Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Chương 99: Hoắc Tư Phong
Bát Thị Phong Động
26/02/2023
Tuần này Hoắc Tư Liệt kéo cậu đi công viên giải trí, đi đường VIP nên cũng không cần xếp hàng chờ.
Lộc Hành Ngâm không thể chơi bất kỳ trò quá kích thích nào, khi Hoắc Tư Liệt oán giận, cậu sẽ cong mắt cười, thản nhiên đưa cho cậu ta cây kem do tài xế mua.
"Cậu thi đua có đoạt giải gì không?"
Dưới ánh nắng gay gắt, Hoắc Tư Liệt dùng thìa mân mê viên kem, suy nghĩ một chút, "Hoắc Tư Đốc chắc cũng đoạt giải nhờ? Mẹ nói hôm nay chị ấy sẽ về, nhưng chuyến bay bị hủy rồi, chắc chờ đến quốc khánh về với ba mẹ sẵn nghỉ lễ luôn."
Lộc Hành Ngâm không biết nhiều về Hoắc Tư Đốc, vì vậy cậu thuận miệng hỏi, "Cô ấy thi thiên văn học phải không?"
"Đúng vậy, mắc bay đến Thành phố B đi thi, còn chưa biết kết quả, không biết nếu được giải nhất như cậu, ba mẹ sẽ vui mừng như vậy." Hoắc Tư Liệt nhìn bộ dạng gầy yếu, trắng trẻo của cậu, sau đó nhìn mặt trời như thiêu như đốt trên đỉnh đầu, "Ài, vỏ đi, chúng ta trở về đi, tàu lượn siêu tốc không được, nhảy bungee cũng không được —— Anh Phóng Vi sao thích cậu được trời?"
Đứa nhỏ này nói năng có chút làm người khác khó chịu, còn không tự biết nữa. Lộc Hành Ngâm không quan tâm, chỉ mỉm cười: "Anh ấy có thích chơi những thứ này không?"
"Ổng cũng thích lắm, ở bên ngoài nào là đua xe đi lặn lướt ván. Có lần tôi đang ngồi trên xe ổng suýt nữa thì nôn mửa." Hoắc Tư Liệt nói, "Ông Cố cũng cho ổng lái xe, nhưng lại tịch thu quà sinh nhật lần thứ mười sáu không cho anh Phóng Vi lái xe nữa. "
Lộc Hành Ngâm cắn hạt phỉ cắt nhỏ trên viên sô cô la, chỉ mỉm cười.
Theo lời Hoắc Tư Liệt, sắp tới sinh nhật của Diệp Yến, là ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Theo thông lệ các năm trước, đám nhỏ sẽ cùng nhau chọn quà tặng cô, thường là tự tay chọn.
"Gia đình chúng ta làm nghề chữa bệnh. Mẹ trước đây đầu tư vào nước hoa và mỹ phẩm, nhưng khi không có thời gian thì bà lại bỏ xuống. Tôi và Tư Đốc hàng năm đều viết thư cho bà, bà cũng không thiếu thứ gì." Hoắc Tư Liệt nói, "Đừng trách tôi không nhắc cậu à."
"Tôi biết rồi." Lộc Hành Ngâm cùng cậu ta đi ra khỏi công viên giải trí, thì nhìn thấy một giới kinh doanh nổi tiếng cả nước bên cạnh, cậu nhìn thoáng qua một tấm biển quen thuộc, vẫy tay với Hoắc Tư Liệt: "Cùng tôi đi xem nước hoa."
"Cậu không phải chứ?" Hoắc Tư Liệt trợn to hai mắt, "Cậu muốn tặng mẹ nước hoa sao? Nước hoa mẹ cũng không thiếu. Mà nhà chúng ta có..."
Cậu ta lải nhải đến đây, Lộc Hành Ngâm đã đi vào..
Cậu nhớ nhãn hiệu nước hoa này, do Cố Phóng Vi đã dạy cuậ biết, mùi của hoa hồng nhung đỏ và bạch dương.
Sau vòng sơ khảo, cậu lại nhận đơn đặt hàng, với số tiền tiết kiệm ít ỏi có được, cậu có thể mua một chai nhỏ hơn cho Diệp Yến.
Nhân viên rất tỉ mỉ phục vụ, nhanh chóng giới thiệu cho cậu một loại nước hoa nữ tinh tế. Lộc Hành Ngâm không thể hiểu được mùi hương đầu, hương giữa và hương cuối mà cô nhân viên nói, cậu chỉ cảm thấy loại nước hoa này có mùi thơm rất dễ chịu, Diệp Yến chắc sẽ thích.
Cậu đã tiêu hơn một nửa số tiền tiết kiệm của mình và có được hộp nước hoa giống như Cố Phóng Vi từng sở hữu. Bao bì rất tinh tế, cậu cẩn thận ôm nó trong vòng tay.
Sau khi trở về, Trần Xung đã gửi cho cậu một tài liệu tuyển chọn đội tuyển tỉnh.
"Năm nay quốc gia phân bổ năm suất cho đội tỉnh S chúng ta, bình thường có năm suất, thích đáng thì có thêm ba suất, tổng cộng khoảng tám suất." Trần Xung lại nói thêm,
"Trừ hai người đến từ Hồng Kông và Ma Cao, số suất trong đội tuyển tỉnh S của tỉnh xếp thứ tư từ dưới lên. Hiệp hội Hóa Học tỉnh đang nỗ lực để giành nhưng không có cách nào. Dù sao tỉnh ta không có tên trong CCHO mấy năm rồi."
"Điều kiện tuyển chọn cấp tỉnh còn chưa hạ xuống, những năm trước tỉnh S không thi thực hành, nhưng lần này có thể sẽ thi, để em có thời gian chuẩn bị, thầy cho em mượn chìa khoá phòng thí nghiệm trong ngăn kéo lớp. Ngày Quốc khánh em có rảnh thì tới luyện tập." Trần Xung nói, "Cho dù em ở Trung học số 2 tỉnh Z thực hành thí nghiệm rồi, cũng là chuyện nửa năm trước, thí nghiệm không được làm không quen, em xếp hạng thứ tư, hẳn là ổn định nhưng cũng nên cẩn thận."
