Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Chương 37: Mắng
Bát Thị Phong Động
06/01/2023
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Lộc Hành Ngâm thu hồi tầm mắt, lật qua cuốn sổ mà cậu mang lên, mượn một cuốn sách hóa học của Thái Tĩnh đang ở gần đó, lật xem.
Các học sinh phía dưới thấy cậu không nói gì, đều lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn cậu đầy mong đợi.
Mạnh Tòng Chu do dự nói: "Chắc không ổn đâu. Lộc Hành Ngâm vẫn còn bệnh, mọi người đều muốn sử dụng thời gian này để nghe giảng, nhưng cậu ấy cũng cần học mà."
"Không có gì đâu." Lộc Hành Ngâm dừng lại một chút, "Thời gian chỉ có hai tiết, lúc sau...tổ khối hẳn sẽ giải quyết."
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn cuốn sách hóa học, điểm kiến thức mới gần nhất mà họ học bây giờ là hóa học hữu cơ, nhưng chỉ học mấy tiết đầu, tiến độ mới nhất là đến các phản ứng hữu cơ có mức độ không quá khó nhưng cần nhiều trí nhớ.
Lộc Hành Ngâm nói: "Vậy thì để tôi... cho mọi người xem phương pháp học của tôi, được không?"
Các học sinh bên dưới đưa mắt nhìn nhau, có người ngập ngừng nói đồng ý. Có người còn cảm thấy vô lý, phi thực tế, lắc đầu cười, trong mắt tràn đầy không tin tưởng.
Cố Phóng Vi thay đổi tư thế ngồi khác, khoanh chân, cúi đầu nhìn một cuốn sách ở hộc bàn, dường như không còn chú ý đến động tĩnh trong lớp, cũng không có dấu hiệu nhúng tay vào.
"Được rồi, được rồi!" Trần Viên Viên là người đầu tiên cổ vũ, cô nàng giơ tay đầu tiên hỏi: "Chúng ta đã đọc hết sách giáo khoa, cũng thuộc rồi, nhưng khi làm bài rất dễ nhầm lẫn, tớ muốn biết phản ứng chất xúc tác với phản ứng cuối cùng chỉ có thể học thuộc lòng, hay giống thầy cô bình thường giải thích à?"
Trên thực tế, đây cũng là vấn đề mà hầu hết học sinh ban 27 gặp phải – bọn họ đã đọc và ghi nhớ kỹ nội dung sách giáo khoa, nhưng một số phần học thuộc lòng, nhưng chưa hẳn đã biết làm bài, hơn nữa viết ra phức tạp, không có quy luật, không có giải thích của giáo viên. Vì vậy, các học sinh trong ban 27 chỉ có thể điên cuồng mượn sách tham khảo của nhau, nhưng mỗi cuốn sách tham khảo có phiên bản khác nhau và phong cách biên soạn khác nhau, họ đã ghép lại những quy tắc rõ ràng đơn giản hơn mà lẽ ra giáo viên phải nói với bọn họ trong sách giáo khoa.
Đối với Lộc Hành Ngâm, cậu chưa bao giờ lo lắng về nội dung hữu cơ phổ thông, bởi vì nó là thứ đầu tiên cậu tiếp xúc có nguyên tắc và hệ thống hơn khi học thi đua, tương đương với việc nắm vững logic phản ứng cấp cao hơn và nguyên lý.
Tuy nhiên, phần nội dung này đã bị hủy bỏ trong sách giáo khoa cấp ba của tỉnh S. Nội dung liên quan đến hữu cơ chiếm phần 15 + 5. Tất cả giáo viên sẽ nhấn mạnh "Không nên học thuộc lòng", tóm tắt bài học mỗi ngày, và yêu cầu học sinh thực hiện. Nhưng không nói đến bản thân hiệu quả học tập, một khi đề thi của tỉnh S xuất hiện độ khó như đề hóa học khó trong kỳ thi tháng cuối cùng của trường Trung học số 7 Thanh Mặc, hay kỳ thi chung của mười trường của tỉnh W lấy nhiều dạng mới mẻ đa dạng, kết quả trực tiếp là điểm số môn hóa của học sinh trên toàn bảng đều giảm sút.
