Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Chương 347: Tiểu Nguyệt Đi Bán Kẹo.
Cherrie
16/12/2020
Nam Cung Phi Yên đưa con trai đến một công viên gần khách sạn, nơi này rất lớn, xung quanh cũng có rất nhiều trẻ em nô đùa.
" Mami, ở đây thật thoải mái, không ngột ngạt giống như ở Lục Gia!" Tiểu Trạch nắm lấy tay cô lên tiếng.
" Xin lỗi hai đứa, cuộc sống hào môn khiến các con khó chịu lắm đúng không? Mami thật xin lỗi!" Nam Cung Phi Yên ôm con trai vào lòng an ủi, cô hiểu cảm giác này, bởi vì cô là người từng trải.
So với cuộc sống của Vũ Đình và Tiểu Nhật Nguyệt, thì cuộc sống của ba mẹ con Nam Cung Phi Yên dễ thở hơn một chút, bởi vì họ không cần lo cái ăn cái mặc. Nhưng cô ấy cũng có nổi khổ tâm riêng, chính là việc nuôi dạy con cái ở Lục Gia rất hà khắc, hai đứa trẻ hầu như chẳng có thời gian để chơi đùa.
Không gian sống tuy là rộng rãi, nhưng lại làm cho bọn trẻ cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở. Vì bây giờ Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu vẫn còn đang nắm quyền ở Lục Gia, cho nên cô cũng không thể cãi lời hai người họ. Nam Cung Phi Yên cũng rất mong Lục Thần Vũ mau chóng tiếp quản Lục Gia, để hắn có thể thay đổi luật lệ nghiêm khắc ở đây.
" Mami đừng buồn! Bọn con không sao cả, học hành nhiều một chút cũng tốt mà!" Tiểu Duyệt mỉm cười nhìn cô nói.
Nam Cung Phi Yên gật đầu, cô lại nắm tay hai đứa trẻ đi dạo một vòng ở công viên, tranh thủ dành chút thời gian thư giãn quý báu cho hai đứa trẻ.
Ở cạnh đài phun nước lớn trong công viên, một thân ảnh nhỏ nhắn đang cầm giỏ kẹo chocolate, cô bé liên tục chào mời những người gần đó mua kẹo.
" Cô ơi, có thể mua giúp cháu một thanh chocolate không ạ? Chỉ mất hai đô la mà thôi, kẹo của cháu rất ngon, ăn vào sẽ mê ngay ấy ạ!" Là Minh Nguyệt, cô bé đến đây để bán kẹo, cô bé đi cùng Max.
Nhìn cô bé bán kẹo đáng yêu thế này, người đi đường cũng vui vẻ mua giúp, bọn họ còn trả thêm tiền để chụp ảnh cùng. Minh Nguyệt rất giống Vũ Đình, cô bé thừa hưởng tất cả vẻ đẹp của mẹ, đường nét trên gương mặt tinh xảo, trông cô bé cứ như một búp bê sống. Vì vậy ai nhìn cũng yêu.
Nam Cung Phi Yên lúc này cũng dẫn Tiểu Duyệt và Tiểu Trạch đi đến, thấy Minh Nguyệt đang đứng gần đó chào mời, Tiểu Duyệt nhìn cô hỏi.
" Mami, con có thể ăn một thanh kẹo không? Em gái đó trông rất đáng yêu, con muốn mua giúp em ấy!"
Nam Cung Phi Yên nhìn theo tay của Tiểu Duyệt, thấy trong giỏ chỉ toàn chocolate loại thường, cô có chút e ngại. Ở Lục Gia, thức ăn của hai đứa toàn là loại cao cấp thượng hạng, nếu để hai người Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu biết, bọn họ sẽ lại trách móc cô.
" Được rồi, mami sẽ mua cho hai đứa! Chuyện này các con đừng nói với ông bà nội, hai người họ sẽ không vui!" Nhưng thấy ánh mắt mong chờ của hai đứa trẻ, cô lại mềm lòng.
Ba mẹ con cùng nhau đi đến chỗ của Minh Nguyệt." Cô bé, có thể bán cho dì hai thanh chocolate không?" Cô vén váy ngồi xuống, mỉm cười hỏi.
" Dĩ nhiên là có thể nha! Dì muốn mua kẹo cho hai anh trai đây sao?" Minh Nguyệt nao cái miệng nhỏ đáp, cô bé đưa tay vào giỏ lấy ra hai thanh kẹo.
" Con thật đáng yêu! Nhưng ba mẹ con không ở đây à? Một mình con đứng đây rất nguy hiểm!" Nam Cung Phi Yên lo lắng nói.
