Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 286: Đem Cả Lục Gia Bồi Táng.
Cherrie
15/12/2020
Hóa ra từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghĩ buông tha cho hắn. Vậy
mà đã điều tra ra Vũ Đình rồi, này là muốn bức điên hắn." Ông cứ thử làm gì cô ấy đi! Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ đem cả
Lục Gia bồi táng theo!" Hắn phẫn nộ gầm lên, ánh mắt đầy hận thù.
" Nghịch tử, đúng là nghiệt chủng mà! Lúc trước quả thật tao nên bóp chết mày!," Lục Cảnh Diễn tức giận thở mạnh đay nghiến hắn.
" Bây giờ ông mới nhận ra có phải là quá trễ hay không? Tôi cũng thật sự muốn ông bóp chết tôi vào lúc đó! Nhưng trên đời làm gì có nếu như!" Hắn nhếch môi giễu cợt nói.
Lý Liên Nhu bên cạnh cũng tức giận, bà ta không hề hài lòng với đứa con này." Thần Vũ, vậy là cậu không muốn về đúng không?" Bà ta hỏi hắn.
" Chuyện này Lục phu nhân còn phải hỏi hay sao? Tôi dĩ nhiên thà chết còn hơn là phải làm bù nhìn thế thân cho người khác!" Lục Thần Vũ lạnh lẽo nhìn bà ta đáp.
" Được, vậy cậu cứ chờ mà nhặt xác đứa con gái đó đi! Nếu Lục Gia không thể yên ổn, thì cậu cũng sẽ như vậy!" Bà ta nhàn nhạt nói tiếp.
" Bà dám sao?" Lục Thần Vũ trợn mắt gầm lên.
" Hừ, tôi thì có gì mà không dám? Người ngoài không biết thì thôi đi, ngay cả cậu cũng không biết à? Lục Thần Vũ, trước nay tôi làm chuyện ác nhiều rồi!" Bà ta hừ lạnh đáp bằng giọng đanh thép.
" Các người đi khỏi đây cho tôi!" Hắn gào lên điên cuồng.
" Mày không cần phải đuổi, tao cũng không muốn ở lại cái ổ chuột này! Mày có một tuần để suy nghĩ, một là ngoan ngoãn trở về Lục Gia làm thế thân, hai là cứ ở lại nhìn đứa con gái đó sẽ biến mất. Nên nhớ tao có cả ngàn cách để khiến con người ta phải chết trong thống khổ!" Lục Cảnh Diễn nở nụ cười đắc ý nói.
Lời cũng nói xong, bọn họ đứng lên ra về, trên mặt là sự huênh hoang tự đắc.
" Hahahaha!" Lục Thần Vũ lúc này lại phá lên cười, nhưng âm thanh vô cùng thê lương.
Cả ngày hôm đó hắn như người bị điên, hết cười rồi lại khóc, ở với bọn họ bao nhiêu năm, hắn đủ biết ba mẹ mình tàn nhẫn đến cỡ nào. Nếu như bọn họ muốn, thì Vũ Đình chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay. Đã hơn một tuần hai người không gặp nhau, Vũ Đình liên tục gọi điện cho hắn, nhưng hắn lại không dám bắt máy.
Ở biệt thự Vũ Gia, Vũ Đình nằm trên giường tay cầm điện thoại, gương mặt cô vô cùng khó chịu. Cô không hiểu tại sao hắn không nghe máy, cũng không quan tâm đến cô vì hắn mà bị thương. Trong lòng cô đang rất giận hắn, nhưng lại không biết mắng hắn như thế nào.
" Lục Thần Vũ, cái đồ khó ưa nhà anh! Dám không chịu bắt máy, em mà gặp được sẽ đánh chết anh!" Cô ném điện thoại sang một bên kêu lên, bây giờ cô không biết hắn đang đau khổ như thế nào, mà cũng chỉ có trời mới biết.
Vũ Đình nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà trang trí hoa văn tinh xảo, nghĩ đến ba mẹ cô cả tuần này cũng rất lạ. Họ chẳng cho ai đến thăm cô, làm cô buồn muốn chết.
" Lục Thần Vũ chết tiệt, anh không đi tìm em, vậy thì em sẽ đi tìm anh!" Nghĩ là làm, nói xong cô đứng lên thay một chiếc váy ngắn đơn giản, rồi đi xuống lầu.
Ở phòng khách ba mẹ cô đang ngồi ở đó, thấy cô đi xuống Vũ Minh liền liếc nhìn, ông ấy biết cô muốn đi đâu rồi. Vũ Đình không biết chuyện ông ấy ngăn cản tình yêu của hai người, nên cô vui vẻ ngồi xuống.
