Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Chương 59: Hư nghĩ
Bát Thị Phong Động
15/01/2023
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cậu vừa tỉnh dậy, mắt có sương mù, sau khi nhìn thấy Cố Phóng Vi, não cậu như ngừng hoạt động trong hai, ba giây.
Cố Phóng Vi nhìn thấy bóng của chính mình trong mắt cậu, đột nhiên nhớ một ngày nọ, Khúc Kiều đã nói chuyện mấy cô gái trước mặt hắn, thảo luận về mọi thứ, từ đường kẻ mắt đến hình dạng mắt: "Những người như Hoa khôi có đôi mắt hoa đào, với đôi lông mày chứa tình, cứ nhìn mắt cậu sẽ có cảm giác như lúc nào cũng cười, còn Tiều Lộc có đôi mắt nai con ngươi rất đen, nhìn vào thì rất trong. Loại mắt này nếu vẽ thêm chút thì nhìn rất đẹp..."
Lộc Hành Ngâm có đôi mắt nai con, mỗi khi đôi mắt trong suốt ánh nước, có thể tỏa sáng trong tối.
"Giáo viên nói em bị bệnh, tôi... " Cố Phóng Vi khóe miệng nhếch lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, thay đổi một chút lý do xa lạ nhưng hợp tình hợp lý, "Ông nội nghe nói em gọi điện thoại, bảo tôi tới xem. Buổi trưa em không thức dậy, nhóm bạn em nói em chưa ăn gì, nên tôi mang một ít qua. "
Lộc Hành Ngâm định thần lại, lại ngước mắt lên nhìn hắn có chút vui mừng: "Ồ. Em không có bệnh, em chỉ là tìm lý do xin nghỉ thôi, anh vào trước đi, em ra ngoài uống chút nước, lát nữa sẽ quay lại. "
Cố Phóng Vi bước vào ký túc xá, thiếu niên mặc bộ đồ ngủ long nhung đã biến mất sau lưng hắn.
Kí túc xá được dọn dẹp một chút, chủ yếu là hộp cơm và rác vụn đã được dọn sạch, bài thi trên sàn cũng được phân loại và sắp xếp ngay ngắn, dùng kẹp ghim đặt lên bàn học kê ở giữa.
Trong phòng tắm có động tĩnh, một lúc sau, một nam sinh cả người run lẩy bẩy nhảy ra hét lớn: "Tiểu sư đệ! Phần cứng Thanh Mặc của em không tồi, sao mà lại không có nước nóng! Lạnh quá! Sâu ngủ cũng chết cóng!"
Nam sinh này chính là tên mắt gấu trúc buổi trưa mở cửa cho hắn, nhìn rất lạ, không phải học cùng trường bọn họ. Trông rất đẹp trai, Cố Phóng Vi mơ hồ nhớ lại Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện đã từng nhắc tới khi cố gắng dụ hắn vào nhóm. Người này do Trần Xung cử đến, anh ta là học sinh lớp 12 của trường Trung học Phồn Tinh. Đã giành được giải thưởng thi đua và ký hợp đồng với đại học top 10, có nghĩa là còn gần một năm để hắn ăn chơi tự do.
Thẩm Thanh Vân chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng đi ra, chợt nhìn thấy một nam sinh thanh tú tuấn mỹ đứng giữa ký túc xá, anh giật mình vội trốn đi: "Không phải, cậu tìm ai vậy, cậu hồi trưa có tới đay phải không? Lộc Hành Ngâm đâu?"
Anh ta rõ ràng bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của Cố Phóng Vi.
Thanh âm thiếu niên nhẹ giọng từ phía sau truyền đến: "Không có nước nóng sao? Hình như buổi tối tám giờ mới có nước nóng, đàn anh, em đi hành lang mở nước cho anh, anh có thể tắm rửa rồi ngủ một lát."
Cố Phóng Vi quay đầu lại.
Lộc Hành Ngâm trở lại với cốc nước cá voi trên tay, cậu đang nhìn vào bên trong trong khi nghiêng đầu qua tầm nhìn của Cố Phóng Vi.
"Không cần, a, đệt, anh lạnh chết mất—" Thẩm Thanh Vân một đường nhảy từ ban công vào ký túc xá, cuối cùng ném mình xuống giường, chiếc giường đôi hẹp trong ký túc xá lung lay sắp sập.
Anh ta quấn chặt mình trong chăn, để lộ hai cánh tay tương đối cường tráng, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: "Một người đàn ông thực thụ nên tắm nước lạnh vào mùa đông."
Cố Phóng Vi cau mày, đôi mắt đẹp híp lại, ánh mắt rơi xuống bờ vai trần trơ trụi của hắn: "Anh không có đồ ngủ à?"
"Đàn ông đích thực không cần đồ ngủ, chỉ cần một chiếc quần!" Thẩm Thanh Vân bình tĩnh trả lời.
Cố Phóng Vi liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nhìn người đàn ông khỏa thân trước mặt, người vẫn đang ôm một chiếc tỳ bà nửa giấu dưới chăn, không nói nên lời trong giây lát.
Lộc Hành Ngâm nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh, anh có muốn uống nước không? Nóng quá."
Cố Phóng Vi đặt đồ trong tay xuống một bên bàn: "Không uống, em ăn chút gì đi, ăn xong thì đi ra ngoài với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với em."
Lộc Hành Ngâm lại nhìn hắn bằng đôi mắt đen nhánh: "Vậy thì, sẽ mất bao lâu?"
Sau đó cậu đếm các đề đã in, thì thầm, "Em vẫn còn rất nhiều đề mẫu chưa làm, Dịch Thanh Dương và những người khác sẽ đến sau, em phải nói cho họ những đề được khoanh tròn."
Cố Phóng Vi dừng lại, "Hai mươi phút."
Lộc Hành Ngâm lại thì thầm: "Anh có thể nén nó xuống còn mười lăm phút không?"
Cố Phóng Vi: "..."
Thẩm Thanh Vân ở một bên lắng nghe, bình tĩnh chỉ ra: "Một người ăn, một người nói chuyện, thời gian đã sắp xếp xong, nhanh gọn lẹ giải quyết chứ? Hai người có yêu nhau đâu, tiểu sư đệ, em phải nhớ rõ nhiệm vụ hiện tại của chúng ta! Đếm ngược là ba ngày nửa đêm!"
"Được." Lộc Hành Ngâm đảo mắt.
Cậu rất nhanh liền từ trong hai cái túi lớn Cố Phóng Vi đưa tới tìm đến cơm nắm tôm cay ngọt ngào của mình, cầm cốc nước cá voi đứng lên: "Anh ơi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Vừa đi ra ngoài, liền nghiêng đầu hỏi hắn: "Thứ anh mang cho em, e, không ăn được, có thể chia cho bọn họ một ít không."
Cố Phóng Vi kiên nhẫn nói, "Được."
Sau đó Lộc Hành Ngâm quay lại và đưa cho Thẩm Thanh Vân một đống đồ ăn, sau đó đi ra ban công ở cuối cầu thang với Cố Phóng Vi.
Vẻ mặt của cậu như thường ngày, ngoan ngoãn trầm lặng, Cố Phóng Vi đi ở bên cạnh cậu, mày và lông mi rũ xuống, thường ngày si tình ướt át đôi mắt càng thêm có chút nghiêm túc cùng xa cách, bởi vì hắn đẹp đẽ, khi không cười, hắn sẽ trông hơi bạc tình.
Đó là dáng vẻ của hắn khi nhìn thấy cậu sau cả đêm chờ đợi trong gió đông ở cổng trường, mím môi, như thể đang suy nghĩ về một chuyện rất nghiêm túc.
