Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 197: Giông Bão Ngoài Kia Để Anh Gánh Vác.
Cherrie
14/12/2020
Ở dinh thự Tulip.
Sau khi Lạc Ninh Hinh trở về nhà, có lẽ cô đã có một ngày mệt mỏi, nên vừa tắm rửa xong đã leo lên giường ngủ ngay. Nhìn cô thở đều đều trên giường, Âu Dương Tư Thần bước đến, anh kéo chăn đắp lại cho cô.
" Bảo bối ngủ ngon! Ngoài kia giông bão cứ để anh thay em gánh vác!" Anh hôn nhẹ lên trán cô nói, giọng nói ôn nhu và sủng nịch.
Đưa tay tắt đèn ngủ, Âu Dương Tư Thần cầm lấy một ly rượu vang ra ngoài ban công, anh đưa mắt nhìn ánh trăng sáng rực ở bên ngoài. Hôm nay tin tức anh và Lạc Ninh Hinh ở bên nhau đã bay đầy trời rồi, dường như mọi người rất thích tình yêu của hai người. Trên mạng không ít bình luận đáng yêu nói về Lạc Ninh Hinh, điều đó khiến Âu Dương Tư Thần rất hài lòng.
Đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, gương mặt anh liền thay đổi. Bây giờ ai ai cũng biết mối quan hệ của hai người, đặc biệt là kẻ thù của anh, những kẻ đứng đằng sau Shield, anh vẫn chưa đào gốc rễ bọn chúng ra được. Lần trước anh cứ nghĩ là mình đã bắt được bọn chúng rồi, nhưng đó chỉ là một cái bẫy rập mà thôi.
" Cốc! Cốc! Cốc!" Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
" Vào đi!" Âu Dương Tư Thần nói.
Hạ quản gia mở cửa bước vào, trên gương mặt vẫn là nếp nhăn, ông bước đến gần Âu Dương Tư Thần lên tiếng.
" Thiếu gia, Khương Bạc đã đến rồi! Cậu ấy đang ngồi chờ trong phòng làm việc!"
" Tôi biết rồi! Tôi sẽ ra ngay đây!" Anh đặt ly rượu xuống bàn, rồi cùng Hạ quản gia đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, Khương Bạc đang ngồi trên ghế sô pha, trong lúc chờ đợi thì hắn chơi game để giết thời gian. Cửa phòng mở ra, Âu Dương Tư Thần bước vào, anh đi đến bàn làm việc ngồi xuống.
" Cửu ca, những gì anh nói đều đúng nha! Người phụ nữ tên Chỉ Vận kia đúng là không bình thường chút nào! Bà ta và Hứa Vân Du đúng là có chuyện che giấu, đáng tiếc là miệng bà ta quá cứng, em vẫn chưa moi được thông tin gì!" Khương Bạc cất điện thoại đi, hắn nhìn Âu Dương Tư Thần nói.
" Vậy mà cậu vẫn còn mặt mũi trở về đây? Năng lực làm việc của cậu càng lúc càng tệ rồi! Tôi có lẽ nên tìm người thay thế cậu!" Anh chống hai tay lên bàn, trừng mắt hỏi hắn
" Cửu ca, đừng mà! Em không đùa nữa!" Khương Bạc như muốn khóc, chạy đến ôm lấy chân Âu Dương Tư Thần kêu lên.
" Nói!" Âu Dương Tư Thần đá hắn văng ra, trầm giọng lên tiếng.
" Theo hồ sơ điều tra được, nhiều năm trước Hứa Vân Du đã đến cô nhi viện. Bà ta đã nhận một đứa trẻ sơ sinh, và rồi mang nó đi. Vấn đề ở đây chính là đứa trẻ kia sau đó cũng đã biến mất không một dấu vết!" Khương Bạc từ dưới đất đứng lên, hắn đứng trước mặt Âu Dương Tư Thần nói.
" Là như vậy sao? Tôi có thể đoán được đứa trẻ đó là ai rồi!" Âu Dương Tư Thần trầm ngâm một lúc, anh khẽ cười nói.
" Cửu ca, anh biết đứa trẻ đó ở đâu sao?" Khương Bạc gãi đầu hỏi.
" Nếu tôi đoán không lầm, đứa trẻ kia chính là Lâm Như Tuyết!" Âu Dương Tư Thần trả lời hắn.
" Cái gì? Chuyện này càng lúc càng ly kỳ hơn rồi, em thật mong chờ quá đi!" Khương Bạc có vẻ thích thú nói.
" Hứa Vân Du là muốn trả thù, cho nên bà ta đã tìm cách tráo đổi đứa bé của Lâm Văn Thành. Sau đó sẽ mang con ruột của ông ta đi, mà người đã giúp đỡ bà ta không ai khác chính là Chỉ Vận kia. Lý do Lâm Như Tuyết và bà ta thân thiết, cũng chính là do bà ta lấy bí mật đó ra uy hiếp cô ta."
