Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Chương 33: Bị cảm
Bát Thị Phong Động
06/01/2023
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Mạnh Tòng Chu và Cố Phóng Vi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói nên lời.
Mạnh Tòng Chu: "Người lớn như vậy, hẳn không bị lạc đâu... Nếu không có chuyện gì khác, tôi nghe trước."
Hắn không phải người như vậy, cũng không nói được nhiều. Cố Phóng Vi và bất kỳ học sinh nào ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc thực sự không thể nói chuyện cùng nhau. Hắn không thèm học, nên đương nhiên hắn không thể chơi với đám học sinh giỏi chăm chỉ học tập này, nhưng đồng thời hắn cũng không chơi bời hay giết thời gian.
Cả người hắn tựa hồ là một dị số trong một dòng nước, dòng suối trong vắt có chút đục lãng, chỉ có hắn là một tảng đá nhô ra, lặng yên cứng ngắc, lù lù nằm yên.
Cố Phóng Vi thấy chán, nhưng không mang theo giấy bút, đành khoanh tay dựa lưng vào ghế lắng nghe.
Cô gái bên cạnh đang nhìn hắn, những người xung quanh cũng đang nhìn hắn, Cố Phóng Vi không thèm để ý, hắn chỉ chống cằm chán nản chậm rãi lắng nghe.
Giáo viên nói nhanh, tiến độ gấp rút, Mạnh Tòng Chu đang chép bài bên cạnh, thường chép một trang PPT chưa xong, giáo viên lại chuyển trang tiếp theo, còn chưa kịp tính toán, hiểu rõ, chỉ mỗi chuyện chép lại đã tốn phần lớn thời gian.
Cố Phóng Vi mấp máy môi, muốn nói nhưng lại nuốt xuống. Mạnh Tòng Chu vừa lật trang vừa chép, để ý đến vẻ mặt của hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Phóng Vi nói, "Cậu chỉ lo chép, làm như vậy, hiệu quả quá thấp."
Mạnh Tòng Chu hừ lạnh một tiếng —— Cậu ta đối với Cố Phóng Vi địch ý có chút nặng nề, nhưng lại kiềm chế, không lộ ra rõ ràng: "Tôi không thông minh lắm, trở về tôi sẽ tự mình coi lại."
Cố Phóng Vi Lấy điện thoại di động từ trong tay ra: "Cuối tuần về trường không cần nộp điện thoại, lén xài chụp ảnh là được rồi."
Mạnh Tòng Chu cau mày: "Trong trường không cho phép mang điện thoại di động. "
Gia cảnh của cậu nói chung là khá giả, nhưng không phải là không thể mua được điện thoại di động, nhưng mỗi từ mà Cố Phóng Vi nhắc đến đều nằm trong đó. Với tư cách là lớp trưởng, thần kinh của cậu ta nhảy lên liên tục, Mạnh Tòng Chu càng cau mày chặt hơn, chỉ nói: " Về lớp tôi chép lại. Lộc Hành Ngâm có phải là em của cậu không?"
Cố Phóng Vi: "?"
Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì trong lớp, hắn chỉ quan tâm đến Lộc Hành Ngâm, sau khi đám Trần Viên Viên bàn tán, hầu như mọi người trong lớp đều biết về mối quan hệ của hắn với Lộc Hành Ngâm, cũng biết ý bài phát biểu dưới quốc kỳ hôm nay của hắn.
Mạnh Tòng Chu mặt không đổi sắc: "Sau khi chép xong, tôi phải cho Lộc Hành Ngâm xem. Cậu ấy sức khỏe không tốt, tôi, cậu ấy và Thái Tĩnh được chia ra, tiết lý này thay phiên nhau học. Hôm nay cậu ấy không được khỏe, nên tôi sẽ đến đây thay cậu ấy."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn nghiêng người nhìn, quả nhiên nhìn thấy chữ viết tay của Lộc Hành Ngâm trên vài trang đầu tiên. Hiếm có nam sinh ở tuổi này viết đẹp như vậy, chữ viết của Lộc Hành Ngâm cực kỳ nhẹ, hắn đã từng thấy cậu ấy viết, đầu bút không nặng, viết như chuồn chuồn, lật trang giấy còn không thấy góc xấp.
