Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em
Chương 5: Chương 5
Thanh Phong Ngữ
28/01/2023
“Lo cho tốt việc học của cháu trước đi.” Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại.
Hà Minh U: “————–“
Ánh chiều tà chầm chậm chiếu xuống mái hiên như cố gắng lột bỏ đi sự cũ kỹ của tầng lầu..
Ôn Tịch Viễn ngồi trên xích đu bằng mây, một tay chống cằm, cứ mãi nhìn vào cây cảnh bên cạnh đến xuất thần.
Điện thoại được đặt xuống ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó còn có vài quyển sách.
Kế bên bên cây cảnh là một cánh cửa gỗ màu xanh đã bị tróc sơn.
Ôn Tịch Viễn nhớ tới đêm đó, dưới ánh trăng, người con gái bị ôm trong ngực mờ mịt quay đầu lại, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mọi khi lại mang thêm vài phần lờ đờ do tác dụng của bia rượu. Thật giống như đang cầu xin điều gì đó, ánh nhìn tràn đầy tin tưởng ngẩng đầu ngước nhìn anh….
Di động đột nhiên vang lên kéo Ôn Tịch Viễn trở về thực tại.
Anh liếc nhìn tên trên màn hình, là Từ Tử Dương, một biên kịch, anh ta vừa mới rời đi vài ngày trước còn chỗ này là nhà anh ta thuê.
Trông anh ta chán nản đến nỗi Ôn Tịch Viễn đi từ ngoài ngõ cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài ngao ngán của hàng xóm dành cho anh ta: “Ông nói xem người trẻ bây giờ không biết là nghĩ cái gì trong đầu nữa. Tuổi còn trẻ, lại có đầy đủ chân tay, bộ dạng cũng ưa nhìn, nghe nói bằng cấp cũng không tồi. Thế sao không tìm một công việc đàng hoàng chứ? Cả ngày chỉ ở ru rú trong nhà không bước chân ra cửa nửa bước, ngay đến cả một bữa cơm cũng gọi bên ngoài, làm đại nghề shipper cũng hơn là suốt ngày ở trong nhà.”
Ôn Tịch Viễn bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Người bên đầu dây bên kia vừa gặm bánh mì vừa gõ bàn phím nói
“Chỉ là trong nhà không có gì ăn, nếu cậu đói thì gọi đồ ăn ở “Quán ăn Hứa gia” ngay bên cạnh giao tới hoặc là trực tiếp đi qua đó ăn cũng được, đồ ăn chỗ đó là đồ chính tông của vùng này đó.”
Ôn Tịch Viễn: “Ừ.”
Từ Tử Dương: “Lúc nào cậu không cần cái xe cũ nát kia của tớ nữa thì nhớ đem đi bảo dưỡng nha, à mà cũng đừng làm hỏng nó đấy.”
“Lúc nào đi thì nhớ tìm người tới để dọn dẹp, sau khi tớ trở về đó còn muốn tìm linh cảm, cậu đừng có mà phá hỏng nó đấy.”
“Còn nữa, trong sân có mấy con mèo hoang mỗi ngày đúng giờ nhớ phải cho chúng nó ăn, chúng thường sẽ đến vào buổi tối đó.”
“Hoa ở sân thượng mỗi ngày phải nhớ tưới, đừng làm chúng nó chết khô.”
“Còn nữa còn nữa, mấy cái ghế mây ở sân thượng là bảo bối của tớ, tớ phải tốn rất nhiều tiền vào chúng rồi đấy, lúc cậu không dùng nữa thì nhớ phải đem vào trong phòng……”
Ôn Tịch Viễn trực tiếp cúp điện thoại, đứng thẳng dậy, cầm quyển sách trên bàn đi xuống lầu.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm rồi.
Tủ lạnh nhà Từ Tử Dương còn sạch hơn cả mặt anh.
Nghĩ đến lúc nãy trong điện thoại Từ Tử Dương có nhắc tới “Quán ăn Hứa gia”, Ôn Tịch Viễn nghĩ chút rồi xoay người lấy chìa khóa trên bàn trà, đi ra ngoài.
———–
Quán ăn Hứa gia
Lâm Sơ Diệp buồn chán ngồi ở quầy bar chơi điện thoại.
Bà chủ Hứa Mạn đứng ở sau quầy, đối diện với Lâm Sơ Diệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cháu nói cháu xem, người ta hẹn xem mắt lúc sáu giờ rưỡi, bây giờ chỉ mới sáu giờ cháu đã tới rồi, sao lại có chuyện phụ nữ đợi đàn ông được, người ta nhìn vào lại còn tưởng cháu nóng lòng muốn gả đi lắm rồi đó.”
Lâm Sơ Diệp: “……” Đó là vấn đề sao? Cô vốn không nghĩ tới vấn đề này.
