rồi đây!" Lã Ninh đứng phía sau, cô ta tựa sát cơ thể vào tấm lưng vững chắc của Lục Thần Vũ mở lời.
Hắn lúc này im lặng, không có trả lời cô ta, Lã Ninh cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng là cô ta có tự tin, rằng Lục Thần Vũ vẫn còn tình cảm với mình.
" Anh vẫn còn giận em sao? Thần Vũ, em là có lý do mới làm như vậy. Bây giờ em trở về rồi, em sẽ sống hạnh phúc với anh! Chúng ta bắt đầu lại có được không anh? Em thật sự không thể sống thiếu anh!" Cô ta tiếp tục lên tiếng, để nhận được sự đồng cảm của hắn.
Sảnh chung cư vắng người qua lại, chỉ có hai người họ đang đứng ở đó, không khí dường như đang trở nên lạnh lẽo hơn. Lục Thần Vũ sắc mặt đen lại, hai tay hắn nắm thành quyền.
" Mau buông ra!" Lục Thần Vũ lúc này lên tiếng nói, giọng mang theo sự đe dọa.
Lã Ninh cảm nhận có sát khí trong âm thanh của hắn, mà trước đây hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với cô ta. Lã Ninh nội tâm thắt lại, cánh tay của cô ta cũng dần nới lỏng ra.
" Em thật sự xin lỗi! Nhưng em không hề muốn tình cảm của chúng ta phải như thế này! Anh không thể tha thứ cho em một lần được sao? Không phải lúc trước anh đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ em? Bây giờ anh quên hết rồi sao?" Lã Ninh rơm rớm nước mắt nói, cũng không biết là cô ta muốn được tha thứ, hay là đang muốn trách ngược lại Lục Thần Vũ.
" Cô nói mà không biết ngượng miệng sao? Lã Ninh, người phản bội lại tình cảm là cô! Người tuyệt tình dứt áo ra đi cũng là cô! Vậy giờ cô còn có thể mở miệng ra trách móc tôi?" Lục Thần Vũ quay người lại, hắn trừng mắt nhìn cô ta nói.
" Cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nữa, giữa chúng ta đã kết thúc từ 6 năm trước rồi! Cô cứ sống tiếp cuộc đời của cô, mà tôi có thế nào cũng không một chút liên quan tới cô!" Hắn nghiêm giọng nói tiếp, không cho cô ta cơ hội nào để biện minh.
Nói đến đây, thang máy lại xuống một lần nữa, Lục Thần Vũ bước nhanh vào trong, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
" Lục Thần Vũ, anh nghĩ bản thân có thể dễ dàng cắt đứt mọi quan hệ với em sao? Anh lầm rồi! 6 năm trước em có thể bước vào thế giới của anh, thì 6 năm sau chuyện đó không có gì là khó cả! Anh cứ từ từ chờ đó!" Cô ta khẽ nhếch môi nói.
Lục Thần Vũ trở về căn hộ của mình, hắn vẫn chưa thể tin là mình vừa gặp lại Lã Ninh, hắn không hề muốn nhìn thấy cô ta ngay lúc này. Những lời yêu thương cô ta nói lúc nãy, hắn một chữ cũng đều không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.