Phong cách ghi chép của Lộc Hành Ngâm cũng rất rõ ràng: cậu rất coi trọng việc xây dựng dàn ý. Trong lớp, cậu chỉ ghi lại một số câu hỏi và điểm kiến thức chính, được chia thành hai loại: 1. Nó giúp cậu cải thiện bản thân nhưng hơi vượt quá đề siêu cương 2. Nó rất phù hợp với kỳ thi tuyển sinh đại học, phù hợp với học sinh ban 27.
Cậu nhanh chóng tiếp thu từng điểm kiến thức thành kinh nghiệm và phân loại nó.Việc phân loại này cực kỳ tiện dụng —— cho các kỳ thi. Mỗi điểm trong ghi chú của Lộc Hành Ngâm là loại nhiều dạng và phần mở rộng của bài kiểm tra điểm kiến thức.
Ví dụ, trong phân tích lực trong phạm vi kỳ thi đại học, Lộc Hành Ngâm luôn sử dụng ba phương pháp để giải quyết các vấn đề: phân tích lực tĩnh, phân tích các điều kiện đã biết và điều kiện còn thiếu, hay biến đổi các biến hoặc biến không đổi.
Cách ghi chép này cũng trực tiếp phản ánh tư duy làm bài thi của cậu: Lộc Hành Ngâm luôn nghĩ đến việc giải câu đố khi làm đề, đầu tiên sử dụng điều kiện câu hỏi và thông tin sách giáo khoa để tìm nội dung có sẵn có thể ghép lại với nhau, sau đó dùng những thông tin này điền vào những khoảng trống trong thông tin ban đầu.
So với cách suy nghĩ của một thí sinh phổ thông về việc làm bài thi: lang thang không mục đích ở đây, là chỗ tính toán, chỉ tập trung vào suy nghĩ câu hỏi theo thói tư duy, mà phương pháp của Lộc Hành Ngâm có thể nhìn thấu dữ kiện của người ra đề một cách chính xác hơn.
Chỉ trong vài trang ghi chú, kiểu suy nghĩ cực đoan nhưng điềm tĩnh về kỳ thi này được thể hiện một cách sinh động trên tờ giấy, sự điềm tĩnh và cực đoan khiến người ta gần như không thoải mái, đồng thời nó cũng tạo thành một sự tương phản lớn với ấn tượng thông thường của Lộc Hành Ngâm.
Cố Phóng Vi xem xét kỹ lưỡng những trang ghi chú này và mím môi.
Hắn hoàn toàn không thích làm bài thi. Đối với hắn, đi thi là một trò chơi trẻ con vô cùng nhàm chán đoán và giải câu đố với người ra đề. Hắn đã từng nghiện loại trò chơi này, nhưng bây giờ, tất cả những gì liên quan đến thi cử đều khiến hắn theo bản năng chán ghét.
"Bỏ đi, cậu nghe giảng đi, tôi chép cho cậu." Cố Phóng Vi nói.
Mạnh Tòng Chu nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt dao động.
"Không phải cậu nói với tôi là cậu giúp em tôi học dùm sao, tôi nhất định không thể cứ ngồi ở đây sao." Cố Phóng Vi với tay lấy cuốn sổ, từ trong hộp bút của Mạnh Tòng Chu lấy ra, rút ra một viên pha lê màu hồng bút, huýt sáo, "Thái Tĩnh đưa à, cho tôi mượn. Cậu lo nghe giảng đi."
Mạnh Tòng Chu cảm thấy điểm mấu chốt của lớp trưởng kỷ luật đang bị người này kéo đi kéo lại: "Có ai đưa đâu, đừng có nói lung tung!"
Một tiết học nâng cao vật lý diễn ra vô cùng sôi nổi.
Trong khi Cố Phóng Vi đang giúp sao chép các câu hỏi, không kịp thì lấy điện thoại ra chụp ảnh, hiên ngang chụp tạch tạch, một cô gái đã đưa mảnh giấy từ phía sau, nhưng Cố Phóng Vi phớt lờ.
Đã mười giờ tối sau giờ học.
Mạnh Tòng Chu nhìn vào những ghi chú mà hắn đã sao chép —— nét chữ rõ ràng, đơn giản và rõ ràng, nên cậu ta nói: "Cảm ơn. Tôi sẽ đặt nó trên bàn của Lộc Hành Ngâm khi quay lại lớp."
Cố Phóng Vi đáp ừm, liếc nhìn thời gian, chuẩn bị về nhà.
