Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 315: Em Muốn Gặp Con.
Cherrie
15/12/2020
Âu Dương Tư Thần thở mạnh đứng lên, anh dùng chân đè lên ngực của Hàn Mặc Phong, rồi tàn nhẫn mà nhấn mạnh xuống." Gyaaaaa!" Trông không gian vắng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thét đến kinh tâm động phách của
hắn.
" Cái này là dành cho con trai của ta!"
" Cái này là dành cho Bảo bối của ta!"
" Còn cái này thì là dành cho ta!" Âu Dương Tư Thần nhẹ nhàng nói, mà kèm theo đó là những cú đấm cú đá đến rợn người. Mà Hàn Mặc Phong căn bản không thể tránh được, hắn chỉ có thể cắn răng chịu từng cú đấm trời giáng của anh.
Vật lộn một hồi lâu, Hàn Mặc Phong chẳng còn chút sức lực nào nữa, hắn gục trên vũng máu. Cả người không chỗ nào là không thương tích, toàn là những vết thương ở chỗ hiểm.
" Cửu Ca, xong rồi sao? Tên này cũng "Tèo" rồi!" Nanh Sắt cũng vừa lúc đi đến, hắn tóm tên trợ lý của Hàn Mặc Phong lôi sền sệt trên đất. Cả chủ lẫn tớ trông đáng thương như nhau, đều không còn sức chiến đấu.
" Giúp tôi mang hắn về! Vẫn chưa xong đâu!" Âu Dương Tư Thần lời nói nhẹ tựa lông hồng, anh dùng khăn lau sạch tay rồi vứt xuống đất.
Sau đó anh cấp tốc đến bệnh viện, để lại mọi chuyện cho Steven giải quyết, vì tới đây anh cũng hết việc để làm rồi.
Hai ngày sau, Lạc Ninh Hinh cũng tỉnh lại, cơ thể vô cùng đau đớn, vì vết thương mà Lâm Như Tuyết gây ra cho cô.
" Bảo bối, em tỉnh lại rồi!" Trước mặt cô là Âu Dương Tư Thần, anh đang nở một nụ cười như ánh ban mai chiếu rọi. Động tác ôn nhu xoa xoa gương mặt trắng nhợt của cô.
" Tư Thần!" Lạc Ninh Hinh rưng rưng nước mắt kêu lên, mặc kệ vết thương trên người đau đớn, cô dùng sức ngồi dậy nhào vào lòng anh. Cô sợ là bản thân lại nằm mơ, sợ khi cô chạm vào anh lại biến mất, gống như những lần trước đó.
" Cẩn thận! Vết thương của em vẫn chưa lành, mau nằm xuống nghỉ ngơi thêm một chút!" Âu Dương Tư Thần lo lắng nói, anh sợ cô kích động sẽ ảnh hưởng vết thương của mình.
" Không muốn!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu liên tục nói, cô ôm lấy cổ anh không chịu buông, cứ như sợ một khi thả ra anh sẽ lại đi mất.
" Được rồi! Anh ở đây, anh sẽ không đi đâu hết! Em đừng sợ!" Âu Dương Tư Thần vỗ về cô đáp.
" Tư Thần, em vẫn còn nhớ mọi thứ! Tại sao lại như vậy? Không phải Hàn Mặc Phong đã tiêm thuốc cho em rồi sao?" Lạc Ninh Hinh chớt nhớ ra, cô thấp giọng hỏi.
" Cái đó chỉ là thuốc mê thôi! Hắn hình như đã nhầm lẫn rồi!" Anh nhẹ mỉm cười trả lời cô.
" Thật tốt quá!" Cô ẩm ướt đôi mắt nói, ký ức những ngày qua với cô quả thật là kinh hoàng, cô không bao giờ muốn nhớ lại những cảnh tượng này thêm một lần nào nữa.
" Bảo bối, anh xin lỗi! Là anh không tốt, không thể bảo vệ mẹ con em!" Thấy cô đau đớn như vậy, anh lại cảm thấy tội lỗi, bởi vì bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho cô.
Lạc Ninh Hinh trong lòng vẫn là có chút giận dỗi, cô im lặng nằm trong lòng anh không có nói gì." Đúng rồi, Tiểu Duệ? con của em ở đâu rồi? Em muốn gặp con!" Đột nhiên cô kêu lên.
" Tiểu Duệ, không có ở đây! Hạ quản gia đang chăm sóc nó ở thành phố Nam Vương! Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ trở về với con!" Anh đưa tay lau nước mắt cho cô đáp.
Buổi trưa Lạc Ninh Hinh sau khi uống thuốc lại ngủ thiếp đi, dù đôi lúc có giật mình vì sợ, nhưng tình hình đã ổn hơn nhiều. Lúc này Steven đã đến bệnh viện, hắn đến để thăm Lạc Ninh Hinh, xem cô đã khỏe chưa, và tiếp theo vẫn là vấn đề của Shield.