“Cháu chỉ sợ kẹt xe rồi đến muộn, khiến người ta đợi lâu thôi.” Lâm Sơ Diệp cảm thấy có chút oan uổng: “Ai mà biết hôm nay tình hình giao thông lại thông thoáng như thế chứ.”
Hứa Mạn biết cô bé này là người không bao giờ đến trễ, nghĩ nghĩ một chút đành thỏa hiệp: “Thôi quên đi, coi như là để thử tính tình của đối phương đi, nếu anh ta không cảm nhận được thì đổi người khác.”
“Không phải thế.”
Quản lý cũng không nhịn được chạy tới bắt chuyện: “Chi tiết mới thấy tính tình, phải thử thách đối phương thì mới biết được.”
Hứa Mạn thấy quản lý đi qua cuối cùng cũng buông tha cho Lâm Sơ Diệp, nhớ đến người khách kia: “Đưa cơm cho người bên nhà bên kia rồi sao?”
Quản lý: “Hôm nay không đặt cơm.”
Hứa Mạn lo lắng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Sao thế ạ?” Lâm Sơ Diệp thấy bà lo lắng, không nhịn được hỏi.
Hứa Mạn: “Không có gì, chỉ là một người họ hàng xa của chú Lý đến mở một cửa hàng kim khí nhưng không có chỗ ở, ba của mợ lúc trước có để lại một căn gác, mợ nghĩ cũng không dùng tới nó nên cho người ta thuê với giá rẻ. Cậu ta rất thích cơm ở tiệm chúng ta, bình thường đều đặt cơm mang qua, hôm nay không biết sao lại không đặt, không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”
Lâm Sơ Diệp: “Có thể là người ta tự nấu cơm.”
“Chuyện đó không thể nào.” Quản lý không cần suy nghĩ nhiều lập tức phản bác: “Người họ hàng này của chú Lý…. Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào chán chường đến như thế, mỗi ngày cũng không ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước, cũng không đi làm. Nghe nói chỉ ở trong phòng, không chơi game thì lại ngủ, cũng không biết là nghĩ gì nữa. Cô nói xem người này bộ dạng cũng được, nghe nói là tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, không phải là gặp phải đả kích gì đó chứ?”
“Chắc là…. Người ta chỉ muốn điều chỉnh lại một chút.” Lâm Sơ Diệp không biết đối phương là ai nên cũng không nghĩ nhiều.
“Tôi thấy không giống thế, chắc là gặp phải thất bại hay mất mát gì đó rồi vì quá đau lòng nên tự nhốt bản thân mình lại gì đó, chưa gượng lên được.” Quản lý đoán, ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Tịch Viễn, ngay lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp tới tiếp đón: “Xin chào, xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Ôn Tịch Viễn: “Một người, không có.”
Lâm Sơ Diệp vừa cúi đầu xem di động nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu theo bản năng. Ôn Tịch Viễn cũng vừa hay nhìn qua, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh dời mắt đến bàn trống phía sau cô, đi tới ngồi xuống.
“Có đề xuất gì không?”
Nhất thời Lâm Sơ Diệp như đứng trên đống lửa ngồi trong đống than, cũng không biết vì sao lại có cảm giác không được tự nhiên, chắc là cảm thấy có chút xấu hổ khi đối mặt với người bạn cùng lớp cũ này.
Cô đang suy nghĩ có nên đổi chỗ ngồi không thì đối tượng xem mắt đã tới. Tây trang giày da, đeo kính gọng vàng, nhìn cũng khá lịch sự nhã nhặn, chiều cao xem ra cũng cao tới 1m8, không phải là lừa gạt…..
Sau khi Hứa Mạn sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô cũng đã để hai người add Wechat với nhau, tán gẫu với nhau vài câu đơn giản Hứa Mạn cũng đưa qua ảnh chụp của đối phương. Người kia vừa tiến đến liền nhận ra Lâm Sơ Diệp đang ngồi trước quầy bar, lịch sự bước đến: “Thật ngại quá, tôi tới trễ, không để cô chờ quá lâu chứ?”
Đối phương khách khí như thế, giọng còn không nhỏ, Ôn Tịch Viễn ngồi đằng sau nghe rõ mồn một, Lâm Sơ Diệp cũng không tiện đổi chỗ nữa, đứng dậy cười lịch sự: “Không có không có, tôi cũng vừa mới tới thôi.”
Ôn Tịch Viễn vừa nhận thực đơn vừa liếc nhìn Lâm Sơ Diệp một cái, sau đó bình tĩnh gọi món.
Đối tượng xem mắt đã ngồi xuống, gọi phục vụ đem thực đơn tới, đưa thực đơn cho Lâm Sơ Diệp: “Cô xem thực đơn xem, coi coi muốn ăn gì?”
