Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 234: Không Buông!
Cherrie
14/12/2020
Lục Thần Vũ có vẻ khá bình tĩnh, hai tay cắm túi quần chăm chú nhìn
Vũ Đình. Mà cô thì bị hắn làm cho tức điên lên rồi, vừa xong việc đã
chạy đến đây tìm hắn, mà hắn thì cứ tỏ ra thờ ơ với cô.
" Ting!" Thang máy kêu lên, cửa cũng mở ra.
Vũ Đình giẫm mạnh lên giày cao gót đi vào, không quên trừng mắt nhìn Lục Thần Vũ đang đứng ở bên ngoài. Cửa từ từ chuẩn bị khép lại, thì đã bị bàn tay của hắn ngăn cản. Lục Thần Vũ không nói không rằng, hắn thản nhiên bước vào trong bế Vũ Đình lên, rồi đi thẳng vào nhà.
" Anh làm cái gì vậy? Mau buông em ra!" Vũ Đình giẫy giụa, cô đánh mạnh vào cơ ngực rắn chắc của hắn.
" Không buông!" Lục Thần Vũ trả lời ngắn gọn, nhưng âm thanh lại dịu dàng.
Vũ Đình bị ném thẳng lên giường ngủ, cô còn chưa kịp ngồi dậy, đã bị cơ thể to lớn của hắn ép dưới thân. Tư thế này làm cho cô ngượng ngùng, hai má đỏ ửng cả lên, như vậy trông lại càng thêm đáng yêu.
" Bây giờ em muốn ăn cơm hay là muốn anh ăn em?" Lục Thần Vũ đưa tay kéo cà vạt của mình xuống, mắt nhìn thẳng Vũ Đình hỏi.
" Anh nói cái gì vậy? Cái gì em cũng không muốn!" Cô giọng run run đáp, tay che lấy mặt mình lại, để tránh bị nhan sắc yêu nghiệt của Lục Thần Vũ quyến rũ.
Nhìn đến bàn tay của cô, Lục Thần Vũ không đùa nữa, hắn đứng lên đi lấy hòm thuốc trong nhà. Vũ Đình lúc này hé mắt ra nhìn, thấy hắn đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn mà tiếp tục trêu ghẹo, chắc cô vứt hết liêm sỉ mà nói " Muốn anh ăn em" mất.
Lục Thần Vũ quay lại, hắn ngồi xuống bên cạnh lấy thuốc bôi lên tay cô. Vết bỏng cũng không lớn, nhưng cô là diễn viên, mọi nơi trên cơ thể cô đều quan trọng. Động tác của hắn luôn nhẹ nhàng, bôi thuốc xong hắn còn thổi vào để vết thương để cô dễ chịu hơn.
" Có còn đau không?" Lục Thần Vũ hỏi cô.
" Không đau nữa!" Vũ Đình ngẩng đầu lên trả lời hắn, quả thật thuốc này giúp vết bỏng của cô dịu đi rất nhiều.
" Em đến từ lúc nào vậy? Sao không gọi trước cho anh!" Hắn lại tiếp tục hỏi.
" Buổi trưa, quay xong quảng cáo thì em đến đây luôn! Vì muốn tạo cho anh bất ngờ, nên em đã không báo trước!" Cô ngoan ngoãn trả lời hắn, gương mặt thoáng chút ủy khuất.
" Đừng nháo nữa! Ngồi yên ở đây, anh nấu cho em chút gì đó ăn tạm!" Lục Thần Vũ nói, hắn đứng lên đi vào bếp. Nghĩ đến cô nhịn đói từ trưa đến bây giờ, hắn cảm thấy có lỗi.
Ngồi một mình cũng chán, Vũ Đình mon men đến gần phòng bếp, cô muốn nhìn đáng vẻ khi nấu ăn của Lục Thần Vũ." Đúng là người đàn ông của mình, lúc nấu ăn cũng anh tuấn như thế này!" Cô nhịn không được buông lời cảm thán.
Thoáng chốc hương thơm thoang thoảng lan tỏa cả một góc bếp, chỉ cần ngửi thấy bụng của Vũ Đình đã kêu lên òng ọc. Cô không ngừng liếm môi thòm thèm, mắt dán chặt vào nồi thức ăn đang nấu trên bếp. Chân không tự chủ được nữa mà bước vào trong, dù cho Lục Thần Vũ đã cấm cô không được tiến vào nhà bếp.
" Anh đã nói là em không được vào đây rồi mà! Vẫn là không nghe lời!" Lục Thần Vũ nhìn thấy Vũ Đình, hắn nhíu mày lên tiếng.
" Ai bảo anh nấu thức ăn ngon quá làm gì? Cơ thể em tự động đi theo tiếng gọi của thức ăn mà!" Vũ Đình mấp máy môi tìm cách nói dối.
" Đã không nghe lời lại còn dẻo miệng, anh phải phạt em mới được!" Lục Thần Vũ khóe môi đưa lên cao nói, hắn bước đến gần Vũ Đình.