Lộc Hành Ngâm nói: "Em hiểu rồi."
Cậu nộp hồ sơ cho đội tuyển tỉnh, đợi một tuần mới biết kết quả.
Ngày lễ quốc khánh, cậu không vội đi về. Cậu gọi điện cho Cố Phóng Vi, đồng ý ba ngày đầu ở nhà Hoắc, bốn ngày sau sẽ ở trong căn nhà thuê nhỏ của hắn, còn đến phòng thí nghiệm của trường để thực hành thí nghiệm, Cố Phóng Vi sẽ đến đón cậu.
Tuy nhiên, vào ngày đầu tiên của ngày Quốc khánh, Diệp Yến đã không quay lại như đã hứa với hai đứa trẻ, và chuyến đi chơi cũng bị hoãn lại.
*
"Cuộc thi thiên văn học của Hoắc Tư Đốc kết thúc, cô ấy đoạt giải ba, dựa theo quy định thưởng, được 100 điểm thưởng." Trong văn phòng, giọng nói của trợ lý ngập ngừng vang lên.
"Lộc Hành Ngâm đã giành giải nhất trong cuộc thi sơ khảo toàn quốc, số điểm thưởng là 800 điểm."
"Sau này không cần xem nữa, người chiến thắng đã được công bố. Lộc Hành Ngâm cũng sẽ vào đội tuyển tỉnh và đại diện cho tỉnh S tham gia vòng chung kết toàn quốc. Ít nhất cậu ta sẽ giành được huy chương đồng, mà huy chương đồng quốc gia sẽ được cho nhiều điểm hơn. Vụ cá cược này đã không thể nghịch chuyển nữa."
"Hoắc Tư Đốc bị loại, Lộc Hành Ngâm trở thành người thừa kế là chuyện ván đã đóng thuyền."
Quý Băng Phong cau mày: "Chỉ có giải ba? Thi thiên văn trong nước dễ như thế, với trình độ của tiểu thư sao lại thế được."
Giọng trợ lý trầm xuống: "Hình như là bởi vì trạng thái tâm lý của tiểu thư không ổn."
Thành phố S đang mưa. Trong thời điểm "Tháng 9 là vàng tháng 10 là bạc" mà người lớn hay nói, kế hoạch ăn chơi của mọi người chắc chắn sẽ bị cản trở bởi cơn mưa lớn này.
Lộc Hành Ngâm đặt hộp nước hoa vào ngăn kéo dưới cùng, hàng ngày cẩn thận lấy ra xem bao bì bên ngoài có bị ẩm không. Để được vào đội tuyển tỉnh, cậu đã lấy những ghi chép trước đây của mình ra học thuộc lòng suốt đêm.
Vào sáng sớm ngày thứ hai, Lộc Hành Ngâm vẫn đang ngủ trên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ gara bên ngoài và tiếng gầm rú của động cơ ô tô.
Cậu mơ màng cố gắng tỉnh dậy, nhưng cơn buồn ngủ tột độ lại khiến anh ngủ thiếp đi lần nữa. Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, Hoắc Tư Liệt thò đầu ra: "Hoắc Tư Phong? Hoắc Tư Phong? Cậu thức chưa?"
Lộc Hành Ngâm mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Mau dậy đi, chúng ta cùng nhau đến đồn cảnh sát." Giữa mi mày Hoắc Tư Liệt đầy lo lắng, "Bọn họ nói mấy ngày trước Tư Đốc đã trở về, nhưng không có về nhà, cũng lhông biết chạy đi đâu nữa. Hôm nay ba mẹ đã về, đang đi tìm khắp nơi, vừa rồi luật sư Quý đã đến, bảo chúng ta i theo!"
Lộc Hành Ngâm đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Cậu nhanh chóng mặc quần áo, tắm rửa xong, cùng Hoắc Tư Liệt xuống lầu, lên xe tài xế lái.
Nghe nói Hoắc Tư Đốc đã bay trở lại thành phố S trên chuyến bay ngày hôm qua, nhưng sau khi rời sân bay, cô nàng đã không liên lạc với tài xế, cũng không báo cáo tung tích, điện thoại di động cũng tắt máy, người quen cũng không biết tung tích của cô nàng.
Khi Diệp Yến liên lạc với cô nàng ở Hồng Kông, cô thấy có gì đó không ổn nên đã đi thẳng vào vấn đề là gọi cảnh sát. Thành phố S rộng lớn lại đông đúc, Hoắc Tư Đốc là một đứa con gái, cô nàng sẽ đi đâu?
Lộc Hành Ngâm và những người khác chạy đến đồn cảnh sát trong mưa, thì đã tìm thấy Hoắc Tư Đốc.
Tình huống cụ thể không rõ, nhưng xuyên qua cửa kính, một cô gái nhỏ xinh đẹp đang cúi đầu đứng bên trong, toàn thân ướt sũng, trông yếu ớt nhợt nhạt, Diệp Yến ở bên cạnh đỡ vai nàng.
Cảnh sát thuyết phục Diệp Yến một hồi, cuối cùng để cho Diệp Yến ký tên, mở cửa kính ra.
"Mẹ —— chị, chị sao rồi? Đi đâu vậy?" Cửa vừa mở ra, Hoắc Tư Liệt đã bước tới, quan tâm hỏi.
Lộc Hành Ngâm cũng gọi một tiếng "Mẹ" và ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Đốc.
Sắc mặt Hoắc Tư Đốc tái nhợt đến đáng sợ, hai mắt sưng húp, thoạt nhìn còn tưởng là ma chết đuối mới vớt lên.