Lâm Sơ Diệp xua tay: “Anh gọi đi, tôi ăn gì cũng được.”
“Được thôi.” Đối phương cũng không trì hoãn, đem thực đơn chuyển hướng về phía mình, mỗi lần chọn món đều ngẩng đầu hỏi Lâm Sơ Diệp một câu: “Ăn cái này không?” Thấy Lâm Sơ Diệp gật đầu mới ra hiệu cho phục vụ ghi lại.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy người này quả giống như trong tư liệu viết, khiêm tốn lễ độ, lại săn sóc phái nữ, ấn tượng đầu không tồi. Trong lòng lặng lẽ cho đối phương tám mươi điểm.
Cuối cùng hai người gọi một người lẩu.
Đối phương cũng không cần phiền đến nhân viên phục vụ, tự mình làm hết mọi thứ còn cẩn thận gắp đồ ăn bỏ vào bát cho Lâm Sơ Diệp, rất chu đáo.
Hứa Mạn và cậu của Lâm Sơ Diệp ở bên này thấy một màn như thế liền hớn hở, không ngừng khen người kia.
Còn Ôn Tịch Viễn ở phía sau không ngẩng đầu, chuyên chú ăn cơm.
Lâm Sơ Diệp cùng người kia nói chuyện, câu được câu không. Trong lòng lặng lẽ trừ đi hai điểm, và sớm đã quên mất sự tồn tại của Ôn Tịch Viễn ở phía sau.
Sau khi bữa cơm kết thúc, ấn tượng của đối phương với Lâm Sơ Diệp vẫn ở mức 80 điểm. Tuy rằng anh ta chu đáo cẩn thận nhưng nói hơi nhảm.
Lâm Sơ Diệp không thích đàn ông nói nhảm, cô thích người nói ít một chút, trầm ổn một chút, để có không gian riêng cho bản thân một chút.
Bản thân cô cũng không thích nói nhiều, cô muốn lúc hai người ở cùng một chỗ cho dù là có bận hay không cũng không quấy rầy nhau là tốt nhất.
“Cái kia….. Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía anh ta hỏi: “Anh có đồng ý sau khi kết hôn sẽ chia phòng ngủ không? Chính là giữ cho mỗi người có không gian riêng. Đương nhiên, nghĩa vụ vợ chồng đương nhiên là vẫn phải thực hiện, còn lại những lúc khác thì ngủ riêng.” Nói xong cô cũng cảm thấy câu hỏi của mình có phần hơi quá đáng.
Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp không nhìn thấy, ánh mắt chỉ tập trung vào người kia, chờ đợi đáp án của anh ta.
Cô nghĩ anh ta sẽ không đồng ý nhưng không ngờ tới anh ta lại cười, gật gật đầu: “Đương nhiên là được, tôi cũng muốn giữ không gian riêng cho bản thân mình.”
“Đinh!” Trong lòng Lâm Sơ Diệp lại trừ đi năm điểm.
Cô không nhịn được mỉm cười: “Tôi cảm thấy người bình thường sẽ không đồng ý như thế.”
Đối phương: “Vậy chứng minh tôi không phải người bình thường.”
Lâm Sơ Diệp cười gượng, cảm thấy 5 điểm vừa rồi hình như hơi quá.
Cô cười rộ lên nhìn vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, khiến người kia có hơi ngẩng ra.
Lâm Sơ Diệp chậm rãi thu lại ý cười: “Sao thế?”
Người đàn ông hoàn hồn, lắc đầu cười nói: “Không có gì. Tôi chưa nói em cười lên trông rất giống một người sao?”
Lâm Sơ Diệp mờ mịt hỏi: “Giống ai thế?” Chẳng lẽ người này xem phim cô diễn rồi sao?
Người đàn ông: “Giống vợ tương lai của anh.”
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn chuyển từ người đàn ông về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp rất miễn cưỡng cười gượng một cái, âm thầm trừ hết 5 điểm vừa cộng.
Người đàn ông thấy cô cười gượng như vậy, liền ý thức được cô không thích những lời chọc ghẹo như thế, lập tức chuyển sang một vấn đề khác.
“Chút nữa đi xem phim nhé?” Người đàn ông ôn nhu hỏi.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy tuy đã bị trừ 5 điểm nhưng đối phương vẫn còn đạt trong mức điểm chuẩn, nghĩ nghĩ một hồi liền đồng ý.
“Anh muốn xem phim gì?” Cô lấy điện thoại ra, mở app mua vé.
Người kia đè di động trong tay cô xuống: “Vẫn là để tôi đi, không thể để phái nữ tiêu tiền vì mình được.”
