Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 90: Lục Thần Vũ, tôi đến đây!
Cherrie
13/12/2020
Lục Thần Vũ nhìn cô bằng đôi mắt đầy uy hiếp, Vũ Đình không hiểu tại sao,
cô lại cảm thấy sợ hãi đôi mắt đó. Cô đứng cứng đờ tại chỗ.
Lục Thần Vũ cúi xuống, tháo giày cao gót của cô ra, hình như là bị trật chân rồi, phía gót chân còn bị thương nữa. Hắn chau mày không vui, hai người ở đó, làm mọi người chú ý, ai cũng dòm ngó họ.
" Này,..anh đứng lên đi! Mọi người đang nhìn chúng ta kia kìa." Vũ Đình thẹn thùng lên tiếng.
" Lên đi, tôi cõng cô!" Lục Thần Vũ nói rồi ngồi thấp xuống, để Vũ Đình leo lên lưng hắn.
" Không cần! Tôi tự đi được!" Vũ Đình cất lời từ chối hắn.
" Cô tự lên, hay muốn tôi bế cô về!" Lục Thần Vũ đanh thép nói.
" Vậy thì có khác gì nhau!"
Vũ Đình lẩm bẩm trong miệng, nhưng chân cô lại ngoan ngoãn nghe lời hắn a. Cô chậm rãi leo lên lưng Lục Thần Vũ, lần đầu tiên cô tiếp xúc với người khác giới gần như vậy, tim cô cứ đập loạn xạ.
Ở đó cô có thể cảm nhận được, cơ thể rắn chắc của Lục Thần Vũ, mặt cô có chút đỏ vì ngượng ngùng. Cảm giác kì lạ, hình như ngày càng xuất hiện nhiều hơn, Vũ Đình khẽ cười thầm, mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
" Về nhà tôi có thuốc trị thương, sẵn tiện có đồ trả lại cho cô!" Lục Thần Vũ để cô ngồi lên xe rồi nói.
" Ừm, mà tôi để quên gì nhỉ?" Vũ Đình gãi đầu hỏi.
Lục Thần Vũ lại im lặng, hắn lái xe đi. Thấy hắn lại trở nên lầm lì, Vũ Đình cũng không tiếp tục hỏi. Xe dừng trước chung cư của hắn, Lục Thần Vũ lại bế cô lên nhà.
" Ngồi đây! Tôi đi lấy hộp cứu thương cho cô." Lục Thần Vũ nói xong liền đi vào phòng.
Vũ Đình nhìn một vòng, căn hộ này vẫn như lúc đầu cô đến, đơn giản sạch sẽ, nhưng lại thiếu hơi ấm gia đình. Không để cô chờ lâu, hắn mang hộp cứu thương và khăn choàng ra đưa cho cô.
" Lần trước cô để quên trên xe tôi, mà tôi lại hay quên, nên bây giờ mới nhớ trả lại cho cô."
" Cảm ơn anh! Tôi cứ nghĩ là mất rồi chứ, đây là quà Lạc Ninh Hinh đã tặng cho tôi!" Vũ Đình vừa nhìn thấy liền cầm lấy cảm ơn, cô thật sự thích cái khăn này.
" Tôi giúp cô chỉnh lại khớp chân, ráng chịu đau một chút!" Lục Thần Vũ vừa nói xong, thủ đoạn đã nắm cổ chân Vũ Đình bẻ một cái, khiến cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà kêu lên.
" Aaaaaaa! Sao anh lại bạo lực như vậy chứ, tôi còn chưa kịp chuẩn bị, đau chết tôi rồi!" Vũ Đình bị đau mà lên tiếng trách móc hắn.
" Đứng lên xem, có còn đau nữa không?" Lục Thần Vũ đứng lên nhìn cô hỏi.
Vũ Đình cũng đứng dậy, cô đi thử vài bước, thì không thấy đau như lúc nãy.
" Hay thật! Không còn đau lắm!" Cô reo lên thích thú.
" Tôi bôi thuốc cho cô xong, là có thể về rồi!"
Nghe Lục Thần Vũ nói mà Vũ Đình có hơi hụt hẫng, cô phải về thật rồi. Bôi thuốc xong, Lục Thần Vũ liền đưa cô trở về nhà, xe chạy đến nơi rồi, mà cô vẫn còn ngồi yên trên xe, không chịu nhúc nhích.
" Cô không định vào nhà?" Lục Thần Vũ thấy cô không động đậy liền tiếng.
" Tôi vào liền đây! Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Vũ Đình bây giờ mới xấu hổ nói, cô mở cửa chạy như bay vào nhà.
Đến khi lên lầu, cô mới mở cửa sổ nhìn xuống, thì Lục Thần Vũ đã đi mất rồi. Cô mở điện thoại lên, nhắn tin cầu cứu Lạc Ninh Hinh.
[ Hinh Hinh, hình như mình yêu rồi?]
