Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 399: Ngoại Truyện: Cố Tâm Tây & Vệ Tư Hàn.
Cherrie
04/01/2021
Cố Tâm Tây gương mặt thoáng chút kinh ngạc, cô nhất thời không nhớ ra được cái tên này là ai.
" Vệ Tư Hàn? Anh tên là Vệ Tư Hàn?" Cô lẩm bẩm nói khẽ.
" Ah, anh là tổng giám đốc của Vệ Thị, con trai của chủ tịch!" Chợt như nhớ ra cái tên này, Cố Tâm Tây hoảng thật sự, cô trợn tròn mắt kêu lên. Nhưng cô lại không biết hắn chính là người mình đã ôm đêm hôm qua.
" Có gì bất ngờ hay sao? Tên tôi đáng sợ như vậy à?" Vệ Tư Hàn hài lòng khi thấy cô hoảng lên như vậy, hắn thắc mắc hỏi.
" Không có! Chỉ là tôi có chút bất ngờ mà thôi, không có gì!" Cô vội lắc đầu đáp.
" Đùa với cô chút thôi, nhớ về sớm đấy! Con gái ở bên ngoài khuya như vậy không tốt đâu!" Hắn lười biếng nhìn cô nói, rồi đứng lên đi về.
Cố Tâm Tây vẫn là chưa thoát khỏi sự bất ngờ này, ngày đầu tiên đi làm, cô đã có thể gặp được sếp lớn rồi. Này nên tính là chuyện vui, hay là chuyện buồn đây.
" Ah, không nghĩ nhiều nữa, phải mau làm cho xong việc thôi!" Cô đưa tay vỗ nhẹ lên mặt để tỉnh táo, rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
Trở về nhà đã hơn hai giờ sáng, Cố Tâm Tây tranh thủ tắm rửa, rồi ngay sau đó liền leo lên giường ngủ thẳng một giấc.
Thời gian mới đó trôi nhanh, từ lúc cô gặp Vệ Tư Hàn vào đêm đó, đến nay đã hơn một tháng rồi. Mà cũng từ lúc đó, cô không có gặp lại hắn. Dần dần Cố Tâm Tây cũng quen với công việc, cô cũng biết từ chối những yêu cầu quá đáng của đồng nghiệp.
Bởi vì cô làm việc hiệu quả rất tốt, nên chỉ vừa thử việc một tháng, là đã được vào làm nhân viên chính thức. Cầm tấm thẻ trên tay, Cố Tâm Tây không ngừng mỉm cười hạnh phúc.
" Cuối cùng mình cũng làm được! Như vậy mình có thể tự tin mà đi gặp anh ấy rồi!"
Giờ nghỉ trưa, Cố Tâm Tây đi đến phòng tài chính của công ty, ở đây có một người mà cô luôn đặt trong tim. Vì anh ta làm việc ở Vệ Thị, mà cô đã không ngừng phấn đấu để xin vào đây làm việc.
Trong phòng, một người đàn ông cao to xuất hiện, nhan sắc hắn ta không phải là cực phẩm, nhưng nhìn vô cùng chín chắn.
" Anh Thời Niên!" Cố Tâm Tây thấy người mình muốn tìm đã đứng trước mặt, cô vui vẻ kêu lên.
Người đàn ông nghe tiếng kêu, vội vàng mà nhìn đến chỗ cô." Tiểu Tây, sao em lại ở đây?" Hắn to mắt ngạc nhiên hỏi.
" Em cũng đã được nhận làm nhân viên chính thức của Vệ Thị, chúng ta sau này sẽ là đồng nghiệp với nhau rồi!" Cô ngại ngùng đáp.
" Vậy sao? Thật tốt quá!" Người đàn ông tên Lạc Thời Niên này mỉm cười nói.
" Anh Thời Niên, em..." Cố Tâm Tây lúc này muốn nói cái gì đó, thì phía xa đã nhìn thấy một người phụ nữ đi đến, làm cho cô nhất thời không nói nên lời.
" Thời Niên, anh đã làm việc xong chưa? Chúng ta đi ăn cơm thôi!" Cô gái kia đi tới nắm lấy tay hắn nói, giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
Cố Tâm Tây lúc này vội vàng xoay người lại, cô nắm chặt hai tay, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Người phụ nữ này cô biết rất rõ, cô ấy tên là Lam Thiên Thiên, là hoa khôi ở trường cô cơ mà.
Nấp sau lưng một góc tường len lén nhìn bọn họ, Cố Tâm Tây trong lòng vô cùng khó chịu, cô thật sự cảm thấy bản thân hèn nhát. Cô muốn biết mối quan hệ của họ là gì, nhưng lại không đủ can đảm để hỏi, hay nói đúng hơn là cô sợ nghe được đáp án.