Lâm Sơ Diệp cười cười, tránh được tay của anh ta: “Này có tính là gì chứ. Để tôi đi, anh muốn xem phim gì? Gần đây có mấy bộ bom tấn Hollywood mới ra, mấy bộ điện ảnh trong nước cũng không tệ lắm, điểm đánh giá không tồi, anh muốn xem cái nào?”
Người kia: “Xem phim hoạt hình đi.”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Ôn Tịch Viễn đang cúi đầu ăn cơm, nghe thế không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn người kia.
Người kia còn mỉm cười với Lâm Sơ Diệp: “Đêm nay có phim hoạt hình gì?”
Lâm Sơ Diệp lướt lướt: “Hình như chỉ có ‘Cừu vui vẻ và Sói Xám’.”
Người kia: “Không sao, chọn suất chiếu gần nhất đi.”
Lâm Sơ Diệp chần chừ, gật gật đầu: “Không ngờ anh vẫn còn thích xem mấy thứ con nít này đó.” Nhưng mà như vậy cũng tốt, về sau chuyện dẫn con đi xem phim hoạt hình có thể giao cho anh ta, giữa anh ta và con không cần phải lo lắng có sự khác nhau.
Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Diệp lại yên lặng cộng cho người này thêm 5 điểm.
Suất chiếu gần nhất là lúc 9 giờ, bây giờ từ quán ăn đi đến rạp chiếu chắc cũng vừa kịp.
Lúc Lâm Sơ Diệp cùng người đàn ông ăn cơm xong, Ôn Tịch Viễn cũng đứng dậy thanh toán.
Anh trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa lại dừng bước, nghĩ nghĩ một hồi, lấy điện thoại ra, mua một vé xem phim hoạt hình.
——-
Không ai đi xem phim hoạt hình vào những ngày thường trong tuần cả, thời điểm này lại càng không.
Lâm Sơ Diệp cùng người đàn ông kia đi vào trong rạp, bên trong không có một bóng người.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô không thích xem phim hoạt hình, chỉ là không ngờ tới mình sẽ đi coi phim hoạt hình với một người đàn ông có tính trẻ con như thế này.
Sau khi đèn trong rạp tối đi, Ôn Tịch Viễn mới bước vào.
Lâm Sơ Diệp chăm chú nhìn vào màn hình lớn nên cũng chẳng để ý đến những người xung quanh.
Tuy rằng cô không thích xem phim hoạt hình nhưng là một diễn viên, cô thường hay có thói quen phân tích phim, phân tích nội dung, kết cấu lời thoại nên cực kì chăm chú. Bởi vậy phim chưa chiếu được bao lâu cô đã đắm chìm vào nó.
Ngược lại người đàn ông ồn ào muốn xem phim hoạt hình thì lại không tập trung xem phim, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay cô rồi đặt trên đùi mình.
Lâm Sơ Diệp hoảng sợ, theo bản năng rụt tay về.
Người đàn ông ho nhẹ, điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn màn hình phía trước.
Lâm Sơ Diệp không nhịn được quay đầu lại nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười, sau đó nâng tay lên ôm vai cô.
Lâm Sơ Diệp tránh né.
“Anh đừng như thế.” Cô thấp giọng quát, cô không có kinh nghiệm hẹn hò, không biết nên làm thế nào nhưng người đàn ông làm như thế khiến cô có chút hoảng, nhiều hơn nữa là kháng cự.
Ôn Tịch Viễn nhíu mày, nhưng cũng không động đậy, ngồi yên ở vị trí cách họ khoảng ba bốn chỗ, có thể nhìn rõ hành động của hai người.
Anh nhìn thấy người đàn ông kia thấp giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi.” Lâm Sơ Diệp miễn cưỡng cười một cái, không nhìn anh ta.
Người đàn ông ngồi thẳng lại, chăm chú nhìn vào màn hình.
Lâm Sơ Diệp cũng ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt tập trung vào màn hình nhưng có chút căng thẳng, không thả lỏng như lúc đầu nữa.
Cô nghĩ người kia muốn đi xem phim hoạt hình là bởi vì thích, bởi vì vẫn còn tính trẻ con, không nghĩ tới là do suất chiếu này không có ai coi, có thể mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Lâm Sơ Diệp quyết định 36 kế chạy là thượng sách, nhưng bản thân còn chưa kịp đứng dậy, người bên kia đã duỗi tay nắm lấy tay cô, tay kia giữ gáy cô rồi đột ngột hôn xuống. Lâm Sơ Diệp kinh ngạc, dùng sức đẩy anh ta ra, ngay cả kính cũng bị văng ra.
Ôn Tịch Viễn đứng dậy, đi về phía Lâm Sơ Diệp, khom người kéo tay cô: “Đi!”
