Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 266: Da Mặt Cô Làm Bằng Bê Tông Sao?
Cherrie
14/12/2020
Vũ Đình nhanh nhẹn né sang một bên, Lã Ninh cũng vì vậy mà suýt thì
ngã ra đất, cô ta trừng mắt như muốn xé Vũ Đình ra làm tám mảnh." Con
tiện nhân này!" Lã Ninh giận quá hoá điên, cô ta thét lên.
" Này này, cô nhìn xem tôi và cô ai giống tiện nhân hơn! Đã sống không ra gì, lại còn muốn trù dập người khác, đúng là làm người ta phải rửa mắt mà nhìn đấy! Loại người như cô trước đây đã cho Lục Thần Vũ uống mị dược gì, mà khiến anh ấy say mê cô vậy? Đúng là làm người khác cảm thấy buồn nôn mà!" Vũ Đình tỏ ra khinh thường nhìn cô ta nói.
" Con khốn,..." Lã Ninh còn đang muốn chửi mắng Vũ Đình, nhưng cô ta lại đột nhiên dừng lại, bởi vì đã nhìn thấy bóng dáng của Lục Thần Vũ phía sau lưng Vũ Đình.
" Haizzz, xem ra tôi phải thay trời hành đạo rồi đây!" Vũ Đình cất điện thoại vào túi, cô xoa xoa hai tay của mình nói.
" Bốp!" Tiếng da thịt chạm vào nhau vang lên, ở hành lang yên tĩnh lại nghe thật giòn giã.
Lã Ninh bị đánh đến ngu ngốc, cô ta cứng đờ người ra, cô ta không tin Vũ Đình vậy mà lại dám đánh mình.
" Chậc, da mặt cô làm bằng bê tông hay sao? Đánh có một cái mà tay lại đau đến như vậy!" Vũ Đình lắc lắc bàn tay của mình, cô nhíu mày không vui nói. Quả thật chỉ đánh có một cái, mà bàn tay của cô đã đỏ ửng lên rồi.
" Thần Vũ, anh mau giúp em với! Cô gái này đột nhiên đến kiếm chuyện với em! Lại còn ra tay đánh người nữa! Mặt của em bị đánh đến sưng cả rồi!" Lã Ninh biết Lục Thần Vũ đã nhìn thấy những chuyện lúc nãy, cô ta chạy đến khóc lóc nói với hắn.
Vũ Đình lúc này cũng quay lại nhìn hắn, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ, trong lòng không biết liệu hắn có phải sẽ bảo vệ cho Bạch Liên Hoa kia hay không? Hai tay cô lúc này đan chặt vào nhau, cô cũng muốn xem thử hắn sẽ giải quyết như thế nào?
" Là em đã đánh cô ấy sao?" Hắn nhìn chằm chằm Vũ Đình hỏi.
Lã Ninh nghe đến đây trong lòng như mở cờ, cô ta biết Lục Thần Vũ sẽ không quên được mình. Nhìn Vũ Đình ngượng ngùng không trả lời, trong lòng cô ta lại rất vui vẻ." Tiện nhân, muốn đấu với tao, mày không có cửa!"
Vũ Đình cắn môi, cô nghĩ dường như là mình đã thua rồi, Lục Thần Vũ rõ ràng là đang muốn bảo vệ Lã Ninh kia. Cô không có trả lời, chỉ chôn chân ở đó nhìn hắn, thần kinh đang vô cùng căng thẳng.
" Thần Vũ, anh đưa em về có được không? Em vừa rồi bị cô ta làm cho kinh sợ rồi! Người ta hai chân không đi nổi nữa, anh ôm em có được không?" Cô ta thấy lợi thế đang nghiêng về phía mình, lại chủ động nói tiếp.
Vũ Đình siết chặt cánh tay, cái ả này làm cô muốn nôn tại chỗ, còn dám đứng trước mặt bạn gái như cô mà tác oai tác oái. Là đang xem cô thành đồ ngốc hay sao?
" Đê tiện!" Vũ Đình nghiến răng tức giận, cô bước nhanh về phía Lã Ninh đang đứng, muốn cho cô ta thêm một bạt tay.
" Thần Vũ, cô ta lại lên cơn điên rồi! Còn muốn tiếp tục đánh người a!" Lã Ninh hoảng sợ, cô ta trốn sau lưng Lục Thần Vũ, không ngừng la hét đến thảm thương.
Vũ Đình giơ tay thật cao, nhưng cô còn chưa kịp ra tay, liền đã bị Lục Thần Vũ giữ chặt lại rồi. Hắn không cho cô đánh Lã Ninh, nên mới ngăn cản." Lục Thần Vũ, anh mau buông em ra!" Cô đỏ mắt trừng hắn hét lên.