Vẻ mặt của cô nàng tê liệt, giống như tro tàn, thậm chí đôi mắt cũng mất đi vẻ sáng ngời, nhưng khi cô nàng ngước mắt lên nhìn thấy Lộc Hành Ngâm, cả khuôn mặt của nàng đột nhiên vặn vẹo, đau đớn ngồi xổm xuống, gay gắt hét lên: "Tôi không muốn thấy nó! Mấy người muốn nó sao lại còn nhân nuôi tôi hả!"
"Tại sao không để tôi chết trong cô nhi viện đi, tại sao!"
"Nó đến đây làm gì, nó rốt cuộc đến đây làm gì hả, tôi không muốn gặp nó!!!"
Nàng suy sụp khóc rống lên, trông giống như ả điên khùng.
Giọng nói cuồng loạn của cô nàng làm mọi người giật mình, Diệp Yến vội vàng ôm lấy Hoắc Tư Đốc, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, theo bản năng nói: "Tư Phong, con đi ra ngoài trước đi."
Hoắc Tư Liệt không biết làm sao: "Làm sao vậy?"
"Em trai tránh một lúc trước đi, được không?" Một cảnh sát đi tới, ra hiệu cậu đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại, "Nhất định có chuyện ngoài ý muốn...... Nghe người lớn đi, em trai có muốn uống chút nước không?"
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn vào bên trong, dừng lại, rồi nói: "Không cần đâu, cảm ơn."
Cậu ra khỏi phòng chờ, ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài.
Bên trong hỗn loạn, Diệp Yến cố hết sức an ủi Hoắc Tư Đốc, Hoắc Tư Liệt lo lắng nhìn, mọi người xung quanh đều bận rộn, không ai để ý đến cậu.
Không lâu sau, lại có một nhóm người vội vã chạy tới cửa, trợ lý cầm đầu cố gắng giải thích với người đàn ông sắc mặt nghiêm nghị: "Không phải vậy, chúng tôi thực sự không nhận được tin tức liên quan, tiểu thiếu gia cũng đi học thi đua, nghe nói chỉ có tiểu thư học thiên văn, tiểu thư biểu hiện không tốt, không ai nghĩ tới cái này..."
Lộc Hành Ngâm đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cậu nhận ra người đàn ông bên cạnh mình là ai, dù chỉ gặp một lần, cậu vẫn nhận ra ông ta.
Ba của cậu, Hoắc Giang.
Hoắc Giang ở bên ngoài căn bản không có chú ý tới cậu, thậm chí có nhìn thấy cậu cũng nhất thời không nhận ra đây là con ruột của mình, trong giọng nói mang theo nồng đậm không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay nói: "Biến hết! Tôi đuổi hết mấy người! Tôi đưa thằng đó tới Trung học số 7 Thanh Mặc không phải vì chuyện này sao? Đám mấy người nói với tôi không biết nó tham gia thi đua?"
"Chúng tôi đã ghi lại tình hình một cách trung thực, chúng tôi đã báo cáo với phu nhân——"
"Cút!"
Nghe vậy, Lộc Hành Ngâm mơ hồ cảm thấy có gì đó, đầu ngón tay cậu cứng đờ —— lý trí nói cho cậu biết có lẽ cậu đang tiếp cận một sự thật nào đó mà cậu đã đoán trúng, nhưng vào lúc này, bộ não cậu chỉ còn một đống hỗn độn.
Cửa kính lại bị đẩy ra.
Hoắc Tư Đốc rõ ràng là sợ nhìn thấy Hoắc Giang hơn là Lộc Hành Ngâm, vì vậy nàng trốn ở phía sau Diệp Yến.
Diệp Yến có chút khó hiểu: "Sao anh lại ở đây? Anh không phải đang bàn chuyện làm ăn ——"
Vừa dứt lời, một tiếng "chát" giòn tan vang lên, Hoắc Giang tát cô một cái thật mạnh!
Trên mặt người đẹp có những vết đỏ khiến mọi người ở đây sững sờ trong giây lát, trợ lý phía sau vội vàng đỡ lấy Hoắc Giang.
Diệp Yến cũng không tức giận, thuận tay tát Hoắc Giang một cái, Hoắc Giang lảo đảo, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng: "Cô điên rồi sao?"
"Tôi hỏi cô, cô điên rồi sao?" Hai mắt Hoắc Giang tức giận đỏ lên, "Cô giấu giếm cái gì, trong lòng cô biết, cô không cần gia tài, cũng không cần hai đứa con của cô nữa sao?"
"Đừng dùng thứ này lừa tôi!" Giọng nói của Diệp Yến lạnh lùng sắc bén, cô chỉ ra ngoài cửa sổ thủy tinh, "Nó mới là con ruột của tôi, là tôi tự sinh đó!"
Cô xúc động nước mắt chảy giàn giụa, thanh âm dần dần trầm xuống, "Đấy mới là con của tôi, nó mới mười bảy tuổi, nó bị khối u máu não..."
Hoắc Giang lúc này mới phát hiện Lộc Hành Ngâm cũng ở nơi đó, nhưng hắn không chút nào trốn tránh, cười lạnh nói: "Lúc này hối hận? Không có cửa đâu! Nói cho con trai của cô, cô vừa mới sinh đã vứt nó ở viện phúc lợi đi. Cô nghĩ nó cần người mẹ như cô nữa không?"
Lộc Hành Ngâm đứng dậy.
Hoắc Tư Liệt cũng ngơ luôn: "Ý của ba là sao?"
Hoắc Tư Đốc đột nhiên cười lên, nàng nói: "Thừa kế. Hoắc Tư Liệt, chúng ta đang tranh đoạt gia sản, bọn họ vì không muốn Hoắc Tư Phong thừa kế, cho nên mới cần bọn mình đó."
"Không phải, không phải vậy." Diệp Yến quay đầu, nắm bả vai Lộc Hành Ngâm, phát hiện sắc mặt cậu không đúng, "Mẹ giải thích cho con, không phải như vậy mà. "
"Có gì khác nhau!" Hoắc Tư Đốc sắc bén nói, cười khổ nói: "Căn cứ vào độ khó của đề thi mà phân loại, thi đua được giải ba sẽ được 100 điểm, ai đạt điểm cao nhất sẽ có quyền thừa kế một năm sau. Đó là lý do tại sao mấy ngừoi buộc tôi phải học như thế này... Hoắc Tư Liệt mày cái gì cũng không biết sao? Mày bị loại một năm trước rồi!"