Trên mái nhà lộng gió, lạnh buốt, nhiều người đến đây phơi chăn mền nồng nặc mùi bột giặt và hương vị cỏ cây
Lộc Hành Ngâm lấy cơm nắm ra, vừa mở mắt ra vừa ăn vừa nhìn Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi cân nhắc một lúc: "Anh bảo em ra ngoài, muốn nói với em cáo... ờ, xu hướng tính dục của em. Hôm đó khi anh đợi bạn ở cổng trường, anh cũng đã nghĩ rất lâu, cũng đã tra một số thông tin."
Lộc Hành Ngâm cẩn thận nhìn chằm chằm vào nắm cơm trong tay, nhặt một nắm cơm với một viên tôm sắp rơi xuống, và đáp lại một tiếng "Ừm", trông rất ngoan ngoãn.
"Anh thì không, anh cũng không kỳ thị. Em còn nhỏ, nếu em chắc chắn và khẳng định được tính hướng của mình thì cũng là điều tốt. Em không cần quá lo lắng, cũng không cần phải cảm thấy... ờ, khác với những người khác. Rất nhiều người không thể nhân được sự cảm thông từ cộng đồng, cảm thấy mình khác biệt, điều này sẽ tạo áp lực, em không cần thấy như thế."
Vẻ mặt Cố Phóng Vi dường như đang suy nghĩ và thu thập những gì mắt thấy tai nghe, "Vụ án anh đánh người năm xưa. Xác thật là đối phương theo đuổi đúng là quá lớn, có chút quá mức, anh cũng không nhắm vào quần thể này, anh cũng sẽ không làm gì em vì chuyện này, hiểu chưa?"
Lộc Hành Ngâm đã ăn một nửa nắm cơm: "Ừm."
"Bởi vì em còn tnhỏ tuổi, trước khi cảm thấy bản thân chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, thì phải cố gắng bảo vệ bản thân." Cố Phóng Vi nheo đôi mắt đào hoa, và nói với giọng điệu thận trọng, "Đừng chạm vào những ứng dụng, phần mềm diễn đàn hẹn hò gì đó. Nếu em ngoài đời gặp người mình thích, em có thể thử, nhưng những người lạ trên mạng rấtnguy hiểm, còn rất kỳ lạ..."
Lộc Hành Ngâm ăn hết nắm cơm, gấp tờ giấy nhựa vào trong, cầm trong tay lòng bàn tay và ném nó vào thùng rác cửa.
Cố Phóng Vi đang nói chuyện với cậu, những câu trả lời này cậu đã tra từ vài năm trước. Nhưng cậu vãn cẩn thận lắng nghe, tưởng tượng Cố Phóng Vi tên thẳng nam sắt thép này đi làm bài tập này —— tra những diễn đàn hoặc phần mềm trong nước này sẽ có một quy trình đăng ký cực kỳ nghiêm ngặt, đôi khi chỉ cần người mới tham gia, họ sẽ bị một nhóm lớn quấy rối của những người thích đàu giỡn, chỉ cần đến là sẽ gửi một bức ảnh để hỏi xem có muốn đặt lịch hẹn không.
Hắn kỳ thật không cần làm thế.
Cố Phóng Vi thường tỏ ra không đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn có thể làm được rất nhiều việc quyết đoán như vậy.
Lộc Hành Ngâm rũ mắt xuống, khẽ cười: "Ừm, vâng. Cảm ơn anh, em biết rồi."
Cố Phóng Vi không còn gì để nói, những gì nên nói đã nói xong.
Hắn nhìn chằm chằm Lộc Hành Ngâm, không biết vì sao, trong lòng hắn dường như có thứ gì đó chưa buông bỏ được lại trở nên mạnh mẽ hơn, một lúc sau hắn khẽ thở dài.
Lộc Hành Ngâm đã chọn một con đường khác: một con đường độc quyền hơn, con đường loại trừ người anh như bắn ra ngoài. Không phải cậu không nghe lời, chỉ là hắn không còn có thể can thiệp và bảo vệ quá nhiều cho con đường cậu đã chọn.
Mà hắn biết rõ, Lộc Hành Ngâm biết càng rõ hơn hắn, đây là một đứa trẻ thông minh.
"Anh thật tốt." Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nhìn hắn, "Anh là người dễ thương nhất mà em từng thấy."
Cố Phóng Vi: "........................???"
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, quay đầu vơi hắn, cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đàn anh là người thầy Trần hái tới, em rất thích anh ấy, nhưng không phải loại này. Em... Không có hứng thú với nam sinh khác so với anh của em, em chỉ thích anh, cho nên anh đó, đừng lo lắng..."
"Tôi không có lo lắng." Cố Phóng Vi bị vài câu cậu dọa sợ đến suýt chút nữa té xỉu tại chỗ, vẻ mặt trầm mặc suýt chút nữa dừng lại, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, cố gắng giải thích., "Tôi đây là...là...nói đẻ em tự bảo vệ mình..."
Mẹ nó cũng hù chết người rồi.
Đứa em trai thường ngày ngoan ngoãn lanh lợi bỗng buông ra một câu nhắm thẳng vào mình. Lộc Hành Ngâm dường như đã hoàn toàn buông bỏ bản thân, nếu khác với trước đây thì sẽ không khoa trương như vậy, nhưng nếu vẫn như trước thì Cố Phóng Vi không thể nói ra.
Bên ngoài náo nhiệt, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiến xách cặp sách chạy tới, cắt ngang bầu không khí khó hiểu: "Cuối cùng cũng tan học! Hai chúng ta lén làm nửa bộ đề toán trong tiết ngữ văn. Tiết tự học buổi tối bọn tôi thảo luận, không chuẩn bị gì hết, đã nói với người khác, thầy Lý nói thầy Lưu gọi bọn tôi, thầy Lưu thì bảo thầy Tần gọi, hoàn hảo."
Dịch Thanh Dương cũng xách theo một cái túi: "Thẩm Khả mua cho chúng ta, hai lon cà phê, một thùng mì ăn liền cùng hai hộp bánh bích quy, phú bà yêu thương!"
Một nhóm người xông vào cười nói vui vẻ, chắc là nhìn thấy hai cái túi ni lông to đùng trên bàn Lộc Hành Ngâm, đồng thanh "wow": "Tuyệt vời! Cái này ai mua vậy?"
Giọng nói của Thẩm Thanh Vân: "Người anh xinh đẹp của tiểu sư đệ mua đó."
"Oa——"
"Anh trai tốt bụng! Anh Cố còn cần em trai không!" Hoàng Phi Kiện nhanh chóng ôm lấy đùi hắn, "Anh Cố đã quyết định nhập bọn hả?"
Sau vài lần tiếp xúc, Cố Phóng Vi miễng cưỡng quen thuộc với nhóm người này, hắn vô thức nhìn Lộc Hành Ngâm, nhưng Lộc Hành Ngâm không nhìn hắn, cậu cúi xuống nhìn vào bài thi Dịch Thanh Dương đưa cho cậu, nhẹ nhàng thảo luận về giải pháp.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Không phải, tôi nghĩ em ấy bị ốm, nên mang cho em ấy một ít thức ăn."
Lộc Hành Ngâm cùng Dịch Thanh Dương bước vào, Dịch Thanh Dương một tay cầm bài thi, tay kia khoác vai Lộc Hành Ngâm, hướng tới cắm đầu nghiên cứu, "Xem ra, trước đây cậu tổng kết câu hỏi này cách dùng đều thất bại. Suy cho cùng vẫn là một dạng câu hỏi sáng tạo, cách đặt câu hỏi rất hay thay đổi. Một thiết kế thử nghiệm tập trung vào rất nhiều điểm kiểm tra."
Trong khoảng thời gian này, họ đang làm những câu hỏi ban đầu của bài kiểm tra chất lượng trong vài năm qua, đồng thời làm những dạng câu hỏi tương tự mà Lộc Hành Ngâm, Thẩm Thanh Vân và Thẩm Kha đã tìm ra, cố gắng cải thiện trình độ trong lúc luyện đề.