Lộc Hành Ngâm rất rõ ràng về những thiếu sót của phương pháp giảng dạy này. Cậu đã học được điều này từ lúc Cố Phóng Vi và Tạ Điềm dạy sinh học—— Cố Phóng Vi đầu tiên dạy cậu không sử dụng tư duy rập khuôn để học, xem các từ thay vì ghi nhớ các từ; Tạ Điềm đã dạy cậu hiểu logic của kiến thức sẽ nhận được kết quả gấp đôi so với vùi đầu nỗ lực
Trong môi trường giáo dục của thành phố Đông Đồng, nơi chỉ còn lại việc học thuộc lòng, cậu đã tìm ra cách của riêng mình —— phương pháp đập vỡ rồi sắp xếp lại kiến thức mọi lúc mọi nơi, nhanh chóng khai thác sơ hở, đồng thời học cách xây dựng khung kiến thức cực kỳ chi tiết, hiểu rõ chính nó, tất cả sẽ dễ dàng giải quyết.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Tôi đã học lớp của thầy Trần Xung, tôi sẽ lặp lại quan điểm của thầy Trần."
Trên thực tế, Trần Xung không nói nhiều trong lớp, điều cậu nghĩ đến vào lúc này là cuốn sách thi đua second-hand kia.
"Trong ngành hóa học, điều quan trọng nhất là thiết lập trực giác hóa học." Hình ảnh trang tiêu đề của cuốn sách thi đua hiện lên trong đầu Lộc Hành Ngâm, sau đó cậu lật qua bài học mới nhất của ngày hôm nay, trong đó có vô số phản ứng hữu cơ đơn giản khác nhau.
Cậu đọc: "Phản ứng của toluen và brom lỏng, phản ứng của brom lỏng và benzen, phản ứng của phenol và dung dịch brom, phản ứng khử nước của etanol thành etilen, phản ứng khử nước của etanol thành ete..."
Cậu vừa đọc xong đọc, một số học sinh bắt đầu gõ vào đầu họ: "Làm ơn đừng nói nữa, não tôi sắp nổ tung rồi! Hồi sáng mắc học thuộc giờ còn nghe tiếp..."
"Ừ, khó nhớ quá. Giáo viên hóa học cũng đưa ra các công thức để tổng hợp các quy tắc, nhưng bọn mình không có cái gì luôn."
"Thực ra, có một số thứ không cần phải ghi nhớ." Lộc Hành Ngâm nói.
Cậu cầm viên phấn lên viết lên bảng. Nét chữ vẫn rất nhẹ, đó là thói quen viết của cậu, sau khi bị bệnh lại càng có vẻ nhạt hơn.
Nhưng không ai phàn nàn, những học sinh ngồi hàng sau nhìn không rõ chạy lên phía trước ngồi xổm xuống lắng nghe, những học sinh bên cửa sổ kéo rèm ngăn bảng đen chói ánh sáng.
Lộc Hành Ngâm đã viết hai công thức hóa học:
Nếu nhiệt độ khoảng 140°C:
CH3CH2OH+HO-CH2CH3→CH3CH2OCH2CH3+H2O (chất xúc tác là axit sunfuric đặc)
Nếu nhiệt độ khoảng 170°C:
CH2HCH2OH→CH2=CH2↑+H2O (chất xúc tác là axit sunfuric đặc)
Sau đó, Lộc Hành Ngâm đã viết công thức cấu tạo của dietyl ete và etylen, đánh dấu rõ ràng từng liên kết hóa học. "Chắc ai cũng nghĩ nhiệt độ một bên là 140°C còn bên kia là 170°C. Điều kiện phản ứng và sản phẩm rất giống nhau. Chẳng lẽ không còn cách nào khác ngoài học thuộc lòng sao?"
Lộc Hành Ngâm không phát hiện mình giống như Tạ Điềm giảng bài theo hướng từng bước một, đòi hỏi cần có cách thức giảng bài.
Viên phấn trên đầu ngón tay khoanh tròn các ký tự ở hai đầu liên kết hóa học, vẽ một mũi tên rồi tách ra, đầu viên phấn đập vào bảng đen, phát ra âm thanh đều đặn.
Giống như hai trò chơi ghép hình khác nhau, cậu tháo từng cái một và cho cả lớp xem. Cậu tiếp tục nói một cách nghiêm túc: "Các cậu có thể nhìn vào công thức cấu trúc của ether và ethylene. Ethanol trở thành ether, nghĩa là hai phân tử khử nước và một phân tử khử nước, và ethylene khử nước một phân tử. Khác ở chỗ là sự khử nước giữa các phân tử và mất nước nội phân tử. Từ cấu trúc này, chúng ta biết rằng đây là sự khác biệt giữa mất nước liên phân tử và mất nước nội phân tử. Điều này rất dễ thấy, mọi người nên nhớ. Nhưng còn hơn thế nữa, trong trường hợp này. Trong cùng điều kiện, điều đó rõ ràng rằng quá trình khử nước của phản ứng thành ethylene diễn ra hoàn toàn hơn — tức là cần có các điều kiện phản ứng mãnh liệt hơn."