Khi người đàn ông nhìn sang, anh trực tiếp cho anh ta một đấm, sau đó kéo Lâm Sơ Diệp đi ra ngoài.
Hà Minh U: “————–“
Ánh chiều tà chầm chậm chiếu xuống mái hiên như cố gắng lột bỏ đi sự cũ kỹ của tầng lầu..
Ôn Tịch Viễn ngồi trên xích đu bằng mây, một tay chống cằm, cứ mãi nhìn vào cây cảnh bên cạnh đến xuất thần.
Điện thoại được đặt xuống ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó còn có vài quyển sách.
Kế bên bên cây cảnh là một cánh cửa gỗ màu xanh đã bị tróc sơn.
Ôn Tịch Viễn nhớ tới đêm đó, dưới ánh trăng, người con gái bị ôm trong ngực mờ mịt quay đầu lại, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mọi khi lại mang thêm vài phần lờ đờ do tác dụng của bia rượu. Thật giống như đang cầu xin điều gì đó, ánh nhìn tràn đầy tin tưởng ngẩng đầu ngước nhìn anh….
Di động đột nhiên vang lên kéo Ôn Tịch Viễn trở về thực tại.
Anh liếc nhìn tên trên màn hình, là Từ Tử Dương, một biên kịch, anh ta vừa mới rời đi vài ngày trước còn chỗ này là nhà anh ta thuê.
Trông anh ta chán nản đến nỗi Ôn Tịch Viễn đi từ ngoài ngõ cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài ngao ngán của hàng xóm dành cho anh ta: “Ông nói xem người trẻ bây giờ không biết là nghĩ cái gì trong đầu nữa. Tuổi còn trẻ, lại có đầy đủ chân tay, bộ dạng cũng ưa nhìn, nghe nói bằng cấp cũng không tồi. Thế sao không tìm một công việc đàng hoàng chứ? Cả ngày chỉ ở ru rú trong nhà không bước chân ra cửa nửa bước, ngay đến cả một bữa cơm cũng gọi bên ngoài, làm đại nghề shipper cũng hơn là suốt ngày ở trong nhà.”
Ôn Tịch Viễn bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Người bên đầu dây bên kia vừa gặm bánh mì vừa gõ bàn phím nói
“Chỉ là trong nhà không có gì ăn, nếu cậu đói thì gọi đồ ăn ở “Quán ăn Hứa gia” ngay bên cạnh giao tới hoặc là trực tiếp đi qua đó ăn cũng được, đồ ăn chỗ đó là đồ chính tông của vùng này đó.”
Ôn Tịch Viễn: “Ừ.”
Từ Tử Dương: “Lúc nào cậu không cần cái xe cũ nát kia của tớ nữa thì nhớ đem đi bảo dưỡng nha, à mà cũng đừng làm hỏng nó đấy.”
“Lúc nào đi thì nhớ tìm người tới để dọn dẹp, sau khi tớ trở về đó còn muốn tìm linh cảm, cậu đừng có mà phá hỏng nó đấy.”
“Còn nữa, trong sân có mấy con mèo hoang mỗi ngày đúng giờ nhớ phải cho chúng nó ăn, chúng thường sẽ đến vào buổi tối đó.”
“Hoa ở sân thượng mỗi ngày phải nhớ tưới, đừng làm chúng nó chết khô.”
“Còn nữa còn nữa, mấy cái ghế mây ở sân thượng là bảo bối của tớ, tớ phải tốn rất nhiều tiền vào chúng rồi đấy, lúc cậu không dùng nữa thì nhớ phải đem vào trong phòng……”
Ôn Tịch Viễn trực tiếp cúp điện thoại, đứng thẳng dậy, cầm quyển sách trên bàn đi xuống lầu.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm rồi.
Tủ lạnh nhà Từ Tử Dương còn sạch hơn cả mặt anh.
Nghĩ đến lúc nãy trong điện thoại Từ Tử Dương có nhắc tới “Quán ăn Hứa gia”, Ôn Tịch Viễn nghĩ chút rồi xoay người lấy chìa khóa trên bàn trà, đi ra ngoài.
———–
Quán ăn Hứa gia
Lâm Sơ Diệp buồn chán ngồi ở quầy bar chơi điện thoại.
Bà chủ Hứa Mạn đứng ở sau quầy, đối diện với Lâm Sơ Diệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cháu nói cháu xem, người ta hẹn xem mắt lúc sáu giờ rưỡi, bây giờ chỉ mới sáu giờ cháu đã tới rồi, sao lại có chuyện phụ nữ đợi đàn ông được, người ta nhìn vào lại còn tưởng cháu nóng lòng muốn gả đi lắm rồi đó.”
Lâm Sơ Diệp: “……” Đó là vấn đề sao? Cô vốn không nghĩ tới vấn đề này.
