Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 177: Mất Hết Rồi!
Cherrie
14/12/2020
Lạc Ninh Hinh bây giờ cũng thấy kinh ngạc, trước đây cô chưa từng
thấy Âu Dương Tư Thần như thế này bao giờ. Chỉ trong một buổi sáng, tại
sao anh lại trở nên cáu gắt như vậy. Lạc Ninh Hinh giẫm lên giày cao
gót, cô đi đến chỗ giám đốc sáng tạo, đỡ hắn ta đứng lên.
" Anh không sao chứ!" Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Rầm!" Giám đốc sáng tạo còn chưa kịp trả lời cô, thì Du Cảnh cũng bị ném ra ngoài. Hắn vội vàng nhặt mắt kính bị rơi trên sàn lên, rồi đứng thở dài thườn thượt. Lâu rồi hắn không thấy Âu Dương Tư Thần như thế này, chợt nhìn thấy Lạc Ninh Hinh hắn liền chạy đến.
" Lạc tiểu thư, cô đến thật đúng lúc mà! Sếp..." Nhớ ra có người lạ bên cạnh, hắn khựng lại, rồi đuổi người đi. Chờ giám đốc sáng tạo đi xa, hắn gương mặt như muốn khóc nói.
" Lạc tiểu thư, sếp hôm nay là bị gì rồi! Đêm qua hai người có cãi nhau sao? Vì thế nào mà sáng nay anh ấy lại đáng sợ thế?"
" Tôi cũng không biết nữa! Nhưng đêm qua tôi say khước, về nhà đã lăn ra ngủ rồi. Buổi sáng anh ấy còn không chờ tôi, thì tôi làm sao biết được, tôi còn nghĩ là do áp lực công việc cơ." Lạc Ninh Hinh đáp.
" Xong rồi, xong rồi! Không tìm ra nguyên nhân, thì nhân viên của A.D không xong rồi! Lạc tiểu thư, sếp là yêu cô nhất, cô giúp tôi!" " Du Cảnh rầu rĩ nói.
" Để tôi vào thử xem sao? Anh trở về phòng trước đi!" Lạc Ninh Hinh nháy mắt nhìn hắn nói.
Cô đưa tay mở cửa đi vào, bước chân nhẹ nhàng, đi đến gần bàn làm việc của Âu Dương Tư Thần.
" Tôi đã kêu các người cút hết rồi mà!" Âu Dương Tư Thần đang xoay lưng lại, căn bản anh không biết là Lạc Ninh Hinh đang ở phía sau. Anh thẳng tay ném xấp tài liệu dày cộp về phía cô.
" Ah!" Lạc Ninh Hinh hoảng hốt kêu lên.
" Ninh Hinh, sao em lại ở đây! Có đau lắm không?" Nhận ra Lạc Ninh Hinh đang ở trước mặt, anh liền hốt hoảng hỏi, chân bước nhanh về phía cô.
" Tư Thần, hôm nay anh làm sao vậy?" Lạc Ninh Hinh nheo mắt hỏi.
Âu Dương Tư Thần lập tức khựng lại, nhớ đến tin nhắn hôm qua, anh lại cảm thấy nhức đầu. Anh muốn hỏi cô người hôm qua nhắn cho cô là ai? Giữa hai người là quan hệ gì? Nhưng lời nói đến môi lại không thể nói ra.
" Ninh Hinh, hôm qua..."
" Hôm qua xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Ninh Hinh ánh mắt ngây thơ hỏi.
" Không, không có gì!" Âu Dương Tư Thần thở dài đáp.
" Tư Thần, sáng nay anh không ăn sáng, em mang bữa sáng đến cùng ăn với anh!" Lạc Ninh Hinh đưa cơm hộp trước mặt anh nói. Nhìn gương mặt đáng yêu của cô, làm anh cũng đỡ khó chịu vài phần.
Tại Lạc Thị.
Lạc Chí Bằng đang ngồi ngây người trong văn phòng làm việc, gương mặt lộ rõ vẻ hốc hác và xanh xao. Trong phòng làm việc mùi thuốc lá và rượu bia bốc lên nồng nặc, dưới sàn nhà khắp nơi là giấy tờ, tàn thuốc và vỏ lon bia rơi vãi. Khung cảnh hỗn độn, như một đống rác.
Những ngày qua, ông ta đều ở đây, như một người không hồn. Lạc thị bây giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng, ông ta đã mất hết. Một khi Âu Dương Tư Thần muốn phong sát, thì không ai có thể trốn khỏi.