" Không được!" Hắn nhanh chóng dứt khoát nói, mà không thèm suy nghĩ, những lời này lại làm Vũ Đình xót xa. Cái người đàn ông này hằng ngày đều nói yêu cô, nhưng hoá ra trong tim lại không quên được hình bóng của người cũ. Thật là làm cô phát điên mà.
Lã Ninh thấy cơ hội đến rồi, cô ta nhất định phải nhanh chóng trả thù, cái tát vừa rồi nhất định phải trả lại cho Vũ Đình. Như vậy cô ta mới thấy thoải mái chứ, sao cô ta có thể để bị đánh mà không phản kháng được. Lã Ninh nâng cao tay của mình lên, cô ta nở nụ cười quỷ quyệt, hai mắt không ngừng trợn trừng rất đáng sợ.
Vì bị khuất tầm mắt, Lục Thần Vũ không có nhìn thấy cô ta đang làm gì, nhưng Vũ Đình lại thấy rõ mồn một hành động của cô ta, cô sợ hãi nhắm mắt lại muốn né tránh. Bỗng nhiên cô thấy eo của mình bị ôm lấy, Lục Thần Vũ bế cô qua một bên, để ngăn Lã Ninh làm cô bị thương.
" Bốp!" Lại một âm thanh giòn tan vang lên, và người bị đánh vẫn là Lã Ninh. Lần này có vẻ như cái tát của Lục Thần Vũ mạnh hơn, mặt cô ta dường như mất cảm giác rồi.
Vũ Đình hé mắt ra, cô thấy mình được Lục Thần Vũ ôm lại, mà Lã Ninh đã ngã ngồi dưới đất. Gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô ta bị Vũ Đình đánh đã là chuyện khó chấp nhận rồi. Bây giờ ngay cả Lục Thần Vũ cũng không thương tiếc mà đánh cô ta, làm sao cô ta có thể chịu nổi đây.
" Lã Ninh, tôi trước nay không đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ. Tôi không muốn Đình Đình đánh cô, là sợ cô ấy sẽ bị đau tay, là sợ cô ấy sẽ vì cô mà làm bẩn tay của mình! Có hiểu không?" Lục Thần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
" Tôi không hiểu tại sao cô vẫn còn ở đây? Nhưng sớm thôi, cô sẽ phải biến mất ở thành phố Nam Vương này! Cô cứ chậm rãi mà chờ đi, ngày đó không còn xa đâu!"
Nói xong, hắn nhìn Vũ Đình đổi giọng." Đi thôi, sắp trễ giờ của em rồi!"
" Này này, cô nhìn xem tôi và cô ai giống tiện nhân hơn! Đã sống không ra gì, lại còn muốn trù dập người khác, đúng là làm người ta phải rửa mắt mà nhìn đấy! Loại người như cô trước đây đã cho Lục Thần Vũ uống mị dược gì, mà khiến anh ấy say mê cô vậy? Đúng là làm người khác cảm thấy buồn nôn mà!" Vũ Đình tỏ ra khinh thường nhìn cô ta nói.
" Con khốn,..." Lã Ninh còn đang muốn chửi mắng Vũ Đình, nhưng cô ta lại đột nhiên dừng lại, bởi vì đã nhìn thấy bóng dáng của Lục Thần Vũ phía sau lưng Vũ Đình.
" Haizzz, xem ra tôi phải thay trời hành đạo rồi đây!" Vũ Đình cất điện thoại vào túi, cô xoa xoa hai tay của mình nói.
" Bốp!" Tiếng da thịt chạm vào nhau vang lên, ở hành lang yên tĩnh lại nghe thật giòn giã.
Lã Ninh bị đánh đến ngu ngốc, cô ta cứng đờ người ra, cô ta không tin Vũ Đình vậy mà lại dám đánh mình.
" Chậc, da mặt cô làm bằng bê tông hay sao? Đánh có một cái mà tay lại đau đến như vậy!" Vũ Đình lắc lắc bàn tay của mình, cô nhíu mày không vui nói. Quả thật chỉ đánh có một cái, mà bàn tay của cô đã đỏ ửng lên rồi.
" Thần Vũ, anh mau giúp em với! Cô gái này đột nhiên đến kiếm chuyện với em! Lại còn ra tay đánh người nữa! Mặt của em bị đánh đến sưng cả rồi!" Lã Ninh biết Lục Thần Vũ đã nhìn thấy những chuyện lúc nãy, cô ta chạy đến khóc lóc nói với hắn.
Vũ Đình lúc này cũng quay lại nhìn hắn, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ, trong lòng không biết liệu hắn có phải sẽ bảo vệ cho Bạch Liên Hoa kia hay không? Hai tay cô lúc này đan chặt vào nhau, cô cũng muốn xem thử hắn sẽ giải quyết như thế nào?