Họ gần như đã hiểu các đề toàn diện như "Phân tích trạng thái cưỡng bức của thủy ngân trong một thanh thủy tinh quay ở nhiệt độ X°C" và "Tính toán các quỹ đạo và năng lượng của electron phát xạ trong các dải tuần hoàn", nhưng các đề mở khá đa dạng. Các quy tắc được tóm tắt trước đây không thể áp dụng được và luôn có thể tìm thấy các đề mới.
"Cố Phóng Vi, cậu có thời gian để xem câu hỏi này không?" Dịch Thanh Dương nhanh chóng phát hiện ra rằng có một vị học thần sống ở đây, đã đến để hỏi một cách chân thành, "Cậu có kỹ xảo nào cho loại đề này không? Chúng ta có thể làm tất cả được, nhưng lần nào cũng cần thời gian. Để thắng Ưng Tài, phải vượt trội cả về hiệu quả giải bài toán lẫn thời gian giải quyết. Lộc Hành Ngâm đã tìm kiếm trong hai ngày thì tìm thấy bảy dạng, phần còn lại bọn tôi cố gắng."
Thẩm Thanh Vân muốn ngủ bên cạnh, giọng nói của anh ta bối rối: "Cậu ấy là ai? Rất lợi hại à?"
Dịch Thanh Dương quay lại và thì thầm: "Siêu cấp — — lợi hại!"
"Anh không tin. Nếu cậu ta thực sự lợi hại, cũng không thấy cậu ta giúp tiểu sư đệ." Thẩm Thanh Vân ngáp.
Cố Phóng Vi không biết tại sao, nhưng hắn nhìn Thẩm Thanh Vân hơi khó chịu, hắn cười lạnh, trong mắt đào hoa có một chút thù địch: "Dù sao cũng là sự thật, tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc của người khác."
Một nhóm người vội vã đi tới.
Lộc Hành Ngâm đang xé một nắm cơm khác để ăn, nhưng Hoàng Phi Kiện cũng mang lại đây: "Mau đáng yêu cho anh cậu xem, mau nịnh cậu ta đi."
Lộc Hành Ngâm nhỏ giọng nói: "Không đâu. Anh ấy với tôi không thân."
Hoàng Phi Kiện vỗ cậu: "Cậu ấy là anh cậu, chiều chuộng cậu như vậy, tôi tin cậu chết liền."
Lộc Hành Ngâm vẫn đến, với mái tóc đen gãy, cổ trắng như tuyết, mặc bộ đồ ngủ lông nhung, toàn bộ cơ thể lông xù một cục. Với vẻ ngoài ngây thơ và trong sáng, cùng vẻ ngoài khao khát học hỏi, xen lẫn giữa bọn họ, như thể anh thực sự có một trái tim hào hiệp.
Không giống vài phút trước vẫn còn nhiệt tình thổ lộ tình yêu của mình.
Cố Phóng Vi vẫn im lặng.
Hắn dùng đầu ngón tay búng nhẹ tờ giấy thi, đọc từng chữ một rồi nhanh chóng liếc qua phương pháp giải của họ.
"Ý tưởng giải của các cậu không có gì, loại bài kiểm tra này xuất hiện, tôi không bao giờ nghĩ một số học sinh có thể làm được tất cả, đặc biệt là những câu hỏi lớn." Cố Phóng Vi nói, "Bài kiểm tra chất lượng lân hai, người ra đề cũng xem xét tâm lý của nhóm học sinh, dùng những bài toán khó để học sinh thấy năng lực của học sinh còn kém bao nhiêu, đến kỳ kiểm tra chất lượng lần ba mới trở lại trình độ ban đầu của kỳ thi đại họ. Tỉnh S vốn thi đại học khó, bài kiểm tra chất lượng lần hai thì càng khó, các cậu muốn đuổi kịp thời gian, thì không được sử dụng các giải pháp thông thường."
Thẩm Thanh Vân đứng dậy khỏi giường, cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe.
"Nếu muốn hoàn thành tất cả, thì không thể sử dụng giải pháp thông thường, thì phương pháp tính nhanh điền vào chỗ trống." Cố Phóng Vi liếc nhìn họ, "Tính toán nhanh, ngoại trừ... Lộc Hành Ngâm."
Khi hắn nhắc đến tên cậu, giọng nói có chút nhẹ nhàng.
"Ngoại trừ Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi nói, "Năng lực tính nhẩm của các cậu lẽ ra không đạt đến mức tính nhanh, cho nên thứ duy nhất cậu có thể nắm vững chính là công thức cấp cao nháy mắt làm xong hơn. Chọn điền vào chỗ trống và sử dụng nội dung đại học để giải quyết."
"Mà những đề lớn không dụng kiến thức siêu cương để giải —— mặc dù được trọn điểm vì đúng, nhưng từ góc nhìn đánh cờ thì không thích hợp. Đặc biệt là thời gian của các cậu không còn nhiều, nếu n sử dụng kiến thức cấp cao, sẽ cần phải dành thêm thời gian, không đáng."
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nhìn nhau: "Vậy thì tôi phải làm gì?"
"Có một cách. Tìm đề nguyên mẫu." Cố Phóng Vi nói.
"Tìm để nguyên mẫu?" Hoàng Phi Kiện hoài nghi nhìn hắn, "Đây là đề thi thống nhất toàn tỉnh, quy cách cũng giống như đề thi đại học, cậu có thể tìm ra câu đề nguyên mẫu ở đâu?"
Cố Phóng Vi hỏi nhàn nhạt: "Vậy các cậu cảm thấy giáo sư tiến sĩ lấy mấy cái đề áp trục đại đại học, loại trừ sự cố rò rỉ câu hỏi, thì lấy ở đâu?"
Hoàng Phi Kiện á khẩu không trả lời được.
Cậu ta và Dịch Thanh Dương lại nhìn nhau, phát hiện mình chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
"Các tạp chí và tạp chí định kỳ, những thành tựu mới nhất trong nghiên cứu khoa học, văn học và lịch sử, đề thi đua, phương hướng nghiên cứu và công trình của các giáo viên trong tổ đề xuất trong những năm qua." Cố Phóng Vi nói, "Đây chỉ là kỳ thi tháng của trường, chất lượng đề thi mô phỏng bài kiểm tra chất lượng. Nếu có người từ trường trung học Ưng Tài đến làm bài thi, trước hết, nên loại bỏ các đề kiểm tra chất lượng ban đầu của những năm trước —— họ đã làm những bài kiểm tra này rồi, các giáo viên trong tổ đề xuất, ít nhất là các giáo viên tổ hợp tự nhiên và toán học, luôn là Trần Xung và Kang Mei ra đề."
"Bọn họ là những người bảo thủ sửa biên chế, không vội vàng thúc đẩy sửa biên chế, thậm chí còn hy vọng rằng Thanh Mặc có thể được giữ lại. Phạm vi và chiều sâu huấn luyện của Ưng Tài sâu hơn chúng ta. Những năm trước, Ưng Tài chắc chắn đã làm mấy đề nguyên mẫu rồi, hai người kia sẽ không sử dụng những phương pháp không có lợi cho học sinh trường ra. "
Cố Phóng Vi nói, "Chỉ có thể là một dạng mới. Nguồn gốc của dạng mới rất có thể là từ bài thi đua môn học vừa kết thúc và tạp chí kỳ thi đại học."
Thẩm Thanh Vân đã quấn chăn chạy khỏi giường, đầy sợ hãi. hỏi: "Vị huynh đài này chiêu số thật ghê gớm nha, xin hỏi tên họ?"
Cố Phóng Vi không nói gì, phớt lờ anh ta và đặt bài kiểm tra trong tay sang một bên: "Các cậu trước tiên làm đề hiện tại, chuyện đề áp trục giao cho tôi. Tôi không bao giờ mắc lỗi trong chuyện thi."
"Vậy thì đây là... đồng ý nhập bọn?" Hoàng Phi Kiện ngập ngừng hỏi.