Nhìn bọn họ thân mật như vậy, cô dường như cũng hiểu gì đó rồi, chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi.
" Cố Tâm Tây, mày đúng là vô dụng mà!" Cô khẽ mắng nhiếc chính bản thân của mình.
Ban đêm cô đã đến một quán bar ở trung tâm thành phố, cô nghe nói chỉ cần uống rượu, sẽ làm những người bị thất tình cảm thấy dễ chịu hơn. Mặc dù cô yêu đơn phương, đến tỏ tình cũng chưa dám nói, nhưng cô cảm thấy mình là bị thất tình mất rồi.
Vừa bước vào trong, âm thanh inh tai ở đây đã khiến Cố Tâm Tây choáng váng, cô quay người muốn đi ra ngoài. Nhưng sau đó, cô lại quyết định trở vào trong. Cô không có can đảm tỏ tình thì thôi đi, ngay cả can đảm để uống một ly rượu chẳng lẽ cũng không có hay sao.
" Xin chào, không biết quý khách muốn dùng gì?" Người phục vụ nhìn cô hỏi.
" Tôi...cho tôi cái gì cũng được! À không, tôi muốn uống rượu, loại nào mạnh một chút, uống vào có thể quên mọi thứ!" Cô ngập ngừng trả lời.
Người phục vụ mỉm cười, sau đó mang ra cho cô một ly rượu Whiskey.
Cố Tâm Tây mím môi nhìn thật lâu, cô hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát cầm ly lên uống cạn một hơi.
" Khụ, khụ!" Với người chưa biết uống rượu như cô, thật khó để thích nghi với hương vị cay nồng này.
" Ừm, tôi muốn một ly nữa!" Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục uống.
Ly thứ hai, thứ ba uống lên, cũng khiến cô dần quen với loại rượu này. Cô có thể cảm nhận được chút hương vị đặc trưng của rượu, cũng không còn cảm thấy khó uống như ly đầu tiên.
Được một lúc, miệng cô bắt đầu cảm thấy khô khốc, dạ dày cũng nóng ran. Cảm giác này dĩ nhiên không hề thoải mái, nó làm cô thấy rất khó chịu.
" Đầu của mình, sao lại chóng mặt như vậy?" Cố Tâm Tây một tay ôm lấy đầu, tay còn lại bám vào tường để tìm nhà vệ sinh.
Cô không biết mọi hành động của cô, đều lọt vào mắt một tên trùm khét tiếng.
\_\_\_\_**
" Vệ Tư Hàn? Anh tên là Vệ Tư Hàn?" Cô lẩm bẩm nói khẽ.
" Ah, anh là tổng giám đốc của Vệ Thị, con trai của chủ tịch!" Chợt như nhớ ra cái tên này, Cố Tâm Tây hoảng thật sự, cô trợn tròn mắt kêu lên. Nhưng cô lại không biết hắn chính là người mình đã ôm đêm hôm qua.
" Có gì bất ngờ hay sao? Tên tôi đáng sợ như vậy à?" Vệ Tư Hàn hài lòng khi thấy cô hoảng lên như vậy, hắn thắc mắc hỏi.
" Không có! Chỉ là tôi có chút bất ngờ mà thôi, không có gì!" Cô vội lắc đầu đáp.
" Đùa với cô chút thôi, nhớ về sớm đấy! Con gái ở bên ngoài khuya như vậy không tốt đâu!" Hắn lười biếng nhìn cô nói, rồi đứng lên đi về.
Cố Tâm Tây vẫn là chưa thoát khỏi sự bất ngờ này, ngày đầu tiên đi làm, cô đã có thể gặp được sếp lớn rồi. Này nên tính là chuyện vui, hay là chuyện buồn đây.
" Ah, không nghĩ nhiều nữa, phải mau làm cho xong việc thôi!" Cô đưa tay vỗ nhẹ lên mặt để tỉnh táo, rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
Trở về nhà đã hơn hai giờ sáng, Cố Tâm Tây tranh thủ tắm rửa, rồi ngay sau đó liền leo lên giường ngủ thẳng một giấc.
Thời gian mới đó trôi nhanh, từ lúc cô gặp Vệ Tư Hàn vào đêm đó, đến nay đã hơn một tháng rồi. Mà cũng từ lúc đó, cô không có gặp lại hắn. Dần dần Cố Tâm Tây cũng quen với công việc, cô cũng biết từ chối những yêu cầu quá đáng của đồng nghiệp.
Bởi vì cô làm việc hiệu quả rất tốt, nên chỉ vừa thử việc một tháng, là đã được vào làm nhân viên chính thức. Cầm tấm thẻ trên tay, Cố Tâm Tây không ngừng mỉm cười hạnh phúc.