"Các chất phản ứng và chất xúc tác đều giống nhau, các điều kiện phản ứng ở 170°C mạnh hơn đáng kể so với các điều kiện ở 140°C. Vì vậy nhiệt độ của phản ứng tạo thành etilen cao hơn, đây là điều không cần học thuộc lòng."
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Các học sinh ở hàng ghế đầu nghiêng người về phía trước và chăm chú lắng nghe. Trần Viên Viên từ phía sau nói "Vãi" một tiếng: "Thì ra là thế! Tớ hiểu rồi!"
"Và sau đó, tất cả các phản ứng hữu cơ trong đơn vị này ngày nay có thể được nhìn thấy với logic tương tự, chẳng hạn như phản ứng brom hóa của toluene và phenol."
Lộc Hành Ngâm nói, "Mọi người đều biết rằng phenol hoạt động mạnh hơn toluene, và sau đó... Ngoài ra bởi vì trong phần hữu cơ có quá nhiều danh từ, dễ nhầm lẫn, vậy chúng ta có thể suy nghĩ xem, tại sao phenol lại hoạt động mạnh hơn toluene?"
Thái Tĩnh lên tiếng: "Phenol được cấu tạo bởi vòng benzen liên kết với một gốc OH, toluene thì vòng benzen liên kết với gốc metyl. Tương tự tính chất của nước và metan. Nước rõ ràng hoạt động mạnh hơn metan, vì vậy phenol hoạt động mạnh hơn toluene."
(Kiến thức được tham khảo - Tôn Á Phi, một blogger hóa học nổi tiếng)
(Giải thích bổ sung: Hoạt động hoá học ở đây đề cập đến mức độ phản ứng trong phạm vi phổ thông. Trên thực tế, khả năng ổn định nhiệt của nước mạnh hơn của mê-tan)
"Phức tạp quá. Sao mà nhiều thế..." Ai đó phía dưới bắt đầu thì thầm. "Tôi học thuộc lòng cho rồi."
"Vậy thì đừng nghe, cậu học thuộc lòng đi." Một cô gái tức giận nói, "Có hơn 20 phương trình phản ứng hóa học giống hệt nhau, dù sao tôi cũng khó học thuộc bài. Có lẽ lần sau tớ sẽ chép lại."
"Đúng vậy đúng vậy! "Có một giọng nói vang vọng, những người bên dưới cẩn thận lắng nghe, thậm chí họ còn không biết cách sao chép ghi chú ——những gì Lộc Hành Ngâm nói thực sự là logic đơn giản dễ hiểu nhất.
Bọn họ dần dần phát hiện phong cách của Lộc Hành Ngâm chính là phong cách của Tạ Điềm, cậu đã giảng những kiến thức đơn giản theo phong cách của Tạ Điềm, khiến nhiều thứ rời rạc và lộn xộn trở nên trật tự và logic, tóm gọn rất nhiều nội dung cần phải ghi nhớ nhiều lần, tránh sự nhầm lẫn kiến thức.
Các học sinh ban 27 chăm chú lắng nghe, chưa từng nghĩ tới môn hóa học lại dễ hiểu và đơn giản như vậy, không chỉ học sinh ban 27, học sinh lớp song song cả khối trong khi thi, đã bỏ câu tự luận hữu cơ 15 điểm, còn 5 điểm trắc nghiệm hữu cơ thì đều hay khoanh lụi.
Tiết học đầu tiên trôi qua thật nhanh.
Sau khi chuông báo kết thúc tiết học vang lên, nhiều người không có phản ứng gì, thậm chí có người còn tỏ ra lo lắng: "Ui, một tiết mà nói có bấy nhiêu thôi! Thời gian nhanh quá."
Mạnh Tòng Chu đứng dậy: "Lộc Hành Ngâm đã giảng xong bài hôm nay, tiết sau chúng ta tự học nhé."
Cậu ta có thể nghe thấy giọng nói của Lộc Hành Ngâm trở nên khàn khàn.
Mạnh Tòng Chu cau mày: "Cậu bị cảm sao?" Cậu ta hạ giọng nói: "Lộc Hành Ngâm, tiết sau đừng nói nữa, tớ đem tình huống báo cho cô Tạ, tổ khối sẽ không mặc kệ bọn mình đâu. Cậu làm việc của riêng bạn trước đi."
"Được." Lộc Hành Ngâm giọng mũi nhỏ nhẹ, "Tôi ngồi ở chỗ của tôi, cảm ơn."
