Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Chương 77: Seeing không?
Bát Thị Phong Động
16/01/2023
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Hai người, một người quấn chăn, người kia quấn thảm, trố mắt nhìn nhau.
Sự im lặng kéo dài trong vài giây.
"Cố Phóng Vi, anh chưa tỉnh ngủ à?" Lộc Hành Ngâm nói, cậu lại trùm chăn lên đầu, nằm xuống giường, thoải mái nép vào người. "Em muốn đi ngủ."
Cố Phóng Vi không nhịn được nữa, từ giường đối diện đứng dậy, đi tới vén chăn lên: "Em trai, là em chưa tỉnh, mau dậy đi, qua ngôi làng này sẽ không còn cửa hàng nào nữa."
Lộc Hành Ngâm vẫn nép mình trong chăn, ngái ngủ mở một mắt nhìn anh: "Hả? Cửa hàng nào?"
"Cửa hàng nơi hai đứa mình yêu nhau!" Sau khi điều chỉnh lại xúc động trong lòng, hắn hít sâu một hơi, "Chỉ cần, em, lại tỏ tình với anh lần nữa, anh sẽ đồng ý với em."
Giọng điệu thẳng nam sắt thép vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng lỗ tai lại có chút ửng đỏ.
Lộc Hành Ngâm ngước nhìn hắn, thấy hắn đang cố gắng duy trì vẻ ngoài nghiêm túc kiêu căng, giống như một con công nhỏ kiêu hãnh xinh đẹp... còn hơi e thẹn.
"Seeing không?" Lộc Hành Ngâm bình tĩnh hỏi.
Cố Phóng Vi sững sờ trong giây lát.
Giờ phút này, không biết vì sao, trái tim của hắn như bị một cây kim lạnh lẽo xuyên qua, vừa lạnh vừa đau đớn co rút lại.
"Seeing đi, anh." Lộc Hành Ngâm nói, "Dựa theo nguyên tắc của anh, em đồng ý với anh."
Giọng cậu rất nhẹ, trông vẫn còn ngái ngủ, nói xong chỉ muốn chui vào trong chăn.
"Chỉ vậy thôi?" Cố Phóng Vi có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng lần này hắn không dám vén chăn của Lộc Hành Ngâm, "Thật ra, tôi không cần seeing anh cũng..."
"Thời hạn là một năm, nếu cảm thấy không hợp nhau, cả hai sẽ chấm dứt mối quan hệ seeing." Lộc Hành Ngâm nói.
"Làm sao có thể seeing một năm?" Cố Phóng Vi suýt nữa thì lên cơn đau tim, "Em không phải thật muốn bên anh sao? Còn seeing một năm? Sao em không nói hai năm luôn đi, hai năm tốt nghiệp luôn."
Lộc Hành Ngâm nói: "Bởi vì hai năm nữa mới tốt nghiệp. Trong một năm, có thể bị mắc kẹt ở năm lớp 12. Khi đó, em sẽ rất bận rộn, không có thời gian để tiếp tục seeing. Em thích anh, nhưng không có nghĩa phải ở bên anh đâu."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn cảm thấy lòng tự trọng của một vạn người mê như hắn đã bị đả kích nặng nề, trước nay hắn luôn là người chọn người khác, chưa bao giờ nghĩ đến điều nhỏ nhặt này, mặc dù hắn là người được thích, nhưng bằng cách nào đó hắn đã mất hết mọi quyền lựa chọn.
Cố Phóng Vi hỏi: "Nếu anh không chấp nhận thì sao?"
"Vậy em đi ngủ." Lộc Hành Ngâm nói.
"..." Cố Phóng Vi nói, "Vậy thì anh chấp nhận."
"Vậy anh đợi em ngủ dậy đi." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi lại gần như tức chết: "Làm sao em có thể theo đuổi người như thế này? Máy Tính Nhỏ, sao em có thể theo đuổi người như thế? Anh từ đó đến giờ chưa thấy ——"
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn hắn, Cố Phóng Vi ngồi đó một mình, suýt nữa vì buồn bực chết, bóng dáng kiêu hãnh xinh đẹp thường thấy của hắn cũng trông rất uất ức.
Vì thế cậu bò dậy, nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn, giống như mọi lần Cố Phóng Vi vẫn làm với cậu, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai hắn.
Mùi thuốc ấm áp bay đi, theo hơi thở mềm mại nhẹ nhàng phả vào tai, khiến rùng mình một cái: "Anh đừng tức giận."
Cục bột ấm áp mềm mại dán lên, nồng đậm thân thiết như chưa từng có trước đó, toàn thân Cố Phóng Vi đông cứng lại.
"Anh ơi, anh có nghe thấy nhịp tim của em không?" Lộc Hành Ngâm ôm lấy hắn, giọng nói của cậu trở nên mềm mại sau khi ngủ dậy, khác với giọng nói nghiêm túc của cậu, giống như khi cậu đọc sách trong sương mù, nghe có vẻ ốm bệnh, nhưng đặc biệt làm người ta xao xuyến, "Anh bằng lòng, em rất vui vẻ."
"Đây là khoảng thời gian mười sáu tuổi hạnh phúc nhất kể từ khi em đến Thành phố S." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói. "Anh, anh nếu hối hận cũng không sao, có lẽ là anh nhất thời xúc động, em cho anh ba ngày, anh có thể hối hận bất cứ lúc nào. Người có tính hướng bình thường... Không thể nhanh chóng tiếp nhận loại chuyện này."
Cậu chạm nhẹ đầu ngón tay hắn, đầu ngón tay cậu hơi nóng, khác với sự mát lạnh thường ngày, là di chứng bị bệnh, nhưng quả thật là đang run rẩy, giống như run lên vì vui mừng, hoặc vì hồi hộp.
Lộc Hành Ngâm cũng là lần đầu tiên thích một ai đó.