" Mất hết rồi! Mất hết rồi! Lạc Gia mất hết rồi!" Lạc Chí Bằng bỗng kêu lên đau khổ, không gian tĩnh lặng như muốn nuốt chửng ông ta vậy.
" Chí Bằng, ông không sao chứ? Sao lại thành ra nông nổi này?" Trần Thi Thi hai mắt sưng húp, bà ta chạy vào, ôm lấy ông ta nói.
Gương mặt bà ta đầy khắc khổ, nhiều ngày rồi bà ta cũng không có chợp mắt, quầng thâm trên mắt hiện rõ. Thời gian vừa qua, có lẽ là thời kỳ kinh khủng nhất đối với Trần Thi Thi cũng như là Lạc Gia.
Lạc Bội Sam sau khi bị phanh phui, thì ngày ngày Lạc Gia đều bị người khác đến quấy phá, họ không tiếc lời sỉ nhục cả gia đình, họ còn ném sơn đỏ và nước bẩn vào biệt thự. Đa số bọn họ chính là vợ của những cái đùi lớn Lạc Bội Sam ôm, Trần Thi Thi cho dù có mười cái miệng cũng không thể biện minh, bởi vì bằng chứng đã quá rõ ràng. Mũi dại thì lái chịu đòn, bà ta chỉ có thể muối mặt quỳ xuống cầu xin bọn họ tha thứ.
Lạc Bội Sam cũng vì thế mà co ro trốn trong bệnh viện, cô ta chẳng dám trở về nhà, dù vết thương do Lạc Chí Bằng gây ra đã lành hẳn. Lạc Chí Bằng vì nhục nhã, cũng chẳng thèm về nhà, ông ta ở lại hẳn công ty luôn. Vậy nên tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu Trần Thi Thi, không ít lần bà ta bị chửi bị sỉ nhục, bởi vì làm mẹ nhưng không biết dạy con.
Những tưởng như thế đã là quá sức chịu đựng của bà ta, nhưng bây giờ Lạc thị lại phá sản, số nợ ngân hàng thật sự quá lớn và Lạc Chí Bằng không thể chi trả. Ông ta sắp tới nếu như không trả nổi, còn có thể sẽ phải vướng vào vòng lao lý.
" Tôi sắp không xong rồi! Lạc Gia vì tôi mà bị hủy hoại rồi! Hahahah." Lạc Chí Bằng đau đớn nói, ông ta lại phá lên cười như một kẻ điên
" Ông cái lão già này, tại sao lại như vậy chứ? Tôi sẽ về nhà, nhờ ba tôi giúp ông trả nợ! Chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu mà!" Trần Thi Thi nước mắt nhạt nhòa nói.
" Anh không sao chứ!" Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Rầm!" Giám đốc sáng tạo còn chưa kịp trả lời cô, thì Du Cảnh cũng bị ném ra ngoài. Hắn vội vàng nhặt mắt kính bị rơi trên sàn lên, rồi đứng thở dài thườn thượt. Lâu rồi hắn không thấy Âu Dương Tư Thần như thế này, chợt nhìn thấy Lạc Ninh Hinh hắn liền chạy đến.
" Lạc tiểu thư, cô đến thật đúng lúc mà! Sếp..." Nhớ ra có người lạ bên cạnh, hắn khựng lại, rồi đuổi người đi. Chờ giám đốc sáng tạo đi xa, hắn gương mặt như muốn khóc nói.
" Lạc tiểu thư, sếp hôm nay là bị gì rồi! Đêm qua hai người có cãi nhau sao? Vì thế nào mà sáng nay anh ấy lại đáng sợ thế?"
" Tôi cũng không biết nữa! Nhưng đêm qua tôi say khước, về nhà đã lăn ra ngủ rồi. Buổi sáng anh ấy còn không chờ tôi, thì tôi làm sao biết được, tôi còn nghĩ là do áp lực công việc cơ." Lạc Ninh Hinh đáp.
" Xong rồi, xong rồi! Không tìm ra nguyên nhân, thì nhân viên của A.D không xong rồi! Lạc tiểu thư, sếp là yêu cô nhất, cô giúp tôi!" " Du Cảnh rầu rĩ nói.
" Để tôi vào thử xem sao? Anh trở về phòng trước đi!" Lạc Ninh Hinh nháy mắt nhìn hắn nói.
Cô đưa tay mở cửa đi vào, bước chân nhẹ nhàng, đi đến gần bàn làm việc của Âu Dương Tư Thần.
" Tôi đã kêu các người cút hết rồi mà!" Âu Dương Tư Thần đang xoay lưng lại, căn bản anh không biết là Lạc Ninh Hinh đang ở phía sau. Anh thẳng tay ném xấp tài liệu dày cộp về phía cô.