Lộc Hành Ngâm trở lại chỗ ngồi của mình.
Trần Viên Viên và Khúc Kiều rất phấn khích: "Cậu giảng hay quá! Chắc chắn là hay hơn ông Khỉ già! Lúc ông Khỉ già nói cái này, chỉ kêu bọn tớ học thuộc, làm bài tập..."
Lộc Hành Ngâm cười nhạt: "Tôi cũng xem logic do các giáo viên khác viết trong máy trợ giảng."
Cố Phóng Vi vẫn yên lặng đọc, không nói lời nào, rất yên lặng. Ánh mắt đào hoa trầm tĩnh ngưng trọng, phảng phất chuyện phàm tục không có quan hệ gì với hắn.
Lộc Hành Ngâm tiếp tục làm bài tập môn sinh, vật lý và tiếng Anh, bắt kịp tiến độ lớp 10.
Mạnh Tòng Chu báo lại với Tạ Điềm, kết quả là sẽ hỏi tổ khối xử lý như thế nào, kết quả xử lý hiện tại chỉ là để họ tự học tiết hóa.
Quả nhiên, đến tiết ba tiết tư, cơn sốt Lộc Hành Ngâm lại đến, cậu cảm thấy má và đầu ngón tay bắt đầu bỏng rát không kiểm soát được.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cậu theo bản năng đứng dậy định lao ra ngoài, còn chưa đi được một bước đã bị một người dùng đầu ngón tay móc cổ áo cậu kéo lại.
"Định làm gì?"
Lộc Hành Ngâm có chút lúng túng: "Nấu cơm. Về sớm, làm vật lý trong giờ nghỉ trưa."
"Về nhà, gặp bác sĩ." Cố Phóng Vi thở dài, như thể hắn cảm thấy một chút bất lực đối với cậu.
Lộc Hành Ngâm lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra lúc sáng, lúng túng nói: "Ồ... Ý em là, sao anh lại ở trong lớp suốt."
"Đang đợi em." Cố Phóng Vi nghiêng đầu liếc nhìn cậu.
Lộc Hành Ngâm theo bản năng muốn quay đầu lại không cho hắn nhìn mình —— nhưng Cố Phóng Vi đã phát hiện ra cậu lại phát sốt, đầu ngón tay hơi mát lạnh lướt qua áp vào má cậu, cảm thấy nhiệt độ nóng hơn bình thường.
Nhưng Cố Phóng Vi chưa kịp hỏi gì.
Lộc Hành Ngâm đoán trước mình có thể phải tiêm, vì vậy cậu đã thu gom bài tập về nhà vào cặp sách mang về. Có rất nhiều người đi xuống cầu thang, cậu với chiếc cặp bị va qua lại, còn chưa đi xuống cầu thang xong, cậu đã cảm thấy chiếc cặp của mình nhẹ đi, Cố Phóng Vi cầm lấy chiếc cặp của cậu, cởi dây đeo trên vai, mang nó trên lưng.
"Khá nặng đấy." Cố Phóng Vi cùng cậu đi xuống, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi trường, Lộc Hành Ngâm trông có vẻ mệt mỏi nên không phát ra tiếng động, cố gắng theo kịp bước chân của hắn.
"Khó chịu không biết nói à?" Cố Phóng Vi liếc cậu một cái, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Chỉ sốt lại, có gì mà không nhận."
"Không có." Lộc Hành Ngâm lặng lẽ đi bên cạnh hắn, ngước mắt nhìn hắn, "Em nói, sẽ bị anh mắng."
Cậu biết ý trong ánh mắt kia, Cố Phóng Vi không thích nhúng tay vào chuyện người khác, hắn cũng không thích cậu lo chuyện bao đồng.
Cậu giảng bài một tiết, giọng nói bị khàn, lãng phí thời gian của bản thân, cậu biết Cố Phóng Vi sẽ nghĩ gì về cậu, nên cậu không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhạt nhòa, đáy mắt không biết nên nói là ngoan ngoãn hay xảo quyết, có vài phần tuỳ hứng.
Hậu trường:
Mẹo chống hiểu lầm:
1. Tính chủ động—mức độ phản ứng thường có ở chương trình phổ thông, không có định nghĩa tiêu chuẩn. Ở đây nước phản ứng mạnh hơn metan.
2. Tính ổn định - theo định nghĩa hiện có, nó tương đương với "khó phân hủy", thông qua việc so sánh độ khó phá vỡ/hình thành liên kết hóa học. Về độ ổn định nhiệt, nước ổn định hơn metan.