Cố Phóng Vi lười biếng nói: "Nếu cậu nói là có, thì chính là vậy."
Lộc Hành Ngâm hơi kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn hắn.
Cố Phóng Vi tránh tầm nhìn của cậu.
Không thể nói tại sao.
Như thể có một thế lực nào đó đang thôi thúc hắn làm vậy, mặc dù hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Cố Phóng Vi rất nhàn nhã, dùng điện thoại di động tra tới tra lui, màn hình kêu tanh tách, vừa uống trà sữa vừa viết bằng bút chì.
Một lúc sau ngủ thiếp đi.
Hắn đặt vài tờ giấy thi dưới mông, khoanh chân ngồi tại chỗ, chiếm vị trí trung tâm trên bàn học của bọn họ, vững vàng dựa vào thành giường của Lộc Hành Ngâm, nghiêng đầu, nhắm mắt chợp mắt.
"Người này có đáng tin cậy không..." Thẩm Thanh Vân lại bí mật hỏi: "Tại sao cậu ta còn ngủ quên?"
"Rất đáng tin cậy, siêu đáng tin cậy, thần tiên mỗi lần thi, đều có thể chính xác thi 650 điểm." Dịch Thanh Dương thì thào nói.
Hoàng Phi Kiện ngáp một cái: "Tôi cũng muốn ngủ một giấc, Lộc Hành Ngâm, có thể cho tôi mượn giường nằm một chút được không? Nửa tiếng nữa gọi tôi. Nghỉ trưa tôi cũng làm đề, hiện tại đầu óc choáng váng, uống cà phê cũng không có giúp ích gì."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Cậu ngủ đi."
Dịch Thanh Dương cũng cọ lại đây: "Xích qua chút, tao cũng buồn ngủ. Tiểu Lộc nhớ gọi cho bọn tôi sau nha."
"Được."
Lộc Hành Ngâm không ngồi trên chiếc bàn học thấp đó, cậu nhận được sự ưu đãi nhất trí từ mọi người, làm bài trên bàn ký túc xá.
Cố Phóng Vi trên thực tế giấc ngủ nông. Khi hắn làm hệ thống HMI, hắn đã quen với kiểu làm việc và nghỉ ngơi này, hắn thức một lúc rồi ngủ một lúc, theo thời gian, hắn có một số vấn đề về giấc ngủ, luôn ngủ không ngon giấc.
Cũng mơ nhiều.
Trong khi hắn nhận thức rõ ràng mình đang ở đâu, mơ hồ nhìn thấy Lộc Hành Ngâm ngồi ở bàn quay lưng lại với hắn, làm bài thi, cũng thấy Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng tắt đèn trong ký túc xá sau khi nhận ra r mọi người đang nghỉ ngơi, bao quanh bởi bóng tối hoàn toàn. Chỉ có chiếc đèn bàn nhỏ trước bàn làm việc sáng đều đặn, ấm áp yên bình.
Ngược lại, hắn lại đang nằm mơ, thiếu niên gầy nhom nho nhã trước mắt, tựa hồ xuyên qua thời gian, trở thành một dấu ấn khác trong lòng hắn.
Một giấc mơ đen tối.
"Cậu thật lợi hại... Hóa ra có rất nhiều cách học để thi như vậy."
"Tớ tên Điền Thanh Hoa, tớ đến từ một thị trấn nhỏ."
(Chắc tác lỗi rồi chứ trong raw tên cậu này bị đổi thành Phương Thanh Hoa, mạn phép sửa)
"Không lợi hại lắm... Chỉ là những người như tôi chỉ có thể chăm chỉ. Không giống như cậu."
"Cố phóng Vi, tôi cầu xin cậu, cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không thiếu hạng nhất lần này, nhưng tôi cần thi hạng nhất, nếu không ba mẹ sẽ đánh chết tôi, cậu nhường cho tôi lần này đi, cầu xin cậu, mặc dù cậu đã nói với tôi kỹ xảo thi, nhưng cậu có thể nhường tôi được..."
"Cậu rõ ràng có thể giúp tôi, nhưng lúc đó cậu không chịu giúp tôi, chính là vì cậu biết cuộc thi này có người thao túng điểm số sao?" Anh tuấn thiếu niên cười khổ nói: "Tôi coi cậu là bạn bè, sao có thể? Loại con nhà giàu như cậu, tôi vẫn tin tưởng cậu, thành tích trước đây của cậu đều là do thao túng hộp đen mà có được đúng không?"
Cảnh vật thay đổi, lần này hắn không còn mơ thấy người đã chết nữa, hắn chỉ mơ thấy một cặp vợ chồng với khuôn mặt mờ ảo.
"Phóng Vi, con từ nhỏ đến lớn chưa từng để ba mẹ lo lắng cho con, lần này con làm sao vậy? Không phải chỉ chết một người thôi sao? Chuyện này cùng nhà chúng ta có quan hệ sao? Ba mẹ cũng không thao túng điểm số của con!" Tiếng của gười phụ nữ "Cái này có đáng để contừ bỏ tương lai tươi sáng của mình về nước không? Hả?"
Hắn không trả lời mà kiên định hỏi: "Thành tích của tôi, điểm lần này và điểm trước đây có thật không?"
Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông: "Tất cả đều là thật, mày hài lòng chưa? Bỏ đi lòng tốt nhiệt tình vô ích của mày đi, xã hội nham hiểm, mày có cảm thấy bất công không? Mày có nhiều điểm tuyệt đối và nhiều bằng sáng chế huy chương vàng như vậy, sao lại không nghĩ, nếu không sinh ra trong gia đình này, mày có được bao nhiêu? Thành tích hiện tại của mày, nhiều phòng thí nghiệm như vậy, giáo sư hướng dẫn từng người một, liên hệ học thuật, cái nào không dùng tiền ra tới?"
......
"Cũng là lỗi của ba mẹ, quá chiều chuộng con, nên con mới ngây thơ như vậy."
...
Cơn ác mộng dài dằng dặc này không một phút giây rời khỏi hắn, và trong giấc mơ hắn lại nhìn thấy đôi mắt của người chết, trong veo đẹp đẽ, tràn đầy của thần tính tuyệt vọng.
Kể từ đó, hắn mất hết khả năng tham gia kỳ thi bình thường, trong mắt người khác, hắn là "tùy tiện thi" với sự khinh thường phóng túng, nhưng hắn phải từ bỏ môn học, sẽ không bao giờ có thể tham gia kỳ thi chung.
Từ đó về sau, không thể đứng trước mặt người khác, không thể quay lại trò đánh cờ cạnh tranh trẻ con cuồng nhiệt mà ấu trĩ, không thể lấy lại tất cả những gì độc nhất của tuổi thiếu niên.
Có người ngồi xuống bên cạnh hắn, Cố Phóng Vi mồ hôi lạnh đầm đìa, từ trong ác mộng tỉnh lại.
Vị đắng của thuốc lan tỏa trong bóng tối, mang đến cảm giác an tâm tạm thời.
Đôi mắt đẹp của Cố Phóng Vi tràn ngập dư vị của cơn ác mộng, sự hồi hộp chậm rãi biến mất, sau đó dần dần bị bao phủ bởi sự thờ ơ.
Lộc Hành Ngâm không để ý đến vẻ mặt của hắn, nhóc con này chỉ chạy đến trong bóng tối nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khoảng cách rất thận trọng, ngồi cạnh nhau, không nghiêng người, nhưng quần áo áp sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cũng giống nhau.
Đầu ngón tay tái nhợt gầy gò nhét một miếng sô cô la: "Chỉ có hai cái."
Là sô cô la hắn mua cho cậu, một hộp mười hai cái, vì ngon mà mắc quá, đám thiếu niên này cướp nhiều như hổ đói.
"Anh, anh tỉnh rồi sao?" Lộc Hành Ngâm nhỏ giọng nói với hắn như thể đang làm chuyện gì xấu, "Cho anh hết."
