Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát
Chương 64: Không khách sáo
An Độ Phi Trầm
17/05/2021
Nếu Đào An An giống như những nữ sinh khác, nàng sẽ vì thấy Trương Mộc Thanh khẽ cười mà gia nhập trận doanh fan não tàn của hắn.
*n̶̶h̶̶ư̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶à̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶u̶̶ê̶ ̶đ̶̶u̶̶ê̶
Trương Mộc Thanh cười lên rất đẹp, khi cười khóe mắt có nếp nhăn, âm thanh trong sáng như thiếu niên... tuy hắn chưa già, nhưng khi nói chuyện sẽ hạ giọng làm người khác cho rằng âm thanh từ tính đó được phát ra từ cổ họng.
Bỗng dưng Đào An An nhớ tới việc Trương Mộc Thanh bất ngờ nhắm vào mình, thật không thể cười nổi, đành gảy gảy tóc: "Em tìm cô Lưu Thục Kỳ hệ tin tức."
Lấy giáo viên lãnh đạo đoàn thi đấu ra cõng nồi, chung quy nàng không thể nói là mình đến tìm một người làm vườn.
Tìm một nhân loại làm việc chăm sóc cây để giáo dục sự nghiệp. Lý do gượng gạo.
"Ai da, cô Lưu không có ở đây, hôm nay cô ấy về nhà rồi... mưa lớn như vậy mà em cũng không mang dù, bị bệnh thì làm sao? Sẽ có người đau lòng đấy."
"... Cám ơn thầy, vậy em về trước." Đào An An rụt rè khách khí cười.
"Ế, em mà về là mắc mưa, em đến chỗ thầy đi, làm ấm cơ thể nghỉ ngơi một hồi, đợi mưa tạnh rồi về, đúng lúc lần trước chủ nhiệm hệ các em muốn nói chuyện với em, để thầy tâm sự với em trước vậy." Trương Mộc Thanh nói xong liền tiến đến giơ dù lên đầu nàng.
Cùng là nghiêng hơn phân nửa dù qua che mưa chắn gió cho nàng, nhưng Trương Mộc Thanh lại khiến nàng cảm thấy chán ghét. Như con giun bò lúc nhúc dọc theo xương sống, ngọ nguậy, khiến người khác buồn nôn. Mà Tô Nguyễn Nguyễn như một ngọn lửa từ đuôi xương sống bò lên trên, quấn quanh lấy thắp lên một đóm lửa, cả người nàng đều tan chảy.
Như là bản năng, nàng muốn quay đầu bỏ đi, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng đẩy lúc này, hiện tại, về phía mười năm trước, mười năm trước đào sông, mười năm trước học sinh khóa 04 còn đang học, đúng lúc Trương Mộc Thanh học khóa 04.
Nói như vậy có hơi gượng ép, thế nhưng nàng nhớ tới lời Đàm Phó Du nói, em phải tìm được điểm chung.
Đương nhiên có khả năng Đàm Phó Du nói bừa cho hả dạ, nhưng mà nàng bất chấp, dù sao nàng cũng có cách thức có cơ hội làm lại lần nữa. Điềm tĩnh cười cười với Trương Mộc Thanh: "Vậy phiền ngài."
"Đừng lúc nào cũng ngài ngài, thầy có già như vậy sao? Nhưng thầy là 8x a." Trương Mộc Thanh sờ sờ cằm.
"..." Đào An An không nói gì, yên lặng nhìn chiếc dù che trên đỉnh đầu mình, một nửa mảnh trời với Trương Mộc Thanh, cơn mưa lộp bộp rơi lên người Trương Mộc Thanh thế nhưng hắn vẫn hồn nhiên không phát hiện, mỉm cười như trước, bước đến tòa nhà đối diện, khép dù, đứng ở cửa.
Đào An An nghĩ, lần này vậy mà lại là bản thân tự động dâng đến cửa, nàng đang suy nghĩ mình có khả năng hỏi thăm chuyện này với Trương Mộc Thanh hay không. Bản thân Thiên Bình đã tự mang chiếc cân, so sánh một phen, nghe hệ thống hừ lạnh một tiếng.
"Sao vậy?" Cười nhạo tôi sao? Đào An An nuốt câu này vào bụng.
"..." Hệ thống không nói thêm gì.
