Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 258: Giao Dịch Này Không Lỗ.
Cherrie
14/12/2020
Đúng giờ, Lâm Như Tuyết thay một bộ đồ đơn giản, cô ta đội nón, mang
kính và đeo khẩu trang đi ra ngoài. Cô ta cẩn thận nấp sau chỗ tối quan
sát, cảm thấy đã an toàn, cô ta mới dám bước ra.
Đoạn đường từ chỗ cô ta ở đến khách sạn khá xa, Lâm Như Tuyết nhiều lần muốn đổi ý. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, cô ta đành nghiến răng chấp nhận số phận. Ba mươi phút trôi qua, taxi dừng bên kia đường, Lâm Như Tuyết nhanh chóng thanh toán tiền xe, rồi mở cửa đi nhanh về phía khách sạn, cũng chẳng thèm lấy lại tiền thừa.
Bên trong khách sạn, Lệ Văn Quý vui vẻ hút thuốc, ông ta biết với loại người tham sống sợ chết như Lâm Như Tuyết, cô ả chắc chắn sẽ đến đây. Nghĩ đến đó, cửa phòng đột nhiên vang lên, ông ta liền nở nụ cười tà dâm.
Lệ Văn Quý nhàn nhã bước đến mở cửa, Lâm Như Tuyết một thân che chắn kín mít đứng trước cửa phòng của ông ta." Lâm tiểu thư đúng là thức thời, mời cô vào trong!" Ông ta lên tiếng nói, giọng đầy mỉa mai châm chọc.
Lâm Như Tuyết không nói không rằng, cô ta đi vào bên trong. Khung cảnh trước mắt làm cô ta sợ hãi, lão già đê tiện đã chuẩn bị những thứ kinh tởm, để chơi đùa với cô ta ngày hôm nay." Lệ Tổng, những thứ này là gì đây? Ngài không thể bình thường như người khác sao?" Cô ta không vui quay lại nhìn ông ta hỏi.
" Lâm tiểu thư, hôm nay là cô đến nhờ vả tôi, chứ không phải đến đặt điều kiện với tôi! Người có quyền ra điều kiện ở đây, chính là tôi!" Lệ Văn Quý lười biếng đáp, ông ta hôm nay là muốn chơi chết cô ta mà.
" Vậy thì tôi không nhờ vả ông nữa! Chào Lệ Tổng, tôi đi!" Lâm Như Tuyết không chịu khuất nhục, cô ta nói rồi xoay người muốn rời khỏi đó.
" Muốn đi, đâu có dễ như vậy chứ!" Lệ Văn Quý lên tiếng, ông ta nhếch môi khinh thường cô ta ra mặt." Lâm Như Tuyết, cô vốn chỉ là đứa mồ côi mà thôi, giẻ rách không ra gì! Trước mặt tôi còn trang cái gì thanh thuần? Còn tưởng mình vẫn là Đại tiểu thư Lâm Gia sao? Lão tử hôm nay nhất định phải chơi cô đến chết, là do cô tự nộp mạng đến cho tôi mà thôi!"
Nói xong, ông ta bước nhanh đến túm chặt lấy tay Lâm Như Tuyết, đẩy mạnh cô ta lên giường. Còn chưa kịp ngồi dậy, thì cả cơ thể thừa mỡ của ông ta đã đè lên người Lâm Như Tuyết, chế trụ hai tay cô ta lại trên đỉnh đầu." Lão già khốn kiếp, mau thả tôi ra! Đừng để tôi phải giết ông!" Cô ta tức giận, gào lên đến khản cả cổ.
" Bốp!"
" Tiện nhân, mồm miệng thật là chua ngoa!" Lâm Như Tuyết hứng trọn bạt tai hung bạo của ông ấy, Lệ Văn Quý rống lên chửi mắng ả.
Lâm Như Tuyết cảm thấy một mùi vị tanh nồng trong khoang miệng của mình, xem ra đã bị ông ta đánh mạnh đến nổi chảy cả máu. Với sức lực của cô ta, thì không phải là đối thủ của Lệ Văn Quý, cô ta chỉ có thể giẫy giụa trong vô vọng." Nếu hôm nay ông dám làm gì tôi, tôi sẽ nguyền rủa ông cả đời! Có chết cũng nhất định phải mang cả dòng họ của ông theo!" Cô ta nghiến răng, trừng mắt nói.
" Hừ, vậy thì cô ráng mà sống qua đêm nay đi!" Lệ Văn Quý không hề sợ hãi, ông ta hừ lạnh nói.
Bàn tay thô bạo xé rách quần áo của Lâm Như Tuyết, phút chốc cô ta đã trần truồng ở trước mặt ông ta. Lệ Văn Quý ánh mắt thèm khát, ông ta đưa đầu lưỡi **** *** đầu nhũ hoa của cô ta, rồi mạnh bạo mà cắn nó.