Cậu vừa tỉnh dậy, mắt có sương mù, sau khi nhìn thấy Cố Phóng Vi, não cậu như ngừng hoạt động trong hai, ba giây.
Cố Phóng Vi nhìn thấy bóng của chính mình trong mắt cậu, đột nhiên nhớ một ngày nọ, Khúc Kiều đã nói chuyện mấy cô gái trước mặt hắn, thảo luận về mọi thứ, từ đường kẻ mắt đến hình dạng mắt: "Những người như Hoa khôi có đôi mắt hoa đào, với đôi lông mày chứa tình, cứ nhìn mắt cậu sẽ có cảm giác như lúc nào cũng cười, còn Tiều Lộc có đôi mắt nai con ngươi rất đen, nhìn vào thì rất trong. Loại mắt này nếu vẽ thêm chút thì nhìn rất đẹp..."
Lộc Hành Ngâm có đôi mắt nai con, mỗi khi đôi mắt trong suốt ánh nước, có thể tỏa sáng trong tối.
"Giáo viên nói em bị bệnh, tôi... " Cố Phóng Vi khóe miệng nhếch lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, thay đổi một chút lý do xa lạ nhưng hợp tình hợp lý, "Ông nội nghe nói em gọi điện thoại, bảo tôi tới xem. Buổi trưa em không thức dậy, nhóm bạn em nói em chưa ăn gì, nên tôi mang một ít qua. "
Lộc Hành Ngâm định thần lại, lại ngước mắt lên nhìn hắn có chút vui mừng: "Ồ. Em không có bệnh, em chỉ là tìm lý do xin nghỉ thôi, anh vào trước đi, em ra ngoài uống chút nước, lát nữa sẽ quay lại. "
Cố Phóng Vi bước vào ký túc xá, thiếu niên mặc bộ đồ ngủ long nhung đã biến mất sau lưng hắn.
Kí túc xá được dọn dẹp một chút, chủ yếu là hộp cơm và rác vụn đã được dọn sạch, bài thi trên sàn cũng được phân loại và sắp xếp ngay ngắn, dùng kẹp ghim đặt lên bàn học kê ở giữa.
Trong phòng tắm có động tĩnh, một lúc sau, một nam sinh cả người run lẩy bẩy nhảy ra hét lớn: "Tiểu sư đệ! Phần cứng Thanh Mặc của em không tồi, sao mà lại không có nước nóng! Lạnh quá! Sâu ngủ cũng chết cóng!"
Nam sinh này chính là tên mắt gấu trúc buổi trưa mở cửa cho hắn, nhìn rất lạ, không phải học cùng trường bọn họ. Trông rất đẹp trai, Cố Phóng Vi mơ hồ nhớ lại Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện đã từng nhắc tới khi cố gắng dụ hắn vào nhóm. Người này do Trần Xung cử đến, anh ta là học sinh lớp 12 của trường Trung học Phồn Tinh. Đã giành được giải thưởng thi đua và ký hợp đồng với đại học top 10, có nghĩa là còn gần một năm để hắn ăn chơi tự do.
Thẩm Thanh Vân chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng đi ra, chợt nhìn thấy một nam sinh thanh tú tuấn mỹ đứng giữa ký túc xá, anh giật mình vội trốn đi: "Không phải, cậu tìm ai vậy, cậu hồi trưa có tới đay phải không? Lộc Hành Ngâm đâu?"
Anh ta rõ ràng bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của Cố Phóng Vi.
Thanh âm thiếu niên nhẹ giọng từ phía sau truyền đến: "Không có nước nóng sao? Hình như buổi tối tám giờ mới có nước nóng, đàn anh, em đi hành lang mở nước cho anh, anh có thể tắm rửa rồi ngủ một lát."
Cố Phóng Vi quay đầu lại.
Lộc Hành Ngâm trở lại với cốc nước cá voi trên tay, cậu đang nhìn vào bên trong trong khi nghiêng đầu qua tầm nhìn của Cố Phóng Vi.
"Không cần, a, đệt, anh lạnh chết mất—" Thẩm Thanh Vân một đường nhảy từ ban công vào ký túc xá, cuối cùng ném mình xuống giường, chiếc giường đôi hẹp trong ký túc xá lung lay sắp sập.
Anh ta quấn chặt mình trong chăn, để lộ hai cánh tay tương đối cường tráng, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: "Một người đàn ông thực thụ nên tắm nước lạnh vào mùa đông."
Cố Phóng Vi cau mày, đôi mắt đẹp híp lại, ánh mắt rơi xuống bờ vai trần trơ trụi của hắn: "Anh không có đồ ngủ à?"
"Đàn ông đích thực không cần đồ ngủ, chỉ cần một chiếc quần!" Thẩm Thanh Vân bình tĩnh trả lời.
Cố Phóng Vi liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nhìn người đàn ông khỏa thân trước mặt, người vẫn đang ôm một chiếc tỳ bà nửa giấu dưới chăn, không nói nên lời trong giây lát.
Lộc Hành Ngâm nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh, anh có muốn uống nước không? Nóng quá."
Cố Phóng Vi đặt đồ trong tay xuống một bên bàn: "Không uống, em ăn chút gì đi, ăn xong thì đi ra ngoài với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với em."
Lộc Hành Ngâm lại nhìn hắn bằng đôi mắt đen nhánh: "Vậy thì, sẽ mất bao lâu?"
Sau đó cậu đếm các đề đã in, thì thầm, "Em vẫn còn rất nhiều đề mẫu chưa làm, Dịch Thanh Dương và những người khác sẽ đến sau, em phải nói cho họ những đề được khoanh tròn."
Cố Phóng Vi dừng lại, "Hai mươi phút."
Lộc Hành Ngâm lại thì thầm: "Anh có thể nén nó xuống còn mười lăm phút không?"
Cố Phóng Vi: "..."
Thẩm Thanh Vân ở một bên lắng nghe, bình tĩnh chỉ ra: "Một người ăn, một người nói chuyện, thời gian đã sắp xếp xong, nhanh gọn lẹ giải quyết chứ? Hai người có yêu nhau đâu, tiểu sư đệ, em phải nhớ rõ nhiệm vụ hiện tại của chúng ta! Đếm ngược là ba ngày nửa đêm!"
"Được." Lộc Hành Ngâm đảo mắt.
Cậu rất nhanh liền từ trong hai cái túi lớn Cố Phóng Vi đưa tới tìm đến cơm nắm tôm cay ngọt ngào của mình, cầm cốc nước cá voi đứng lên: "Anh ơi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Vừa đi ra ngoài, liền nghiêng đầu hỏi hắn: "Thứ anh mang cho em, e, không ăn được, có thể chia cho bọn họ một ít không."
Cố Phóng Vi kiên nhẫn nói, "Được."
Sau đó Lộc Hành Ngâm quay lại và đưa cho Thẩm Thanh Vân một đống đồ ăn, sau đó đi ra ban công ở cuối cầu thang với Cố Phóng Vi.
Vẻ mặt của cậu như thường ngày, ngoan ngoãn trầm lặng, Cố Phóng Vi đi ở bên cạnh cậu, mày và lông mi rũ xuống, thường ngày si tình ướt át đôi mắt càng thêm có chút nghiêm túc cùng xa cách, bởi vì hắn đẹp đẽ, khi không cười, hắn sẽ trông hơi bạc tình.
Đó là dáng vẻ của hắn khi nhìn thấy cậu sau cả đêm chờ đợi trong gió đông ở cổng trường, mím môi, như thể đang suy nghĩ về một chuyện rất nghiêm túc.