Nàng hoài nghi mình nghe nhầm, hệ thống không có hừ lạnh, người hừ lạnh là Tô Nguyễn Nguyễn ở trong lòng nàng.
Từ lúc Tô Nguyễn Nguyễn biết Trương Mộc Thanh muốn động tay động chân, muốn ở bờ sông ngâm thơ đối câu ngắm sao ngắm trăng làm một vài việc không thể miêu tả với Đào An An, nhắc tới ba chữ Trương Mộc Thanh là liền bài trừ từ mũi ra một tiếng hừ lạnh, đến cả mí mắt cũng giơ lên, cao quý lãnh diễm, ngay cả cái tên nghe thôi cũng thấy nhục nhã.
Nếu như thật sự cần có một tiếng hừ lạnh ở bên tai, vậy không thể không là Tô Nguyễn Nguyễn.
Đi vào KTX. Lầu một.
KTX công nhân viên của Trương Mộc Thanh cũng sạch sẽ như gương mặt của hắn, cũng không có nhiều đồ đạc.
Đại thể là vì không thường ở chỗ này, tận lực giản lược.
Vừa bước vào cửa quan sát xung quanh, một cái giường, so với giường đơn bình thường thì rộng hơn một chút, nhưng không đủ để coi là giường đôi, drap giường màu trắng cấm dục, dưới giường có mấy cái hộp, để lộ ra một nửa đầu vợt cầu lông. Giường dựa tường, sau tường là nhà vệ sinh, treo một cái rèm mỏng, thanh tâm quả dục như nhà tù, bên trên còn viết năm chữ lớn: "Kế hoạch hoá gia đình."
Đối diện giường là bàn làm việc, bên bàn làm việc đứng hai cái ghế, lưng ghế dựa có máng một cái áo khoác đen, bên dưới áo khoác đen có một cái quần đen dày, bộ dạng chất phát. Trên bàn làm việc có hai ống đựng bút, một xấp tài liệu, một cái giá để tài liệu, một chồng giấy trắng, một cái máy tính, hai cái loa nhỏ, một khuông ảnh nhỏ, một cái máy in, chen kín cả bàn.
Người nàng ướt sũng, vốn không định đi vào, Trương Mộc Thanh trái mời phải mời, nhiệt tình không gì sánh được, giống như Đào An An là bạn thân nhiều năm không gặp của hắn.
Bước vào, Trương Mộc Thanh mời nàng ngồi trên giường, nàng lập tức dựng hết lông tơ, ngồi trên ghế, khép hai chân, sức lực từ eo lưng chống đỡ cho nàng ngồi vững.
"Thầy đi rót chút nước nóng cho em, chỗ thầy không có khăn khô và máy sấy, nếu không em có thể lau tóc rồi." Âm thanh truyền ra từ đằng sau chiếc rèm kế hoạch hoá gia đình, "Ai da không có nước, để thầy đi nấu."
"..." Đào An An quay sang, tấm ảnh khiến nàng thấy hứng thú.
Đây là ảnh chụp chung lễ tốt nghiệp của khóa 04.
Lớp thiết kế nghệ thuật môi trường tổng cộng mười sáu người. Kiểu tóc của mọi người có hơi quê mùa, nhưng tóm lại đều là nụ cười tuổi trẻ, Trương Mộc Thanh đứng ở chính giữa, xuất sắc hơn người, đa phần những nam sinh còn lại mái tóc đều có dầu, Trương Mộc Thanh lại cạo sạch tóc, để lộ da đầu.
Hàng thứ hai đều là nam sinh, nàng dời ánh mắt đến hàng thứ nhất, các cô gái ở hàng một và hàng ba tổng cộng có mười một người.
Nam sinh tổng cộng có sáu người.
... Nàng chợt khựng lại.
Nàng đếm lại một lần nữa, quả thật là mười sáu cái đầu, không sai.
Sau lưng ớn lạnh, nàng đếm số chân, giữa một đống chân đếm từng đôi từng đôi rất là mỏi mắt, nhưng mà nàng vẫn đếm xong.
Tổng cộng có mười bảy đôi chân.
Những câu chuyện ma từng xem khi bé giờ khắc này đều được tái hiện, giữ bình tĩnh nhớ lại một hồi, cát lắng được đào ra từ đáy sông, tất cả đắp lên nhau, từng hạt cát đã được chất thành ngọn núi.