“Cháu chỉ sợ kẹt xe rồi đến muộn, khiến người ta đợi lâu thôi.” Lâm Sơ Diệp cảm thấy có chút oan uổng: “Ai mà biết hôm nay tình hình giao thông lại thông thoáng như thế chứ.”
Hứa Mạn biết cô bé này là người không bao giờ đến trễ, nghĩ nghĩ một chút đành thỏa hiệp: “Thôi quên đi, coi như là để thử tính tình của đối phương đi, nếu anh ta không cảm nhận được thì đổi người khác.”
“Không phải thế.”
Quản lý cũng không nhịn được chạy tới bắt chuyện: “Chi tiết mới thấy tính tình, phải thử thách đối phương thì mới biết được.”
Hứa Mạn thấy quản lý đi qua cuối cùng cũng buông tha cho Lâm Sơ Diệp, nhớ đến người khách kia: “Đưa cơm cho người bên nhà bên kia rồi sao?”
Quản lý: “Hôm nay không đặt cơm.”
Hứa Mạn lo lắng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Sao thế ạ?” Lâm Sơ Diệp thấy bà lo lắng, không nhịn được hỏi.
Hứa Mạn: “Không có gì, chỉ là một người họ hàng xa của chú Lý đến mở một cửa hàng kim khí nhưng không có chỗ ở, ba của mợ lúc trước có để lại một căn gác, mợ nghĩ cũng không dùng tới nó nên cho người ta thuê với giá rẻ. Cậu ta rất thích cơm ở tiệm chúng ta, bình thường đều đặt cơm mang qua, hôm nay không biết sao lại không đặt, không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”
Lâm Sơ Diệp: “Có thể là người ta tự nấu cơm.”
“Chuyện đó không thể nào.” Quản lý không cần suy nghĩ nhiều lập tức phản bác: “Người họ hàng này của chú Lý…. Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào chán chường đến như thế, mỗi ngày cũng không ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước, cũng không đi làm. Nghe nói chỉ ở trong phòng, không chơi game thì lại ngủ, cũng không biết là nghĩ gì nữa. Cô nói xem người này bộ dạng cũng được, nghe nói là tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, không phải là gặp phải đả kích gì đó chứ?”
“Chắc là…. Người ta chỉ muốn điều chỉnh lại một chút.” Lâm Sơ Diệp không biết đối phương là ai nên cũng không nghĩ nhiều.
“Tôi thấy không giống thế, chắc là gặp phải thất bại hay mất mát gì đó rồi vì quá đau lòng nên tự nhốt bản thân mình lại gì đó, chưa gượng lên được.” Quản lý đoán, ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Tịch Viễn, ngay lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp tới tiếp đón: “Xin chào, xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Ôn Tịch Viễn: “Một người, không có.”
Lâm Sơ Diệp vừa cúi đầu xem di động nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu theo bản năng. Ôn Tịch Viễn cũng vừa hay nhìn qua, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh dời mắt đến bàn trống phía sau cô, đi tới ngồi xuống.
“Có đề xuất gì không?”
Nhất thời Lâm Sơ Diệp như đứng trên đống lửa ngồi trong đống than, cũng không biết vì sao lại có cảm giác không được tự nhiên, chắc là cảm thấy có chút xấu hổ khi đối mặt với người bạn cùng lớp cũ này.
Cô đang suy nghĩ có nên đổi chỗ ngồi không thì đối tượng xem mắt đã tới. Tây trang giày da, đeo kính gọng vàng, nhìn cũng khá lịch sự nhã nhặn, chiều cao xem ra cũng cao tới 1m8, không phải là lừa gạt…..
Sau khi Hứa Mạn sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô cũng đã để hai người add Wechat với nhau, tán gẫu với nhau vài câu đơn giản Hứa Mạn cũng đưa qua ảnh chụp của đối phương. Người kia vừa tiến đến liền nhận ra Lâm Sơ Diệp đang ngồi trước quầy bar, lịch sự bước đến: “Thật ngại quá, tôi tới trễ, không để cô chờ quá lâu chứ?”
Đối phương khách khí như thế, giọng còn không nhỏ, Ôn Tịch Viễn ngồi đằng sau nghe rõ mồn một, Lâm Sơ Diệp cũng không tiện đổi chỗ nữa, đứng dậy cười lịch sự: “Không có không có, tôi cũng vừa mới tới thôi.”
Ôn Tịch Viễn vừa nhận thực đơn vừa liếc nhìn Lâm Sơ Diệp một cái, sau đó bình tĩnh gọi món.
Đối tượng xem mắt đã ngồi xuống, gọi phục vụ đem thực đơn tới, đưa thực đơn cho Lâm Sơ Diệp: “Cô xem thực đơn xem, coi coi muốn ăn gì?”