Nghĩ đến đây, đầu óc Cố Phóng Vi trở nên bối rối, hắn đã gặp rất nhiều người theo đuổi, rất nhiều người đến tỏ tình, nhưng không ai như Lộc Hành Ngâm, nhóc con vừa không xuất sắc vừa hay làm có lệ, lại làm tâm trạng hắn thêm rối bời.
Hắn thì thầm: "... Lúc anh tìm em, anh đã suy nghĩ rất lâu."
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, trong lời nói dường như có ẩn ý khác: "Nghĩ lại đi. "
Cậu xê dịch, dời hai chân ra khỏi chăn, bò đến ngồi bên cạnh hắn, đôi chân thon thả trắng nõn treo trên không trung, nhẹ nhàng móc đôi dép bông của cậu, mắt cá chân ửng hồng. Nhồi trong chăn thật lâu, hoặc là có thể phát sốt, cậu tựa hồ rất thích tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài.
"Mang tất vào, hoặc là thay bộ đồ ngủ lông nhung của em." Cố Phóng Vi nhìn đi chỗ khác, nhưng sự căng thẳng trong giọng nói lại không tự chủ được xuất hiện, gò má xinh đẹp tinh xảo có chút mất tự nhiên và căng thẳng, "Anh nói đã nghĩ kỹ rồi, thì sẽ không thay đổi."
"Được." Lộc Hành Ngâm cong mắt cười, "Em chờ anh."
Cậu đứng dậy, đưa Cố Phóng Vi ra cửa.
Cố Phóng Vi: "Em mau về giường ngủ đi."
Lộc Hành Ngâm vẫn mặc bộ đồ ngủ mùa hè và áo phông màu xanh đậm, bởi vì cậu ngủ dưới chăn, khiến da cậu trắng bệch, đôi mắt thâm quầng. Bộ quần áo ngủ hơi mỏng, bên dưới lộ ra một đôi chân trắng nõn thon thả.
Toàn thân cậu hơi ửng hồng vì sốt. Khi đôi mắt nai trong veo cũng như đang hừng hực cơn sốt ấy nhìn sang, trông chẳng khác nào một người say rượu.
Cố Phóng Vi đầu ong ong, nhất thời mất đi logic ——hắn cởi áo khoác gió đồng phục học sinh, tiến lên một bước, cúi đầu mặc vào cho Lộc Hành Ngâm, sau đó dùng giọng nghiêm túc tiến lại gần với giọng nghiêm khắc: "Có bệnh thì tự chăm sóc bản thân đi. Thuốc anh mua cho em đặt ở trên bàn của em, anh nghĩ không cần ba ngày suy nghĩ, một ngày là đủ rồi, em uống thuốc xong thì nghỉ ngơi thật tốt. Lát nữa anh đến tìm em."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, bên trong chỉ để lại một chiếc áo len cao cổ, còn chưa kịp nói chuyện, Cố Phóng Vi đã rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Cố Phóng Vi liên tiếp đi xuống mấy tầng, rồi giảm tốc độ. Hắn đặt tay lên ngực, cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, không biết là vì vội vàng xuống lầu hay là vì cái gì khác.
Hắn nhớ Lộc Hành Ngâm vừa mới bên trong cánh cửa đó hỏi hắn: "Anh ơi, anh có nghe thấy nhịp tim của em không?"
Hắn không nghe thấy, bởi vì lúc nãy, hắn chỉ nhớ đến nhịp tim của chính mình.
Một tiếng lấn át, thình thịch rung động.
*
Lộc Hành Ngâm không mất ba ngày để khỏi bệnh, cậu đã trở lại lớp học vào sáng hôm sau.
Còn một thời gian nữa mới đến kỳ thi thống nhất toàn thành phố, sau không khí căng thẳng ban đầu, hầu hết học sinh cả khối bắt đầu dần buông lỏng, chính vì vậy, khi chào cờ buổi sáng, tổ khối lại tổ chức đại hội, động viên khen ngợi.
Cả khối đứng trong gió lạnh hơn nửa tiếng đồng hồ, khi quay lại thì cả người đông cứng như người tuyết.
Lộc Hành Ngâm không đi như thường lệ mà chỉ ngồi vào bàn làm đề.
Cậu không còn sốt nữa, nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng cậu vẫn cảm thấy chóng mặt sau khi làm bài ngày hôm nay.
Cùng lớp còn có một học sinh xin nghỉ, cô phát hiện biểu hiện của Lộc Hành Ngâm có chút không đúng: "Em cảm thấy không khỏe sao? Cảm còn chưa lành sao?
"Vâng, chắc vậy ạ." Lộc Hành Ngâm cố gắng cười với cô nàng, "Đầu có hơi choáng."
"Cảm lạnh là như thế này." Nữ sinh nói: "Tớ mỗi lần cảm mạo đều đau đầu, nếu như trước khi phát sốt chữa khỏi, sẽ không nghiêm trọng lắm, sức khoẻ của cậu thật sự không tốt, tớ thấy cậu xin nghỉ phép rất nhiều, nhưng xin nghỉ phép không ảnh hưởng đến thành tích của cậu."
Lộc Hành Ngâm cố nặn ra một nụ cười, rồi lại cứng đờ sau khi cười.
Cậu đứng dậy đi đến phòng thi đua nhỏ bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, trong phần ghi nhớ điện thoại tìm thấy một số liên lạc: Bác sĩ Thiệu - Khoa não, bệnh viện tỉnh Q.
Cậu kiểm tra thời gian, đã 9 giờ rưỡi sáng.
Kết nối nhanh chóng được thực hiện ở bên kia: "Xin chào, bạn khỏe không?"
"Xin chào, bác sĩ Thiệu." Lộc Hành Ngâm nói, "Cháu là Lộc Hành Ngâm, người bị u mạch máu não, đến từ thành phố Đông Đồng."