"Là tôi."
"...?" Lần này nàng xác định mình không có nghe nhầm.
"Người cô thấy là tôi. Người thừa ra."
"... Thật ra trên tấm ảnh không có tôi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi ở lớp này."
"... cho nên quả nhiên ngươi là ma nước."
"Ờ gần như là vậy, chỉ là không giống với mấy câu chuyện ma thôi. Tôi vốn không muốn dọa cô, thế nhưng dù sao tôi cũng chưa tốt nghiệp, thật sự không có cách nào cho cô thấy mặt, tôi không hiện ra được, tấm ảnh này không cho phép tôi xuất hiện, cho nên chỉ có thể cho cô xem nửa người."
"Sao ngươi không nói thẳng?"
"Tôi nói lại lần nữa, nói thẳng cô sẽ không tin tôi." Hệ thống có hơi bất đắc dĩ, "Vạn sự vạn vật đều có lý do, dù hoang đường đi nữa vẫn luôn tồn tại nguyên nhân và kết quả, nói mà không có bằng chứng, nói mà không có bất cứ căn cứ nào, đây là sai, cho nên tôi nói ra từng chút, cô nhìn thấy từng chút, tôi phơi bày căn cứ trong lời nói của mình ra, dù những căn cứ này đều là tôi cho cô nhìn thấy, cô bị động tiếp thu, nhưng nếu cô có não, và biết dùng, sẽ biết đó không là giả."
Quả nhiên hệ thống là con người. Không, hiện tại nó chính là con người.
Cho nên hệ thống là nữ. Xuất hiện ở giữa những cô gái, nháy mắt, đôi chân thừa ra kia không còn nữa, hệ thống lại yên lặng cũng đúng lúc Trương Mộc Thanh bước vào, bưng nước đưa cho nàng: "Hơi nóng, em muốn từ từ."
"Cám ơn."
"Em đang xem ảnh tốt nghiệp của thầy à, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, thầy đã tốt nghiệp chín năm, sắp sửa mười năm rồi." Trương Mộc Thanh cười, "Ai da, già rồi già rồi."
Đào An An không có lòng dạ khen tặng hắn, đành phải mím môi cười.
"Trong lớp chỉ có mười sáu người, ít quá."
"Ít à? Ha ha, trước đây là mười bảy đó, nhưng mà bạn ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Trương Mộc Thanh xua tay, xoay tấm ảnh đi nơi khác, "Đừng xem nữa, rất đáng thương."
"Ồ? Chuyện ngoài ý muốn?"
"Không có gì không có gì, hôm nay cô Lưu vắng mặt, em có chuyện quan trọng thì để tôi gọi điện cho cổ."
"Không cần, cám ơn, để em." Cần gọi điện chẳng lẽ bản thân nàng không biết gọi, nhưng mà sờ vào túi nàng quả thật không có đem theo điện thoại, nghẹn một chút, lập tức khôi phục bình thường.
"Mưa còn chưa tạnh." Trương Mộc Thanh ngăn cản, "Ngồi chút nữa đi, nước còn chưa uống, ở chỗ thầy hình như không có gì cả, có cơ hội thầy đưa em ra ngoài."
"A... Ha ha, ha ha..." Nàng cười gượng.
"Hôm nay em không có tiết à?"
"À... không." Đào An An chần chừ hai giây, "Em từ bờ sông đến."
"Ấy, em tới đó làm gì, bên đó là chỗ của tình nhân, em đến đó chẳng phải là rất thảm sao a ha ha ha."
"Không lo, hôm nay trời mưa, bờ sông rất trơn, mém tí nữa em rớt xuống dưới."
"Vậy à? Vậy thì phải cẩn thận rồi, nhưng mà nước sông không sâu, rớt xuống cũng có thể dễ dàng bơi ra." Trương Mộc Thanh lật hai trang giấy đã từng dùng để in, gấp lại trong lòng bàn tay, ngồi đối diện nàng, ánh mắt đưa từ trên xuống dưới, giống như đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt liếm nàng một lượt, Đào An An thấy rất khó chịu.
