Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 248: Đều Là Kiệt Tác Của Em Để Lại.
Cherrie
14/12/2020
Chuông điện thoại lúc này reo lên, Vũ Đình nhíu mày khó chịu, cô mò
mẫm cầm lấy nghe máy. Điện thoại vừa kết nối, Max đã mắng cô xối xả."
Đình Đình, cô muốn chọc tức tôi đúng không? Hôm nay phải đi quay quảng
cáo, mà bây giờ cô ở đâu rồi? Đã hơn 10 giờ sáng rồi, cô muốn tôi tức
chết lắm phải không?"
Nghe giọng mắng người của Max, Vũ Đình lập tức tỉnh ngủ, cô đúng là hôm nay phải đi quay quảng cáo." Max, tôi xin lỗi! Tôi đến ngay đây!" Vũ Đình vội vội vàng vàng đáp, cô luống cuống thế nào đã ngã lăn xuống giường.
" Ah!" Vũ Đình đau đớn kêu lên, cô bây giờ mới cảm nhận được toàn thân đau nhức, mà nơi tư mật của cô dường như đã bị xé rách ra vậy.
" Có chuyện gì vậy? Sao mình lại đau như thế này? Cơ thể như muốn rã rời ra!" Cô đau đầu nói khẽ, chợt nhìn đến bản thân mình ở trong gương, cô lập tức cả kinh đến rồi.Dọc theo cổ của cô trượt xuống toàn là dấu hôn đỏ bầm, và quan trọng là cô không có mặc quần áo, cơ thể cô trần như nhộng từ nãy đến giờ.
" Áaaaaaaa!" Vũ Đình hét lên thất thanh, cô túm lấy chăn quấn cơ thể mình lại. Đại não cô lúc này ẩn hiện những chuyện vừa xảy ra đêm qua, âm thanh và hình ảnh rất chân thực.
" Đình Đình, có chuyện gì vậy? Sao em lại ngồi dưới đất? Mau đứng lên!" Nghe tiếng Vũ Đình, Lục Thần Vũ từ phòng bếp chạy vào, hắn vội ôm cô đặt lên giường.
" Lục Thần Vũ, anh cái tên khốn kiếp, tối qua anh làm gì em hả? Chẳng phải em đã nói chưa sẵn sàng rồi sao? Nhìn em như thế này có thể mặc váy để quay quảng cáo à? Anh cái đồ cơ hội, xấu xa hết thuốc chữa!" Vũ Đình tức giận, cô đấm vào ngực hắn thùm thụp rồi gào lên.
" Đình Đình, có phải em quên cái gì đó quan trọng hay không? Đêm qua là em quyến rũ anh trước, còn hung hăng đòi đánh dấu chủ quyền! Em nhìn xem, này đó đều là kiệt tác của em để lại!" Lục Thần Vũ cảm thấy hắn bị mắng oan, liền phải lên tiếng thanh minh. Hắn đưa tay kéo cổ áo xuống, vết thương đêm qua bị cô cắn vẫn còn rõ như in.
Bấy nhiêu vẫn chưa đủ, Lục Thần Vũ liền cởi luôn áo sơ mi của mình ra, phía sau lưng toàn là vết cào cấu của cô. Mà chỉ nhìn thôi đã biết đêm qua cô bạo như thế nào, bằng chứng rõ ràng, cô làm sao mà nói gì được nữa. Dấu hôn trên người cô đã là gì so với thương tích trên người hắn chứ.
" Em còn gì muốn nói nữa không?" Lục Thần Vũ nhướng mày hỏi cô. Vũ Đình cuộn tròn trong chăn, cô quay mặt đi nơi khác, tránh ánh mắt của hắn.
" Hôm nay em còn phải đi quay, anh mau đưa em về đi!" Cô lí nhí lên tiếng.
" Ăn sáng xong hãy đi, anh chuẩn bị bữa sáng cho em rồi!" Lục Thần Vũ nhìn cô nói.Xem ra tảng đá trong lòng cô vẫn còn đó, hắn phải làm chuyện gì thiết thực hơn nữa.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lục Thần Vũ đưa Vũ Đình về nhà, cả quãng đường dài không ai nói với ai câu nào.
Về phần Lê Như Nhã, vì không thể chờ đợi thêm nữa, bà ấy đã quyết định đưa Lâm Như Tuyết ra ngoài sớm hơn dự định. Bà ấy lấy tiền của mình mua chuộc cảnh sát đưa cô ta ra ngoài, cũng vì một phần có quen biết, nên Lê Như Nhã mới được châm chước.