"Ồ, là cháu à, tôi nhớ chúa, người nằm ở vị trí nguy hiểm và khó phẫu thuật, trước đó đã được bà của cháu đưa đi khám đúng không?" Bác sĩ Thiệu hỏi, "Cháu gần đây có khỏe không? Tìm tôi có chuyện gì? Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cứ việc hỏi."
Lộc Hành Ngâm nói: "Không có tình huống nào khác, cháu đã được kê đơn thuốc trung y để tăng cường sức đề kháng, nhẹ tim và lưu thông máu. Chỉ là gần đây cháu thỉnh thoảng cảm thấy chóng mặt, trước đây cháu chưa bao giờ bị như vậy."
"Chóng mặt sao?" Bác sĩ Thiệu dừng lại ở đó, "Đừng lo lắng, đây là hiện tượng bình thường do bệnh này gây ra, máu lưu thông chậm gây ra hiện tượng này, nếu đột nhiên xảy ra như vậy, cháu nên bảo cha mẹ đưa cháu lại đây kiểm tra xem u máu có phát triển không, càng lớn càng nguy hiểm, cho dù vị trí không tốt..."
"Vậy, cháu có thể sống bao lâu?" Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng hỏi một con số, "6 năm được không? Hai năm nữa, cháu có thể vào đại học. Sau khi cháu vào học đại học, vẫn còn thời gian để kiếm tiền cho gia đình. Xin bác sĩ hãy giữ bí mật chuyện này cho cháu. Bà cháu tuổi lớn rồi, sức khỏe kém, không chịu được kích thích."
"Cái này khó nói, Hành Ngâm, cháu là một đứa trẻ thông minh, lúc trước cũng đã nói với cháu những thứ như u mạch máu não là quả bom hẹn giờ, không thể biết khi nào nó sẽ đột ngột vỡ ra, gây ra xuất huyết não tử vong, cũng không thể biết liệu nó có ổn định mãi hay không." Bác sĩ nói, "Hỏi thế gian cũng vô nghĩa, tích cực chữa trị đi, khi nào thì cháu có thời gian đến kiểm tra?
"... Hiện tại cháu đang ở tỉnh S, có thể mất một lúc mới quay lại được." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn ngài."
Khi cậu trở lại lớp học, những người khác cũng vừa tập xong, lần lượt trở về lớp để chuẩn bị cho bài học tiếp theo.
Nhóm trẻ em này đang hoảng vì lạnh, chúng vội vã tìm cốc lấy nước ấm, lập tức đổ đầy nước.
Lộc Hành Ngâm nhìn những người phía trước, theo bản năng muốn tìm cốc nước của mình, nhưng lại phát hiện ra nó đã biến mất.
Cố Phóng Vi từ cửa sau đi vào, thấy cậu đang tìm cốc nước, liền bình tĩnh đặt cốc nước cá voi chứa đầy nước ấm lên bàn, sau đó giấu giếm công danh, không nói gì trở về chỗ ngồi.
"Đệt, Hoa khôi cậu lấy nước ấm ở đâu ra? Vắt cũng không ra, cậu lấy trộm của lớp khác à?" Trần Viên Viên hoài nghi hỏi. "Hay từ văn phòng?"
"Đều không có. Tôi đi khu công nghệ, không có ai tranh, nước đều ấm hết." Cố Phóng Vi nói. "Lúc đi xuống thuận tay mang theo cốc."
Trần Viên Viên động tâm: "Hoa khôi cậu giúp tui lấy nước đi?"
"Nghĩ cùng đừng nghĩ." Cố Phóng Vi nhìn Lộc Hành Ngâm nói: "Cậu cũng không phải Máy Tính Nhỏ."
Lộc Hành Ngâm cầm cốc nước cá voi, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Cố Phóng Vi hào phóng ngước mắt lên, trong đôi mắt hoa đào có chút tự hào trẻ con, khác hẳn với phóng túng tản mạn thường ngày của hắn.
Ngoài việc lấy nước, còn có lấy cơm, nộp bài tập về nhà, mua đồ uống đồ ăn vặt. Lộc Hành Ngâm gần như không cần làm gì, Cố Phóng Vi đã sắp xếp mọi thứ cho cậu.
Mọi người dần dần phát hiện ra sự khác thường của hắn.
"Cố thần, cậu nợ tiền Tiểu Lộc sao?"
Trụ sở tư lệnh thi đua, khi Cố Phóng Vi đem tất cả ống nghiệm của mọi người đi rửa, ngay cả Dịch Thanh Dương cũng trợn tròn mắt.
Cố Phóng Vi không trả lời, hắn nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Còn năm tiếng nữa."
"Năm tiếng gì?" Mọi người xung quanh nhìn nhau.
Cánh cửa mở ra, Cố Phóng Vi bước ra với một giỏ thiết bị thí nghiệm.
Lộc Hành Ngâm đi theo hắn, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Không biết nha."
Vẫn còn năm tiếng nữa là thời hạn "ba ngày" mà hai người đã thống nhất.
||||| Truyện đề cử: Tôi Ngủ Với Em Trai Của Nam Thần |||||
Buổi tối tan học, Lộc Hành Ngâm trở về ký túc xá.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi còn năm phút nữa là đến giờ hẹn, Lộc Hành Ngâm đứng dậy đóng cửa lại, nhẹ nhàng vặn khóa.
Rồi thở ra một hơi dài.
Cậu tắm rửa thay quần áo, tắt đèn như thường lệ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đi tới, không có thiếu niên đẹp mắt đào hoa, nhưng trong lòng lại có chút thư thái.
Một lúc sau, tay nắm cửa từ bên ngoài vặn ra, nhưng không vặn, sau đó không có tiếng.
Cậu không biết là vì cái gì, người sắp chết cầu mong không phải tình yêu, mà là một loại "tình yêu" toàn tâm toàn ý, một khi đối phương thật sự đáp lại, chưa chắc đã là cậu nên có được. Cậu tự tay mở chiếc hộp ma thuật Pandora cho mình, hoàn toàn tách khỏi thói quen lặng như nước chảy hay vững chắc như bánh răng của thành phố Đông Đồng.