Hắn vừa bước ra khỏi cổng trường, tiếng chuông tắt đèn của trường Trung học số 7 Thanh Mặc vang lên, trầm mặc du dương. Cố Phóng Vi nhìn lại sân trường tối om, bước ra nửa bước rồi thu lại.
Bên ngoài ký túc xá nam sinh.
Tắt đèn trước mười lăm phút, ký túc xá hoàn toàn im ắng, phía dưới khóa cửa, quản lý ký túc xá cầm đèn pin kiểm tra ký túc xá từng người một, bắt người nói chuyện phiếm.
Trong đêm gió lạnh, Cố Phóng Vi đứng dưới lầu nhìn trái nhìn phải, tính toán bố cục một hồi mới xác định được mục tiêu. Hắn đột nhiên đưa tay ra, lật ngược tay lên ban công lầu một, rồi vững vàng dừng lại trên ban công ký túc xá của người khác.
Bên trong ký túc xá yên tĩnh, tựa hồ không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Lộc Hành Ngâm đang ở tầng ba, Cố Phóng Vi nhìn ra ngoài, bước lên ban công và quay lên. Có người ở lầu hai đang giặt quần áo trong bóng tối, cậu ta sợ hãi hét lên: "Má ơi!"
Cố Phóng Vi vội vàng ra hiệu cho đối phương: "Người anh em, xin cậu đừng phát ra tiếng động, tôi tìm người."
Người anh em kia hai mắt to như chuông đồng, ánh mắt nhìn theo hắn nhìn ra ngoài, phía sau bạn cùng phòng cũng giật mình, kinh hãi nhìn hắn trèo vào lầu ba ban công.
"Chú trâu bò vậy!"
Cố Phóng Vi bình tĩnh nói, "Cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà."
Trên lầu ba, ban công Lộc Hành Ngâm yên tĩnh, ký túc xá cũng yên tĩnh.
Khi lục lọi, hắn làm đổ một vật gì đó, khi nhặt lên thì phát hiện đó là túi thuốc treo ở mép ban công. Là dược liệu khô, bên dưới có xô, chậu, đã có sẵn các loại thuốc đã đun sôi được bọc kín trong túi ni lông. Hắn không biết đó là loại thuốc gì, nhưng hắn có thể ngửi thấy nó quen là mùi thuốc trên người Lộc Hành Ngâm mỗi ngày, hơi đắng và tươi mát, trộn lẫn với mùi thơm của bột giặt.
Quần áo đã giặt sạch sẽ được phơi ngay ngắn, những đôi giày vải đã ngả màu trắng vì giặt, được bọc trong giấy vệ sinh để phơi khô, bên trong ký túc xá càng sạch sẽ hơn.
Lộc Hành Ngâm sống trong một ký túc xá, giáo viên sẽ không đến kiểm tra ký túc xá, theo lý không cần phải được dọn dẹp gọn ràng, nhưng Lộc Hành Ngâm thậm chí còn gấp chăn thành những viên đậu phụ, cái bàn thậm chí còn gọn gàng và ngăn nắp hơn.
Nhưng người không có ở đó.
Cố Phóng Vi hít một hơi thật dài, càng ngày càng cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng —— người này sẽ không bị bắt cóc đâu nhỉ?
Thanh Mặc ở vùng hoang vu hẻo lánh, trèo tường không thành vấn đề, Lộc Hành Ngâm ở trong một gia đình giàu có, việc trở thành mục tiêu bị bắt cóc không phải là không thể.
Những đứa trẻ này thường đi học, sẽ sử dụng tên giả. Lẽ ra vì lý do này mà nhà họ Hoắc mới để Lộc Hành Ngâm tiếp tục sử dụng cái tên hiện tại, còn Cố Phóng Vi chỉ nhắc đến cái tên "Hoắc Tư Phong" trước mặt những người bạn quen thuộc.
Cố Phóng Vi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lại quay người khỏi ban công và bước nhanh trở lại.
Điện thoại của hắn hết pin nên phải quay lại sạc pin trước khi báo sự việc cho người lớn.
Thuê một tòa nhà ở Hà Nam, khi về đến nhà, lồng ngực của Cố Phóng Vi hơi phập phồng, hơi thở có chút nặng nề. Hắn mím môi, không nói một lời mở cửa đi vào tìm cục sạc.