" Cuối cùng mình cũng làm được! Như vậy mình có thể tự tin mà đi gặp anh ấy rồi!"
Giờ nghỉ trưa, Cố Tâm Tây đi đến phòng tài chính của công ty, ở đây có một người mà cô luôn đặt trong tim. Vì anh ta làm việc ở Vệ Thị, mà cô đã không ngừng phấn đấu để xin vào đây làm việc.
Trong phòng, một người đàn ông cao to xuất hiện, nhan sắc hắn ta không phải là cực phẩm, nhưng nhìn vô cùng chín chắn.
" Anh Thời Niên!" Cố Tâm Tây thấy người mình muốn tìm đã đứng trước mặt, cô vui vẻ kêu lên.
Người đàn ông nghe tiếng kêu, vội vàng mà nhìn đến chỗ cô." Tiểu Tây, sao em lại ở đây?" Hắn to mắt ngạc nhiên hỏi.
" Em cũng đã được nhận làm nhân viên chính thức của Vệ Thị, chúng ta sau này sẽ là đồng nghiệp với nhau rồi!" Cô ngại ngùng đáp.
" Vậy sao? Thật tốt quá!" Người đàn ông tên Lạc Thời Niên này mỉm cười nói.
" Anh Thời Niên, em..." Cố Tâm Tây lúc này muốn nói cái gì đó, thì phía xa đã nhìn thấy một người phụ nữ đi đến, làm cho cô nhất thời không nói nên lời.
" Thời Niên, anh đã làm việc xong chưa? Chúng ta đi ăn cơm thôi!" Cô gái kia đi tới nắm lấy tay hắn nói, giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
Cố Tâm Tây lúc này vội vàng xoay người lại, cô nắm chặt hai tay, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Người phụ nữ này cô biết rất rõ, cô ấy tên là Lam Thiên Thiên, là hoa khôi ở trường cô cơ mà.
Nấp sau lưng một góc tường len lén nhìn bọn họ, Cố Tâm Tây trong lòng vô cùng khó chịu, cô thật sự cảm thấy bản thân hèn nhát. Cô muốn biết mối quan hệ của họ là gì, nhưng lại không đủ can đảm để hỏi, hay nói đúng hơn là cô sợ nghe được đáp án.
Nhìn bọn họ thân mật như vậy, cô dường như cũng hiểu gì đó rồi, chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi.
" Cố Tâm Tây, mày đúng là vô dụng mà!" Cô khẽ mắng nhiếc chính bản thân của mình.
Ban đêm cô đã đến một quán bar ở trung tâm thành phố, cô nghe nói chỉ cần uống rượu, sẽ làm những người bị thất tình cảm thấy dễ chịu hơn. Mặc dù cô yêu đơn phương, đến tỏ tình cũng chưa dám nói, nhưng cô cảm thấy mình là bị thất tình mất rồi.
Vừa bước vào trong, âm thanh inh tai ở đây đã khiến Cố Tâm Tây choáng váng, cô quay người muốn đi ra ngoài. Nhưng sau đó, cô lại quyết định trở vào trong. Cô không có can đảm tỏ tình thì thôi đi, ngay cả can đảm để uống một ly rượu chẳng lẽ cũng không có hay sao.
" Xin chào, không biết quý khách muốn dùng gì?" Người phục vụ nhìn cô hỏi.
" Tôi...cho tôi cái gì cũng được! À không, tôi muốn uống rượu, loại nào mạnh một chút, uống vào có thể quên mọi thứ!" Cô ngập ngừng trả lời.
Người phục vụ mỉm cười, sau đó mang ra cho cô một ly rượu Whiskey.
Cố Tâm Tây mím môi nhìn thật lâu, cô hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát cầm ly lên uống cạn một hơi.
" Khụ, khụ!" Với người chưa biết uống rượu như cô, thật khó để thích nghi với hương vị cay nồng này.
" Ừm, tôi muốn một ly nữa!" Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục uống.
Ly thứ hai, thứ ba uống lên, cũng khiến cô dần quen với loại rượu này. Cô có thể cảm nhận được chút hương vị đặc trưng của rượu, cũng không còn cảm thấy khó uống như ly đầu tiên.
Được một lúc, miệng cô bắt đầu cảm thấy khô khốc, dạ dày cũng nóng ran. Cảm giác này dĩ nhiên không hề thoải mái, nó làm cô thấy rất khó chịu.
" Đầu của mình, sao lại chóng mặt như vậy?" Cố Tâm Tây một tay ôm lấy đầu, tay còn lại bám vào tường để tìm nhà vệ sinh.
Cô không biết mọi hành động của cô, đều lọt vào mắt một tên trùm khét tiếng.
\_\_\_\_**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.