Cậu đã đi trên con đường này quá lâu rồi.
Có tiếng động phát ra từ ban công, và cánh cửa ngăn "Kẽo kẹt——" được mở toang.
"Sao lại khóa cửa hả, Máy Tính Nhỏ?" Cố Phóng Vi lạnh lùng đi vào cửa, lông mày và mắt gần như đóng băng, nhưng hắn vẫn cười, "Em lại muốn bạn trai của mình trèo cửa sổ lên à?"
Lộc Hành Ngâm ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn hắn.
"Ba ngày, anh không hối hận, anh đã hạ quyết tâm." Cố Phóng Vi đi tới ngồi xuống, vươn tay nhéo mặt cậu, "Có vui không? Anh làm bạn trai của em rồi."
"Hửm? Làm sao vậy? Em nói gì đi?" Cố Phóng Vi nhìn cậu không nhúc nhích, vừa tức giận vừa buồn cười, "Yêu đương với anh là một sự kiện kinh khủng như vậy sao? Còn khóa cửa nữa, người hối hận không phải anh mà là em hả?"
Lộc Hành Ngâm vẫn không nói gì, cậu nhìn Cố Phóng Vi một lúc rồi quay đi: "Không có."
Trong giọng nói của cậu có chút vấp khúc.
"Em rất rất thích anh."
"Anh cũng thích em." Cố Phóng Vi vỗ vỗ đầu của cậu, nhấc chăn lên, nhẹ nhàng ôm cậu cùng chăn, chậm rãi lắc lắc, "Đừng khóc, trước kia đều là anh không tốt, không nên để Máy Tính Nhỏ uất ức... Đừng khóc, được không? Anh ngủ với em, được chứ?"
Hắn vẫn giỏi dỗ dành người, tâm trạng của Lộc Hành Ngâm không kéo dài quá lâu.
Cố Phóng Vi nhẹ nhàng đi tắm rửa, tìm một bộ đồ ngủ của Lộc Hành Ngâm, sau đó vui vẻ leo lên giường, kéo Lộc Hành Ngâm vào lòng.
Không chút do dự, không chút hối hận, chuyện này bỗng nhiên trở nên đơn giản rõ ràng như vậy.
Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Cố Phóng Vi, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ cảm giác chân thực nào.
Cậu ngủ không được nên lấy điện thoại dưới gối ra, mở danh bạ ra, nhất thời không tìm được gì để nói, cũng không biết nên xem cái gì.
Cậu gửi tin nhắn cho mấy học sinh có đơn sửa chữa, nói mấy ngày trước bị bệnh hoãn công việc, ngày mai có thể đến lấy.
Lại ngẩn ra một lúc lâu, lướt tới lướt lui, cuối cùng cũng tìm thấy nhóm của cậu.
Cậu mở hộp thoại của [Hiệu trưởng Đại học Garyton] và nhẹ nhàng gõ: "Anh ơi, em đang yêu."
Bên kia vẫn chưa ngủ, ngay lập tức nhảy lên nhiều tin nhắn: "Má cái quần gì vậy, em trai cậu ghê vậy! Nhanh vậy đã hết độc thân, đối tượng là ai vậy? Học cùng trường à?"
Bên kia lập tức cảm thán: "Vốn dĩ nói anh em tốt cùng nhau cố gắng lập nghiệp, năm sau gặp ở thủ đô, Nai Con em thì ngược lại, trên đường hốt em nào rồi."
"Không phải con gái, là nam." Một nụ cười nở trên môi Lộc Hành Ngâm.
Đối phương dừng một chút, sau đó gửi đến: "Đumaaa!!"
Ngay sau đó, lại nói: [Nhưng cũng đúng, anh vẫn luôn tò mò không biết cậu có thể yêu kiểu con gái nào, nếu cậu thích nam, mọi thứ thông suốt rồi.]
[Em yên tâm, anh sẽ không nói cho người khác biết, yêu đương hạnh phúc nhá, nhưng chung quy vẫn là câu đó, đừng vì những thứ này mà chậm trễ bản thân.] Hiệu trưởng Đại học Garyton nói, [Vốn kinh doanh của anh sắp đủ rồi, chờ em tốt nghiệp, anh sẽ rửa tay gác kiếm, cùng em chế thuốc chữa bệnh.]
[Được, em đợi. ]
[Chúc mừng em hẹn hò nha.] Hiệu trưởng Đại học Garyton cổ vũ cậu, [ Nếu em bị bắt nạt, nói cho anh biết, cho dù cách biệt thiên sơn vạn thủy, cũng tới đánh giúp em.]
[Cái này thì chắc không cần.] Lộc Hành Ngâm vẫn mỉm cười, [Được, ngủ ngon.]
Cậu nhét điện thoại lại dưới gối.
Cố Phóng Vi ôm chặt lấy cậu ngủ thiếp đi như trước.
Lộc Hành Ngâm đưa tay ra, chạm nhẹ vào hàng mi mềm mại và thanh tú của hắn.
[HOÀN QUYỂN 1]
Hậu trường:
Lý do Xì Chây theo đuổi vợ không phải vì Nai Con theo đuổi hắn, là vì hắn muốn theo đuổi lại. (rén)
Ít nhất không phải (theo đuổi) ở khúc này, hắn cũng không có làm sai cái gì, hai người bản chất mâu thuẫn tồn tại sẽ là nguyên nhân, cũng là kịch bản lúc sau.
Vài chương kế, sẽ có phép dịch chuyển thời gian...
Mei: Cuối cùng cũng xong, chuẩn bị ăn đường trộn thuỷ tinh, ả tác giả đúng là mẹ kế thời 4.0 có khác, ngược online hmuhmu. Tui vẫn đang phân vân kỳ tết này nên làm tiếp hay đọc truyện (dạo này tui mê anh 6 quá) (;'Д`)
Hai người, một người quấn chăn, người kia quấn thảm, trố mắt nhìn nhau.