Để thuận tiện, cục sạc của hắn luôn được để ở đầu giường, Cố Phóng Vi không bật đèn, nên hắn với tay nhặt cáp sạc và ngồi xuống một bên giường —— nhưng lại thấy một thứ gì đó mềm mại và ấm áp.
Hắn giật mình, quay lại thì chạm phải một người nóng hổi dưới chăn.
Lộc Hành Ngâm được bọc trong chăn ngủ, cơn sốt trên người vẫn chưa biến mất, sau khi bị hắn chạm vào, cậu sững sờ mở mắt ra, đôi mắt đen láy và ướt át sáng ngời trong đêm tối, chỉ nhìn qua trong sự mê mang.
Cố Phóng Vi: "?"
Cố Phóng Vi: "!"
*
Lộc Hành Ngâm xin nghỉ phép trở về ký túc xá. Cậu rất buồn ngủ, nhưng cậu lại bị đau đầu, không thể đi vào giấc ngủ nỗi. Cậu lết người đến trạm y tế để tiêm. Sau đó nhân một cú điện thoại từ bưu điện.
Cuộc gọi này là do dì của bưu điện bên ngoài thị trấn trường Trung học số 7 Thanh Mặc gọi đến, dì đã nói với cậu hai chuyện, một là thư cậu gửi cho người khác đã bị trả lại, hai là bưu điện ở thành phố Đông Đồng đã gửi cho cậu một thứ gì đó.
Lộc Hành Ngâm sau đó từ từ trèo qua tường và đi ra ngoài để lấy chuyển phát nhanh.
Gói hàng của Cố Phóng Vi đã được trả lại, nhưng bưu kiện của cậu là do bà Lộc gửi.
Bà Lộc biết đọc, nhưng tuổi đã cao, cầm bút không vững, chỉ làm được mấy việc lặt vặt, bà không viết thư cho cậu mà gửi cho cậu hai chiếc áo len.
Những chiếc áo len của Lộc Hành Ngâm là do bà Lộc may hàng năm, hai chiếc áo được gửi đến trong năm nay nên cực kỳ khó đóng gói. Trước đây ở thành phố Đông Đồng, ai nhìn thấy cậu mặc áo len đều phải thở dài: Áo len của bà Lộc là loại áo len được dệt dày dặn nhất và ấm nhất thành phố Đông Đồng, bà Lộc cũng biết sở thích và thẩm mỹ của giới trẻ bọn họ, chọn màu sắc không cần sặc sỡ, đan áo len cho chàng màu trơn đơn giản nhất.
Hôm nay cậu nhận được một màu đỏ và một màu trắng.
Chiếc màu đỏ vừa với chiều cao của cậu, nhưng chiếc màu trắng thì to hơn nhiều. Lộc Hành Ngâm lật nó ra và nhìn thấy một tờ giấy viết ở mặt sau: "Cái màu đỏ là của con, cái màu trắng con tặng người khác."
Lộc Hành Ngâm không đề cập đến bất kỳ người cụ thể nào mà cậu đã gặp ở đây, cậu chỉ nói trong thư rằng mọi thứ ở đây đều rất tốt, những người cậu gặp cũng rất tốt.
Cậu lặng lẽ đi về với chiếc túi bưu kiện trên tay, khi sắp đến cổng trường thì thuốc tiêm truyền lên tới, cậu cảm thấy mình không đi được nữa bèn mở cửa đi vào nhà Cố Phóng Vi để ngủ.
Cậu biết mình bệnh, còn có thể lây, cho nên một mình chụp cái chăn không xài trải trên giường, quấn chặt trong chăn.
Lúc này, cậu bị người trong bóng tối đánh thức, Lộc Hành Ngâm phát sốt, không nhìn rõ là ai tới, chỉ có thể mơ hồ biết được từ mùi bạc hà trên người đối phương cùng giọng điệu trầm thấp thường ngày, đoán là Cố Phóng Vi.
Cậu khàn giọng nói: "Anh ơi."
Cậu còn đang dùng đầu óc hỗn loạn của mình cố gắng suy nghĩ, nên như thế nào giải thích với Cố Phóng Vi mượn giường của hắn, nhưng trước đó, cậu cái gì cũng không nói ra được.
Cố Phóng Vi hơi nghiêng người, dùng đầu ngón tay hơi mát rượi chạm vào trán cậu, thử nhiệt độ gần như gần sát má, thấp giọng thở dài: "Em đấy à, làm tôi tìm muốn chết."