Mei: Riêng tui thấy mình tính đau đầu.
Lộc Hành Ngâm thu hồi tầm mắt, lật qua cuốn sổ mà cậu mang lên, mượn một cuốn sách hóa học của Thái Tĩnh đang ở gần đó, lật xem.
Các học sinh phía dưới thấy cậu không nói gì, đều lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn cậu đầy mong đợi.
Mạnh Tòng Chu do dự nói: "Chắc không ổn đâu. Lộc Hành Ngâm vẫn còn bệnh, mọi người đều muốn sử dụng thời gian này để nghe giảng, nhưng cậu ấy cũng cần học mà."
"Không có gì đâu." Lộc Hành Ngâm dừng lại một chút, "Thời gian chỉ có hai tiết, lúc sau...tổ khối hẳn sẽ giải quyết."
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn cuốn sách hóa học, điểm kiến thức mới gần nhất mà họ học bây giờ là hóa học hữu cơ, nhưng chỉ học mấy tiết đầu, tiến độ mới nhất là đến các phản ứng hữu cơ có mức độ không quá khó nhưng cần nhiều trí nhớ.
Lộc Hành Ngâm nói: "Vậy thì để tôi... cho mọi người xem phương pháp học của tôi, được không?"
Các học sinh bên dưới đưa mắt nhìn nhau, có người ngập ngừng nói đồng ý. Có người còn cảm thấy vô lý, phi thực tế, lắc đầu cười, trong mắt tràn đầy không tin tưởng.
Cố Phóng Vi thay đổi tư thế ngồi khác, khoanh chân, cúi đầu nhìn một cuốn sách ở hộc bàn, dường như không còn chú ý đến động tĩnh trong lớp, cũng không có dấu hiệu nhúng tay vào.
"Được rồi, được rồi!" Trần Viên Viên là người đầu tiên cổ vũ, cô nàng giơ tay đầu tiên hỏi: "Chúng ta đã đọc hết sách giáo khoa, cũng thuộc rồi, nhưng khi làm bài rất dễ nhầm lẫn, tớ muốn biết phản ứng chất xúc tác với phản ứng cuối cùng chỉ có thể học thuộc lòng, hay giống thầy cô bình thường giải thích à?"
Trên thực tế, đây cũng là vấn đề mà hầu hết học sinh ban 27 gặp phải – bọn họ đã đọc và ghi nhớ kỹ nội dung sách giáo khoa, nhưng một số phần học thuộc lòng, nhưng chưa hẳn đã biết làm bài, hơn nữa viết ra phức tạp, không có quy luật, không có giải thích của giáo viên. Vì vậy, các học sinh trong ban 27 chỉ có thể điên cuồng mượn sách tham khảo của nhau, nhưng mỗi cuốn sách tham khảo có phiên bản khác nhau và phong cách biên soạn khác nhau, họ đã ghép lại những quy tắc rõ ràng đơn giản hơn mà lẽ ra giáo viên phải nói với bọn họ trong sách giáo khoa.
Đối với Lộc Hành Ngâm, cậu chưa bao giờ lo lắng về nội dung hữu cơ phổ thông, bởi vì nó là thứ đầu tiên cậu tiếp xúc có nguyên tắc và hệ thống hơn khi học thi đua, tương đương với việc nắm vững logic phản ứng cấp cao hơn và nguyên lý.
Tuy nhiên, phần nội dung này đã bị hủy bỏ trong sách giáo khoa cấp ba của tỉnh S. Nội dung liên quan đến hữu cơ chiếm phần 15 + 5. Tất cả giáo viên sẽ nhấn mạnh "Không nên học thuộc lòng", tóm tắt bài học mỗi ngày, và yêu cầu học sinh thực hiện. Nhưng không nói đến bản thân hiệu quả học tập, một khi đề thi của tỉnh S xuất hiện độ khó như đề hóa học khó trong kỳ thi tháng cuối cùng của trường Trung học số 7 Thanh Mặc, hay kỳ thi chung của mười trường của tỉnh W lấy nhiều dạng mới mẻ đa dạng, kết quả trực tiếp là điểm số môn hóa của học sinh trên toàn bảng đều giảm sút.