Trên mái nhà lộng gió, lạnh buốt, nhiều người đến đây phơi chăn mền nồng nặc mùi bột giặt và hương vị cỏ cây
Lộc Hành Ngâm lấy cơm nắm ra, vừa mở mắt ra vừa ăn vừa nhìn Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi cân nhắc một lúc: "Anh bảo em ra ngoài, muốn nói với em cáo... ờ, xu hướng tính dục của em. Hôm đó khi anh đợi bạn ở cổng trường, anh cũng đã nghĩ rất lâu, cũng đã tra một số thông tin."
Lộc Hành Ngâm cẩn thận nhìn chằm chằm vào nắm cơm trong tay, nhặt một nắm cơm với một viên tôm sắp rơi xuống, và đáp lại một tiếng "Ừm", trông rất ngoan ngoãn.
"Anh thì không, anh cũng không kỳ thị. Em còn nhỏ, nếu em chắc chắn và khẳng định được tính hướng của mình thì cũng là điều tốt. Em không cần quá lo lắng, cũng không cần phải cảm thấy... ờ, khác với những người khác. Rất nhiều người không thể nhân được sự cảm thông từ cộng đồng, cảm thấy mình khác biệt, điều này sẽ tạo áp lực, em không cần thấy như thế."
Vẻ mặt Cố Phóng Vi dường như đang suy nghĩ và thu thập những gì mắt thấy tai nghe, "Vụ án anh đánh người năm xưa. Xác thật là đối phương theo đuổi đúng là quá lớn, có chút quá mức, anh cũng không nhắm vào quần thể này, anh cũng sẽ không làm gì em vì chuyện này, hiểu chưa?"
Lộc Hành Ngâm đã ăn một nửa nắm cơm: "Ừm."
"Bởi vì em còn tnhỏ tuổi, trước khi cảm thấy bản thân chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, thì phải cố gắng bảo vệ bản thân." Cố Phóng Vi nheo đôi mắt đào hoa, và nói với giọng điệu thận trọng, "Đừng chạm vào những ứng dụng, phần mềm diễn đàn hẹn hò gì đó. Nếu em ngoài đời gặp người mình thích, em có thể thử, nhưng những người lạ trên mạng rấtnguy hiểm, còn rất kỳ lạ..."
Lộc Hành Ngâm ăn hết nắm cơm, gấp tờ giấy nhựa vào trong, cầm trong tay lòng bàn tay và ném nó vào thùng rác cửa.
Cố Phóng Vi đang nói chuyện với cậu, những câu trả lời này cậu đã tra từ vài năm trước. Nhưng cậu vãn cẩn thận lắng nghe, tưởng tượng Cố Phóng Vi tên thẳng nam sắt thép này đi làm bài tập này —— tra những diễn đàn hoặc phần mềm trong nước này sẽ có một quy trình đăng ký cực kỳ nghiêm ngặt, đôi khi chỉ cần người mới tham gia, họ sẽ bị một nhóm lớn quấy rối của những người thích đàu giỡn, chỉ cần đến là sẽ gửi một bức ảnh để hỏi xem có muốn đặt lịch hẹn không.
Hắn kỳ thật không cần làm thế.
Cố Phóng Vi thường tỏ ra không đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn có thể làm được rất nhiều việc quyết đoán như vậy.
Lộc Hành Ngâm rũ mắt xuống, khẽ cười: "Ừm, vâng. Cảm ơn anh, em biết rồi."
Cố Phóng Vi không còn gì để nói, những gì nên nói đã nói xong.
Hắn nhìn chằm chằm Lộc Hành Ngâm, không biết vì sao, trong lòng hắn dường như có thứ gì đó chưa buông bỏ được lại trở nên mạnh mẽ hơn, một lúc sau hắn khẽ thở dài.
Lộc Hành Ngâm đã chọn một con đường khác: một con đường độc quyền hơn, con đường loại trừ người anh như bắn ra ngoài. Không phải cậu không nghe lời, chỉ là hắn không còn có thể can thiệp và bảo vệ quá nhiều cho con đường cậu đã chọn.
Mà hắn biết rõ, Lộc Hành Ngâm biết càng rõ hơn hắn, đây là một đứa trẻ thông minh.
"Anh thật tốt." Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nhìn hắn, "Anh là người dễ thương nhất mà em từng thấy."
Cố Phóng Vi: "........................???"
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, quay đầu vơi hắn, cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đàn anh là người thầy Trần hái tới, em rất thích anh ấy, nhưng không phải loại này. Em... Không có hứng thú với nam sinh khác so với anh của em, em chỉ thích anh, cho nên anh đó, đừng lo lắng..."
"Tôi không có lo lắng." Cố Phóng Vi bị vài câu cậu dọa sợ đến suýt chút nữa té xỉu tại chỗ, vẻ mặt trầm mặc suýt chút nữa dừng lại, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, cố gắng giải thích., "Tôi đây là...là...nói đẻ em tự bảo vệ mình..."
Mẹ nó cũng hù chết người rồi.
Đứa em trai thường ngày ngoan ngoãn lanh lợi bỗng buông ra một câu nhắm thẳng vào mình. Lộc Hành Ngâm dường như đã hoàn toàn buông bỏ bản thân, nếu khác với trước đây thì sẽ không khoa trương như vậy, nhưng nếu vẫn như trước thì Cố Phóng Vi không thể nói ra.
Bên ngoài náo nhiệt, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiến xách cặp sách chạy tới, cắt ngang bầu không khí khó hiểu: "Cuối cùng cũng tan học! Hai chúng ta lén làm nửa bộ đề toán trong tiết ngữ văn. Tiết tự học buổi tối bọn tôi thảo luận, không chuẩn bị gì hết, đã nói với người khác, thầy Lý nói thầy Lưu gọi bọn tôi, thầy Lưu thì bảo thầy Tần gọi, hoàn hảo."
Dịch Thanh Dương cũng xách theo một cái túi: "Thẩm Khả mua cho chúng ta, hai lon cà phê, một thùng mì ăn liền cùng hai hộp bánh bích quy, phú bà yêu thương!"
Một nhóm người xông vào cười nói vui vẻ, chắc là nhìn thấy hai cái túi ni lông to đùng trên bàn Lộc Hành Ngâm, đồng thanh "wow": "Tuyệt vời! Cái này ai mua vậy?"
Giọng nói của Thẩm Thanh Vân: "Người anh xinh đẹp của tiểu sư đệ mua đó."
"Oa——"
"Anh trai tốt bụng! Anh Cố còn cần em trai không!" Hoàng Phi Kiện nhanh chóng ôm lấy đùi hắn, "Anh Cố đã quyết định nhập bọn hả?"
Sau vài lần tiếp xúc, Cố Phóng Vi miễng cưỡng quen thuộc với nhóm người này, hắn vô thức nhìn Lộc Hành Ngâm, nhưng Lộc Hành Ngâm không nhìn hắn, cậu cúi xuống nhìn vào bài thi Dịch Thanh Dương đưa cho cậu, nhẹ nhàng thảo luận về giải pháp.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Không phải, tôi nghĩ em ấy bị ốm, nên mang cho em ấy một ít thức ăn."
Lộc Hành Ngâm cùng Dịch Thanh Dương bước vào, Dịch Thanh Dương một tay cầm bài thi, tay kia khoác vai Lộc Hành Ngâm, hướng tới cắm đầu nghiên cứu, "Xem ra, trước đây cậu tổng kết câu hỏi này cách dùng đều thất bại. Suy cho cùng vẫn là một dạng câu hỏi sáng tạo, cách đặt câu hỏi rất hay thay đổi. Một thiết kế thử nghiệm tập trung vào rất nhiều điểm kiểm tra."
Trong khoảng thời gian này, họ đang làm những câu hỏi ban đầu của bài kiểm tra chất lượng trong vài năm qua, đồng thời làm những dạng câu hỏi tương tự mà Lộc Hành Ngâm, Thẩm Thanh Vân và Thẩm Kha đã tìm ra, cố gắng cải thiện trình độ trong lúc luyện đề.