Cơ thể ẩm nước, nàng hơi nghiêng đi không để quần áo dính lên người: "Cô gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lớp thầy là xảy ra... ừ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế nào? Lần trước em ra cổng trường gặp phải tên biến thái đi theo, em sợ lắm, chạy vội về KTX, em cảm thấy thời nay càng lúc càng nguy hiểm, lúc trước cũng vậy sao?" Đào An An hỏi rất là gượng gạo.
"À, phải đó, con gái ra ngoài phải chú ý đến an toàn." Trương Mộc Thanh xếp trang giấy lại làm tư, vứt trên bàn, "Lần sau gặp phải biến thái thì tìm tới thầy, hiện tại có rất nhiều kẻ bất minh ở ngoài trường, gây hại cho sự an toàn của học sinh, thầy cũng không thể mặc kệ, em có manh mối thì nói cho thầy biết, thầy sẽ báo cảnh sát."
"Vâng vâng."
Đào An An không nói kẻ theo đuôi em chính là chủ nhiệm Trương ngài đó, gương mặt vẫn nở nụ cười nhạt nhẽo, giống như cái gì cũng không có xảy ra.
Nàng yên lặng lướt mắt qua Trương Mộc Thanh nhìn ra bên ngoài, trời vẫn âm u, chỉ có tiếng nước mưa là không lớn như trước nữa, nàng đứng dậy: "Mưa nhỏ rồi, em còn có việc, hôm nay quấy rầy thầy rồi, cám ơn."
"Không cần, không cần khách sáo, em mà có chuyện gì bận rộn, chi bằng ở lại đây nói chuyện với thầy chút đi." Cánh tay Trương Mộc Thanh duỗi ra bắt nàng trở về, nắm cổ tay nàng không chịu buông.
"A, em —— "
Đào An An vắt óc nghĩ, có cái cớ gì để Trương Mộc Thanh không thể chối từ.
Cộc cộc, có người gõ cửa.
"Chủ nhiệm Trương, ngài không có ở trong phòng làm việc đúng là khiến em khó tìm, bài có ở đây không, em tranh thủ đưa cho người ta."
Đào An An thở phào một hơi, cổ tay được buông ra.
===
Hoàn thành 2/4 - Sửa lần cuối
Trong tuần này sẽ hoàn nha 'v'b
Hình như có mấy từ mình dùng khác với hồi trước, nhưng mà chịu thôi, mình không nhớ mình từng edit nó là cái gì nữa OTL tha thứ cho não cá mình OTL
*n̶̶h̶̶ư̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶à̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶u̶̶ê̶ ̶đ̶̶u̶̶ê̶
Trương Mộc Thanh cười lên rất đẹp, khi cười khóe mắt có nếp nhăn, âm thanh trong sáng như thiếu niên... tuy hắn chưa già, nhưng khi nói chuyện sẽ hạ giọng làm người khác cho rằng âm thanh từ tính đó được phát ra từ cổ họng.
Bỗng dưng Đào An An nhớ tới việc Trương Mộc Thanh bất ngờ nhắm vào mình, thật không thể cười nổi, đành gảy gảy tóc: "Em tìm cô Lưu Thục Kỳ hệ tin tức."
Lấy giáo viên lãnh đạo đoàn thi đấu ra cõng nồi, chung quy nàng không thể nói là mình đến tìm một người làm vườn.
Tìm một nhân loại làm việc chăm sóc cây để giáo dục sự nghiệp. Lý do gượng gạo.
"Ai da, cô Lưu không có ở đây, hôm nay cô ấy về nhà rồi... mưa lớn như vậy mà em cũng không mang dù, bị bệnh thì làm sao? Sẽ có người đau lòng đấy."
"... Cám ơn thầy, vậy em về trước." Đào An An rụt rè khách khí cười.
"Ế, em mà về là mắc mưa, em đến chỗ thầy đi, làm ấm cơ thể nghỉ ngơi một hồi, đợi mưa tạnh rồi về, đúng lúc lần trước chủ nhiệm hệ các em muốn nói chuyện với em, để thầy tâm sự với em trước vậy." Trương Mộc Thanh nói xong liền tiến đến giơ dù lên đầu nàng.
Cùng là nghiêng hơn phân nửa dù qua che mưa chắn gió cho nàng, nhưng Trương Mộc Thanh lại khiến nàng cảm thấy chán ghét. Như con giun bò lúc nhúc dọc theo xương sống, ngọ nguậy, khiến người khác buồn nôn. Mà Tô Nguyễn Nguyễn như một ngọn lửa từ đuôi xương sống bò lên trên, quấn quanh lấy thắp lên một đóm lửa, cả người nàng đều tan chảy.