" Ah! Lão già bệnh hoạn! Không được chạm vào cơ thể của tôi!" Lâm Như Tuyết đôi mắt đỏ ngầu, cô ta lại kêu lên, âm thanh pha lẫn chút khoái lạc.
Mặc cho cô ta kêu gào, Lệ Văn Quý vẫn chăm chú làm việc của mình, ông ta lại đưa tay xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô ta. Để tránh cô ta lại chửi mắng làm mất hứng, ông ta khóa chặt đô môi của Lâm Như Tuyết, hung hăng cắn mút nó, đến nổi rướm cả máu.
Ông ta hành sự thô bạo, bóp mạnh cằm của cô ta, mà đưa lưỡi vào trong khuấy đảo. Phía dưới, ngón tay lần mò đến nơi tư mật của cô ta mà càn quấy. Một ngón, hai ngón tay cho vào trong mà làm càn.
" Ah...ư...ưm..." Lâm Như Tuyết bị kích thích đến cực hạn, cô ta khômg kiềm chế được mà rên rỉ.
" Còn tưởng thanh cao thế nào, hóa ra cũng chẳng khác gì một con điếm!" Lệ Văn Quý cười lên ha hả, ông ta cởi quần của mình ra, rồi thô bạo mà đâm sâu vào nơi tư mật của cô ta.
" Ahhh...đau...thằng khốn...mau bỏ ra...rách ra mất..." Lâm Như Tuyết đau đớn, cô ta đấm mạnh vào người ông ta nói.
" Hóa ra là còn trinh sao? Vụ giao dịch này xem ra không lỗ!" Lệ Văn Quý đắc ý nói.
Sáng hôm sau, Lâm Như Tuyết cơ thể đau nhức muốn mệnh. Cô ta mở mắt ra rồi nhìn xung quanh, Lệ Văn Quý vẫn còn nằm bên cạnh, lão già ngủ như một con heo, không biết gì.
Cô ta lê cơ thể đau đớn ngồi dậy, nhìn dưới đất là đống đồ chơi mà hôm qua Lệ Văn Quý dùng trên người cô ta. Lâm Như Tuyết nước mắt tuôn lã chã, cô ta cảm thấy bản thân thật dơ bẩn. Bước vào phòng tắm, cô ta nhìn mình trong gương, trên người ngoài dấu vết hoan ái tối qua, còn có cả những vết thương tím bầm, vết roi da hằn rõ ràng trên da thịt.
" Ahhhhhh!" Cô ta không chịu được mà thét lên đến thống khổ.
Đoạn đường từ chỗ cô ta ở đến khách sạn khá xa, Lâm Như Tuyết nhiều lần muốn đổi ý. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, cô ta đành nghiến răng chấp nhận số phận. Ba mươi phút trôi qua, taxi dừng bên kia đường, Lâm Như Tuyết nhanh chóng thanh toán tiền xe, rồi mở cửa đi nhanh về phía khách sạn, cũng chẳng thèm lấy lại tiền thừa.
Bên trong khách sạn, Lệ Văn Quý vui vẻ hút thuốc, ông ta biết với loại người tham sống sợ chết như Lâm Như Tuyết, cô ả chắc chắn sẽ đến đây. Nghĩ đến đó, cửa phòng đột nhiên vang lên, ông ta liền nở nụ cười tà dâm.
Lệ Văn Quý nhàn nhã bước đến mở cửa, Lâm Như Tuyết một thân che chắn kín mít đứng trước cửa phòng của ông ta." Lâm tiểu thư đúng là thức thời, mời cô vào trong!" Ông ta lên tiếng nói, giọng đầy mỉa mai châm chọc.
Lâm Như Tuyết không nói không rằng, cô ta đi vào bên trong. Khung cảnh trước mắt làm cô ta sợ hãi, lão già đê tiện đã chuẩn bị những thứ kinh tởm, để chơi đùa với cô ta ngày hôm nay." Lệ Tổng, những thứ này là gì đây? Ngài không thể bình thường như người khác sao?" Cô ta không vui quay lại nhìn ông ta hỏi.
" Lâm tiểu thư, hôm nay là cô đến nhờ vả tôi, chứ không phải đến đặt điều kiện với tôi! Người có quyền ra điều kiện ở đây, chính là tôi!" Lệ Văn Quý lười biếng đáp, ông ta hôm nay là muốn chơi chết cô ta mà.
" Vậy thì tôi không nhờ vả ông nữa! Chào Lệ Tổng, tôi đi!" Lâm Như Tuyết không chịu khuất nhục, cô ta nói rồi xoay người muốn rời khỏi đó.