Lộc Hành Ngâm rất rõ ràng về những thiếu sót của phương pháp giảng dạy này. Cậu đã học được điều này từ lúc Cố Phóng Vi và Tạ Điềm dạy sinh học—— Cố Phóng Vi đầu tiên dạy cậu không sử dụng tư duy rập khuôn để học, xem các từ thay vì ghi nhớ các từ; Tạ Điềm đã dạy cậu hiểu logic của kiến thức sẽ nhận được kết quả gấp đôi so với vùi đầu nỗ lực
Trong môi trường giáo dục của thành phố Đông Đồng, nơi chỉ còn lại việc học thuộc lòng, cậu đã tìm ra cách của riêng mình —— phương pháp đập vỡ rồi sắp xếp lại kiến thức mọi lúc mọi nơi, nhanh chóng khai thác sơ hở, đồng thời học cách xây dựng khung kiến thức cực kỳ chi tiết, hiểu rõ chính nó, tất cả sẽ dễ dàng giải quyết.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Tôi đã học lớp của thầy Trần Xung, tôi sẽ lặp lại quan điểm của thầy Trần."
Trên thực tế, Trần Xung không nói nhiều trong lớp, điều cậu nghĩ đến vào lúc này là cuốn sách thi đua second-hand kia.
"Trong ngành hóa học, điều quan trọng nhất là thiết lập trực giác hóa học." Hình ảnh trang tiêu đề của cuốn sách thi đua hiện lên trong đầu Lộc Hành Ngâm, sau đó cậu lật qua bài học mới nhất của ngày hôm nay, trong đó có vô số phản ứng hữu cơ đơn giản khác nhau.
Cậu đọc: "Phản ứng của toluen và brom lỏng, phản ứng của brom lỏng và benzen, phản ứng của phenol và dung dịch brom, phản ứng khử nước của etanol thành etilen, phản ứng khử nước của etanol thành ete..."
Cậu vừa đọc xong đọc, một số học sinh bắt đầu gõ vào đầu họ: "Làm ơn đừng nói nữa, não tôi sắp nổ tung rồi! Hồi sáng mắc học thuộc giờ còn nghe tiếp..."
"Ừ, khó nhớ quá. Giáo viên hóa học cũng đưa ra các công thức để tổng hợp các quy tắc, nhưng bọn mình không có cái gì luôn."
"Thực ra, có một số thứ không cần phải ghi nhớ." Lộc Hành Ngâm nói.
Cậu cầm viên phấn lên viết lên bảng. Nét chữ vẫn rất nhẹ, đó là thói quen viết của cậu, sau khi bị bệnh lại càng có vẻ nhạt hơn.
Nhưng không ai phàn nàn, những học sinh ngồi hàng sau nhìn không rõ chạy lên phía trước ngồi xổm xuống lắng nghe, những học sinh bên cửa sổ kéo rèm ngăn bảng đen chói ánh sáng.
Lộc Hành Ngâm đã viết hai công thức hóa học:
Nếu nhiệt độ khoảng 140°C:
CH3CH2OH+HO-CH2CH3→CH3CH2OCH2CH3+H2O (chất xúc tác là axit sunfuric đặc)
Nếu nhiệt độ khoảng 170°C:
CH2HCH2OH→CH2=CH2↑+H2O (chất xúc tác là axit sunfuric đặc)
Sau đó, Lộc Hành Ngâm đã viết công thức cấu tạo của dietyl ete và etylen, đánh dấu rõ ràng từng liên kết hóa học. "Chắc ai cũng nghĩ nhiệt độ một bên là 140°C còn bên kia là 170°C. Điều kiện phản ứng và sản phẩm rất giống nhau. Chẳng lẽ không còn cách nào khác ngoài học thuộc lòng sao?"
Lộc Hành Ngâm không phát hiện mình giống như Tạ Điềm giảng bài theo hướng từng bước một, đòi hỏi cần có cách thức giảng bài.
Viên phấn trên đầu ngón tay khoanh tròn các ký tự ở hai đầu liên kết hóa học, vẽ một mũi tên rồi tách ra, đầu viên phấn đập vào bảng đen, phát ra âm thanh đều đặn.
Giống như hai trò chơi ghép hình khác nhau, cậu tháo từng cái một và cho cả lớp xem. Cậu tiếp tục nói một cách nghiêm túc: "Các cậu có thể nhìn vào công thức cấu trúc của ether và ethylene. Ethanol trở thành ether, nghĩa là hai phân tử khử nước và một phân tử khử nước, và ethylene khử nước một phân tử. Khác ở chỗ là sự khử nước giữa các phân tử và mất nước nội phân tử. Từ cấu trúc này, chúng ta biết rằng đây là sự khác biệt giữa mất nước liên phân tử và mất nước nội phân tử. Điều này rất dễ thấy, mọi người nên nhớ. Nhưng còn hơn thế nữa, trong trường hợp này. Trong cùng điều kiện, điều đó rõ ràng rằng quá trình khử nước của phản ứng thành ethylene diễn ra hoàn toàn hơn — tức là cần có các điều kiện phản ứng mãnh liệt hơn."