Như là bản năng, nàng muốn quay đầu bỏ đi, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng đẩy lúc này, hiện tại, về phía mười năm trước, mười năm trước đào sông, mười năm trước học sinh khóa 04 còn đang học, đúng lúc Trương Mộc Thanh học khóa 04.
Nói như vậy có hơi gượng ép, thế nhưng nàng nhớ tới lời Đàm Phó Du nói, em phải tìm được điểm chung.
Đương nhiên có khả năng Đàm Phó Du nói bừa cho hả dạ, nhưng mà nàng bất chấp, dù sao nàng cũng có cách thức có cơ hội làm lại lần nữa. Điềm tĩnh cười cười với Trương Mộc Thanh: "Vậy phiền ngài."
"Đừng lúc nào cũng ngài ngài, thầy có già như vậy sao? Nhưng thầy là 8x a." Trương Mộc Thanh sờ sờ cằm.
"..." Đào An An không nói gì, yên lặng nhìn chiếc dù che trên đỉnh đầu mình, một nửa mảnh trời với Trương Mộc Thanh, cơn mưa lộp bộp rơi lên người Trương Mộc Thanh thế nhưng hắn vẫn hồn nhiên không phát hiện, mỉm cười như trước, bước đến tòa nhà đối diện, khép dù, đứng ở cửa.
Đào An An nghĩ, lần này vậy mà lại là bản thân tự động dâng đến cửa, nàng đang suy nghĩ mình có khả năng hỏi thăm chuyện này với Trương Mộc Thanh hay không. Bản thân Thiên Bình đã tự mang chiếc cân, so sánh một phen, nghe hệ thống hừ lạnh một tiếng.
"Sao vậy?" Cười nhạo tôi sao? Đào An An nuốt câu này vào bụng.
"..." Hệ thống không nói thêm gì.
Nàng hoài nghi mình nghe nhầm, hệ thống không có hừ lạnh, người hừ lạnh là Tô Nguyễn Nguyễn ở trong lòng nàng.
Từ lúc Tô Nguyễn Nguyễn biết Trương Mộc Thanh muốn động tay động chân, muốn ở bờ sông ngâm thơ đối câu ngắm sao ngắm trăng làm một vài việc không thể miêu tả với Đào An An, nhắc tới ba chữ Trương Mộc Thanh là liền bài trừ từ mũi ra một tiếng hừ lạnh, đến cả mí mắt cũng giơ lên, cao quý lãnh diễm, ngay cả cái tên nghe thôi cũng thấy nhục nhã.
Nếu như thật sự cần có một tiếng hừ lạnh ở bên tai, vậy không thể không là Tô Nguyễn Nguyễn.
Đi vào KTX. Lầu một.
KTX công nhân viên của Trương Mộc Thanh cũng sạch sẽ như gương mặt của hắn, cũng không có nhiều đồ đạc.
Đại thể là vì không thường ở chỗ này, tận lực giản lược.
Vừa bước vào cửa quan sát xung quanh, một cái giường, so với giường đơn bình thường thì rộng hơn một chút, nhưng không đủ để coi là giường đôi, drap giường màu trắng cấm dục, dưới giường có mấy cái hộp, để lộ ra một nửa đầu vợt cầu lông. Giường dựa tường, sau tường là nhà vệ sinh, treo một cái rèm mỏng, thanh tâm quả dục như nhà tù, bên trên còn viết năm chữ lớn: "Kế hoạch hoá gia đình."
Đối diện giường là bàn làm việc, bên bàn làm việc đứng hai cái ghế, lưng ghế dựa có máng một cái áo khoác đen, bên dưới áo khoác đen có một cái quần đen dày, bộ dạng chất phát. Trên bàn làm việc có hai ống đựng bút, một xấp tài liệu, một cái giá để tài liệu, một chồng giấy trắng, một cái máy tính, hai cái loa nhỏ, một khuông ảnh nhỏ, một cái máy in, chen kín cả bàn.
Người nàng ướt sũng, vốn không định đi vào, Trương Mộc Thanh trái mời phải mời, nhiệt tình không gì sánh được, giống như Đào An An là bạn thân nhiều năm không gặp của hắn.