"Thằng ngu như mày, mày có biết tại sao bọn họ không đưa mày đi lúc Tết không? Bởi vì mày bị loại rồi, mày bị loại rồi!" Nàng lại có dấu hiệu cuồng loạn, lặp đi lặp lại câu nói này, nước mắt từng giọt rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở, "Chị cũng, bị loại rồi... đều là, do Hoắc Tư Phong... nên ba mẹ không cần chúng ta nữa..."
"Hoắc Tư Phong, mày biết vì sao bọn họ đưa mày đến Thanh Mặc không?" Hoắc Tư Đốc khóc nhìn Lộc Hành Ngâm, trên môi mang theo nụ cười quái dị, hoặc là trút hận, bỗng bên ngoài có tiếng sấm sét đánh, "Trung học số 7 Thanh Mặc, trường trọng điểm tệ nhất thành phố, học lớp kém nhất, biết tại sao không?"
Mọi người im lặng.
—— Nuôi cậu thành đồ vô dụng.
—— Để cậu sống cả đời mà không thể đứng dậy, ngây thơ lớn lên thành một học sinh không khác gì người thường, và rồi đánh mất tất cả những gì cậu nên có.
Có thể do gió, có thể do hơi ẩm của mưa.
Máu trên người Lộc Hành Ngâm từng li từng tí nguội đi, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ cùng đau lòng của Diệp Yến, nhưng lại không nói được lời nào.
Cậu chậm rãi lùi lại, tránh bàn tay cô đặt trên vai, cố gắng cười nói: "Con còn có việc, con xin phép đi trước."
Bước chân cậu càng lúc càng nhanh.
Ảo ảnh hư không trống rỗng cuối cùng cũng hạ cánh, hình ảnh của ô cửa sổ phòng học quá sáng, trang giấy chói lọi của bài thi lúc này mờ đi trở nên đặc quánh vào lúc này.
Như cậu đã luôn cảm thấy, như thế này mới đúng sự thật. Những gì cậu mơ ước là một tòa lâu đài trên không trung, nhưng những gì cậu nhận được là một hình ảnh phản chiếu.
Cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy dù nhiều đêm liên tiếp không ngủ, hoặc khi cậu đang làm thí nghiệm trước băng ghế với một tư thế mãi không đổi, không khí lạnh ập vào người dưới tấm màn mưa, cậu nhìn lên biển báo trạm xe buýt trước mặt, tầm nhìn của cậu lấy lại rõ ràng ngay lập tức.
Cậu lên xe buýt, lấy tiền lẻ bỏ vào. Có rất ít người trên xe buýt, vì vậy cậu ngồi một mình ở hàng ghế sau, lay lắc suốt quãng đường đến trường trung học số 7 Thanh Mặc.
Cố Phóng Vi không có ở nhà, vì một kỳ nghỉ ngắn như vậy, hắn sẽ cùng ông Cố trở về nước A. Lộc Hành Ngâm có chìa khóa nhà thuê, sau khi vào, cậu thay bộ quần áo ướt sũng nước mưa, chậm rãi giặt chúng, tắm xong rồi nằm lăn ra sofa ngơ ngác.
Cậu đau đầu, đau họng, đau khắp người, cảm thấy hoa mắt, chóng mặt với một luồng khí lạnh ùa vào, có lẽ cậu sốt rồi.
Có người gọi cho cậu, là Diệp Yến, cậu không bắt máy, thế là nó tự cúp máy, sau đó chuông không ngừng vang lên, Lộc Hành Ngâm không nhúc nhích nghe, chỉ cảm thấy ồn ào, liền chuyển điện thoại về chế độ im lặng.
Trong giấc mơ, cậu mơ thấy một câu chuyện mà cậu từng nghe trong bệnh viện do một bệnh nhân kể lại, chuyện kể rằng ở một nơi nào đó, trong một gia đình nào đó, cha mẹ đều là trài tài gái sắc, nhưng lại sinh ra cô con gái mắc bệnh u máu não. Cô con gái xinh đẹp thông minh. Người mẹ đã nói với con gái mình khi cô còn rất nhỏ, mong cô chọn không điều trị hoặc chấp nhận rủi ro khi phẫu thuật mà tỷ lệ tử vong lên đến 95%.
"Cô gái đó đã chọn sống tiếp như vậy. Cô ấy cái gì cũng giỏi, học giỏi, được nhiều người theo đuổi, lại có tích cách rất tốt. Rồi năm 20 tuổi, khối u máu vỡ ra, cô ấy ký tên hiến tặng di thể, nghe nói các bác sĩ cấy ghép nội tạng nói phổi của cô gái đó rất sạch sẽ, sạch nhất mà ông ấy từng thấy luôn."
"Nếu một ngày nào đó chúng ta chết đi, vậy ta sẽ còn lại gì?"
Sau đó cậu nghĩ, giọng nói trẻ thơ vang lên: "Con đã đi khám đáy mắt, bác sĩ nói giác mạc của con rất dày. Giác mạc của người bình thường chỉ có thể hiến cho một người. Của con thì có thể cắt nó thành hai phần nên tặng được cho hai người lận!"
"Nhưng có một cái tôi muốn để lại cho bà nội, bà nội nói rằng bà ấy già đi sẽ mất thị giác, vì vậy tôi muốn để lại đôi mắt của mình cho bà ấy."
...
Lộc Hành Ngâm chợt tỉnh, thân thể đổ mồ hôi lạnh.
Cậu chộp lấy điện thoại để kiểm tra, trong vô số cuộc gọi nhỡ của Hoắc Tư Liệt, Diệp Yến và cả Cố Phóng Vi, cậu nhìn chằm chằm vào hai từ.