Họ gần như đã hiểu các đề toàn diện như "Phân tích trạng thái cưỡng bức của thủy ngân trong một thanh thủy tinh quay ở nhiệt độ X°C" và "Tính toán các quỹ đạo và năng lượng của electron phát xạ trong các dải tuần hoàn", nhưng các đề mở khá đa dạng. Các quy tắc được tóm tắt trước đây không thể áp dụng được và luôn có thể tìm thấy các đề mới.
"Cố Phóng Vi, cậu có thời gian để xem câu hỏi này không?" Dịch Thanh Dương nhanh chóng phát hiện ra rằng có một vị học thần sống ở đây, đã đến để hỏi một cách chân thành, "Cậu có kỹ xảo nào cho loại đề này không? Chúng ta có thể làm tất cả được, nhưng lần nào cũng cần thời gian. Để thắng Ưng Tài, phải vượt trội cả về hiệu quả giải bài toán lẫn thời gian giải quyết. Lộc Hành Ngâm đã tìm kiếm trong hai ngày thì tìm thấy bảy dạng, phần còn lại bọn tôi cố gắng."
Thẩm Thanh Vân muốn ngủ bên cạnh, giọng nói của anh ta bối rối: "Cậu ấy là ai? Rất lợi hại à?"
Dịch Thanh Dương quay lại và thì thầm: "Siêu cấp — — lợi hại!"
"Anh không tin. Nếu cậu ta thực sự lợi hại, cũng không thấy cậu ta giúp tiểu sư đệ." Thẩm Thanh Vân ngáp.
Cố Phóng Vi không biết tại sao, nhưng hắn nhìn Thẩm Thanh Vân hơi khó chịu, hắn cười lạnh, trong mắt đào hoa có một chút thù địch: "Dù sao cũng là sự thật, tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc của người khác."
Một nhóm người vội vã đi tới.
Lộc Hành Ngâm đang xé một nắm cơm khác để ăn, nhưng Hoàng Phi Kiện cũng mang lại đây: "Mau đáng yêu cho anh cậu xem, mau nịnh cậu ta đi."
Lộc Hành Ngâm nhỏ giọng nói: "Không đâu. Anh ấy với tôi không thân."
Hoàng Phi Kiện vỗ cậu: "Cậu ấy là anh cậu, chiều chuộng cậu như vậy, tôi tin cậu chết liền."
Lộc Hành Ngâm vẫn đến, với mái tóc đen gãy, cổ trắng như tuyết, mặc bộ đồ ngủ lông nhung, toàn bộ cơ thể lông xù một cục. Với vẻ ngoài ngây thơ và trong sáng, cùng vẻ ngoài khao khát học hỏi, xen lẫn giữa bọn họ, như thể anh thực sự có một trái tim hào hiệp.
Không giống vài phút trước vẫn còn nhiệt tình thổ lộ tình yêu của mình.
Cố Phóng Vi vẫn im lặng.
Hắn dùng đầu ngón tay búng nhẹ tờ giấy thi, đọc từng chữ một rồi nhanh chóng liếc qua phương pháp giải của họ.
"Ý tưởng giải của các cậu không có gì, loại bài kiểm tra này xuất hiện, tôi không bao giờ nghĩ một số học sinh có thể làm được tất cả, đặc biệt là những câu hỏi lớn." Cố Phóng Vi nói, "Bài kiểm tra chất lượng lân hai, người ra đề cũng xem xét tâm lý của nhóm học sinh, dùng những bài toán khó để học sinh thấy năng lực của học sinh còn kém bao nhiêu, đến kỳ kiểm tra chất lượng lần ba mới trở lại trình độ ban đầu của kỳ thi đại họ. Tỉnh S vốn thi đại học khó, bài kiểm tra chất lượng lần hai thì càng khó, các cậu muốn đuổi kịp thời gian, thì không được sử dụng các giải pháp thông thường."
Thẩm Thanh Vân đứng dậy khỏi giường, cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe.
"Nếu muốn hoàn thành tất cả, thì không thể sử dụng giải pháp thông thường, thì phương pháp tính nhanh điền vào chỗ trống." Cố Phóng Vi liếc nhìn họ, "Tính toán nhanh, ngoại trừ... Lộc Hành Ngâm."
Khi hắn nhắc đến tên cậu, giọng nói có chút nhẹ nhàng.
"Ngoại trừ Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi nói, "Năng lực tính nhẩm của các cậu lẽ ra không đạt đến mức tính nhanh, cho nên thứ duy nhất cậu có thể nắm vững chính là công thức cấp cao nháy mắt làm xong hơn. Chọn điền vào chỗ trống và sử dụng nội dung đại học để giải quyết."
"Mà những đề lớn không dụng kiến thức siêu cương để giải —— mặc dù được trọn điểm vì đúng, nhưng từ góc nhìn đánh cờ thì không thích hợp. Đặc biệt là thời gian của các cậu không còn nhiều, nếu n sử dụng kiến thức cấp cao, sẽ cần phải dành thêm thời gian, không đáng."
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nhìn nhau: "Vậy thì tôi phải làm gì?"
"Có một cách. Tìm đề nguyên mẫu." Cố Phóng Vi nói.
"Tìm để nguyên mẫu?" Hoàng Phi Kiện hoài nghi nhìn hắn, "Đây là đề thi thống nhất toàn tỉnh, quy cách cũng giống như đề thi đại học, cậu có thể tìm ra câu đề nguyên mẫu ở đâu?"
Cố Phóng Vi hỏi nhàn nhạt: "Vậy các cậu cảm thấy giáo sư tiến sĩ lấy mấy cái đề áp trục đại đại học, loại trừ sự cố rò rỉ câu hỏi, thì lấy ở đâu?"
Hoàng Phi Kiện á khẩu không trả lời được.
Cậu ta và Dịch Thanh Dương lại nhìn nhau, phát hiện mình chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
"Các tạp chí và tạp chí định kỳ, những thành tựu mới nhất trong nghiên cứu khoa học, văn học và lịch sử, đề thi đua, phương hướng nghiên cứu và công trình của các giáo viên trong tổ đề xuất trong những năm qua." Cố Phóng Vi nói, "Đây chỉ là kỳ thi tháng của trường, chất lượng đề thi mô phỏng bài kiểm tra chất lượng. Nếu có người từ trường trung học Ưng Tài đến làm bài thi, trước hết, nên loại bỏ các đề kiểm tra chất lượng ban đầu của những năm trước —— họ đã làm những bài kiểm tra này rồi, các giáo viên trong tổ đề xuất, ít nhất là các giáo viên tổ hợp tự nhiên và toán học, luôn là Trần Xung và Kang Mei ra đề."
"Bọn họ là những người bảo thủ sửa biên chế, không vội vàng thúc đẩy sửa biên chế, thậm chí còn hy vọng rằng Thanh Mặc có thể được giữ lại. Phạm vi và chiều sâu huấn luyện của Ưng Tài sâu hơn chúng ta. Những năm trước, Ưng Tài chắc chắn đã làm mấy đề nguyên mẫu rồi, hai người kia sẽ không sử dụng những phương pháp không có lợi cho học sinh trường ra. "
Cố Phóng Vi nói, "Chỉ có thể là một dạng mới. Nguồn gốc của dạng mới rất có thể là từ bài thi đua môn học vừa kết thúc và tạp chí kỳ thi đại học."
Thẩm Thanh Vân đã quấn chăn chạy khỏi giường, đầy sợ hãi. hỏi: "Vị huynh đài này chiêu số thật ghê gớm nha, xin hỏi tên họ?"
Cố Phóng Vi không nói gì, phớt lờ anh ta và đặt bài kiểm tra trong tay sang một bên: "Các cậu trước tiên làm đề hiện tại, chuyện đề áp trục giao cho tôi. Tôi không bao giờ mắc lỗi trong chuyện thi."
"Vậy thì đây là... đồng ý nhập bọn?" Hoàng Phi Kiện ngập ngừng hỏi.