"Các chất phản ứng và chất xúc tác đều giống nhau, các điều kiện phản ứng ở 170°C mạnh hơn đáng kể so với các điều kiện ở 140°C. Vì vậy nhiệt độ của phản ứng tạo thành etilen cao hơn, đây là điều không cần học thuộc lòng."
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Các học sinh ở hàng ghế đầu nghiêng người về phía trước và chăm chú lắng nghe. Trần Viên Viên từ phía sau nói "Vãi" một tiếng: "Thì ra là thế! Tớ hiểu rồi!"
"Và sau đó, tất cả các phản ứng hữu cơ trong đơn vị này ngày nay có thể được nhìn thấy với logic tương tự, chẳng hạn như phản ứng brom hóa của toluene và phenol."
Lộc Hành Ngâm nói, "Mọi người đều biết rằng phenol hoạt động mạnh hơn toluene, và sau đó... Ngoài ra bởi vì trong phần hữu cơ có quá nhiều danh từ, dễ nhầm lẫn, vậy chúng ta có thể suy nghĩ xem, tại sao phenol lại hoạt động mạnh hơn toluene?"
Thái Tĩnh lên tiếng: "Phenol được cấu tạo bởi vòng benzen liên kết với một gốc OH, toluene thì vòng benzen liên kết với gốc metyl. Tương tự tính chất của nước và metan. Nước rõ ràng hoạt động mạnh hơn metan, vì vậy phenol hoạt động mạnh hơn toluene."
(Kiến thức được tham khảo - Tôn Á Phi, một blogger hóa học nổi tiếng)
(Giải thích bổ sung: Hoạt động hoá học ở đây đề cập đến mức độ phản ứng trong phạm vi phổ thông. Trên thực tế, khả năng ổn định nhiệt của nước mạnh hơn của mê-tan)
"Phức tạp quá. Sao mà nhiều thế..." Ai đó phía dưới bắt đầu thì thầm. "Tôi học thuộc lòng cho rồi."
"Vậy thì đừng nghe, cậu học thuộc lòng đi." Một cô gái tức giận nói, "Có hơn 20 phương trình phản ứng hóa học giống hệt nhau, dù sao tôi cũng khó học thuộc bài. Có lẽ lần sau tớ sẽ chép lại."
"Đúng vậy đúng vậy! "Có một giọng nói vang vọng, những người bên dưới cẩn thận lắng nghe, thậm chí họ còn không biết cách sao chép ghi chú ——những gì Lộc Hành Ngâm nói thực sự là logic đơn giản dễ hiểu nhất.
Bọn họ dần dần phát hiện phong cách của Lộc Hành Ngâm chính là phong cách của Tạ Điềm, cậu đã giảng những kiến thức đơn giản theo phong cách của Tạ Điềm, khiến nhiều thứ rời rạc và lộn xộn trở nên trật tự và logic, tóm gọn rất nhiều nội dung cần phải ghi nhớ nhiều lần, tránh sự nhầm lẫn kiến thức.
Các học sinh ban 27 chăm chú lắng nghe, chưa từng nghĩ tới môn hóa học lại dễ hiểu và đơn giản như vậy, không chỉ học sinh ban 27, học sinh lớp song song cả khối trong khi thi, đã bỏ câu tự luận hữu cơ 15 điểm, còn 5 điểm trắc nghiệm hữu cơ thì đều hay khoanh lụi.
Tiết học đầu tiên trôi qua thật nhanh.
Sau khi chuông báo kết thúc tiết học vang lên, nhiều người không có phản ứng gì, thậm chí có người còn tỏ ra lo lắng: "Ui, một tiết mà nói có bấy nhiêu thôi! Thời gian nhanh quá."
Mạnh Tòng Chu đứng dậy: "Lộc Hành Ngâm đã giảng xong bài hôm nay, tiết sau chúng ta tự học nhé."
Cậu ta có thể nghe thấy giọng nói của Lộc Hành Ngâm trở nên khàn khàn.
Mạnh Tòng Chu cau mày: "Cậu bị cảm sao?" Cậu ta hạ giọng nói: "Lộc Hành Ngâm, tiết sau đừng nói nữa, tớ đem tình huống báo cho cô Tạ, tổ khối sẽ không mặc kệ bọn mình đâu. Cậu làm việc của riêng bạn trước đi."
"Được." Lộc Hành Ngâm giọng mũi nhỏ nhẹ, "Tôi ngồi ở chỗ của tôi, cảm ơn."