" Âu Dương Tư Thần, tôi có chuyện cần nói với anh đây?" Steven nhìn anh lên tiếng.
" Đi ra ngoài đi! Ninh Hinh cần nghỉ ngơi!" Anh nhàn nhạt đáp.
Cả hai người cùng đi ra ngoài, rồi đến một nơi ít người nói chuyện.
" Anh biết ông ta chứ? Ông ấy thật sự rất giống anh, nhưng không phải nhà Âu Dương chỉ còn lại một mình anh thôi sao?" Steven đưa hồ sơ của Âu Dương Thiên Khải cho anh xem, hắn ta đầy thắc mắc.
Âu Dương Tư Thần nhận lấy tập hồ sơ, anh nhanh chóng mở nó ra xem, hình ảnh của Âu Dương Thiên Khải liền đập vào mắt anh. Người đàn ông này, quả thật khiến anh có chút bất ngờ.
" Hắc Dực? Tôi chưa từng gặp qua ông ta, cũng chưa từng nghe nhắc đến cái tên này!" Anh nhíu mày khó hiểu đáp.
" Tôi nghĩ ông ta và anh có quan hệ gì đó! Âu Dương Tư Thần, người này trước giờ chưa từng lộ diện, ông ta khá là nguy hiểm!" Steven mặt nghiêm túc nói thêm.
" Tôi sẽ cho anh một câu trả lời! Có người sẽ cho tôi biết ông ta là ai! Nhưng như vậy cũng hay, cuối cùng tôi cũng biết kẻ đứng sau Hàn Mặc Phong là ai rồi!" Âu Dương Tư Thần gật đầu đáp.
" Anh cũng nên cẩn thận, bảo vệ tốt Ninh Hinh và con của hai người! Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!" Steven có hơi thất vọng về vụ việc lần này, hắn nói.
" Yên tâm! Sẽ không có lần sau!" Âu Dương Tư Thần ánh mắt kiên định đáp.
Sau khi Steven rời đi, anh cho Du Cảnh và Khương Bạc đến bảo vệ Lạc Ninh Hinh, còn mình thì đi đến nơi giam giữ Hàn Mặc Phong. Anh muốn từ hắn moi ra thông tin của Âu Dương Thiên Khải, bởi những thứ trong tài liệu đều rất mơ hồ.
Hàn Mặc Phong ở đây bây giờ thật như người sắp chết, chẳng ai có thể nhận ra hắn, bởi vì cực hình của Nanh Sắt và Khương Bạc đủ tàn nhẫn.
" Cái này là dành cho con trai của ta!"
" Cái này là dành cho Bảo bối của ta!"
" Còn cái này thì là dành cho ta!" Âu Dương Tư Thần nhẹ nhàng nói, mà kèm theo đó là những cú đấm cú đá đến rợn người. Mà Hàn Mặc Phong căn bản không thể tránh được, hắn chỉ có thể cắn răng chịu từng cú đấm trời giáng của anh.
Vật lộn một hồi lâu, Hàn Mặc Phong chẳng còn chút sức lực nào nữa, hắn gục trên vũng máu. Cả người không chỗ nào là không thương tích, toàn là những vết thương ở chỗ hiểm.
" Cửu Ca, xong rồi sao? Tên này cũng "Tèo" rồi!" Nanh Sắt cũng vừa lúc đi đến, hắn tóm tên trợ lý của Hàn Mặc Phong lôi sền sệt trên đất. Cả chủ lẫn tớ trông đáng thương như nhau, đều không còn sức chiến đấu.
" Giúp tôi mang hắn về! Vẫn chưa xong đâu!" Âu Dương Tư Thần lời nói nhẹ tựa lông hồng, anh dùng khăn lau sạch tay rồi vứt xuống đất.
Sau đó anh cấp tốc đến bệnh viện, để lại mọi chuyện cho Steven giải quyết, vì tới đây anh cũng hết việc để làm rồi.
Hai ngày sau, Lạc Ninh Hinh cũng tỉnh lại, cơ thể vô cùng đau đớn, vì vết thương mà Lâm Như Tuyết gây ra cho cô.
" Bảo bối, em tỉnh lại rồi!" Trước mặt cô là Âu Dương Tư Thần, anh đang nở một nụ cười như ánh ban mai chiếu rọi. Động tác ôn nhu xoa xoa gương mặt trắng nhợt của cô.
" Tư Thần!" Lạc Ninh Hinh rưng rưng nước mắt kêu lên, mặc kệ vết thương trên người đau đớn, cô dùng sức ngồi dậy nhào vào lòng anh. Cô sợ là bản thân lại nằm mơ, sợ khi cô chạm vào anh lại biến mất, gống như những lần trước đó.