Bước vào, Trương Mộc Thanh mời nàng ngồi trên giường, nàng lập tức dựng hết lông tơ, ngồi trên ghế, khép hai chân, sức lực từ eo lưng chống đỡ cho nàng ngồi vững.
"Thầy đi rót chút nước nóng cho em, chỗ thầy không có khăn khô và máy sấy, nếu không em có thể lau tóc rồi." Âm thanh truyền ra từ đằng sau chiếc rèm kế hoạch hoá gia đình, "Ai da không có nước, để thầy đi nấu."
"..." Đào An An quay sang, tấm ảnh khiến nàng thấy hứng thú.
Đây là ảnh chụp chung lễ tốt nghiệp của khóa 04.
Lớp thiết kế nghệ thuật môi trường tổng cộng mười sáu người. Kiểu tóc của mọi người có hơi quê mùa, nhưng tóm lại đều là nụ cười tuổi trẻ, Trương Mộc Thanh đứng ở chính giữa, xuất sắc hơn người, đa phần những nam sinh còn lại mái tóc đều có dầu, Trương Mộc Thanh lại cạo sạch tóc, để lộ da đầu.
Hàng thứ hai đều là nam sinh, nàng dời ánh mắt đến hàng thứ nhất, các cô gái ở hàng một và hàng ba tổng cộng có mười một người.
Nam sinh tổng cộng có sáu người.
... Nàng chợt khựng lại.
Nàng đếm lại một lần nữa, quả thật là mười sáu cái đầu, không sai.
Sau lưng ớn lạnh, nàng đếm số chân, giữa một đống chân đếm từng đôi từng đôi rất là mỏi mắt, nhưng mà nàng vẫn đếm xong.
Tổng cộng có mười bảy đôi chân.
Những câu chuyện ma từng xem khi bé giờ khắc này đều được tái hiện, giữ bình tĩnh nhớ lại một hồi, cát lắng được đào ra từ đáy sông, tất cả đắp lên nhau, từng hạt cát đã được chất thành ngọn núi.
"Là tôi."
"...?" Lần này nàng xác định mình không có nghe nhầm.
"Người cô thấy là tôi. Người thừa ra."
"... Thật ra trên tấm ảnh không có tôi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi ở lớp này."
"... cho nên quả nhiên ngươi là ma nước."
"Ờ gần như là vậy, chỉ là không giống với mấy câu chuyện ma thôi. Tôi vốn không muốn dọa cô, thế nhưng dù sao tôi cũng chưa tốt nghiệp, thật sự không có cách nào cho cô thấy mặt, tôi không hiện ra được, tấm ảnh này không cho phép tôi xuất hiện, cho nên chỉ có thể cho cô xem nửa người."
"Sao ngươi không nói thẳng?"
"Tôi nói lại lần nữa, nói thẳng cô sẽ không tin tôi." Hệ thống có hơi bất đắc dĩ, "Vạn sự vạn vật đều có lý do, dù hoang đường đi nữa vẫn luôn tồn tại nguyên nhân và kết quả, nói mà không có bằng chứng, nói mà không có bất cứ căn cứ nào, đây là sai, cho nên tôi nói ra từng chút, cô nhìn thấy từng chút, tôi phơi bày căn cứ trong lời nói của mình ra, dù những căn cứ này đều là tôi cho cô nhìn thấy, cô bị động tiếp thu, nhưng nếu cô có não, và biết dùng, sẽ biết đó không là giả."
Quả nhiên hệ thống là con người. Không, hiện tại nó chính là con người.
Cho nên hệ thống là nữ. Xuất hiện ở giữa những cô gái, nháy mắt, đôi chân thừa ra kia không còn nữa, hệ thống lại yên lặng cũng đúng lúc Trương Mộc Thanh bước vào, bưng nước đưa cho nàng: "Hơi nóng, em muốn từ từ."
"Cám ơn."
"Em đang xem ảnh tốt nghiệp của thầy à, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, thầy đã tốt nghiệp chín năm, sắp sửa mười năm rồi." Trương Mộc Thanh cười, "Ai da, già rồi già rồi."
Đào An An không có lòng dạ khen tặng hắn, đành phải mím môi cười.
"Trong lớp chỉ có mười sáu người, ít quá."