Cảm thấy có sự nguy hiểm không hề nhẹ, cô theo phản xạ mà lùi lại từng bước một." Anh mau nấu thức ăn đi, em...đói rồi!" Cô lắp bắp nói.
" Ahh!" Vũ Đình vừa nói xong cô bỗng nhiên trượt chân kêu lên một tiếng, cứ ngỡ đã nằm dài dưới sàn nhưng Lục Thần Vũ kịp thời đỡ được cô. Cánh tay rắn chắc của hắn giữ lấy eo Vũ Đình, ánh mắt hẹp dài nhìn chằm vào cô. Lục Thần Vũ nhanh chóng đỡ cô đứng lên, hắn đặt cô ngồi trên bàn, rồi bất ngờ môi kề môi với cô.
Vũ Đình có hơi kinh ngạc, cô mở to mắt nhìn Lục Thần Vũ, nhưng chỉ vài giây sau cô đã thuận theo động tác của hắn. Vũ Đình không cưỡng lại được bờ môi mềm mỏng của hắn, hai tay cô chủ động câu lấy cổ Lục Thần Vũ. Không gian trong phòng bếp càng lúc càng nóng hơn, bởi những âm thanh mờ ám, và hơi thở dồn dập của hai người.
Cánh môi anh đào của Vũ Đình bị Lục Thần Vũ quấn lấy, hắn hôn đến mãnh liệt, từ từ tách ra môi cô mà tiến sâu vào trong. Đầu lưỡi ấm nóng càn quét mọi nơi trong khoang miệng Vũ Đình, rồi lại cuốn lấy lưỡi cô mà nhấm nháp.
" Òngg ọcc!" Bụng của Vũ Đình lúc này lại kêu lên, khiến cô xấu hổ vô cùng.
Lục Thần Vũ lúc này mới chịu buông cô ra, mặc dù bao nhiêu đó hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhưng hắn vẫn phải để cô ăn uống." Cháo sắp chín rồi, để anh lấy cho em!" Hắn đưa tay chạm nhẹ vào đầu mũi cô lên tiếng.
" Cái bụng đáng ghét!" Cô bực bội mắng cái bụng nhỏ đáng thương của mình.
Lục Thần Vũ quay trở lại bếp, vài phút sau đã mang một bát cháo nóng hổi ra tới, nhìn vô cùng hấp dẫn." Em mau ăn đi! Cẩn thận một chút, còn nóng lắm!" Hắn đặt cháo lên bàn nói
" Whoa, thật thơm!" Vũ Đình ngồi xuống ghế hạnh phúc kêu lên, tay múc từng muỗng cháo thơm ngon cho vào miệng. Này thật đúng là hợp khẩu vị của cô.
" Ting!" Thang máy kêu lên, cửa cũng mở ra.
Vũ Đình giẫm mạnh lên giày cao gót đi vào, không quên trừng mắt nhìn Lục Thần Vũ đang đứng ở bên ngoài. Cửa từ từ chuẩn bị khép lại, thì đã bị bàn tay của hắn ngăn cản. Lục Thần Vũ không nói không rằng, hắn thản nhiên bước vào trong bế Vũ Đình lên, rồi đi thẳng vào nhà.
" Anh làm cái gì vậy? Mau buông em ra!" Vũ Đình giẫy giụa, cô đánh mạnh vào cơ ngực rắn chắc của hắn.
" Không buông!" Lục Thần Vũ trả lời ngắn gọn, nhưng âm thanh lại dịu dàng.
Vũ Đình bị ném thẳng lên giường ngủ, cô còn chưa kịp ngồi dậy, đã bị cơ thể to lớn của hắn ép dưới thân. Tư thế này làm cho cô ngượng ngùng, hai má đỏ ửng cả lên, như vậy trông lại càng thêm đáng yêu.
" Bây giờ em muốn ăn cơm hay là muốn anh ăn em?" Lục Thần Vũ đưa tay kéo cà vạt của mình xuống, mắt nhìn thẳng Vũ Đình hỏi.
" Anh nói cái gì vậy? Cái gì em cũng không muốn!" Cô giọng run run đáp, tay che lấy mặt mình lại, để tránh bị nhan sắc yêu nghiệt của Lục Thần Vũ quyến rũ.
Nhìn đến bàn tay của cô, Lục Thần Vũ không đùa nữa, hắn đứng lên đi lấy hòm thuốc trong nhà. Vũ Đình lúc này hé mắt ra nhìn, thấy hắn đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn mà tiếp tục trêu ghẹo, chắc cô vứt hết liêm sỉ mà nói " Muốn anh ăn em" mất.
Lục Thần Vũ quay lại, hắn ngồi xuống bên cạnh lấy thuốc bôi lên tay cô. Vết bỏng cũng không lớn, nhưng cô là diễn viên, mọi nơi trên cơ thể cô đều quan trọng. Động tác của hắn luôn nhẹ nhàng, bôi thuốc xong hắn còn thổi vào để vết thương để cô dễ chịu hơn.