" Ba mẹ, con muốn ra ngoài một chút! Buổi tối con sẽ về ăn cơm với hai người!" Cô ôm lấy cánh tay của Liễu Như Hoa nũng nịu nói.
" Đình Đình, vết thương của con vẫn chưa lành hẳn, con ở nhà đi!" Bà ấy lo lắng cho cô nói, vừa mới bị thương nguy hiểm gần chết, vậy mà vừa khỏe lại đã muốn ra ngoài.
" Con đi một chút thôi! Mẹ, con sẽ tự bảo vệ mình mà! Con lớn rồi, sẽ không có ai bắt cóc con được đâu! Chuyện lần trước không phải đã bắt được thủ phạm rồi sao? Lần này con sẽ chú ý an toàn!" Vũ Đình một bộ đáng thương đáp.
" Không được!" Lần này đến lượt Vũ Minh lên tiếng rồi, ông ấy rất không hài lòng khi cô như vậy.
" Ba, sao ngay cả ba cũng như vậy? Con đã lớn rồi, con có tự do của mình mà!" Vũ Đình quay sang nhìn ông ấy kêu lên.
" Như Hoa, em lên lầu một chút đi! Anh có chuyện cần nói riêng với con gái!" Ông ấy nhẹ giọng nói với Liễu Như Hoa.
Bà ấy gật đầu, rồi đứng dậy đi lên lầu. Chờ bà ấy đi rồi, Vũ Minh mới bắt đầu lên tiếng." Đình Đình, con có bạn trai rồi có đúng không? Người đó tên Lục Thần Vũ!" Ông ấy hỏi cô.
" Sao...sao ba biết vậy? Chuyện này con còn chưa nói cho mẹ biết mà!" Cô bất ngờ hỏi ngược lại.
" Con không cần biết làm sao mà ba biết được! Nhưng ba không chấp nhận cậu ta, con hãy mau chia tay đi!" Ông ta nghiêm khắc nhìn cô nói.
" Ba đang nói cái gì vậy? Sao ba có thể bảo con chia tay? Con yêu anh ấy, nên con sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý của ba!" Cô hơi tức giận, cứng rắn đáp lời ông ấy. Cô muốn bảo vệ tình yêu này, và cô trân trọng nó.
" Con chắc chắn!" Ông ấy bình tĩnh hỏi cô, cũng không hề tỏ ra giận dữ.
" Con rất chắc chắn!" Cô nói rồi đứng lên đi ra ngoài, nhưng còn chưa ra khỏi cửa, thì bảo vệ đã ngăn cản cô lại.
" Tiểu thư, mời vào bên trong!" Tên vệ sĩ nhìn cô nói.
" Nghịch tử, đúng là nghiệt chủng mà! Lúc trước quả thật tao nên bóp chết mày!," Lục Cảnh Diễn tức giận thở mạnh đay nghiến hắn.
" Bây giờ ông mới nhận ra có phải là quá trễ hay không? Tôi cũng thật sự muốn ông bóp chết tôi vào lúc đó! Nhưng trên đời làm gì có nếu như!" Hắn nhếch môi giễu cợt nói.
Lý Liên Nhu bên cạnh cũng tức giận, bà ta không hề hài lòng với đứa con này." Thần Vũ, vậy là cậu không muốn về đúng không?" Bà ta hỏi hắn.
" Chuyện này Lục phu nhân còn phải hỏi hay sao? Tôi dĩ nhiên thà chết còn hơn là phải làm bù nhìn thế thân cho người khác!" Lục Thần Vũ lạnh lẽo nhìn bà ta đáp.
" Được, vậy cậu cứ chờ mà nhặt xác đứa con gái đó đi! Nếu Lục Gia không thể yên ổn, thì cậu cũng sẽ như vậy!" Bà ta nhàn nhạt nói tiếp.
" Bà dám sao?" Lục Thần Vũ trợn mắt gầm lên.
" Hừ, tôi thì có gì mà không dám? Người ngoài không biết thì thôi đi, ngay cả cậu cũng không biết à? Lục Thần Vũ, trước nay tôi làm chuyện ác nhiều rồi!" Bà ta hừ lạnh đáp bằng giọng đanh thép.
" Các người đi khỏi đây cho tôi!" Hắn gào lên điên cuồng.
" Mày không cần phải đuổi, tao cũng không muốn ở lại cái ổ chuột này! Mày có một tuần để suy nghĩ, một là ngoan ngoãn trở về Lục Gia làm thế thân, hai là cứ ở lại nhìn đứa con gái đó sẽ biến mất. Nên nhớ tao có cả ngàn cách để khiến con người ta phải chết trong thống khổ!" Lục Cảnh Diễn nở nụ cười đắc ý nói.
Lời cũng nói xong, bọn họ đứng lên ra về, trên mặt là sự huênh hoang tự đắc.