Sự im lặng kéo dài trong vài giây.
"Cố Phóng Vi, anh chưa tỉnh ngủ à?" Lộc Hành Ngâm nói, cậu lại trùm chăn lên đầu, nằm xuống giường, thoải mái nép vào người. "Em muốn đi ngủ."
Cố Phóng Vi không nhịn được nữa, từ giường đối diện đứng dậy, đi tới vén chăn lên: "Em trai, là em chưa tỉnh, mau dậy đi, qua ngôi làng này sẽ không còn cửa hàng nào nữa."
Lộc Hành Ngâm vẫn nép mình trong chăn, ngái ngủ mở một mắt nhìn anh: "Hả? Cửa hàng nào?"
"Cửa hàng nơi hai đứa mình yêu nhau!" Sau khi điều chỉnh lại xúc động trong lòng, hắn hít sâu một hơi, "Chỉ cần, em, lại tỏ tình với anh lần nữa, anh sẽ đồng ý với em."
Giọng điệu thẳng nam sắt thép vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng lỗ tai lại có chút ửng đỏ.
Lộc Hành Ngâm ngước nhìn hắn, thấy hắn đang cố gắng duy trì vẻ ngoài nghiêm túc kiêu căng, giống như một con công nhỏ kiêu hãnh xinh đẹp... còn hơi e thẹn.
"Seeing không?" Lộc Hành Ngâm bình tĩnh hỏi.
Cố Phóng Vi sững sờ trong giây lát.
Giờ phút này, không biết vì sao, trái tim của hắn như bị một cây kim lạnh lẽo xuyên qua, vừa lạnh vừa đau đớn co rút lại.
"Seeing đi, anh." Lộc Hành Ngâm nói, "Dựa theo nguyên tắc của anh, em đồng ý với anh."
Giọng cậu rất nhẹ, trông vẫn còn ngái ngủ, nói xong chỉ muốn chui vào trong chăn.
"Chỉ vậy thôi?" Cố Phóng Vi có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng lần này hắn không dám vén chăn của Lộc Hành Ngâm, "Thật ra, tôi không cần seeing anh cũng..."
"Thời hạn là một năm, nếu cảm thấy không hợp nhau, cả hai sẽ chấm dứt mối quan hệ seeing." Lộc Hành Ngâm nói.
"Làm sao có thể seeing một năm?" Cố Phóng Vi suýt nữa thì lên cơn đau tim, "Em không phải thật muốn bên anh sao? Còn seeing một năm? Sao em không nói hai năm luôn đi, hai năm tốt nghiệp luôn."
Lộc Hành Ngâm nói: "Bởi vì hai năm nữa mới tốt nghiệp. Trong một năm, có thể bị mắc kẹt ở năm lớp 12. Khi đó, em sẽ rất bận rộn, không có thời gian để tiếp tục seeing. Em thích anh, nhưng không có nghĩa phải ở bên anh đâu."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn cảm thấy lòng tự trọng của một vạn người mê như hắn đã bị đả kích nặng nề, trước nay hắn luôn là người chọn người khác, chưa bao giờ nghĩ đến điều nhỏ nhặt này, mặc dù hắn là người được thích, nhưng bằng cách nào đó hắn đã mất hết mọi quyền lựa chọn.
Cố Phóng Vi hỏi: "Nếu anh không chấp nhận thì sao?"
"Vậy em đi ngủ." Lộc Hành Ngâm nói.
"..." Cố Phóng Vi nói, "Vậy thì anh chấp nhận."
"Vậy anh đợi em ngủ dậy đi." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi lại gần như tức chết: "Làm sao em có thể theo đuổi người như thế này? Máy Tính Nhỏ, sao em có thể theo đuổi người như thế? Anh từ đó đến giờ chưa thấy ——"
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn hắn, Cố Phóng Vi ngồi đó một mình, suýt nữa vì buồn bực chết, bóng dáng kiêu hãnh xinh đẹp thường thấy của hắn cũng trông rất uất ức.
Vì thế cậu bò dậy, nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn, giống như mọi lần Cố Phóng Vi vẫn làm với cậu, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai hắn.
Mùi thuốc ấm áp bay đi, theo hơi thở mềm mại nhẹ nhàng phả vào tai, khiến rùng mình một cái: "Anh đừng tức giận."
Cục bột ấm áp mềm mại dán lên, nồng đậm thân thiết như chưa từng có trước đó, toàn thân Cố Phóng Vi đông cứng lại.
"Anh ơi, anh có nghe thấy nhịp tim của em không?" Lộc Hành Ngâm ôm lấy hắn, giọng nói của cậu trở nên mềm mại sau khi ngủ dậy, khác với giọng nói nghiêm túc của cậu, giống như khi cậu đọc sách trong sương mù, nghe có vẻ ốm bệnh, nhưng đặc biệt làm người ta xao xuyến, "Anh bằng lòng, em rất vui vẻ."
"Đây là khoảng thời gian mười sáu tuổi hạnh phúc nhất kể từ khi em đến Thành phố S." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói. "Anh, anh nếu hối hận cũng không sao, có lẽ là anh nhất thời xúc động, em cho anh ba ngày, anh có thể hối hận bất cứ lúc nào. Người có tính hướng bình thường... Không thể nhanh chóng tiếp nhận loại chuyện này."
Cậu chạm nhẹ đầu ngón tay hắn, đầu ngón tay cậu hơi nóng, khác với sự mát lạnh thường ngày, là di chứng bị bệnh, nhưng quả thật là đang run rẩy, giống như run lên vì vui mừng, hoặc vì hồi hộp.
Lộc Hành Ngâm cũng là lần đầu tiên thích một ai đó.