[Thân An - Hệ thống bảo vệ người thân]
Từ cuộc gọi nhỡ - 20 phút trước.
Lộc Hành Ngâm không thể chơi bất kỳ trò quá kích thích nào, khi Hoắc Tư Liệt oán giận, cậu sẽ cong mắt cười, thản nhiên đưa cho cậu ta cây kem do tài xế mua.
"Cậu thi đua có đoạt giải gì không?"
Dưới ánh nắng gay gắt, Hoắc Tư Liệt dùng thìa mân mê viên kem, suy nghĩ một chút, "Hoắc Tư Đốc chắc cũng đoạt giải nhờ? Mẹ nói hôm nay chị ấy sẽ về, nhưng chuyến bay bị hủy rồi, chắc chờ đến quốc khánh về với ba mẹ sẵn nghỉ lễ luôn."
Lộc Hành Ngâm không biết nhiều về Hoắc Tư Đốc, vì vậy cậu thuận miệng hỏi, "Cô ấy thi thiên văn học phải không?"
"Đúng vậy, mắc bay đến Thành phố B đi thi, còn chưa biết kết quả, không biết nếu được giải nhất như cậu, ba mẹ sẽ vui mừng như vậy." Hoắc Tư Liệt nhìn bộ dạng gầy yếu, trắng trẻo của cậu, sau đó nhìn mặt trời như thiêu như đốt trên đỉnh đầu, "Ài, vỏ đi, chúng ta trở về đi, tàu lượn siêu tốc không được, nhảy bungee cũng không được —— Anh Phóng Vi sao thích cậu được trời?"
Đứa nhỏ này nói năng có chút làm người khác khó chịu, còn không tự biết nữa. Lộc Hành Ngâm không quan tâm, chỉ mỉm cười: "Anh ấy có thích chơi những thứ này không?"
"Ổng cũng thích lắm, ở bên ngoài nào là đua xe đi lặn lướt ván. Có lần tôi đang ngồi trên xe ổng suýt nữa thì nôn mửa." Hoắc Tư Liệt nói, "Ông Cố cũng cho ổng lái xe, nhưng lại tịch thu quà sinh nhật lần thứ mười sáu không cho anh Phóng Vi lái xe nữa. "
Lộc Hành Ngâm cắn hạt phỉ cắt nhỏ trên viên sô cô la, chỉ mỉm cười.
Theo lời Hoắc Tư Liệt, sắp tới sinh nhật của Diệp Yến, là ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Theo thông lệ các năm trước, đám nhỏ sẽ cùng nhau chọn quà tặng cô, thường là tự tay chọn.
"Gia đình chúng ta làm nghề chữa bệnh. Mẹ trước đây đầu tư vào nước hoa và mỹ phẩm, nhưng khi không có thời gian thì bà lại bỏ xuống. Tôi và Tư Đốc hàng năm đều viết thư cho bà, bà cũng không thiếu thứ gì." Hoắc Tư Liệt nói, "Đừng trách tôi không nhắc cậu à."
"Tôi biết rồi." Lộc Hành Ngâm cùng cậu ta đi ra khỏi công viên giải trí, thì nhìn thấy một giới kinh doanh nổi tiếng cả nước bên cạnh, cậu nhìn thoáng qua một tấm biển quen thuộc, vẫy tay với Hoắc Tư Liệt: "Cùng tôi đi xem nước hoa."
"Cậu không phải chứ?" Hoắc Tư Liệt trợn to hai mắt, "Cậu muốn tặng mẹ nước hoa sao? Nước hoa mẹ cũng không thiếu. Mà nhà chúng ta có..."
Cậu ta lải nhải đến đây, Lộc Hành Ngâm đã đi vào..
Cậu nhớ nhãn hiệu nước hoa này, do Cố Phóng Vi đã dạy cuậ biết, mùi của hoa hồng nhung đỏ và bạch dương.
Sau vòng sơ khảo, cậu lại nhận đơn đặt hàng, với số tiền tiết kiệm ít ỏi có được, cậu có thể mua một chai nhỏ hơn cho Diệp Yến.
Nhân viên rất tỉ mỉ phục vụ, nhanh chóng giới thiệu cho cậu một loại nước hoa nữ tinh tế. Lộc Hành Ngâm không thể hiểu được mùi hương đầu, hương giữa và hương cuối mà cô nhân viên nói, cậu chỉ cảm thấy loại nước hoa này có mùi thơm rất dễ chịu, Diệp Yến chắc sẽ thích.
Cậu đã tiêu hơn một nửa số tiền tiết kiệm của mình và có được hộp nước hoa giống như Cố Phóng Vi từng sở hữu. Bao bì rất tinh tế, cậu cẩn thận ôm nó trong vòng tay.
Sau khi trở về, Trần Xung đã gửi cho cậu một tài liệu tuyển chọn đội tuyển tỉnh.
"Năm nay quốc gia phân bổ năm suất cho đội tỉnh S chúng ta, bình thường có năm suất, thích đáng thì có thêm ba suất, tổng cộng khoảng tám suất." Trần Xung lại nói thêm,
"Trừ hai người đến từ Hồng Kông và Ma Cao, số suất trong đội tuyển tỉnh S của tỉnh xếp thứ tư từ dưới lên. Hiệp hội Hóa Học tỉnh đang nỗ lực để giành nhưng không có cách nào. Dù sao tỉnh ta không có tên trong CCHO mấy năm rồi."
"Điều kiện tuyển chọn cấp tỉnh còn chưa hạ xuống, những năm trước tỉnh S không thi thực hành, nhưng lần này có thể sẽ thi, để em có thời gian chuẩn bị, thầy cho em mượn chìa khoá phòng thí nghiệm trong ngăn kéo lớp. Ngày Quốc khánh em có rảnh thì tới luyện tập." Trần Xung nói, "Cho dù em ở Trung học số 2 tỉnh Z thực hành thí nghiệm rồi, cũng là chuyện nửa năm trước, thí nghiệm không được làm không quen, em xếp hạng thứ tư, hẳn là ổn định nhưng cũng nên cẩn thận."