" Có còn đau không?" Lục Thần Vũ hỏi cô.
" Không đau nữa!" Vũ Đình ngẩng đầu lên trả lời hắn, quả thật thuốc này giúp vết bỏng của cô dịu đi rất nhiều.
" Em đến từ lúc nào vậy? Sao không gọi trước cho anh!" Hắn lại tiếp tục hỏi.
" Buổi trưa, quay xong quảng cáo thì em đến đây luôn! Vì muốn tạo cho anh bất ngờ, nên em đã không báo trước!" Cô ngoan ngoãn trả lời hắn, gương mặt thoáng chút ủy khuất.
" Đừng nháo nữa! Ngồi yên ở đây, anh nấu cho em chút gì đó ăn tạm!" Lục Thần Vũ nói, hắn đứng lên đi vào bếp. Nghĩ đến cô nhịn đói từ trưa đến bây giờ, hắn cảm thấy có lỗi.
Ngồi một mình cũng chán, Vũ Đình mon men đến gần phòng bếp, cô muốn nhìn đáng vẻ khi nấu ăn của Lục Thần Vũ." Đúng là người đàn ông của mình, lúc nấu ăn cũng anh tuấn như thế này!" Cô nhịn không được buông lời cảm thán.
Thoáng chốc hương thơm thoang thoảng lan tỏa cả một góc bếp, chỉ cần ngửi thấy bụng của Vũ Đình đã kêu lên òng ọc. Cô không ngừng liếm môi thòm thèm, mắt dán chặt vào nồi thức ăn đang nấu trên bếp. Chân không tự chủ được nữa mà bước vào trong, dù cho Lục Thần Vũ đã cấm cô không được tiến vào nhà bếp.
" Anh đã nói là em không được vào đây rồi mà! Vẫn là không nghe lời!" Lục Thần Vũ nhìn thấy Vũ Đình, hắn nhíu mày lên tiếng.
" Ai bảo anh nấu thức ăn ngon quá làm gì? Cơ thể em tự động đi theo tiếng gọi của thức ăn mà!" Vũ Đình mấp máy môi tìm cách nói dối.
" Đã không nghe lời lại còn dẻo miệng, anh phải phạt em mới được!" Lục Thần Vũ khóe môi đưa lên cao nói, hắn bước đến gần Vũ Đình.
Cảm thấy có sự nguy hiểm không hề nhẹ, cô theo phản xạ mà lùi lại từng bước một." Anh mau nấu thức ăn đi, em...đói rồi!" Cô lắp bắp nói.
" Ahh!" Vũ Đình vừa nói xong cô bỗng nhiên trượt chân kêu lên một tiếng, cứ ngỡ đã nằm dài dưới sàn nhưng Lục Thần Vũ kịp thời đỡ được cô. Cánh tay rắn chắc của hắn giữ lấy eo Vũ Đình, ánh mắt hẹp dài nhìn chằm vào cô. Lục Thần Vũ nhanh chóng đỡ cô đứng lên, hắn đặt cô ngồi trên bàn, rồi bất ngờ môi kề môi với cô.
Vũ Đình có hơi kinh ngạc, cô mở to mắt nhìn Lục Thần Vũ, nhưng chỉ vài giây sau cô đã thuận theo động tác của hắn. Vũ Đình không cưỡng lại được bờ môi mềm mỏng của hắn, hai tay cô chủ động câu lấy cổ Lục Thần Vũ. Không gian trong phòng bếp càng lúc càng nóng hơn, bởi những âm thanh mờ ám, và hơi thở dồn dập của hai người.
Cánh môi anh đào của Vũ Đình bị Lục Thần Vũ quấn lấy, hắn hôn đến mãnh liệt, từ từ tách ra môi cô mà tiến sâu vào trong. Đầu lưỡi ấm nóng càn quét mọi nơi trong khoang miệng Vũ Đình, rồi lại cuốn lấy lưỡi cô mà nhấm nháp.
" Òngg ọcc!" Bụng của Vũ Đình lúc này lại kêu lên, khiến cô xấu hổ vô cùng.
Lục Thần Vũ lúc này mới chịu buông cô ra, mặc dù bao nhiêu đó hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhưng hắn vẫn phải để cô ăn uống." Cháo sắp chín rồi, để anh lấy cho em!" Hắn đưa tay chạm nhẹ vào đầu mũi cô lên tiếng.
" Cái bụng đáng ghét!" Cô bực bội mắng cái bụng nhỏ đáng thương của mình.
Lục Thần Vũ quay trở lại bếp, vài phút sau đã mang một bát cháo nóng hổi ra tới, nhìn vô cùng hấp dẫn." Em mau ăn đi! Cẩn thận một chút, còn nóng lắm!" Hắn đặt cháo lên bàn nói
" Whoa, thật thơm!" Vũ Đình ngồi xuống ghế hạnh phúc kêu lên, tay múc từng muỗng cháo thơm ngon cho vào miệng. Này thật đúng là hợp khẩu vị của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.