Tin nhắn gửi đi, một lúc sau Lạc Ninh Hinh mới trả lời cô.
[ Cậu đùa mình sao? Mới đó đã có đối tượng mới rồi!]
[ Mình nhận ra hình như tình cảm trước đây mình đối với Tiêu Nam không giống như vậy. Người này cho mình một cảm giác rất khác, mình có nên tỏ tình không?]
[ Mỗi khi gặp anh ta, mình đều rất vui! Không nhìn thấy thì lại rất nhớ! Ở trước mặt anh ta, hình như mình không còn là mình nữa, ở cạnh anh ta mình cảm thấy rất vui vẻ. Thật sự bên ngoài anh ta rất lạnh lùng, nhưng bên trong thì rất tốt.]
Vũ Đình kể mọi thứ cho Lạc Ninh Hinh nghe.
[ Người đó là ai vậy?] Lạc Ninh Hinh tò mò hỏi.
[ Khi nào thành công, mình sẽ nói cho cậu biết!]
Vũ Đình lại che giấu, không muốn nói với cô. Lạc Ninh Hinh cũng biết ý, cô sẽ không hỏi nhiều.
[ Đình Đình, cố lên! Mau đi tìm một nửa của cậu đi, mình ủng hộ cậu hết mình.]
Lạc Ninh Hinh hào hứng cổ vũ.
[ Đúng vậy! Vì hạnh phúc của chính bản thân mình, mình nhất định phải cố gắng! Không làm phiền cậu với Âu Dương Tư Thần nữa, bye bye!]
Tắt điện thoại, Vũ Đình nằm dài trên giường. Sao bây giờ, cô lại cứ nhớ đến hình dáng của Lục Thần Vũ cơ chứ, Vũ Đình vội lấy tay che đi khuôn mặt ửng đỏ.
" Được rồi! Mình đã quyết định, sẽ mang Lục Thần Vũ về nhà." Vũ Đình lập tức thay đổi ngữ khí, quyết tâm đi tìm tình yêu.
Buổi sáng, Vũ Đình thức dậy rất sớm, cô phải nhờ Lý vú nuôi, hướng dẫn nấu một bữa sáng hoàn hảo. Rồi tung tăng mang đến nhà cho Lục Thần Vũ, muốn thu phục nam nhân, đầu tiên phải thu phục dạ dày của họ trước.
" Lục Thần Vũ, tôi đến đây!" Cô mỉm cười rạng rỡ đón ngày mới.
Vũ Đình tự mình lái xe đến nhà Lục Thần Vũ, cô cầm thức ăn vào thang máy với một tâm trạng rất phấn khích.
Lục Thần Vũ cúi xuống, tháo giày cao gót của cô ra, hình như là bị trật chân rồi, phía gót chân còn bị thương nữa. Hắn chau mày không vui, hai người ở đó, làm mọi người chú ý, ai cũng dòm ngó họ.
" Này,..anh đứng lên đi! Mọi người đang nhìn chúng ta kia kìa." Vũ Đình thẹn thùng lên tiếng.
" Lên đi, tôi cõng cô!" Lục Thần Vũ nói rồi ngồi thấp xuống, để Vũ Đình leo lên lưng hắn.
" Không cần! Tôi tự đi được!" Vũ Đình cất lời từ chối hắn.
" Cô tự lên, hay muốn tôi bế cô về!" Lục Thần Vũ đanh thép nói.
" Vậy thì có khác gì nhau!"
Vũ Đình lẩm bẩm trong miệng, nhưng chân cô lại ngoan ngoãn nghe lời hắn a. Cô chậm rãi leo lên lưng Lục Thần Vũ, lần đầu tiên cô tiếp xúc với người khác giới gần như vậy, tim cô cứ đập loạn xạ.
Ở đó cô có thể cảm nhận được, cơ thể rắn chắc của Lục Thần Vũ, mặt cô có chút đỏ vì ngượng ngùng. Cảm giác kì lạ, hình như ngày càng xuất hiện nhiều hơn, Vũ Đình khẽ cười thầm, mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
" Về nhà tôi có thuốc trị thương, sẵn tiện có đồ trả lại cho cô!" Lục Thần Vũ để cô ngồi lên xe rồi nói.
" Ừm, mà tôi để quên gì nhỉ?" Vũ Đình gãi đầu hỏi.
Lục Thần Vũ lại im lặng, hắn lái xe đi. Thấy hắn lại trở nên lầm lì, Vũ Đình cũng không tiếp tục hỏi. Xe dừng trước chung cư của hắn, Lục Thần Vũ lại bế cô lên nhà.
" Ngồi đây! Tôi đi lấy hộp cứu thương cho cô." Lục Thần Vũ nói xong liền đi vào phòng.
Vũ Đình nhìn một vòng, căn hộ này vẫn như lúc đầu cô đến, đơn giản sạch sẽ, nhưng lại thiếu hơi ấm gia đình. Không để cô chờ lâu, hắn mang hộp cứu thương và khăn choàng ra đưa cho cô.