"Ít à? Ha ha, trước đây là mười bảy đó, nhưng mà bạn ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Trương Mộc Thanh xua tay, xoay tấm ảnh đi nơi khác, "Đừng xem nữa, rất đáng thương."
"Ồ? Chuyện ngoài ý muốn?"
"Không có gì không có gì, hôm nay cô Lưu vắng mặt, em có chuyện quan trọng thì để tôi gọi điện cho cổ."
"Không cần, cám ơn, để em." Cần gọi điện chẳng lẽ bản thân nàng không biết gọi, nhưng mà sờ vào túi nàng quả thật không có đem theo điện thoại, nghẹn một chút, lập tức khôi phục bình thường.
"Mưa còn chưa tạnh." Trương Mộc Thanh ngăn cản, "Ngồi chút nữa đi, nước còn chưa uống, ở chỗ thầy hình như không có gì cả, có cơ hội thầy đưa em ra ngoài."
"A... Ha ha, ha ha..." Nàng cười gượng.
"Hôm nay em không có tiết à?"
"À... không." Đào An An chần chừ hai giây, "Em từ bờ sông đến."
"Ấy, em tới đó làm gì, bên đó là chỗ của tình nhân, em đến đó chẳng phải là rất thảm sao a ha ha ha."
"Không lo, hôm nay trời mưa, bờ sông rất trơn, mém tí nữa em rớt xuống dưới."
"Vậy à? Vậy thì phải cẩn thận rồi, nhưng mà nước sông không sâu, rớt xuống cũng có thể dễ dàng bơi ra." Trương Mộc Thanh lật hai trang giấy đã từng dùng để in, gấp lại trong lòng bàn tay, ngồi đối diện nàng, ánh mắt đưa từ trên xuống dưới, giống như đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt liếm nàng một lượt, Đào An An thấy rất khó chịu.
Cơ thể ẩm nước, nàng hơi nghiêng đi không để quần áo dính lên người: "Cô gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lớp thầy là xảy ra... ừ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế nào? Lần trước em ra cổng trường gặp phải tên biến thái đi theo, em sợ lắm, chạy vội về KTX, em cảm thấy thời nay càng lúc càng nguy hiểm, lúc trước cũng vậy sao?" Đào An An hỏi rất là gượng gạo.
"À, phải đó, con gái ra ngoài phải chú ý đến an toàn." Trương Mộc Thanh xếp trang giấy lại làm tư, vứt trên bàn, "Lần sau gặp phải biến thái thì tìm tới thầy, hiện tại có rất nhiều kẻ bất minh ở ngoài trường, gây hại cho sự an toàn của học sinh, thầy cũng không thể mặc kệ, em có manh mối thì nói cho thầy biết, thầy sẽ báo cảnh sát."
"Vâng vâng."
Đào An An không nói kẻ theo đuôi em chính là chủ nhiệm Trương ngài đó, gương mặt vẫn nở nụ cười nhạt nhẽo, giống như cái gì cũng không có xảy ra.
Nàng yên lặng lướt mắt qua Trương Mộc Thanh nhìn ra bên ngoài, trời vẫn âm u, chỉ có tiếng nước mưa là không lớn như trước nữa, nàng đứng dậy: "Mưa nhỏ rồi, em còn có việc, hôm nay quấy rầy thầy rồi, cám ơn."
"Không cần, không cần khách sáo, em mà có chuyện gì bận rộn, chi bằng ở lại đây nói chuyện với thầy chút đi." Cánh tay Trương Mộc Thanh duỗi ra bắt nàng trở về, nắm cổ tay nàng không chịu buông.
"A, em —— "
Đào An An vắt óc nghĩ, có cái cớ gì để Trương Mộc Thanh không thể chối từ.
Cộc cộc, có người gõ cửa.
"Chủ nhiệm Trương, ngài không có ở trong phòng làm việc đúng là khiến em khó tìm, bài có ở đây không, em tranh thủ đưa cho người ta."
Đào An An thở phào một hơi, cổ tay được buông ra.
===
Hoàn thành 2/4 - Sửa lần cuối
Trong tuần này sẽ hoàn nha 'v'b
Hình như có mấy từ mình dùng khác với hồi trước, nhưng mà chịu thôi, mình không nhớ mình từng edit nó là cái gì nữa OTL tha thứ cho não cá mình OTL
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.