" Ah!" Lạc Ninh Hinh hoảng hốt kêu lên.
" Ninh Hinh, sao em lại ở đây! Có đau lắm không?" Nhận ra Lạc Ninh Hinh đang ở trước mặt, anh liền hốt hoảng hỏi, chân bước nhanh về phía cô.
" Tư Thần, hôm nay anh làm sao vậy?" Lạc Ninh Hinh nheo mắt hỏi.
Âu Dương Tư Thần lập tức khựng lại, nhớ đến tin nhắn hôm qua, anh lại cảm thấy nhức đầu. Anh muốn hỏi cô người hôm qua nhắn cho cô là ai? Giữa hai người là quan hệ gì? Nhưng lời nói đến môi lại không thể nói ra.
" Ninh Hinh, hôm qua..."
" Hôm qua xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Ninh Hinh ánh mắt ngây thơ hỏi.
" Không, không có gì!" Âu Dương Tư Thần thở dài đáp.
" Tư Thần, sáng nay anh không ăn sáng, em mang bữa sáng đến cùng ăn với anh!" Lạc Ninh Hinh đưa cơm hộp trước mặt anh nói. Nhìn gương mặt đáng yêu của cô, làm anh cũng đỡ khó chịu vài phần.
Tại Lạc Thị.
Lạc Chí Bằng đang ngồi ngây người trong văn phòng làm việc, gương mặt lộ rõ vẻ hốc hác và xanh xao. Trong phòng làm việc mùi thuốc lá và rượu bia bốc lên nồng nặc, dưới sàn nhà khắp nơi là giấy tờ, tàn thuốc và vỏ lon bia rơi vãi. Khung cảnh hỗn độn, như một đống rác.
Những ngày qua, ông ta đều ở đây, như một người không hồn. Lạc thị bây giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng, ông ta đã mất hết. Một khi Âu Dương Tư Thần muốn phong sát, thì không ai có thể trốn khỏi.
" Mất hết rồi! Mất hết rồi! Lạc Gia mất hết rồi!" Lạc Chí Bằng bỗng kêu lên đau khổ, không gian tĩnh lặng như muốn nuốt chửng ông ta vậy.
" Chí Bằng, ông không sao chứ? Sao lại thành ra nông nổi này?" Trần Thi Thi hai mắt sưng húp, bà ta chạy vào, ôm lấy ông ta nói.
Gương mặt bà ta đầy khắc khổ, nhiều ngày rồi bà ta cũng không có chợp mắt, quầng thâm trên mắt hiện rõ. Thời gian vừa qua, có lẽ là thời kỳ kinh khủng nhất đối với Trần Thi Thi cũng như là Lạc Gia.
Lạc Bội Sam sau khi bị phanh phui, thì ngày ngày Lạc Gia đều bị người khác đến quấy phá, họ không tiếc lời sỉ nhục cả gia đình, họ còn ném sơn đỏ và nước bẩn vào biệt thự. Đa số bọn họ chính là vợ của những cái đùi lớn Lạc Bội Sam ôm, Trần Thi Thi cho dù có mười cái miệng cũng không thể biện minh, bởi vì bằng chứng đã quá rõ ràng. Mũi dại thì lái chịu đòn, bà ta chỉ có thể muối mặt quỳ xuống cầu xin bọn họ tha thứ.
Lạc Bội Sam cũng vì thế mà co ro trốn trong bệnh viện, cô ta chẳng dám trở về nhà, dù vết thương do Lạc Chí Bằng gây ra đã lành hẳn. Lạc Chí Bằng vì nhục nhã, cũng chẳng thèm về nhà, ông ta ở lại hẳn công ty luôn. Vậy nên tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu Trần Thi Thi, không ít lần bà ta bị chửi bị sỉ nhục, bởi vì làm mẹ nhưng không biết dạy con.
Những tưởng như thế đã là quá sức chịu đựng của bà ta, nhưng bây giờ Lạc thị lại phá sản, số nợ ngân hàng thật sự quá lớn và Lạc Chí Bằng không thể chi trả. Ông ta sắp tới nếu như không trả nổi, còn có thể sẽ phải vướng vào vòng lao lý.
" Tôi sắp không xong rồi! Lạc Gia vì tôi mà bị hủy hoại rồi! Hahahah." Lạc Chí Bằng đau đớn nói, ông ta lại phá lên cười như một kẻ điên
" Ông cái lão già này, tại sao lại như vậy chứ? Tôi sẽ về nhà, nhờ ba tôi giúp ông trả nợ! Chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu mà!" Trần Thi Thi nước mắt nhạt nhòa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.