Lộc Hành Ngâm nói: "Em hiểu rồi."
Cậu nộp hồ sơ cho đội tuyển tỉnh, đợi một tuần mới biết kết quả.
Ngày lễ quốc khánh, cậu không vội đi về. Cậu gọi điện cho Cố Phóng Vi, đồng ý ba ngày đầu ở nhà Hoắc, bốn ngày sau sẽ ở trong căn nhà thuê nhỏ của hắn, còn đến phòng thí nghiệm của trường để thực hành thí nghiệm, Cố Phóng Vi sẽ đến đón cậu.
Tuy nhiên, vào ngày đầu tiên của ngày Quốc khánh, Diệp Yến đã không quay lại như đã hứa với hai đứa trẻ, và chuyến đi chơi cũng bị hoãn lại.
*
"Cuộc thi thiên văn học của Hoắc Tư Đốc kết thúc, cô ấy đoạt giải ba, dựa theo quy định thưởng, được 100 điểm thưởng." Trong văn phòng, giọng nói của trợ lý ngập ngừng vang lên.
"Lộc Hành Ngâm đã giành giải nhất trong cuộc thi sơ khảo toàn quốc, số điểm thưởng là 800 điểm."
"Sau này không cần xem nữa, người chiến thắng đã được công bố. Lộc Hành Ngâm cũng sẽ vào đội tuyển tỉnh và đại diện cho tỉnh S tham gia vòng chung kết toàn quốc. Ít nhất cậu ta sẽ giành được huy chương đồng, mà huy chương đồng quốc gia sẽ được cho nhiều điểm hơn. Vụ cá cược này đã không thể nghịch chuyển nữa."
"Hoắc Tư Đốc bị loại, Lộc Hành Ngâm trở thành người thừa kế là chuyện ván đã đóng thuyền."
Quý Băng Phong cau mày: "Chỉ có giải ba? Thi thiên văn trong nước dễ như thế, với trình độ của tiểu thư sao lại thế được."
Giọng trợ lý trầm xuống: "Hình như là bởi vì trạng thái tâm lý của tiểu thư không ổn."
Thành phố S đang mưa. Trong thời điểm "Tháng 9 là vàng tháng 10 là bạc" mà người lớn hay nói, kế hoạch ăn chơi của mọi người chắc chắn sẽ bị cản trở bởi cơn mưa lớn này.
Lộc Hành Ngâm đặt hộp nước hoa vào ngăn kéo dưới cùng, hàng ngày cẩn thận lấy ra xem bao bì bên ngoài có bị ẩm không. Để được vào đội tuyển tỉnh, cậu đã lấy những ghi chép trước đây của mình ra học thuộc lòng suốt đêm.
Vào sáng sớm ngày thứ hai, Lộc Hành Ngâm vẫn đang ngủ trên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ gara bên ngoài và tiếng gầm rú của động cơ ô tô.
Cậu mơ màng cố gắng tỉnh dậy, nhưng cơn buồn ngủ tột độ lại khiến anh ngủ thiếp đi lần nữa. Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, Hoắc Tư Liệt thò đầu ra: "Hoắc Tư Phong? Hoắc Tư Phong? Cậu thức chưa?"
Lộc Hành Ngâm mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Mau dậy đi, chúng ta cùng nhau đến đồn cảnh sát." Giữa mi mày Hoắc Tư Liệt đầy lo lắng, "Bọn họ nói mấy ngày trước Tư Đốc đã trở về, nhưng không có về nhà, cũng lhông biết chạy đi đâu nữa. Hôm nay ba mẹ đã về, đang đi tìm khắp nơi, vừa rồi luật sư Quý đã đến, bảo chúng ta i theo!"
Lộc Hành Ngâm đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Cậu nhanh chóng mặc quần áo, tắm rửa xong, cùng Hoắc Tư Liệt xuống lầu, lên xe tài xế lái.
Nghe nói Hoắc Tư Đốc đã bay trở lại thành phố S trên chuyến bay ngày hôm qua, nhưng sau khi rời sân bay, cô nàng đã không liên lạc với tài xế, cũng không báo cáo tung tích, điện thoại di động cũng tắt máy, người quen cũng không biết tung tích của cô nàng.
Khi Diệp Yến liên lạc với cô nàng ở Hồng Kông, cô thấy có gì đó không ổn nên đã đi thẳng vào vấn đề là gọi cảnh sát. Thành phố S rộng lớn lại đông đúc, Hoắc Tư Đốc là một đứa con gái, cô nàng sẽ đi đâu?
Lộc Hành Ngâm và những người khác chạy đến đồn cảnh sát trong mưa, thì đã tìm thấy Hoắc Tư Đốc.
Tình huống cụ thể không rõ, nhưng xuyên qua cửa kính, một cô gái nhỏ xinh đẹp đang cúi đầu đứng bên trong, toàn thân ướt sũng, trông yếu ớt nhợt nhạt, Diệp Yến ở bên cạnh đỡ vai nàng.
Cảnh sát thuyết phục Diệp Yến một hồi, cuối cùng để cho Diệp Yến ký tên, mở cửa kính ra.
"Mẹ —— chị, chị sao rồi? Đi đâu vậy?" Cửa vừa mở ra, Hoắc Tư Liệt đã bước tới, quan tâm hỏi.
Lộc Hành Ngâm cũng gọi một tiếng "Mẹ" và ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Đốc.
Sắc mặt Hoắc Tư Đốc tái nhợt đến đáng sợ, hai mắt sưng húp, thoạt nhìn còn tưởng là ma chết đuối mới vớt lên.
Vẻ mặt của cô nàng tê liệt, giống như tro tàn, thậm chí đôi mắt cũng mất đi vẻ sáng ngời, nhưng khi cô nàng ngước mắt lên nhìn thấy Lộc Hành Ngâm, cả khuôn mặt của nàng đột nhiên vặn vẹo, đau đớn ngồi xổm xuống, gay gắt hét lên: "Tôi không muốn thấy nó! Mấy người muốn nó sao lại còn nhân nuôi tôi hả!"