Lâm Sơ Diệp xua tay: “Anh gọi đi, tôi ăn gì cũng được.”
“Được thôi.” Đối phương cũng không trì hoãn, đem thực đơn chuyển hướng về phía mình, mỗi lần chọn món đều ngẩng đầu hỏi Lâm Sơ Diệp một câu: “Ăn cái này không?” Thấy Lâm Sơ Diệp gật đầu mới ra hiệu cho phục vụ ghi lại.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy người này quả giống như trong tư liệu viết, khiêm tốn lễ độ, lại săn sóc phái nữ, ấn tượng đầu không tồi. Trong lòng lặng lẽ cho đối phương tám mươi điểm.
Cuối cùng hai người gọi một người lẩu.
Đối phương cũng không cần phiền đến nhân viên phục vụ, tự mình làm hết mọi thứ còn cẩn thận gắp đồ ăn bỏ vào bát cho Lâm Sơ Diệp, rất chu đáo.
Hứa Mạn và cậu của Lâm Sơ Diệp ở bên này thấy một màn như thế liền hớn hở, không ngừng khen người kia.
Còn Ôn Tịch Viễn ở phía sau không ngẩng đầu, chuyên chú ăn cơm.
Lâm Sơ Diệp cùng người kia nói chuyện, câu được câu không. Trong lòng lặng lẽ trừ đi hai điểm, và sớm đã quên mất sự tồn tại của Ôn Tịch Viễn ở phía sau.
Sau khi bữa cơm kết thúc, ấn tượng của đối phương với Lâm Sơ Diệp vẫn ở mức 80 điểm. Tuy rằng anh ta chu đáo cẩn thận nhưng nói hơi nhảm.
Lâm Sơ Diệp không thích đàn ông nói nhảm, cô thích người nói ít một chút, trầm ổn một chút, để có không gian riêng cho bản thân một chút.
Bản thân cô cũng không thích nói nhiều, cô muốn lúc hai người ở cùng một chỗ cho dù là có bận hay không cũng không quấy rầy nhau là tốt nhất.
“Cái kia….. Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía anh ta hỏi: “Anh có đồng ý sau khi kết hôn sẽ chia phòng ngủ không? Chính là giữ cho mỗi người có không gian riêng. Đương nhiên, nghĩa vụ vợ chồng đương nhiên là vẫn phải thực hiện, còn lại những lúc khác thì ngủ riêng.” Nói xong cô cũng cảm thấy câu hỏi của mình có phần hơi quá đáng.
Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp không nhìn thấy, ánh mắt chỉ tập trung vào người kia, chờ đợi đáp án của anh ta.
Cô nghĩ anh ta sẽ không đồng ý nhưng không ngờ tới anh ta lại cười, gật gật đầu: “Đương nhiên là được, tôi cũng muốn giữ không gian riêng cho bản thân mình.”
“Đinh!” Trong lòng Lâm Sơ Diệp lại trừ đi năm điểm.
Cô không nhịn được mỉm cười: “Tôi cảm thấy người bình thường sẽ không đồng ý như thế.”
Đối phương: “Vậy chứng minh tôi không phải người bình thường.”
Lâm Sơ Diệp cười gượng, cảm thấy 5 điểm vừa rồi hình như hơi quá.
Cô cười rộ lên nhìn vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, khiến người kia có hơi ngẩng ra.
Lâm Sơ Diệp chậm rãi thu lại ý cười: “Sao thế?”
Người đàn ông hoàn hồn, lắc đầu cười nói: “Không có gì. Tôi chưa nói em cười lên trông rất giống một người sao?”
Lâm Sơ Diệp mờ mịt hỏi: “Giống ai thế?” Chẳng lẽ người này xem phim cô diễn rồi sao?
Người đàn ông: “Giống vợ tương lai của anh.”
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn chuyển từ người đàn ông về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp rất miễn cưỡng cười gượng một cái, âm thầm trừ hết 5 điểm vừa cộng.
Người đàn ông thấy cô cười gượng như vậy, liền ý thức được cô không thích những lời chọc ghẹo như thế, lập tức chuyển sang một vấn đề khác.
“Chút nữa đi xem phim nhé?” Người đàn ông ôn nhu hỏi.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy tuy đã bị trừ 5 điểm nhưng đối phương vẫn còn đạt trong mức điểm chuẩn, nghĩ nghĩ một hồi liền đồng ý.
“Anh muốn xem phim gì?” Cô lấy điện thoại ra, mở app mua vé.
Người kia đè di động trong tay cô xuống: “Vẫn là để tôi đi, không thể để phái nữ tiêu tiền vì mình được.”