Mạnh Tòng Chu và Cố Phóng Vi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói nên lời.
Mạnh Tòng Chu: "Người lớn như vậy, hẳn không bị lạc đâu... Nếu không có chuyện gì khác, tôi nghe trước."
Hắn không phải người như vậy, cũng không nói được nhiều. Cố Phóng Vi và bất kỳ học sinh nào ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc thực sự không thể nói chuyện cùng nhau. Hắn không thèm học, nên đương nhiên hắn không thể chơi với đám học sinh giỏi chăm chỉ học tập này, nhưng đồng thời hắn cũng không chơi bời hay giết thời gian.
Cả người hắn tựa hồ là một dị số trong một dòng nước, dòng suối trong vắt có chút đục lãng, chỉ có hắn là một tảng đá nhô ra, lặng yên cứng ngắc, lù lù nằm yên.
Cố Phóng Vi thấy chán, nhưng không mang theo giấy bút, đành khoanh tay dựa lưng vào ghế lắng nghe.
Cô gái bên cạnh đang nhìn hắn, những người xung quanh cũng đang nhìn hắn, Cố Phóng Vi không thèm để ý, hắn chỉ chống cằm chán nản chậm rãi lắng nghe.
Giáo viên nói nhanh, tiến độ gấp rút, Mạnh Tòng Chu đang chép bài bên cạnh, thường chép một trang PPT chưa xong, giáo viên lại chuyển trang tiếp theo, còn chưa kịp tính toán, hiểu rõ, chỉ mỗi chuyện chép lại đã tốn phần lớn thời gian.
Cố Phóng Vi mấp máy môi, muốn nói nhưng lại nuốt xuống. Mạnh Tòng Chu vừa lật trang vừa chép, để ý đến vẻ mặt của hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Phóng Vi nói, "Cậu chỉ lo chép, làm như vậy, hiệu quả quá thấp."
Mạnh Tòng Chu hừ lạnh một tiếng —— Cậu ta đối với Cố Phóng Vi địch ý có chút nặng nề, nhưng lại kiềm chế, không lộ ra rõ ràng: "Tôi không thông minh lắm, trở về tôi sẽ tự mình coi lại."
Cố Phóng Vi Lấy điện thoại di động từ trong tay ra: "Cuối tuần về trường không cần nộp điện thoại, lén xài chụp ảnh là được rồi."
Mạnh Tòng Chu cau mày: "Trong trường không cho phép mang điện thoại di động. "
Gia cảnh của cậu nói chung là khá giả, nhưng không phải là không thể mua được điện thoại di động, nhưng mỗi từ mà Cố Phóng Vi nhắc đến đều nằm trong đó. Với tư cách là lớp trưởng, thần kinh của cậu ta nhảy lên liên tục, Mạnh Tòng Chu càng cau mày chặt hơn, chỉ nói: " Về lớp tôi chép lại. Lộc Hành Ngâm có phải là em của cậu không?"
Cố Phóng Vi: "?"
Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì trong lớp, hắn chỉ quan tâm đến Lộc Hành Ngâm, sau khi đám Trần Viên Viên bàn tán, hầu như mọi người trong lớp đều biết về mối quan hệ của hắn với Lộc Hành Ngâm, cũng biết ý bài phát biểu dưới quốc kỳ hôm nay của hắn.
Mạnh Tòng Chu mặt không đổi sắc: "Sau khi chép xong, tôi phải cho Lộc Hành Ngâm xem. Cậu ấy sức khỏe không tốt, tôi, cậu ấy và Thái Tĩnh được chia ra, tiết lý này thay phiên nhau học. Hôm nay cậu ấy không được khỏe, nên tôi sẽ đến đây thay cậu ấy."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn nghiêng người nhìn, quả nhiên nhìn thấy chữ viết tay của Lộc Hành Ngâm trên vài trang đầu tiên. Hiếm có nam sinh ở tuổi này viết đẹp như vậy, chữ viết của Lộc Hành Ngâm cực kỳ nhẹ, hắn đã từng thấy cậu ấy viết, đầu bút không nặng, viết như chuồn chuồn, lật trang giấy còn không thấy góc xấp.