" Muốn đi, đâu có dễ như vậy chứ!" Lệ Văn Quý lên tiếng, ông ta nhếch môi khinh thường cô ta ra mặt." Lâm Như Tuyết, cô vốn chỉ là đứa mồ côi mà thôi, giẻ rách không ra gì! Trước mặt tôi còn trang cái gì thanh thuần? Còn tưởng mình vẫn là Đại tiểu thư Lâm Gia sao? Lão tử hôm nay nhất định phải chơi cô đến chết, là do cô tự nộp mạng đến cho tôi mà thôi!"
Nói xong, ông ta bước nhanh đến túm chặt lấy tay Lâm Như Tuyết, đẩy mạnh cô ta lên giường. Còn chưa kịp ngồi dậy, thì cả cơ thể thừa mỡ của ông ta đã đè lên người Lâm Như Tuyết, chế trụ hai tay cô ta lại trên đỉnh đầu." Lão già khốn kiếp, mau thả tôi ra! Đừng để tôi phải giết ông!" Cô ta tức giận, gào lên đến khản cả cổ.
" Bốp!"
" Tiện nhân, mồm miệng thật là chua ngoa!" Lâm Như Tuyết hứng trọn bạt tai hung bạo của ông ấy, Lệ Văn Quý rống lên chửi mắng ả.
Lâm Như Tuyết cảm thấy một mùi vị tanh nồng trong khoang miệng của mình, xem ra đã bị ông ta đánh mạnh đến nổi chảy cả máu. Với sức lực của cô ta, thì không phải là đối thủ của Lệ Văn Quý, cô ta chỉ có thể giẫy giụa trong vô vọng." Nếu hôm nay ông dám làm gì tôi, tôi sẽ nguyền rủa ông cả đời! Có chết cũng nhất định phải mang cả dòng họ của ông theo!" Cô ta nghiến răng, trừng mắt nói.
" Hừ, vậy thì cô ráng mà sống qua đêm nay đi!" Lệ Văn Quý không hề sợ hãi, ông ta hừ lạnh nói.
Bàn tay thô bạo xé rách quần áo của Lâm Như Tuyết, phút chốc cô ta đã trần truồng ở trước mặt ông ta. Lệ Văn Quý ánh mắt thèm khát, ông ta đưa đầu lưỡi **** *** đầu nhũ hoa của cô ta, rồi mạnh bạo mà cắn nó.
" Ah! Lão già bệnh hoạn! Không được chạm vào cơ thể của tôi!" Lâm Như Tuyết đôi mắt đỏ ngầu, cô ta lại kêu lên, âm thanh pha lẫn chút khoái lạc.
Mặc cho cô ta kêu gào, Lệ Văn Quý vẫn chăm chú làm việc của mình, ông ta lại đưa tay xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô ta. Để tránh cô ta lại chửi mắng làm mất hứng, ông ta khóa chặt đô môi của Lâm Như Tuyết, hung hăng cắn mút nó, đến nổi rướm cả máu.
Ông ta hành sự thô bạo, bóp mạnh cằm của cô ta, mà đưa lưỡi vào trong khuấy đảo. Phía dưới, ngón tay lần mò đến nơi tư mật của cô ta mà càn quấy. Một ngón, hai ngón tay cho vào trong mà làm càn.
" Ah...ư...ưm..." Lâm Như Tuyết bị kích thích đến cực hạn, cô ta khômg kiềm chế được mà rên rỉ.
" Còn tưởng thanh cao thế nào, hóa ra cũng chẳng khác gì một con điếm!" Lệ Văn Quý cười lên ha hả, ông ta cởi quần của mình ra, rồi thô bạo mà đâm sâu vào nơi tư mật của cô ta.
" Ahhh...đau...thằng khốn...mau bỏ ra...rách ra mất..." Lâm Như Tuyết đau đớn, cô ta đấm mạnh vào người ông ta nói.
" Hóa ra là còn trinh sao? Vụ giao dịch này xem ra không lỗ!" Lệ Văn Quý đắc ý nói.
Sáng hôm sau, Lâm Như Tuyết cơ thể đau nhức muốn mệnh. Cô ta mở mắt ra rồi nhìn xung quanh, Lệ Văn Quý vẫn còn nằm bên cạnh, lão già ngủ như một con heo, không biết gì.
Cô ta lê cơ thể đau đớn ngồi dậy, nhìn dưới đất là đống đồ chơi mà hôm qua Lệ Văn Quý dùng trên người cô ta. Lâm Như Tuyết nước mắt tuôn lã chã, cô ta cảm thấy bản thân thật dơ bẩn. Bước vào phòng tắm, cô ta nhìn mình trong gương, trên người ngoài dấu vết hoan ái tối qua, còn có cả những vết thương tím bầm, vết roi da hằn rõ ràng trên da thịt.
" Ahhhhhh!" Cô ta không chịu được mà thét lên đến thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.