Lâm Sơ Diệp cười cười, tránh được tay của anh ta: “Này có tính là gì chứ. Để tôi đi, anh muốn xem phim gì? Gần đây có mấy bộ bom tấn Hollywood mới ra, mấy bộ điện ảnh trong nước cũng không tệ lắm, điểm đánh giá không tồi, anh muốn xem cái nào?”
Người kia: “Xem phim hoạt hình đi.”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Ôn Tịch Viễn đang cúi đầu ăn cơm, nghe thế không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn người kia.
Người kia còn mỉm cười với Lâm Sơ Diệp: “Đêm nay có phim hoạt hình gì?”
Lâm Sơ Diệp lướt lướt: “Hình như chỉ có ‘Cừu vui vẻ và Sói Xám’.”
Người kia: “Không sao, chọn suất chiếu gần nhất đi.”
Lâm Sơ Diệp chần chừ, gật gật đầu: “Không ngờ anh vẫn còn thích xem mấy thứ con nít này đó.” Nhưng mà như vậy cũng tốt, về sau chuyện dẫn con đi xem phim hoạt hình có thể giao cho anh ta, giữa anh ta và con không cần phải lo lắng có sự khác nhau.
Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Diệp lại yên lặng cộng cho người này thêm 5 điểm.
Suất chiếu gần nhất là lúc 9 giờ, bây giờ từ quán ăn đi đến rạp chiếu chắc cũng vừa kịp.
Lúc Lâm Sơ Diệp cùng người đàn ông ăn cơm xong, Ôn Tịch Viễn cũng đứng dậy thanh toán.
Anh trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa lại dừng bước, nghĩ nghĩ một hồi, lấy điện thoại ra, mua một vé xem phim hoạt hình.
——-
Không ai đi xem phim hoạt hình vào những ngày thường trong tuần cả, thời điểm này lại càng không.
Lâm Sơ Diệp cùng người đàn ông kia đi vào trong rạp, bên trong không có một bóng người.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô không thích xem phim hoạt hình, chỉ là không ngờ tới mình sẽ đi coi phim hoạt hình với một người đàn ông có tính trẻ con như thế này.
Sau khi đèn trong rạp tối đi, Ôn Tịch Viễn mới bước vào.
Lâm Sơ Diệp chăm chú nhìn vào màn hình lớn nên cũng chẳng để ý đến những người xung quanh.
Tuy rằng cô không thích xem phim hoạt hình nhưng là một diễn viên, cô thường hay có thói quen phân tích phim, phân tích nội dung, kết cấu lời thoại nên cực kì chăm chú. Bởi vậy phim chưa chiếu được bao lâu cô đã đắm chìm vào nó.
Ngược lại người đàn ông ồn ào muốn xem phim hoạt hình thì lại không tập trung xem phim, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay cô rồi đặt trên đùi mình.
Lâm Sơ Diệp hoảng sợ, theo bản năng rụt tay về.
Người đàn ông ho nhẹ, điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn màn hình phía trước.
Lâm Sơ Diệp không nhịn được quay đầu lại nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười, sau đó nâng tay lên ôm vai cô.
Lâm Sơ Diệp tránh né.
“Anh đừng như thế.” Cô thấp giọng quát, cô không có kinh nghiệm hẹn hò, không biết nên làm thế nào nhưng người đàn ông làm như thế khiến cô có chút hoảng, nhiều hơn nữa là kháng cự.
Ôn Tịch Viễn nhíu mày, nhưng cũng không động đậy, ngồi yên ở vị trí cách họ khoảng ba bốn chỗ, có thể nhìn rõ hành động của hai người.
Anh nhìn thấy người đàn ông kia thấp giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi.” Lâm Sơ Diệp miễn cưỡng cười một cái, không nhìn anh ta.
Người đàn ông ngồi thẳng lại, chăm chú nhìn vào màn hình.
Lâm Sơ Diệp cũng ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt tập trung vào màn hình nhưng có chút căng thẳng, không thả lỏng như lúc đầu nữa.
Cô nghĩ người kia muốn đi xem phim hoạt hình là bởi vì thích, bởi vì vẫn còn tính trẻ con, không nghĩ tới là do suất chiếu này không có ai coi, có thể mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Lâm Sơ Diệp quyết định 36 kế chạy là thượng sách, nhưng bản thân còn chưa kịp đứng dậy, người bên kia đã duỗi tay nắm lấy tay cô, tay kia giữ gáy cô rồi đột ngột hôn xuống. Lâm Sơ Diệp kinh ngạc, dùng sức đẩy anh ta ra, ngay cả kính cũng bị văng ra.
Ôn Tịch Viễn đứng dậy, đi về phía Lâm Sơ Diệp, khom người kéo tay cô: “Đi!”
Khi người đàn ông nhìn sang, anh trực tiếp cho anh ta một đấm, sau đó kéo Lâm Sơ Diệp đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.