Phong cách ghi chép của Lộc Hành Ngâm cũng rất rõ ràng: cậu rất coi trọng việc xây dựng dàn ý. Trong lớp, cậu chỉ ghi lại một số câu hỏi và điểm kiến thức chính, được chia thành hai loại: 1. Nó giúp cậu cải thiện bản thân nhưng hơi vượt quá đề siêu cương 2. Nó rất phù hợp với kỳ thi tuyển sinh đại học, phù hợp với học sinh ban 27.
Cậu nhanh chóng tiếp thu từng điểm kiến thức thành kinh nghiệm và phân loại nó.Việc phân loại này cực kỳ tiện dụng —— cho các kỳ thi. Mỗi điểm trong ghi chú của Lộc Hành Ngâm là loại nhiều dạng và phần mở rộng của bài kiểm tra điểm kiến thức.
Ví dụ, trong phân tích lực trong phạm vi kỳ thi đại học, Lộc Hành Ngâm luôn sử dụng ba phương pháp để giải quyết các vấn đề: phân tích lực tĩnh, phân tích các điều kiện đã biết và điều kiện còn thiếu, hay biến đổi các biến hoặc biến không đổi.
Cách ghi chép này cũng trực tiếp phản ánh tư duy làm bài thi của cậu: Lộc Hành Ngâm luôn nghĩ đến việc giải câu đố khi làm đề, đầu tiên sử dụng điều kiện câu hỏi và thông tin sách giáo khoa để tìm nội dung có sẵn có thể ghép lại với nhau, sau đó dùng những thông tin này điền vào những khoảng trống trong thông tin ban đầu.
So với cách suy nghĩ của một thí sinh phổ thông về việc làm bài thi: lang thang không mục đích ở đây, là chỗ tính toán, chỉ tập trung vào suy nghĩ câu hỏi theo thói tư duy, mà phương pháp của Lộc Hành Ngâm có thể nhìn thấu dữ kiện của người ra đề một cách chính xác hơn.
Chỉ trong vài trang ghi chú, kiểu suy nghĩ cực đoan nhưng điềm tĩnh về kỳ thi này được thể hiện một cách sinh động trên tờ giấy, sự điềm tĩnh và cực đoan khiến người ta gần như không thoải mái, đồng thời nó cũng tạo thành một sự tương phản lớn với ấn tượng thông thường của Lộc Hành Ngâm.
Cố Phóng Vi xem xét kỹ lưỡng những trang ghi chú này và mím môi.
Hắn hoàn toàn không thích làm bài thi. Đối với hắn, đi thi là một trò chơi trẻ con vô cùng nhàm chán đoán và giải câu đố với người ra đề. Hắn đã từng nghiện loại trò chơi này, nhưng bây giờ, tất cả những gì liên quan đến thi cử đều khiến hắn theo bản năng chán ghét.
"Bỏ đi, cậu nghe giảng đi, tôi chép cho cậu." Cố Phóng Vi nói.
Mạnh Tòng Chu nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt dao động.
"Không phải cậu nói với tôi là cậu giúp em tôi học dùm sao, tôi nhất định không thể cứ ngồi ở đây sao." Cố Phóng Vi với tay lấy cuốn sổ, từ trong hộp bút của Mạnh Tòng Chu lấy ra, rút ra một viên pha lê màu hồng bút, huýt sáo, "Thái Tĩnh đưa à, cho tôi mượn. Cậu lo nghe giảng đi."
Mạnh Tòng Chu cảm thấy điểm mấu chốt của lớp trưởng kỷ luật đang bị người này kéo đi kéo lại: "Có ai đưa đâu, đừng có nói lung tung!"
Một tiết học nâng cao vật lý diễn ra vô cùng sôi nổi.
Trong khi Cố Phóng Vi đang giúp sao chép các câu hỏi, không kịp thì lấy điện thoại ra chụp ảnh, hiên ngang chụp tạch tạch, một cô gái đã đưa mảnh giấy từ phía sau, nhưng Cố Phóng Vi phớt lờ.
Đã mười giờ tối sau giờ học.
Mạnh Tòng Chu nhìn vào những ghi chú mà hắn đã sao chép —— nét chữ rõ ràng, đơn giản và rõ ràng, nên cậu ta nói: "Cảm ơn. Tôi sẽ đặt nó trên bàn của Lộc Hành Ngâm khi quay lại lớp."
Cố Phóng Vi đáp ừm, liếc nhìn thời gian, chuẩn bị về nhà.