Cố Phóng Vi lười biếng nói: "Nếu cậu nói là có, thì chính là vậy."
Lộc Hành Ngâm hơi kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn hắn.
Cố Phóng Vi tránh tầm nhìn của cậu.
Không thể nói tại sao.
Như thể có một thế lực nào đó đang thôi thúc hắn làm vậy, mặc dù hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Cố Phóng Vi rất nhàn nhã, dùng điện thoại di động tra tới tra lui, màn hình kêu tanh tách, vừa uống trà sữa vừa viết bằng bút chì.
Một lúc sau ngủ thiếp đi.
Hắn đặt vài tờ giấy thi dưới mông, khoanh chân ngồi tại chỗ, chiếm vị trí trung tâm trên bàn học của bọn họ, vững vàng dựa vào thành giường của Lộc Hành Ngâm, nghiêng đầu, nhắm mắt chợp mắt.
"Người này có đáng tin cậy không..." Thẩm Thanh Vân lại bí mật hỏi: "Tại sao cậu ta còn ngủ quên?"
"Rất đáng tin cậy, siêu đáng tin cậy, thần tiên mỗi lần thi, đều có thể chính xác thi 650 điểm." Dịch Thanh Dương thì thào nói.
Hoàng Phi Kiện ngáp một cái: "Tôi cũng muốn ngủ một giấc, Lộc Hành Ngâm, có thể cho tôi mượn giường nằm một chút được không? Nửa tiếng nữa gọi tôi. Nghỉ trưa tôi cũng làm đề, hiện tại đầu óc choáng váng, uống cà phê cũng không có giúp ích gì."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Cậu ngủ đi."
Dịch Thanh Dương cũng cọ lại đây: "Xích qua chút, tao cũng buồn ngủ. Tiểu Lộc nhớ gọi cho bọn tôi sau nha."
"Được."
Lộc Hành Ngâm không ngồi trên chiếc bàn học thấp đó, cậu nhận được sự ưu đãi nhất trí từ mọi người, làm bài trên bàn ký túc xá.
Cố Phóng Vi trên thực tế giấc ngủ nông. Khi hắn làm hệ thống HMI, hắn đã quen với kiểu làm việc và nghỉ ngơi này, hắn thức một lúc rồi ngủ một lúc, theo thời gian, hắn có một số vấn đề về giấc ngủ, luôn ngủ không ngon giấc.
Cũng mơ nhiều.
Trong khi hắn nhận thức rõ ràng mình đang ở đâu, mơ hồ nhìn thấy Lộc Hành Ngâm ngồi ở bàn quay lưng lại với hắn, làm bài thi, cũng thấy Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng tắt đèn trong ký túc xá sau khi nhận ra r mọi người đang nghỉ ngơi, bao quanh bởi bóng tối hoàn toàn. Chỉ có chiếc đèn bàn nhỏ trước bàn làm việc sáng đều đặn, ấm áp yên bình.
Ngược lại, hắn lại đang nằm mơ, thiếu niên gầy nhom nho nhã trước mắt, tựa hồ xuyên qua thời gian, trở thành một dấu ấn khác trong lòng hắn.
Một giấc mơ đen tối.
"Cậu thật lợi hại... Hóa ra có rất nhiều cách học để thi như vậy."
"Tớ tên Điền Thanh Hoa, tớ đến từ một thị trấn nhỏ."
(Chắc tác lỗi rồi chứ trong raw tên cậu này bị đổi thành Phương Thanh Hoa, mạn phép sửa)
"Không lợi hại lắm... Chỉ là những người như tôi chỉ có thể chăm chỉ. Không giống như cậu."
"Cố phóng Vi, tôi cầu xin cậu, cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không thiếu hạng nhất lần này, nhưng tôi cần thi hạng nhất, nếu không ba mẹ sẽ đánh chết tôi, cậu nhường cho tôi lần này đi, cầu xin cậu, mặc dù cậu đã nói với tôi kỹ xảo thi, nhưng cậu có thể nhường tôi được..."
"Cậu rõ ràng có thể giúp tôi, nhưng lúc đó cậu không chịu giúp tôi, chính là vì cậu biết cuộc thi này có người thao túng điểm số sao?" Anh tuấn thiếu niên cười khổ nói: "Tôi coi cậu là bạn bè, sao có thể? Loại con nhà giàu như cậu, tôi vẫn tin tưởng cậu, thành tích trước đây của cậu đều là do thao túng hộp đen mà có được đúng không?"
Cảnh vật thay đổi, lần này hắn không còn mơ thấy người đã chết nữa, hắn chỉ mơ thấy một cặp vợ chồng với khuôn mặt mờ ảo.
"Phóng Vi, con từ nhỏ đến lớn chưa từng để ba mẹ lo lắng cho con, lần này con làm sao vậy? Không phải chỉ chết một người thôi sao? Chuyện này cùng nhà chúng ta có quan hệ sao? Ba mẹ cũng không thao túng điểm số của con!" Tiếng của gười phụ nữ "Cái này có đáng để contừ bỏ tương lai tươi sáng của mình về nước không? Hả?"
Hắn không trả lời mà kiên định hỏi: "Thành tích của tôi, điểm lần này và điểm trước đây có thật không?"
Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông: "Tất cả đều là thật, mày hài lòng chưa? Bỏ đi lòng tốt nhiệt tình vô ích của mày đi, xã hội nham hiểm, mày có cảm thấy bất công không? Mày có nhiều điểm tuyệt đối và nhiều bằng sáng chế huy chương vàng như vậy, sao lại không nghĩ, nếu không sinh ra trong gia đình này, mày có được bao nhiêu? Thành tích hiện tại của mày, nhiều phòng thí nghiệm như vậy, giáo sư hướng dẫn từng người một, liên hệ học thuật, cái nào không dùng tiền ra tới?"
......
"Cũng là lỗi của ba mẹ, quá chiều chuộng con, nên con mới ngây thơ như vậy."
...
Cơn ác mộng dài dằng dặc này không một phút giây rời khỏi hắn, và trong giấc mơ hắn lại nhìn thấy đôi mắt của người chết, trong veo đẹp đẽ, tràn đầy của thần tính tuyệt vọng.
Kể từ đó, hắn mất hết khả năng tham gia kỳ thi bình thường, trong mắt người khác, hắn là "tùy tiện thi" với sự khinh thường phóng túng, nhưng hắn phải từ bỏ môn học, sẽ không bao giờ có thể tham gia kỳ thi chung.
Từ đó về sau, không thể đứng trước mặt người khác, không thể quay lại trò đánh cờ cạnh tranh trẻ con cuồng nhiệt mà ấu trĩ, không thể lấy lại tất cả những gì độc nhất của tuổi thiếu niên.
Có người ngồi xuống bên cạnh hắn, Cố Phóng Vi mồ hôi lạnh đầm đìa, từ trong ác mộng tỉnh lại.
Vị đắng của thuốc lan tỏa trong bóng tối, mang đến cảm giác an tâm tạm thời.
Đôi mắt đẹp của Cố Phóng Vi tràn ngập dư vị của cơn ác mộng, sự hồi hộp chậm rãi biến mất, sau đó dần dần bị bao phủ bởi sự thờ ơ.
Lộc Hành Ngâm không để ý đến vẻ mặt của hắn, nhóc con này chỉ chạy đến trong bóng tối nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khoảng cách rất thận trọng, ngồi cạnh nhau, không nghiêng người, nhưng quần áo áp sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cũng giống nhau.
Đầu ngón tay tái nhợt gầy gò nhét một miếng sô cô la: "Chỉ có hai cái."
Là sô cô la hắn mua cho cậu, một hộp mười hai cái, vì ngon mà mắc quá, đám thiếu niên này cướp nhiều như hổ đói.
"Anh, anh tỉnh rồi sao?" Lộc Hành Ngâm nhỏ giọng nói với hắn như thể đang làm chuyện gì xấu, "Cho anh hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.