Nghĩ đến đây, đầu óc Cố Phóng Vi trở nên bối rối, hắn đã gặp rất nhiều người theo đuổi, rất nhiều người đến tỏ tình, nhưng không ai như Lộc Hành Ngâm, nhóc con vừa không xuất sắc vừa hay làm có lệ, lại làm tâm trạng hắn thêm rối bời.
Hắn thì thầm: "... Lúc anh tìm em, anh đã suy nghĩ rất lâu."
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, trong lời nói dường như có ẩn ý khác: "Nghĩ lại đi. "
Cậu xê dịch, dời hai chân ra khỏi chăn, bò đến ngồi bên cạnh hắn, đôi chân thon thả trắng nõn treo trên không trung, nhẹ nhàng móc đôi dép bông của cậu, mắt cá chân ửng hồng. Nhồi trong chăn thật lâu, hoặc là có thể phát sốt, cậu tựa hồ rất thích tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài.
"Mang tất vào, hoặc là thay bộ đồ ngủ lông nhung của em." Cố Phóng Vi nhìn đi chỗ khác, nhưng sự căng thẳng trong giọng nói lại không tự chủ được xuất hiện, gò má xinh đẹp tinh xảo có chút mất tự nhiên và căng thẳng, "Anh nói đã nghĩ kỹ rồi, thì sẽ không thay đổi."
"Được." Lộc Hành Ngâm cong mắt cười, "Em chờ anh."
Cậu đứng dậy, đưa Cố Phóng Vi ra cửa.
Cố Phóng Vi: "Em mau về giường ngủ đi."
Lộc Hành Ngâm vẫn mặc bộ đồ ngủ mùa hè và áo phông màu xanh đậm, bởi vì cậu ngủ dưới chăn, khiến da cậu trắng bệch, đôi mắt thâm quầng. Bộ quần áo ngủ hơi mỏng, bên dưới lộ ra một đôi chân trắng nõn thon thả.
Toàn thân cậu hơi ửng hồng vì sốt. Khi đôi mắt nai trong veo cũng như đang hừng hực cơn sốt ấy nhìn sang, trông chẳng khác nào một người say rượu.
Cố Phóng Vi đầu ong ong, nhất thời mất đi logic ——hắn cởi áo khoác gió đồng phục học sinh, tiến lên một bước, cúi đầu mặc vào cho Lộc Hành Ngâm, sau đó dùng giọng nghiêm túc tiến lại gần với giọng nghiêm khắc: "Có bệnh thì tự chăm sóc bản thân đi. Thuốc anh mua cho em đặt ở trên bàn của em, anh nghĩ không cần ba ngày suy nghĩ, một ngày là đủ rồi, em uống thuốc xong thì nghỉ ngơi thật tốt. Lát nữa anh đến tìm em."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, bên trong chỉ để lại một chiếc áo len cao cổ, còn chưa kịp nói chuyện, Cố Phóng Vi đã rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Cố Phóng Vi liên tiếp đi xuống mấy tầng, rồi giảm tốc độ. Hắn đặt tay lên ngực, cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, không biết là vì vội vàng xuống lầu hay là vì cái gì khác.
Hắn nhớ Lộc Hành Ngâm vừa mới bên trong cánh cửa đó hỏi hắn: "Anh ơi, anh có nghe thấy nhịp tim của em không?"
Hắn không nghe thấy, bởi vì lúc nãy, hắn chỉ nhớ đến nhịp tim của chính mình.
Một tiếng lấn át, thình thịch rung động.
*
Lộc Hành Ngâm không mất ba ngày để khỏi bệnh, cậu đã trở lại lớp học vào sáng hôm sau.
Còn một thời gian nữa mới đến kỳ thi thống nhất toàn thành phố, sau không khí căng thẳng ban đầu, hầu hết học sinh cả khối bắt đầu dần buông lỏng, chính vì vậy, khi chào cờ buổi sáng, tổ khối lại tổ chức đại hội, động viên khen ngợi.
Cả khối đứng trong gió lạnh hơn nửa tiếng đồng hồ, khi quay lại thì cả người đông cứng như người tuyết.
Lộc Hành Ngâm không đi như thường lệ mà chỉ ngồi vào bàn làm đề.
Cậu không còn sốt nữa, nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng cậu vẫn cảm thấy chóng mặt sau khi làm bài ngày hôm nay.
Cùng lớp còn có một học sinh xin nghỉ, cô phát hiện biểu hiện của Lộc Hành Ngâm có chút không đúng: "Em cảm thấy không khỏe sao? Cảm còn chưa lành sao?
"Vâng, chắc vậy ạ." Lộc Hành Ngâm cố gắng cười với cô nàng, "Đầu có hơi choáng."
"Cảm lạnh là như thế này." Nữ sinh nói: "Tớ mỗi lần cảm mạo đều đau đầu, nếu như trước khi phát sốt chữa khỏi, sẽ không nghiêm trọng lắm, sức khoẻ của cậu thật sự không tốt, tớ thấy cậu xin nghỉ phép rất nhiều, nhưng xin nghỉ phép không ảnh hưởng đến thành tích của cậu."
Lộc Hành Ngâm cố nặn ra một nụ cười, rồi lại cứng đờ sau khi cười.
Cậu đứng dậy đi đến phòng thi đua nhỏ bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, trong phần ghi nhớ điện thoại tìm thấy một số liên lạc: Bác sĩ Thiệu - Khoa não, bệnh viện tỉnh Q.
Cậu kiểm tra thời gian, đã 9 giờ rưỡi sáng.
Kết nối nhanh chóng được thực hiện ở bên kia: "Xin chào, bạn khỏe không?"
"Xin chào, bác sĩ Thiệu." Lộc Hành Ngâm nói, "Cháu là Lộc Hành Ngâm, người bị u mạch máu não, đến từ thành phố Đông Đồng."