Hắn vừa bước ra khỏi cổng trường, tiếng chuông tắt đèn của trường Trung học số 7 Thanh Mặc vang lên, trầm mặc du dương. Cố Phóng Vi nhìn lại sân trường tối om, bước ra nửa bước rồi thu lại.
Bên ngoài ký túc xá nam sinh.
Tắt đèn trước mười lăm phút, ký túc xá hoàn toàn im ắng, phía dưới khóa cửa, quản lý ký túc xá cầm đèn pin kiểm tra ký túc xá từng người một, bắt người nói chuyện phiếm.
Trong đêm gió lạnh, Cố Phóng Vi đứng dưới lầu nhìn trái nhìn phải, tính toán bố cục một hồi mới xác định được mục tiêu. Hắn đột nhiên đưa tay ra, lật ngược tay lên ban công lầu một, rồi vững vàng dừng lại trên ban công ký túc xá của người khác.
Bên trong ký túc xá yên tĩnh, tựa hồ không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Lộc Hành Ngâm đang ở tầng ba, Cố Phóng Vi nhìn ra ngoài, bước lên ban công và quay lên. Có người ở lầu hai đang giặt quần áo trong bóng tối, cậu ta sợ hãi hét lên: "Má ơi!"
Cố Phóng Vi vội vàng ra hiệu cho đối phương: "Người anh em, xin cậu đừng phát ra tiếng động, tôi tìm người."
Người anh em kia hai mắt to như chuông đồng, ánh mắt nhìn theo hắn nhìn ra ngoài, phía sau bạn cùng phòng cũng giật mình, kinh hãi nhìn hắn trèo vào lầu ba ban công.
"Chú trâu bò vậy!"
Cố Phóng Vi bình tĩnh nói, "Cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà."
Trên lầu ba, ban công Lộc Hành Ngâm yên tĩnh, ký túc xá cũng yên tĩnh.
Khi lục lọi, hắn làm đổ một vật gì đó, khi nhặt lên thì phát hiện đó là túi thuốc treo ở mép ban công. Là dược liệu khô, bên dưới có xô, chậu, đã có sẵn các loại thuốc đã đun sôi được bọc kín trong túi ni lông. Hắn không biết đó là loại thuốc gì, nhưng hắn có thể ngửi thấy nó quen là mùi thuốc trên người Lộc Hành Ngâm mỗi ngày, hơi đắng và tươi mát, trộn lẫn với mùi thơm của bột giặt.
Quần áo đã giặt sạch sẽ được phơi ngay ngắn, những đôi giày vải đã ngả màu trắng vì giặt, được bọc trong giấy vệ sinh để phơi khô, bên trong ký túc xá càng sạch sẽ hơn.
Lộc Hành Ngâm sống trong một ký túc xá, giáo viên sẽ không đến kiểm tra ký túc xá, theo lý không cần phải được dọn dẹp gọn ràng, nhưng Lộc Hành Ngâm thậm chí còn gấp chăn thành những viên đậu phụ, cái bàn thậm chí còn gọn gàng và ngăn nắp hơn.
Nhưng người không có ở đó.
Cố Phóng Vi hít một hơi thật dài, càng ngày càng cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng —— người này sẽ không bị bắt cóc đâu nhỉ?
Thanh Mặc ở vùng hoang vu hẻo lánh, trèo tường không thành vấn đề, Lộc Hành Ngâm ở trong một gia đình giàu có, việc trở thành mục tiêu bị bắt cóc không phải là không thể.
Những đứa trẻ này thường đi học, sẽ sử dụng tên giả. Lẽ ra vì lý do này mà nhà họ Hoắc mới để Lộc Hành Ngâm tiếp tục sử dụng cái tên hiện tại, còn Cố Phóng Vi chỉ nhắc đến cái tên "Hoắc Tư Phong" trước mặt những người bạn quen thuộc.
Cố Phóng Vi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lại quay người khỏi ban công và bước nhanh trở lại.
Điện thoại của hắn hết pin nên phải quay lại sạc pin trước khi báo sự việc cho người lớn.
Thuê một tòa nhà ở Hà Nam, khi về đến nhà, lồng ngực của Cố Phóng Vi hơi phập phồng, hơi thở có chút nặng nề. Hắn mím môi, không nói một lời mở cửa đi vào tìm cục sạc.