Lâm Như Tuyết được thả ra sớm hơn dự định, cô ta nở một nụ cười vui vẻ đắc ý. Cảnh sát đưa cô ta đến trước xe của Lê Như Nhã, Lâm Như Tuyết điệu bộ cao ngạo mở cửa ngồi vào trong.
" Nói, con gái tôi đang ở đâu?" Lê Như Nhã lập tức lạnh giọng hỏi cô ta.
" Lâm phu nhân, bà ít nhất cũng phải để tôi thở chứ! Tôi ở đây không chạy được, mà cho dù có chạy cũng không nhanh hơn vệ sĩ của bà! Bây giờ tôi cần tiền, bà chỉ cần cho tôi thêm một trăm ngàn đô, tôi sẽ nói cho bà biết!" Lâm Như Tuyết mặt dày, lại tiếp tục ra điều kiện với bà ấy.
" Cô đang thách thức khả năng chịu đựng của tôi có đúng không? Lâm Như Tuyết, đừng để tôi phải đưa cô trở vào trong! Nói đi, con gái của tôi đang ở đâu?" Lê Như Nhã dường như mất hết sự kiên nhẫn, bà ấy cao giọng nói lớn.
" Lâm phu nhân, tùy bà thôi! Tôi vẫn là nhất quyết phải lấy đủ tiền, sống mà không có tiền, vậy tôi thà ở trong trại giam cho rồi! Ít nhất không phải lo cái ăn cái mặc!" Cô ta hất hàm nói, chẳng sợ Lê Như Nhã đưa cô ta trở về trại giam.
" Cô..." Lê Như Nhã cảm thấy thở không thông, nhưng bà ấy đã đi đến bước này rồi, thêm một trăm ngàn đô thì có là gì chứ? Bà ấy vẫn là đồng ý.
" Trong thẻ này có năm mươi ngàn đô, cô cầm lấy trước, ngày mai tôi sẽ chuyển thêm tiền cho cô!" Lê Như Nhã đưa cho cô ta một tấm thẻ nói.
" Thôi vậy, nể tình bà đã chăm sóc cho tôi nhiều năm như thế, tôi chỉ lấy số tiền trong thẻ mà thôi, không cần phải chuyển thêm đâu. Vì bà đã đưa tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình, dù tôi biết chắc cô ta cũng sẽ không nhận lại các người đâu!" Lâm Như Tuyết nở nụ cười thích thú đáp.
" Lâm phu nhân, tôi chỉ muốn hỏi bà một câu mà thôi! Bà đã từng nhìn thấy Lạc Ninh Hinh rồi, không lẽ bà không có cảm giác gì với cô ta hay sao?" Lâm Như Tuyết hơi hơi nghiêng đầu, cô ta nhướng mày hỏi Lê Như Nhã.
Nghe giọng mắng người của Max, Vũ Đình lập tức tỉnh ngủ, cô đúng là hôm nay phải đi quay quảng cáo." Max, tôi xin lỗi! Tôi đến ngay đây!" Vũ Đình vội vội vàng vàng đáp, cô luống cuống thế nào đã ngã lăn xuống giường.
" Ah!" Vũ Đình đau đớn kêu lên, cô bây giờ mới cảm nhận được toàn thân đau nhức, mà nơi tư mật của cô dường như đã bị xé rách ra vậy.
" Có chuyện gì vậy? Sao mình lại đau như thế này? Cơ thể như muốn rã rời ra!" Cô đau đầu nói khẽ, chợt nhìn đến bản thân mình ở trong gương, cô lập tức cả kinh đến rồi.Dọc theo cổ của cô trượt xuống toàn là dấu hôn đỏ bầm, và quan trọng là cô không có mặc quần áo, cơ thể cô trần như nhộng từ nãy đến giờ.
" Áaaaaaaa!" Vũ Đình hét lên thất thanh, cô túm lấy chăn quấn cơ thể mình lại. Đại não cô lúc này ẩn hiện những chuyện vừa xảy ra đêm qua, âm thanh và hình ảnh rất chân thực.
" Đình Đình, có chuyện gì vậy? Sao em lại ngồi dưới đất? Mau đứng lên!" Nghe tiếng Vũ Đình, Lục Thần Vũ từ phòng bếp chạy vào, hắn vội ôm cô đặt lên giường.
" Lục Thần Vũ, anh cái tên khốn kiếp, tối qua anh làm gì em hả? Chẳng phải em đã nói chưa sẵn sàng rồi sao? Nhìn em như thế này có thể mặc váy để quay quảng cáo à? Anh cái đồ cơ hội, xấu xa hết thuốc chữa!" Vũ Đình tức giận, cô đấm vào ngực hắn thùm thụp rồi gào lên.