"Ồ, là cháu à, tôi nhớ chúa, người nằm ở vị trí nguy hiểm và khó phẫu thuật, trước đó đã được bà của cháu đưa đi khám đúng không?" Bác sĩ Thiệu hỏi, "Cháu gần đây có khỏe không? Tìm tôi có chuyện gì? Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cứ việc hỏi."
Lộc Hành Ngâm nói: "Không có tình huống nào khác, cháu đã được kê đơn thuốc trung y để tăng cường sức đề kháng, nhẹ tim và lưu thông máu. Chỉ là gần đây cháu thỉnh thoảng cảm thấy chóng mặt, trước đây cháu chưa bao giờ bị như vậy."
"Chóng mặt sao?" Bác sĩ Thiệu dừng lại ở đó, "Đừng lo lắng, đây là hiện tượng bình thường do bệnh này gây ra, máu lưu thông chậm gây ra hiện tượng này, nếu đột nhiên xảy ra như vậy, cháu nên bảo cha mẹ đưa cháu lại đây kiểm tra xem u máu có phát triển không, càng lớn càng nguy hiểm, cho dù vị trí không tốt..."
"Vậy, cháu có thể sống bao lâu?" Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng hỏi một con số, "6 năm được không? Hai năm nữa, cháu có thể vào đại học. Sau khi cháu vào học đại học, vẫn còn thời gian để kiếm tiền cho gia đình. Xin bác sĩ hãy giữ bí mật chuyện này cho cháu. Bà cháu tuổi lớn rồi, sức khỏe kém, không chịu được kích thích."
"Cái này khó nói, Hành Ngâm, cháu là một đứa trẻ thông minh, lúc trước cũng đã nói với cháu những thứ như u mạch máu não là quả bom hẹn giờ, không thể biết khi nào nó sẽ đột ngột vỡ ra, gây ra xuất huyết não tử vong, cũng không thể biết liệu nó có ổn định mãi hay không." Bác sĩ nói, "Hỏi thế gian cũng vô nghĩa, tích cực chữa trị đi, khi nào thì cháu có thời gian đến kiểm tra?
"... Hiện tại cháu đang ở tỉnh S, có thể mất một lúc mới quay lại được." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn ngài."
Khi cậu trở lại lớp học, những người khác cũng vừa tập xong, lần lượt trở về lớp để chuẩn bị cho bài học tiếp theo.
Nhóm trẻ em này đang hoảng vì lạnh, chúng vội vã tìm cốc lấy nước ấm, lập tức đổ đầy nước.
Lộc Hành Ngâm nhìn những người phía trước, theo bản năng muốn tìm cốc nước của mình, nhưng lại phát hiện ra nó đã biến mất.
Cố Phóng Vi từ cửa sau đi vào, thấy cậu đang tìm cốc nước, liền bình tĩnh đặt cốc nước cá voi chứa đầy nước ấm lên bàn, sau đó giấu giếm công danh, không nói gì trở về chỗ ngồi.
"Đệt, Hoa khôi cậu lấy nước ấm ở đâu ra? Vắt cũng không ra, cậu lấy trộm của lớp khác à?" Trần Viên Viên hoài nghi hỏi. "Hay từ văn phòng?"
"Đều không có. Tôi đi khu công nghệ, không có ai tranh, nước đều ấm hết." Cố Phóng Vi nói. "Lúc đi xuống thuận tay mang theo cốc."
Trần Viên Viên động tâm: "Hoa khôi cậu giúp tui lấy nước đi?"
"Nghĩ cùng đừng nghĩ." Cố Phóng Vi nhìn Lộc Hành Ngâm nói: "Cậu cũng không phải Máy Tính Nhỏ."
Lộc Hành Ngâm cầm cốc nước cá voi, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Cố Phóng Vi hào phóng ngước mắt lên, trong đôi mắt hoa đào có chút tự hào trẻ con, khác hẳn với phóng túng tản mạn thường ngày của hắn.
Ngoài việc lấy nước, còn có lấy cơm, nộp bài tập về nhà, mua đồ uống đồ ăn vặt. Lộc Hành Ngâm gần như không cần làm gì, Cố Phóng Vi đã sắp xếp mọi thứ cho cậu.
Mọi người dần dần phát hiện ra sự khác thường của hắn.
"Cố thần, cậu nợ tiền Tiểu Lộc sao?"
Trụ sở tư lệnh thi đua, khi Cố Phóng Vi đem tất cả ống nghiệm của mọi người đi rửa, ngay cả Dịch Thanh Dương cũng trợn tròn mắt.
Cố Phóng Vi không trả lời, hắn nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Còn năm tiếng nữa."
"Năm tiếng gì?" Mọi người xung quanh nhìn nhau.
Cánh cửa mở ra, Cố Phóng Vi bước ra với một giỏ thiết bị thí nghiệm.
Lộc Hành Ngâm đi theo hắn, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Không biết nha."
Vẫn còn năm tiếng nữa là thời hạn "ba ngày" mà hai người đã thống nhất.
||||| Truyện đề cử: Tôi Ngủ Với Em Trai Của Nam Thần |||||
Buổi tối tan học, Lộc Hành Ngâm trở về ký túc xá.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi còn năm phút nữa là đến giờ hẹn, Lộc Hành Ngâm đứng dậy đóng cửa lại, nhẹ nhàng vặn khóa.
Rồi thở ra một hơi dài.
Cậu tắm rửa thay quần áo, tắt đèn như thường lệ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đi tới, không có thiếu niên đẹp mắt đào hoa, nhưng trong lòng lại có chút thư thái.
Một lúc sau, tay nắm cửa từ bên ngoài vặn ra, nhưng không vặn, sau đó không có tiếng.
Cậu không biết là vì cái gì, người sắp chết cầu mong không phải tình yêu, mà là một loại "tình yêu" toàn tâm toàn ý, một khi đối phương thật sự đáp lại, chưa chắc đã là cậu nên có được. Cậu tự tay mở chiếc hộp ma thuật Pandora cho mình, hoàn toàn tách khỏi thói quen lặng như nước chảy hay vững chắc như bánh răng của thành phố Đông Đồng.