Để thuận tiện, cục sạc của hắn luôn được để ở đầu giường, Cố Phóng Vi không bật đèn, nên hắn với tay nhặt cáp sạc và ngồi xuống một bên giường —— nhưng lại thấy một thứ gì đó mềm mại và ấm áp.
Hắn giật mình, quay lại thì chạm phải một người nóng hổi dưới chăn.
Lộc Hành Ngâm được bọc trong chăn ngủ, cơn sốt trên người vẫn chưa biến mất, sau khi bị hắn chạm vào, cậu sững sờ mở mắt ra, đôi mắt đen láy và ướt át sáng ngời trong đêm tối, chỉ nhìn qua trong sự mê mang.
Cố Phóng Vi: "?"
Cố Phóng Vi: "!"
*
Lộc Hành Ngâm xin nghỉ phép trở về ký túc xá. Cậu rất buồn ngủ, nhưng cậu lại bị đau đầu, không thể đi vào giấc ngủ nỗi. Cậu lết người đến trạm y tế để tiêm. Sau đó nhân một cú điện thoại từ bưu điện.
Cuộc gọi này là do dì của bưu điện bên ngoài thị trấn trường Trung học số 7 Thanh Mặc gọi đến, dì đã nói với cậu hai chuyện, một là thư cậu gửi cho người khác đã bị trả lại, hai là bưu điện ở thành phố Đông Đồng đã gửi cho cậu một thứ gì đó.
Lộc Hành Ngâm sau đó từ từ trèo qua tường và đi ra ngoài để lấy chuyển phát nhanh.
Gói hàng của Cố Phóng Vi đã được trả lại, nhưng bưu kiện của cậu là do bà Lộc gửi.
Bà Lộc biết đọc, nhưng tuổi đã cao, cầm bút không vững, chỉ làm được mấy việc lặt vặt, bà không viết thư cho cậu mà gửi cho cậu hai chiếc áo len.
Những chiếc áo len của Lộc Hành Ngâm là do bà Lộc may hàng năm, hai chiếc áo được gửi đến trong năm nay nên cực kỳ khó đóng gói. Trước đây ở thành phố Đông Đồng, ai nhìn thấy cậu mặc áo len đều phải thở dài: Áo len của bà Lộc là loại áo len được dệt dày dặn nhất và ấm nhất thành phố Đông Đồng, bà Lộc cũng biết sở thích và thẩm mỹ của giới trẻ bọn họ, chọn màu sắc không cần sặc sỡ, đan áo len cho chàng màu trơn đơn giản nhất.
Hôm nay cậu nhận được một màu đỏ và một màu trắng.
Chiếc màu đỏ vừa với chiều cao của cậu, nhưng chiếc màu trắng thì to hơn nhiều. Lộc Hành Ngâm lật nó ra và nhìn thấy một tờ giấy viết ở mặt sau: "Cái màu đỏ là của con, cái màu trắng con tặng người khác."
Lộc Hành Ngâm không đề cập đến bất kỳ người cụ thể nào mà cậu đã gặp ở đây, cậu chỉ nói trong thư rằng mọi thứ ở đây đều rất tốt, những người cậu gặp cũng rất tốt.
Cậu lặng lẽ đi về với chiếc túi bưu kiện trên tay, khi sắp đến cổng trường thì thuốc tiêm truyền lên tới, cậu cảm thấy mình không đi được nữa bèn mở cửa đi vào nhà Cố Phóng Vi để ngủ.
Cậu biết mình bệnh, còn có thể lây, cho nên một mình chụp cái chăn không xài trải trên giường, quấn chặt trong chăn.
Lúc này, cậu bị người trong bóng tối đánh thức, Lộc Hành Ngâm phát sốt, không nhìn rõ là ai tới, chỉ có thể mơ hồ biết được từ mùi bạc hà trên người đối phương cùng giọng điệu trầm thấp thường ngày, đoán là Cố Phóng Vi.
Cậu khàn giọng nói: "Anh ơi."
Cậu còn đang dùng đầu óc hỗn loạn của mình cố gắng suy nghĩ, nên như thế nào giải thích với Cố Phóng Vi mượn giường của hắn, nhưng trước đó, cậu cái gì cũng không nói ra được.
Cố Phóng Vi hơi nghiêng người, dùng đầu ngón tay hơi mát rượi chạm vào trán cậu, thử nhiệt độ gần như gần sát má, thấp giọng thở dài: "Em đấy à, làm tôi tìm muốn chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.