" Hahahaha!" Lục Thần Vũ lúc này lại phá lên cười, nhưng âm thanh vô cùng thê lương.
Cả ngày hôm đó hắn như người bị điên, hết cười rồi lại khóc, ở với bọn họ bao nhiêu năm, hắn đủ biết ba mẹ mình tàn nhẫn đến cỡ nào. Nếu như bọn họ muốn, thì Vũ Đình chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay. Đã hơn một tuần hai người không gặp nhau, Vũ Đình liên tục gọi điện cho hắn, nhưng hắn lại không dám bắt máy.
Ở biệt thự Vũ Gia, Vũ Đình nằm trên giường tay cầm điện thoại, gương mặt cô vô cùng khó chịu. Cô không hiểu tại sao hắn không nghe máy, cũng không quan tâm đến cô vì hắn mà bị thương. Trong lòng cô đang rất giận hắn, nhưng lại không biết mắng hắn như thế nào.
" Lục Thần Vũ, cái đồ khó ưa nhà anh! Dám không chịu bắt máy, em mà gặp được sẽ đánh chết anh!" Cô ném điện thoại sang một bên kêu lên, bây giờ cô không biết hắn đang đau khổ như thế nào, mà cũng chỉ có trời mới biết.
Vũ Đình nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà trang trí hoa văn tinh xảo, nghĩ đến ba mẹ cô cả tuần này cũng rất lạ. Họ chẳng cho ai đến thăm cô, làm cô buồn muốn chết.
" Lục Thần Vũ chết tiệt, anh không đi tìm em, vậy thì em sẽ đi tìm anh!" Nghĩ là làm, nói xong cô đứng lên thay một chiếc váy ngắn đơn giản, rồi đi xuống lầu.
Ở phòng khách ba mẹ cô đang ngồi ở đó, thấy cô đi xuống Vũ Minh liền liếc nhìn, ông ấy biết cô muốn đi đâu rồi. Vũ Đình không biết chuyện ông ấy ngăn cản tình yêu của hai người, nên cô vui vẻ ngồi xuống.
" Ba mẹ, con muốn ra ngoài một chút! Buổi tối con sẽ về ăn cơm với hai người!" Cô ôm lấy cánh tay của Liễu Như Hoa nũng nịu nói.
" Đình Đình, vết thương của con vẫn chưa lành hẳn, con ở nhà đi!" Bà ấy lo lắng cho cô nói, vừa mới bị thương nguy hiểm gần chết, vậy mà vừa khỏe lại đã muốn ra ngoài.
" Con đi một chút thôi! Mẹ, con sẽ tự bảo vệ mình mà! Con lớn rồi, sẽ không có ai bắt cóc con được đâu! Chuyện lần trước không phải đã bắt được thủ phạm rồi sao? Lần này con sẽ chú ý an toàn!" Vũ Đình một bộ đáng thương đáp.
" Không được!" Lần này đến lượt Vũ Minh lên tiếng rồi, ông ấy rất không hài lòng khi cô như vậy.
" Ba, sao ngay cả ba cũng như vậy? Con đã lớn rồi, con có tự do của mình mà!" Vũ Đình quay sang nhìn ông ấy kêu lên.
" Như Hoa, em lên lầu một chút đi! Anh có chuyện cần nói riêng với con gái!" Ông ấy nhẹ giọng nói với Liễu Như Hoa.
Bà ấy gật đầu, rồi đứng dậy đi lên lầu. Chờ bà ấy đi rồi, Vũ Minh mới bắt đầu lên tiếng." Đình Đình, con có bạn trai rồi có đúng không? Người đó tên Lục Thần Vũ!" Ông ấy hỏi cô.
" Sao...sao ba biết vậy? Chuyện này con còn chưa nói cho mẹ biết mà!" Cô bất ngờ hỏi ngược lại.
" Con không cần biết làm sao mà ba biết được! Nhưng ba không chấp nhận cậu ta, con hãy mau chia tay đi!" Ông ta nghiêm khắc nhìn cô nói.
" Ba đang nói cái gì vậy? Sao ba có thể bảo con chia tay? Con yêu anh ấy, nên con sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý của ba!" Cô hơi tức giận, cứng rắn đáp lời ông ấy. Cô muốn bảo vệ tình yêu này, và cô trân trọng nó.
" Con chắc chắn!" Ông ấy bình tĩnh hỏi cô, cũng không hề tỏ ra giận dữ.
" Con rất chắc chắn!" Cô nói rồi đứng lên đi ra ngoài, nhưng còn chưa ra khỏi cửa, thì bảo vệ đã ngăn cản cô lại.
" Tiểu thư, mời vào bên trong!" Tên vệ sĩ nhìn cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.