"Tại sao không để tôi chết trong cô nhi viện đi, tại sao!"
"Nó đến đây làm gì, nó rốt cuộc đến đây làm gì hả, tôi không muốn gặp nó!!!"
Nàng suy sụp khóc rống lên, trông giống như ả điên khùng.
Giọng nói cuồng loạn của cô nàng làm mọi người giật mình, Diệp Yến vội vàng ôm lấy Hoắc Tư Đốc, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, theo bản năng nói: "Tư Phong, con đi ra ngoài trước đi."
Hoắc Tư Liệt không biết làm sao: "Làm sao vậy?"
"Em trai tránh một lúc trước đi, được không?" Một cảnh sát đi tới, ra hiệu cậu đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại, "Nhất định có chuyện ngoài ý muốn...... Nghe người lớn đi, em trai có muốn uống chút nước không?"
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn vào bên trong, dừng lại, rồi nói: "Không cần đâu, cảm ơn."
Cậu ra khỏi phòng chờ, ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài.
Bên trong hỗn loạn, Diệp Yến cố hết sức an ủi Hoắc Tư Đốc, Hoắc Tư Liệt lo lắng nhìn, mọi người xung quanh đều bận rộn, không ai để ý đến cậu.
Không lâu sau, lại có một nhóm người vội vã chạy tới cửa, trợ lý cầm đầu cố gắng giải thích với người đàn ông sắc mặt nghiêm nghị: "Không phải vậy, chúng tôi thực sự không nhận được tin tức liên quan, tiểu thiếu gia cũng đi học thi đua, nghe nói chỉ có tiểu thư học thiên văn, tiểu thư biểu hiện không tốt, không ai nghĩ tới cái này..."
Lộc Hành Ngâm đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cậu nhận ra người đàn ông bên cạnh mình là ai, dù chỉ gặp một lần, cậu vẫn nhận ra ông ta.
Ba của cậu, Hoắc Giang.
Hoắc Giang ở bên ngoài căn bản không có chú ý tới cậu, thậm chí có nhìn thấy cậu cũng nhất thời không nhận ra đây là con ruột của mình, trong giọng nói mang theo nồng đậm không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay nói: "Biến hết! Tôi đuổi hết mấy người! Tôi đưa thằng đó tới Trung học số 7 Thanh Mặc không phải vì chuyện này sao? Đám mấy người nói với tôi không biết nó tham gia thi đua?"
"Chúng tôi đã ghi lại tình hình một cách trung thực, chúng tôi đã báo cáo với phu nhân——"
"Cút!"
Nghe vậy, Lộc Hành Ngâm mơ hồ cảm thấy có gì đó, đầu ngón tay cậu cứng đờ —— lý trí nói cho cậu biết có lẽ cậu đang tiếp cận một sự thật nào đó mà cậu đã đoán trúng, nhưng vào lúc này, bộ não cậu chỉ còn một đống hỗn độn.
Cửa kính lại bị đẩy ra.
Hoắc Tư Đốc rõ ràng là sợ nhìn thấy Hoắc Giang hơn là Lộc Hành Ngâm, vì vậy nàng trốn ở phía sau Diệp Yến.
Diệp Yến có chút khó hiểu: "Sao anh lại ở đây? Anh không phải đang bàn chuyện làm ăn ——"
Vừa dứt lời, một tiếng "chát" giòn tan vang lên, Hoắc Giang tát cô một cái thật mạnh!
Trên mặt người đẹp có những vết đỏ khiến mọi người ở đây sững sờ trong giây lát, trợ lý phía sau vội vàng đỡ lấy Hoắc Giang.
Diệp Yến cũng không tức giận, thuận tay tát Hoắc Giang một cái, Hoắc Giang lảo đảo, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng: "Cô điên rồi sao?"
"Tôi hỏi cô, cô điên rồi sao?" Hai mắt Hoắc Giang tức giận đỏ lên, "Cô giấu giếm cái gì, trong lòng cô biết, cô không cần gia tài, cũng không cần hai đứa con của cô nữa sao?"
"Đừng dùng thứ này lừa tôi!" Giọng nói của Diệp Yến lạnh lùng sắc bén, cô chỉ ra ngoài cửa sổ thủy tinh, "Nó mới là con ruột của tôi, là tôi tự sinh đó!"
Cô xúc động nước mắt chảy giàn giụa, thanh âm dần dần trầm xuống, "Đấy mới là con của tôi, nó mới mười bảy tuổi, nó bị khối u máu não..."
Hoắc Giang lúc này mới phát hiện Lộc Hành Ngâm cũng ở nơi đó, nhưng hắn không chút nào trốn tránh, cười lạnh nói: "Lúc này hối hận? Không có cửa đâu! Nói cho con trai của cô, cô vừa mới sinh đã vứt nó ở viện phúc lợi đi. Cô nghĩ nó cần người mẹ như cô nữa không?"
Lộc Hành Ngâm đứng dậy.
Hoắc Tư Liệt cũng ngơ luôn: "Ý của ba là sao?"
Hoắc Tư Đốc đột nhiên cười lên, nàng nói: "Thừa kế. Hoắc Tư Liệt, chúng ta đang tranh đoạt gia sản, bọn họ vì không muốn Hoắc Tư Phong thừa kế, cho nên mới cần bọn mình đó."
"Không phải, không phải vậy." Diệp Yến quay đầu, nắm bả vai Lộc Hành Ngâm, phát hiện sắc mặt cậu không đúng, "Mẹ giải thích cho con, không phải như vậy mà. "
"Có gì khác nhau!" Hoắc Tư Đốc sắc bén nói, cười khổ nói: "Căn cứ vào độ khó của đề thi mà phân loại, thi đua được giải ba sẽ được 100 điểm, ai đạt điểm cao nhất sẽ có quyền thừa kế một năm sau. Đó là lý do tại sao mấy ngừoi buộc tôi phải học như thế này... Hoắc Tư Liệt mày cái gì cũng không biết sao? Mày bị loại một năm trước rồi!"