Lộc Hành Ngâm trở lại chỗ ngồi của mình.
Trần Viên Viên và Khúc Kiều rất phấn khích: "Cậu giảng hay quá! Chắc chắn là hay hơn ông Khỉ già! Lúc ông Khỉ già nói cái này, chỉ kêu bọn tớ học thuộc, làm bài tập..."
Lộc Hành Ngâm cười nhạt: "Tôi cũng xem logic do các giáo viên khác viết trong máy trợ giảng."
Cố Phóng Vi vẫn yên lặng đọc, không nói lời nào, rất yên lặng. Ánh mắt đào hoa trầm tĩnh ngưng trọng, phảng phất chuyện phàm tục không có quan hệ gì với hắn.
Lộc Hành Ngâm tiếp tục làm bài tập môn sinh, vật lý và tiếng Anh, bắt kịp tiến độ lớp 10.
Mạnh Tòng Chu báo lại với Tạ Điềm, kết quả là sẽ hỏi tổ khối xử lý như thế nào, kết quả xử lý hiện tại chỉ là để họ tự học tiết hóa.
Quả nhiên, đến tiết ba tiết tư, cơn sốt Lộc Hành Ngâm lại đến, cậu cảm thấy má và đầu ngón tay bắt đầu bỏng rát không kiểm soát được.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cậu theo bản năng đứng dậy định lao ra ngoài, còn chưa đi được một bước đã bị một người dùng đầu ngón tay móc cổ áo cậu kéo lại.
"Định làm gì?"
Lộc Hành Ngâm có chút lúng túng: "Nấu cơm. Về sớm, làm vật lý trong giờ nghỉ trưa."
"Về nhà, gặp bác sĩ." Cố Phóng Vi thở dài, như thể hắn cảm thấy một chút bất lực đối với cậu.
Lộc Hành Ngâm lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra lúc sáng, lúng túng nói: "Ồ... Ý em là, sao anh lại ở trong lớp suốt."
"Đang đợi em." Cố Phóng Vi nghiêng đầu liếc nhìn cậu.
Lộc Hành Ngâm theo bản năng muốn quay đầu lại không cho hắn nhìn mình —— nhưng Cố Phóng Vi đã phát hiện ra cậu lại phát sốt, đầu ngón tay hơi mát lạnh lướt qua áp vào má cậu, cảm thấy nhiệt độ nóng hơn bình thường.
Nhưng Cố Phóng Vi chưa kịp hỏi gì.
Lộc Hành Ngâm đoán trước mình có thể phải tiêm, vì vậy cậu đã thu gom bài tập về nhà vào cặp sách mang về. Có rất nhiều người đi xuống cầu thang, cậu với chiếc cặp bị va qua lại, còn chưa đi xuống cầu thang xong, cậu đã cảm thấy chiếc cặp của mình nhẹ đi, Cố Phóng Vi cầm lấy chiếc cặp của cậu, cởi dây đeo trên vai, mang nó trên lưng.
"Khá nặng đấy." Cố Phóng Vi cùng cậu đi xuống, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi trường, Lộc Hành Ngâm trông có vẻ mệt mỏi nên không phát ra tiếng động, cố gắng theo kịp bước chân của hắn.
"Khó chịu không biết nói à?" Cố Phóng Vi liếc cậu một cái, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Chỉ sốt lại, có gì mà không nhận."
"Không có." Lộc Hành Ngâm lặng lẽ đi bên cạnh hắn, ngước mắt nhìn hắn, "Em nói, sẽ bị anh mắng."
Cậu biết ý trong ánh mắt kia, Cố Phóng Vi không thích nhúng tay vào chuyện người khác, hắn cũng không thích cậu lo chuyện bao đồng.
Cậu giảng bài một tiết, giọng nói bị khàn, lãng phí thời gian của bản thân, cậu biết Cố Phóng Vi sẽ nghĩ gì về cậu, nên cậu không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhạt nhòa, đáy mắt không biết nên nói là ngoan ngoãn hay xảo quyết, có vài phần tuỳ hứng.
Hậu trường:
Mẹo chống hiểu lầm:
1. Tính chủ động—mức độ phản ứng thường có ở chương trình phổ thông, không có định nghĩa tiêu chuẩn. Ở đây nước phản ứng mạnh hơn metan.
2. Tính ổn định - theo định nghĩa hiện có, nó tương đương với "khó phân hủy", thông qua việc so sánh độ khó phá vỡ/hình thành liên kết hóa học. Về độ ổn định nhiệt, nước ổn định hơn metan.
Mei: Riêng tui thấy mình tính đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.