" Đình Đình, có phải em quên cái gì đó quan trọng hay không? Đêm qua là em quyến rũ anh trước, còn hung hăng đòi đánh dấu chủ quyền! Em nhìn xem, này đó đều là kiệt tác của em để lại!" Lục Thần Vũ cảm thấy hắn bị mắng oan, liền phải lên tiếng thanh minh. Hắn đưa tay kéo cổ áo xuống, vết thương đêm qua bị cô cắn vẫn còn rõ như in.
Bấy nhiêu vẫn chưa đủ, Lục Thần Vũ liền cởi luôn áo sơ mi của mình ra, phía sau lưng toàn là vết cào cấu của cô. Mà chỉ nhìn thôi đã biết đêm qua cô bạo như thế nào, bằng chứng rõ ràng, cô làm sao mà nói gì được nữa. Dấu hôn trên người cô đã là gì so với thương tích trên người hắn chứ.
" Em còn gì muốn nói nữa không?" Lục Thần Vũ nhướng mày hỏi cô. Vũ Đình cuộn tròn trong chăn, cô quay mặt đi nơi khác, tránh ánh mắt của hắn.
" Hôm nay em còn phải đi quay, anh mau đưa em về đi!" Cô lí nhí lên tiếng.
" Ăn sáng xong hãy đi, anh chuẩn bị bữa sáng cho em rồi!" Lục Thần Vũ nhìn cô nói.Xem ra tảng đá trong lòng cô vẫn còn đó, hắn phải làm chuyện gì thiết thực hơn nữa.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lục Thần Vũ đưa Vũ Đình về nhà, cả quãng đường dài không ai nói với ai câu nào.
Về phần Lê Như Nhã, vì không thể chờ đợi thêm nữa, bà ấy đã quyết định đưa Lâm Như Tuyết ra ngoài sớm hơn dự định. Bà ấy lấy tiền của mình mua chuộc cảnh sát đưa cô ta ra ngoài, cũng vì một phần có quen biết, nên Lê Như Nhã mới được châm chước.
Lâm Như Tuyết được thả ra sớm hơn dự định, cô ta nở một nụ cười vui vẻ đắc ý. Cảnh sát đưa cô ta đến trước xe của Lê Như Nhã, Lâm Như Tuyết điệu bộ cao ngạo mở cửa ngồi vào trong.
" Nói, con gái tôi đang ở đâu?" Lê Như Nhã lập tức lạnh giọng hỏi cô ta.
" Lâm phu nhân, bà ít nhất cũng phải để tôi thở chứ! Tôi ở đây không chạy được, mà cho dù có chạy cũng không nhanh hơn vệ sĩ của bà! Bây giờ tôi cần tiền, bà chỉ cần cho tôi thêm một trăm ngàn đô, tôi sẽ nói cho bà biết!" Lâm Như Tuyết mặt dày, lại tiếp tục ra điều kiện với bà ấy.
" Cô đang thách thức khả năng chịu đựng của tôi có đúng không? Lâm Như Tuyết, đừng để tôi phải đưa cô trở vào trong! Nói đi, con gái của tôi đang ở đâu?" Lê Như Nhã dường như mất hết sự kiên nhẫn, bà ấy cao giọng nói lớn.
" Lâm phu nhân, tùy bà thôi! Tôi vẫn là nhất quyết phải lấy đủ tiền, sống mà không có tiền, vậy tôi thà ở trong trại giam cho rồi! Ít nhất không phải lo cái ăn cái mặc!" Cô ta hất hàm nói, chẳng sợ Lê Như Nhã đưa cô ta trở về trại giam.
" Cô..." Lê Như Nhã cảm thấy thở không thông, nhưng bà ấy đã đi đến bước này rồi, thêm một trăm ngàn đô thì có là gì chứ? Bà ấy vẫn là đồng ý.
" Trong thẻ này có năm mươi ngàn đô, cô cầm lấy trước, ngày mai tôi sẽ chuyển thêm tiền cho cô!" Lê Như Nhã đưa cho cô ta một tấm thẻ nói.
" Thôi vậy, nể tình bà đã chăm sóc cho tôi nhiều năm như thế, tôi chỉ lấy số tiền trong thẻ mà thôi, không cần phải chuyển thêm đâu. Vì bà đã đưa tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình, dù tôi biết chắc cô ta cũng sẽ không nhận lại các người đâu!" Lâm Như Tuyết nở nụ cười thích thú đáp.
" Lâm phu nhân, tôi chỉ muốn hỏi bà một câu mà thôi! Bà đã từng nhìn thấy Lạc Ninh Hinh rồi, không lẽ bà không có cảm giác gì với cô ta hay sao?" Lâm Như Tuyết hơi hơi nghiêng đầu, cô ta nhướng mày hỏi Lê Như Nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.