Cậu đã đi trên con đường này quá lâu rồi.
Có tiếng động phát ra từ ban công, và cánh cửa ngăn "Kẽo kẹt——" được mở toang.
"Sao lại khóa cửa hả, Máy Tính Nhỏ?" Cố Phóng Vi lạnh lùng đi vào cửa, lông mày và mắt gần như đóng băng, nhưng hắn vẫn cười, "Em lại muốn bạn trai của mình trèo cửa sổ lên à?"
Lộc Hành Ngâm ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn hắn.
"Ba ngày, anh không hối hận, anh đã hạ quyết tâm." Cố Phóng Vi đi tới ngồi xuống, vươn tay nhéo mặt cậu, "Có vui không? Anh làm bạn trai của em rồi."
"Hửm? Làm sao vậy? Em nói gì đi?" Cố Phóng Vi nhìn cậu không nhúc nhích, vừa tức giận vừa buồn cười, "Yêu đương với anh là một sự kiện kinh khủng như vậy sao? Còn khóa cửa nữa, người hối hận không phải anh mà là em hả?"
Lộc Hành Ngâm vẫn không nói gì, cậu nhìn Cố Phóng Vi một lúc rồi quay đi: "Không có."
Trong giọng nói của cậu có chút vấp khúc.
"Em rất rất thích anh."
"Anh cũng thích em." Cố Phóng Vi vỗ vỗ đầu của cậu, nhấc chăn lên, nhẹ nhàng ôm cậu cùng chăn, chậm rãi lắc lắc, "Đừng khóc, trước kia đều là anh không tốt, không nên để Máy Tính Nhỏ uất ức... Đừng khóc, được không? Anh ngủ với em, được chứ?"
Hắn vẫn giỏi dỗ dành người, tâm trạng của Lộc Hành Ngâm không kéo dài quá lâu.
Cố Phóng Vi nhẹ nhàng đi tắm rửa, tìm một bộ đồ ngủ của Lộc Hành Ngâm, sau đó vui vẻ leo lên giường, kéo Lộc Hành Ngâm vào lòng.
Không chút do dự, không chút hối hận, chuyện này bỗng nhiên trở nên đơn giản rõ ràng như vậy.
Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Cố Phóng Vi, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ cảm giác chân thực nào.
Cậu ngủ không được nên lấy điện thoại dưới gối ra, mở danh bạ ra, nhất thời không tìm được gì để nói, cũng không biết nên xem cái gì.
Cậu gửi tin nhắn cho mấy học sinh có đơn sửa chữa, nói mấy ngày trước bị bệnh hoãn công việc, ngày mai có thể đến lấy.
Lại ngẩn ra một lúc lâu, lướt tới lướt lui, cuối cùng cũng tìm thấy nhóm của cậu.
Cậu mở hộp thoại của [Hiệu trưởng Đại học Garyton] và nhẹ nhàng gõ: "Anh ơi, em đang yêu."
Bên kia vẫn chưa ngủ, ngay lập tức nhảy lên nhiều tin nhắn: "Má cái quần gì vậy, em trai cậu ghê vậy! Nhanh vậy đã hết độc thân, đối tượng là ai vậy? Học cùng trường à?"
Bên kia lập tức cảm thán: "Vốn dĩ nói anh em tốt cùng nhau cố gắng lập nghiệp, năm sau gặp ở thủ đô, Nai Con em thì ngược lại, trên đường hốt em nào rồi."
"Không phải con gái, là nam." Một nụ cười nở trên môi Lộc Hành Ngâm.
Đối phương dừng một chút, sau đó gửi đến: "Đumaaa!!"
Ngay sau đó, lại nói: [Nhưng cũng đúng, anh vẫn luôn tò mò không biết cậu có thể yêu kiểu con gái nào, nếu cậu thích nam, mọi thứ thông suốt rồi.]
[Em yên tâm, anh sẽ không nói cho người khác biết, yêu đương hạnh phúc nhá, nhưng chung quy vẫn là câu đó, đừng vì những thứ này mà chậm trễ bản thân.] Hiệu trưởng Đại học Garyton nói, [Vốn kinh doanh của anh sắp đủ rồi, chờ em tốt nghiệp, anh sẽ rửa tay gác kiếm, cùng em chế thuốc chữa bệnh.]
[Được, em đợi. ]
[Chúc mừng em hẹn hò nha.] Hiệu trưởng Đại học Garyton cổ vũ cậu, [ Nếu em bị bắt nạt, nói cho anh biết, cho dù cách biệt thiên sơn vạn thủy, cũng tới đánh giúp em.]
[Cái này thì chắc không cần.] Lộc Hành Ngâm vẫn mỉm cười, [Được, ngủ ngon.]
Cậu nhét điện thoại lại dưới gối.
Cố Phóng Vi ôm chặt lấy cậu ngủ thiếp đi như trước.
Lộc Hành Ngâm đưa tay ra, chạm nhẹ vào hàng mi mềm mại và thanh tú của hắn.
[HOÀN QUYỂN 1]
Hậu trường:
Lý do Xì Chây theo đuổi vợ không phải vì Nai Con theo đuổi hắn, là vì hắn muốn theo đuổi lại. (rén)
Ít nhất không phải (theo đuổi) ở khúc này, hắn cũng không có làm sai cái gì, hai người bản chất mâu thuẫn tồn tại sẽ là nguyên nhân, cũng là kịch bản lúc sau.
Vài chương kế, sẽ có phép dịch chuyển thời gian...
Mei: Cuối cùng cũng xong, chuẩn bị ăn đường trộn thuỷ tinh, ả tác giả đúng là mẹ kế thời 4.0 có khác, ngược online hmuhmu. Tui vẫn đang phân vân kỳ tết này nên làm tiếp hay đọc truyện (dạo này tui mê anh 6 quá) (;'Д`)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.