Nghe đến ba mẹ, Tiểu Minh Nguyệt gương mặt trầm xuống, cô bé từ khi sinh ra còn chẳng biết ba là ai. Mà Vũ Đình công việc lúc nào cũng bận rộn, cô không có thời gian ở bên cạnh con. Anh trai song sinh suốt ngày phải nằm ở bệnh viện, cô bé luôn cảm thấy cô đơn. Nếu như cô bé cũng có baba giống như mọi người, cô có thể sẽ hạnh phúc hơn.
" Hôm nay con đi với cậu, nhưng lúc nãy cậu đã đi mua nước rồi, lát nữa sẽ quay lại ngay thôi!" Minh Nguyệt lắc đầu nói, dù sao cô bé cũng khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, cô biết Vũ Đình rất yêu thương mình.
" Vậy sao? Dì chúc con mau bán hết kẹo nha, để có thể về nhà sớm hơn một chút!" Nam Cung Phi Yên mỉm cười nói, cô lấy hai thanh kẹo đưa cho hai con. Rồi lại lấy trong túi ra một trăm đô la, nhét nó vào tay của Minh Nguyệt.
" Dì ơi, số tiền này lớn quá rồi, Tiểu Nguyệt không có tiền thối đâu ạ!" Nhìn thấy mệnh giá tiền quá lớn, Minh Nguyệt có phần bất ngờ.
" Không sao, con cũng không cần phải thối lại cho dì đâu!" Nam Cung Phi Yên nói rồi dẫn Tiểu Duyệt và Tiểu Trạch đi mất, để lại Minh Nguyệt ngơ ngác đứng ở đó, bởi đây là lần đầu tiên cô bé thấy số tiền lớn như vậy.
" Không được, nếu mami biết mình nhận tiền của người khác, nhất định sẽ rất giận! Mình phải đi tìm dì ấy trả lại tiền thôi, cùng lắm là tặng hai thanh chocolate đó cho hai anh trai vậy!" Suy nghĩ một hồi lâu, Tiểu Nguyệt quyết định không nhận tiền, cô bé chạy đi tìm Nam Cung Phi Yên.
Lúc Max quay lại, hắn ta chẳng nhìn thấy cô bé đâu, cả người như ngồi trên đống lửa.
Công viên bây giờ đang giờ cao điểm nên rất đông, Tiểu Nguyệt nhỏ bé không thể dễ dàng tìm người. Loay hoay một lúc lâu, cô bé vậy mà lại lạc đường rồi, không biết làm thế nào để tìm cậu Max.
" Làm sao đây, làm sao đây?" Cô bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hai tay siết chặt vô cùng lo lắng. Trong lúc vội vã đã không nhìn đường, thế là đâm sầm vào một người đang đi trước mặt.
" Mami, ở đây thật thoải mái, không ngột ngạt giống như ở Lục Gia!" Tiểu Trạch nắm lấy tay cô lên tiếng.
" Xin lỗi hai đứa, cuộc sống hào môn khiến các con khó chịu lắm đúng không? Mami thật xin lỗi!" Nam Cung Phi Yên ôm con trai vào lòng an ủi, cô hiểu cảm giác này, bởi vì cô là người từng trải.
So với cuộc sống của Vũ Đình và Tiểu Nhật Nguyệt, thì cuộc sống của ba mẹ con Nam Cung Phi Yên dễ thở hơn một chút, bởi vì họ không cần lo cái ăn cái mặc. Nhưng cô ấy cũng có nổi khổ tâm riêng, chính là việc nuôi dạy con cái ở Lục Gia rất hà khắc, hai đứa trẻ hầu như chẳng có thời gian để chơi đùa.
Không gian sống tuy là rộng rãi, nhưng lại làm cho bọn trẻ cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở. Vì bây giờ Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu vẫn còn đang nắm quyền ở Lục Gia, cho nên cô cũng không thể cãi lời hai người họ. Nam Cung Phi Yên cũng rất mong Lục Thần Vũ mau chóng tiếp quản Lục Gia, để hắn có thể thay đổi luật lệ nghiêm khắc ở đây.
" Mami đừng buồn! Bọn con không sao cả, học hành nhiều một chút cũng tốt mà!" Tiểu Duyệt mỉm cười nhìn cô nói.
Nam Cung Phi Yên gật đầu, cô lại nắm tay hai đứa trẻ đi dạo một vòng ở công viên, tranh thủ dành chút thời gian thư giãn quý báu cho hai đứa trẻ.
Ở cạnh đài phun nước lớn trong công viên, một thân ảnh nhỏ nhắn đang cầm giỏ kẹo chocolate, cô bé liên tục chào mời những người gần đó mua kẹo.
" Cô ơi, có thể mua giúp cháu một thanh chocolate không ạ? Chỉ mất hai đô la mà thôi, kẹo của cháu rất ngon, ăn vào sẽ mê ngay ấy ạ!" Là Minh Nguyệt, cô bé đến đây để bán kẹo, cô bé đi cùng Max.