" Lần trước cô để quên trên xe tôi, mà tôi lại hay quên, nên bây giờ mới nhớ trả lại cho cô."
" Cảm ơn anh! Tôi cứ nghĩ là mất rồi chứ, đây là quà Lạc Ninh Hinh đã tặng cho tôi!" Vũ Đình vừa nhìn thấy liền cầm lấy cảm ơn, cô thật sự thích cái khăn này.
" Tôi giúp cô chỉnh lại khớp chân, ráng chịu đau một chút!" Lục Thần Vũ vừa nói xong, thủ đoạn đã nắm cổ chân Vũ Đình bẻ một cái, khiến cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà kêu lên.
" Aaaaaaa! Sao anh lại bạo lực như vậy chứ, tôi còn chưa kịp chuẩn bị, đau chết tôi rồi!" Vũ Đình bị đau mà lên tiếng trách móc hắn.
" Đứng lên xem, có còn đau nữa không?" Lục Thần Vũ đứng lên nhìn cô hỏi.
Vũ Đình cũng đứng dậy, cô đi thử vài bước, thì không thấy đau như lúc nãy.
" Hay thật! Không còn đau lắm!" Cô reo lên thích thú.
" Tôi bôi thuốc cho cô xong, là có thể về rồi!"
Nghe Lục Thần Vũ nói mà Vũ Đình có hơi hụt hẫng, cô phải về thật rồi. Bôi thuốc xong, Lục Thần Vũ liền đưa cô trở về nhà, xe chạy đến nơi rồi, mà cô vẫn còn ngồi yên trên xe, không chịu nhúc nhích.
" Cô không định vào nhà?" Lục Thần Vũ thấy cô không động đậy liền tiếng.
" Tôi vào liền đây! Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Vũ Đình bây giờ mới xấu hổ nói, cô mở cửa chạy như bay vào nhà.
Đến khi lên lầu, cô mới mở cửa sổ nhìn xuống, thì Lục Thần Vũ đã đi mất rồi. Cô mở điện thoại lên, nhắn tin cầu cứu Lạc Ninh Hinh.
[ Hinh Hinh, hình như mình yêu rồi?]
Tin nhắn gửi đi, một lúc sau Lạc Ninh Hinh mới trả lời cô.
[ Cậu đùa mình sao? Mới đó đã có đối tượng mới rồi!]
[ Mình nhận ra hình như tình cảm trước đây mình đối với Tiêu Nam không giống như vậy. Người này cho mình một cảm giác rất khác, mình có nên tỏ tình không?]
[ Mỗi khi gặp anh ta, mình đều rất vui! Không nhìn thấy thì lại rất nhớ! Ở trước mặt anh ta, hình như mình không còn là mình nữa, ở cạnh anh ta mình cảm thấy rất vui vẻ. Thật sự bên ngoài anh ta rất lạnh lùng, nhưng bên trong thì rất tốt.]
Vũ Đình kể mọi thứ cho Lạc Ninh Hinh nghe.
[ Người đó là ai vậy?] Lạc Ninh Hinh tò mò hỏi.
[ Khi nào thành công, mình sẽ nói cho cậu biết!]
Vũ Đình lại che giấu, không muốn nói với cô. Lạc Ninh Hinh cũng biết ý, cô sẽ không hỏi nhiều.
[ Đình Đình, cố lên! Mau đi tìm một nửa của cậu đi, mình ủng hộ cậu hết mình.]
Lạc Ninh Hinh hào hứng cổ vũ.
[ Đúng vậy! Vì hạnh phúc của chính bản thân mình, mình nhất định phải cố gắng! Không làm phiền cậu với Âu Dương Tư Thần nữa, bye bye!]
Tắt điện thoại, Vũ Đình nằm dài trên giường. Sao bây giờ, cô lại cứ nhớ đến hình dáng của Lục Thần Vũ cơ chứ, Vũ Đình vội lấy tay che đi khuôn mặt ửng đỏ.
" Được rồi! Mình đã quyết định, sẽ mang Lục Thần Vũ về nhà." Vũ Đình lập tức thay đổi ngữ khí, quyết tâm đi tìm tình yêu.
Buổi sáng, Vũ Đình thức dậy rất sớm, cô phải nhờ Lý vú nuôi, hướng dẫn nấu một bữa sáng hoàn hảo. Rồi tung tăng mang đến nhà cho Lục Thần Vũ, muốn thu phục nam nhân, đầu tiên phải thu phục dạ dày của họ trước.
" Lục Thần Vũ, tôi đến đây!" Cô mỉm cười rạng rỡ đón ngày mới.
Vũ Đình tự mình lái xe đến nhà Lục Thần Vũ, cô cầm thức ăn vào thang máy với một tâm trạng rất phấn khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.