"Thằng ngu như mày, mày có biết tại sao bọn họ không đưa mày đi lúc Tết không? Bởi vì mày bị loại rồi, mày bị loại rồi!" Nàng lại có dấu hiệu cuồng loạn, lặp đi lặp lại câu nói này, nước mắt từng giọt rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở, "Chị cũng, bị loại rồi... đều là, do Hoắc Tư Phong... nên ba mẹ không cần chúng ta nữa..."
"Hoắc Tư Phong, mày biết vì sao bọn họ đưa mày đến Thanh Mặc không?" Hoắc Tư Đốc khóc nhìn Lộc Hành Ngâm, trên môi mang theo nụ cười quái dị, hoặc là trút hận, bỗng bên ngoài có tiếng sấm sét đánh, "Trung học số 7 Thanh Mặc, trường trọng điểm tệ nhất thành phố, học lớp kém nhất, biết tại sao không?"
Mọi người im lặng.
—— Nuôi cậu thành đồ vô dụng.
—— Để cậu sống cả đời mà không thể đứng dậy, ngây thơ lớn lên thành một học sinh không khác gì người thường, và rồi đánh mất tất cả những gì cậu nên có.
Có thể do gió, có thể do hơi ẩm của mưa.
Máu trên người Lộc Hành Ngâm từng li từng tí nguội đi, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ cùng đau lòng của Diệp Yến, nhưng lại không nói được lời nào.
Cậu chậm rãi lùi lại, tránh bàn tay cô đặt trên vai, cố gắng cười nói: "Con còn có việc, con xin phép đi trước."
Bước chân cậu càng lúc càng nhanh.
Ảo ảnh hư không trống rỗng cuối cùng cũng hạ cánh, hình ảnh của ô cửa sổ phòng học quá sáng, trang giấy chói lọi của bài thi lúc này mờ đi trở nên đặc quánh vào lúc này.
Như cậu đã luôn cảm thấy, như thế này mới đúng sự thật. Những gì cậu mơ ước là một tòa lâu đài trên không trung, nhưng những gì cậu nhận được là một hình ảnh phản chiếu.
Cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy dù nhiều đêm liên tiếp không ngủ, hoặc khi cậu đang làm thí nghiệm trước băng ghế với một tư thế mãi không đổi, không khí lạnh ập vào người dưới tấm màn mưa, cậu nhìn lên biển báo trạm xe buýt trước mặt, tầm nhìn của cậu lấy lại rõ ràng ngay lập tức.
Cậu lên xe buýt, lấy tiền lẻ bỏ vào. Có rất ít người trên xe buýt, vì vậy cậu ngồi một mình ở hàng ghế sau, lay lắc suốt quãng đường đến trường trung học số 7 Thanh Mặc.
Cố Phóng Vi không có ở nhà, vì một kỳ nghỉ ngắn như vậy, hắn sẽ cùng ông Cố trở về nước A. Lộc Hành Ngâm có chìa khóa nhà thuê, sau khi vào, cậu thay bộ quần áo ướt sũng nước mưa, chậm rãi giặt chúng, tắm xong rồi nằm lăn ra sofa ngơ ngác.
Cậu đau đầu, đau họng, đau khắp người, cảm thấy hoa mắt, chóng mặt với một luồng khí lạnh ùa vào, có lẽ cậu sốt rồi.
Có người gọi cho cậu, là Diệp Yến, cậu không bắt máy, thế là nó tự cúp máy, sau đó chuông không ngừng vang lên, Lộc Hành Ngâm không nhúc nhích nghe, chỉ cảm thấy ồn ào, liền chuyển điện thoại về chế độ im lặng.
Trong giấc mơ, cậu mơ thấy một câu chuyện mà cậu từng nghe trong bệnh viện do một bệnh nhân kể lại, chuyện kể rằng ở một nơi nào đó, trong một gia đình nào đó, cha mẹ đều là trài tài gái sắc, nhưng lại sinh ra cô con gái mắc bệnh u máu não. Cô con gái xinh đẹp thông minh. Người mẹ đã nói với con gái mình khi cô còn rất nhỏ, mong cô chọn không điều trị hoặc chấp nhận rủi ro khi phẫu thuật mà tỷ lệ tử vong lên đến 95%.
"Cô gái đó đã chọn sống tiếp như vậy. Cô ấy cái gì cũng giỏi, học giỏi, được nhiều người theo đuổi, lại có tích cách rất tốt. Rồi năm 20 tuổi, khối u máu vỡ ra, cô ấy ký tên hiến tặng di thể, nghe nói các bác sĩ cấy ghép nội tạng nói phổi của cô gái đó rất sạch sẽ, sạch nhất mà ông ấy từng thấy luôn."
"Nếu một ngày nào đó chúng ta chết đi, vậy ta sẽ còn lại gì?"
Sau đó cậu nghĩ, giọng nói trẻ thơ vang lên: "Con đã đi khám đáy mắt, bác sĩ nói giác mạc của con rất dày. Giác mạc của người bình thường chỉ có thể hiến cho một người. Của con thì có thể cắt nó thành hai phần nên tặng được cho hai người lận!"
"Nhưng có một cái tôi muốn để lại cho bà nội, bà nội nói rằng bà ấy già đi sẽ mất thị giác, vì vậy tôi muốn để lại đôi mắt của mình cho bà ấy."
...
Lộc Hành Ngâm chợt tỉnh, thân thể đổ mồ hôi lạnh.
Cậu chộp lấy điện thoại để kiểm tra, trong vô số cuộc gọi nhỡ của Hoắc Tư Liệt, Diệp Yến và cả Cố Phóng Vi, cậu nhìn chằm chằm vào hai từ.
[Thân An - Hệ thống bảo vệ người thân]
Từ cuộc gọi nhỡ - 20 phút trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.