" Là em đã đánh cô ấy sao?" Hắn nhìn chằm chằm Vũ Đình hỏi.
Lã Ninh nghe đến đây trong lòng như mở cờ, cô ta biết Lục Thần Vũ sẽ không quên được mình. Nhìn Vũ Đình ngượng ngùng không trả lời, trong lòng cô ta lại rất vui vẻ." Tiện nhân, muốn đấu với tao, mày không có cửa!"
Vũ Đình cắn môi, cô nghĩ dường như là mình đã thua rồi, Lục Thần Vũ rõ ràng là đang muốn bảo vệ Lã Ninh kia. Cô không có trả lời, chỉ chôn chân ở đó nhìn hắn, thần kinh đang vô cùng căng thẳng.
" Thần Vũ, anh đưa em về có được không? Em vừa rồi bị cô ta làm cho kinh sợ rồi! Người ta hai chân không đi nổi nữa, anh ôm em có được không?" Cô ta thấy lợi thế đang nghiêng về phía mình, lại chủ động nói tiếp.
Vũ Đình siết chặt cánh tay, cái ả này làm cô muốn nôn tại chỗ, còn dám đứng trước mặt bạn gái như cô mà tác oai tác oái. Là đang xem cô thành đồ ngốc hay sao?
" Đê tiện!" Vũ Đình nghiến răng tức giận, cô bước nhanh về phía Lã Ninh đang đứng, muốn cho cô ta thêm một bạt tay.
" Thần Vũ, cô ta lại lên cơn điên rồi! Còn muốn tiếp tục đánh người a!" Lã Ninh hoảng sợ, cô ta trốn sau lưng Lục Thần Vũ, không ngừng la hét đến thảm thương.
Vũ Đình giơ tay thật cao, nhưng cô còn chưa kịp ra tay, liền đã bị Lục Thần Vũ giữ chặt lại rồi. Hắn không cho cô đánh Lã Ninh, nên mới ngăn cản." Lục Thần Vũ, anh mau buông em ra!" Cô đỏ mắt trừng hắn hét lên.
" Không được!" Hắn nhanh chóng dứt khoát nói, mà không thèm suy nghĩ, những lời này lại làm Vũ Đình xót xa. Cái người đàn ông này hằng ngày đều nói yêu cô, nhưng hoá ra trong tim lại không quên được hình bóng của người cũ. Thật là làm cô phát điên mà.
Lã Ninh thấy cơ hội đến rồi, cô ta nhất định phải nhanh chóng trả thù, cái tát vừa rồi nhất định phải trả lại cho Vũ Đình. Như vậy cô ta mới thấy thoải mái chứ, sao cô ta có thể để bị đánh mà không phản kháng được. Lã Ninh nâng cao tay của mình lên, cô ta nở nụ cười quỷ quyệt, hai mắt không ngừng trợn trừng rất đáng sợ.
Vì bị khuất tầm mắt, Lục Thần Vũ không có nhìn thấy cô ta đang làm gì, nhưng Vũ Đình lại thấy rõ mồn một hành động của cô ta, cô sợ hãi nhắm mắt lại muốn né tránh. Bỗng nhiên cô thấy eo của mình bị ôm lấy, Lục Thần Vũ bế cô qua một bên, để ngăn Lã Ninh làm cô bị thương.
" Bốp!" Lại một âm thanh giòn tan vang lên, và người bị đánh vẫn là Lã Ninh. Lần này có vẻ như cái tát của Lục Thần Vũ mạnh hơn, mặt cô ta dường như mất cảm giác rồi.
Vũ Đình hé mắt ra, cô thấy mình được Lục Thần Vũ ôm lại, mà Lã Ninh đã ngã ngồi dưới đất. Gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô ta bị Vũ Đình đánh đã là chuyện khó chấp nhận rồi. Bây giờ ngay cả Lục Thần Vũ cũng không thương tiếc mà đánh cô ta, làm sao cô ta có thể chịu nổi đây.
" Lã Ninh, tôi trước nay không đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ. Tôi không muốn Đình Đình đánh cô, là sợ cô ấy sẽ bị đau tay, là sợ cô ấy sẽ vì cô mà làm bẩn tay của mình! Có hiểu không?" Lục Thần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
" Tôi không hiểu tại sao cô vẫn còn ở đây? Nhưng sớm thôi, cô sẽ phải biến mất ở thành phố Nam Vương này! Cô cứ chậm rãi mà chờ đi, ngày đó không còn xa đâu!"
Nói xong, hắn nhìn Vũ Đình đổi giọng." Đi thôi, sắp trễ giờ của em rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.