Nhìn cô bé bán kẹo đáng yêu thế này, người đi đường cũng vui vẻ mua giúp, bọn họ còn trả thêm tiền để chụp ảnh cùng. Minh Nguyệt rất giống Vũ Đình, cô bé thừa hưởng tất cả vẻ đẹp của mẹ, đường nét trên gương mặt tinh xảo, trông cô bé cứ như một búp bê sống. Vì vậy ai nhìn cũng yêu.
Nam Cung Phi Yên lúc này cũng dẫn Tiểu Duyệt và Tiểu Trạch đi đến, thấy Minh Nguyệt đang đứng gần đó chào mời, Tiểu Duyệt nhìn cô hỏi.
" Mami, con có thể ăn một thanh kẹo không? Em gái đó trông rất đáng yêu, con muốn mua giúp em ấy!"
Nam Cung Phi Yên nhìn theo tay của Tiểu Duyệt, thấy trong giỏ chỉ toàn chocolate loại thường, cô có chút e ngại. Ở Lục Gia, thức ăn của hai đứa toàn là loại cao cấp thượng hạng, nếu để hai người Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu biết, bọn họ sẽ lại trách móc cô.
" Được rồi, mami sẽ mua cho hai đứa! Chuyện này các con đừng nói với ông bà nội, hai người họ sẽ không vui!" Nhưng thấy ánh mắt mong chờ của hai đứa trẻ, cô lại mềm lòng.
Ba mẹ con cùng nhau đi đến chỗ của Minh Nguyệt." Cô bé, có thể bán cho dì hai thanh chocolate không?" Cô vén váy ngồi xuống, mỉm cười hỏi.
" Dĩ nhiên là có thể nha! Dì muốn mua kẹo cho hai anh trai đây sao?" Minh Nguyệt nao cái miệng nhỏ đáp, cô bé đưa tay vào giỏ lấy ra hai thanh kẹo.
" Con thật đáng yêu! Nhưng ba mẹ con không ở đây à? Một mình con đứng đây rất nguy hiểm!" Nam Cung Phi Yên lo lắng nói.
Nghe đến ba mẹ, Tiểu Minh Nguyệt gương mặt trầm xuống, cô bé từ khi sinh ra còn chẳng biết ba là ai. Mà Vũ Đình công việc lúc nào cũng bận rộn, cô không có thời gian ở bên cạnh con. Anh trai song sinh suốt ngày phải nằm ở bệnh viện, cô bé luôn cảm thấy cô đơn. Nếu như cô bé cũng có baba giống như mọi người, cô có thể sẽ hạnh phúc hơn.
" Hôm nay con đi với cậu, nhưng lúc nãy cậu đã đi mua nước rồi, lát nữa sẽ quay lại ngay thôi!" Minh Nguyệt lắc đầu nói, dù sao cô bé cũng khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, cô biết Vũ Đình rất yêu thương mình.
" Vậy sao? Dì chúc con mau bán hết kẹo nha, để có thể về nhà sớm hơn một chút!" Nam Cung Phi Yên mỉm cười nói, cô lấy hai thanh kẹo đưa cho hai con. Rồi lại lấy trong túi ra một trăm đô la, nhét nó vào tay của Minh Nguyệt.
" Dì ơi, số tiền này lớn quá rồi, Tiểu Nguyệt không có tiền thối đâu ạ!" Nhìn thấy mệnh giá tiền quá lớn, Minh Nguyệt có phần bất ngờ.
" Không sao, con cũng không cần phải thối lại cho dì đâu!" Nam Cung Phi Yên nói rồi dẫn Tiểu Duyệt và Tiểu Trạch đi mất, để lại Minh Nguyệt ngơ ngác đứng ở đó, bởi đây là lần đầu tiên cô bé thấy số tiền lớn như vậy.
" Không được, nếu mami biết mình nhận tiền của người khác, nhất định sẽ rất giận! Mình phải đi tìm dì ấy trả lại tiền thôi, cùng lắm là tặng hai thanh chocolate đó cho hai anh trai vậy!" Suy nghĩ một hồi lâu, Tiểu Nguyệt quyết định không nhận tiền, cô bé chạy đi tìm Nam Cung Phi Yên.
Lúc Max quay lại, hắn ta chẳng nhìn thấy cô bé đâu, cả người như ngồi trên đống lửa.
Công viên bây giờ đang giờ cao điểm nên rất đông, Tiểu Nguyệt nhỏ bé không thể dễ dàng tìm người. Loay hoay một lúc lâu, cô bé vậy mà lại lạc đường rồi, không biết làm thế nào để tìm cậu Max.
" Làm sao đây, làm sao đây?" Cô bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hai tay siết chặt vô cùng lo lắng. Trong lúc vội vã đã không nhìn đường, thế là đâm sầm vào một người đang đi trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.