" Cẩn thận! Vết thương của em vẫn chưa lành, mau nằm xuống nghỉ ngơi thêm một chút!" Âu Dương Tư Thần lo lắng nói, anh sợ cô kích động sẽ ảnh hưởng vết thương của mình.
" Không muốn!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu liên tục nói, cô ôm lấy cổ anh không chịu buông, cứ như sợ một khi thả ra anh sẽ lại đi mất.
" Được rồi! Anh ở đây, anh sẽ không đi đâu hết! Em đừng sợ!" Âu Dương Tư Thần vỗ về cô đáp.
" Tư Thần, em vẫn còn nhớ mọi thứ! Tại sao lại như vậy? Không phải Hàn Mặc Phong đã tiêm thuốc cho em rồi sao?" Lạc Ninh Hinh chớt nhớ ra, cô thấp giọng hỏi.
" Cái đó chỉ là thuốc mê thôi! Hắn hình như đã nhầm lẫn rồi!" Anh nhẹ mỉm cười trả lời cô.
" Thật tốt quá!" Cô ẩm ướt đôi mắt nói, ký ức những ngày qua với cô quả thật là kinh hoàng, cô không bao giờ muốn nhớ lại những cảnh tượng này thêm một lần nào nữa.
" Bảo bối, anh xin lỗi! Là anh không tốt, không thể bảo vệ mẹ con em!" Thấy cô đau đớn như vậy, anh lại cảm thấy tội lỗi, bởi vì bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho cô.
Lạc Ninh Hinh trong lòng vẫn là có chút giận dỗi, cô im lặng nằm trong lòng anh không có nói gì." Đúng rồi, Tiểu Duệ? con của em ở đâu rồi? Em muốn gặp con!" Đột nhiên cô kêu lên.
" Tiểu Duệ, không có ở đây! Hạ quản gia đang chăm sóc nó ở thành phố Nam Vương! Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ trở về với con!" Anh đưa tay lau nước mắt cho cô đáp.
Buổi trưa Lạc Ninh Hinh sau khi uống thuốc lại ngủ thiếp đi, dù đôi lúc có giật mình vì sợ, nhưng tình hình đã ổn hơn nhiều. Lúc này Steven đã đến bệnh viện, hắn đến để thăm Lạc Ninh Hinh, xem cô đã khỏe chưa, và tiếp theo vẫn là vấn đề của Shield.
" Âu Dương Tư Thần, tôi có chuyện cần nói với anh đây?" Steven nhìn anh lên tiếng.
" Đi ra ngoài đi! Ninh Hinh cần nghỉ ngơi!" Anh nhàn nhạt đáp.
Cả hai người cùng đi ra ngoài, rồi đến một nơi ít người nói chuyện.
" Anh biết ông ta chứ? Ông ấy thật sự rất giống anh, nhưng không phải nhà Âu Dương chỉ còn lại một mình anh thôi sao?" Steven đưa hồ sơ của Âu Dương Thiên Khải cho anh xem, hắn ta đầy thắc mắc.
Âu Dương Tư Thần nhận lấy tập hồ sơ, anh nhanh chóng mở nó ra xem, hình ảnh của Âu Dương Thiên Khải liền đập vào mắt anh. Người đàn ông này, quả thật khiến anh có chút bất ngờ.
" Hắc Dực? Tôi chưa từng gặp qua ông ta, cũng chưa từng nghe nhắc đến cái tên này!" Anh nhíu mày khó hiểu đáp.
" Tôi nghĩ ông ta và anh có quan hệ gì đó! Âu Dương Tư Thần, người này trước giờ chưa từng lộ diện, ông ta khá là nguy hiểm!" Steven mặt nghiêm túc nói thêm.
" Tôi sẽ cho anh một câu trả lời! Có người sẽ cho tôi biết ông ta là ai! Nhưng như vậy cũng hay, cuối cùng tôi cũng biết kẻ đứng sau Hàn Mặc Phong là ai rồi!" Âu Dương Tư Thần gật đầu đáp.
" Anh cũng nên cẩn thận, bảo vệ tốt Ninh Hinh và con của hai người! Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!" Steven có hơi thất vọng về vụ việc lần này, hắn nói.
" Yên tâm! Sẽ không có lần sau!" Âu Dương Tư Thần ánh mắt kiên định đáp.
Sau khi Steven rời đi, anh cho Du Cảnh và Khương Bạc đến bảo vệ Lạc Ninh Hinh, còn mình thì đi đến nơi giam giữ Hàn Mặc Phong. Anh muốn từ hắn moi ra thông tin của Âu Dương Thiên Khải, bởi những thứ trong tài liệu đều rất mơ hồ.
Hàn Mặc Phong ở đây bây giờ thật như người sắp chết, chẳng ai có thể nhận ra hắn, bởi vì cực hình của Nanh Sắt và Khương Bạc đủ tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.