" Nhưng đây chỉ là do tôi suy đoán mà thôi, còn muốn chắc chắn hơn nữa, thì phải tìm người phụ nữ tên Chỉ Vận kia hỏi cho rõ!" Âu Dương Tư Thần xoay cây viết trên tay nói.
" Cửu ca, sau này không làm tổng giám đốc được nữa, thì có thể đi làm thám tử được đó. Suy luận của anh quá logic, em xin bái phục!" Khương Bạc không biết nhục nhã mà nịnh bợ anh.
" Tôi muốn gặp người phụ nữ tên Chỉ Vận, cậu hãy mau sắp xếp đi, càng sớm càng tốt." Âu Dương Tư Thần làm lơ trước vẻ mặt nịnh nọt của hắn, anh nói.
" Ok cửu ca, ngày mai em sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa!" Khương Bạc gật đầu nghiêm túc đáp.
" Còn chuyện bên Pháp thế nào rồi, mấy hôm nay vẫn ổn chứ?" Âu Dương Tư Thần hỏi.
" Hạo Hiên vẫn đang làm rất tốt, không có chuyện gì xảy ra cả. Ngoại trừ cái lần bị tên Lệ Văn Quý kia lừa cho một vố!" Khương Bạc không vui trả lời.
" Tôi cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra! Vài này nữa chúng ta trở về Pháp xem một chuyến!" Anh nói.
" Em sẽ báo lại với Hạo Hiên! Cũng trễ lắm rồi, em về trước đây, cửu ca ngủ ngon! Yêu anh!" Khương Bạc nhìn đồng hồ nói, đây là lần đầu tiên Âu Dương Tư Thần chưa đuổi mà hắn đã tự nguyện đi về rồi. Đúng là chuyện lạ.
" Cái tên ngố này, thật đúng là không hiểu nổi!" Âu Dương Tư Thần cảm thấy ớn lạnh, anh lắc đầu bó tay với hắn.
Anh lại nhìn về phía hồ sơ trên bàn, không khỏi nghĩ ngợi. Nếu như Lạc Ninh Hinh thật sự là con gái của Lâm Văn Thành, anh không biết cô sẽ cảm thấy như thế nào nữa? Những việc Lâm Văn Thành đã làm với cô, thật sự khiến anh cũng khó chịu.
Sau khi Lạc Ninh Hinh trở về nhà, có lẽ cô đã có một ngày mệt mỏi, nên vừa tắm rửa xong đã leo lên giường ngủ ngay. Nhìn cô thở đều đều trên giường, Âu Dương Tư Thần bước đến, anh kéo chăn đắp lại cho cô.
" Bảo bối ngủ ngon! Ngoài kia giông bão cứ để anh thay em gánh vác!" Anh hôn nhẹ lên trán cô nói, giọng nói ôn nhu và sủng nịch.
Đưa tay tắt đèn ngủ, Âu Dương Tư Thần cầm lấy một ly rượu vang ra ngoài ban công, anh đưa mắt nhìn ánh trăng sáng rực ở bên ngoài. Hôm nay tin tức anh và Lạc Ninh Hinh ở bên nhau đã bay đầy trời rồi, dường như mọi người rất thích tình yêu của hai người. Trên mạng không ít bình luận đáng yêu nói về Lạc Ninh Hinh, điều đó khiến Âu Dương Tư Thần rất hài lòng.
Đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, gương mặt anh liền thay đổi. Bây giờ ai ai cũng biết mối quan hệ của hai người, đặc biệt là kẻ thù của anh, những kẻ đứng đằng sau Shield, anh vẫn chưa đào gốc rễ bọn chúng ra được. Lần trước anh cứ nghĩ là mình đã bắt được bọn chúng rồi, nhưng đó chỉ là một cái bẫy rập mà thôi.
" Cốc! Cốc! Cốc!" Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
" Vào đi!" Âu Dương Tư Thần nói.
Hạ quản gia mở cửa bước vào, trên gương mặt vẫn là nếp nhăn, ông bước đến gần Âu Dương Tư Thần lên tiếng.
" Thiếu gia, Khương Bạc đã đến rồi! Cậu ấy đang ngồi chờ trong phòng làm việc!"
" Tôi biết rồi! Tôi sẽ ra ngay đây!" Anh đặt ly rượu xuống bàn, rồi cùng Hạ quản gia đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, Khương Bạc đang ngồi trên ghế sô pha, trong lúc chờ đợi thì hắn chơi game để giết thời gian. Cửa phòng mở ra, Âu Dương Tư Thần bước vào, anh đi đến bàn làm việc ngồi xuống.
" Cửu ca, những gì anh nói đều đúng nha! Người phụ nữ tên Chỉ Vận kia đúng là không bình thường chút nào! Bà ta và Hứa Vân Du đúng là có chuyện che giấu, đáng tiếc là miệng bà ta quá cứng, em vẫn chưa moi được thông tin gì!" Khương Bạc cất điện thoại đi, hắn nhìn Âu Dương Tư Thần nói.
" Vậy mà cậu vẫn còn mặt mũi trở về đây? Năng lực làm việc của cậu càng lúc càng tệ rồi! Tôi có lẽ nên tìm người thay thế cậu!" Anh chống hai tay lên bàn, trừng mắt hỏi hắn
" Cửu ca, đừng mà! Em không đùa nữa!" Khương Bạc như muốn khóc, chạy đến ôm lấy chân Âu Dương Tư Thần kêu lên.
" Nói!" Âu Dương Tư Thần đá hắn văng ra, trầm giọng lên tiếng.
" Theo hồ sơ điều tra được, nhiều năm trước Hứa Vân Du đã đến cô nhi viện. Bà ta đã nhận một đứa trẻ sơ sinh, và rồi mang nó đi. Vấn đề ở đây chính là đứa trẻ kia sau đó cũng đã biến mất không một dấu vết!" Khương Bạc từ dưới đất đứng lên, hắn đứng trước mặt Âu Dương Tư Thần nói.
" Là như vậy sao? Tôi có thể đoán được đứa trẻ đó là ai rồi!" Âu Dương Tư Thần trầm ngâm một lúc, anh khẽ cười nói.
" Cửu ca, anh biết đứa trẻ đó ở đâu sao?" Khương Bạc gãi đầu hỏi.
" Nếu tôi đoán không lầm, đứa trẻ kia chính là Lâm Như Tuyết!" Âu Dương Tư Thần trả lời hắn.
" Cái gì? Chuyện này càng lúc càng ly kỳ hơn rồi, em thật mong chờ quá đi!" Khương Bạc có vẻ thích thú nói.
" Hứa Vân Du là muốn trả thù, cho nên bà ta đã tìm cách tráo đổi đứa bé của Lâm Văn Thành. Sau đó sẽ mang con ruột của ông ta đi, mà người đã giúp đỡ bà ta không ai khác chính là Chỉ Vận kia. Lý do Lâm Như Tuyết và bà ta thân thiết, cũng chính là do bà ta lấy bí mật đó ra uy hiếp cô ta."
" Nhưng đây chỉ là do tôi suy đoán mà thôi, còn muốn chắc chắn hơn nữa, thì phải tìm người phụ nữ tên Chỉ Vận kia hỏi cho rõ!" Âu Dương Tư Thần xoay cây viết trên tay nói.
" Cửu ca, sau này không làm tổng giám đốc được nữa, thì có thể đi làm thám tử được đó. Suy luận của anh quá logic, em xin bái phục!" Khương Bạc không biết nhục nhã mà nịnh bợ anh.
" Tôi muốn gặp người phụ nữ tên Chỉ Vận, cậu hãy mau sắp xếp đi, càng sớm càng tốt." Âu Dương Tư Thần làm lơ trước vẻ mặt nịnh nọt của hắn, anh nói.
" Ok cửu ca, ngày mai em sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa!" Khương Bạc gật đầu nghiêm túc đáp.
" Còn chuyện bên Pháp thế nào rồi, mấy hôm nay vẫn ổn chứ?" Âu Dương Tư Thần hỏi.
" Hạo Hiên vẫn đang làm rất tốt, không có chuyện gì xảy ra cả. Ngoại trừ cái lần bị tên Lệ Văn Quý kia lừa cho một vố!" Khương Bạc không vui trả lời.
" Tôi cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra! Vài này nữa chúng ta trở về Pháp xem một chuyến!" Anh nói.
" Em sẽ báo lại với Hạo Hiên! Cũng trễ lắm rồi, em về trước đây, cửu ca ngủ ngon! Yêu anh!" Khương Bạc nhìn đồng hồ nói, đây là lần đầu tiên Âu Dương Tư Thần chưa đuổi mà hắn đã tự nguyện đi về rồi. Đúng là chuyện lạ.
" Cái tên ngố này, thật đúng là không hiểu nổi!" Âu Dương Tư Thần cảm thấy ớn lạnh, anh lắc đầu bó tay với hắn.
Anh lại nhìn về phía hồ sơ trên bàn, không khỏi nghĩ ngợi. Nếu như Lạc Ninh Hinh thật sự là con gái của Lâm Văn Thành, anh không biết cô sẽ cảm thấy như thế nào nữa? Những việc Lâm Văn Thành đã làm với cô, thật sự khiến anh cũng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.